Người đang nói chuyện trước mặt không ngờ lại là bí thư Thành ủy Vinh châu Đàm Ngưng Hào và Bảo Hoành Hồng - người Hàn Đông từng gặp ở Minh Hỗn
- Hai người này không ngờ quen biết nhau, khó trách Đàm Ngưng Hào nhảy lên đối phó với mình.
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm.
Hồi đó Hàn Đông tới phủ Minh Hỗn gặp bố và xung đột với Bảo Hoành Hồng này, bởi vì Hàn Đông có lý, bố của Bảo Hoành Hồng là Bảo Xuân Long tự mình gọi điện cho Hàn Chính, cũng là để hai người bố chịu thiệt thòi.
Sau đó Hàn Chính và Bảo Xuân Long thương lượng để Bảo Xuân Long làm ở tỉnh Vân Điền mà Bảo Xuân Long sau đó lại bị điều tới tỉnh Tây Xuyên nhận chức phó bí thư, chức vụ xem ra không có thay đổi gì nhưng tổng thể mà nói quyền thế của Bảo Xuân Long ở Tây Xuyên nhỏ đi nhiều.
Bây giờ nhìn thấy Đàm Ngưng Hào và Bảo Hoành Hồng đi với nhau, xem dáng vẻ của họ dường như rất thân thiết. Trong lòng Hàn Đông lập tức nghĩ tới thái độ của Đàm Ngưng Hào đối với mình, xem ra người này áp bức đối phó với mình như vậy là vì đằng sau có chỗ dựa, Bảo Hoành Hồng đang đối diện với cửa, anh cũng đang nhìn Hàn Đông, không khỏi ngạc nhiên lập tức hừ một tiếng lạnh lùng.
Bảo Hoành Hồng ở tỉnh Vân Điền trước thì rất kiêu ngạo từ trước tới giờ chỉ có anh ăn hiếp người khác mà không có ai ăn hiếp được anh, ai biết gặp phải Hàn Đông không chỉ bị Hàn Đông đánh một trận mà còn bị bố Bảo Xuân Long dạy cho một trận. Mặt khác bố của Hàn Đông - Hàn Chính cùng bố của anh lại là đối thủ chính trị, thậm chí còn đuổi bố của anh từ địa bàn mình ra, tới một nơi không quen làm anh hồi đó có thể hô mưa gọi gió ở Minh Lang, mất đi uy phong ngày xưa.
Dù sao mới tới Thục Đô mà bố anh ở tỉnh Tây Xuyên cũng là mới tới cho nên Bảo Hoành Hồng vẫn chưa hoàn toàn nắm được tình hình Thục Đô, cũng không thể xây dựng thế lực lớn như trước.
Bảo Hoành Hồng bây giờ so với trước khiêm tốn hơn nhiều rồi. Đương nhiên anh cũng là không có cách nào, bị ép như thế anh cảm thấy rất không thoải mái cho nên trong lòng vô cùng tức giận Hàn Đông.
Mặc dù thời gian qua đi lâu rồi nhưng đối với người đã cho anh một bài học thì Bảo Hoành Hồng vẫn nhớ.
Bảo Hoành Hồng nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt thay đổi, anh biết Hàn Đông là con của Hàn Chính mà thân thế của Hàn Chính anh cũng biết được từ chỗ của bố mình, cho nên anh biết muốn đối phó với Hàn Đông là một việc không dễ, điều này làm anh càng thêm buồn bực.
Thấy sắc mặt của Bảo Hoành Hồng đột nhiên thay đổi, Đàm Ngưng Hào nghi hoặc quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Đông đang cùng mấy người ở chỗ quầy phục vụ.
Đàm Ngưng Hào ngạc nhiên lập tức hỏi:
- Hoành Hồng cậu quen Hàn Đông?
Bảo Hoành Hồng cắn răng nói:
- Tôi đương nhiên quen, anh Đàm chúng ta vào phòng chờ đi.
Đàm Ngưng Hào trong lòng nghi ngờ khó hiểu, không biết anh công tử Bảo Hoành Hồng này tại sao đã từng có gút mắc với Hàn Đông. Hàn Đông mặc dù sau lưng có ủy viên tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức Triệu Nhạc làm chỗ dựa, nhưng nói về thân phận cũng không thể cùng một đường với Bảo Hoành Hồng.
Sau khi vào phòng chờ Bảo Hoành Hồng nói:
- Anh Đàm, tên Hàn Đông này là ở Vinh Châu của các anh đấy, có cơ hội anh thay tôi bảo ban hắn.
Đàm Ngưng Hào cười một cách khổ sở nói:
- Bảo ban hắn cũng không dễ đâu, không giấu gì cậu tôi vừa tới Vinh Châu, vẫn chưa có tình hình thuận lợi gì, chủ yếu là người của Đinh Vy Dân ở lại đều bảo vệ che chở Hàn Đông, đáng ra lần trước tôi cũng chuẩn bị ra tay rồi, nhưng kết quả vẫn không làm được. Đối phó với tên này phải bàn bạc kỹ, tốt nhất là có người của thành ủy Vinh Châu sắp xếp một hai người, vậy là tốt rồi. Đúng rồi Hoành Hồng cậu và Hàn Đông rốt cuộc có việc gì vậy?
Bảo Hồng Hồng thấy Đàm Ngưng Hào nói vậy chắc anh cũng không biết thân phận thực sự của Hàn Đông. Nếu như vậy thì không cần phải nói với anh ta, nếu không chưa biết chừng anh ta biết thân phận hùng mạnh của Hàn Đông rồi chỉ sợ không dám toàn lực đối phó với Hàn Đông.
- Tên này trước đã tranh người con gái với tôi, thật không tự lượng sức mình, anh Đàm có cơ hội nhất định phải giúp tôi xử lý hắn, tên tiểu tử này rất kiêu căng.
Bảo Hoành Hồng tức giận nói.
Đàm Ngưng Hào gật đầu nói:
- Cái này cậu yên tâm, có cơ hội tôi sẽ xử lý tên tiểu tử này.
Đồng thời trong lòng anh cảm thấy Bảo Hoành Hồng này thực sự là tên ăn chơi, chỉ vì một người con gái mà kết thù với Hàn Đông.
Anh thấy Bảo Hoành Hồng vì nguyên nhân này mà kết thù với Hàn Đông mà cũng nói được ra.
Anh không ngờ Bảo Hoành Hồng lại giấu diếm, nếu anh biết đích xác thân phận Hàn Đông, anh đương nhiên cũng không lộ liễu đối phó Hàn Đông.
- Hàn Đông, người phía trước hình như quen anh.
Vào phòng chờ Kiều San San bên cạnh Hàn Đông khẽ nói.
Hàn Đông gật đầu cười một cách khổ sở:
- Người hơi cao tuổi chút là Đàm Ngưng Hào bí thư thành ủy Vinh Châu, người kia là Bảo Hoành Hồng, là con trai của phó bí thư tỉnh ủy Bảo Xuân Long.
- Vậy lát nữa phải qua mời rượu chứ?
Chu Chính cười hỏi.
Hàn Đông cười:
- Thôi, tôi không muốn làm phiền họ uống rượu.
Nhìn thấy Hàn Đông vẻ mặt không thích, Chu Chính đảo mắt liền hỏi:
- Tại sao Đàm Ngưng Hào đó không hợp hử?
Hàn Đông cười nói:
- Cũng không có gì.
Ăn cơm xong, khi bốn người đi ra lại đúng lúc nhìn thấy Đàm Ngưng Hào và Bảo Hoành Hồng, ngoài ra mấy người đứng ở cửa nhìn bộ dạng của họ đều uống không ít rươu rồi, đang định đi đâu chơi.
Mặc dù biết Đàm Ngưng Hào đã nhìn thấy mình, nhưng Hàn Đông vẫn cố ý không nhìn Đàm Ngưng Hào, mắt phiêu diêu nhìn chỗ khác.
- Ha ha, chính là không muốn nhìn anh chàng này.
Hàn Đông thầm nghĩ.
Nếu Đàm Ngưng Hào không khách khí đối phó với mình như vậy, thì Hàn Đông đương nhiên cũng không cần khách khí với anh ta, nhưng nếu có ai tự động nhiệt tình tới cửa thì Hàn Đông cũng theo giai đoạn phản kháng đồng thời dạy bảo đối phương.
Sau đó mấy người lái xe đến một quán hát hò, hát hai ba bài đã gần 10 giờ rồi, 4 người lại đi ăn đêm.
Khi hơn 11 giờ Hàn Đông và Kiều San San về khách sạn.
Nơi họ ăn đồ nướng cách khách sạn không xa vì thế hai người liền quyết định đi bộ về
Trên đường không có người nào đi bộ, hai người nắm tay nhau đi dưới ánh đèn vàng, trong lòng đầy cảm giác ấm áp.
Cho dù thỉnh thoảng mới gặp nhau nhưng tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm, chứ không vì thế mà phai nhạt.
Thành phố về đêm hơi lạnh, trên đường chỉ có tiếng ô tô đi lại.
Kiều San San nắm chặt tay Hàn Đông, cơ thể hai người dựa sát vào nhau chầm chậm đi về phía trước.
Kiều San San cũng biết từ sau khi Đàm Ngưng Hào tới Vinh Châu thì rất bất mãn với Hàn Đông, luôn bới lông tìm vết, cô đương nhiên sẽ không lo lắng cho Hàn Đông, với thân phận và hoàn cảnh của Hàn Đông thì chắc chắn không phải lo Đàm Ngưng Hào.
Cô chỉ cảm thấy tâm trạng bây giờ của Hàn Đông chắc chắn không tốt, mình chỉ có thể ở bên anh như vậy là tốt rồi.
Mặt khác, trong lòng Kiều San San còn có một chút việc áp lực, đó là bố mẹ cô bây giờ mặc dù không còn phản đối chuyện cô và Hàn Đông nữa, nhưng vấn đề mới bây giờ lại xuất hiện, đó chính là mẹ của cô không có việc gì cứ than phiền, hi vọng cô và Hàn Đông sớm xác định.
Mà Kiều San San biết mình và Hàn Đông mặc dù hai người tình cảm chân thành tha thiết, nhưng nếu muốn danh chính môn thuận là rất khó, hiện tại căn bản không có cách nào xác định được.
Thậm chí Kiều San San cũng không thể nói với Hàn Đông.
Nếu đã quyết định rồi bất luận thế nào đều phải trân trọng tình cảm, phải có dũng khí đối diện với tất cả mọi chuyện.
“Chỉ cần Hàn Đông không buông tay mình mãi mãi không buông tay, cho dù chỉ có thể lẳng lặng đứng đằng sau anh mình cũng đồng ý.”
Kiều San San nhủ thầm trong lòng.
Ngày thứ hai Hàn Đông và Kiều San San lưu luyến chia tay rồi hắn lập tức lái xe về Vinh Châu.
Buổi chiều đi làm không bao lâu điện thoại của Hàn Đông vang lên, lấy ra nhìn không ngờ là số của người phụ trách công ty xây dựng thành phố đại địa, Hàn Đông trong lòng có chút nghi hoặc nhận máy nghe đối phương nói:
- Chào bí thư Hàn, làm phiền anh ngại quá.
Hàn Đông cười nói:
- Không có gì, có chuyện gì không?
- Là như này, bí thư Hàn có một việc tôi muốn hỏi anh chút, có một công ty công trình Diễm Thu muốn chúng ta cung cấp cát đá và nguyên liệu.
Hàn Đông ngạc nhiên, Trần Diễm Nhạn này tại sao vẫn liên quan đến vấn đề xây dựng khu Tân Thành, mình không phải đã nghiêm khắc cự tuyệt rồi sao. Nghe ý của đối phương Trần Diễm Nhạn này chắc thông qua mối quan hệ nào đó rồi gọi cho bọn họ, nếu không anh ta cũng không thể hỏi mình ở đây rồi.
Nghĩ tới đây Hàn Đông quyết định làm rõ rốt cuộc ai là người mời chào cho Trần Diễm Nhạn liền nói:
- Ồ, việc này tôi cũng không rõ, cụ thể là chuyện gì?
- Tôi vẫn tưởng rằng đó là ý của bí thư Hàn, tối qua tôi ăn ở bên ngoài đúng lúc gặp bà chủ của công ty công trình Diễm Thu và chủ tịch Âu đang ăn cùng nhau, chủ tịch Âu giới thiệu cô ấy, sáng hôm nay bà chủ Trần liền tìm đến, mặt khác lãnh đạo cục xây dựng thành phố cũng gọi điện thoại đến.
Ánh mắt Hàn Đông liền nhắm lại, thực sự không ngờ ấu Đăng Quyền này lại có ý phản mình, tự ý giúp đỡ công ty công trình Diễm Thu, xem ra người này cũng không phải thực sự đứng về phe mình.
Tắt điện thoại Hàn Đông hít hai hơi thuốc, trong mắt có chút tức giận, nếu Ấu Đăng Quyền đã có âm mưu thì mình không phải khách khí với anh ta nữa.
Sau đó Hàn Đông liền gọi điện thoại gọi Thẩm Tòng Phi tới nói việc này, Thẩm Tòng Phi cũng rất tức giận nói:
- Bí thư Hàn năm lần bảy lượt nhấn mạnh rồi, không được can thiệp công việc xây dựng của khu Tân Thành, không ngờ chủ tịch Ấu vẫn coi như gió bên tai, mặt khác cục xây dựng thành phố cũng thoáng quá.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Mấu chốt của việc này vẫn là ở công ty công trình Diễm Thu, nhưng đối với người bằng mặt không bằng lòng chúng ta cũng không cần khách khí.
Đang lúc đó điện thoại reo lên, lấy ra xem là số điện thoại của văn phòng Triệu Nhạc, Hàn Đông cũng không tránh Thẩm Tòng Phi, nhận điện thoại cười:
- Chào Trưởng ban Triệu, anh có gì chỉ thị.
Thấy Hàn Đông đứng lên nhận điện thoại của đối phương mà vẫn xưng hô với đối phương là trưởng ban Triệu, Thẩm Tòng Phi nghĩ người gọi cho Hàn Đông chắc là ủy viên tỉnh ủy trưởng ban tổ chức cán bộ Triệu Nhạc.
Lập tức trong lòng Thẩm Tòng Phi có chút kích động, lẽ nào vì Đàm Ngưng Hào cố ý nhằm vào Hàn Đông và huyện Vinh Quang, mà cuối tuần Hàn Đông đi tìm Triệu Nhạc sao? Nếu có trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nhúng tay vào thì Đàm Ngưng Hào sau này cũng không thể to gan được như thế, thêm nữa thành phố Vinh Châu có sự ủng hộ Chu Khải Kiệt vậy sau này huyện Vinh Quang chắc sẽ tốt hơn chút.
- Hàn Đông à, tỉnh ủy sẽ mở một lớp đào tạo cán bộ trung - thanh niên, chủ yếu là nhằm vào những cán bộ có tiềm lực để nâng cao tố chất lý luận của những cán bộ này, bồi dưỡng năng lực lãnh đạo, học hỏi nghiên cứu lý luận xây dựng xã hội chủ nghĩa cộng hòa đặc sắc Trung Hoa, toàn tỉnh tổng cộng có 26 địa điểm, chủ yếu là cán bộ cấp cục trưởng, phó giám đốc sở, ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng, học kỳ 3 tháng, anh làm công tác chuẩn bị tốt đi nhé.
Trong điện thoại tiếng của Triệu Nhạc rất nghiêm túc mà anh cũng không chưng cầu ý kiến của Hàn Đông, chỉ là thông báo mà thôi.
Hàn Đông hiểu ngay, đây chắc chắn không chỉ là ý của Triệu Nhạc mà là sự sắp xếp của người nhà, thậm chí là lão thái gia tự mình sắp xếp, nhưng vào trường Đảng học tập đối với mình mà nói cũng rất có tác dụng.
- Cảm ơn trưởng ban Triệu, không biết tôi phải chuẩn bị thủ tục thế nào?
Hàn Đông cười hỏi đồng thời trong lòng Hàn Đông quyết định mình phải nắm bắt thời gian này cố hết sức làm tốt công việc của huyện Vinh Quang, lần này vào trường Đảng học tạm thời không từ chức vụ bí thư huyện ủy, nhưng tốt nghiệp trường Đảng mình không thể trở lại huyện Vinh Quang rồi, huyện Vinh Quang là chỗ đứng thứ hai trong con đường làm quan của Hàn Đông, Hàn Đông không hi vọng sau khi mình ra đi bị những người có dụng ý làm thành một mớ hỗn độn.
Triệu Nhạc nói:
- Cái này cậu không cần chuẩn bị, tới lúc đó ban tổ chức sẽ có văn bản gửi đến trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Vinh Châu, cậu theo yêu cầu báo danh nhập học là được.
Hàn Đông hiểu rồi, Triệu Nhạc gọi điện thoại gọi mình làm tốt công tác chuẩn bị không phải là muốn mình chuẩn bị gì vào trường Đảng tỉnh ủy mà là sắp xếcông việc bây giờ p cho tốt.
Tắt điện thoại Hàn Đông ngồi trước mặt Thẩm Tòng Phi hút một hơi thuốc, hôm nay là ngày 9 tháng 8, vậy thông báo của ban tổ chức tỉnh ủy sẽ xuống vào tuần sau, tới lúc đó mọi người đều sẽ biết thậm chí trước đó tin tức có liên quan đã truyền đi rồi. Dù sao theo sự miêu tả của Triệu Nhạc thì lần này đối tượng là cán bộ trung - thanh niên cấp cục trưởng trở lên, đó đều là những người rất có tiền đồ, danh sách người đi phải do hội nghị thường vụ tỉnh quyết định, vì thế trước tiên có tin tức truyền đi cũng là rất bình thường.
Nhìn Thẩm Tòng Phi với ánh mắt chờ đợi, Hàn Đông cười, cũng không có gì để giấu giếm, tin chắc Thẩm Tòng Phi có thể giữ bí mật.
- Chủ tịch Thẩm tôi đoán chẳng bao lâu nữa tôi phải vào trường Đảng của tỉnh ủy để học, sau này công việc của huyện Vinh Quang chủ yếu dựa vào anh.
Người đang nói chuyện trước mặt không ngờ lại là bí thư Thành ủy Vinh châu Đàm Ngưng Hào và Bảo Hoành Hồng - người Hàn Đông từng gặp ở Minh Hỗn
- Hai người này không ngờ quen biết nhau, khó trách Đàm Ngưng Hào nhảy lên đối phó với mình.
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm.
Hồi đó Hàn Đông tới phủ Minh Hỗn gặp bố và xung đột với Bảo Hoành Hồng này, bởi vì Hàn Đông có lý, bố của Bảo Hoành Hồng là Bảo Xuân Long tự mình gọi điện cho Hàn Chính, cũng là để hai người bố chịu thiệt thòi.
Sau đó Hàn Chính và Bảo Xuân Long thương lượng để Bảo Xuân Long làm ở tỉnh Vân Điền mà Bảo Xuân Long sau đó lại bị điều tới tỉnh Tây Xuyên nhận chức phó bí thư, chức vụ xem ra không có thay đổi gì nhưng tổng thể mà nói quyền thế của Bảo Xuân Long ở Tây Xuyên nhỏ đi nhiều.
Bây giờ nhìn thấy Đàm Ngưng Hào và Bảo Hoành Hồng đi với nhau, xem dáng vẻ của họ dường như rất thân thiết. Trong lòng Hàn Đông lập tức nghĩ tới thái độ của Đàm Ngưng Hào đối với mình, xem ra người này áp bức đối phó với mình như vậy là vì đằng sau có chỗ dựa, Bảo Hoành Hồng đang đối diện với cửa, anh cũng đang nhìn Hàn Đông, không khỏi ngạc nhiên lập tức hừ một tiếng lạnh lùng.
Bảo Hoành Hồng ở tỉnh Vân Điền trước thì rất kiêu ngạo từ trước tới giờ chỉ có anh ăn hiếp người khác mà không có ai ăn hiếp được anh, ai biết gặp phải Hàn Đông không chỉ bị Hàn Đông đánh một trận mà còn bị bố Bảo Xuân Long dạy cho một trận. Mặt khác bố của Hàn Đông - Hàn Chính cùng bố của anh lại là đối thủ chính trị, thậm chí còn đuổi bố của anh từ địa bàn mình ra, tới một nơi không quen làm anh hồi đó có thể hô mưa gọi gió ở Minh Lang, mất đi uy phong ngày xưa.
Dù sao mới tới Thục Đô mà bố anh ở tỉnh Tây Xuyên cũng là mới tới cho nên Bảo Hoành Hồng vẫn chưa hoàn toàn nắm được tình hình Thục Đô, cũng không thể xây dựng thế lực lớn như trước.
Bảo Hoành Hồng bây giờ so với trước khiêm tốn hơn nhiều rồi. Đương nhiên anh cũng là không có cách nào, bị ép như thế anh cảm thấy rất không thoải mái cho nên trong lòng vô cùng tức giận Hàn Đông.
Mặc dù thời gian qua đi lâu rồi nhưng đối với người đã cho anh một bài học thì Bảo Hoành Hồng vẫn nhớ.
Bảo Hoành Hồng nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt thay đổi, anh biết Hàn Đông là con của Hàn Chính mà thân thế của Hàn Chính anh cũng biết được từ chỗ của bố mình, cho nên anh biết muốn đối phó với Hàn Đông là một việc không dễ, điều này làm anh càng thêm buồn bực.
Thấy sắc mặt của Bảo Hoành Hồng đột nhiên thay đổi, Đàm Ngưng Hào nghi hoặc quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Đông đang cùng mấy người ở chỗ quầy phục vụ.
Đàm Ngưng Hào ngạc nhiên lập tức hỏi:
- Hoành Hồng cậu quen Hàn Đông?
Bảo Hoành Hồng cắn răng nói:
- Tôi đương nhiên quen, anh Đàm chúng ta vào phòng chờ đi.
Đàm Ngưng Hào trong lòng nghi ngờ khó hiểu, không biết anh công tử Bảo Hoành Hồng này tại sao đã từng có gút mắc với Hàn Đông. Hàn Đông mặc dù sau lưng có ủy viên tỉnh ủy, trưởng ban tổ chức Triệu Nhạc làm chỗ dựa, nhưng nói về thân phận cũng không thể cùng một đường với Bảo Hoành Hồng.
Sau khi vào phòng chờ Bảo Hoành Hồng nói:
- Anh Đàm, tên Hàn Đông này là ở Vinh Châu của các anh đấy, có cơ hội anh thay tôi bảo ban hắn.
Đàm Ngưng Hào cười một cách khổ sở nói:
- Bảo ban hắn cũng không dễ đâu, không giấu gì cậu tôi vừa tới Vinh Châu, vẫn chưa có tình hình thuận lợi gì, chủ yếu là người của Đinh Vy Dân ở lại đều bảo vệ che chở Hàn Đông, đáng ra lần trước tôi cũng chuẩn bị ra tay rồi, nhưng kết quả vẫn không làm được. Đối phó với tên này phải bàn bạc kỹ, tốt nhất là có người của thành ủy Vinh Châu sắp xếp một hai người, vậy là tốt rồi. Đúng rồi Hoành Hồng cậu và Hàn Đông rốt cuộc có việc gì vậy?
Bảo Hồng Hồng thấy Đàm Ngưng Hào nói vậy chắc anh cũng không biết thân phận thực sự của Hàn Đông. Nếu như vậy thì không cần phải nói với anh ta, nếu không chưa biết chừng anh ta biết thân phận hùng mạnh của Hàn Đông rồi chỉ sợ không dám toàn lực đối phó với Hàn Đông.
- Tên này trước đã tranh người con gái với tôi, thật không tự lượng sức mình, anh Đàm có cơ hội nhất định phải giúp tôi xử lý hắn, tên tiểu tử này rất kiêu căng.
Bảo Hoành Hồng tức giận nói.
Đàm Ngưng Hào gật đầu nói:
- Cái này cậu yên tâm, có cơ hội tôi sẽ xử lý tên tiểu tử này.
Đồng thời trong lòng anh cảm thấy Bảo Hoành Hồng này thực sự là tên ăn chơi, chỉ vì một người con gái mà kết thù với Hàn Đông.
Anh thấy Bảo Hoành Hồng vì nguyên nhân này mà kết thù với Hàn Đông mà cũng nói được ra.
Anh không ngờ Bảo Hoành Hồng lại giấu diếm, nếu anh biết đích xác thân phận Hàn Đông, anh đương nhiên cũng không lộ liễu đối phó Hàn Đông.
- Hàn Đông, người phía trước hình như quen anh.
Vào phòng chờ Kiều San San bên cạnh Hàn Đông khẽ nói.
Hàn Đông gật đầu cười một cách khổ sở:
- Người hơi cao tuổi chút là Đàm Ngưng Hào bí thư thành ủy Vinh Châu, người kia là Bảo Hoành Hồng, là con trai của phó bí thư tỉnh ủy Bảo Xuân Long.
- Vậy lát nữa phải qua mời rượu chứ?
Chu Chính cười hỏi.
Hàn Đông cười:
- Thôi, tôi không muốn làm phiền họ uống rượu.
Nhìn thấy Hàn Đông vẻ mặt không thích, Chu Chính đảo mắt liền hỏi:
- Tại sao Đàm Ngưng Hào đó không hợp hử?
Hàn Đông cười nói:
- Cũng không có gì.
Ăn cơm xong, khi bốn người đi ra lại đúng lúc nhìn thấy Đàm Ngưng Hào và Bảo Hoành Hồng, ngoài ra mấy người đứng ở cửa nhìn bộ dạng của họ đều uống không ít rươu rồi, đang định đi đâu chơi.
Mặc dù biết Đàm Ngưng Hào đã nhìn thấy mình, nhưng Hàn Đông vẫn cố ý không nhìn Đàm Ngưng Hào, mắt phiêu diêu nhìn chỗ khác.
- Ha ha, chính là không muốn nhìn anh chàng này.
Hàn Đông thầm nghĩ.
Nếu Đàm Ngưng Hào không khách khí đối phó với mình như vậy, thì Hàn Đông đương nhiên cũng không cần khách khí với anh ta, nhưng nếu có ai tự động nhiệt tình tới cửa thì Hàn Đông cũng theo giai đoạn phản kháng đồng thời dạy bảo đối phương.
Sau đó mấy người lái xe đến một quán hát hò, hát hai ba bài đã gần giờ rồi, người lại đi ăn đêm.
Khi hơn giờ Hàn Đông và Kiều San San về khách sạn.
Nơi họ ăn đồ nướng cách khách sạn không xa vì thế hai người liền quyết định đi bộ về
Trên đường không có người nào đi bộ, hai người nắm tay nhau đi dưới ánh đèn vàng, trong lòng đầy cảm giác ấm áp.
Cho dù thỉnh thoảng mới gặp nhau nhưng tình cảm giữa hai người ngày càng sâu đậm, chứ không vì thế mà phai nhạt.
Thành phố về đêm hơi lạnh, trên đường chỉ có tiếng ô tô đi lại.
Kiều San San nắm chặt tay Hàn Đông, cơ thể hai người dựa sát vào nhau chầm chậm đi về phía trước.
Kiều San San cũng biết từ sau khi Đàm Ngưng Hào tới Vinh Châu thì rất bất mãn với Hàn Đông, luôn bới lông tìm vết, cô đương nhiên sẽ không lo lắng cho Hàn Đông, với thân phận và hoàn cảnh của Hàn Đông thì chắc chắn không phải lo Đàm Ngưng Hào.
Cô chỉ cảm thấy tâm trạng bây giờ của Hàn Đông chắc chắn không tốt, mình chỉ có thể ở bên anh như vậy là tốt rồi.
Mặt khác, trong lòng Kiều San San còn có một chút việc áp lực, đó là bố mẹ cô bây giờ mặc dù không còn phản đối chuyện cô và Hàn Đông nữa, nhưng vấn đề mới bây giờ lại xuất hiện, đó chính là mẹ của cô không có việc gì cứ than phiền, hi vọng cô và Hàn Đông sớm xác định.
Mà Kiều San San biết mình và Hàn Đông mặc dù hai người tình cảm chân thành tha thiết, nhưng nếu muốn danh chính môn thuận là rất khó, hiện tại căn bản không có cách nào xác định được.
Thậm chí Kiều San San cũng không thể nói với Hàn Đông.
Nếu đã quyết định rồi bất luận thế nào đều phải trân trọng tình cảm, phải có dũng khí đối diện với tất cả mọi chuyện.
“Chỉ cần Hàn Đông không buông tay mình mãi mãi không buông tay, cho dù chỉ có thể lẳng lặng đứng đằng sau anh mình cũng đồng ý.”
Kiều San San nhủ thầm trong lòng.
Ngày thứ hai Hàn Đông và Kiều San San lưu luyến chia tay rồi hắn lập tức lái xe về Vinh Châu.
Buổi chiều đi làm không bao lâu điện thoại của Hàn Đông vang lên, lấy ra nhìn không ngờ là số của người phụ trách công ty xây dựng thành phố đại địa, Hàn Đông trong lòng có chút nghi hoặc nhận máy nghe đối phương nói:
- Chào bí thư Hàn, làm phiền anh ngại quá.
Hàn Đông cười nói:
- Không có gì, có chuyện gì không?
- Là như này, bí thư Hàn có một việc tôi muốn hỏi anh chút, có một công ty công trình Diễm Thu muốn chúng ta cung cấp cát đá và nguyên liệu.
Hàn Đông ngạc nhiên, Trần Diễm Nhạn này tại sao vẫn liên quan đến vấn đề xây dựng khu Tân Thành, mình không phải đã nghiêm khắc cự tuyệt rồi sao. Nghe ý của đối phương Trần Diễm Nhạn này chắc thông qua mối quan hệ nào đó rồi gọi cho bọn họ, nếu không anh ta cũng không thể hỏi mình ở đây rồi.
Nghĩ tới đây Hàn Đông quyết định làm rõ rốt cuộc ai là người mời chào cho Trần Diễm Nhạn liền nói:
- Ồ, việc này tôi cũng không rõ, cụ thể là chuyện gì?
- Tôi vẫn tưởng rằng đó là ý của bí thư Hàn, tối qua tôi ăn ở bên ngoài đúng lúc gặp bà chủ của công ty công trình Diễm Thu và chủ tịch Âu đang ăn cùng nhau, chủ tịch Âu giới thiệu cô ấy, sáng hôm nay bà chủ Trần liền tìm đến, mặt khác lãnh đạo cục xây dựng thành phố cũng gọi điện thoại đến.
Ánh mắt Hàn Đông liền nhắm lại, thực sự không ngờ ấu Đăng Quyền này lại có ý phản mình, tự ý giúp đỡ công ty công trình Diễm Thu, xem ra người này cũng không phải thực sự đứng về phe mình.
Tắt điện thoại Hàn Đông hít hai hơi thuốc, trong mắt có chút tức giận, nếu Ấu Đăng Quyền đã có âm mưu thì mình không phải khách khí với anh ta nữa.
Sau đó Hàn Đông liền gọi điện thoại gọi Thẩm Tòng Phi tới nói việc này, Thẩm Tòng Phi cũng rất tức giận nói:
- Bí thư Hàn năm lần bảy lượt nhấn mạnh rồi, không được can thiệp công việc xây dựng của khu Tân Thành, không ngờ chủ tịch Ấu vẫn coi như gió bên tai, mặt khác cục xây dựng thành phố cũng thoáng quá.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Mấu chốt của việc này vẫn là ở công ty công trình Diễm Thu, nhưng đối với người bằng mặt không bằng lòng chúng ta cũng không cần khách khí.
Đang lúc đó điện thoại reo lên, lấy ra xem là số điện thoại của văn phòng Triệu Nhạc, Hàn Đông cũng không tránh Thẩm Tòng Phi, nhận điện thoại cười:
- Chào Trưởng ban Triệu, anh có gì chỉ thị.
Thấy Hàn Đông đứng lên nhận điện thoại của đối phương mà vẫn xưng hô với đối phương là trưởng ban Triệu, Thẩm Tòng Phi nghĩ người gọi cho Hàn Đông chắc là ủy viên tỉnh ủy trưởng ban tổ chức cán bộ Triệu Nhạc.
Lập tức trong lòng Thẩm Tòng Phi có chút kích động, lẽ nào vì Đàm Ngưng Hào cố ý nhằm vào Hàn Đông và huyện Vinh Quang, mà cuối tuần Hàn Đông đi tìm Triệu Nhạc sao? Nếu có trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nhúng tay vào thì Đàm Ngưng Hào sau này cũng không thể to gan được như thế, thêm nữa thành phố Vinh Châu có sự ủng hộ Chu Khải Kiệt vậy sau này huyện Vinh Quang chắc sẽ tốt hơn chút.
- Hàn Đông à, tỉnh ủy sẽ mở một lớp đào tạo cán bộ trung - thanh niên, chủ yếu là nhằm vào những cán bộ có tiềm lực để nâng cao tố chất lý luận của những cán bộ này, bồi dưỡng năng lực lãnh đạo, học hỏi nghiên cứu lý luận xây dựng xã hội chủ nghĩa cộng hòa đặc sắc Trung Hoa, toàn tỉnh tổng cộng có địa điểm, chủ yếu là cán bộ cấp cục trưởng, phó giám đốc sở, ngày tháng chính thức khai giảng, học kỳ tháng, anh làm công tác chuẩn bị tốt đi nhé.
Trong điện thoại tiếng của Triệu Nhạc rất nghiêm túc mà anh cũng không chưng cầu ý kiến của Hàn Đông, chỉ là thông báo mà thôi.
Hàn Đông hiểu ngay, đây chắc chắn không chỉ là ý của Triệu Nhạc mà là sự sắp xếp của người nhà, thậm chí là lão thái gia tự mình sắp xếp, nhưng vào trường Đảng học tập đối với mình mà nói cũng rất có tác dụng.
- Cảm ơn trưởng ban Triệu, không biết tôi phải chuẩn bị thủ tục thế nào?
Hàn Đông cười hỏi đồng thời trong lòng Hàn Đông quyết định mình phải nắm bắt thời gian này cố hết sức làm tốt công việc của huyện Vinh Quang, lần này vào trường Đảng học tạm thời không từ chức vụ bí thư huyện ủy, nhưng tốt nghiệp trường Đảng mình không thể trở lại huyện Vinh Quang rồi, huyện Vinh Quang là chỗ đứng thứ hai trong con đường làm quan của Hàn Đông, Hàn Đông không hi vọng sau khi mình ra đi bị những người có dụng ý làm thành một mớ hỗn độn.
Triệu Nhạc nói:
- Cái này cậu không cần chuẩn bị, tới lúc đó ban tổ chức sẽ có văn bản gửi đến trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Vinh Châu, cậu theo yêu cầu báo danh nhập học là được.
Hàn Đông hiểu rồi, Triệu Nhạc gọi điện thoại gọi mình làm tốt công tác chuẩn bị không phải là muốn mình chuẩn bị gì vào trường Đảng tỉnh ủy mà là sắp xếcông việc bây giờ p cho tốt.
Tắt điện thoại Hàn Đông ngồi trước mặt Thẩm Tòng Phi hút một hơi thuốc, hôm nay là ngày tháng , vậy thông báo của ban tổ chức tỉnh ủy sẽ xuống vào tuần sau, tới lúc đó mọi người đều sẽ biết thậm chí trước đó tin tức có liên quan đã truyền đi rồi. Dù sao theo sự miêu tả của Triệu Nhạc thì lần này đối tượng là cán bộ trung - thanh niên cấp cục trưởng trở lên, đó đều là những người rất có tiền đồ, danh sách người đi phải do hội nghị thường vụ tỉnh quyết định, vì thế trước tiên có tin tức truyền đi cũng là rất bình thường.
Nhìn Thẩm Tòng Phi với ánh mắt chờ đợi, Hàn Đông cười, cũng không có gì để giấu giếm, tin chắc Thẩm Tòng Phi có thể giữ bí mật.
- Chủ tịch Thẩm tôi đoán chẳng bao lâu nữa tôi phải vào trường Đảng của tỉnh ủy để học, sau này công việc của huyện Vinh Quang chủ yếu dựa vào anh.
Truyện convert hay : Vô Thượng Chinh Phục Hệ Thống