Tại giờ phút này, đương nhiên Hàn Đông sẽ không nhắc đến chuyện nhân sự tại Cục Công an, cũng không đến lượt hắn nhắc, dù sao Hề Hiểu Kiến không thể để Hứa Kiến Thế tiếp tục làm ở Cục Công an nữa, đến lúc đó trên Hội nghị thường vụ cần phải thảo luận tìm người kế nhiệm chức Cục trưởng, lúc đó tính tiếp cũng không muộn.
Không còn gì để nói với Hề Hiểu Kiến, Hàn Đông liền chào tạm biệt ra về.
Đợi sau khi Hàn Đông đi rồi, Hề Hiểu Kiến liền sa sầm mặt lại, ngồi im lặng một lúc rồi gọi cuộc điện thoại, sau đó Phó bí thư Thành ủy Ngụy Du Vĩ liền đến văn phòng của y.
Ngày hôm sau, Các vị Ủy viên thường vụ Thành ủy đều nhận được thông báo mở họp Hội nghị thường vụ, ngoài một số ít người ra, những người khác đều không biết là chuyện gì, không biết Hề Hiểu Kiến lại muốn nói về việc gì.
Hàn Đông đến phòng họp đúng giờ, mọi người trong phòng đều không tự chủ quay ra nhìn người thanh niên chín chắn, vững vàng này.
Buổi họp Hội nghị thường vụ hôm trước, thế thái hùng hổ của Hàn Đông diễn ngay trước mặt mọi người, trong lòng họ đều phải nhìn nhận lại người thanh niên này. Đừng xem thường tên nhóc bình thường cứ hay mỉm cười, nhưng khi gặp vấn đề gì đó thì hắn lại không khách sáo mà đáp trả.
Đặc biệt, hôm ấy những người từng bị Hàn Đông chất vấn thì càng cảm thấy mất mặt, nhưng trong lòng có ghét cay ghét đắng hắn thì ngoài mặt vẫn thể hiện bộ dạng bình thường.
Hề Hiểu Kiến sầm nét mặt, nhanh bước vào phòng họp. Sau khi ngồi vào vị trí chính, y cất tiếng hỏi:
- Trưởng ban thư ký, người đến đủ chưa?
Đây là thói quen thường thấy của y, cảm giác có như vậy mới có thể thể hiện ra quyền uy của nhân vật số một.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông nói:
- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lưu cáo ốm đi bệnh viện, các vị Ủy viên thường vụ khác đều đến đủ rồi ạ.
Hề Hiểu Kiến chau mày, chắc chắn Lưu Khang Lương không bị ốm, y đang trốn tránh hoặc hơi bất mãn khi Hề Hiểu Kiến lấy ông ta ra làm bia đỡ đạn. Tuy nhiên, cuộc họp Hội nghị thường vụ hôm nay trong lòng Hề Hiểu Kiến đã có quyết định, nên dù thiếu một vị Ủy viên thường vụ thì y cũng không lo lắng.
Những vị Ủy viên thường vụ khác đều hiểu ngầm trong lòng là vì chuyện gì, nếu là ai đó trên Hội nghị thường vụ hôm trước bị bẽ mặt một lần, thì lúc này cũng sẽ cáo ốm để không phải tới.
‘Xem ra khả năng Lưu Khang Lương xuống đài là rất lớn.’
Trong lòng Hạ Kim Cường thầm nghĩ.
‘Chỉ tiếc là Hàn Đông không chịu phối hợp với mình. Nếu nắm được Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trong tay, cộng thêm vị trí Cục trưởng Cục Công an thì thực quyền trong tay mình sẽ lớn lên. Ừm, và cả Cục trưởng Cục Tài chính nữa, phải tìm cơ hội thay mới được.’
Giờ phút này, Hạ Kim Cường lại bắt đầu liên tưởng đến rất nhiều sự việc, trong lòng càng cảm thấy nhất định phải khiến cho Hàn Đông toàn lực phối hợp với mình, chỉ có như vậy y mới thực sự nắm giữ được tất cả cơ quan quan trọng trong tay.
Tuy rằng trước mắt Hạ Kim Cường đang chiếm thế thượng phong, nhưng y không dám sơ suất chút nào, dù sao Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy, lại liên hợp với Phó bí thư Thành ủy Ngụy Du Vĩ nắm quyền chủ động về nhân sự, vì vậy chỉ có thể theo sát, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tấn công nào, tìm cơ hội điều chỉnh nhân sự cho tốt ở cơ quan quan trọng, như vậy sau này mới có thể nắm trọn đại cục thực sự.
- Bên dưới bắt đầu họp.
Hề Hiểu Kiến nghiêm mặt.
- Hội nghị hôm nay, chủ yếu là xử lý vụ việc những bức ảnh liên quan đến đồng chí Hàn Đông, ở chỗ tôi có một bản khẩu cung. Theo như điều tra của Cục Công an quận Cao Bình, người chụp trộm đồng chí Hàn Đông là do Cục trưởng Cục Công an thành phố Hứa Kiến Thế sai khiến, mọi người xem tài liệu đi.
Nói xong, y liền đưa bản khẩu cung sang cho Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường ngồi bên cạnh. Tuy Hạ Kim Cường đã xem qua trước rồi, nhưng vẫn nên giả bộ xem qua một lượt, sau đó nghiêm nghị nét mặt nói:
- Đúng là quá đáng, sao Hứa Kiến Thế dám làm ra những chuyện thế này, đây là biết luật mà vẫn vi phạm.
Sau đó, các vị Ủy viên thường vụ đều lần lượt thay nhau xem, mọi người đều tỏ vẻ căm phẫn, xì xào khiển trách Hứa Kiến Thế.
Dù trong sự tranh giành trên quan trường ai cũng vì lợi ích riêng, giống như việc moi móc đời tư người khác rồi tố cáo đã được nhiều người làm rồi, nhưng làm là một chuyện, bị người ta bắt được lại là chuyện khác.
Hứa Kiến Thế không làm cho Hàn Đông bị thiệt hại, ngược lại bị Hàn Đông bắt được, mọi người không tiếp tục chỉ trích người đã thất bại, dù sao là chờ xem ý của Hề Hiểu Kiến, lần này chắc y cũng sẽ không bảo vệ cho Hứa Kiến Thế nữa.
Đợi mọi người xem xong, Hề Hiểu Kiến nói:
- Hành vi của Hứa Kiến Thế gây ra ảnh hưởng rất bất lợi cho Thành ủy và đồng chí Hàn Đông. Hành vi này về luật không đúng, về lý không đúng, về tình không đúng, Thành ủy phải nghiêm khắc xử phạt. Tôi đề nghị, bãi nhiệm chức vị Bí thư tổ Đảng, Cục trưởng Cục Công an của Hứa Kiến Thế, mọi người có ý kiến gì đều có thể phát biểu.
Hạ Kim Cường nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của Bí thư Hề, có điều tôi có một đề nghị, đó là để cho Ủy ban Kỷ luật tham gia tiến hành điều tra Hứa Kiến Thế.
Chiêu này của Hạ Kim Cường quả là hiểm, Hề Hiểu Kiến vốn định chỉ cách chức Hứa Kiến Thế, sau đó chuẩn bị sắp xếp một chức vị nhàn rỗi cho y, dù sao Hứa Kiến Thế cũng là người của y, nếu làm quá tuyệt thì người khác nghĩ thế nào? Nhưng Hạ Kim Cường lại thừa cơ ép sát, công kích đến cùng, không cho Hứa Kiến Thế một con đường lùi.
Trong lòng Hề Hiểu Kiến bực bội, nhưng y cũng hiểu sự việc này đoán chừng cũng không thể kết thúc theo suy nghĩ của mình.
Kế tiếp, mọi người cũng phát biểu ý kiến. Người bên phe Hề Hiểu Kiến cơ bản là cố gắng chỉ bãi đi chức vị của Hứa Kiến Thế là được rồi. Người bên phe Hạ Kim Cường đương nhiên là đòi xử lý nghiêm khắc. Thấy tình hình như vậy, Hề Hiểu Kiến không thể tiếp tục kiên trì với suy nghĩ của mình nữa, cũng không đề nghị bỏ phiếu bầu, nói:
- Ừm, nếu nhiều người có chung ý kiến, vậy thì quyết định xử lý Hứa Kiến Thế, bãi nhiệm chức vị Bí thư tổ Đảng, Cục trưởng Cục Công an. Đồng thời sẽ để cho Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra.
Y nghĩ thông suốt rồi, dù sao hiện Lưu Khang Lương vẫn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, dù điều tra Hứa Kiến Thế thì cũng sẽ không điều tra ra nhiều vấn đề, bây giờ không cần đối kháng với nhóm người Hạ Kim Cường và Hàn Đông.
Hạ Kim Cường khẽ mỉm cười, nói tiếp:
- Công việc của Cục Công an quan trọng không phải bàn rồi, vì để đảm bảo công việc của Cục Công an được trôi chảy, tôi đề nghị để Phó cục trưởng Nhâm Thần Cẩm kế nhiệm chức Cục trưởng, Bí thư tổ Đảng.
Nhâm Thần Cẩm là Phó cục trưởng thường trực Cục Công an, do bị Hứa Kiến Thế chèn ép nên y đến đầu quân về phe Hạ Kim Cường. Bây giờ Hứa Kiến Thế bị đổ, Hạ Kim Cường liền nâng đỡ Nhâm Thần Cẩm. Việc này y khá tự tin, vì dù sao lúc trước y và Hàn Đông đã thống nhất ý kiến rồi, đưa Nhâm Thần Cẩm lên, vị trí Phó cục trưởng thường trực cũng có thể giành cho Hàn Đông sắp xếp người của hắn, như vậy cũng có thể khiến Hàn Đông thoải mái.
Nghe Hạ Kim Cường nói xong, Hề Hiểu Kiến chau mày, nói nhạt:
- Chủ tịch thành phố Hạ nói rất đúng, công việc của Cục Công an vô cùng quan trọng, cộng thêm vừa để xảy ra vụ việc Hứa Kiến Thế, vì vậy Thành ủy cần phải củng cố lãnh đạo Cục Công an. Cho nên, theo tôi chức Cục trưởng Cục Công an sẽ do đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương kiêm nhiệm, đợi đến khi công việc của Cục Công an ổn định rồi chúng ta sẽ bàn về ứng viên phù hợp sau.
Hạ Kim Cường sửng sốt, sắc mặt lập tức sa sầm lại, trong lòng vô cùng bực bội. Hề Hiểu Kiến dám phớt lờ thảo luận chọn ứng viên cho vị trí Cục trưởng Cục Công an, mà lại bổ nhiệm Trần Phúc Xương tạm thời kiêm nhiệm chức Cục trưởng, như vậy tính toán của y bỗng chốc hỏng hết.
Thấy Hạ Kim Cường lại muốn nói tiếp, Hề Hiểu Kiến nói lạnh lùng:
- Được rồi, buổi họp hôm nay đến đây kết thúc, tan họp.
Nói xong, y liền nhanh chóng đứng dậy, bước bước lớn đi ra khỏi phòng họp.
Lúc này, người của phe Hề Hiểu Kiến cũng vội vàng đứng lên theo.
Hạ Kim Cường đang há miệng từ từ khép lại, trong mắt y xẹt qua ánh nhìn phẫn nộ.
- Ôi, suýt nữa mình đắc ý quá nên quên mất.
Hạ Kim Cường thầm than vãn trong lòng.
- Hề Hiểu Kiến là Bí thư, dù cho y không nắm giữ hết lá phiếu Ủy viên thường vụ, nhưng y có quyền phán quyết, quyền chủ động. Điều này là ưu thế lớn nhất của y, xem ra mình có chút nóng vội rồi.
Hôm nay y đề nghị bổ nhiệm Nhâm Thần Cẩm thay thế vị trí Hứa Kiến Thế, nhưng Hề Hiểu Kiến chỉ sắp xếp thảo luận vị trí Cục trưởng Cục Công an thì Hạ Kim Cường cũng không còn cách nào khác, không những không đạt được mục đích mà còn làm lộ ra Nhâm Thần Cẩm, lần tới mà đề bạt ông ta thì chắc chắn sẽ gặp trở ngại càng lớn hơn.
- Ha ha, đây chính là Bí thư Thành ủy, bất kỳ lúc nào đều không thể khinh thường.
Hàn Đông lạnh lùng đứng nhìn mọi chuyện, trong lòng nghĩ, may mà mình không vội vàng thể hiện ra. Xem ra, dù cho bây giờ Hề Hiểu Kiến thất thế, nhưng quyền uy của Bí thư Thành ủy cũng không phải dễ khiêu khích như vậy. Làm nhân vật chính ở Thành ủy, y có rất nhiều ưu thế tự nhiên, huống chi hiện giờ Phó bí thư Thành ủy liên thủ với y, và Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng là người phe y, do vậy trong vấn đề nhân sự không dễ dàng đối phó Hề Hiểu Kiến.
Tại giờ phút này, đương nhiên Hàn Đông sẽ không nhắc đến chuyện nhân sự tại Cục Công an, cũng không đến lượt hắn nhắc, dù sao Hề Hiểu Kiến không thể để Hứa Kiến Thế tiếp tục làm ở Cục Công an nữa, đến lúc đó trên Hội nghị thường vụ cần phải thảo luận tìm người kế nhiệm chức Cục trưởng, lúc đó tính tiếp cũng không muộn.
Không còn gì để nói với Hề Hiểu Kiến, Hàn Đông liền chào tạm biệt ra về.
Đợi sau khi Hàn Đông đi rồi, Hề Hiểu Kiến liền sa sầm mặt lại, ngồi im lặng một lúc rồi gọi cuộc điện thoại, sau đó Phó bí thư Thành ủy Ngụy Du Vĩ liền đến văn phòng của y.
Ngày hôm sau, Các vị Ủy viên thường vụ Thành ủy đều nhận được thông báo mở họp Hội nghị thường vụ, ngoài một số ít người ra, những người khác đều không biết là chuyện gì, không biết Hề Hiểu Kiến lại muốn nói về việc gì.
Hàn Đông đến phòng họp đúng giờ, mọi người trong phòng đều không tự chủ quay ra nhìn người thanh niên chín chắn, vững vàng này.
Buổi họp Hội nghị thường vụ hôm trước, thế thái hùng hổ của Hàn Đông diễn ngay trước mặt mọi người, trong lòng họ đều phải nhìn nhận lại người thanh niên này. Đừng xem thường tên nhóc bình thường cứ hay mỉm cười, nhưng khi gặp vấn đề gì đó thì hắn lại không khách sáo mà đáp trả.
Đặc biệt, hôm ấy những người từng bị Hàn Đông chất vấn thì càng cảm thấy mất mặt, nhưng trong lòng có ghét cay ghét đắng hắn thì ngoài mặt vẫn thể hiện bộ dạng bình thường.
Hề Hiểu Kiến sầm nét mặt, nhanh bước vào phòng họp. Sau khi ngồi vào vị trí chính, y cất tiếng hỏi:
- Trưởng ban thư ký, người đến đủ chưa?
Đây là thói quen thường thấy của y, cảm giác có như vậy mới có thể thể hiện ra quyền uy của nhân vật số một.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông nói:
- Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lưu cáo ốm đi bệnh viện, các vị Ủy viên thường vụ khác đều đến đủ rồi ạ.
Hề Hiểu Kiến chau mày, chắc chắn Lưu Khang Lương không bị ốm, y đang trốn tránh hoặc hơi bất mãn khi Hề Hiểu Kiến lấy ông ta ra làm bia đỡ đạn. Tuy nhiên, cuộc họp Hội nghị thường vụ hôm nay trong lòng Hề Hiểu Kiến đã có quyết định, nên dù thiếu một vị Ủy viên thường vụ thì y cũng không lo lắng.
Những vị Ủy viên thường vụ khác đều hiểu ngầm trong lòng là vì chuyện gì, nếu là ai đó trên Hội nghị thường vụ hôm trước bị bẽ mặt một lần, thì lúc này cũng sẽ cáo ốm để không phải tới.
‘Xem ra khả năng Lưu Khang Lương xuống đài là rất lớn.’
Trong lòng Hạ Kim Cường thầm nghĩ.
‘Chỉ tiếc là Hàn Đông không chịu phối hợp với mình. Nếu nắm được Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trong tay, cộng thêm vị trí Cục trưởng Cục Công an thì thực quyền trong tay mình sẽ lớn lên. Ừm, và cả Cục trưởng Cục Tài chính nữa, phải tìm cơ hội thay mới được.’
Giờ phút này, Hạ Kim Cường lại bắt đầu liên tưởng đến rất nhiều sự việc, trong lòng càng cảm thấy nhất định phải khiến cho Hàn Đông toàn lực phối hợp với mình, chỉ có như vậy y mới thực sự nắm giữ được tất cả cơ quan quan trọng trong tay.
Tuy rằng trước mắt Hạ Kim Cường đang chiếm thế thượng phong, nhưng y không dám sơ suất chút nào, dù sao Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy, lại liên hợp với Phó bí thư Thành ủy Ngụy Du Vĩ nắm quyền chủ động về nhân sự, vì vậy chỉ có thể theo sát, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tấn công nào, tìm cơ hội điều chỉnh nhân sự cho tốt ở cơ quan quan trọng, như vậy sau này mới có thể nắm trọn đại cục thực sự.
- Bên dưới bắt đầu họp.
Hề Hiểu Kiến nghiêm mặt.
- Hội nghị hôm nay, chủ yếu là xử lý vụ việc những bức ảnh liên quan đến đồng chí Hàn Đông, ở chỗ tôi có một bản khẩu cung. Theo như điều tra của Cục Công an quận Cao Bình, người chụp trộm đồng chí Hàn Đông là do Cục trưởng Cục Công an thành phố Hứa Kiến Thế sai khiến, mọi người xem tài liệu đi.
Nói xong, y liền đưa bản khẩu cung sang cho Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường ngồi bên cạnh. Tuy Hạ Kim Cường đã xem qua trước rồi, nhưng vẫn nên giả bộ xem qua một lượt, sau đó nghiêm nghị nét mặt nói:
- Đúng là quá đáng, sao Hứa Kiến Thế dám làm ra những chuyện thế này, đây là biết luật mà vẫn vi phạm.
Sau đó, các vị Ủy viên thường vụ đều lần lượt thay nhau xem, mọi người đều tỏ vẻ căm phẫn, xì xào khiển trách Hứa Kiến Thế.
Dù trong sự tranh giành trên quan trường ai cũng vì lợi ích riêng, giống như việc moi móc đời tư người khác rồi tố cáo đã được nhiều người làm rồi, nhưng làm là một chuyện, bị người ta bắt được lại là chuyện khác.
Hứa Kiến Thế không làm cho Hàn Đông bị thiệt hại, ngược lại bị Hàn Đông bắt được, mọi người không tiếp tục chỉ trích người đã thất bại, dù sao là chờ xem ý của Hề Hiểu Kiến, lần này chắc y cũng sẽ không bảo vệ cho Hứa Kiến Thế nữa.
Đợi mọi người xem xong, Hề Hiểu Kiến nói:
- Hành vi của Hứa Kiến Thế gây ra ảnh hưởng rất bất lợi cho Thành ủy và đồng chí Hàn Đông. Hành vi này về luật không đúng, về lý không đúng, về tình không đúng, Thành ủy phải nghiêm khắc xử phạt. Tôi đề nghị, bãi nhiệm chức vị Bí thư tổ Đảng, Cục trưởng Cục Công an của Hứa Kiến Thế, mọi người có ý kiến gì đều có thể phát biểu.
Hạ Kim Cường nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của Bí thư Hề, có điều tôi có một đề nghị, đó là để cho Ủy ban Kỷ luật tham gia tiến hành điều tra Hứa Kiến Thế.
Chiêu này của Hạ Kim Cường quả là hiểm, Hề Hiểu Kiến vốn định chỉ cách chức Hứa Kiến Thế, sau đó chuẩn bị sắp xếp một chức vị nhàn rỗi cho y, dù sao Hứa Kiến Thế cũng là người của y, nếu làm quá tuyệt thì người khác nghĩ thế nào? Nhưng Hạ Kim Cường lại thừa cơ ép sát, công kích đến cùng, không cho Hứa Kiến Thế một con đường lùi.
Trong lòng Hề Hiểu Kiến bực bội, nhưng y cũng hiểu sự việc này đoán chừng cũng không thể kết thúc theo suy nghĩ của mình.
Kế tiếp, mọi người cũng phát biểu ý kiến. Người bên phe Hề Hiểu Kiến cơ bản là cố gắng chỉ bãi đi chức vị của Hứa Kiến Thế là được rồi. Người bên phe Hạ Kim Cường đương nhiên là đòi xử lý nghiêm khắc. Thấy tình hình như vậy, Hề Hiểu Kiến không thể tiếp tục kiên trì với suy nghĩ của mình nữa, cũng không đề nghị bỏ phiếu bầu, nói:
- Ừm, nếu nhiều người có chung ý kiến, vậy thì quyết định xử lý Hứa Kiến Thế, bãi nhiệm chức vị Bí thư tổ Đảng, Cục trưởng Cục Công an. Đồng thời sẽ để cho Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra.
Y nghĩ thông suốt rồi, dù sao hiện Lưu Khang Lương vẫn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, dù điều tra Hứa Kiến Thế thì cũng sẽ không điều tra ra nhiều vấn đề, bây giờ không cần đối kháng với nhóm người Hạ Kim Cường và Hàn Đông.
Hạ Kim Cường khẽ mỉm cười, nói tiếp:
- Công việc của Cục Công an quan trọng không phải bàn rồi, vì để đảm bảo công việc của Cục Công an được trôi chảy, tôi đề nghị để Phó cục trưởng Nhâm Thần Cẩm kế nhiệm chức Cục trưởng, Bí thư tổ Đảng.
Nhâm Thần Cẩm là Phó cục trưởng thường trực Cục Công an, do bị Hứa Kiến Thế chèn ép nên y đến đầu quân về phe Hạ Kim Cường. Bây giờ Hứa Kiến Thế bị đổ, Hạ Kim Cường liền nâng đỡ Nhâm Thần Cẩm. Việc này y khá tự tin, vì dù sao lúc trước y và Hàn Đông đã thống nhất ý kiến rồi, đưa Nhâm Thần Cẩm lên, vị trí Phó cục trưởng thường trực cũng có thể giành cho Hàn Đông sắp xếp người của hắn, như vậy cũng có thể khiến Hàn Đông thoải mái.
Nghe Hạ Kim Cường nói xong, Hề Hiểu Kiến chau mày, nói nhạt:
- Chủ tịch thành phố Hạ nói rất đúng, công việc của Cục Công an vô cùng quan trọng, cộng thêm vừa để xảy ra vụ việc Hứa Kiến Thế, vì vậy Thành ủy cần phải củng cố lãnh đạo Cục Công an. Cho nên, theo tôi chức Cục trưởng Cục Công an sẽ do đồng chí Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương kiêm nhiệm, đợi đến khi công việc của Cục Công an ổn định rồi chúng ta sẽ bàn về ứng viên phù hợp sau.
Hạ Kim Cường sửng sốt, sắc mặt lập tức sa sầm lại, trong lòng vô cùng bực bội. Hề Hiểu Kiến dám phớt lờ thảo luận chọn ứng viên cho vị trí Cục trưởng Cục Công an, mà lại bổ nhiệm Trần Phúc Xương tạm thời kiêm nhiệm chức Cục trưởng, như vậy tính toán của y bỗng chốc hỏng hết.
Thấy Hạ Kim Cường lại muốn nói tiếp, Hề Hiểu Kiến nói lạnh lùng:
- Được rồi, buổi họp hôm nay đến đây kết thúc, tan họp.
Nói xong, y liền nhanh chóng đứng dậy, bước bước lớn đi ra khỏi phòng họp.
Lúc này, người của phe Hề Hiểu Kiến cũng vội vàng đứng lên theo.
Hạ Kim Cường đang há miệng từ từ khép lại, trong mắt y xẹt qua ánh nhìn phẫn nộ.
- Ôi, suýt nữa mình đắc ý quá nên quên mất.
Hạ Kim Cường thầm than vãn trong lòng.
- Hề Hiểu Kiến là Bí thư, dù cho y không nắm giữ hết lá phiếu Ủy viên thường vụ, nhưng y có quyền phán quyết, quyền chủ động. Điều này là ưu thế lớn nhất của y, xem ra mình có chút nóng vội rồi.
Hôm nay y đề nghị bổ nhiệm Nhâm Thần Cẩm thay thế vị trí Hứa Kiến Thế, nhưng Hề Hiểu Kiến chỉ sắp xếp thảo luận vị trí Cục trưởng Cục Công an thì Hạ Kim Cường cũng không còn cách nào khác, không những không đạt được mục đích mà còn làm lộ ra Nhâm Thần Cẩm, lần tới mà đề bạt ông ta thì chắc chắn sẽ gặp trở ngại càng lớn hơn.
- Ha ha, đây chính là Bí thư Thành ủy, bất kỳ lúc nào đều không thể khinh thường.
Hàn Đông lạnh lùng đứng nhìn mọi chuyện, trong lòng nghĩ, may mà mình không vội vàng thể hiện ra. Xem ra, dù cho bây giờ Hề Hiểu Kiến thất thế, nhưng quyền uy của Bí thư Thành ủy cũng không phải dễ khiêu khích như vậy. Làm nhân vật chính ở Thành ủy, y có rất nhiều ưu thế tự nhiên, huống chi hiện giờ Phó bí thư Thành ủy liên thủ với y, và Trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng là người phe y, do vậy trong vấn đề nhân sự không dễ dàng đối phó Hề Hiểu Kiến.
Truyện convert hay : Ta Ba Là Đại Phú Hào