- Chủ tịch Hàn, đây là bản quản lý dự thảo về quỹ khuyến học của tập đoàn Thịnh Thế, mời Chủ tịch Hàn xem qua
Phí Nguyệt Phi cười dài nói
Động tác của cô ta đúng là rất nhanh, ngày hôm sau nghi thức ký quỹ đã hoàn thành biện pháp quản lý rồi.
Thấy Phí Nguyệt Phi tích cực làm việc như vậy, Hàn Đông tự nhiên rất vui.
Tiếp đó Phí Nguyệt Phi đưa bản thảo qua, Hàn Đông tự nhìn một lượt, cảm thấy không có vấn đề gì, liền nói:
- Tôi không có ý kiến, nhưng mà phương pháp quản lý này Chủ tịch Phí nên cùng tập đoàn Thịnh Thế trao đổi một chút, cho dù tập đoàn Thịnh Thế nói là giao toàn quyền quản lý quỹ cho Ủy ban nhân dân thành phố nhưng công tác của tôi phải làm vững chắc đảm bảo việc quản lý quỹ không có bất kỳ sơ sót gì.
Phí Nguyệt Phi cười nói:
- Chủ tịch Hàn, phương án này chính là tôi làm cho người cùng tập đoàn Thịnh Thế liên hợp định ra đấy.
- Ồ, Chủ tịch Phí làm việc đúng là khá tỉ mỉ
Hàn Đông tán thưởng một câu, lập tức ký tên lên bản phương pháp quản lý.
Phí Nguyệt Phi nghe được Hàn Đông tán thưởng cũng vui vẻ trong lòng.
Cô hiện tại là một lòng một dạ tập trung vào công việc, hy vọng thông qua công việc có thể được Hàn Đông coi trọng.
Tuy vừa rồi lời nói của Hàn Đông rất bình thản nhưng chí ít cho thấy trong lòng Hàn Đông rất hài lòng với mình.
Sau khi Phí Nguyệt Phi đi khỏi, Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Trưởng ban tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần cùng ông ta nói chuyện một lát, tìm hiểu một chút tình trạng của phó chức khu huyện bên dưới, tiện thể xác định đại khái vị trí của Trương Tự Miễn.
Tuy Chu Chính vẫn chưa trả lời, Hàn Đông tạm thời vẫn không biết Khổng Phàm Chi con người này phẩm chất thế nào, nhưng Hàn Đông đã quyết định để Trương Tự Miễn đi, vừa rồi hắn hỏi thăm Khương Tùng Thần chính là muốn tìm hiểu có vị trí nào thích hợp không.
Khương Tùng Thần làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, đối với cán bộ toàn thành phố cấp cục phó trở lên, căn bản trong lòng đều có chút hiểu biết, Hàn Đông vừa hỏi y liền liệt kê ra ba bốn vị trí có thể thích hợp.
Hàn Đông liền từ mấy vị trí mà Khương Tùng Thần liệt kê ra chọn một cái, chuẩn bị vài ngày nữa mở hội nghị thường vụ triển khai thực hiện.
Mà giờ phút này, Trương Tự Miễn ngồi bên ngoài tâm thần bất định, trong đầu đều là thân hình trắng nõn mềm mại của Vũ Lan.
Trong khoảng thời gian này, Trương Tự Miễn và Vũ Lan lửa tình nồng cháy, hầu như là cách một ngày phải hẹn hò một lần, cho dù buổi tối không thể ở cùng nhau, thì ban ngày cũng phải gọi điện tán gẫu một hồi.
Mà Trương Tự Miễn tự mình cũng cảm thấy như thân thể bị vùi lấp trong vũng bùn khó có thể kìm chế, y cũng biết như vậy rất không tốt, cho dù có muốn cùng Vũ Lan duy trì quan hệ, nhưng cũng không thể gặp mặt thường xuyên như vậy, cứ tiếp tục thế này, nói không chừng lúc nào đó sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ tiếc thân kìm hãm trong bể dục, có lúc trong lòng hiểu rõ, nhưng muốn rút ra lại là chuyện khác.
Đương nhiên, nếu như y biết vì mối quan hệ của mình với Vũ Lan mà bị Hàn Đông hoàn toàn bỏ rơi, trong lòng nhất định sẽ hối hận tới chết.
Dù sao sắc đẹp và quyền lực đem mà so sánh, đặc biệt đối với một người đàn ông lăn lộn trong quan trường một thời gian mà nói, quyền lực cao hơn tất cả, thử nghĩ nếu Trương Tự Miễn không phải là thư ký của Hàn Đông thì Vũ Lan có chủ động nhào vào ôm lấy không?
Hiện tại Trương Tự Miễn cũng mơ hồ cảm giác được Vũ Lan không phải là không có yêu cầu, tuy bây giờ lâu lâu lại có một yêu cầu nhỏ nhưng ai biết sau này cô ta có thể có những yêu cầu ngày càng quá đáng không.
Chính vì như vậy, trong lòng Trương Tự Miễn hiện giờ cực kỳ mâu thuẫn, muốn ngừng mà không ngừng được.
Buổi chiều đi làm không bao lâu, Chu Chính liền tới văn phòng của Hàn Đông.
- Lãnh đạo, đã điều tra rõ ràng rồi
Chu Chính ngồi xuống nói
- Người này học cùng trường với lãnh đạo, là sinh viên hàng đầu của đại học Yến Kinh, học triết học đấy, hình như cùng cấp với lãnh đạo, con người y khá ngay thẳng, vốn là Phó trưởng phòng của thành đoàn, hình như lúc trước đắc tội với ai, bị điều đi làm Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng, làm như vậy được bốn năm rồi, với lại ở đoàn ủy không có thực quyền gì, vợ làm việc ở cục thành phố Lâm Viên, mới có một đứa con, tổng thể mà nói ấn tượng mọi người đối với y là một con người chính trực có hơi cổ hủ
Hàn Đông cười cười nói:
- Điều tra thật là cặn kẽ đấy, tạm thời cứ như vậy đi.
- Được, vậy tôi xin cáo từ
Chu Chính đứng dậy nói
Hàn Đông gật gật đầu, đợi Chu Chính đi khỏi, Hàn Đông lấy bài văn của Khổng Phàm Chi ra đọc lại một lần, từ trong lời văn cảm thấy được y chắc không phải là người nóng nảy, dù sao y ngồi chức vị Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng đã ba bốn năm, đoán chừng coi như là lòng chính nghĩa có mãnh liệt cũng bị mài mòn nhiều. Con người như vậy Hàn Đông cho rằng cũng không tệ.
Một mặt, bởi vì bị lạnh nhạt nhiều năm, y khẳng định không giống lúc mới bắt đầu làm quan, hăng hái chính nghĩa trong mắt mọi người giống như một kẻ ngốc, bất kể là làm việc hay suy nghĩ, khẳng định là phải chín chắn và vững chắc nhiều, mặt khác, y có lòng chính nghĩa, ít ra cũng không phải là người xấu, còn có một điểm, người này tốt nghiệp khoa triết đại học Yến Kinh, khẳng định là không ngu ngốc, hơn nữa so với người thường thông minh không ít, người tốt nghiệp triết học lại có mấy người là ngu ngốc chứ.
Cho nên, hiện tại Hàn Đông đã có tám phần ý đồ muốn Khổng Phàm Chi làm thư ký cho mình, đương nhiên cuối cùng được hay không còn phải đợi gặp mặt tìm hiểu mới nói, mà muốn gặp Khổng Phàm Chi, phải đợi an bài Trương Tự Miễn xong đã
Còn một tuần nữa là Tết nguyên đán rồi, trước Tết, Thành ủy sẽ mở một lần hội nghị thường vụ, một là thảo luận sắp xếp nhân sự, hai là tiến hành sắp xếp việc trong thời gian Tết
Thứ năm, thành phố Tân Châu mở cuộc họp thường vụ.
Cuộc họp lần này, Hàn Đông và Bành Y Vinh liên kết với nhau, căn bản là cho những nhân sự cần sắp xếp làm cho xong hết.
Lần này chủ yếu thảo luận vấn đề sắp xếp nhân sự liên quan đến mỏ than ở huyện Vũ An, theo ý của Hàn Đông là phải thành lập một tổ lãnh đạo việc khai thác mỏ than, bản thân Hàn Đông làm tổ trưởng, do Phó chủ tịch Vương Hiểu làm phó tổ trưởng, đồng thời công việc cụ thể do văn phòng đến chấp hành, chủ nhiệm văn phòng thì do Bí thư huyện Vũ An Sầm Nam Dịch đảm nhiệm, Phó chủ nhiệm là Tả Nhất Sơn và hai Phó chủ tịch huyện Vũ An khác.
Sắp xếp như vậy hoàn toàn khiến cho người của Hạ Kim Cường đứng ngoài việc khai thác mỏ than.
Hạ Kim Cường tuy trong lòng buồn bực nhưng cũng không còn cách khác.
Hội nghị thường vụ lần này thực tế là nối tiếp của hội nghị lần trước, Hàn Đông và Bành Y Vinh liên thủ, Hạ Kim Cường chỉ có thể nhịn, sau hội nghị cùng lắm về ném tách trà mà thôi
Đồng thời, Hàn Đông còn đề xuất cho Trương Tự Miễn đến huyện Thúy Sơn là Phó chủ tịch huyện.
Huyện Thúy Sơn ở thành phố Tân Châu cũng khá lạc hậu, bên ngoài phía tây thành phố Tân Châu, tuy tài nguyên thủy lực tương đối phong phú nhưng không được khai thác.
Trên thực tế, Hàn Đông vẫn để lại cho Trương Tự Miễn một con đường lui, nếu như y có thể hiểu được về sau làm tốt mọi việc, tương lai ở huyện Thúy Sơn cũng có khả năng làm nên chuyện.
Đương nhiên, về sau Trương Tự Miễn coi như tỉnh ngộ, có thể cắt đứt quan hệ với Vũ Lan, nỗ lực làm việc không, thì chủ yếu là dựa vào sự cố gắng của y.
Hội nghị thường vụ kết thúc, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy liền thông báo Trương Tự Miễn đến nói chuyện.
Nhận được thông báo, sắc mặt Trương Tự Miễn nhất thời trở nên tái nhợt.
Tuy rằng Ban tổ chức cán bộ tìm đến nói chuyện có thể là chuyện tốt, nhưng y hiện tại là thư ký của Hàn Đông, Ban tổ chức cán bộ đột nhiên tìm y nói chuyện, vậy khẳng định là không phải chuyện tốt.
- Chủ tịch Hàn, vừa mới nhận thông báo của Ban tổ chức cán bộ muốn tôi đi một chuyến
Trương Tự Miễn tự trấn an bước vào văn phòng của Hàn Đông cung kính nói
Giờ phút này cho dù y cố gắng khống chế nhưng khi nói chuyện vẫn có một chút âm run.
Hàn Đông nghe thấy, gật gật đầu nói:
- Đi đi, lần này cho anh đi huyện Thúy Sơn, hy vọng anh có thể làm việc một cách thực tế, làm nên sự nghiệp.
Trương Tự Miễn đã hiểu ra, đóan chừng Hàn Đông đối với mình có gì đó không vừa lòng, nếu không bản thân làm thư ký cho hắn đã một hai tháng, hắn sao lại điều mình xuống phía dưới chứ.
Y cũng là vừa được thăng làm cấp phó cục không bao lâu, do đó hiểu ra lần này điều xuống dưới, là không thể được đề bạt làm cấp Cục trưởng rồi, cũng không biết Hàn Đông sắp xếp bản thân tới huyện Thúy Sơn để làm gì, nếu như không thể vào thường ủy, vậy cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng rồi.
Từ văn phòng Hàn Đông bước ra, Trương Tự Miễn sắc mặt tái nhợt, y cứ nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì khiến Hàn Đông quyết tâm bỏ rơi mình.
Y vốn là muốn ở bên cạnh Hàn Đông giải quyết cấp Cục trưởng, hiện giờ xem ra chỉ sợ cấp Cục trưởng sau này khó càng thêm khó rồi.
Dù sao y từng làm thư ký của Hàn Đông lại bị Hàn Đông vứt bỏ, vậy tương lai muốn có bước tiến, độ khó cũng sẽ không nhỏ
Đi đến cầu thang, gặp các nhân viên văn phòng đều khách khí chào y, gọi y là chủ nhiệm Trương
Trương Tự Miễn có chút xây xẩm đi đến Ban tổ chức cán bộ, Khương Tùng Thần đích thân tiếp y, cùng y nói chuyện hơn hai mươi phút, coi như là hoàn thành quá trình nói chuyện của tổ chức.
Nhìn thấy Trương Tự Miễn biết vị trí và sắp xếp của mình xong, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, Khương Tùng Thần trong lòng thầm nghĩ:
- Trương Tự Miễn này không biết có chỗ nào khiến Chủ tịch Hàn không vui, đúng là bỏ lỡ một cơ hội tốt.
Từ ban tổ chức cán bộ đi ra, trong đầu Trương Tự Miễn trống rỗng, để mình đi huyện Thúy Sơn làm một Phó chủ tịch tầm thường, ngay cả Ủy viên thường vụ cũng không phải, tuy cấp bậc không khác lắm nhưng so với địa vị bây giờ hoàn toàn cách biệt một trời
- Rốt cuộc là nguyên nhân gì chứ?
Trương Tự Miễn trong lòng không ngừng suy nghĩ
Lúc này điện thoại di động bên hông y rung lên vài cái rồi hết, đây chính là cách liên lạc giữa y và Vũ Lan, nếu Trương Tự Miễn có thời gian sẽ trả lời cho Vũ Lan.
Trương Tự Miễn lấy điện thoại ra nhìn một chút trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ:
- Chẳng lẽ Chủ tịch Hàn biết mình và Vũ Lan….
Lập tức sắc mặt y trở nên trắng bệt, chân lảo đảo, chút nữa là ngã, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
- Chủ tịch Hàn, xin chào, tôi là phóng viên của nhật báo Tây Xuyên Cát Hồng Diễm, xin hỏi lát nữa Chủ tịch Hàn có thời gian rãnh không ạ, tôi muốn phỏng vấn ngài
Khi lễ ký tên vừa mới kết thúc, Hàn Đông và Phương Thế Nguyên chuẩn bị cùng nhau dùng bữa trưa, một người phụ nữ quàng khăn choàng dài bước nhanh đến trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông thản nhiên nhìn cô ta một cái, người phụ nữ này cũng có một chút nhan sắc, nhưng mà trên mặt trang điểm đậm, mùi nước hoa trên người khiến Hàn Đông có chút khó chịu.
Tuy nhiên Hàn Đông vẫn rất khách sáo, cười cười rồi nói:
- Xin chào, phóng viên Cát, có lẽ tôi sẽ làm cô thất vọng, tôi không có gì để phỏng vấn cả, tôi cũng đề nghị mọi người phỏng vấn tổng giám đốc Phương nhiều một chút, anh ấy mới là vai chính hôm nay
Phương Thế Nguyên cười nói:
- Chủ tịch Hàn quá khách sáo rồi, hôm nay ngài mới chủ trì đại cục.
Cát Hồng Diễm cười dài nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi phỏng vấn ngài trước, sau đó lại phỏng vấn tổng giám đốc Phương. Chủ tịch Hàn, ngài có cho tôi cơ hội này không?
Xem thái độ của cô ta, dường như Hàn Đông không đồng ý phỏng vấn, cô ta sẽ không bỏ qua.
Với lại lúc cô ta nói chuyện, thân người cố ý hướng vào Hàn Đông, mùi hương nồng nặc không ngừng bay vào mũi của Hàn Đông.
Hơn nữa Hàn Đông hơi gật đầu, ánh mắt liền quét đến đường rãnh trắng như tuyết trước ngực người phụ nữ này.
Người phụ nữ này, trời lạnh như vậy lại mặc loại quần áo này, cũng không biết cô ta có lạnh hay không, mặc như vậy không phải là vì quyến rũ người khác sao?
Thông qua những chi tiết này Hàn Đông trong lòng đối với cái gọi là phóng viên có chút khó chịu.
- Thực sự xin lỗi, tôi thật là không có gì để phỏng vấn cả, phóng viên Cát hay là cứ phỏng vấn tổng giám đốc Phương của tập đoàn Thịnh Thế vậy
Hàn Đông thản nhiên cười nhạt
- Hoặc là phóng viên Cát phỏng vấn Chủ tịch Phí cũng được, Chủ tịch Phí được phân công quản lý công tác giáo dục, phóng viên Cát cũng có nhiều cái để phỏng vấn.
Phí Nguyệt Phi ở bên cạnh nghe thấy liền tiếp lời cười nói:
- Phóng viên Cát xin cô hãy tuyên truyền nhiều về công tác giáo dục của thành phố Tân Châu, hy vọng thông qua sự tuyên truyền của phóng viên Cát, sẽ có thể có nhiều nhà từ thiện, nhà kinh doanh như tổng giám đốc Phương, đứng ra quyên tiền cho học sinh nghèo khó của thành phố chúng tôi.
Cô ta nhìn ra được Hàn Đông đúng là không muốn tiếp nhận phỏng vấn, cô ta đại khái hiểu được cách nghĩ của Hàn Đông, dù sao thì Hàn Đông tuổi còn trẻ đã trở thành Chủ tịch thành phố cấp ba, có thể vô cùng lên giọng rồi, do đó ở phương diện truyền thông giữ khiêm tốn một chút cũng có lợi, dù sao chủ tịch trẻ như vậy quá phô trương, dễ dẫn đến thị phi không cần thiết.
Hơn nữa, vừa rồi Hàn Đông đề cử cô ta, tuy là một cách thoái thác nhưng đối với Phí Nguyệt Phi mà nói là một cơ hội tốt, nếu như có thể trên báo tỉnh làm một bài phỏng vấn, đối với cô ta một Phó chủ tịch mà nói tuyệt đối là một việc tốt.
- Được thôi
Cát Hồng Diễm tuy rằng nở nụ cười, nhưng lại cười vô cùng miễn cưỡng.
Rất hiển nhiên, Hàn Đông cự tuyệt khiến Cát Hồng Diễm trong lòng có chút không vui.
Trên thực tế, Cát Hồng Diễm trong lòng có chút khó chịu. Phải biết, cô ta là phóng viên của nhật báo Tây Xuyên, trong tỉnh cho dù là đi đến đâu, căn bản là luôn được đón tiếp nhiệt tình, cho dù là Bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố, đối với cô ta đều vô cùng khách khí, cho nên điều này làm cho cô ta tâm tính cao ngạo, cô ta là người phụ nữ tùy ý, lại thấy Hàn Đông còn trẻ đã làm Chủ tịch, vả lại còn anh tuấn phóng khoáng như vậy, cho nên kìm không nổi lòng xuân, liền muốn mượn cơ hội phỏng vấn, nếu như có thể kết nối với Hàn Đông cũng coi là một chuyện tốt.
Cát Hồng Diễm vốn nghĩ là Hàn Đông còn trẻ không thể không động lòng trước sắc đẹp, cô ta đối với vẻ ngoài của mình cũng là có chút tự tin, mặt khác Hàn Đông là Chủ tịch thành phố, có cơ hội được phỏng vấn hắn nhất định không bỏ qua.
Ai ngờ được Hàn Đông nghĩ cũng chưa nghĩ đã từ chối rồi.
Điều này làm cho Cát Hồng Diễm cảm thấy không còn mặt mũi.
Dù sao cô ta trong giới phóng viên của tỉnh cũng có chút danh tiếng, vừa rồi cô ta chủ động đề nghị phỏng vấn Hàn Đông, bên cạnh còn có nhiều đồng sự nhìn thấy, bây giờ dường như một vài người trên khóe miệng đều mang nụ cười nhạt.
- Con người này, giả vờ gì chứ, bà không tin mày không uống nước rửa chân của bà
Cát Hồng Diễm trong lòng buồn bực nghĩ, lông mày khẽ động nhìn Hàn Đông trong lòng nghĩ con người này quỳ dưới chân mình.
Ánh mắt đảo một vòng, Cát Hồng Diễm liền tiếp cận Phí Nguyệt Phi cùng nói chuyện, dường như đối với công tác giáo dục của thành phố Tân Châu vô cùng quan tâm, chuẩn bị đưa tin tốt một chút
Phí Nguyệt Phi tự nhiên cũng vui vẻ giao tiếp cùng cô ta.
Giữa trưa Hàn Đông và tổng giám đốc Phương của tập đoàn Thịnh Thế dùng bữa cơm trưa thịnh soạn. Bởi vì chiều còn phải đi làm, cho nên trên bàn chỉ gọi một chai rượu đỏ.
Tập đoàn Thịnh Thế có thể đem ra số tiền lớn như vậy để thành lập quỹ khuyến học, Hàn Đông đương nhiên là hoan nghênh, cho nên mời bọn họ ăn một bữa cơm cám ơn cũng là nên làm.
Cho dù Hàn Đông biết tập đoàn Thịnh Thế không thể bắn tên không đích, bọn họ sở dĩ đồng ý thành lập quỹ này, khẳng định có cái nhờ cậy.
Nhưng chỉ cần kinh doanh hợp pháp, mọi việc đều tuân theo quy củ, Hàn Đông tự nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Buổi chiều, Hàn Đông phê duyệt văn kiện trong chốc lát, rồi đứng dậy hít thở
Nghỉ ngơi một hồi, Hàn Đông cầm tài liệu tham khảo nội bộ kỳ này trên bàn xem qua
Phần tài liệu này là chủ sự phòng nghiên cứu của thành ủy xuất bản, chủ yếu là cán bộ các cấp của thành phố Tân Châu dùng văn chương trao đổi ý kiến.
Hàn Đông xem qua, tài liệu tham khảo nội bộ này rất nhiều đều là lý luận suông, văn chương sáo rỗng, cho nên bình thường đều lật qua một lượt, không có hứng thú gì ném sang một bên.
- Ồ…
Hàn Đông lật đến một trang, ánh mắt lập tức sáng ngời
Bài này đề mục tên là “Ý kiến của tôi về kinh tế tuần hoàn xanh”, điều này làm Hàn Đông hai mắt sáng rỡ.
Dù sao giai đoạn này Hàn Đông đang suy nghĩ về việc xây dựng huyện Vũ An thành khu công nghiệp xanh cho nên vừa nhìn thấy đề mục này, trong lòng tự nhiên hứng thú.
Do đó Hàn Đông chăm chú đọc tiếp
Bài văn này tuy ngôn từ giản dị, nhưng rất cẩn thận, nghiêm túc, hơn nữa tài liệu luận chứng phong phú, cả bài văn cũng là cung cấp cho Hàn Đông mấy ý tưởng không tồi
- Ừ, bài văn này đúng là không tệ
Hàn Đông gật đầu nói, lập tức liền tìm tác giả của bài.
Bài văn này là của Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng Khổng Phàm Chi viết
- Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng, thật không ngờ người này lại có kiến thức cũng không tệ
Hàn Đông kìm không được cảm thán một chút.
Cán bộ đoàn ủy thông thường tương đối trẻ, cho nên Hàn Đông mới nghĩ như vậy
Lúc này Trương Tự Miễn gõ cửa bước vào, trong tay xách bình nước sôi, y chính là vào rót nước cho Hàn Đông
Thấy điệu bộ một mực cung kính của Trương Tự Miễn, Hàn Đông liền nghĩ tới lời Chu Chính nói với mình, trong lòng nghĩ phải nhanh chóng điều chỉnh y mới được.
Hai ngày nữa Thành ủy mời dự họp hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề liên quan đến nhân sự liên quan của việc khai thác mỏ than ở huyện Vũ An, nếu như có thể ở hội nghị này điều chỉnh thì càng tốt.
Cách nghĩ của Hàn Đông là Trương Tự Miễn cũng coi là đã theo mình một thời gian, cho nên chuẩn bị sắp xếp y đến khu huyện làm một Phó chủ tịch huyện coi như là không làm y thất vọng.
Bất kể nói thế nào, Trương Tự Miễn cũng theo Hàn Đông một thời gian, Hàn Đông nhất định chiếu cố y, coi như là hết tình hết nghĩa, nếu như y sau này còn làm điều gì trái pháp luật vậy thì Hàn Đông cũng sẽ không khách khí với y.
- Ừ, đây đúng là sự lựa chọn không tệ đấy chứ?
Hàn Đông cúi đầu nhìn tài liệu tham khảo trong tay, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ.
Từ bài văn này của Khổng Phàm Chi mà nói, y cũng là có học thức và ý tưởng đấy, đây mới chính là người thư ký Hàn Đông cần, nếu như phẩm chất của y không có vấn đề gì chính là không tệ.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông trong lòng liền có một kế hoạch, đợi Trương Tự Miễn ra ngoài, Hàn Đông gọi điện cho Chu Chính.
- Lãnh đạo có gì dặn dò?
Chu Chính trong điện thoại cười ha hả hỏi.
Hàn Đông nói:
- Anh tìm hiểu một chút về Phó bí thư đoàn ủy quận Cao Bằng Khổng Phàm Chi rồi nhanh chóng nói cho tôi biết.
- Khổng Phàm Chi?
Chu Chính trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Lãnh đạo coi trọng y sao?
Hàn Đông bực dọc nói:
- Anh hỏi ít một chút, mau làm tốt công việc là được
- Vâng, lãnh đạo
Chu Chính lớn tiếng nói.
- Tên này thiệt là…
Hàn Đông cúp máy cười khổ một cái, từ lúc trước nói chuyện với y về sự phát triển của y về sau, tên này dường như càng tùy tiện, mà cũng tốt, Hàn Đông cũng không hy vọng Chu Chính trở nên giống người khác.
Dù sao thái độ Hàn Đông đối với Chu Chính cũng khác, chính là sự dung hòa giữa quan hệ cấp trên cấp dưới và tình cảm bạn bè.
Hàn Đông cũng không muốn y biến chất nhanh như vậy.
- Khổng Phàm Chi ư?
Chu Chính cố gắng nhớ lại, nhưng thực sự là không có ấn tượng với tên tiểu tử này. Dù sao Phó bí thư đoàn ủy quận cũng có vài người, mà Khổng Phàm Chi này lại không mấy lộ diện, cho nên Chu Chính đối với y không có ấn tượng gì
Huống chi, công việc của Chu Chính ở đoàn ủy bên đó không có quan hệ lớn, lại nói Chu Chính cũng được coi là phe thực quyền của quận Cao Bằng, bình thường cũng không chú ý tính hình của đoàn ủy
- Nghe ý của lãnh đạo, đoán chừng là coi trọng Khổng Phàm Chi, có ý để y làm thư ký rồi, không biết tiểu tử này rốt cuộc có điểm gì khiến lãnh đạo coi trọng?
Chu Chính lẩm bẩm.
Y đương nhiên biết Hàn Đông đối với người bên cạnh yêu cầu cao, nhưng cũng sẽ bồi dưỡng tốt, Khổng Phàm Chi này hiện giờ là Phó bí thư đoàn ủy quận, vậy cũng là cán bộ cấp phó phòng, nếu như có thể thuận lợi làm thư ký của Hàn Đông, vậy tiền đồ không hề nhỏ.
Tuy rằng đoàn ủy là nơi tốt để thăng tiến nhưng phải cần lãnh đạo coi trọng mới được.
Mà hiện giờ Hàn Đông đối với Khổng Phàm Chi có hứng thú vậy thì tiền đồ quan chức sau này của y có thể có chuyển biến cực lớn.
- Bất kể thế nào, mình nhất định làm rõ tình hình của tên này
Chu Chính lẩm bẩm, y hiểu rõ mục đích Hàn Đông sai y đi tìm hiểu con người Khổng Phàm Chi, là muốn công việc làm đến nơi đến chốn, y là Phó chủ tịch quận kiêm Cục trưởng cục công an, muốn tìm hiểu một cán bộ cấp phó phòng trong quận thật ra cũng không mấy khó khăn.
Truyện convert hay : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian