Sắc mặt Ngụy Kiến Kiệt tức thì trắng bệch
- Không được gây chuyện nữa, lập tức nhận lỗi với người ta ngay, thái độ nhất định phải thành khẩn!
Thư Trí Cẩm bất mãn nói:
- Tại sao vậy, là anh ta đánh cháu?
Ngụy Kiến Kiệt giận đến run người, tức giận nói:
- Cháu biết anh ta là ai à? Đợi ở đó, ta qua đấy bây giờ!
Gác máy, Ngụy Kiến Kiệt liền xuống lầu, đạp xe đạp về hướng nhà khách số một. Vốn ở cửa ông ta đỗ một chiếc xe cảnh sát, có điều ông ta cũng không dám lái qua đó, dù sao ông đi chùi đít cho cháu trai, vẫn cứ khiêm tốn chút thì hơn.
Thư Trí Cẩm quay lại xe BMW ngồi, trong lòng có chút nghi hoặc, anh ta tuy là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng không phải là kẻ ngu, từ giọng điệu của cậu anh ta có thể thấy, đầu tiên thân phận của người thanh niên kia chắc chắn không đơn giản, chỉ sợ lần này thật sự đá trúng thiết bản rồi. Nhưng một kẻ đi bộ trên đường như vậy, có thể có bối cảnh gì chứ?
Điều này Thư Trí Cẩm thật sự nghĩ không ra, bố anh ta là Cục trưởng cục tài chính thành phố, cậu là phó cục trưởng cục công an thành phố, với bối cảnh như thế, còn sợ ai chứ? Anh ta đối với những tên con ông cháu cha cũng rất quen thuộc, người thanh niên lúc trước không phải là con ông cháu cha mới đúng.
Rất nhanh, Ngụy Kiến Kiệt đã đến cửa nhá khách, lập tức liền thấy xe BMW ở phía trước, ông ta đem xe cất xong, tức giận đi về phía Thư Trí Cẩm.
- Cậu, rốt cuộc là thế nào?
Thư Trí Cẩm vẫn không hiểu sao bộ dạng Ngụy Kiến Kiệt lại gấp gáp như vậy.
Ngụy Kiến Kiệt tức tối nói:
- Cháu có biết người đó là ai không?
- Ai thế?
Thư Trí Cẩm nghi hoặc hỏi, câu nói này lúc trước đã từng hỏi Hàn Đông!
Ngụy Kiến Kiệt tức giận nói:
- Cháu đấy, cả ngày không làm việc nghiêm túc, lần này thực sự chọc phải phiền phức rồi. Đó là phó bí thư thành ủy Hàn Đông à.
- A …
Thư Trí Cẩm sợ ngây người, há hốc mồm, không thể tin được nhìn Ngụy Kiến Kiệt
- Anh ta là phó bí thư thành ủy? Không phải chứ, trẻ như thế, cũng không ngồi xe của thành ủy…
- Cháu cho là bí thư Hàn giống cháu à!
Ngụy Kiến Kiệt giận dữ nói, lập tức rút điện thoại ra, bấm số gọi Hàn Đông, nghe tiếng tu tu, hai tay nắm lấy điện thoại, hơi khom người xuống, mặt mang nụ cười khiêm nhường, như là Hàn Đông đang đứng trước mặt ông ta vậy.
Hàn Đông thấy màn hình điện thoại hiện lên số lạ, một lát mới nhấc máy, nói:
- Xin chào, tôi là Hàn Đông!
- Xin chào bí thư Hàn, làm phiền anh rồi, tôi là phó cục trưởng cục công an thành phố Ngụy Kiến Kiệt, không biết anh có thời gian không, tôi muốn đưa Thư Trí Cẩm đến xin lỗi anh!
Ngụy Kiến Kiệt cố gắng để tiếng của mình có vẻ khiêm nhường cung kính, chân thành một chút.
Ông ta thật sự không dám không cẩn thận, hiện giờ mọi người đều biết, ngày mốt thành ủy sẽ mở hội nghị thường vụ, sẽ tiến hành một lần điều chỉnh đối với toàn bộ cán bộ thành phố, hơn nữa điều chỉnh nhân sự đợt này là do Hàn Đông đề xuất, nếu như vì Thư Trí Cẩm, khiến Hàn Đông có bất mãn với ông, vậy lớn chuyện rồi, đừng nói mình chỉ là một Phó cục trưởng, dù là cục trưởng, Hàn Đông cũng có cách thay được. Mặt khác, vị trí cục trưởng cục tài chính của anh rể Thư Khánh Thụy, chỉ sợ cũng bị liên lụy à.
Thư Trí Cẩm thấy cậu khúm núm, bộ dạng cúi đầu khom lưng, trên trán cũng toát mồ hôi, trong lòng anh ta cũng rất không thoải mái, anh ta không thể nghĩ tới người mình gặp tình cờ trên đường, không ngờ lại là phó bí thư, người thanh niên kia sao có thể là Phó bí thư thành ủy chứ, chả quá giả lợn ăn thịt hổ à, lại còn một mình đi bộ trên đường, chẳng có một chút nào là lãnh đạo thành ủy cả.
“Phản ứng của Ngụy Kiến Kiệt đúng là nhanh thật!”
Hàn Đông lạnh lùng cười, đợi Ngụy Kiến Kiệt nói xong, Hàn Đông thản nhiên nói:
- Không cần, tôi còn có việc!
Ngụy Kiến Kiệt vội vã nói:
- Bí thư Hàn, chỉ cần vài phút thôi, anh xem…
Hàn Đông lạnh nhạt nói:
- Thôi đi, cứ vậy đi!
Sau đó Hàn Đông liền gác máy, thực ra Hàn Đông không chỉ vì chuyện này mà khó chịu, trước đây hắn đã để bụng Ngụy Kiến Kiệt rồi, hơn nữa để Mã Vũ Kim ở cục công an làm việc tốt hơn một chút, đem vị trí phó cục trưởng thường trực điều chỉnh một chút, đó cũng là tất yếu.
Ngụy Kiến Kiệt hai tay cầm điện thoại, sững sờ đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt.
Thư Trí Cẩm cẩn thận đi đến hỏi:
- Cậu, anh ta nói thế nào?
- Hừ…
Ngụy Kiến Kiệt lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng hoảng loạn, ông ta biết đại họa đến đầu rồi, cho dù Hàn Đông không so đo với Thư Trí Cẩm, không cho đưa Thư Trí Cẩm đến tạ lỗi, thái độ cũng không phải như vậy, đã như vậy, vậy rõ ràng Hàn Đông đã có bất mãn đối với mình rồi. Kỳ thật trong lòng ông ta vẫn luôn sợ hãi Hàn Đông, dù sao trước đây ông ta đã để lại ấn tượng xấu trong lòng Hàn Đông, một khi bị Hàn Đông ghi nhớ, vậy chỉ sợ vị trí của mình giữ không nổi rồi.
- Cậu…
Thư Trí Cẩm thấy sắc mặt cậu không tốt, cũng không trả lời câu hỏi của mình, trong lòng anh ta cũng vô cùng lo lắng.
Ngụy Kiến Kiệt phẫn nộ nói:
- Cháu đi theo ta làm gì, về tốt nhất là nói với bố cháu…
Ông ta nghĩ một chút, khua tay nói:
- Thôi đi, cháu về ngoan ngoãn ở đấy, cậu gọi điện cho bố cháu!
Ngụy Kiến Kiệt bấm số Thư Khánh Thụy, đem sự việc nói qua, nói:
- Anh rể, sự việc này, anh tốt nhất báo cáo với bí thư Hề một chút, bằng không đến lúc Hàn Đông kiếm chuyện.
Thư Khánh Thụy vừa nghe, lúc đầu cũng có chút kích động, sau đó nói:
- Cậu cũng đừng quá lo lắng, lần này tôi biết bí thư Hề và Hàn Đông hợp tác, tôi ước chừng anh ta đã đưa Mã Vũ Kim lên cục trưởng cục công an rồi, động đến những thứ khác, bí thư Hề cũng không thể đáp ứng à.
Ngụy Kiến Kiệt lúc đầu còn có chút đạo lý, nhưng sau đó trong lòng lại nặng trĩu, dù cho Thư Khánh Thụy phân tích rất có lý, như vậy Hàn Đông cùng lắm không động vào cục tài chính, nhưng thêm một bước điều chỉnh nhân sự cục công an, cũng có khả năng lớn.
- Anh rể, anh tốt nhất nói với bí thư Hề một chút đi, em sợ Hàn Đông có bất mãn đối với em.
Ngụy Kiến Kiệt nói, bất kể thế nào, hai người là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ông ta có thể giữ được vị trí phó cục trưởng công an này, đối với ông ta và Thư Khánh Thụy hai người đều có lợi.
Thư Khánh Thụy đương nhiên hiểu được, nói:
- Anh biết rồi, anh sẽ nói với bí thư Hề chuyện này.
Ông ta là thân tín của Hề Hiểu Kiến, nắm giữ cục tài chính, cũng biết vị trí của mình có nhiều người nhắm đến, nên ông ta vẫn luôn khá khiêm tốn. Tuy nhiên tình hình trong thành ủy, ông ta cũng biết, Hề Hiểu Kiến mặc dù là bí thư thành ủy, nhưng lại không hoàn toàn nắm được đại quyền tại Thành ủy, mà Hàn Đông mặc dù là nhân vật thứ ba thành ủy, nhưng bên cạnh lại có rất nhiều người tiếp cận với một nửa phiếu ủy viên thường vụ, trên cơ bản trở thành người có quyền lực số một thành ủy, nếu hắn ta quyết tâm điều chỉnh mình thì ước chừng Hề Hiểu Kiến cũng không ngăn được. Dù sao Hàn Đông có thể lựa chọn liên kết với Hạ Kim Cường, chỉ sợ Hạ Kim Cường cũng rất vui vẻ động đến mình.
Cho nên, ông ta tuy biết ý tứ của Ngụy Kiến Kiệt, nhưng trong lòng ông ta đã quyết định rồi, lần này chỉ sợ Hàn Đông thật sự có chút bất mãn, như vậy hắn ta điều chỉnh Ngụy Kiến Kiệt để hả giận, cũng là đương nhiên. Đương nhiên, con trai Thư Trí Cẩm đắc tội hắn ta, mình cũng nên thể hiện một chút mới được. Bởi thế ông ta bấm số gọi cho Hàn Đông, cung kính nói:
- Bí thư Hàn Đông anh khỏe chứ, tôi là Thư Khánh Thụy…
Hàn Đông cũng không cho Thư Khánh Thụy cơ hội giải thích, hắn qua quýt đôi câu liền cúp máy.
- Mấy người này, không quản tốt trẻ con ở nhà, làm những cái nàycó tác dụng gì.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Ngày hôm sau lúc làm việc, Hàn Đông đến văn phòng của Hề Hiểu Kiến, chủ yếu để bàn luận đối chiếu lại lần nữa về phương án điều chỉnh nhân sự ngày mai, dù sao ngày mai điều chỉnh rất nhiều người, cũng không thể làm ẩu. Cùng thảo luận còn có trưởng ban tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần. Khi thảo luận, Hàn Đông đem chuyện hôm qua nhắc đến một chút.
Hề Hiểu Kiến nghe rồi, liền nói:
- Ngụy Kiến Kiệt đã làm phó cục trưởng ở cục công an mấy năm rồi, công việc chỉ có thể nói là tạm được, tôi xem lần này cũng tiện thể điều chỉnh anh ta một chút đi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, Hề Hiểu Kiến cũng khá biết điều đấy
- Vậy Bí thư Hề thấy sắp xếp ông ta như nào cho thỏa đáng đây?
Hề Hiểu Kiến nghĩ một chút, nói:
- Tôi thấy sắp xếp anh ta đến hội đồng nhân dân đảm nhiệm chức trợ lý điều tra nghiên cứu viên đi.
Hàn Đông hơi sửng sốt, an bài như thế, con đường làm quan của Ngụy Kiến Kiệt coi như chấm dứt rồi.
- Cứ như vậy đi.
Hàn Đông nói
- Ứng cử viên cho chức phó cục trưởng cục công an, tôi đề nghị do cục công an đề bạt, đợi chút trưởng ban Khương hãy cùng cục trưởng Mã cục công an đàm phán một chút, để ông ta nhanh chóng đề cử người.
Khương Tùng Thần ghi lại chỉ thị của Hàn Đông trên quyển sổ nhỏ, nói:
- Được, bí thư Hàn.
Thấy thế Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ Hàn Đông đúng là việc đáng làm thì phải làm, cũng không biết Hàn Đông nhìn thấy Mã Vũ Kim có điểm nào tốt mà coi trọng vậy, đã vậy còn ra sức sủng hộ anh ta. Trải qua làm như vậy, Hàn Đông trên căn bản đã hoàn toàn khống chế được cục công an, cho dù bí thư đảng ủy công an Trần Phúc Hưng cũng không quản được cục công an nữa rồi.
- Ôi, vậy đem cục công an cho anh ta vậy, chỉ cần anh ta không động vào cục tài chính là được.
Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ trong lòng, cục công an, cục tài chính là hai cục tối quan trọng, hai người mỗi người không chế một cái, cũng công bằng, về phần Hạ Kim Cường cứ để cho anh ta buồn bực đi.
Thảo luận xong an bài nhân sự, Hàn Đông liền về thẳng văn phòng, thái độ của Hề Hiểu Kiến khiến hắn rất vui, xem ra Hề Hiểu Kiến quyết tâm hợp tác với mình rồi, vậy thì sau này công việc của hắn ở thành phố Tân Châu cũng dễ làm hơn nhiều rồi.
Di động vang lên, Hàn Đông lấy ra xem, là Phùng Nhạn Phi gọi đến, không khỏi nhíu nhíu mày, cô này chắc vẫn nói giúp cho Vương Quân đây, Hàn Đông không muốn nghe máy, nên để nó kêu thế.
Có điều Phùng Nhạn Phi dường như quyết tâm gọi Hàn Đông cho bằng được, cứ không ngừng gọi.
Bất đắc dĩ, Hàn Đông đành nghe điện.
- Hàn Đông anh cuối cùng đã chịu nghe điện thoại rồi.
Giọng Phùng Nhạn Phi vô cùng bất thiện, nói:
- Tôi nói Hàn Đông, anh cũng không cần phải ác như vậy chứ? Rốt cuộc anh muốn thế nào!