Nghe thấy Tần Vĩ Quân xưng hô đối phương là “Bí thư Hạ”, Hoàng Văn Vận khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm, “Xem ra Tần Vĩ Quân này, dường như có liên hệ gì với Hạ Kim Cường? Xem ra lần này lão ta đến có ý đồ không tốt.”
Lúc này Tần Vĩ Quân nói vào điện thoại vài câu, liền cười ha hả nói:
- Được, được, vậy cứ như thế.
Sau đó lão ta cúp điện thoại, liếc nhìn Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hoàng Văn Vận thản nhiên cười, nói:
- - Phó cục trưởng Tần, các vị chuyên gia, chúng ta đến phòng họp đi, tất cả mọi người đang chờ.
Tần Vĩ Quân đành phải gật đầu, cuời nhạt, đi theo Hoàng Văn Vận cùng bước vào phòng họp.
Lúc này trong phòng họp, những người phụ trách của các bộ phận có liên quan ở thành phố Tân Châu đang ngồi chờ rồi.
Hoàng Văn Vận dẫn đoàn người đi vào, sau đó mọi người ổn định vị trí, tiếp theo Hoàng Văn Vận phát biểu khai mạc, hoan nghênh lãnh đạo và các chuyên gia của Cục Công nghiệp than đá tỉnh đến thành phố Tân Châu chỉ đạo công tác.
Sau đó Tần Vĩ Quân cũng phát biểu, lão nói:
- - Lần này tới đây là do nhận sự chỉ đạo của lãnh đạo tỉnh ủy, tiến hành thảo luận, sắp xếp và bố trí công việc có liên quan đến mỏ than huyện Vũ An thành phố Tân Châu. Tài nguyên than đá là tài nguyên không thể tái sinh, trên toàn quốc mà nói, tài nguyên than đá tỉnh ta không phải là rất phong phú...
Ý của lão ta nói gần nói xa là trữ lượng của mỏ than huyện Vũ An rất lớn, chiếm một phần ba trữ lượng than đá của cả tỉnh, bởi vậy cần phải tăng cường quản lý, phải tiến hành khai thác và sử dụng dưới sự săp xếp thống nhất của toàn tỉnh.
Theo ý của lão ta, việc khai thác mỏ than của huyện Vũ An, là muốn Cục Công nghiệp than đá tỉnh thống nhất bố trí.
Hoàng Văn Vận ngồi yên ở đó, trong chuyện này, thành phố Tân Châu nhất định sẽ không buông tay.
Cho nên bất luận Tần Vĩ Quân nói như thế nào, bây giờ cứ tạm thời nghe, về sau cụ thể làm như thế nào, cũng không phải do Tần Vĩ Quân định đoạt.
Thẩm Tòng Phi ngồi ở một bên chậm rãi uống trà, không thèm để ý đến lời nói của Tần Vĩ Quân, theo phân công của Ủy ban nhân dân thành phố, nhiệm vụ chủ yếu của anh ta là quản lý công nghiệp, tài chính và khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên. Nếu để cho Cục Công nghiệp than đá tỉnh đoạt lấy quyền chủ động khai thác mỏ than huyện Vũ An, không phải là chiếm đoạt thành tích trong tay anh ta sao?
Huống chi, vừa mới nghe Tần Vĩ Quân gọi điện thoại, dường như có cấu kết với Hạ Kim Cường, như vậy ý đồ của người này rất rõ ràng, nhất định không phải đến để làm việc tốt.
Cho nên, Thẩm Tòng Phi đã coi Tần Vĩ Quân dẫn đến cái gọi là tổ chuyên gia thành một vở kịch khôi hài, cảm thấy tiếp bọn họ thật là lãng phí thời gian.
Phải nói rằng, Thẩm Tòng Phi hiện tại rất bận, anh ta đang toàn lực chuẩn bị tài liệu, rồi chuẩn bị đi đến mấy tập đoàn gang thép lớn ở trong nước, chắc chắn phải nhanh chóng lập nên liên doanh than thép trước đã.
Sau khi Tần Vĩ Quân nói xong, lại đến mấy tên được gọi là chuyên gia phát biếu ý kiến, đưa ra đủ loại suy nghĩ và đề nghị đối với việc lợi dụng khai thác tổng hợp mỏ than, trong đó một điểm chủ yếu nhất, chính là cần phải tiến hành khai thác một cách đảm bảo dưới sự thống nhất quy hoạch của toàn tỉnh.
Khi chuyên gia phát biểu, Tần Vĩ Quân ngồi ở đó, ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi.
Chủ tịch thành phố Tân Châu Hàn Đông này lại không ra mặt tiếp đón lão, làm cho trong lòng lão ta vô cùng khó chịu.
Nhưng trước khi đến, lão ta đã liên hệ với Hạ Kim Cường, trong một số vấn đề, hai người cũng đã thống nhất ý kiến.
Cho nên lão ta quyết định thật nhanh, gọi điện thoại cho Hạ Kim Cường, chính là để tiêu diệt nhuệ khí của Hàn Đông.
“Ngươi không phải không muốn tiếp đãi tôi sao, đến lúc đó nhân vật số một của mấy người đích thân tiếp tôi, ăn cơm cùng chúng tôi, xem thể diện ngươi để ở đâu.” Tần Vĩ Quân nghĩ thầm trong lòng, “Hừ, chỉ là Chủ tịch thành phố mà thôi, đừng nghĩ là mình giỏi, không cần nói đến bên trên có lãnh đạo Tỉnh ủy, ngay tại thành phố Tân Châu ngươi cũng chỉ là xếp thứ hai mà thôi, kiêu ngạo gì chứ.”
Theo lão nghĩ, chỉ cần Bí thư Thành ủy thành phố Tân Châu Hạ Kim Cường ra mặt, đến lúc đó mình làm mất mặt của Hàn Đông là không thành vấn đề.
Trước khi lão đến, không thăm dò tình hình của thành phố Tân Châu, chỉ là tuân theo suy nghĩ thông thường, cảm thấy thành phố Tân Châu chắc chắn là Hạ Kim Cường nói là được.
Lão có …lý do, một là Hạ Kim Cường là Bí thư Thành ủy, còn Hàn Đông chỉ là Chủ tịch thành phố, hai là tuổi của Hạ Kim Cường cũng lớn, thời gian chìm nổi trong quan trường cũng nhiều, thủ đoạn chắc chắn mạnh hơn một chút, ba là Hạ Kim Cường dường như làm việc ở thành phố Tân Châu lâu hơn Hàn Đông, kinh doanh chắc sẽ lâu hơn.
Bởi vậy Tần Vĩ Quân thấy, từ ba lý do này, Hàn Đông bất luận thế nào cũng sẽ không đấu lại Hạ Kim Cường, cho nên chỉ cần thu xếp được phía Hạ Kim Cường ổn thỏa, tất cả mọi chuyện của thành phố Tân Châu đều không có vấn đề gì.
Đương nhiên, nếu lão ta biết được tình hình thực tế của Thành ủy Tân Châu bây giờ, cũng không biết lão ta sẽ nghĩ như thế nào.
Đợi các chuyên gia nói xong, Thẩm Tòng Phi cũng phát biểu.
Trước hết anh ta tổng kết ý kiến của các chuyên gia, biểu thị sự cám ơn đối với các chuyên gia, sau đó chuyển đề tài, nói rằng trong vấn đề khai thác mỏ than huyện Vũ An, thành phố Tân Châu đã lập ra sắp xếp và bố trí tương ứng, đưa ra khái niệm xây dựng khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên.
“Hừ, tên Thẩm Tòng Phi này giống như Hoàng Văn Vận, đoán chừng đều là người của Hàn Đông, xem ra bọn họ không muốn Cục Công nghiệp than đá tỉnh nhúng tay vào.” Tần Vĩ Quân cười nhạt, “Có điều, chuyện này không phải bọn chúng định đoạt, đến lúc đó Cục Công nghiệp than đá tỉnh xây dựng một công ty khai thác tổng hợp, xem các ngươi có thể làm thế nào.”
Ngoài việc câu kết với Hạ Kim Cường ra,
Còn nhận được sự ủng hộ của vị lãnh đạo nào đó trên Tỉnh ủy, bởi vậy đặc biệt không sợ hãi, thấy ý tứ gần xa của Hoàng Văn Vận, Thẩm Tòng Phi là không muốn Cục Công nghiệp than đá tỉnh nhúng tay vào, trong lòng thầm cười nhạt, cảm thấy như đang xem diễn kịch vậy.
Sau khi Thẩm Tòng Phi nói xong, các lãnh đạo của các bộ phận liên quan của thành phố Tân Châu cũng phát biểu, đây là bố trí sẵn từ trước, lời nói của bọn họ chủ yếu là dựa vào kiến nghị của các chuyên gia, tổng hợp tình hình thực tế của thành phố Tân Châu, đưa ra ý kiến của mình làm thế nào lợi dụng khai thác mỏ than huyện Vũ An.
Toàn bộ buổi tọa đàm, từ đầu đến cuối làm cho người ta có chút nghi hoặc.
Hai bên, mỗi bên đều đưa ra quan điểm của mình, dường như đang âm thầm phân cao thấp.
Mặc dù nói chuyện không hợp, nhưng mọi người đều phải làm tốt công việc ngoài mặt, buổi tọa đàm phải mở ra, cho nên dù là mình nói mình nghe thì cũng phải nói một chút.
Cứ như vậy buổi tọa đàm kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, cũng đến lúc ăn cơm rồi, bèn nói:
- - Chúng tôi bố trí cơm trưa, Phó cục trưởng Tần và các vị chuyên gia, chúng ta đi thôi.
Tần Vĩ Quân sớm đã không kiên nhẫn được nữa rồi, sớm đã đợi đến giờ ăn, bởi vì khi lão gọi điện thoại cho Hạ Kim Cường, Hạ Kim Cường nói phải qua uống với bọn họ mấy chén, đến lúc đó mới có cơ hội đả kích đám người Hoàng Văn Vận.
Tiệc rượu được bố trí ở Nhà khách số một, đoàn người vừa ra khỏi cửa, một lát sau liền đã tới.
Sau khi xuống xe, Tần Vĩ Quân hỏi Hoàng Văn Vận:
- - Chủ tịch thành phố Hàn trưa này có ăn cơm cùng không?
Hoàng Văn Vận thản nhiên cườim nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn có thể bận việc khác rồi.
Anh ta không nói rõ, dù sao tên Tần Vĩ Quân này rõ ràng là đến phá rối, giữ vững khách khí ngoài mặt là được rồi.
Tần Vĩ Quân cười nhạt, lão đương nhiên biết Hoàng Văn Vận là đang nói dối.
Lúc này Thư ký của Hoàng Văn Vận đi tới, nhỏ giọng nói:
- - Phó chủ tịch thành phố Hoàng, vừa rồi nhận được thông báo của văn phòng Thành ủy, lát nữa Bí thư Hạ sẽ tới.
Hoàng Văn Vận gật đầu, nói:
- - Biết rồi.
Từ lúc Tần Vĩ Quân gọi cuộc điện thoại đó, Hoàng Văn Vận đã có tâm lý chuẩn bị, cho nên bây giờ nghe nói Hạ Kim Cường tới cũng không thấy ngạc nhiên.
- - Xem bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì?
Bố trí xong tiệc rượu, sắp xếp xong vị trí của Hạ Kim Cường, Hoàng Văn Vận nói với mọi người, sau đó toàn bộ mọi người ngồi ở đó vừa nói chuyện vừa chờ đợi.
Qua chừng mười phút đồng hồ, Hạ Kim Cường đến.
- - Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.
Hạ Kim Cường tươi cười, nói.
Tần Vĩ Quân đứng lên, đi qua Hoàng Văn Vận, tiến đến bắt tay với Hạ Kim Cường:
- - Cảm ơn Bí thư Hạ trong lúc bận rộn đã dành thời gian tới gặp chúng tôi.
Hạ Kim Cường nói:
- - Phó cục trưởng Tần quá khách khí rồi, anh mang theo nhiều chuyên gia như vậy đến thành phố Tân Châu chỉ đạo công tác, chúng tôi có bận rộn đi nữa cũng phải lắng nghe ý kiến và đề nghị của Phó cục trưởng Tần và các vị chuyên gia chứ.
Tần Vĩ Quân nhướng mắt nhìn Hoàng Văn Vận bên cạnh, lập tức đáp:
- - Có lời này của Bí thư Hạ là tốt rồi, tôi còn cho là thành phố Tân Châu không chào đón chúng tôi đến.
Hạ Kim Cường cười, nói:
- - Sao có thể như vậy, Phó cục trưởng Tần, chúng ta cũng không nên đứng đây, ngồi xuống vừa ăn vừa nói đi.
Đám người đi vào chỗ rồi ngồi xuống, Tần Vĩ Quân luôn miệng nói chuyện cùng Hạ Kim Cường, không nói chuyện với Hoàng Văn Vận và Thẩm Tòng Phi nữa, thể hiện sự bất mãn trong lòng lão ta, đồng thời trong lời nói cũng âm thầm chỉ ra bất mãn của lão đối với Hàn Đông.
Hạ Kim Cường tuy rằng nghe được ý tứ trong lời nói của Tần Vĩ Quân, nhưng lại vẫn giả bộ, không trả lời trực tiếp, chỉ nói Ủy ban nhân dân thành phố trong thời gian này có rất nhiều việc, công việc rất bận.
“Hừ, để cho Tẫn Vĩ Quân nhảy ra đấu với Hàn Đông, bất kể như thế nào, không thể để cho Hàn Đông sống thoải mái.” Mục đích trong lòng Hạ Kim Cường là tạo nhiều đối thủ cho Hàn Đông, cho nên lúc nhận được điện thoại của Tần Vĩ Quân, lão lập tức liền bày tỏ muốn đến bữa cơm chúc rượu.
Người của cơ quan trực thuộc tỉnh xuống, nếu lãnh đạo chủ chốt ở bên dưới ra mặt tiếp đón, mời rượu, bọn họ cũng cảm thấy rất có thể diện.
Bởi vì như vậy, Tần Vĩ Quân thấy Hàn Đông để cho hai Phó chủ tịch thành phố tiếp đón mình, vốn dĩ đã có chút khó chịu, trong lòng lại càng căm tức, càm thấy tên Hàn Đông này thật không biết nể mặt, bởi vậy y quyết định trong sự việc khai thác mỏ than huyện Vũ An, nhất định sẽ không để cho Hàn Đông được như ý.
- - Đúng rồi, Bí thư Hạ, trước khi đến đây, tôi đã đến gặp Chủ tịch tỉnh Lý, anh ấy chỉ thị, nhất định phải tăng cường lợi dụng khai thác tổng hợp tài nguyên than đá toàn tỉnh. Bởi vậy, trên Cục mở cuộc họp thảo luận, chuẩn bị thành lập công ty đầu tư than đá Vũ An, giúp đỡ thành phố Tân Châu, tiến hành khai thác hợp lý, khoa học mỏ than lớn huyện Vũ An, chuyện này, mong thành phố Tân Châu ủng hộ nhiều hơn.
Nói xong, lão ta giơ chén rượu trong tay lên.
Hạ Kim Cường trong lòng buồn bực, gã không ngờ Tần Vĩ Quân đưa ra phương án như vậy, lại còn muốn gã tỏ thái độ, đây không phải là ăn mất con tốt của gã sao.
Nếu lời nói của Hạ Kim Cường có trọng lượng thì đỡ một chút, nhưng mấu chốt là, thành phố Tân Châu bây giờ, lời nói của Hạ Kim Cường căn bản là không có tác dụng.
- - Bí thư Hạ, tôi xin cạn trước.
Tần Vĩ Quân mỉm cười nói, uống cạn rượu trong chén.
Lúc Hàn Đông đề xuất Tất Bảo Quân đảm nhận chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bình, trong lòng chợt nghĩ tới mấy vấn đề khác, vừa đúng lúc nhân cơ hội này giải quyết hết.
Dù sao dựa vào thế cục như bây giờ, chỉ sợ về sau muốn Hạ Kim Cường triệu tập cuộc họp Hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề nhân sự là một chuyện rất khó khăn.
Hạ Kim Cường làm Bí thư Thành ủy không thể khống chế Hội nghị thường vụ, gã nhất định sẽ cố gắng ít họp Hội nghị thường vụ.
Điểm này, Hàn Đông không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể hiểu được.
Nghe nói có một số chuyện, chính bởi vì như thế này, mà quanh năm suốt tháng không họp Hội nghị thường vụ cũng là rất bình thường.
Bởi vậy, mượn chuyện sắp xếp chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bình, sẽ điều chỉnh những cái cần điều chỉnh.
- Về vị trí Phó bí thư Quận ủy quận Cao Bình, tôi đề nghị do đồng chí Nguyễn Á Văn đảm nhiệm.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Lần này, hắn đã bố trí ba người, trong đó có một người là Ngụy Thần Giai từ cấp Cục phó đề bạt lên cấp Cục trưởng.
Thấy Hàn Đông bỗng chốc ra đòn tổ hợp, trong lòng mọi người âm thầm khiếp sợ, xem ra Hàn Đông đã sớm nghĩ cái đó rồi.
Nhưng Hàn Đông không nói ra ứng cử viên cho vị trí Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch thường trực quận Cao Bình, mà lại nói:
- Về phần chức vụ Phó chủ tịch thường trực quận Cao Bình, tôi nghĩ Ban Tổ chức cán bộ hẳn là đã chọn người thích hợp rồi.
Khương Tùng Thần ngây ra, trong lòng bất chợt vui mừng.
Hàn Đông đã để cho mình một vị trí tốt.
Các vị Ủy viên thường vụ, quyền lực lớn nhất là quyền nhân sự.
Bởi vì trong vấn đề nhân sự họ có quyền phát ngôn rất lớn, cho nên bọn họ mới có thể thu hút càng nhiều người dựa dẫm.
Mà nếu một Ủy viên thường vụ không thể đề bạt cán bộ, vậy quyền uy của anh ta sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Hàn Đông bây giờ đã nắm giữ quyền chủ động trên Hội nghị thường vụ, và không để một mình mình chiếm hết tất cả lợi ích, mà lợi ích chia đều, điều này làm cho mọi người đều vô cùng vui mừng.
Lúc này trong lòng Khương Tùng Thần suy nghĩ rất nhanh.
Vừa rồi Hàn Đông đã đưa ra ba hạng mục nhân sự, mình bây giờ sẽ bố trí vị trí Ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch thường trực quận Cao Bình, ứng cử viên này phải chọn cho tốt, vừa phải đạt được hiệu quả đề bạt người của mình, vừa phải nghĩ cách dành vị trí cho các Ủy viên thường vụ khác, để bọn họ cũng sắp xếp ứng cử viên.
Việc bố trí nhân sự này, giống như giữa một dây xích hoàn chỉnh bị thiếu một mắt xích, mọi người liền dịch chuyển từ nơi khác đến, tuy rằng thoạt nhìn chỉ là trống ra một vị trí, nhưng thực ra lại thay đổi được mấy vị trí.
Trong sự thay đổi này, có người lên cao, có người từ bộ phận không quan trọng chuyển đến bộ phận quan trọng.
Vì thế tất cả đều vui vẻ.
Đương nhiên, cục diện hôm nay, người vui mừng là phe Hàn Đông, còn người buồn bực chính là phe Hạ Kim Cường.
Còn về Phó bí thư Bành Y Vinh, trong lòng lại có chút hi vọng, thậm chí có chút không yên.
Bành Y Vinh có thể nhận ra, hôm nay có khả năng Hàn Đông muốn làm điều chuyển lớn, hắn cố ý để lại một chỗ trống, để cho mọi người bàn bạc sắp xếp chọn người.
Trong tình hình này, nếu mình không nắm lấy cơ hội bố trí mấy ứng cử viên, về sau cơ hội thế này chắc chắn sẽ ít đi.
Còn Hạ Kim Cường thì đang xanh mặt ngồi ở kia.
Tuy rằng Hội nghị thường vụ lần này chủ yếu là thảo luận ứng cử viên chức Bí thư Quận ủy quận Cao Bình, nhưng Hàn Đông làm như thế tự dưng có thêm nhiều vị trí được xoay chuyển theo.
Mặc dù nói việc này không ở trong kế hoạch, nhưng kết cục vẫn phải điều chỉnh, cho dù lần này không làm tốt, lần sau vẫn phải mở họp thảo luận Hội nghị thường vụ.
Cho nên nhìn thấy đám người Hàn Đông đang ở đó phân chia thành quả thắng lợi, Hạ Kim Cường cũng đành phải nhẫn nhịn.
Gã đã hạ quyết tâm, về sau vạn bất đắc dĩ, sẽ không họp Hội nghị thường vụ, Hàn Đông hắn không phải rất khủng sao, ta không để cho ngươi có cơ hội làm mưa làm gió, thì ngươi cũng chẳng có cách nào.
Làm Bí thư Thành ủy, tạm thời gã cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mỗi người nói một câu, cuối cũng cũng nhanh chóng sắp xếp xong ứng cử viên của mỗi vị trí.
Người của Hàn Đông bên này cũng đều đã bố trí ứng cử viên của mình.
Phó bí thư Bành Y Vinh cũng đã có một vị trí.
Về phía người của Hạ Kim Cường, thì tập thể đã mất tiếng nói rồi.
Dường như bọn họ là người đứng xem, người ngoài cuộc vậy.
Toàn bộ Hội nghị thường vụ, dường như là do Hàn Đông làm chủ đạo.
Tan họp, đám người Hạ Kim Cường nhanh như chớp đi ra khỏi phòng họp.
Hàn Đông chậm rãi đi cùng với mọi người vừa nói chuyện, vừa ra khỏi cửa.
Hắn đương nhiên có thể đoán được tâm trạng của Hạ Kim Cường, nhưng Hàn Đông chính là muốn Hạ Kim Cường im tiếng, để cho gã sau này bớt hoa chân múa tay vào chuyện của mình, như vậy hắn có thể chăm chú vào làm việc.
Buổi chiều, Tất Bảo Quân đến văn phòng của Hàn Đông, Tất Bảo Quân cung kính ngồi xuống trước mặt Hàn Đông.
Anh ta đương nhiên đã biết kết quả của Hội nghị thường vụ, đến để bày tỏ thái độ với Hàn Đông.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- - Quận Cao Bình là quận trung tâm của thành phố Tân Châu, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, lần này Thành ủy bố trí anh đảm nhiệm Bí thư Quận ủy. Hi vọng anh có thể nắm bắt được các hạng mục công tác.
Tất Bảo Quân chăm chú lắng nghe, trong lòng anh ta vô cùng cảm kích Hàn Đông.
Trước đây, khi Hàn Đông đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Thành ủy Phó chủ tịch thành phố, được phân công quản lý Ủy ban Kinh tế thành phố, lúc đó Tất Bảo Quân cũng đến báo cáo công việc mấy lần, nhưng lại không trở thành thân tín của Hàn Đông.
Lần này, Hàn Đông bỗng nhiên lại đề bạt anh ta làm Bí thư Quận ủy quận Cao Bình, điều này làm cho anh ta tưởng mình như đang nằm mơ vậy, cho nên vội vàng đến báo cáo công vệc với Hàn Đông.
Tất Bảo Quân vừa rời khỏi, Ngụy Thần Giai lại đến văn phòng của Hàn Đông.
Anh ta lần này từ vị trí Phó bí thư Quận ủy quận Cao Bình lên đảm nhận vị trí Chánh văn phòng Ủy ban Kinh tế thành phố. Từ cán bộ cấp Cục phó đề bạt lên cán bộ cấp Cục trưởng, vượt qua được cửa ải quan trọng trên con đường làm quan, trong lòng đương nhiên vô cùng cảm kích Hàn Đông.
Mặt khác, thăng chức là một chuyện, có thể lọt vào mắt của Hàn Đông, đó mới là chuyện quan trọng nhất.
Hiện tại các cán bộ ở thành phố Tân Châu, đa phần đều hiểu thế cục hiện tại của thành phố Tân Châu, biết rằng Chủ tịch thành phố Hàn bây giờ như mặt trời ban trưa, nắm giữ quyền lực Thành ủy, chỉ cần có được sự ưu ái của Chủ tịch thành phố Hàn, chiến tích, thăng chức đều không thành vấn đề.
Dựa theo bố trí của Đại hội Đảng và Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, mấy năm tiếp theo, thành phố Tân Châu sẽ tiến vào mấy năm phát triển vượt bậc, điều này đối với quan chức của thành phố Tân Châu mà nói, là thời cơ hiếm có, người muốn làm việc, muốn tích lũy thành tích đều hi vọng có thể phát triển sở trường.
Khoảng bốn giờ, Nguyên Á Văn cười ha hả đến văn phòng của Hàn Đông.
- - Cám ơn lãnh đạo đã bồi dưỡng, tối thứ bảy tôi mời cơm, cám ơn lãnh đạo đã đề bạt, rất mong được lãnh đạo nhận lời.
Nguyên Á Văn ngồi trước mặt Hàn Đông cười ha hả, nói.
Hàn Đông trừng mắt liếc anh ta một cái, tức giận nói:
- Nể mặt anh, hiện tại vị trí đã thay đổi rồi, anh đã có dự tính gì chưa?
Nguyên Á Văn nghe Hàn Đông nói vào chuyện chính, lập tức trở lại vẻ nghiêm túc, hơi chút suy tư, nói:
- - Tôi nghĩ như thế này, Phó bí thư Quận ủy, chủ yếu là tập trung về mặt tổ chức nhân sự, tôi chuẩn bị bắt tay từ hai phương diện, một là tăng cường xây dựng tác phong tư tưởng cán bộ Đảng viên, từng bước đẩy mạnh chế độ đào thải cán bộ các cấp yếu kém. Hai là tăng cường xây dựng tổ chức Đảng cơ sở, đặc biệt là xây dựng tổ chức Đảng kết hợp giữa nông thôn và thành thị.
Hàn Đông không khỏi gật đầu, tiểu tử Nguyên Á Văn này quả là một người có năng lực, trong chốc lát đã nắm được trọng điểm, bồi dưỡng tốt, sau này có thể hữu dụng.
“Nhưng Nguyên Hằng Kiện tương lai sẽ trở thành một trong chín người đứng đầu, mặc dù đang xếp hạng chót, nhưng đã đứng ở tầng cao nhất của Kim Tự Tháp rồi. Với tình hình này, sự phát triển của Nguyên Á Văn không thể bằng hoặc vượt qua được bố của anh ta.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng, “Tuy đã như thế này, tương lai có tiểu tử này, cũng coi như có thêm một mối quan hệ với phe Nguyên Hằng Kiện.
Đến gần lúc tan làm, Chu Tử Phong đi vào văn phòng của Hàn Đông, nói:
- - Chủ tịch thành phố Hàn, vừa rồi nhận được điện thoại của Cục Công nghiệp than đá tỉnh, nói là ngày mai Phó cục trưởng Tần Vĩ Quân sẽ dẫn một tổ chuyên gia đến thành phố Tân Châu, nghiên cứu thảo luận việc khai thác mỏ than huyện Vũ An.
Hàn Đông nhíu mày, hỏi:
- - Chuyện này anh thấy thế nào?
Chu Tử Phong nghĩ một lát, rồi nói:
- - Việc khai thác mỏ than ở huyện Vũ An, quyền chủ động là ở thành phố, nhưng Cục Công nghiệp than đá tỉnh có quyền kiến nghị giám sát, cho nên lần này Phó cục trưởng Tần dẫn đội đến khảo sát, cũng là một sự giúp đỡ đối với công việc của chúng ta, nếu tổ chuyên gia có thể đưa ra ý kiến tốt, cũng có lợi cho việc chúng ta khai thác mỏ than huyện Vũ An.
Hàn Đông không khỏi bật cười, xem ra Chu Tử Phong cũng là người biết chuyện, cũng bất mãn với cách làm của Cục Công nghiệp than đá tỉnh.
Nhưng anh ta đưa ra ý kiến rất khéo léo, đó là tạm thời nhìn, nghe Tần Vĩ Quân dẫn đến cái gọi là tổ chuyên gia, nếu đưa ra ý kiến có lợi cho thành phố Tân Châu thì tiếp thu, nếu không có lợi thì dĩ nhiên là không quan tâm.
Dù sao quyền chủ động là ở thành phố Tân Châu, lão ta cũng không thể mang mỏ than của huyện Vũ An đi được.
- - Ừ, tôi không gặp bọn họ nữa, anh báo cáo cho Phó chủ tịch thành phố Văn Vận, nếu anh ấy có thời gian thì tiếp đón.
Hàn Đông thản nhiên nói, lần trước Tần Vĩ Quân gọi điện đến, thái độ lời nói đều không khách sáo, Hàn Đông đương nhiên cũng không nể mặt lão ta. Lão ta là từ trên tỉnh xuống thì sao chứ, chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở thôi, Hàn Đông là Chủ tịch thành phố bận rộn như vậy, làm sao có thời gian gặp lão ta, để cho Phó chủ tịch thường trực tiếp đón lão ta cũng coi như là ngang hàng rồi.
Chu Tử Phong thấy vẻ mặt của Hàn Đông, liền biết hắn khó chịu về tổ chuyên gia này, bèn gật đầu, đi đến văn phòng của Hoàng Văn Vận báo cáo tình hình, đồng thời cũng nói lại thái độ của Hàn Đông.
Anh ta biết mối quan hệ mật thiết của Hàn Đông với Hoàng Văn Vận, bởi vậy nếu có chuyện gì đều nói rõ ràng, như vậy mới có thể làm tốt công tác truyền đạt mệnh lệnh.
Trong lòng Hoàng Văn Vận biết rõ là chuyện gì, bèn nói:
- - Thế này đi, Trưởng ban Thư ký anh thông báo cho Phó chủ tịch thành phố Thẩm, Cục Than đá, và đồng chí bên Ủy ban Kế hoạch, ngày mai sắp xếp một buổi tọa đàm, nghe các chuyên gia của tỉnh nói thế nào.
Ngày hôm sau, Tần Vĩ Quân dẫn một nhóm người đến thành phố Tân Châu, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Hoàng Văn Vận, Phó chủ tịch thành phố Thẩm Tòng Phi tiếp kiến bọn họ.
Thấy Hàn Đông không ra mặt, sắc mặt Tần Vĩ Quân liền trở nên u ám.
Hoàng Văn Vận nói:
- - Chào mừng Phó cục trưởng Tần và các vị chuyên gia đến thành phố Tân Châu chỉ đạo công tác, Chủ tịch thành phố Hàn công việc quá bận, cho nên giao cho tôi và Phó chủ tịch thành phố Thẩm cùng nhau đón tiếp các vị…
- - Haha, Chủ tịch thành phố của các anh thật là bận rộn quá.
Tần Vĩ Quân cười nhạt, vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm một số máy, rồi nói:
- - Bí thư Hạ, chúng tôi đã đến rồi.
Truyện convert hay : Nhà Ta Sư Phụ Siêu Hung Đát