- Có việc gì vậy?
Hàn Đông lên trước hỏi.
Lữ Phương Nam giận giữ nói
- Mẹ nó, tên tiểu tử kia không biết đi đứng thế nào suýt nữa đâm vào xe tôi, lại còn chửi tôi.
Người đàn ông bên cạnh Bảo Hồng Hồng nói:
- Suýt nữa đâm vào người ta, mẹ kiếp mày còn nói lý nữa, ông mày cho mày chết giờ.
- Mày thử xem.
Lữ Nam Phương thản nhiên nói.
Sau khi Bảo Hồng Hồng nhìn thấy Hàn Đông tới liền không nói gì nữa, mặt trầm ngâm đứng ở đó, cũng không biết anh đang có ý định gì.
Hàn Đông nhìn Bảo Hồng Hồng một cái, lại nhìn 2 người cũng không có việc gì liền nói:
- Nếu không có chuyện gì ở đây làm loạn có ý nghĩa gì?
- Mày là ai hả?
Người đàn ông kia trợn mắt nói.
Hàn Đông đang định nói thì Lữ Nam Phương nói:
- Anh Đông việc này anh không phải quan tâm, để tôi xem họ có thể làm được gì.
Lập tức anh chỉ vào người đàn ông kia hét lên:
- Mày muốn thế nào tao đều tiếp hết.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn Bảo Hồng Hồng một cái, mấy người này rõ ràng là bạn của anh ta nhưng Bảo Hồng Hồng lại nhìn họ cãi nhau với Lữ Nam Phương, anh đứng một bên không lên tiếng chắc chắn cũng không có mục đích gì tốt đẹp.
Bảo Hồng Hồng đúng lúc đang nhìn Hàn Đông, giật mình lập tức hừ một tiếng, nói với người đàn ông kia:
- Cung Kiệt, thôi, đi thôi.
Tên kia lại than thở, lúc này mới cùng Bảo Hồng Hồng rời đi.
Lúc sắp đi tên này còn trừng mắt nhìn Lữ Nam Phương một cái nói:
- Tiểu tử mày cứ đợi đấy.
Lữ Nam Phương khinh thường nói:
- Ông đợi mày, mẹ mày đến cắn tao đi.
Tên kia nhảy lên xông vào, kết quả bị Bảo Hồng Hồng và một người đàn ông khác ngăn lại.
Lữ Nam Phương rất tức giận, hùng hùng hổ hổ, bố anh bây giờ là tổng tham mưu trưởng Trung Quốc so với tư lệnh quân khu Thục Đô địa vị lớn hơn nhiều, ở tỉnh Tây Xuyên cũng không có ai mà anh sợ hết.
Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh cười nói:
- Thôi, không sao là được rồi.
Sau đó hai người vào phòng, ba người là Ngưu Chí Không, La Khải Bản, Quách Tiên Chu đã đến rồi.
Nhìn thấy Lữ Nam Phương dáng bộ tức giận La Khải Bản hỏi:
- Anh Lữ có việc gì vậy?
- Gặp mấy thằng chó điên.
Lữ Nam Phương tức giận nói, kể lại việc ban nãy.
Quách Tiên Chu liền nói:
- Tôi biết rồi, mấy người cùng đi với Bảo Hồng Hồng chắc là Ngô Cung Kiệt, Triệu Ngọc Đào.
Lữ Nam Phương hỏi:
- Vậy à, họ lai lịch thế nào mà huênh hoang vậy?
La Khải Bản nói:
- Anh Lữ, Ngô Cung Kiệt là con trai của phó chủ tịch tỉnh Ngô Kỳ Bắc, Triệu Ngọc Đào là con trai phó chủ tịch tỉnh Triệu Thụy Song.
Lữ Nam Phương nghe liền nói một cách khinh bỉ:
- Tôi cứ tưởng là người nào, bố chỉ là phó chủ tịch tỉnh vậy mà huênh hoang như vậy sao?
La Khải Bản nói:
- Họ thời gian này có vẻ rất thân với Bảo Hồng Hồng, có chút kiêu ngạo.
Hàn Đông trong lòng nghĩ xem ra sau khi Bảo Xuân Long đến tỉnh Tây Xuyên cũng không có làm loạn mà bây giờ xem ra ít nhất đã có hai phó chủ tịch tỉnh làm cùng anh, còn có Đàm Ngưng Hào ở thành phố Vinh Châu chắc cũng là chỗ dựa. Nhưng Hàn Đông đối với những điều này cũng không có gì lo lắng, Bên cạnh phó bí thư tỉnh ủy có một số người hợp lại cũng là chuyện bình thường, thế lực của Bảo Xuân Long lại mạnh hơn một chút, cũng không thể hăm dọa được Hàn Đông, đừng nói thân phận của Hàn Đông dù sao ở tỉnh Hàn Đông cũng có mấy chỗ dựa, thường ủy có thể lợi dụng bao gồm bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, phó chủ tịch tỉnh Phạm Đồng Huy, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Triệu Nhạc, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài, mặt khác Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Tiêu Thụy Xương, tư lệnh quân khu tỉnh Lôi Bằng trong thời khắc quan trọng cũng có sức lợi hại. Vì thế Bảo Xuân Long muốn động thủ với Hàn Đông căn bản không có tính thành công.
Tối nay chủ yếu là chúc mừng Lữ Nam Phương cuối cùng cũng được tự do, mọi người đương nhiên chúc mừng việc thăng chức của bố anh nữa.
- Anh Đông tôi kính anh một chén.
La Khởi Bản giơ chén nói với Hàn Đông, vì Hàn Đông mà bố của anh La Lập Thanh cuối cùng cũng thực hiện được vượt qua cấp cục trưởng đến giám đốc Sở, bây giờ là phó chủ tịch thành phố Vinh Châu, con đường làm quan cũng thay đổi rất lớn cho nên La Khải Bản rất cảm kích đối với Hàn Đông, hơn nữa từ thái độ của Lữ Nam Phương với Hàn Đông anh, Quách Tiên Chu cũng đoán được ra ít nhiều, thân phận của Hàn Đông rất cao, bây giờ bố của Lữ Nam Phương đã là tổng tham mưu trưởng Trung Quốc, có thể là Lữ Nam Phương vẫn như trước, rất tin phục Hàn Đông.
- Khách khí làm gì, cùng uống đi
Hàn Đông cười, nâng ly và huých một cái.
Cùng ngồi với mọi người Hàn Đông thể hiện khác, mặc dù mọi người đều trẻ cả nhưng vị trí của Hàn Đông khác rồi, không còn cảm giác điềm đạm trong quan trường.
- Anh Đông, anh làm cục trưởng lâu rồi nhỉ, khi nào thì thăng chức đây, chúng tôi cũng chúc mừng một cái.
Quachs Tiên Chu nói.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng hi vọng sớm được thăng chức nhưng cái này phải có sự đồng ý của cấp trên mới được.
Ăn cơm xong Quách Tiên Chu bảo mọi người vào trong nhưng Hàn Đông nói:
- Thôi, bên trong ầm ĩ lắm chúng ta đi uống trà đi.
Thấy Hàn Đông nói vậy mọi người cũng không có ý kiến gì khác, thế là cùng đi, vừa ra tới cửa liền nhìn thấy mấy người của Bảo Hồng Hồng cũng đang đi ra ngoài.
- Hừ
Ngô Cung Kiệt hừ một tiếng, bây giờ anh đã biết thân phận của Hàn Đông và Lữ Nam Phương, đương nhiên biết mình và Lữ Nam Phương đấu nhau chắc chắn không có kết quả tốt đẹp, phải tính toán âm mưu mới được.
Triệu Ngọc Thanh đi bên lẳng lặng nhìn Hàn Đông, để nhớ hình ảnh của Hàn Đông trong lòng, bố của anh Triệu Thụy Song khi ở nhà rất hay nhắc tới Hàn Đông, nói Hàn Đông không nể mặt, y rất muốn gặp Hàn Đông một lần để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, bây giờ thấy Hàn Đông trẻ trung như vậy trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng có chút không phục, trong lòng muốn tìm cơ hội chấn chỉnh tên tiểu tử này để hắn ta biết sự lợi hại.
Trước khi ăn cơm Ngô Cung Kiệt hỏi thân phận của Lữ Nam Phương và Hàn Đông, Bảo Hồng Hồng chỉ giới thiệu chi tiết thân phận của Lữ Nam Phương còn thân phận của Hàn Đông không giới thiệu chi tiết như vậy, cho nên như vậy Bảo Hồng Hồng chủ yếu là muốn Ngô Cung Kiệt và Triệu Ngọc Thanh đưa mục tiêu vào Hàn Đông mà không phải là Lữ Nam Phương. Anh ta cũng biết nếu để lộ thân phận thực sự của Hàn Đông ra ngoài chỉ sợ hai người càng không dám trêu Hàn Đông.
- Ha ha, từ từ tao cho mày một đống đối thủ, ông không tin không xử lý được mày.
Bảo Hồng Hồng trong lòng nghĩ thầm, từ sau khi có xung đột với Hàn Đông anh luôn ghi hận Hàn Đông trong lòng, nhưng anh cũng biết nếu chính đại quang minh đấu với Hàn Đông chắc chắn không thể hạ được Hàn Đông, thậm chí còn có khả năng tổn thương vào bản thân, vì thế anh liền nghĩ tới một biện pháp thận trọng, đó là không ngừng tạo một số oan gia đối đầu cho Hàn Đông, để Hàn Đông vào tròng, như vậy chính là chết cũng phải kéo hắn ta chết theo, nếu không được ít nhất cũng phải làm cho những ngày tháng của hắn ở Tây Xuyên không yên.
Hàn Đông đương nhiên không thể biết âm mưu của Bảo Hồng Hồng, bọn Hàn Đông cùng Lữ Nam Phương cùng nhau uống trà nói chuyện.
- Chí Không, hai ngày nữa tôi chuẩn bị tới công ty làm việc rồi, cậu xem có sắp xếp được chức gì thích hợp không?
Lữ Phương Nam cười nói.
Ngưu Chí Không ngạc nhiên lập tức cười nói:
- Phương Nam, anh lại không có việc gì làm sao, hay đi du lịch cũng được đấy, công ty có tôi lẽ nào anh còn gì không yên tâm?
Lữ Nam Phương nghiêm mặt nói:
- Không phải không yên tâm, chủ yếu là tôi muốn làm ít việc có ý nghĩa, cả ngày vui đùa người cũng cảm thấy mệt, cậu sắp xếp ngay việc cho tôi dù sao cũng không cần nhàn rỗi quá, chức vị cũng không nhất định cao quá, cậu lựa sắp xếp cho tôi, tôi cũng muốn học một vài thứ thực tế chút.
Hàn Đông bưng chén trà nghe Lữ Nam Phương nói trong lòng cũng cảm thấy vui, Lữ Nam Phương này bề ngoài trông lãng tử lơ là nhưng thực ra đầu óc rất tỉnh táo, không quên lời bố mẹ dặn, biết mình nên làm gì.
Thấy bộ dạng nghiêm túc của Lữ Nam Phương Ngưu Chí Không cười nói:
- Nếu như vậy anh tới Thục Đô làm phó giám đốc chi nhánh công ty một thời gian trước, chờ quen việc sẽ lên tổng bộ làm.
Hai người họ hợp lại thành lập công ty truyền thông Nam Không bây giờ phát triển rất tốt, ngoài các chi nhánh lớn ở tỉnh Tây Xuyên còn có chi nhánh ở các tỉnh lân cận như Vân Điền, trở thành công ty tiêu thụ bán lẻ thiết bị truyền thông nổi tiếng ở Tây Nam Trung Quốc, lợi nhuận không ngừng tăng lên, sự nghiệp thông tin truyền thông đang không ngừng phát triển, mà họ dưới sự chỉ đạo của Hàn Đông đã bắt đầu rất sớm kiêm cả tiêu thụ điện thoại di động, có quan hệ hợp tác tốt với một số công ty điện thoại di động nổi tiếng, trở thành đại lý số một của khu Tây Nam, mặt hàng kinh doanh này hiện tại đều thuộc sản phẩm cao cấp, lợi nhuận khiến người ta kinh ngạc, mà lợi nhuận công ty truyền thông Nam Không chiếm 60%.
Mặc dù không ngừng pha loãng cổ phiếu nhưng cổ phẩn của Lữ Nam Phương ở Nam Không hiện tại chỉ có 8%, nhưng tổng đầu tư khác cũng qua 3 triệu rồi, hoa hồng 1 năm cũng có mấy trăm nghìn, vì là công ty hai người cùng nhau mở mặc dù cổ phần của Lữ Nam Phương không nhiều nhưng lại là cổ đông lớn thứ hai, mà với thân phận của Lữ Nam Phương nữa cho nên Ngưu Chí Không rất coi trọng anh ta, không vì mình có đại đa phần cổ phiếu mà có ý nghĩ khác, đối với yêu cầu của Lữ Nam Phương cũng rất coi trọng.
Hàn Đông nói:
- Ngành thông tin truyền thông có thể nói là một ngành hot, rất có tương lai, Chí Không và Nam Phương hai người có thể gánh vác công ty này ngoài việc mở những cửa hàng ở khu Tây Nam còn cần phát triển hơn mới được, đồng thời cũng có thể bắt đầu suy nghĩ tới việc kinh doanh đa nguyên hóa.
Ngưu Chí Không nói:
- Ngày đó nếu không phải là anh Đông chỉ dẫn thì chúng tôi cũng không nghĩ tới việc bán máy nhắn tin, điện thoại di động để kiếm tiền như vậy, sự phát triển của công ty bây giờ hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của tôi.