Hàn Đông cũng biết, đối thủ của mình Tô Xán vài tháng trước, đề cử lên chức cấp Phó giám đốc sở rồi, hiện tại làm việc tại Ban dân chính, cũng là nơi tương đối khiêm tốn. Nếu so ra, Hàn Đông làm việc tại cơ sở, cấp bậc cũng không thấp, cũng phải chịu thiệt một chút.
Tuy nhiên Hàn Đông cũng biết, hiện tại danh tiếng mình dựng lên đã không nhỏ rồi, dù nhận chức ở đâu, chỉ sợ ánh mắt chú ý của cấp trên cũng không ít, do đó cũng không cần úp úp mở mở, chỉ cần mình làm việc có lý, biết cách nói chuyện, cũng không phải chuyện to tát gì.
Hơn nữa Hàn Đông cũng cho rằng, chỉ cần dựa theo con đường thăng chức trong thể chất của Trung Hoa, từ cơ sở từng bước tiến lên trước, như vậy mới có thể từ nhiều góc độ, toàn diện tìm hiểu được tình hình thực tế của quan trường Trung Hoa, để sau này khi lên chức cao sẽ đưa ra các giải quyết, cũng đề ra nhiều cái tham khảo hơn.
- Ủy viên Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, cũng là bước phát triển thôi.
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Hiện tại Hàn Đông đang là Trưởng phòng cán bộ số hai của Ban tổ chức Tỉnh ủy, cán bộ cấp Trưởng phòng, dựa theo vị trí này mà nói, dù đã là ủy viên Thành ủy, Trưởng Ban tổ chức Thành ủy, cũng tương đối thích hợp. Tuy nhiên quan trọng nhất là, độ tuổi hiện nay của Hàn Đông thực sự là một vấn đề, hắn quá trẻ, dù xuống một tháng, Hàn Đông cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, hơn nữa còn chưa đủ tuổi. Phó giám đốc hai mươi sáu tuổi, đã vô cùng hoảng người rồi, tiến độ lên chức như vậy, quả thật giống như ngồi trên tên lửa vậy, cộng thêm còn là Phó chủ tịch thành phố có thực quyền cấp Phó giám đốc, vậy thì càng tuyệt hơn.
Còn hiện nay dựa theo cách nói của Triệu Nhạc, Phó chủ tịch thành phố không nói, còn thêm ủy viên Thành ủy, điều này thực sự có chút khiến người khác bàng hoàng.
Đương nhiên, ở Trung Hoa, chỉ cần có đủ năng lực, cũng không có gì không thể. Mấu chốt Hàn Đông không chỉ có hoàn cảnh, hơn nữa còn làm ra một loạt thành tích, cho nên sứ mệnh này cũng không ai nói gì, dù sao tất cả đều dựa theo trình tự của Ban tổ chức, đến lúc đó thậm chí Tỉnh ủy có thể nói cán bộ trẻ này quá gan khi làm việc.
- Đối với công việc ở phòng cán bộ số hai, anh có đề nghị gì không?
Triệu Nhạc mỉm cười hỏi.
Hàn Đông biết được, Triệu Nhạc đang hỏi sau khi mình xuống dưới đó, vấn đề do ai đảm nhận vị trí Trưởng phòng cán bộ số hai.
Điểm này Hàn Đông trước đó đã có suy nghĩ rồi, đó chính là cho Nghiêm Húc tiếp nhận mình, dù sao Nghiêm Húc là người của Triệu Nhạc, đồng thời có mối quan hệ không tệ với mình, đấy cũng là một công đôi việc thôi.
- Trưởng ban, tôi cho rằng năng lực công việc của đồng chí Nghiêm Húc xuất chúng, trong thời gian chủ trì công việc thường vụ văn phòng số hai, các hạng mục công việc đều có đầu đuôi.
Hàn Đông cũng không dùng đến từ ngữ khoa trương, tiến cử một lượt đối với Triệu Nhạc.
Trên thực tế, Nghiêm Húc từng là thư ký của Triệu Nhạc, đương nhiên Triệu Nhạc vô cùng hiểu y, Hàn Đông nói vậy, cũng chỉ là hình thức mà thôi.
- Ừm, đồng chí Nghiêm Húc tôi cũng tương đối hiểu biết, tin chắc khi phòng cán bộ số hai trong tay y, có thể giữ được cục diện tốt.
Triệu Nhạc nói vậy, xem như đã định xong, chỉ đợi chuyện của Hàn Đông xác thật, như vậy Nghiêm Húc có thể nhanh chóng nhậm chức.
Cùng Triệu Nhạc trò chuyện một hồi, Hàn Đông bèn cáo từ, quay về phòng cán bộ số hai, Hàn Đông cho gọi Nghiêm Húc cùng với hai Phó Trưởng phòng và chủ nhiệm chánh văn phòng, mọi người cùng nhau gặp mặt, trong lời nói của Hàn Đông, thêm một bước nhấn mạnh công việc thường ngày của phòng cán bộ số hai do Nghiêm Húc phụ trách, mọi người cùng đoàn kết lại, làm tốt công việc của phòng cán bộ số hai.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, không biết Hàn Đông cho gọi mọi người đến, nói một loạt những lời khó nghe, rốt cuộc vì chuyện gì.
Khi tan họp, Hàn Đông gọi Nghiêm Húc ở lại. Điều này khiến trong lòng của Lỗ Vinh Cường và Thi Trung Xuân buồn bực, trong lòng nghĩ Hàn Đông đối với Nghiêm Húc cũng rất tin tưởng. Khó trách, ai bảo chị Nghiêm từng là thư ký của Triệu Nhạc.
- Trưởng phòng Hàn, ngài có phải sắp lên chức không?
Nghiêm Húc đóng cửa lại, quay sang liền hỏi thử.
Hàn Đông sửng sốt, liền cười khổ một cái, cái Nghiêm Húc này vẫn rất biết phán đoán, mình cũng chỉ nhấn mạnh nhẹ một cái, quyền uy của Phó trưởng phòng thường vụ mà thôi, cô ta liền ngộ ra một điều, quả nhiên không hổ thẹn là người được Triệu Nhạc xem trúng.
- Ha ha, tôi cũng mong muốn được lên chức, tuy nhiên cái này tôi không thể làm chủ, được Ban tổ chức nhận định là được.
Hàn Đông cười ha hả nói.
Nghiêm Húc gật đầu, cũng không kéo dài trên vấn đề này nữa, nói:
- Trưởng phòng Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt công việc của ngài.
- Ừm, vậy thì vất vả cho Trưởng phòng Nghiêm rồi.
Hàn Đông cười nói.
Hai người tuy đối xử nhau không tệ, nhưng trước khi sự việc chưa được làm rõ, Hàn Đông cũng không nói rõ ràng, chỉ nhắc nhở nhẹ, như vậy đã xem như không tồi rồi.
Đương nhiên, Nghiêm Húc cũng người hay, từ trong biểu hiện và lời nói của Hàn Đông, thấy được một số chỗ hở, trong lòng vừa phấn khích và mong đợi, dường như mình cũng có khả năng mà tiến bộ.
Nghiêm Húc vừa mới bước ra, di động của Hàn Đông vang lên, Hàn Đông lấy ra xem, là Hoàng Văn Vận gọi đến, không kiềm chế liền cười lên, xem ra vừa đúng muốn chợp mắt thì gặp phải gối nằm, mình còn đang nói tìm chút thời gian liên lạc với Hoàng Văn Vận, cùng y tìm hiểu tình hình cụ thể của thành phố Tân Châu, kết quả điện thoại của Hoàng Văn Vận đã gọi đến.
- Lãnh đạo cũ, chào ngài.
Hàn Đông nhận lấy điện thoại, cười nói,
- Lãnh đạo cũ có gì chỉ bảo?
Hoàng Văn Vận cười phá lên nói:
- Trưởng phòng Hàn, anh quá nặng lời rồi, tối nay anh có thời gian không, tôi muốn mời anh dùng cơm.
Hàn Đông nói:
- Sao lại có thể để lãnh đạo mời chứ, đợi tôi sắp xếp xong, rồi gọi điện cho lãnh đạo
Tuy không biết Hoàng Văn Vận tìm mình có chuyện gì, nhưng Hàn Đông cũng đúng lúc muốn gặp Hoàng Văn Vận, cùng anh ta thảo luận tình hình của thành phố Tân Châu, cho nên Hàn Đông cũng rất vui cùng dùng cơm với anh ấy.
Trong lòng của Hàn Đông, Hoàng Văn Vận vẫn không tệ, ít ra không thiếu năng lực làm việc, hơn nữa con người cũng tốt, cho nên ban đầu Hàn Đông cũng mới giúp Hoàng Văn Vận một phát, nếu không từ cấp Trưởng phòng đến Phó giảm đốc, bước này rất khó bước qua, không một ai đề cử, không phải là chuyện dễ dàng.
Hoàng Văn Vận nói khách sáo hai câu, liền không có từ chối nữa. Giữa anh ta và Hàn Đông cũng có chút cảm giác quân tử chi giao, tuy bình thường xem ra không mấy thân thiết, nhưng tình cảm vẫn không tồi.
Vừa cúp máy điện thoại, điện thoại của Chu Chính lại gọi đến, mở miệng liền nói:
- Anh Đông, đã lâu không tụ họp rồi, tối nay rảnh không, cùng nhau ăn cơm.
Hàn Đông nói:
- Tối nay có việc rồi. Hay vậy đi, anh sắp xếp một địa điểm tốt, tôi mời Chủ tịch thành phố Văn Vận dùng cơm.
- Thì ra là lãnh đạo cũ, sao lại có thể để anh Đông đãi chứ, tôi này tính của tôi.
Chu Chính vừa nghe, cũng rất vui, Hàn Đông nói thế, chính là không xem anh ta là người ngoài rồi.
- Vậy cũng được.
Hàn Đông nói, đột nhiên nghĩ đến để Chu Chính sắp xếp, chủ yếu vì Hàn Đông nghĩ đến một vấn đề, chính là lúc mình đến Tân Châu. Ít ra cũng nên có một người bên cạnh, như vậy có một số chuyện cũng có người mình, mà Chu Chính này cũng được, hiện tại y là Trưởng phòng cán bộ, nếu như đến cục công an khu Cao Bình của thành phố Tân Châu, như vậy sau này khi cần đến người giúp, không phải cũng dễ hơn sao?
- Năm giờ hai mươi, anh qua đây, tôi có chuyện muốn bàn với anh.
Hàn Đông nói tiếp.
Chu Chính cười nói:
- Được, tôi nghe anh Đông sắp xếp.
Không lâu sau, Chu Chính liền gọi điện đến, nói đã sắp xếp rồi, ở lầu Sư Tử. Hàn Đông lập tức liền gọi cho Hoàng Văn Vận cho biết địa điểm, để anh ta tới lúc đó chạy qua là được.
Chiều hơn năm giờ, Hàn Đông gọi đến chánh văn phòng để làm quen, sau đó lái xe đến lầu Sư Tử.
Sau khi đã đỗ xe, đến phòng do Chu Chính đã đặt, hắn đến rồi, nhìn thấy Chu Chính, anh ta cười hà hà nói:
- Anh Đông đến sớm quá.
Hàn Đông cười, đóng cửa phòng lại, nói:
- Được rồi, nhân lúc Chủ tịch thành phố Văn Vận còn chưa đến, tôi nói chuyện với anh.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Đông, Chu Chính hơi sửng sốt, lập tức vẻ mặt cũng nghiêm hẳn nói:
- Lãnh đạo có chuyện gì cứ căn dặn, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Hàn Đông nói:
- Hiện tại anh là Trưởng phòng rồi, có muốn đi xuống làm một thời gian không.
Trong lòng Chu Chính hơi nghi ngờ, tuy nhiên không có chút do dự, nói:
- Lãnh đạo muốn tôi đi đâu?
Hàn Đông nói:
- Đến Tân Châu, tôi sẽ nói với giám đốc sở Tôn, để xem cục công an của khu Cao Bình ở Tân Châu có vị trí nào thích hợp.
- Giám đốc sở Tôn mà nói, chắc có vị trí thôi.
Chu Chính nói, sau đó dò hỏi thử:
- Lãnh đạo, chẳng lẽ anh thăng chức?
Sở dĩ hỏi thề, vì anh ta cảm thấy Hàn Đông không dễ từ bỏ, dù sao anh ta từng làm ở cục công an Tỉnh, nhận được không ít rèn luyện, lúc này nếu không phải công việc của Hàn Đông có chút điều động, anh ta cũng không biết nên để mình đi đến đâu.
Anh ta cũng biết bối cảnh thân phận cụ thể của Hàn Đông, biết được Hàn Đông ở Ban tổ chức Tỉnh ủy cũng chỉ là một thời gian thôi, cần phải đổi địa điểm, tiện thể được lên cấp bậc khác. Đối với người như Hàn Đông mà nói, cũng là bình thường.
Hàn Đông cũng biết, đối thủ của mình Tô Xán vài tháng trước, đề cử lên chức cấp Phó giám đốc sở rồi, hiện tại làm việc tại Ban dân chính, cũng là nơi tương đối khiêm tốn. Nếu so ra, Hàn Đông làm việc tại cơ sở, cấp bậc cũng không thấp, cũng phải chịu thiệt một chút.
Tuy nhiên Hàn Đông cũng biết, hiện tại danh tiếng mình dựng lên đã không nhỏ rồi, dù nhận chức ở đâu, chỉ sợ ánh mắt chú ý của cấp trên cũng không ít, do đó cũng không cần úp úp mở mở, chỉ cần mình làm việc có lý, biết cách nói chuyện, cũng không phải chuyện to tát gì.
Hơn nữa Hàn Đông cũng cho rằng, chỉ cần dựa theo con đường thăng chức trong thể chất của Trung Hoa, từ cơ sở từng bước tiến lên trước, như vậy mới có thể từ nhiều góc độ, toàn diện tìm hiểu được tình hình thực tế của quan trường Trung Hoa, để sau này khi lên chức cao sẽ đưa ra các giải quyết, cũng đề ra nhiều cái tham khảo hơn.
- Ủy viên Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố, cũng là bước phát triển thôi.
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Hiện tại Hàn Đông đang là Trưởng phòng cán bộ số hai của Ban tổ chức Tỉnh ủy, cán bộ cấp Trưởng phòng, dựa theo vị trí này mà nói, dù đã là ủy viên Thành ủy, Trưởng Ban tổ chức Thành ủy, cũng tương đối thích hợp. Tuy nhiên quan trọng nhất là, độ tuổi hiện nay của Hàn Đông thực sự là một vấn đề, hắn quá trẻ, dù xuống một tháng, Hàn Đông cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, hơn nữa còn chưa đủ tuổi. Phó giám đốc hai mươi sáu tuổi, đã vô cùng hoảng người rồi, tiến độ lên chức như vậy, quả thật giống như ngồi trên tên lửa vậy, cộng thêm còn là Phó chủ tịch thành phố có thực quyền cấp Phó giám đốc, vậy thì càng tuyệt hơn.
Còn hiện nay dựa theo cách nói của Triệu Nhạc, Phó chủ tịch thành phố không nói, còn thêm ủy viên Thành ủy, điều này thực sự có chút khiến người khác bàng hoàng.
Đương nhiên, ở Trung Hoa, chỉ cần có đủ năng lực, cũng không có gì không thể. Mấu chốt Hàn Đông không chỉ có hoàn cảnh, hơn nữa còn làm ra một loạt thành tích, cho nên sứ mệnh này cũng không ai nói gì, dù sao tất cả đều dựa theo trình tự của Ban tổ chức, đến lúc đó thậm chí Tỉnh ủy có thể nói cán bộ trẻ này quá gan khi làm việc.
- Đối với công việc ở phòng cán bộ số hai, anh có đề nghị gì không?
Triệu Nhạc mỉm cười hỏi.
Hàn Đông biết được, Triệu Nhạc đang hỏi sau khi mình xuống dưới đó, vấn đề do ai đảm nhận vị trí Trưởng phòng cán bộ số hai.
Điểm này Hàn Đông trước đó đã có suy nghĩ rồi, đó chính là cho Nghiêm Húc tiếp nhận mình, dù sao Nghiêm Húc là người của Triệu Nhạc, đồng thời có mối quan hệ không tệ với mình, đấy cũng là một công đôi việc thôi.
- Trưởng ban, tôi cho rằng năng lực công việc của đồng chí Nghiêm Húc xuất chúng, trong thời gian chủ trì công việc thường vụ văn phòng số hai, các hạng mục công việc đều có đầu đuôi.
Hàn Đông cũng không dùng đến từ ngữ khoa trương, tiến cử một lượt đối với Triệu Nhạc.
Trên thực tế, Nghiêm Húc từng là thư ký của Triệu Nhạc, đương nhiên Triệu Nhạc vô cùng hiểu y, Hàn Đông nói vậy, cũng chỉ là hình thức mà thôi.
- Ừm, đồng chí Nghiêm Húc tôi cũng tương đối hiểu biết, tin chắc khi phòng cán bộ số hai trong tay y, có thể giữ được cục diện tốt.
Triệu Nhạc nói vậy, xem như đã định xong, chỉ đợi chuyện của Hàn Đông xác thật, như vậy Nghiêm Húc có thể nhanh chóng nhậm chức.
Cùng Triệu Nhạc trò chuyện một hồi, Hàn Đông bèn cáo từ, quay về phòng cán bộ số hai, Hàn Đông cho gọi Nghiêm Húc cùng với hai Phó Trưởng phòng và chủ nhiệm chánh văn phòng, mọi người cùng nhau gặp mặt, trong lời nói của Hàn Đông, thêm một bước nhấn mạnh công việc thường ngày của phòng cán bộ số hai do Nghiêm Húc phụ trách, mọi người cùng đoàn kết lại, làm tốt công việc của phòng cán bộ số hai.
Mọi người đều rất ngạc nhiên, không biết Hàn Đông cho gọi mọi người đến, nói một loạt những lời khó nghe, rốt cuộc vì chuyện gì.
Khi tan họp, Hàn Đông gọi Nghiêm Húc ở lại. Điều này khiến trong lòng của Lỗ Vinh Cường và Thi Trung Xuân buồn bực, trong lòng nghĩ Hàn Đông đối với Nghiêm Húc cũng rất tin tưởng. Khó trách, ai bảo chị Nghiêm từng là thư ký của Triệu Nhạc.
- Trưởng phòng Hàn, ngài có phải sắp lên chức không?
Nghiêm Húc đóng cửa lại, quay sang liền hỏi thử.
Hàn Đông sửng sốt, liền cười khổ một cái, cái Nghiêm Húc này vẫn rất biết phán đoán, mình cũng chỉ nhấn mạnh nhẹ một cái, quyền uy của Phó trưởng phòng thường vụ mà thôi, cô ta liền ngộ ra một điều, quả nhiên không hổ thẹn là người được Triệu Nhạc xem trúng.
- Ha ha, tôi cũng mong muốn được lên chức, tuy nhiên cái này tôi không thể làm chủ, được Ban tổ chức nhận định là được.
Hàn Đông cười ha hả nói.
Nghiêm Húc gật đầu, cũng không kéo dài trên vấn đề này nữa, nói:
- Trưởng phòng Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt công việc của ngài.
- Ừm, vậy thì vất vả cho Trưởng phòng Nghiêm rồi.
Hàn Đông cười nói.
Hai người tuy đối xử nhau không tệ, nhưng trước khi sự việc chưa được làm rõ, Hàn Đông cũng không nói rõ ràng, chỉ nhắc nhở nhẹ, như vậy đã xem như không tồi rồi.
Đương nhiên, Nghiêm Húc cũng người hay, từ trong biểu hiện và lời nói của Hàn Đông, thấy được một số chỗ hở, trong lòng vừa phấn khích và mong đợi, dường như mình cũng có khả năng mà tiến bộ.
Nghiêm Húc vừa mới bước ra, di động của Hàn Đông vang lên, Hàn Đông lấy ra xem, là Hoàng Văn Vận gọi đến, không kiềm chế liền cười lên, xem ra vừa đúng muốn chợp mắt thì gặp phải gối nằm, mình còn đang nói tìm chút thời gian liên lạc với Hoàng Văn Vận, cùng y tìm hiểu tình hình cụ thể của thành phố Tân Châu, kết quả điện thoại của Hoàng Văn Vận đã gọi đến.
- Lãnh đạo cũ, chào ngài.
Hàn Đông nhận lấy điện thoại, cười nói,
- Lãnh đạo cũ có gì chỉ bảo?
Hoàng Văn Vận cười phá lên nói:
- Trưởng phòng Hàn, anh quá nặng lời rồi, tối nay anh có thời gian không, tôi muốn mời anh dùng cơm.
Hàn Đông nói:
- Sao lại có thể để lãnh đạo mời chứ, đợi tôi sắp xếp xong, rồi gọi điện cho lãnh đạo
Tuy không biết Hoàng Văn Vận tìm mình có chuyện gì, nhưng Hàn Đông cũng đúng lúc muốn gặp Hoàng Văn Vận, cùng anh ta thảo luận tình hình của thành phố Tân Châu, cho nên Hàn Đông cũng rất vui cùng dùng cơm với anh ấy.
Trong lòng của Hàn Đông, Hoàng Văn Vận vẫn không tệ, ít ra không thiếu năng lực làm việc, hơn nữa con người cũng tốt, cho nên ban đầu Hàn Đông cũng mới giúp Hoàng Văn Vận một phát, nếu không từ cấp Trưởng phòng đến Phó giảm đốc, bước này rất khó bước qua, không một ai đề cử, không phải là chuyện dễ dàng.
Hoàng Văn Vận nói khách sáo hai câu, liền không có từ chối nữa. Giữa anh ta và Hàn Đông cũng có chút cảm giác quân tử chi giao, tuy bình thường xem ra không mấy thân thiết, nhưng tình cảm vẫn không tồi.
Vừa cúp máy điện thoại, điện thoại của Chu Chính lại gọi đến, mở miệng liền nói:
- Anh Đông, đã lâu không tụ họp rồi, tối nay rảnh không, cùng nhau ăn cơm.
Hàn Đông nói:
- Tối nay có việc rồi. Hay vậy đi, anh sắp xếp một địa điểm tốt, tôi mời Chủ tịch thành phố Văn Vận dùng cơm.
- Thì ra là lãnh đạo cũ, sao lại có thể để anh Đông đãi chứ, tôi này tính của tôi.
Chu Chính vừa nghe, cũng rất vui, Hàn Đông nói thế, chính là không xem anh ta là người ngoài rồi.
- Vậy cũng được.
Hàn Đông nói, đột nhiên nghĩ đến để Chu Chính sắp xếp, chủ yếu vì Hàn Đông nghĩ đến một vấn đề, chính là lúc mình đến Tân Châu. Ít ra cũng nên có một người bên cạnh, như vậy có một số chuyện cũng có người mình, mà Chu Chính này cũng được, hiện tại y là Trưởng phòng cán bộ, nếu như đến cục công an khu Cao Bình của thành phố Tân Châu, như vậy sau này khi cần đến người giúp, không phải cũng dễ hơn sao?
- Năm giờ hai mươi, anh qua đây, tôi có chuyện muốn bàn với anh.
Hàn Đông nói tiếp.
Chu Chính cười nói:
- Được, tôi nghe anh Đông sắp xếp.
Không lâu sau, Chu Chính liền gọi điện đến, nói đã sắp xếp rồi, ở lầu Sư Tử. Hàn Đông lập tức liền gọi cho Hoàng Văn Vận cho biết địa điểm, để anh ta tới lúc đó chạy qua là được.
Chiều hơn năm giờ, Hàn Đông gọi đến chánh văn phòng để làm quen, sau đó lái xe đến lầu Sư Tử.
Sau khi đã đỗ xe, đến phòng do Chu Chính đã đặt, hắn đến rồi, nhìn thấy Chu Chính, anh ta cười hà hà nói:
- Anh Đông đến sớm quá.
Hàn Đông cười, đóng cửa phòng lại, nói:
- Được rồi, nhân lúc Chủ tịch thành phố Văn Vận còn chưa đến, tôi nói chuyện với anh.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Đông, Chu Chính hơi sửng sốt, lập tức vẻ mặt cũng nghiêm hẳn nói:
- Lãnh đạo có chuyện gì cứ căn dặn, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Hàn Đông nói:
- Hiện tại anh là Trưởng phòng rồi, có muốn đi xuống làm một thời gian không.
Trong lòng Chu Chính hơi nghi ngờ, tuy nhiên không có chút do dự, nói:
- Lãnh đạo muốn tôi đi đâu?
Hàn Đông nói:
- Đến Tân Châu, tôi sẽ nói với giám đốc sở Tôn, để xem cục công an của khu Cao Bình ở Tân Châu có vị trí nào thích hợp.
- Giám đốc sở Tôn mà nói, chắc có vị trí thôi.
Chu Chính nói, sau đó dò hỏi thử:
- Lãnh đạo, chẳng lẽ anh thăng chức?
Sở dĩ hỏi thề, vì anh ta cảm thấy Hàn Đông không dễ từ bỏ, dù sao anh ta từng làm ở cục công an Tỉnh, nhận được không ít rèn luyện, lúc này nếu không phải công việc của Hàn Đông có chút điều động, anh ta cũng không biết nên để mình đi đến đâu.
Anh ta cũng biết bối cảnh thân phận cụ thể của Hàn Đông, biết được Hàn Đông ở Ban tổ chức Tỉnh ủy cũng chỉ là một thời gian thôi, cần phải đổi địa điểm, tiện thể được lên cấp bậc khác. Đối với người như Hàn Đông mà nói, cũng là bình thường.
Truyện convert hay : Một Thai Nhị Bảo: Tổng Tài Daddy Chọc Không Được