Trở lại biệt thự số 6 Ngọc Tuyền Sơn, Hàn Đông đem tìm hình cụ thể của chuyến đi này kể lại tỉ mỉ với lão thái gia
- Tốt, tốt, tốt…
Lão thái gia nghe xong, cũng không đánh giá gì cả, mà chỉ là liên tục nói tốt
Cha Hàn Chính vô cùng vui mừng nói:
- Xem ra hai vị trưởng bối đối với con kỳ vọng rất cao, Hàn Đông con phải biểu hiện thật tốt đấy
Hàn Đông gật đầu nói:
- Con sẽ cố gắng
Trên đường về, Hàn Đông vẫn luôn suy tư về chuyến thăm hỏi lần này, bây giờ nhìn thấy bộ dạng của lão thái gia và cha, liền đại khái hiểu được, xem ra lần này thăm hỏi quả nhiên có ý nghĩa không giống bình thường. Mà tấm hình đó, cũng là có ý nghĩa sâu sắc
Giờ khắc này, Hàn Đông bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, dù sao theo tình hình bây giờ, hắn đã tiến vào tầm mắt của một số kẻ bề trên, mà tiếp theo hắn làm những gì, sẽ bị chú ý rất nhiều. Ngoài ra cũng có thể sẽ dẫn đến rất nhiều người ganh tỵ, ví dụ như Tô Xán, y trạc tuổi với hắn, sau lưng cũng có không ít thế lực, nếu y biết tình hình hôm nay, chắc chắn ganh tỵ muốn chết, chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó hắn đả kích hắn
Đương nhiên, Hàn Đông cũng hiểu được, chỉ cần mình có thể luôn vững bước phát triển tiếp, triển vọng sau này, chắc chắn là vô cùng rộng lớn
Cho nên hiện tại Hàn Đông có thể nói là hy vọng và áp lực cùng tồn tại, cảm giác vô cùng quái dị.
“Ha hả, có lẽ tâm trạng Cổ Thần Dương lúc trước cũng giống mình bây giờ chăng” Hàn Đông trong lòng bỗng nhiên nhớ đến ý niệm này
Lúc này điện thoại di động của Hàn Đông vang lên, lấy ra nhìn một cái, là Hàn Mạn Lương gọi tới
Lão thái gia lúc này nói:
- Được rồi, con với Lữ Nhạc ra ngoài chơi đi
Hàn Đông biết Hàn Mạn Lương đi cùng đám anh chị em Tiêu Bối Bối, Trịnh Đồng, chờ hắn ra gặp mặt. Hôm qua tuy rằng bọn họ cũng tham dự hôn lễ, nhưng bọn họ ở hiện trường một chút cũng không dám làm càn, ai nấy đều quy củ giả vờ giả vịt, một chút cũng không đã. Bây giờ Hàn Mạn Lương gọi điện thoại cho mình, tất nhiên là hy vọng mình và Lữ Nhạc đi ra ngoài cùng bọn họ đoàn tụ một phen.
Vì thế Hàn Đông liền đứng lên nói:
- Vậy cháu cùng Lữ Nhạc đi ra ngoài đây
Sau đó Hàn Đông bắt điện thoại, liền nghe Hàn Mạn Lương nói:
- Tiểu Đông, bọn anh đang ở hội sở Vong Ưu, các em mau chóng qua đây
Cúp điện thoại, Hàn Đông lái xe, đưa Lữ Nhạc từ Ngọc Tuyền Sơn đi ra, lái thẳng đến hội sở Vong Ưu
Lữ Nhạc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hàn Đông, ánh mắt dịu dàng, long lanh, đưa tình
Hàn Đông trong lòng không khỏi cảm thán, chỉ một đêm hôm qua, Lữ Nhạc đối với mình thái độ liền chuyển biến rất nhiều, tình cảm chân thành tha thiết trong lòng cũng biểu lộ ra
- Nhìn cái gì đấy?
Hàn Đông đưa thay sờ sờ đầu của Lữ Nhạc
- Nhìn anh đấy
Lữ Nhạc hạ giọng nói, hé miệng cười, tươi cười ngọt ngào.
Hàn Đông cũng cười cười nói:
- Vậy em từ từ nhìn đi
Đã đến hội sở Vong Ưu, đám người Hàn Mạn Lương, Hầu Khôn, Trịnh Đồng, Hầu Tiểu Anh, Tiêu Bối Bối đều ở đó, trên bàn bày rượu vang, các loại đồ ăn vặt
- Chị Nhạc Nhạc, em ngồi với chị
Tiêu Bối Bối cười nói, ngày hôm qua cô làm phù dâu của Lữ Nhạc, cũng nổi bật không ít, khiến Hầu Tiểu Anh trong lòng rất là hâm mộ, tuy nhiên Hầu Tiểu Anh tính cách hướng nội một chút, trước đây cũng ngại yêu cầu làm phù dâu, huống chi Tiêu Bối Bối sớm đã giành từ trước
- Đêm nay chúng ta chúc Tiểu Đông và Lữ Nhạc đại hỉ, mọi người nhất định phải ăn ngon, chơi vui
Hàn Mạn Lương là lão đại ca, hiện trường tự nhiên do y làm chủ
Giữa chừng, Tần Phương cầm lấy 2 chai rượu vang tiến vào, cô cười tủm tỉm nói:
- Hàn Đông, Lữ Nhạc, chúc hai em trăm năm hạnh phục, đầu bạc răng long
- Cảm ơn chị Phương
Hàn Đông mỉm cười nói.
Lữ Nhạc cũng ngọt ngào nói cám ơn.
Tần Phương ở trong gian phòng chừng nửa canh giờ, sau đó liền đi ra ngoài.
Buổi sáng ngày 3 tháng 10, Hàn Đông lái xe BMW màu đỏ, đưa Lữ Nhạc về nhà
Lữ Quốc Trung và Chu Huệ Dung còn có Lữ Nam Phương đều có mặt, mà Lữ Trung Nguyên bởi vì đang thi hành nhiệm vụ, cho nên cho dù ngày kết hôn của Hàn Đông và Lữ Nhạc anh cũng không đến
Đối với con rể Hàn Đông này, Lữ Quốc Trung và Chu Huệ Dung đều là hết sức hài lòng, có thể nói Yến Kinh nhiều thanh niên như vậy, ngoại trừ Hàn Đông, bọn họ cũng thật không nghĩ tới ai thích hợp con gái của họ hơn
Sau khi ăn xong cơm trưa, Hàn Đông cùng Lữ Nhạc trở về Thiên Tác Cư ở Hương Sơn, đây là thế giới của hai người họ, ngồi trên ban công lầu hai, có thể nhìn thấy lá đỏ khắp núi. Hàn Đông ôm lấy Lữ Nhạc, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô, trong lòng cảm thấy vô cùng yên tĩnh, hắn bây giờ cũng là người có gia đình rồi, trên người lại có thêm một phần trách nhiệm và nghĩa vụ
Ở Thiên Tác Cư vài tiếng, trước cơm tối, Hàn Đông cùng Lữ Nhạc về đến biệt thự Ngọc Tuyền Sơn, hai ngày này cha Hàn Chính cũng ở đây, là cơ hội hiếm có cả nhà 3 đời ở cùng nhau. Hàn Đông thông qua nói chuyện với ông nội và cha cũng có thể có được rất nhiều chỉ điểm có ích
- Hình đã gửi đến rồi, chụp được lắm, Hàn Đông con tự bảo quản cho tốt
Lão thái gia đem một tấm hình đưa cho Hàn Đông
Đây chính là hình chụp chung của Hàn Đông và Nam Tuần Trưởng, Cổ Thần Dương, trên hình, Nam Tuần Trưởng có vẻ có chút già nua, nhưng khí chất vốn có lại hiển lộ không thể nghi ngờ. Mà Cổ Thần Dương thì vẻ mặt tao nhã mỉm cười, để lộ ra một sự tự tin mãnh liệt, dường như mọi thứ nắm vững trong tay
Đồng thời trên tấm ảnh Hàn Đông cũng là điềm tĩnh tự nhiên, trên mặt mỉm cười thản nhiên, khí thế cũng không yếu.
Hàn Đông đối với tấm hình này cũng rất hài lòng, đương nhiên hắn cũng biết tấm hình này cũng không thể dễ dàng để cho người khác nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ lớn chuyện. Ba người trên tấm hình này, có thể nói lão trung niên 3 đời, làm cho người ta vừa nhìn thấy sẽ nảy sinh một chút liên tưởng. Hàn Đông cũng không muốn bây giờ trở thành tiêu điểm chú ý của cả nước từ trên xuống dưới
Hàn Chính cười nói:
- Tấm hình này con phải bảo quản cho tốt, sau này có thể phải đi vào nhà bảo tàng lịch sử Đảng đấy
Ông nói là thật, ông trước đây cùng Hàn lão thái gia cố tình nói qua, trên thực tế ngày hôm qua gặp mặt, cũng là kết quả lão thái gia cùng Nam Tuần Trưởng đã trao đổi qua nhiều lần, hơn nữa ông được biết Nam Tuần Trưởng đối với Hàn Đông cũng rất hài lòng, mặt khác Cổ Thần Dương cũng khá coi trọng Hàn Đông, đây mới có tấm hình đó ra lò
Bởi vậy, chỉ cần Hàn Đông vững bước đi tiếp, như vậy tương lai tấm hình này nhất định sẽ trở thành một câu chuyện mọi người ca tụng, trở thành chứng kiến và bản ghi chép trọng yếu trong lịch sử Trung Hoa, cho nên ông mới nói như vậy.
Trích đoạn cuối Chương 550: Ba đời lão, trung, niên
Bởi vậy, chỉ cần Hàn Đông vững bước đi tiếp, như vậy tương lai tấm hình này nhất định sẽ trở thành một câu chuyện mọi người ca tụng, trở thành chứng kiến và bản ghi chép trọng yếu trong lịch sử Trung Hoa, cho nên ông mới nói như vậy.
Đều nói một khắc đáng ngàn vàng. Vậy một đêm thì sao?
Vấn đề này ngày thường chúng ta vẫn chưa có câu trả lời.
Nhưng Hàn Đông bây giờ lại có cảm giác sâu sắc.
Đó là một đêm thực sự mệt mỏi, cho dù sức khỏe của Hàn Đông khỏe hơn so với rất nhiều người, nhưng sau một đêm tỉnh lại cũng thật sự mệt chết đi được
Chủ yếu là do Lữ Nhạc quá quyến rũ, Hàn Đông lại cảm thấy không chịu đựng được. Lần đầu tiên Hàn Đông vẫn còn cẩn thận từng li từng tí một.
Dẫu sao Lữ Nhạc cũng quá căng thẳng, sợ sệt. Nhưng lúc sau Hàn Đông nhận ra sức khỏe của Lữ Nhạc không ngờ cũng rất tốt, rất nhanh liền hồi phục lại không khí ban đầu,có lẽ do nguyên nhân là đêm tân hôn, lại thêm đã chính thức trở thành người của Hàn Đông cho nên có chút phấn khích, hăng say, sau đó thì nàng lại nằm trong lòng Hàn Đông.
Lôi Hàn Đông phải cùng nàng nói chuyện, nói một lúc Hàn Đông lại không kìm nén được nhiệt huyết dâng trào.
Nếu so sánh thì Lữ Nhạc hồi phục nhanh hơn rất nhiều.
Buổi sáng trong khi Hàn Đông vẫn còn đang ngủ thì Lữ Nhạc đã dậy rồi.
Nàng rửa mặt mặc quần áo xong, sau đó liền tự mình chuẩn bị xong bữa sáng.
Sau đó cô đi vào phòng ngủ, bò lên giường dùng hai tay đẩy Hàn Đông dậy, miệng nói:
- Hàn Đông dậy, mau dậy đi.
- Để anh ngủ thêm chút nữa.
Hàn Đông lầm bầm nói, giơ tay kéo Lữ Nhạc vào trong lòng.
- Ai ya, anh còn ngủ.
Lữ Nhạc lại chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Dậy mau đi, chúng ta phải đi núi Ngọc Tuyền nữa.
Hôm nay là ngày thứ hai sau ngày kết hôn, theo phong tục, tất nhiên buổi sáng dậy phải đến mời trà bố mẹ. Mặc dù bây giờ không còn nghi thức như vậy nữa, nhưng những lễ nghĩa cơ bản vẫn phải làm. Hai người họ cần phải đến chào hỏi ông nội và bố mẹ Hàn Đông.
Hơn nữa ngày mai họ còn phải về ra mắt bố mẹ Lữ Nhạc, cái này còn gọi là trở về nhà vợ.
Hàn Đông kéo Lữ Nhạc hôn một lúc, giở trò một phen, sau đó mới chịu rời khỏi giường.
Đi vào phòng rửa mặt thấy Lữ Nhạc đã giúp hắn bôi kem đánh răng, trong lòng phút chốc cảm thấy ấm áp. Rửa mặt xong đi ra phòng khách thấy trên bàn đã dọn xong bữa sáng, trong lòng hắn lại dâng lên một hồi cảm động.
Hàn Đông tay sờ lên gương mặt đang cười như hoa của Lữ Nhạc ôm vào lòng cảm động nói:
- Được người vợ như vậy, người chồng chẳng cần gì nữa.
Lữ Nhạc chớp hai hàng mi dài cười khẽ nói:
- Được rồi, đừng trêu em nữa, ăn một chút đi mình còn đi cho sớm.
Ăn sáng xong hai người ra ngoài, lúc Hàn Đông nhìn Lữ Nhạc đi trên đường, có chút không được tự nhiên.
- Nhìn cái gì, đều tại anh cả đó.
Lữ Nhạc trợn mắt lên nhìn Hàn Đông.
- Anh lái xe.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Lữ Nhạc khiến anh cảm thấy tim mình rung động, gật đầu nói:
- Được, lên xe đi.
Đây là chiếc xe BMV, sơn ngoài màu đỏ khiến mọi người cảm giác vô cùng vui vẻ, giống như trường hợp của họ lúc này.
Đây là chiếc xe Dư Ngọc Trân chuẩn bị từ trước để tặng cho Hàn Đông và Lữ Nhạc,cũng coi như quà cưới dành cho họ.
Trên mặt xe đã sớm làm xong giấy chứng nhận ra vào cửa Ngọc Tuyền sơn, trên mặt có ảnh và thông tin cá nhân của Hàn Đông và Lữ Nhạc.
Ngọc Tuyền sơn là nơi vô cùng quan trọng, trong đó có vài biệt thự của một vài người, chỉ cần dậm chân cái là cả Trung Hoa đều rung chyển, bởi vì cho dù có giấy chứng nhận cũng không đơn giản mà có được. Đây cũng là Dư Ngọc Trân nhờ trưởng vệ sĩ của lão thái gia giúp đỡ cho nên giấy ra vào chỉ cần có ảnh của Hàn Đông và Lữ Nhạc là được. Còn nếu như người khác muốn có được giấy phép ra vào này thì không những phải tự đi làm, mà lại còn chịu nhiều thẩm tra… sau khi thẩm tra các hạng mục bí mật nghiêm ngặt mới có thể cấp giấy phép được.
Đến cửa Ngọc Tuyền sơn, vệ binh cẩn thận đối chiếu giấy phép ra vào, lúc này mới an tâm.
Nhìn thấy hai người họ, lão thái gia vô cùng vui vẻ, nói liên hồi, hơn nữa mẹ của Hàn Đông là Dư Ngọc Trân thì lại kéo tay Lữ Nhạc qua một bên nói chuyện.
Hàn Đông đi cùng lão thái gia, và bố tán gẫu một lúc.
Buổi trưa ăn cơm xong, lão thái gia nói:
- Buổi chiều Hàn Đông con và Lữ Nhạc đi thăm lão Trưởng đi, tối hôm qua ta có gọi điện cho ông ấy, ông ấy rất hoan nghênh các con qua chơi. Đến lúc đấy, Đằng Tĩnh sẽ lái xe đưa các con qua đó.
Hàn Đông gật gật đầu, trong lòng có hơi chút kì vọng.
Mặc dù là hai thế hệ có hai lối tư duy và kí ức khác nhau nhưng trong lòng Hàn Đông, Nam Từ Trưởng tuyệt đối là một người đức cao vọng trọng, mà hắn vô cùng bội phục.
Chính ông lão lấy dũng khí can đảm để thay đổi phương hướng phát triển của Trung Quốc khiến cho Trung Hoa to lớn này hướng về cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Trước đây Hàn Đông đã gặp Nam Tuần Trưởng hai lần và cũng cùng ông ấy nói chuyện nhưng đều có lão thái gia ở bên cạnh, có thể nói Hàn Đông cũng chỉ là đi cùng mà thôi. Còn lần này Hàn Đông tự mình đi thăm ông lão, bởi vậy trong lòng Hàn Đông ngoài việc kì vọng ra, thì cũng có phần hơi căng thẳng.
Hai giờ rưỡi, Hàn Đông và Lữ Nhạc ngồi xe con hồng kì của lão thái gia đi.
Xe chạy thẳng một mạch, không bao lâu thì liền lái vào một ngõ nhỏ.
Cái ngõ này thoạt nhìn thì thấy rất bình thường nhưng hiện ra vô cùng tĩnh mịch, dọc hai bên đường là những cây đu già cao chót vót, lấp ló những tia nắng chiếu xuống tạo nên quang cảnh loang lổ trên mặt đất.
Không bao lâu xe đến trước cửa sân thì dừng lại.
Đến rồi, Đằng Tĩnh xuống xe, đi đến bên cánh cửa sắt, sau khi đem giấy tờ của bản thân đưa cho người nghiệp vụ kiểm tra xong, cánh cửa sắt liền mở ra, sau đấy Đằng Tĩnh trở về xe chầm chậm lái xe tiến vào trong sân.
Đây chính là trụ sở của Nam Tuần Trưởng, vào phía trong sân hai bên là gạch ngói đã ngả màu, nếu nhìn từ bên ngoài thì đây đích thị là một nhà của người bình thường.
Nhưng Hàn Đông biết bên trong là một nhân vật, một người vĩ đại có lực lượng đỉnh cao của Trung Hoa ngày nay.
Hàn Đông và Lữ Nhạc mới xuống xe, một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo Tôn Trung Sơn trên người đang chạy lại, mỉm cười nói :
- Là đồng chí Hàn Đông và Lữ Nhạc phải không?
- Xin chào, là chúng tôi.
Hàn Đông khiêm nhường nói
Người trung niên kia cười hiền hậu nói:
- Mời theo tôi.
Đi theo người trung niên này vào bên trái của gian phòng, Hàn Đông liền nhìn thấy Nam Từ Trưởng, lúc này lão nhân gia ông đang ngồi trên chiếc ghế Thái Sư, thân cũng không dựa vào, đôi mắt nhìn xa trông rộng nhìn qua, trên mặt mang vẻ tươi cười.
- Chào thủ trưởng.
Hàn Đông tiến lên hai bước nói
Lữ Nhạc cũng nhẹ nhàng nói:
- Chào thủ trưởng.
Cho dù hai người đều là gặp quen sự đời, nhưng lúc này đang ở trước mặt một người tuyệt vời, vẫn cảm thấy một sự trang nghiêm.
- Tốt tốt, hai người ngồi đi.
Nam Từ Trưởng mặc dù sức khỏe không được tốt, nhưng tinh thần cũng không tồi.
Hàn Đông và Lữ Nhạc cung cách ngồi xuống.
Theo sau Hàn Đông chuyển đạt lời thăm hỏi của lão thái gia. Mặc dù tối hôm qua hai ông mới cùng nói chuyện xong, nhưng Hàn Đông bây giờ lại vẫn cần chuyển lời hỏi thăm của lão thái gia đến ông cụ.
Trước khi đến, Hàn Đông cảm thấy mình dường như cũng có chuyện để nói với ông cụ, nhưng đến giờ phút này Hàn Đông lại cảm thấy không cần phải nói gì cả.
Mà Nam Tuần Trưởng dường như đối với công việc trước đây rất có hứng thú, hỏi không ít vấn đề, Hàn Đông đều nhất nhất trả lời.
Đúng lúc này, người nhân viên lúc trước đi vào, đi cùng với anh không ngờ là Ủy viên thường vụ bộ Chính Trị Trung Ương, phó chủ tịch Cổ Thần Dương.
Hàn Đông sửng sốt vội vàng đứng dậy cung kính chào hỏi.
Lữ Nhạc tự nhiên cũng đứng lên.
Cổ Thần Dương mỉm cười gật đầu, ngay sau đó tiến lên phía trước chào hỏi Nam Tuần Trưởng, hỏi thăm sức khỏe của ông cụ.
Lúc này Hàn Đông và Lữ Nhạc lặng lẽ ngồi một bên nghe.
Tuy vậy Hàn Đông trong lòng vẫn rất kinh động, Cổ Thần Dương đến thăm Nam Tuần Trưởng, như vậy hẳn là trước đó đã lien hệ rồi, vậy tại sao Nam Tuần Trưởng lại đồng ý để anh lúc này đến thăm ông.
Hàn Đông biết việc này không thể là trùng hợp, cho dù anh gặp được người quen ở gia đình bình thường là việc rất bình thường, nhưng bây giờ trong tình huống này trên cơ bản hoàn toàn có thể loại việc trùng hợp, cũng chính là nói kiểu gặp mặt này ít nhất là Nam Tuần Trưởng ông đã gật đầu đồng ý, có lẽ đây cũng không phải cố ý sắp xếp, trùng hợp đúng lúc Cổ Thần Dương cũng hẹn đến thăm ông, nhưng mình chính lúc này, ở đây cùng gặp Cổ Thần Dương, vậy chắc chắn là có sự đồng ý của Nam Tuần Trưởng.
Cổ Thần Dương là người mà Nam Tuần Trưởng đã chọn để thay thế ông, việc này trong chốn quan trường Trung Hoa đều rõ.
Cho nên đối với cuộc gặp mặt này Hàn Đông cảm thấy vô cùng kì lạ.
Cổ Thần Dương cùng Nam Tuần Trưởng nói chuyện một lúc, sau đó chuyển sang nói chuyện với Hàn Đông. Cũng chỉ là hỏi chuyện công việc nhưng cũng không có bình phẩm gì về câu trả lời của Hàn Đông. Mà trong quá trình này, Nam Tuần Trưởng lại nở nụ cười trên mặt, lưng tựa vào ghế dường như đang suy tư điều gì
Khiến Hàn Đông ngạc nhiên hơn là sau khi Cổ Thần Dương đến được một lúc thì Nam Tuần Trưởng gọi người trung niên ở cửa lúc nãy đến nói:
- Chụp cho chúng tôi tấm hình
Trong lúc người trung niên kia đi lấy máy ảnh thì Hàn Đông cảm thấy trong lòng rất xáo trộn giống như có cuộn sóng quay cuồng.
Mặc dù Hàn Đông tận đáy lòng mình có ý muốn cùng ông cụ chụp ảnh để làm kỉ niệm, nhưng Hàn Đông tuyệt đối không có khả năng đề xuất yêu cầu này, huống chi là lại có Cố Thần Dương ở đây.
Chỉ có điều hắn không ngờ được là Nam Tuần Trưởng tự nhiên chủ động đề xuất việc này.
Người trung niên cầm máy ảnh trở lại, Hàn Đông và Cổ Thần Dương lần lượt đứng hai bên của Nam Tuần Trưởng, Hàn Đông tự nhiên đứng bên phải sau khi nghe tiếng tách tách một cái, người trung niên liền nút chụp hình.
Chụp xong ảnh, Hàn Đông và Lữ Nhạc ngồi chút liền cáo từ, dù sao sức khỏe của Nam Tuần Trưởng thực tại không được tốt lắm, có thể gặp mặt bọn họ một lần thì cũng là rất tốt rồi.
Trên đường trở về, Hàn Đông vẫn cứ nghĩ mãi về lần đến thăm này, trong lòng có cảm giác rất kì lạ, không thể nắm được.
Mà Lữ Nhạc lại rất vui, cô ngồi trên xe, đôi mắt ánh lên niềm vui
Trước lúc chụp ảnh, cô đã không đứng vào, cô cảm thấy nếu như mình đứng vào thì ý nghĩa của bức ảnh có sự khác biệt lớn rồi.
Truyện convert hay : Vân Gia Tiểu Chín Siêu Da Đát