Thành phố Tân Châu ngoại trừ Hạ Kim Cường, Dương Kiệt Quốc, Chương Lợi Vinh là cán bộ cấp Giám đốc sở ở lại, cũng chỉ có Hàn Đông, Khương Tùng Thần là hai cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Trong lúc Hàn Đông báo cáo, Nguyên Hằng Kiện rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Còn nhóm người Hạ Kim Cường ngồi bên cạnh, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái. Bọn họ có thể nhìn ra, rõ ràng Nguyên Hằng Kiện rất ưu ái đối với Hàn Đông, vừa mới đến đã bảo Hề Hiểu Kiến đi xử lý ba người thỉnh nguyện kia, sau đó trực tiếp chỉ điểm bảo Hàn Đông báo cáo công tác.
- Lẽ nào chỗ dựa của Hàn Đông thật sự là Nguyên Hằng Kiện sao?
Hạ Kim Cường nghĩ thầm trong lòng,
- Nếu không tại sao Triệu Nhạc vừa đi, Nguyên Hằng Kiện tại sao đã chạy đến đây ủng hộ cho Hàn Đông thế?
Dương Kiệt Quốc, Chương Lợi Vinh cũng âm thầm ngưỡng mộ Hàn Đông.
Hàn Đông báo cáo mạch lạc tất cả các công việc, sau đó khi Nguyên Hằng Kiện hỏi, Khương Tùng Thần cũng nhân cơ hội bổ sung hai điểm. Khương Tùng Thần là người trực tiếp làm công việc này, cho nên hiểu rõ tình hình. Hơn nữa đây cũng là một cơ hội hiếm có để thể hiện, y đương nhiên phải nghĩ cách để thể hiện một chút.
Chỉ có Hạ Kim Cường, lại chẳng có gì có thể nói, trước mặt Nguyên Hằng Kiện y cũng không thể không có gì cũng cố tình tìm lời vô vị để nói, cho nên chỉ có thể buồn bực ngồi một bên.
Lúc Khương Tùng Thần sắp bổ sung xong, Hề Hiểu Kiến cuối cùng cũng quay lại. Y đã vội vàng tìm hiểu được một chút tình hình, việc của ba người kia, lập tức đã trả lời bọn họ trong điều kiện tốt nhất, đồng thời cũng nhanh chóng cho những người có liên quan đến bàn bạc giải quyết những hậu quả công việc, sau đó y liền nhanh chóng quay về Thành ủy. Dù sao Bí thư Tỉnh ủy còn ở đó nghe báo cáo công việc, y là một Bí thư Thành ủy cũng không thể không nói được lời nào. Ngoài ra nếu y nhất định phải nhanh chóng giải quyết việc này để thực hiện các biện pháp cứu trợ, thì cũng phải giải thích cho Nguyên Hằng Kiện một chút mới được.
Thấy Hề Hiểu Kiến bước vào phòng họ, Nguyên Hằng Kiện cũng không nói gì, chỉ nhìn y một cái, sau đó liền phát biểu một số ý kiến quan trọng. Chỉ ra một số ứng viên mới cho việc sử dụng một số cán bộ Đảng viên mới thay thế cho một số cán bộ lãnh đạo bị đào thải, khen ngợi công tác thí điểm của thành phố Tân Châu, sau này Tỉnh ủy cũng mở rộng hạng mục này ra toàn tỉnh.
Lúc Nguyên Hằng Kiện nói chuyện, những phương tiện truyền thông đi theo đến đây, cũng không ngừng quay phim chụp hình.
Lúc này đã mười hai giờ rưỡi rồi, Nguyên Hằng Kiện nói xong, sau đó liền đi ăn cơm. Theo sắp xếp của Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ngô Gia Tân cùng đến, phía thành phố Tân Châu, có thể ăn cơm cùng Nguyên Hằng Kiện, chính là bốn lãnh đạo chủ chốt trong bộ máy lãnh đạo, cộng với Hàn Đông và Khương Tùng Thần là hai cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Theo yêu cầu của Nguyên Hằng Kiện, mọi người không đến nhà hàng, mà đi đến nhà khách Thành ủy. Cơm canh cũng rất đơn giản, không có rượu, chỉ có những đồ uống đơn giản.
Vốn dĩ có thể cùng ăn cơm với Bí thư Tỉnh ủy, đối với ai mà nói cũng là một việc vô cùng vinh hạnh. Nhưng trong lòng Hề Hiểu Kiến lại rất buồn bực, bởi vì cho đến bây giờ y vẫn chưa có cơ hội để được nói chuyện với Nguyên Hằng Kiện.
Lúc ăn cơm, Nguyên Hằng Kiện ăn rất nhanh, rất chuyên tâm, ông không mở miệng nói gì cả, những người khác cũng không có cam đảm khơi mào đề tài gì cả. Rất nhanh liền ăn cơm xong, theo thói quen sinh hoạt của Nguyên Hằng Kiện, buổi trưa ông sẽ nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng.
Phòng ngủ sớm đã được sắp xếp xong xuôi, là một phòng tốt nhất. Đợi Nguyên Hằng Kiện vào phòng xong, Hề Hiểu Kiến lại nhanh chóng đi sắp xếp đám người Ngô gia Tân.
Tuy Nguyên Hằng Kiện nghỉ ngơi rồi, nhưng mọi người cũng không thể rời đi được, liền thuê một phòng khác để đợi. Nhìn bộ dạng của Nguyên Hằng Kiện, đợi ông ta nghỉ ngơi xong, mọi người còn có thể tranh thủ báo cáo công việc.
- Phó bí thư Hàn, chúng ta ngồi một lát đi.
Hề Hiểu Kiến gọi Hàn Đông lại nói.
Hàn Đông gật gật đầu, sau đó cùng Hề Hiểu Kiến vào một căn phòng, sau khi hai người ngồi xuống đốt điếu thuốc lá xong, Hề Hiểu Kiến nói:
- Phó bí thư Hàn, Bí thư Nguyên Hằng Kiện cũng khá hài lòng với công tác thí điểm của thành phố chúng ta nhỉ?
Lúc hỏi vấn đề này, trong lòng Hề Hiểu Kiến cũng thực sự đang rỉ máu. Y là Bí thư Thành ủy, là người đứng đầu Thành ủy, kết quả lại phải đi hỏi một Phó bí thư như Hàn Đông. Nhưng y cũng đã biết tình hình vừa rồi, biết Nguyên Hằng Kiện ưu ái với Hàn Đông. Trong lòng y cũng chẳng có ý kiến gì với Hàn Đông, chỉ là đang có chút bất an với tình cảnh của y. Xem ra Nguyên Hằng Kiện không những không hài lòng với sự việc xảy ra ngày hôm nay, e rằng sự bất mãn của ông còn nằm ở việc những động tĩnh trong thời gian gần đây của thành phố Tân Châu nữa. Tóm lại, tuy thành phố Tân Châu cũng có một chút thành tích, ví dụ như kinh doanh thành phố, việc đào thải các cán bộ lỗi thời, nhưng những điều này không phải là công lao chủ yếu của y.
Hàn Đông nói:
- Bí thư Nguyên đã khẳng định công tác thí điểm của thành phố chúng ta, đồng thời cũng đưa ra những yêu cầu cao hơn để chúng ta tiến thêm một bước trong việc hoàn thiện công tác.
Hề Hiểu Kiến gật đầu nói:
- Đó là những hy vọng của Bí thư Nguyên đối với chúng ta. Phó bí thư hàn, chúng ta phải đoàn kết với nhau, phải dẫn dắt Thành ủy làm tốt công việc này mới được, tuyệt đối không được phụ lòng hy vọng của Bí thư Nguyên.
Y không có cách nào khác, chỉ đành phải ký thác tất cả hy vọng lên người Hàn Đông. Có Hàn Đông đỡ, có lẽ thái độ của Bí thư Nguyên sẽ tốt hơn một chút, ít nhất khi trách mắng y cũng sẽ phải suy nghĩ một chút.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Có lẽ là thế!
Hắn cảm giác được sự bất đắc dĩ trong lòng Hề Hiểu kiến, tuy nhiên hợp tác với Hề Hiểu Kiến, cũng là lợi nhiều hơn mất, nên Hàn Đông đương nhiên sẽ đồng ý.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nửa tiếng qua rồi, Hề Hiểu Kiến liền có chút bồn chồn.
Y đứng lên nói:
- Phó bí thư Hàn, hay là tôi đi hỏi trưởng phòng Nhâm, xem xem Bí thư Nguyên đã ngủ dậy chưa?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Được, vậy tôi cũng không đi cùng Bí thư Hề nữa.
Hắn có thể nhận thấy Hề Hiểu Kiến là muốn hắn nói với Nhâm Lập Quang mấy câu, nhưng Hàn Đông biết Nhâm Lập Quang tên này có thái độ rất cao ngạo, cho nên cũng làm ra vẻ như không nhìn thấy biểu hiện của Hề Hiểu Kiến.
Hề Hiểu Kiến thầm thở dài, rồi đi đến bên ngoài phòng của Nhâm Lập Quang, gõ cửa bước vào, khách sáo nói:
- Trưởng phòng Nhâm, không biết Bí thư Nguyên đã thức dậy chưa? Tôi muốn báo cáo công tác với ông ấy.
Nhâm Lập Quang từ thái độ của Nguyên Hằng Kiện đối với Hề Hiểu Kiến, liền không hề xem Hề Hiểu Kiến ra gì, y thản niên nói:
- Chờ một lát rồi nói sau đi.
Hề Hiểu Kiến nghe xong, trong lòng vô cùng tức giận. Nhâm Lập Quang g này chỉ là một trưởng phòng, lại không khách sáo như vậy đối với một người đường đường là Bí thư Thành ủy như y, quả thật quá đáng lắm rồi. Nhưng tiểu tử này lại là thư ký của Bí thư Nguyên, nên cũng chẳng thể tính toán với y. Nếu không trước mặt Bí thư Nguyên y nói thầm hai câu, thì Hề Hiểu Kiến quả thật cũng chẳng được ích lợi gì.
- Vậy phiền trưởng phòng Nhâm lát nữa thông báo một tiếng, tôi chờ ở đây một lát vậy.
Hề Hiểu Kiến vì tiền đồ của mình, nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng với thái độ của thư ký trưởng mà thôi.
Sắc mặt Nhâm Lập Quang không thay đổi, đợi một lúc nữa, y liền đẩy cánh cửa phòng bên cạnh của Nguyên Hằng Kiện, một lát nữa, y liền đi ra, nói:
- Bí thư Nguyên nói rồi, một lát nữa sẽ về Thục Đô, nên không gặp riêng mọi người nữa.
Hề Hiểu Kiến nghe xong, trong lòng rất buồn bã, xem ra Nguyên Hằng Kiện không cho y cơ hội rồi.
Khoảng hai giờ, Nguyên Hằng Kiện liền dẫn theo một đoàn người rời khỏi thành phố Tân Châu.
Trước trước sau sau, thời gian Nguyên Hằng Kiện ở thành phố Tân Châu chỉ hơn hai giờ đồng hồ. Trong đó đã bao gồm thời gian ông ăn cơm, nghỉ ngơi. Nhưng chuyến này, lại khiến thành phố Tân Châu từ trên xuống dưới bận rộn mất mấy ngày.
Hề Hiểu Kiến buồn bực trong lòng nhất, lần này Nguyên Hằng Kiện đến thành phố Tân Châu một chuyến, y lại không thể nói với ông mấy câu. Điểm nổi bật hoàn toàn bị Hàn Đông chiếm mất.
Còn bản tin tức Tây Xuyên tối hôm đó, bản tin mở đầu đương nhiên liên quan đến việc Nguyên Hằng Kiện thị sát công tác thành phố Tân Châu. Trên bản tin, hình ảnh Hàn Đông cũng xuất hiện không ít, là quay khi Hàn Đông báo cáo công tác cho Nguyên Hằng Kiện. Ngoài ra Khương Tùng Thần cũng xuất hiện trên bản tin được một ít, ngoài ra là cảnh Nguyên Hằng Kiện phát biểu chỉ thị.
Nếu người không biết, nhìn thấy bản tin này, đều nghĩ Hàn Đông là Bí thư Thành ủy thành phố Tân Châu.
- Nguyên Hằng Kiện như vậy là muốn làm gì?
Hạ Kim Cường xem tin tức, lẩm bẩm trong miệng,
- Chẳng lẽ hắn muốn chiếm chỗ Hề Hiểu Kiến hay sao? Nhưng cũng không thể để Hàn Đông tiếp nhận vị trí Bí thư Thành ủy được chứ?
Nghĩ đến đây, Hạ Kim Cường liền đứng bật dậy, chau mày, đi lại một vòng trong phòng, thầm nghĩ:
- Đây có lẽ là một cơ hội, khiến hai người bọn họ trở mặt với nhau.
Hề Hiểu Kiến ngồi trong nhà xem tin tức, trong lòng cũng không thoải mái. Nếu không phải do ba người kia lao ra, người báo cáo công tác với Nguyên Hằng Kiện trong tin tức phải là y. Bây giờ thì hay rồi, Nguyên Hằng Kiện đến thành phố Tân Châu thị sát công tác, một Bí thư Thành ủy như y lại không hề lộ diện trong bản tin.
Từ thái độ lần này của Nguyên Hằng Kiện, Hề Hiểu Kiến mơ hồ cảm thấy ngày bản thân y bị điều chuyển cũng không còn xa nữa.
Ngày hôm sau đi làm, Hề Hiểu Kiến liền triệu tập Hội nghị thường vụ. Mặc dù bây giờ trong lòng y tràn đầy sự lo lắng, nhưng y vẫn cố gắng hết sức làm tốt những việc trong bổn phận của mình.
Thấy Hề Hiểu Kiến ngồi đó chậm rãi bàn chuyện, Hàn Đông thầm buồn cười. Nhưng qua biểu hiện trong lần thị sát công tác lần này của Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không biết rốt cuộc Nguyên Hằng Kiện muốn thể hiện điều gì.
Buổi tối, Hàn Đông nhận được điện thoại của cha hắn – Hàn Chính, lập tức liền hiểu được đại khái là chuyện gì xảy ra.
Trong điện thoại, Hàn Chính nói với Hàn Đông, ông cụ quyết định rồi, tháng mười nhân lễ Quốc khánh sẽ tổ chức hôn lễ cho Hàn Đông và Lữ Nhạc. Trước đó, vừa hay trường Đảng Trung ương có một khóa học cán bộ cao cấp, đến lúc đó dự định sắp xếp cho Hàn Đông quay về. Vừa vào trường Đảng học tập, vừa chuẩn bị cho hôn lễ.
Nghe cha hắn nói xong, Hàn Đông cười nói:
- Cán bộ cấp Giám đốc sở trở lên, mới có thể gọi là cán bộ cao cấp, con mới chỉ là cán bộ cấp Phó giám đốc sở mà thôi.
Hàn Chính cười sang sảng, nói:
- Không phải chỉ là lớp nghiên cứu sao, lại cũng không nói nhất thiết phải là cấp Giám đốc sở mới có thể tham gia lớp học. Con đi học tập nâng cao một chút, vừa hay cũng tạo cơ sở tốt cho bước tiếp theo mà. Huống hồ thời cơ lần này cũng rất thích hợp, nhân thời gian nghiên cứu, làm xong việc kết hôn đi, kéo dài cũng không phải là chuyện hay.
Hàn Đông nói:
- Được rồi, vậy khoảng bao giờ thì báo danh ạ?
Hàn Chính nói:
- Việc này thì con cứ yên tâm chờ thông báo của Tỉnh ủy đi.
Hàn Đông lúc này mới nghĩ đến vấn đề quan trọng này, nói:
- Con muốn biết sau khi kết thúc khóa học ở trường Đảng rồi, sẽ sắp xếp con như thế nào?
Quả thật Hề Hiểu Kiến rất tức giận, trong thời điểm này, lại có người thỉnh nguyện mất đi sự khống chế, rõ ràng người đó đã nghe được điều gì đó, điều này mang lại rất nhiều thay đổi cho việc thị sát công tác của Nguyên Hằng Kiện. Nếu như người này thành công xông ra trước mặt Nguyên Hằng Kiện, vậy một Bí thư Thành ủy như Hề Hiểu Kiến cũng không làm tốt được rồi.
Tuy Nguyên Hằng Kiện có lẽ không biểu hiện ra ngay lúc đó, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ có cách nhìn khác đối với y. Ngoài ra người đi kiện đó sở dĩ liều sống liều chết xông ra, chủ yếu là vẫn còn có chút vấn đề khiến họ không phục tùng. Việc nhà máy dệt, Hề Hiểu Kiến cũng biết. Lúc đầu cũng là sau khi thấy kinh nghiệm cải cách của Hàn Đông ở thành phố Vinh Châu, phía thành phố đã tổ chức cải cách xí nghiệp đầu tiên. Bây giờ nghĩ lại lúc ấy có một chút vấn đề cũng đã xử lý quá gấp gáp, cho nên cũng đã để lại không ít những tiếc nuối, trong đó có những người phải oan ức, điều này Hề Hiểu Kiến cũng biết.
- Giữ bí mật, giữ bí mật, cán bộ chúng ta ngay cả kỷ luật cũng không biết sao?
Hề Hiểu Kiến tức giận nói, y cảm thấy những người gây rối, chắc chắn là nghe được tin tức gì từ những người dân, cho nên mới có hành động như vậy, điều này khiến y rất tức giận. Lần đầu tiên y liền nghĩ rằng đây là nhóm người Hạ Kim Cường đang giở trò, dù sao nếu Nguyên Hằng Kiện thật sự bị quấy rầy gì đó, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm là Bí thư Thành ủy như y.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Thịnh cũng rất tức giận, y rống lên trong điện thoại:
- Tìm, nhất định phải tìm ra người cho tôi.
Hàn Đông chậm rãi nói:
- Có thể người đó không phải là nhằm vào Bí thư Nguyên, chúng ta cũng không cần thiết phải làm loạn.
Hề Hiểu Kiến nghiêm túc nói:
- Ừ, cũng có một khả năng, nhưng cho dù như thế nào, nhất định không thể buông lỏng cảnh giác, chúng ta phải nghe tin tức mà đối đãi.
Hàn Đông gật gật đầu, không nói gì, hắn đột nhiên cảm thấy Hề Hiểu Kiến thật sự có chút đáng thương.
Hạ Kim Cường đứng bên cạnh thấy như vậy, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại cười lạnh, thầm nghĩ Hề Hiểu Kiến, anh cũng có lúc thấy khó xử thôi. Dù sao bây giờ y cũng bị áp chế đến mức bực bội, tuy thật sự xảy ra chuyện, một Chủ tịch thành phố như y cũng có trách nhiệm, nhưng lại không phải là trách nhiệm chủ yếu. Cho nên y cảm thấy đối với y mà nói đây là một cơ hội lật thuyền.
Từ Thành ủy đi ra, Hề Hiểu Kiến vẫn luôn trầm mặt.
Một đoàn xe từ tòa nhà Thành ủy lái ra vùng giáp giới của thành phố Tân Châu, tuy Tỉnh ủy có nói không được nghênh đón quá gióng trống khua chiêng, nhưng Hề Hiểu Kiến cũng không dám không đến vùng giáp biên để nghênh đón. Dù sao người nhiều lễ tiết cũng không bị trách móc bao giờ, thà rằng bị lãnh đạo trách móc, cũng không thể để lãnh đạo ghi hận trong lòng.
Vừa qua mười một giờ, một nhóm người liền đến vùng giáp biên của thành phố Tân Châu, sau đó xuống xe, xếp một hàng chỉnh tề đứng bên đường.
Cho đến bây giờ, người kêu oan chạy mất kia vẫn chưa được tìm thấy, điều này cứ như một khối đá đè nặng trong lòng Hề Hiểu Kiến, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu. Đứng đầu trong đội hình nghênh đón, Hề Hiểu Kiến căng thẳng chau mày, trong lòng y có một cảm giác xấu.
Khoảng mười một giờ rưỡi, phía trước liền xuất hiện một đoàn xe, đi đầu là một xe cảnh sát. Nhưng lại không có còi cảnh sát, sau đó là một chiếc xe loại nhỏ, biển số là ở Tỉnh ủy.
Đây đúng là đoàn xe của Tỉnh ủy, trong lòng mỗi người đều cảm thấy kích động, vẻ mặt căng thẳng, đứng thẳng người, thể hiện bộ dạng cung kính nghênh đón, dường như Nguyên Hằng Kiện vừa mới đến đã có thể nhìn thấy bọn họ vậy.
Hàn Đông chú ý đến cảnh tượng này, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, đây chính là cấp bậc khác biệt trong quan trường đây! Trước mặt Bí thư Tỉnh ủy, những lãnh đạo Thành ủy này, người nào cũng giống như những học sinh nhỏ được gặp giáo viên vậy, vô cùng cung kính! Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Nhưng bình thường trước mặt cấp dưới, bọn họ lại mang bộ dạng cao ngạo vô cùng, sự khác biệt giữa hai bộ dạng đó thật sự rất lớn.
Điều khiến mọi người thất vọng chính là, chiếc xe cảnh sát và xe loại nhỏ đó không hề dừng trước mặt mọi người, mà lái thẳng đi.
Đám người Hề Hiểu Kiến ngẩn ra, đang lúc bọn họ chân tay luống cuống, chiếc xe thứ ba liền dừng lại. Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ngô Gia Tân chui đầu qua cửa sổ, nói:
- Bí thư Nguyên bảo các anh đi theo!
Mọi người nghe xong, liền nhanh chóng lên xe. Hề Hiểu Kiến cũng có chút lo lắng, xem ra Nguyên Hằng Kiện có chút tức giận đối với sự sắp xếp của y, nếu không tất cả mọi người đều đứng đợi ở đây, ông ta nói gì cũng phải xuống gặp mặt một chút chứ.
- Lãnh đạo thật là không dễ hầu hạ!
Hề Hiểu Kiến buồn bực trong lòng, bỗng nhiên y bỗng chợt nghĩ ra gì đó, hạ cửa kính xe xuống, nói:
- Phó bí thư Hàn, cậu lên xe của tôi.
Hàn Đông vừa mới lên xe, nghe Hề Hiểu Kiến gọi mình như vậy, cảm thấy có chút không vui. Nhưng mọi người đều nghe thấy cả rồi, cũng đều đang nhìn hắn, cũng phải giữ thể diện cho Bí thư Thành ủy chứ.
Lập tức Hàn Đông liền lên xe của Hề Hiểu Kiến, tuy nhiên Hàn Đông không chủ động nói chuyện. Dù sao Hề Hiểu Kiến bảo hắn lên xe chắc chắn cũng có chuyện.
Nhưng Hề Hiểu Kiến cũng không nói gì cả. Y chỉ cảm thấy quan hệ của Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến đã tốt như vậy, lúc này để Hàn Đông lên xe y, đến lúc đó Hàn Đông sẽ xuống xe trước Hạ Kim Cường, có thể đứng cùng chỗ với y. Mà đến lúc đó Nguyên Hằng Kiện thấy y và Hàn Đông thân thiết như vậy, nói không chừng thái độ cũng sẽ dịu đi một chút.
Đây chỉ là một chút tính toán nhỏ của Hề Hiểu Kiến, y đương nhiên sẽ không nói ra. Y thấy Hàn Đông im lặng không nói gì, liền biết hắn chắc chắn cũng có chút không vui, nên cũng tìm mấy việc liên quan đến công việc để nói.
Hạ Kim Cường thấy Hề Hiểu Kiến bảo Hàn Đông lên xe, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu, nghĩ thầm rằng Hề Hiểu Kiến lại muốn lôi kéo Hàn Đông để lấy lòng Nguyên Hằng Kiện.
Không bao lâu, đoàn xe liền đến trước cửa toàn nhà Thành ủy, xe đi đầu cũng từ từ đi chậm lại.
Đúng vào lúc này, từ phía cổng lớn có ba người chạy đến, bọn họ nhanh chóng chạy đến phía trước xe loại nhỏ, sau đó bỗng quỳ rạp trên mặt đất.
Chiếc xe loại nhỏ thắng gấp, dừng ngay trước cổng, Nguyên Hằng Kiện ngồi phía sau lái xe cũng thấy mấy người lao ra, sắc mặt hơi thay đổi một chút, nhưng cũng không nói gì.
Rất nhanh liền có mấy viên cảnh sát tiến lên, khống chế được ba người đó, kéo lấy tay họ lôi ra ngoài.
Nguyên Hằng Kiện lạnh lùng nói:
- Làm càn, để Hề Hiển Kiến tự đi xử lý việc này.
Thư ký Nhâm Lập Quang của ông ta ngồi phía sau liền vội vàng xuống xe, nhanh chóng đi lên phía trước xe Hề Hiểu Kiến, vẫy vẫy tay.
Lúc này Hề Hiểu Kiến mặt đã tái nhợt, tuy y không nhìn thấy ba người đã đến quỳ trước chiếc xe loại nhỏ, nhưng lại nhìn thấy cảnh sát lôi ba người đó ra ngoài, rõ ràng việc mà y luôn lo lắng đã xảy ra rồi.
Tuy y không biết Nhâm Lập Quang, nhưng nhìn thấy người này có bộ dạng ngạo mạn, cũng đoán được phần nào.
Hàn Đông thấy bộ dạng của Hề Hiểu Kiến, không khỏi đồng cảm, nói:
- Đây là người đảm nhiệm vị trí Thư ký của Bí thư Nguyên.
Hề Hiểu Kiến gật gật đầu, trong mắt hiện lên tia cảm kích, lập tức xuống xe, vẻ mặt tiếp đón, nói:
- Trưởng phòng thư ký có gì dặn dò?
- Không dám nhận!
Nhâm Lập Quang lạnh lùng nói,
- Bí thư Nguyên bảo anh đích thân xử lý chuyện ba người kia.
Nói xong, không hề đợi Hề Hiểu Kiến phản ứng, y liền quay người trở lại chiếc xe loại nhỏ. Thật ra y cũng đã nhìn thấy Hàn Đông ngồi trong xe Hề Hiểu Kiến, theo y thấy thì cái chỗ dựa của Hàn Đông cũng rất lớn. Lần trước y cũng vì nể mặt Lã Tuấn Khải mà uống trà với hắn một lần, hắn lại im lặng ngồi một bên mà không hề phản ứng gì cả. Mà vừa rồi nhìn thấy y đi tới, hắn cũng không xuống xe đón tiếp, lẽ nào cho rằng hắn là lãnh đạo hay sao?
Trong lòng Hề Hiểu Kiến vô cùng bối rối, Nguyên Hằng Kiện quả nhiên lúc này lại bảo y đích thân đi xử lý việc của ba người kia, vậy rõ ràng là ông ta đã vô cùng không hài lòng rồi. Dù sao cho dù đã xảy ra chuyện có người chặn xe, nhưng bây giờ báo cáo công tác mới là việc quan trọng, cũng không nhất định phải là y đi xử lý mới được. Hơn nữa y tự mình đi xử lý việc của ba người kia rồi, đợi lát nữa ai sẽ đứng ra báo cáo công tác đào thải cán bộ lãnh đạo với Nguyên Hằng Kiện?
- Bí thư Hàn, tôi đi một lúc sẽ trở lại, báo cáo công tác nhờ vào cậu.
Hề Hiểu Kiến nói, nhưng trong lòng lại như đang rỉ máu.
Hàn Đông nói:
- Được rồi, tôi sẽ cầm cự trước.
Hề Hiểu Kiến liền nhanh chóng đi về hướng mấy người cảnh sát bắt người đi, thư ký Tiết Xuân Hồng của y cũng nhanh chóng đi theo.
Đoàn xe tiến vào khu nhà Thành ủy, đoàn người xuống xe, Hàn Đông cũng nhanh chóng xuống xe.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Dương Kiệt Quốc, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Chương Lợi Vinh và bọn người Hạ Kim Cường đều đi về phía Nguyên Hằng Kiện.
Nguyên Hằng Kiện vừa xuống xe, cũng không bắt tay với mọi người, vừa đảo mắt, liền nói với Hàn Đông:
- Đồng chí Hàn Đông, dẫn mọi người đến phòng họp đi.
Ông ta vừa gọi như vậy, mọi người vốn dĩ đang đợi để bắt tay Nguyên Hằng Kiện, liền sững người một lát, mắt nhìn vào Hàn Đông.
Hàn Đông vốn dĩ đứng lùi về phía sau vài bước, chuẩn bị đợi mấy cán bộ cấp Giám đốc sở bắt tay xong mới bước lên. Lúc này lại không thể không bước lên trước, nói:
- Vâng, mời Bí thư Nguyên đi bên này.
Lập tức liền đi qua một bên, dẫn Nguyên Hằng Kiện đi về phía phòng họp Thành ủy.
Như vậy, những người khác không những không bắt tay được, ngược lại phải đi sau Hàn Đông mấy bước, nhìn qua Hàn Đông như là nhân vật số một của Thành ủy vậy.
- Chà, tên tiểu tử này thật sự coi mình là Bí thư Thành ủy à?
Trong lòng Hạ Kim Cường tức giận nghĩ, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Mặc dù Hàn Đông bước đi trước mấy bước là do Nguyên Hằng Kiện đích thân sai bảo, nhưng trong lòng y vẫn có chút bất mãn. Dù sao nếu Hề Hiểu Kiến không có mặt ở đây, phải do y danh chính ngôn thuận có quyền được đến gần Nguyên Hằng Kiện để thể hiện mới đúng, kết quả lại bị Hàn Đông đoạt mất.
Hàn Đông cũng rất bất đắc dĩ, hắn đương nhiên hiểu rõ Hạ Kim Cường đứng phía sau rất không hài lòng, nhưng hắn không ngờ Nguyên Hằng Kiện lại làm như vậy.
Tới phòng họp, Nguyên Hằng Kiện dặn dò mấy tiếng, rồi bảo những người không liên quan ra ngoài. Những người của thành phố Tân Châu được ở lại ngoài Hạ Kim Cường, Dương Kiệt Quốc, Chương Lợi Vinh là ba cán bộ cấp Giám đốc sở, cũng chỉ còn Hàn Đông, Khương Tùng Thần là hai cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Nguyên Hằng Kiện nói luôn vào điểm chính:
- Lần này đến thành phố Tân Châu chủ yếu để nghe báo cáo về tình hình công tác thí điểm của thành phố Tân Châu trong việc đào thải cán bộ Đảng viên. Đồng chí Hàn Đông, cậu là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, cậu nói tình hình cụ thể thử xem.
Hàn Đông đã nhìn ra, lần này Nguyên Hằng Kiện nhất định phải để hắn ra mặt, lập tức ổn định tinh thần, bắt đầu báo cáo đầy đủ ngọn ngành về việc công tác thí điểm.
Truyện convert hay : Ta, Tới Cửa Con Rể