- Người trẻ tuổi ấy trông như thế nào?
Cao Lập Hương liền miêu tả lại bộ dạng của Hàn Đông một chút, là Trưởng phòng công an quận Cao Bằng, y miêu tả được rất rõ nét các đặc điểm của Hàn Đông.
- Đúng rồi, người trẻ tuổi kia hình như mang họ Hàn!
- Họ Hàn.
Trong đầu Hứa Kiến Thế liền nghĩ ngay đến Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố mới tới nhậm chức, Hàn Đông. Suy nghĩ kỹ lại, ông ta đã hiểu được vì sao Chu Chính lại có thái độ như vậy, nghĩ thầm rằng không biết Phan Lợi Chương rốt cuộc đã phạm vào cái gì mà động vào cây gậy sắt như vậy, chuyện này thì ông ta cũng không thể giúp được.
- Được rồi, tôi biết rồi, cậu cũng không cần phải lo nữa, bảo đồn công an cứ xử lý như bình thường đi.
Hứa Kiến Thế cũng chỉ có thể dặn dò Cao Lập Hương như vậy thôi.
Cao Lập Hương cảm thấy tò mò với thân phận của Hàn Đông, vì vậy hỏi dò:
- Cục trưởng Hứa, người kia…
- Đó là Lãnh đạo Thành ủy!
Hứa Kiến Thế tức giận nói rồi lập tức loảng xỏang một tiếng, cúp điện thoại.
- Lãnh đạo Thành ủy?
Cao Lập Hương kinh ngạc, tay vẫn cầm điện thoại, miệng lẩm bẩm:
- Họ Hàn, lãnh đạo Thành ủy, chính là Hàn Đông!
Đoán được thân phận của Hàn Đông, trong lòng Cao Lập Hương vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy buồn bực, không ngờ Chu Chính lại có quan hệ gần gũi với Hàn Đông như vậy, ngày tháng sau này của y sẽ qua như thế nào đây? Tuy rằng y là Cục trưởng cục Công an, thế nhưng sau lưng y đừng nói là Ủy viên thường vụ Thành ủy mà một Phó Chủ tịch Thành phố cũng không có.
Ngoài ra, Cao Lập Hương buồn bực chính là, tối nay, Chủ tịch thành phố Hàn đã thấy được biểu hiện của y rồi, nếu Hàn Đông nhằm vào y, thì chỉ cần mở miệng một cái là vị trí Cục trưởng của y chỉ sợ muốn ngồi cũng không được.
Trong nháy mắt, Cao Lập Hương cảm thấy trong lòng tràn ngập sợ hãi, lo lắng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, khi lái xe về đến nhà, vợ y nhìn thấy bộ dạn này của u cũng phải hoảng sợ, tiến lên hỏi dò:
- Làm sao vậy, lão Cao, anh có phải bị ốm hay không?
- Bố mày sắp chết!
Cao Lập Hương tức giận nói.
- Mẹ nó, sao mình lại xui xẻo như vậy chứ!
Hàn Đông tuy rằng đã rời khỏi phòng hát, thế nhưng những người bên trong phòng đều đoán được thân phận của hắn.
Mà Lỗ Nghi Hữu, người được Chu Chính gọi tới thì không khỏi mừng thầm, nghĩ:
- Người này đúng là rất mạnh mẽ, Chủ tịch quận Thường, Cục trưởng Cao đều bị hắn dọa đi mất rồi, Phan Lợi Chương cũng sợ tới mức tự vả mặt mình mấy cái, ha ha. Cục trưởng Chu có bối cảnh như vậy, mình đi theo khẳng định sẽ có tiền đồ.
Ông chủ Tạ kia cũng đứng ở một bên chứng kiến hết mọi chuyện, trong lòng âm thầm nhớ kỹ bộ dạng của Hàn Đông, nghĩ thầm rằng người này khẳng định là nhân vật rất lớn. Ông ta trên danh nghĩa là ông chủ của Mộng Huyễn Thành, thế nhưng đó mới chỉ là bề ngoài thôi, sau lưng ông ta còn có người khác nữa, ông ta nhất định phải đem chuyện xảy ra hôm nay báo cáo lại một lượt cho ông chủ mới được.
Mấy tên đi cùng Phan Lợi Chương lúc này đều trợn tròn mắt, còn tên bị Nguyên Á Văn đánh vỡ đầu và mấy tên bị Hàn Đông đánh ngã cũng đều sợ tới mức không dám thở mạnh, nghĩ thầm rằng ngay cả Phan lão đại cũng phải tự vả mình, vậy thì tốt nhất là mọi người đều nên cẩn thận một chút.
Nguyên Á Văn khẽ cười, nói:
- Vẫn là Lão đại dung mãnh.
Còn cô gái lúc trước chạy trốn vào lúc này mới nhận thức ra là tình hình đã trở nên có lợi với cô cho nên cũng ngừng khóc, chỉ có điều, trên mặt vẫn còn nước mắt cộng thêm bộ dạng đáng thương khiến người khác vừa thấy đẫ sinh lòng trìu mến.
Nguyên Á Văn lấy ra một gói giấy nhỏ đưa đến trước mặt cô gái, nói:
- Lau mặt đi, yên tâm, ở đây không ai dám làm gì cô đâu!
- Cảm ơn.
Cô gái hạ giọng nói, vươn cánh tay trắng nõn, bé nhỏ nhận lấy, rồi xé giấy ra lau mặt.
Chu Chính thấy thế, trong lòng cười thầm, Nguyên Á Văn này đúng là biết thương hương tiếc ngọc đó, lúc trước cậu ta là người kích động nhất, cũng là người động thủ đầu tiên.
Phan Lợi Chương lúc này rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, ông ta đi đến bên người Chu Chính, nói:
- Này, Cục trưởng Chu đúng không, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, chủ yếu là do tôi uống nhiều rượu quá. Anh xem, nếu không thì như vậy đi, anh muốn biết cái gì, tôi nhất định sẽ phối hợp, tuy nhiên…một chút hiểu lầm nho nhỏ này cũng không cần phải đến đồn công an đâu.
Người đứng dưới mái hiến nhà người ta thì không thể không cúi đầu, nếu như là trong lúc bình thường, thì ông ta đâu có để một cán bộ cấp Phó phòng nho nhỏ này vào trong mắt đâu. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới những biểu hiện của ông ta trước mặt Hàn Đông khi nãy, ông ta quả thực là đang lo lắng cho tiền đồ của mình chết đi được. Thế nhưng, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là giải quyết cho xong chuyện này, xin cô gái kia tha lỗi, thư vậy thì sau này cũng sẽ dễ dàng giải thích hơn.
Không đợi Chu Chính trả lời, Nguyên Á Văn đã lên tiếng:
- Chỉ sợ không phải là hiểu lầm đâu. Dù sao chuyện tối nay nhất định phải làm rõ ràng, không nói nhiều nữa, chúng ta đến đồn Công an phối hợp điều tra đi.
- Vị anh em này, cũng không thể nói như vậy được, chuyện tối nay quả thực chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người đều uống rượu cho nên mới nảy sinh chút chuyện nhỏ thôi mà.
Phan Lợi Chương biện giải.
- Còn nữa, tôi chịu bồi thường cho cô gái kia là được mà!
Nguyên Á Văn căn bản là không thèm để ý tới ông ta, quay đầu sang bên cạnh, nói với Chu Chính:
- Việc này giao cho anh. Yên tâm. Tôi toàn lực ủng hộ anh, tôi cũng muốn nhìn xem người khác có còn hống hách được nữa hay không.
Chu Chính mỉm cười, nghĩ thầm rằng Hàn Đông cũng nói là phải mang những người đó về điều tra rồi, lại còn dặn dò Nguyên Á Văn phối hợp điều tra nữa, xem ra, tối nay, họ Phan kia có chạy trời cũng không khỏi nắng rồi.
- Lỗ Nghi Hữu, anh còn thất thần làm gì?
Chu Chính trầm giọng nói.
Lỗ Nghi Hữu phấn chấn hẳn lên, tiến lên, nghiêm túc nói với Phan Lợi Chương:
- Mời ông cùng chúng tôi trở về điều tra.
Lúc này, thái độ của anh ta đã trở nên nghiêm khắc hơn so với lúc trước, tình hình vừa rồi anh ta cũng đã thấy được, cũng hiểu rõ ràng, người trẻ tuổi vừa rời khỏi chính là người có thể quyết định cả đại cục, vậy thì Trưởng đồn Công an như anh ta thì phải sợ cái gì, ngược lại còn phải cố gắng xung phong lên trước.
- Cục trưởng Chu, anh làm như vậy, đối với tất cả mọi người đều không có lợi.
Phan lợi chương nói, thế nhưng vừa nghĩ tới Hàn Đông, ông ta lại không dám nói nữa. Thấy chu chính liếc mắt với Nguyên Á Văn một cái, ông ta bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, tôi phối hợp điều ta là được rồi chứ.
Sau đó, ông ta liền cầm lấy điện thoại, gọi đến số nhà của Phó Chủ tịch Thành phố Tạ Thị Duy. Cục xây dựng là một trong những ban ngành được phân công do Tạ Thị Duy quản lý, Phan Lợi Chương lại là thân tín của Tạ Thị Duy, bởi vậy, ông ta nghĩ tới, nghĩ lui, sự tình đã đến nước này, thì chỉ có thể nhờ Chủ tịch thành phố Tạ Thị Duy ra cầu tình hộ mà thôi.
Nhận được điện thoại của Phan Lợi Chương, nghe Phan Lợi Chương giải thích đơn giản xong, Tạ Thị Duy trầm giọng nói:
- Tôi nói Lão Phan anh làm ăn thế nào thế, sao lại gây sự với Hàn Đông như vậy, tình hình hiện nay anh cũng không phải không biết, anh làm như vậy khiến chon gay cả tôi cũng rất bị động.
Tạ Thị Duy là người của Bí thư Thành ủy Tề Hiểu kiến, mà hiện tại, Tề Hiểu Kiến lại đang rất muốn lôi kéo Hàn Đông, bởi vậy, Phan Lợi Chương làm như thế thì sẽ không chỉ đắc tội Hàn Đông mà thậm chí cả Bí thư Thành ủy Tề Hiểu Kiến cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Phan Lợi Chương như muồn khóc nói:
- Chủ tịch thành phố Tạ, tôi chỉ là uống thêm mấy chén rượu cho nên mới gây chuyện hiểu lầm với người ta thôi, mà lúc đó, tôi cũng đâu có nhận ra Chủ tịch thành phố Hàn cơ chứ.
- Anh cứ uống rượu như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ gây ra chuyện lớn mà thôi.
Tạ Thị Duy buồn bực nói.
- Được rồi, anh qua bên kia làm rõ sự tình đi, tôi sẽ liên lạc với Chủ tịch thành phố Hàn.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Tạ.
Phan Lợi Chương cảm kích nói, trong lòng cũng có chút lo lắng, từ trong miệng của Tạ Thị Duy, ông ta cảm giác được chuyện tối nay nghiêm trọng hơn những gì ông ta nghĩ rất nhiều.
Sau đó, đoàn người đi đến đồn công an Thành Quan, Lỗ Nghi Hữu liền phân phối mọi người điều tra việc tối nay, chủ yếu là đi theo ba hướng, hướng thứ nhất là đám người Phan Lợi Chương, hướng thứ hai là Nguyên Á Văn rat ay hiệp nghĩa và hướng thứ ba chính là cô gái kia, tên là Phương Lỵ. Còn về phần Chu Chính, bởi vì lý do thân phận, cho nên tự động đứng ra ngoài cuộc.
Chuyện xảy ra cũng rất đơn giản. Phương Lỵ là người vừa mới đến Mộng Huyễn Thành làm việc, sau khi được đào tạo bồi dưỡng một thời gian, hôm nay là ngày đầu tiên được chính thức làm việc, thế nhưng không ngờ lại gặp phải đám người của Phan Lợi Chương. Phan Lợi Chương uống vài chén rượu vào, nhìn thấy cô bé Phương Lỵ này có bộ dạng trong sáng như nước, lại là một gương mặt mới, vì vậy, sắc tâm liền nổi lên, động tay động chân. Nào ngờ, cô nàng này lại nổi giận, cầm lấy chén rượu chên bàn tạt ngay vào mặt của Phan Lợi Chương. Chuyện này khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ, phan lợi chương lúc đó phẫn nộ điên cuồng, gào thét tối nay nhất định sẽ phải làm chết cô gái kia. Những người khác thì cũng không phải hạng người tốt gì, hơn nữa, bọn họ cũng biết, mấy cô gái bình thường vẫn đi làm trong này, cho dù là không phải dân chuyên nghiệp, thế nhưng cũng rất cởi mở, cho dù cô bé kia có là ngựa hoang đi nữa, thì đợi cho sau khi Phan Lợi Chương xong việc rồi, cho cô ít tiền, thì cô cũng sẽ không làm gì được.
Phương Lỵ cũng rất thông minh, thấy tình thế không ổn liền nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng, qua hành lang liền trốn ngay vào phòng của Hàn Đông bọn họ, tuy nhiên vẫn bị những người đuổi theo sau thấy được, vì thế mới phát sinh ra những chuyện về sau mọi người đều biết.
Toàn bộ sự tình nói ra thì cũng không phức tạp, nếu đổi lại là một nhân viên phục vụ khác, thì có lẽ Phan Lợi Chương động tay động chân hay thậm chí là động thật, thì cũng không có chuyện gì, dù sao, mấy cô gái đã đến Mộng Huyễn Thành này làm việc, đều là mưa dầm thấm đất, cũng không có mấy người có thể giữ được vẻ thuần khiết. Thế nhưng, Phương Lỵ lại thuộc dạng không bị ô nhiễm chút nào, hơn nữa lại còn gặp phải Hàn Đông, Nguyên Á Văn và Chu Chính cùng nhau đi chơi, cho nên sự tình mới trở nên phức tạp như vậy.
- Mọi chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi, cô bé kia rót rượu cho chugns tôi, tôi không cẩn thận đụng vào cô ấy mấy cái, ai ngờ lại khiến cô hiểu lầm, hất cả cốc rượu vào mặt tôi, lúc ấy tôi cũng chỉ muốn bắt cô ấy nói vài câu xin lỗi mà thôi, đâu biết mọi chuyện lại trở thành như vậy.
Phan Lợi Chương biện hộ một phen, nói:
- Chuyện tối nay, tôi quả thật cũng có chỗ không đúng, chủ yếu là chưa có nói rõ với cô gái này, khiến cô sinh ra hiểu lầm, tôi tình nguyện bồi thường cho cô ấy!
Lúc điều tra, Phương Lỵ không ngừng rớt nước mắt, cô nói rằng Phan Lợi Chương không ngừng sờ mó mình, lại còn tuyên bố là phải làm mình, thế nhưng lại không có chứng cớ xác thực, còn Phan Lợi Chương và mấy tên uống rượi cùng thì tất nhiên sẽ nói chuyện theo hướng không có lợi cho cô.
Lỗ Nghi Hữu đem kết quả điều tra cho Chu Chính đang ngồi ở trong phòng làm việc của anh ta xêm, nói:
- Cục trưởng Chu, chuyện này ngài xem phải giải quyết như thế nào, Phan Lợi Chương lúc đó phỏng chừng là cũng có ý như vậy, quả thực cũng muốn ức hiếp Phương Lỵ, thế nhưng lại không có chứng cớ xác thực.
Chu Chính cũng hơi đau đầu, nói:
- Nếu đã không có chứng cớ thì còn có thể thế nào nữa, bảo ông ta xin lỗi và đền tiền là được rồi.
Nguyên Á Văn phẫn hận nói:
- Mẹ nó, không thể cứ bỏ qua cho cái tên họ Phan này như vậy được.
Chu Chính nói:
- Vậy thì cậu muốn thế nào? Dù sao, Cục Công an cũng chie có thể làm việc theo trình tự bình thường, bất kể có muốn ra quyết định gì, thì đều phải có căn cứ.
Nguyên Á Văn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Như thế này đi, cứ xử lý theo trình tự bình thường, thế nhưng lúc trước không phải lão đại cũng đang nhìn chằm chằm sao, vậy thì cứ mang kết quả xử lý chi lão đại xem, tiện thể báo cáo một chút về tình hình công tác của Phan Lợi Chương luôn, sau này muốn làm gì thì cũng có lý do.
Chu Chính nói:
- Thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Sau đó, Lỗ Nghi Hữu đứng ra để cho Phan Lợi Chương tại chỗ xin lỗi và bồi thường hai ngàn đồng cho Phương Lỵ, ký tên vào biên bản, sau đó sắc mạt âm trầm đi ra khỏi đồn công an.
Phan Lợi Chương cũng không còn cách nào, ông ta biết được Chu Chính có Hàn Đông làm chỗ dựa, nếu như ông ta xử sự không thỏa đáng, thì chỉ sợ là tối nay không ra khỏi đồn công an được, nếu như náo loạn đén ngày mai, thì sự tình sẽ càng lốn hơn nữa, vì vậy, ông ta cũng chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục, trước mắt cứ như thế đã, trở về nghĩ biện pháp sau.
- Cảm ơn mấy anh.
Phương Lỵ vô cùng cảm kích nói. Tối nay, nếu như không gặp được đám người của Chu Chính, thì sự trong sạch của cô sẽ bị Phan Lợi Chương làm hỏng mất. Cô âm thầm quyết định, ngày mai sẽ không đến Mộng Huyễn Thành nữa mà sẽ tìm một công việc khác để làm.
Nguyên Á Văn nói:
- Không có việc gì, cô tốt nhất sau này cũng đừng có đến những nơi như Mộng Huyễn Thành kia làm việc nữa, đó không phải là nơi dành cho những cô gái ngốc như cô.
- Cảm ơn anh, tôi sữ không đến đó nữa.
Phương Lỵ sắc mặt hơi trắng, gật đầu nói.
Chu Chính vẻ mặt tươi cười nhìn Nguyên Á Văn, nghĩ thầm rằng không ngờ tiểu tuer này cũng còn có một mặt như vậy nữa. Tuy nhiên, cũng không biết tiểu tử này có phải là bởi vì thấy đối phương xinh đẹp cho nên mới tỏ ra nhiệt tình như vậy.
Phương lỵ đi rồi, Lỗ Nghi Hữu nói với Chu Chính:
- Cục trưởng Chu, ngài xem, đã bận lâu như vậy rồi, tôi mời hai vị ăn khuya nhé.
Nguyên Á Văn cười ha hả nói:
- Tối nay vất vả cho các anh rồi, để tôi mời.
Chu Chính nhìn đồng hồ, đã là mười giờ rồi, liền nói luôn:
- Tôi đi báo cáo với Lãnh đạo trước rồi nói.
Hàn Đông vừa mới tắm rửa xong, nhận được điện thoại của Chu Chính báo cáo, cũng không nói gì thêm, chỉ nói:
- Bảo Tiểu Nguyên phải biết kiềm chế một chút.
- Vâng, tôi sẽ nói lại cho cậu ta.
Tắt điện thoại, Chu Chính nói với Nguyên Á Văn:
- Lãnh đạo bảo tôi nói với cậu là phải biết kiềm chế một chút!
- Có ý gì vậy? không cho tôi chơi tên họ Phan à?
Nguyên Á Văn buồn bực nói.
Chu Chính ngẫm nghxi một chút rồi nói:
- Cũng không phải như vậy, dù sao lãnh đão cũng không nói là không cho cậu làm, chỉ là bảo cậu biết kiềm chế một chút mà thôi!
- Ha ha, đúng thế.
Nguyên Á Văn cười xấu xa nói:
- Chu Chính, biểu hiện lúc trước của lãnh đạo đúng là dung mãnh đó, trong nháy mắt đã đánh ngã mấy người, thật quá lợi hai đi, trước kia anh đã từng thấy qua chưa?
Chu Chính đắc ý cười nói:
- Ha ha, đương nhiên là thấy qua rồi, tôi còn học được hai chiêu nữa.
- Như anh.
Nguyên Á Văn bĩu môi nói:
- Không phải tôi coi thường anh, anh so với lãnh đạo còn kém xa lắm.
Chu Chính cũng không phản đối, nói:
- Đó là chuyện đương nhiên rồi, tôi sao có thể so với lãnh đạo được cơ chứ.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, Lỗ Nghi Hữu rất muốn hỏi xem lãnh đạo ở trong miệng bọn họ là ai, thế nhưng đôi khi biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt, bởi vậy cố kìm nén không hỏi nữa.
Sáng hôm sau, Hàn Đông rời giường ra ngoài ăn sáng thì điện thoại đi động liền vang lên, lấy ra thì thấy là Hề Hiểu Kiến gọi tới, trên mặt Hàn Đông lộ ra vài phần tươi cười, tiếp điện thoại, nói:
- Bí thư Hề, xin chào, có chỉ thị gì vậy?
- Chủ tịch Hàn Đông, tôi nghe nói đêm qua Cục trưởng cục xây dựng Phan Lợi Chương có chút hơi thái quá, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hề Hiểu kiến hỏi. Đêm qua, Tạ Thị Duy đặc biệt tới nhà ông ta kể lại chuyện của Phan Lợi Chương, xin Hề Hiểu Kiến ra mặt giúp.
Lúc đó, Tạ Thị Duy đại khái đã nói qua một chút tình huống:
- Bí thư Hề, tôi sẽ không tỉ mỉ kể lại rằng phan lợi chương đã lớn mật như thế nào nữa, thế nhưng ông ta cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý trái với kỷ luật của Đảng cả, đây cũng chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, cũng không nhất thiết phải đến đồn công an làm gì. Nói như thế nào đi nữa, thì Phan Lợi Chương cũng là cán bộ cấp Cục trưởng, Chủ tịch thành phố Hàn làm như vậy, cũng thttaj không biết là có ý gì, tôi lo lắng hắn còn có ý đồ khác nữa!
Là thân tín của Hề Hiểu Kiến, Tạ Thị Duy tất nhiên là cái gì cũng dám nói. Tuy rằng, lúc ấy, Hề Hiểu Kiến phên bình Tạ Thị Duy là vô cớ nghi ngờ lung tung, thế nhưng trong lòng ông ta cũng có chút cảnh giác. Ông ta vất vả lắm mới có thể đem công trình đường Tân Giang kia giao cho Tạ Thị Duy đi quản, ông ta vẫn lo lắng người khác mượn chuyện này làm động tác gì đó, vì vậy, trong long ông ta thật ra cũng có vài phần suy nghĩ giống với Tạ Thị Duy, bởi vậy, ngoài miệng tuy rằng tỏ ra bất mãn với Phan Lợi Chương, thế nhưng vẫn đồng ý thăm dò giúp một chút tình huống ở chỗ Hàn Đông.
Trên thực tế, Tạ Thị Duy vẫn là biết được tật xấu đa nghi này của Hề Hiểu Kiến, vì vậy mới đến nói chuyện, thành công khơi lên lòng nghi ngờ của Hề Hiểu Kiến, khiến Hề Hiểu Kiến ra mặt giúp cho Phan Lợi Chương.
Hàn Đông hiểu được ý đồ gọi điện lần này của Hề Hiểu Kiến, chính là để nói giúp cho Phan Lợi Chương, tuy nhiên, Hàn Đông cũng đã có biện pháp ứng phó, khẽ cười nói:
- Bí thư Hề, đêm qua, Phan Lợi Chương quả thực có chút hơi quá đáng, thế nhưng tôi đã sớm trở về nhà rồi, tình huống cụ thể thế nào đều do Phòng công an quận Cao Bằng xử lý, đúng rồi, lúc ấy còn có Tiểu Nguyên ở Cục Xúc tiến đầu tư ở đấy nữa, cậu ta đúng là một tê tiểu tử rất có tinh thần trọng nghĩa, khi đó còn nhảy ra động thủ nữa.
- Nguyên Á Văn?
Hề Hiểu Kiến nghi hoặc nói. Ông ta tin rằng, Hàn Đông sẽ không vô duyên vô cơ nhắc tới tên người này, chỉ có điều, ông ta nhất thời cũng không nhớ nổi là người này rốt cuộc đang làm gì, chỉ là trước kia ông ta cũng từng nghe qua tên này ở đâu đó rồi. Chủ yếu cũng là do Nguyên Á Văn vừa mới đến, cho nên Hề Hiểu Kiến vẫn chưa kịp chú ý tới cậu ta, nếu không thì với thân phận của Nguyên Á Văn, tất cả lãnh đạo Thành phố đều phải biết rõ mới phải.
Hàn Đông cười nói:
- Đúng vậy, cho nên tình huống cụ thể sau đó, hiện tại tôi cũng không biết được.
Những điều Hàn Đông nói trên cơ bản đều là sự thật, đúng là Hàn Đông rời đi trước cho nên lúc xử lý hắn cũng không có ở hiện trường, Hàn Đông nói như vậy khiến cho Hề Hiểu Kiến cũng không làm gì được.
- Như thế à, tôi cũng muốn tìm hiểu tình hình một chút thôi.
Nghe Hàn Đông nói một cách trực tiếp, không cho ông ta có cơ hội mở miệng, nghĩ thầm rằng mình cũng không cần phải nói nữa, chuyện của Phan Lợi Chương thì sau này nói Tạ Thị Duy đi phê bình một chút là được rồi.
Tuy nhiên, đối với thái độ củ Hàn Đông, ông ta vẫn có chút cảnh giác trong long. Hàn Đông tuy biểu hiện rằng hắn không để bụng chuyện hôm qua, thế nhưng nếu không phải vì Hàn Đông, thì cảnh sát Quận Cao Bằng đâu có dám đưa Phan Lợi Chương đến đồn công an xử lý cơ chứ?
- Xem ra tên tiểu tử Hàn Đông này cũng không muốn sống yên.
Tắt điện thoại, Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ trong lòng.