Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, cẩn thận suy nghĩ lại lời của cha nói.
Hiện tại cục diện ở Tỉnh đoán chừng cũng rối loạn.
Mà Phạm Đồng Huy muốn đạt được quyền lực lớn hơn, ngoại trừ tăng cường bố trí các ban ngành trực thuộc Tỉnh, còn cần nắm giữ một vài thành phố, thân làm Chủ tịch Tỉnh, cũng cần phía dưới có người thay y phất cờ hò reo, vì chính sách của mình đưa vào thực tế.
“Nghe ý của cha, cho dù Tỉnh ủy muốn mình là Bí thư Thành ủy cũng sẽ không ở lại thành phố Tân Châu, vậy công tác của thành phố Tân Châu làm sao, mình cực khổ xây dựng được cục diện như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy buông tay mặc kệ sao?”
Hiện tại sự phát triển của thành phố Tân Châu, cơ bản đã đạt được cơ sở tốt, đã xác thực đầu tư, cũng đã vượt qua kế hoạch đầu tư ban đầu của năm nay.
Nhưng hiện tại cũng chỉ là làm vững chắc cơ sở mà thôi, nếu lúc này đổi người khác làm, nói không chừng sẽ phá hoại hết tất cả.
Nếu Hàn Đông có thể tiếp tục ở đây làm hai năm, vậy thì Hàn Đông có thể tự tin trong vòng hai năm có thể khiến thành phố Tân Châu đi vào quỹ đạo, có thay người đến, cho dù không phải rất đắc lực, cũng không thể khiến thành phố Tân Châu thụt lùi.
Hàn Đông nhớ kỹ lời của lão thái gia, bất luận là làm quan ở đâu, quan trọng nhất là giữ một tấm lòng làm việc, làm việc thực tế, tấm lòng muốn gia tăng phúc lợi cho nhân dân, hiện tại tuy là có thể tiến thêm một bước, nhưng suy xét đến sự phát triển của thành phố Tân Châu, Hàn Đông cảm thấy thật sự không được, chính mình vẫn là không làm gì thì tốt hơn.
Trong lúc Hàn Đông đang buồn rầu, Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường cũng ngồi trong phòng làm việc cực kỳ phiền muộn.
Trong một đêm, Mục Mã Sơn Trang đã bị đóng cửa mà còn là Sở tỉnh ra tay, trước đó mình một chút tin tức cũng không biết.
Một mặt, Hạ Kim Cường tự chúc mừng, thời gian này chính mình có cảnh giác, không đến Mục Mã Sơn Trang qua đêm.
Mặt khác, trong lòng Hạ Kim Cường lại có một nỗi lo.
Y trước đây ở Mục Mã Sơn Trang cùng vài người phụ nữ có quan hệ, trong đó có người y thích nhất là Tỷ Muội Hoa, cũng không biết lần này trong hành động của Sở Tỉnh, có đề lại dấu vết liên quan tới mình không.
Là một Bí thư Thành ủy, y ở Mục Mã Sơn Trang tuy là tương đối cẩn thận, nhưng y cũng biết, chỉ sợ những người đó cũng biết thân phận của mình.
Hiện tại y đang lo là những người đó có làm mình liên lụy không.
Mặt khác y cũng không biết lần này Sở Tỉnh tại sao đột nhiên lại đóng cửa Mục Mã Sơn Trang, nếu như chỉ là hoạt động, thì hình như cũng không đáng để Sở Tỉnh phải ra tay, thậm chí còn phối hợp với Phân quân khu.
Và còn nghe nói là đêm qua đã xảy ra trận đấu súng kịch liệt, nói cách khác vấn đề của Mục Mã Sơn Trang khẳng định rất nghiêm trọng.
Chính mình trước đây cũng không có cảm giác Mục Mã Sơn Trang có nhiều vấn đề nghiêm trọng, thường xuyên tới chơi, nghĩ lại mà sợ.
“Chắc có lẽ sẽ không liên lụy tới mình, dù gì thì Sở Tỉnh cũng không phải nhắm vào hoạt động, về mặt khác thì mình cũng không cho Mục Mã Sơn Trang lợi ích gì.”
Hạ Kim Cường chau mày, không ngừng hút thuốc, tuy rằng trong lòng không ngừng tìm lý do giải vây cho bản thân, nhưng nỗi lo sâu trong đáy lòng thì thế nào cũng không xóa bỏ được.
“Chuyện này khẳng định có liên quan đến Hàn Đông, con người này thật sựmuốn đuổi cùng giết tận.”
Trong mắt Hạ Kim Cường lộ ra tia tức giận.
“Chỉ cần vượt qua nạn kiếp lần này, sau này từ từ xử lý hắn.”
Đồng thời lúc này, những người đi theo Hạ Kim Cường đến Mục Mã Sơn Trang vài lần như Trần Phúc Xương, Trịnh Thị Vĩ, Ngụy Chính Minh, còn có Khâu Thụy Hòa, sau khi biết được Mục Mã Sơn Trang bị Sở Tỉnh đóng cửa cũng vô cùng lo lắng.
Nếu chỉ cùng Hạ Kim Cường đến Mục Mã Sơn Trang ăn cơm uống rượu gì đấy thì cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề mấu chốt là bọn họ ở Mục Mã Sơn Trang đều không có làm việc gì tốt, những cô gái như hoa như ngọc ở đó khiến bọn họ lưu luyến quên về.
Lúc đó thì bọn họ vui vẻ rồi nhưng bây giờ thì không thể không lo, lo lắng sự việc của mình bại lộ vậy thì bản thân sẽ thân bại danh liệt.
Vốn là lúc Hạ Kim Cường mạnh mẽ xuất kích, bọn họ cảm thấy cục diện thành phố Tân Châu sẽ có thay đổi lớn, ngày tháng mà Hàn Đông một tay che trời sắp qua rồi, nhưng lúc này, bọn họ căn bản không còn tâm tư quản chuyện khác, một lòng chỉ lo lắng cho bản thân mình.
…
- Chủ tịch Hàn, công tác đấu thầu tòa nhà văn phòng quản lý Trường Giang Nguyên sắp bắt đầu, ngài có dặn dò gì?
Thẩm Tòng Phi ngồi trong văn phòng của Hàn Đông nói.
Trải qua khoảng thời gian chuẩn bị này, bản vẽ quy hoạch của tòa nhà văn phòng ban quản lý khu công nghiệp Trường Giang Nguyên đều đem ra rồi, hiện tại chính thức tiến vào giai đoạn đấu thầu thi công.
Hàn Đông nhìn quy trình đấu thầu một chút rồi nói:
- Vậy mau chóng tiến hành đi, chuyện này được Chủ tịch Tỉnh Phạm ủng hộ, nhất định phải bảo đảm tính công bằng công chính của việc đấu thầu, bảo đảm chất lượng công trình giải phóng mặt bằng. Mặt khác sự phát triển của Trường Giang Nguyên, anh cũng cần đặc biệt chú ý, nhất định phải đưa ra một con đường phát triển hợp lý, cùng lúc triển khai tốt việc đầu tư hiện hữu, cũng cần suy nghĩ kỹ, mục tiêu phát triển lâu dài của Trường Giang Nguyên, toàn tỉnh nhiều khu công nghiệp như vậy, ưu thế của Trường Giang Nguyên ở đâu, đặc điểm của Trường Giang Nguyên ở đâu, đây là vần đề hết sức quan trọng, Ủy ban nhân dân thành phố phải xem xét, anh là người lãnh đạo trực tiếp cũng phải để ở trong lòng.
Thẩm Tòng Phi đối với lời nói của Hàn Đông có chút nghi hoặc, không biết Hàn Đông nghĩ thế nào, mới đây đã tính xa thế rồi.
Nhưng theo Thẩm Tòng Phi xem xét, Hàn Đông tuy còn trẻ, nhưng tuyệt đối là người rất biết nhìn xa, đồng thời bản thân y làm Bí thư, Chủ nhiệm ban quản lý khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên, trong thời gian này cũng nên một lòng đặt tâm tư vào sự phát triển của khu công nghiệp, đối với sự phát triển của khu công nghiệp cũng có chút ý tưởng.
Y nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi nghĩ như vầy, cơ sở của Trường Giang Nguyên là mỏ than, không lấy cơ sở công nghiệp là hóa công nghiệp, mà đặc điểm nổi bật của Trường Giang Nguyên là màu xanh, bảo vệ môi trường, phát triển công nghiệp không thể tránh khỏi sẽ đem lại các vấn đề về ô nhiễm môi trường, mà cơ sở của Trường Giang Nguyên là đang giải quyết vấn đề này mà hình thành.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Tổng thể ý nghĩ này là rõ ràng đấy, tuy nhiên cũng cần theo điều lệ chế độ của khu công nghiệp, về mặt thu hút đầu tư, làm một kế hoạch rõ ràng, điểm này, phải nhanh chóng làm được, anh là lãnh đạo, quan trọng phải làm được vài việc này, như là: xây dựng chế độ, xây dựng bộ máy và mục tiêu quản lý, mà không phải là đích thân tham dự vào việc chấp hành công tác cụ thể, không thể giới hạn trong những sự việc cụ thể, anh cần phải làm là vì sự phát triển của Trường Giang Nguyên, tạo được một bộ khung hoàn thiện, đưa ra một con đường phát triển hợp lý, như vậy cho dù anh không coi chừng Trường Giang Nguyên cả ngày, cũng có thể bảo đảm nó theo mục tiêu đã định không ngừng tiến hành.
Trên thực tế, Hàn Đông nói những lời này chính là chính bản thân Hàn Đông chuẩn bị phải làm.
Nhưng hiện tại, bởi vì biết mình có thể sẽ bị điều khỏi thành phố Tân Châu, cho nên Hàn Đông liền dẫn đường cho Thẩm Tòng Phi, đem tư tưởng của mình truyền lại cho y.
Thẩm Tòng Phi gật đầu liên tục, trong lòng nghĩ Hàn Đông nói những điều này, nghe ra thì không phải là rất khó nhưng thật sự muốn làm được cũng không phải dễ dàng.
Trao đổi một hồi, Thẩm Tòng Phi liền cáo từ.
Hàn Đông ngẫm ghĩ một chút, liền gọi Hoàng Văn Vận đến, hai người ngồi trong khu tiếp khách, Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Văn Vận, thành phố Tân Châu đang ở trong giai đoạn phát triển mấu chốt, trọng trách trên vai anh rất nặng, các mặt công tác, anh đều phải quan tâm một chút, có chuyện gì phải lập tức sửa chữa lại ngay, công tác của thành phố Tân Châu có khởi sắc gì, là kết quả của sự cố gắng của các nhân viên trong Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng không thể vì nguyên nhân như vậy mà đình trệ không tiến.
Trải qua sự cân nhắc kỹ càng, Hàn Đông đã hạ quyết tâm.
Chính mình cố gắng nhờ Phạm Đồng Huy can thiệp, nếu như có thể ở lại thì tốt, còn thật sự không được thì cho Hoàng Văn Vận lên làm chức Chủ tịch thành phố vậy, Hoàng Văn Vận đến thành phố Tân Châu làm Phó Chủ tịch đã được bốn năm năm, tuy rằng thời gian đảm nhiệm ủy viên thường vụ không phải rất dài, nhưng kinh nghiệm cũng miễn cưỡng là đủ rồi. Quan trọng nhất là Hàn Đông cảm thấy Hoàng Văn Vận làm việc không tệ, thời gian qua lại giữa mình và y cũng tương đối nhiều, nếu để y thay mình làm Chủ tịch thành phố, chí ít có thể bảo đảm cơ nghiệp mình cực khổ xây dựng không uổng phí.
Mặt khác dưới sự cố gắng của Hàn Đông, thành phố Tân Châu đã đi vào con đường phát triển tốc hành, nếu nhất định phải rời khỏi thành phố Tân Châu, Hàn Đông cũng hy vọng Hoàng Văn Vận có thể gặt hái thành quả thắng lợi này.
Hoàng Văn Vận ngồi trước mặt Hàn Đông, trong lòng đầy cảm thán.
Y cảm thấy Hàn Đông đang ủy thác công việc cho mình, y làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nếu như không được Chủ tịch thành phố ủy thác, vậy thì cơ bản không khác gì Phó Chủ tịch thành phố bình thường.
Nhưng nếu là Chủ tịch thành phố Hàn Đông ủy quyền thì quyền lực của y lớn hơn khá nhiều, trên cơ bản các mặt đều có thể nhúng tay vào, trở thành nhân vật số hai hữu danh kỳ thực của Ủy ban nhân dân thành phố.
Hàn Đông trẻ tuổi như vậy đã làm Chủ tịch thành phố rồi, lại không tham quyền thế, điều này thật sự vô cùng hiếm có.
Điện thoại của Hàn Đông reo lên, lấy ra xem, là Tôn Hải Quần gọi tới.
Tiếp đó, liền nghe Tôn Hải Quần nói:
- Hàn Đông, hai con cá đó đã sa lưới, những chuyện khác liên quan đến thành phố Tân Châu, Chủ tịch Tỉnh Phạm kêu tôi đem tư liệu giao cho Ủy ban Kỷ luật, tôi lập tức đi làm ngay đây.
- Tôi biết rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Xem ra Phạm Đồng Huy đã có quyết định, vậy thì cơn gió lốc này lập tức sẽ tới thành phố Tân Châu.
Thấy sắc mặt của Hàn Đông đột nhiên trở nên nặng nề, Hoàng Văn Vận trong lòng nghi hoặc không hiểu, không biết là cuộc điện thoại ngắn Hàn Đông vừa nhận lúc nãy là ai gọi tới.
Hàn Đông do dự một chút rồi nói:
- Chủ tịch Văn Vận, đêm hôm qua, sở tỉnh đã áp dụng hành động vào Mục Mã Sơn Trang, lục soát được một ít tư liệu, có thể sẽ có tác động và ảnh hưởng nhất định đến thành phố Tân Châu.
Hoàng Văn Vận giật mình lập tức nghĩ đến một vấn đề, về những lời đồn liên quan đến Hạ Kim Cường ở Mục Mã Sơn Trang, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi:
“Chẳng lẽ Hạ Kim Cường sắp lật thuyền sao?”
Hàn Đông nói:
- Chuyện này quả thực là một nổi nhục của thành phố Tân Châu, vài lãnh đạo Thành ủy lại đến những nơi đó, để truyền ra ngoài là tập thể của chúng ta không còn sỉ diện gì.
Hoàng Văn Vận xác định ý nghĩ trong lòng, cảm thán nói:
- Chủ tịch Hàn, chuyện này thật sự là không còn cách nào, một số người không biết tự giữ kỷ luật, tất nhiên phải chịu kỷ luật của Đảng, điều chúng ta phải làm là cố gắng duy trì tốt cục diện hiện tại.
Hàn Đông nói:
- Trước đó, Chủ tịch Tỉnh Phạm cũng có gọi điện rồi, chuyện lần này, có thể sẽ dẫn đến việc Tỉnh ủy sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy của thành phố Tân Châu trên phạm vi lớn, tôi lo là sự phát triển của thành phố Tân Châu sẽ gặp trở ngại.
Hoàng Văn Vận dường như đã hiểu được nguyên nhân Hàn Đông bàn bạc những chuyện lúc này với mình, nói:
- Chủ tịch Hàn, chuyện đã xảy ra rồi, vậy chúng ta chỉ còn cách chịu đựng áp lực mà cố gắng, có sự lãnh đạo của Chủ tịch Hàn, tôi nghĩ vấn đề không đến nỗi quá nghiêm trọng.
Hàn Đông im lặng hút vài hơi thuốc, nói:
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy, bất luật thế nào, Chủ tịch Văn Vận, anh nhất định phải đứng vững, không thể để cho sự phát triển của thành phố Tân Châu bị quấy nhiễu.
Hoàng Văn Vận kinh ngạc nói:
- Chủ tịch Hàn, Tỉnh ủy sẽ không điều chỉnh công tác của anh chứ, anh vì sự phát triển của thành phố Tân Châu xây dựng cơ sở tốt như vậy, không thể vì sai phạm của người khác mà điều chỉnh công tác của anh, theo tôi thấy, Tỉnh ủy chắc là sẽ cho anh đảm nhiệm Bí thư Thành ủy, như vậy sự phát triển của thành phố Tân Châu mới nhanh hơn tốt hơn.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng hy vọng như thế, mặc kệ Tỉnh ủy có quyết định cụ thể như thế nào, chúng ta tạm thời cũng không biết, hiện tại, tôi tạm thời trao đổi với anh, những người bên đó e là vẫn chưa biết tình huống này, đúng là thời buổi rối loạn.
Đang nói, điện thoại của Hàn Đông lại reo lên, lần này là điện văn phòng thoại của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài.
Hàn Đông đứng dậy, nhận điện thoại, cung kính nói:
- Chào Chủ nhiệm Uông.
Uông Kỳ tài nói:
- Hàn Đông, tư liệu của thành phố Tân Châu, tôi đã xem qua rồi, đối với chuyện tác phong suy hoái của một số quan chức như Hạ Kim Cường, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ nghiêm túc tiến hành xét xử, mặt khác, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng sẽ tiến hành điều tra với các tài liệu tố cáo trước đó, chuyện này có thể dẫn đến sự chấn động cho thành phố Tân Châu.
Hàn Đông nói:
- Đối với công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thành phố Tân Châu nhất định sẽ toàn lực ủng hộ và phối hợp.
Uông Kỳ Tài thở dài một hơi, nói:
- Đội ngũ cán bộ hiện giờ, đúng thật là phải chỉnh đốn một chút.
Hàn Đông cảm thấy, Uông Kỳ Tài gọi điện đến, ý đơn thuần là muốn thông báo một chút, lần này sở Công an Tỉnh ủy tuy là đã lục soát được băng ghi hình liên quan đến bọn người của Hạ Kim Cường tại Mục Mã Sơn Trang nhưng những cái này chỉ cho thấy tác phong sinh hoạt của bọn người Hạ Kim Cường có vấn đề. Dựa theo hiện trạng của đất nước, một cán bộ nếu như chỉ là tác phong sinh hoạt có vấn đề mà không có vấn đề về kinh tế, tình huống bình thường sẽ không bắt giam.
Cho nên, Uông Kỳ Tài trong điện thoại nói, nếu chứng thực được các tài liệu tố cáo, chắc là sẽ chuẩn bị công tác bắt giữ và thẩm vấn.
Nhưng cho dù Ủy ban Kỷ luật Tỉnh nhất thời không điều tra ra được vấn đề kinh tế của bọn người Hạ Kim Cường, cho dù sẽ không bắt giữ, Tỉnh ủy cũng sẽ điều chỉnh công tác của bọn họ.
Nói cách khác, bất kể tình huống như thế nào, bởi vì những băng ghi hình này mà cuộc đời chính trị của bọn người Hạ Kim Cường đã kết thúc rồi.
Mà sự biến động của thành phố Tân Châu cũng là khó tránh được.
Vấn đề bây giờ, Phạm Đồng Huy rốt cuộc sẽ sắp xếp mình như thế nào.
Hoàng Văn Vận thấy sau khi Hàn Đông nhận cuộc điện thoại đó thì trở nên trầm tư, và nghe cách nói chuyện của hắn chắc là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài gọi đến, cũng không biết là cụ thể nói chuyện gì, nhưng thành phố Tân Châu sẽ có biến đổi lớn, vị trí của Hàn Đông rất có khả năng sẽ thay đổi.
“Lúc nãy, Hàn Đông nói với mình nhiều như vậy, nghe ý của hắn, thì có thể hắn sẽ rời khỏi thành phố Tân Châu, muốn mình chống đỡ mọi chuyện ở thành phố Tân Châu.”
Hoàng Văn Vận trong lòng thầm nghĩ.
“Chuyện này đối với mình là một cơ hội hiếm có, theo tình huống bình thường, mình muốn tiến thêm một bước cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào, nhưng hiện giờ, Hàn Đông vì không để cơ sở phát triển của thành phố Tân Châu bị phá hoại, cho mình lên chức, theo khả năng của hắn, khẳng định không có vấn đề lớn.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Văn Vận có chút vui mừng, nghĩ lại một chút, nếu Hàn Đông rời khỏi thành phố Tân Châu, vậy thì sau này mình muốn cùng hắn làm việc chung thì sẽ rất khó.
Từ phương diện này mà nói, Hoàng Văn Vận cảm thấy chuyện này không hề là chuyện tốt.
Lúc này Hàn Đông ngẩng đầu lên nói:
- Chuyện đã thế này, nghĩ nhiều cũng vô ích, chúng ta tạm thời làm tốt mọi việc, chuyện khác xem Tỉnh ủy sắp xếp như thế nào.
Hoàng Văn Vận cáo từ không bao lâu, Mã Vũ Kim liền đến văn phòng của Hàn Đông, ngồi xuống nói:
- Chủ tịch Hàn, chỗ này có ít tư liệu, mới ngài xem qua.
Hàn Đông nghi hoặc tiếp nhận xấp tư liệu y đưa qua, lật nhanh một chút, những thứ này đều liên quan đến ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương nhận hối lộ.
Mã Vũ Kim nói:
- Những thứ này là Phó cục trưởng Hà Văn Hiên chủ động giao nộp, Hà Văn Hiên dính líu tới chuyện của Mục Mã Sơn Trang, y chủ động cung cấp tài liệu, là muốn tranh thủ lập công.
Hàn Đông hỏi:
- Trần Phúc Xương có dính tới chuyện của Mục Mã Sơn Trang không?
Mã Vũ Kim nói:
- Những manh mối đang nắm giữ hiện giờ thì không thể chứng minh Trần Phúc Xương có liên quan trong đó.
Hàn Đông nhân tiện nói:
- Nếu đã như vậy, Hà Văn Hiên cũng không thể coi là đã lập công.
Mã Vũ Kim gật đầu nói:
- Đúng vậy, biểu hiện lập công chủ yếu là chỉ cung cấp manh mối hoặc chứng cứ có tác dụng quan trọng trong việc phá án.
Y đã hiểu được, Hàn Đông là không muốn cho Hà Văn Hiên một cơ hội.
Trên thực tế, Hàn Đông thật sự cảm thấy con người Hà Văn Hiên không thể dễ dàng bỏ qua, làm một Phó cục trưởng cục Công an, vấn đề Hà Văn Hiên dính líu tới Mục Mã Sơn Trang, để cho tụ điểm ma túy này được lợi, tính chất vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đối với con sâu làm rầu nồi canh như vậy, nhất định phải nghiêm trị.
- Những tài liệu này, anh giao hết cho Ủy ban Kỷ luật đi, Ủy ban Kỷ luật sẽ nhanh chóng tiến hành điều tra chứng thực các tình huống có liên quan.
Hàn Đông đưa tư liệu lại cho Mã Vũ Kim nói.
- Thời gian này, các hạng mục công tác của cục Công an đều phải chú ý giữ bí mật, mặt khác anh làm Cục trưởng, phải giữ vững đội ngũ, không thể vì bận mà làm sai.
Mã Vũ Kim cầm lấy tư liệu, cung kính cáo từ. Trước đây, y bị Hạ Kim Cường tìm cớ đình chức, trong lòng có chút không vui, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Trần Phúc Xương làm cho cục Công an từ trên xuống dưới hỗn loạn, trong lòng y càng thêm tức giận, do đó, lúc nhận được tài liệu từ tay Hà Văn Hiên, y liền vội vã chạy đến.
Theo Mã Vũ Kim xem xét, cho dù Trần Phúc Xương có bị lật đổ thì mình cũng không thể thay vào, nhưng có thể kéo con người này xuống đài, cũng coi như là xả tức giận trong lòng.
Buổi chiều gần lúc tan làm, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Trương Vân Bình gọi điện cho Hàn Đông, mời Hàn Đông đi dùng cơm, nói có chuyện muốn cùng Hàn Đông bàn bạc.
Hàn Đông liền cùng Trương Vân Bình ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Trương Vân Bình nhắc tới tài liệu tố cáo mà Ủy ban Kỷ luật thu được, cho thấy vợ của Hạ Kim Cường nhận hối lộ số tiền lên tới hơn hai trăm ngàn
- Chủ tịch Hàn, tư liệu tố cáo tương đối tỉ mỉ, theo quy định, Ủy ban Kỷ luật có thể tiến hành điều tra, anh xem…
Hàn Đông nói:
- Chuyện này thuộc chức trách của Ủy ban Kỷ luật, tôi thì không can thiệp rồi, nhưng mà tôi đề nghị Ủy ban Kỷ luật lúc điều tra nhất định phải chú ý cách làm việc, phải chú ý ảnh hưởng, trước khi chưa nắm được chứng cứ trực tiếp, cố gắng làm việc khiêm tốn.
Trương Vân Bình sở dĩ tìm Hàn Đông để bàn chuyện này, trên thực tế cũng coi là một cách dò xét, hiện tại Hàn Đông không hề tỏ vẻ phản đối, trong lòng liền đại khái hiểu được, chỉ sợ lần này chuyện của Mục Mã Sơn Trang thật sự dính líu tới Hạ Kim Cường, chỉ là không biết cụ thể là lúc nào lộ ra mà thôi.
Ngày tám tháng năm, nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh là Tiêu Nhiên đến thành phố Tân Châu, dẫn đội là Trưởng phòng giám sát thứ nhất Dư Minh Dật, y vừa đến thành phố Tân Châu liền gọi điện cho Hàn Đông và Trương Vân Bình, báo cho họ biết khách sạn đang ở.
Hàn Đông qua đó bàn với Dư Minh Dật một lát liền gọi Mã Vũ Kim đến, để y cũng phụ trách phối hợp một chút.
Lần này Ủy ban Kỷ luật tỉnh chủ yếu là nhắm vào Hạ Kim Cường mà đến, nhưng sau khi đến thành phố Tân Châu, nhận được tư liệu liên quan đến Trần Phúc Xương do Ủy ban Kỷ luật thành phố giao cho, Dư Minh Dật liền gọi điện xin chỉ thị một chút, lập tức quyết định cùng nhau điều tra.
Hàn Đông chủ yếu là tìm hiểu một chút tình hình, công tác phối hợp cụ thể, thì do Ủy ban Kỷ luật thành phố và cục Công an phối hợp.
Mười một giờ trưa ngày mười tháng năm, Hàn Đông trong phòng làm việc xem hồ sơ, lúc này điện thoại reo lên, Hàn Đông nhận điện liền nghe Trương Vân Bình nói:
- Chủ tịch Hàn, Phó Chủ nhiệm Búi của Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới rồi, đợi lát nữa có thể phải áp dụng hành động.
Hàn Đông nói:
- Cần tôi làm gì không?
Xem ra vấn đề của Hạ Kim Cường đã được chứng thực rồi, nếu không Bùi Bảo Thuận không thể xuống đây, Bùi Bảo Thuận là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, vừa được đề bạt không bao lâu, lần này có thể xuống để bắt giữ một Bí thư Thành ủy, xem ra cũng được Uông Kỳ Tài coi trọng.
Lúc này Bùi Bảo Thuận đã nhận điện thoại nói:
- Chào Chủ tịch Hàn, tôi là Bùi Bảo Thuận, đợi lát nữa phiền anh gọi một cuộc điện thoại, mặt khác đợi sau khi chúng tôi kết thúc hành động, cũng nhờ anh giữ vững cục diện.
Hàn Đông cười nói:
- Đây là chuyện nên làm mà.
Nghe thấy sự tôn trọng của Bùi Bảo Thuận đối với mình, Hàn Đông hiểu được y là đang cảm tạ sự giúp đỡ của mình, nếu không phải do mình, y cũng không thể nhanh như vậy thăng làm cán bộ cấp Sở.
Trên thực tế, trong lòng Bùi Bảo Thuận vô cùng cảm kích Hàn Đông không chỉ vì giúp y thăng lên cán bộ cấp Sở, mà càng là vì để y có cơ hội làm thân tín của Uông Kỳ Tài, làm cho con đường sự nghiệp của y suông sẻ hơn nhiều.
Hiện tại y cũng mới biết được ông ngoại của Hàn Đông là nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật trung ương, đó là lãnh đạo cao nhất của Ủy ban Kỷ luật.
Đương nhiên y cũng không hy vọng Hàn Đông có thể tiến cử mình cho Dư Kiện Hưng, vậy đối với y mà nói cũng có chút không hiện thực, dù sao thì cấp bậc của y ở trước mặt của Dư Kiện Hưng vẫn là quá thấp.
Dự tính của y hiện giờ là một mặt theo sát Uông Kỳ Tài, mặt khác tiếp tục tạo quan hệ tốt với Hàn Đông, đến thời cơ chín mùi, có lẽ một lời nói của Hàn Đông liền có thể cho mình hưởng thụ vô cùng.
Hàn Đông cúp điện thoại liền lập tức gọi cho Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường, nói:
- Bí thư Hạ, tôi là Hàn Đông, ông hiện giờ có ở văn phòng không? Tôi có chút việc muốn qua bàn bạc.
- Anh qua đi.
Hạ Kim Cường lạnh lùng lên tiếng.
- Được.
Hàn Đông cúp điện thoại liền lập tức gọi cho Trương Vân Bình, nói xong tình hình liền đi xuống lầu.
Hàn Đông chắp tay sau lưng không nhanh không chậm đi đến văn phòng của Hạ Kim Cường, trên đường đi gặp được không ít các nhân viên, mọi người đều lễ phép chào hỏi Hàn Đông, trong đó có rất nhiều người Hàn Đông cũng không biết tên, nhưng nhất nhất đều gật đầu chào hỏi.
Đến văn phòng của Hạ Kim Cường, chỉ thấy ông ta lạnh lùng ngồi ở đó cả mông cũng không nhấc lên một chút, chỉ bình thảnh nói:
- Ngồi đi.
Hàn Đông trong lòng tức giận, nhưng nghĩ đến con người này đã sắp chết đến nơi, cũng không so đo nhiều với y làm chi
Khi ngồi xuống, lấy thuốc ra đưa cho ông ta một điếu rồi sau đó tự mình châm thuốc hít một hơi sâu, nhả ra một làn khói nhẹ.
Hạ Kim Cường im lặng châm thuốc lá, hút từng hơi từng hơi, rất nhanh khói đã bao phủ xung quanh.
Hai người đều không nói gì, đều ở đó ra sức hút thuốc.
Hàn Đông biết Bùi Bảo Thuận đã đem người lên rồi, hiện giờ có nói gì cũng không có ý nghĩa.
Nghĩ lại lúc đầu mình nhờ sự giới thiệu của Chu Khải Kiệt mà quen biết Hạ Kim Cường, tìm ông ta giúp đỡ gây vốn sửa chữa con đường Phúc Thọ, lúc ấy Hạ Kim Cường rất khẳng khái giúp đỡ, chẳng qua lúc ấy ông ta sắp xếp mình ở nhà khách giao thông làm chút hoạt động, chính mình liền có lòng đề phòng ông ta vài phần.
Sau đó, trong lúc qua lại với Hạ Kim Cường, Hàn Đông luôn phải thêm vài phần tâm tư.
Cho đến khi Hàn Đông đến thành phố Tân Châu là Phó Chủ tịch, hợp tác với Hạ Kim Cường cũng được một thời gian, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau, mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng xa. Cho đến lúc Hàn Đông lên làm Phó Bí thư Thành ủy, mối quan hệ hợp tác giữa hai người dần dần trở thành quan hệ cạnh tranh.
Hề Hiểu Kiến bị điều đi, Hạ Kim Cường thay thế trở thành Bí thư Thành ủy mà Hàn Đông cũng thuận lợi trở thành Chủ tịch thành phố Tân Châu, quan hệ cạnh tranh giữa hai người cũng càng ngày càng kịch liệt.
Nhưng từ trong nột tâm mà nói, Hàn Đông không hề muốn vì tranh đấu mà tranh đấu, Hàn Đông đến thành phố Tân Châu, những gì muốn làm đều là để làm tốt công việc hơn.
Nếu Hạ Kim Cường cũng có thể đặt tâm tư lên công việc, Hàn Đông khẳng định cũng không đến nỗi cùng y đi đến bước này.
Nhưng bất luận là làm như thế nào, Hàn Đông trên thực tế vẫn tương đối kiềm chế, chỉ có gần đây Hạ Kim Cường gây sóng gió, dứt khoát đình chức Mã Vũ Kim, Hàn Đông mới thật sự nổi giận, quyết định để Chu Chính theo dõi Mục Mã Sơn Trang.
Cho dù như vậy, Hạ Kim Cường lâm vào bước đường này, Hàn Đông không phải là nguyên nhân trực tiếp, Sở tỉnh cũng sẽ theo dõi Mục Mã Sơn Trang, mặt khác nguyên nhân dẫn đến y bị bắt giữ thẩm tra là do chính bản thân y đã nhận hối lộ.
Nghĩ đến đó, trong lòng Hàn Đông không khỏi có chút cảm xúc.
Một lãnh đạo sở dĩ đi đến đường cùng, nguyên nhân mấu chốt cũng là do chính bản thân.
Mà tất cả những nhân tố khác chỉ là nhân tố bên ngoài mà thôi.
Hạ Kim Cường nếu không ham tiền háo sắc, cho dù mình áp chế y, chẳng qua chỉ khiến y cảm thấy khó chịu, nhưng con đường làm quan của y cũng không đến nỗi bị hủy hoại như vậy.
- Bọn họ đã đến chưa?
Hạ Kim Cường đột nhiên hỏi.
Hàn Đông ngẩn ra một lát rồi lập tức gật đầu.
- Không ngờ ta lại đi đến bước đường này.
Hạ Kim Cường tự cười lớn rồi đưa tay ấn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, ngẩn đầu nhìn Hàn Đông cười một chút, rồi nói:
- Lần này anh thắng hoàn toàn rồi.
Trong lòng Hàn Đông cũng không hề có cảm giác vui sướng bao nhiêu, hắn nói:
- Tôi không thẹn với lương tâm mà thôi.
- Chuyện của báo thương mại Thục Đô, không phải anh đâm thọc ra sao?
Hạ Kim Cường nói.
- Có lẽ cho đến bây giờ, tôi mới hiểu anh một chút, vừa rồi ngay cả một vài lời nói dối vô nghĩa anh cũng không muốn nói, đoán chừng cũng không đến nỗi làm những chuyện thủ đoạn như vậy.
- Tôi cũng thấy làm lạ là ai đâm thọc ra ngoài, nhưng đối với chuyện của Hạ Nhất Minh, tôi vẫn là chủ trương nghiêm trị, tôi chỉ là hy vọng sự phát triển của thành phố Tân Châu không bị ảnh hưởng.
Giờ phút này, theo Hàn Đông xem xét, tinh thần của Hạ Kim Cường có chút suy sụp, lại có chút cảm giác giải thoát, xem ra ông ta biết tiền đồ của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại, hiện tại đã chán nản rồi.
Hạ Kim Cường cầm lấy hộp thuốc Hàn Đông để trên bàn, lấy ra một điếu ngậm trong miệng rồi lấy bật lửa châm thuốc, tay có chút run rẩy, đốt một hồi mới được.
“Xem ra sự bình tĩnh của y cũng là miễn cưỡng biểu hiện ra.”
Hàn Đông âm thầm thở dài trong lòng.
“Đi đến bước này, lại có thể trách ai được?”
Hạ Kim Cường hung hăng hít vài hơi thuốc, thở ra một hơi thật dài.
Sau đó y lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Anh có bối cảnh, có quan hệ, tôi thua không lời nào để nói…
Cho đến bây giờ, y vẫn cảm thấy là bản thân mình thua Hàn Đông ở chỗ không có bối cảnh mạnh như hắn, một chút cũng không kết lại nguyên nhân thật sự làm bản thân mình vì sao mà đi đến bước đường này.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Có lẽ vậy, tôi chỉ làm đến không thẹn với lòng mà thôi.
Đây là lần thứ hai Hàn Đông nói không thẹn với lòng cũng là cách nghĩ thật sự của Hàn Đông.
Cửa ngoài bị đẩy ra rồi.
Bùi Bảo Thuận đem vài người đi vào.
Hạ Kim Cường môi rung lên, điếu thuốc trong miệng liền rơi xuống mặt bàn, bụi khói rơi vụn ra.
- Đồng chí Hạ Kim Cường, tôi là Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bùi Bảo Thuận, có chút tình huống, mời anh về phối hợp điều tra.
Bùi Bảo Thuận thản nhiên nói.
Hạ Kim Cường môi rung lên hai cái, không nói lời nào, y muốn đứng dậy, kết quả phải di chuyển đến hai lần, hình như vì chân mềm đi không thể đứng lên.
Bùi Bảo Thuận ra hiệu, hai nhân viên cao to cường tráng liền khống chế y.
Nhưng Bùi Bảo Thuận không vội dẫn Hạ Kim Cường đi, mà đứng đó lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, di động của Bùi Bảo Thuận reo lên, y nhận điện thoại nghe xong một lát, liền nói:
- Được rồi, có thể thu đội.
Hóa ra lúc y dẫn người đến bắt giữ Hạ Kim Cường, một đội khác do Dư Minh Dật dẫn đội phối hợp với Trương Vân Bình đi bắt Trần Phúc Xương trước.
- Cảm ơn sự phối hợp củ Chủ tịch Hàn. Tôi không làm trì hoãn công việc của Chủ tịch nữa, phải gấp về Thục Đô báo cáo.
Bùi Bảo Thuận bắt tay Hàn Đông nói.
Hàn Đông nói:
- Chủ nhiệm Bùi khách sáo rồi, có thời gian lại gặp mặt.
Nhìn Hạ Kim Cường bị dẫn đi, Hàn Đông đến văn phòng cùa Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông.
Hầu Hoa Đông đang gọi điện thoại, thấy Hàn Đông gõ cửa vào, liền nói một tiếng cúp điện thoại, đứng dậy nói:
- Chủ tịch Hàn có việc gì sao?
Y biết, nếu như không phải có chuyện quan trọng gì, Hàn Đông khẳng định sẽ không đích thân đến phòng làm việc của mình.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Trưởng ban thư ký, anh thông báo các ủy viên thường vụ, lát nữa đến phòng họp Thành ủy mở cuộc họp hội ý đi.
Hầu Hoa Đông ngẩn ra, lập tức trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nói:
- Bí thư Hạ…
Hàn Đông nói:
- Người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã tới, mới dẫn Hạ Kim Cường đi còn có Trần Phúc Xương…
Hầu Hoa Đông cả người chấn động, liền nói:
- Tôi bây giờ đi thông báo mọi người.
Hàn Đông nói:
- Không cần thông báo cho Bí thư Bành, tôi tự nói với ông ấy.
Hiện tại Hạ Kim Cường và Trần Phúc Xương đã bị bắt giữ, tuy Tỉnh ủy vẫn còn chưa nói gì về chuyện sắp xếp nhân sự ở thành phố Tân Châu, nhưng Hàn Đông là Phó Bí thư thứ nhất của Thành ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, có trách nhiệm bảo đảm sự ổn định của thành phố Tân Châu, do đó mở hội nghị thường vụ lâm thời này để gặp mặt mọi người thông báo một chút để mọi người chuẩn bị tâm lý.
Cho đến bây giờ, Hàn Đông trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ lời nói trước đó của Hạ Kim Cường, trong lòng cảm thán rất nhiều.
Nghe xong lời Tôn Hải Quần nói, Hàn Đông chỉ còn cách cười khổ.
Xem ra vụ án lần này, quả nhiên đem đến sự ảnh hưởng cực lớn cho thành phố Tân Châu.
Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường, Phó Bí thư - Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Ngụy Chính Minh, Phó Bí thư - Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương, Trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố Khâu Thụy Hòa, tổng cộng hai cán bộ cấp Sở, ba cán bộ cấp Phó sở, tất cả đều bị dính líu
Trong số vài người có quan hệ tốt với Hạ Kim Cường, ngoại trừ ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố Chử Bình Khánh không có tiết mục bên ngoài, những người khác đều bị ghi hình.
Trong đó Hạ Kim Cường nhiều nhất, tổng cộng có tám cuốn băng ghi hình.
Chử Bình Khánh cũng là có đi qua Mục Mã Sơn Trang vài lần, tuy nhiên y dường như tương đối biết giữ mình trong sạch, ngoại trừ ăn cơm cũng không tham gia vào cái gì. Mỗi lần đều là ngồi ở trong phòng một lát cùng cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc hở hang nói chuyện một chút rồi đi khỏi.
- Mấy thứ này làm sao bây giờ?
Tôn Hải Quần hỏi
Hàn Đông bất đắc dĩ gãi gãi đầu nói:
- Còn có thể làm sao nữa, đã xảy ra chuyện rồi thì mọi thứ cứ theo trình tự mà làm đi. Mặt khác, e là ngoại trừ những cuốn băng này, những người này còn dính đến những vấn đề khác, cái này phải cần mọi người thâm nhập điều tra rồi.
Tôn Hải Quần nói:
- Tôi cảm thấy chuyện này, Hàn Đông anh tốt nhất là nên gọi điện cho Chủ tịch Tỉnh Phạm báo cáo một chút.
Hàn Đông nghĩ thấy cũng đúng, liền nói:
- Vậy cũng được, tôi gọi điện thoại, lát nữa anh ở bên cạnh bổ sung một chút.
Tôn Hải Quần gật gật đầu, biết là Hàn Đông cũng coi như là đang làm bước đệm cho mình.
Hàn Đông lấy điện thoại di động ra gọi cho Phạm Đồng Huy.
Tuy rằng hiện tại mới khoảng bảy giờ rưỡi, vẫn chưa đến giờ làm việc, nhưng thành phố Tân Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng mặc kệ là lúc nào.
Hàn Đông có số điện thoại cá nhân của Phạm Đồng Huy, nếu như là việc bình thường cũng không cần phải gọi số này, nhưng tình hình hiện tại đặc biệt thì trực tiếp gọi qua đó vậy.
Phạm Đồng Huy đang dùng bữa sáng, điện thoại di động inh ỏi reo lên, y khẽ giật mình cầm điện thoại lên vừa thấy là Hàn Đông gọi đến liền nhận rồi nói:
- Đồng chí Hàn Đông có chuyện gì?
Y cũng biết Hàn Đông sớm như vậy gọi điện đến, khẳng định không phải chuyện bình thường.
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Tỉnh Phạm, có tình huống khẩn cấp muốn báo cáo với ngài, đêm hôm qua, sở Công an tỉnh ở thành phố Tân Châu phối hợp với phân quân khu phá được một tụ điểm ma túy của thành phố Tân Châu, trong đó lục soát được một ít tài liệu, dính líu tới năm vị lãnh đạo quan trọng của thành phố Tân Châu, tình hình cụ thể tôi xin để cho Giám đốc sở Tôn của sở Công an tỉnh báo cáo tỉ mỉ cho ngài vậy.
Phạm Đồng Huy hít một hơi sâu, năm vị lãnh đạo chủ yếu, vậy chẳng phải là bộ máy của thành phố Tân Châu đều sắp hỏng hết hay sao?
Đây đúng là một chuyện lớn.
Tôn Hải Quần nhận điện thoại trong tay, sau đó cung kính nói:
- Chủ tịch Tỉnh Phạm, chào ngài, tôi là Tôn Hải Quần …
- Tình hình rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào?
Phạm Đồng Huy cũng không quan tâm khách sáo với Tôn Hải Quần, vội vàng hỏi han.
Tôn Hải Quần chủ yếu đem những người dính líu tới băng ghi hình nói một chút, sau đó nói:
- Chủ tịch Tỉnh Phạm, bởi vì những thứ thu được rất nhiều, nhân viên công tác còn đang phân loại chỉnh lý, tình huống khác tạm thời vẫn chưa thu thập được.
Lông mày của Phạm Đồng Huy sớm đã nhíu chặt lại rồi, tình huống hiện tại đã đủ nghiêm trọng rồi, còn không biết còn tình huống gì khác nữa.
- Có chuyện gì, lập tức báo cáo với tôi.
Phạm Đồng Huy trầm giọng nói, chuyện này đã xảy ra, vậy cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt. Chí ít hiện tại mình biết trước tình huống này, tức là có thể trước một bước suy nghĩ sách lược đối phó.
Vừa rồi Tôn Hải Quần nhắc tới vài người, đều không phải là người ở phe Phạm Đồng Huy, do đó hiện tại xảy ra việc như vậy, một là một vấn đề nghiêm trọng nhưng đối với Phạm Đồng Huy mà nói cũng là một cơ hội, ông ta có thể mượn cơ hội này sắp xếp vài người.
Tôn Hải Quần nói:
- Dạ được, Chủ tịch Tỉnh Phạm.
Phạm Đồng Huy nói:
- Ừ, anh đưa điện thoại cho đồng chí Hàn Đông đi.
Nhận điện thoại từ tay Tôn Hải Quần, Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Tỉnh Phạm, ngài còn có dặn dò gì?
Phạm Đồng Huy nói:
- Chuyện này tạm thời phải bảo mật, công tác của thành phố Tân Châu, anh nên đặc biệt chú ý, cụ thể chờ Tỉnh ủy quyết định.
Hàn Đông nói:
- Không thành vấn đề, Chủ tịch Tỉnh Phạm yên tâm, tôi nhất định hết sức duy trì tốt công tác của thành phố Tân Châu.
Kỳ thực Hàn Đông cũng không cần phải lo lắng, bởi vì từ mấy cuốn băng ghi hình này xem xét, e là Hạ Kim Cường bọn họ đều không biết mình bị ông chủ Muc Mã Sơn Trang ghi hình. Nếu không, bọn họ cũng không đi mãi không chán, vậy thì chỉ cần bên Tôn Hải Quần trước tiên bảo mật tốt, tạm thời giữ ổn định đám người Hạ Kim Cường thì một chút vấn đề cũng không có.
Cúp điện thoại, Hàn Đông nói:
- Anh Tôn, mấy thứ này có người nào biết vậy?
Tôn Hải Quần cười nói:
- Cái này anh không cần lo, người của tôi đều đáng tin cậy, không để lọt ra ngoài đâu.
Hàn Đông gật đầu nói;
- Vậy thì tốt, chuyện này tạm thời phải giữ bí mật chặt chẽ, có chuyện gì, anh lập tức báo cáo cho Chủ tịch Tỉnh Phạm, cũng có ích.
Trải qua chuyện này, chắc chắn sự tín nhiệm của Phạm Đồng Huy đối với Tôn Hải Quần nhất định tăng lên không ít.
Tôn Hải Quần nói:
- Chuyện này có cần báo cáo một chút với Ủy ban Kỷ luật không?
Hàn Đông nghĩ ngợi rồi nói:
- Thôi đi, đợi Chủ tịch Tỉnh Phạm bên đó quyết định rồi tính sau.
Hắn cũng hiểu được Phạm Đồng Huy khẳng định không hy vọng chuyện này nhanh như vậy bị lộ ra ngoài, đoán chừng sớm nhất cũng là chiều nay hoặc ngày mai mới cho Tôn Hải Quần đem tư liệu liên quan chuyển giao cho Ủy ban Kỷ luật.
Tôn Hải Quần nói:
- Được, vậy cứ đợi trước vậy.
Lúc này có một cảnh sát đến nói:
- Giám đốc sở, lại phát hiện ra chút chuyện.
- Chuyện gì?
Tôn Hải Quần hỏi.
Cảnh sát kia liếc nhìn Hàn Đông một cái, dường như có ý kêu Hàn Đông tránh đi một lát.
Tôn Hải Quần trừng mắt nói:
- Nhìn cái gì vậy, có gì thì nói đi.
Nhìn ra được, người cảnh sát này chắc là con cháu của Tôn Hải Quần, nếu không y cũng không nói chuyện một cách không khách khí như vậy.
Hàn Đông cười nhưng cũng không có rời khỏi.
Cảnh sát kia nói:
- Giám đốc sở, chúng tôi xử lý ra một ít tài liệu, có thể xác định con cá lớn đó.
Tôn Hải Quần lập tức vẻ mặt vui mừng nói:
- Là chứng cứ trực tiếp không?
Cảnh sát kia nói:
- Đúng vậy, có ghi âm điện thoại, còn có bản ghi chép chuyển khoản và các tư liệu ban đầu.
- Tốt, làm tốt lắm, mọi người tiếp tục đi xử lý tư liệu, có chuyện gì lập tức báo cáo với tôi, cần chú ý bảo mật, nếu như tư liệu tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối không nhẹ nhàng bỏ qua.
Tôn Hải Quần có chút vui vẻ mà nói.
Hàn Đông thấy vẻ vui mừng khác thường của y, đồng thời lại nghĩ đến trước đó, y dường như có nói qua là sau lưng mạng lưới buôn ma túy này có thể có cá lớn, cũng không biết cụ thể là ai, điều này khiến trong lòng Hàn Đông vô cùng hiếu kỳ.
Đợi cảnh sát kia đi ra ngoài, Tôn Hải Quần nói:
- Xem ra lần này nhất định là một vụ án lớn đây, trước đó chúng tôi trong quá trình điều tra thì phát hiện việc này có liên quan tới con trai của Phó Bí thư Bào là Bào Hoành Hồng, còn có con trai của Cục trưởng cục Công an Thục Đô Hà Thiên Đạt là Hà Vĩ, chính vì như vậy, Sở tỉnh luôn cẩn thận.
Hàn Đông không khỏi giật mình, không ngờ vụ án ở thành phố Tân Châu lại có liên quan đến Bào Hoành Hồng và Hà Vĩ.
Tên tiểu tử Bào Hoành Hồng này trước giờ luôn bất mãn Hàn Đông, chỉ là không có năng lực để đối phó Hàn Đông mà thôi.
Về phần Hà Vĩ, trước đây y cùng Lăng Tĩnh Nhiên lăn lộn, cũng có xung đột với Hàn Đông.
Hàn Đông đầu tiên liền nghĩ đến chuyện này, có lẽ hai tên Bào Hoành Hồng và Hà Vĩ sở dĩ ở thành phố Tân Châu phát triển một tụ điềm ma túy như vậy chính là muốn đối chọi với mình.
Tuy nhiên hiện tại cũng tốt, tìm thấy chứng cứ trực tiếp của bọn họ, thì không cần chính mình lãng phí tâm tư.
Tôn Hải Quần lúc này tinh thần phấn chấn nói:
- Tốt rồi, tôi phải đi làm việc đây, có chuyện gì gọi điện liên lạc.
Y vừa mới nhậm chức đã làm vụ án lớn như vậy, lần này, vị trí cùa y cơ bản không ai có thể lay động rồi.
Tuy nhiên, vụ án lần này liên quan tới Bào Hoành Hồng và Hà Vĩ, đến lúc đó khẳng định sẽ phải chịu áp lực nhất định.
Chuyện này tạm thời cũng không đến phiên Hàn Đông quản.
“Chuyện hiện giờ của mình là giữ vững cục diện của thành phố Tân Châu”
Hàn Đông lái xe, trong lòng vừa suy nghĩ.
“Bọn người của Hạ Kim Cường khẳng định chạy không thoát rồi, thành phố Tân Châu một lúc lật đổ nhiều lãnh đạo như vậy, cũng không biết Tỉnh ủy sẽ làm như thế nào?”
Hạ Kim Cường bị lật đổ thì chức Bí thư Thành ủy thành phố Tân Châu sẽ trống rồi, chỉ là Hàn Đông cảm thấy bản thân chắc là sẽ không có phần gì rồi, dù sao mình vừa mới làm Chủ tịch thành phố bao lâu, Tỉnh ủy chắc là sẽ không để mình tiếp nhận Bí thư Thành ủy, khả năng cao nhất là từ trên Tỉnh điều một người xuống.
Bởi vì cục diện Tỉnh ủy vừa mới có thay đổi, mọi người đúng lúc đang cần có cơ hội sắp xếp người của mình.
“Mặc kệ ai làm Bí thư Thành ủy, đều không thể phá hoại vận mệnh của thành phố Tân Châu, cái này là điểm quan trọng, những thứ khác đều không sao cả.”
Bốn ủy viên thường vụ lại thêm một Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, điều này đối với thành phố Tân Châu mà nói, tuyệt đối là một trận động đất.
Lái xe về, đi ra ăn bữa sáng, Vu Đại Lực và KHổng Phàm Chi đã đợi gặp.
Đến Ủy ban nhân dân thành phố, Hàn Đông vừa ngồi xuống trong văn phòng, điện thoại liền reng lên, là Trương Vân Bình gọi tới.
- Chủ tịch Hàn, đêm qua Mục Mã Sơn Trang bị đóng cửa rồi sao?
Trương Vân Bình trong điện thoại có chút hưng phấn hỏi.
Tin tức của y thật là mau lẹ, nhưng là ủy viên thường vụ Thành ủy, thành phố Tân Châu xảy ra chuyện lớn như vậy thậm chí cả phân quân khu cũng ra tay, khẳng định không giấu nổi bọn họ, Hàn Đông tin rằng trong lúc này đám người của Hạ Kim Cường cũng đã biết tin này, chỉ là không biết bọn họ hiện tại có cảm nhận gì.
Nói như vậy, cho dù bọn họ không biết chuyện xấu của mình bị ghi hình nhưng lúc biết Mục Mã Sơn trang bị đóng cửa, tâm trạng nhất định cũng không tốt.
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, là sở công an tỉnh và phân quân khu hiệp trợ làm đấy.
- Nghe nói còn nổ súng nữa, vấn đề của Mục Mã Sơn Trang đúng là lớn nha.
Trương Vân Bình cảm khái nói.
Hàn Đông hiểu được y muốn từ mình lấy một chút tin tức, tuy nhiên hiện tại Hàn Đông cũng không thể nói ra tình hình cụ thể, cho dù là người mình cũng không thể nói.
- Đúng vậy, hiện tại người của Sở tỉnh đang toàn lực điều tra, chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng thành phố Tân Châu một chút, chúng ta cần giữ vững cục diện mới được.
Tuy không cụ thể nói ra cái gì, nhưng Hàn Đông vẫn cho Trương Vân Bình một chút dự phòng.
Trương Vân Bình nói:
- Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi sẽ tận lực làm tốt công tác của mình.
Cúp điện thoại không lâu, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hoàng Văn Vận lại đến văn phòng của Hàn Đông, ngồi xuống câu đầu tiên là nói chuyện Mục Mã Sơn Trang.
Hàn Đông tự nhiên cũng theo những lời lúc trước nói với Trương Vân Bình mà trả lời Hoàng Văn Vận cho có lệ, đồng thời kêu y làm tốt công tác của Ủy ban nhân dân thành phố.
Khoảng mười giờ ba mươi, Hàn Đông nhận được điện thoại của Phạm Đồng Huy.
- Đồng chí Hàn Đông, đối với việc sắp xếp nhân sự ở thành phố Tân Châu, anh có ý tưởng và kiến nghị gì không?
Hàn Đông sửng sốt, trong lòng nghĩ sao Phạm Đồng Huy lại đột nhiên hỏi vấn đề này?
- Chủ tịch Tỉnh Phạm, thành phố Tân Châu hiện tại vừa mới đi lên chính quy, bởi vậy tôi hy vọng thành phố Tân Châu có thể duy trì sự ổn định cơ bản, không thể vì chuyện lần này ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố Tân Châu.
Đây là ý nghĩ thật sự của Hàn Đông, dù sao thì bộ mặt của thành phố Tân Châu bây giờ là do Hàn Đông cực khổ làm nên, đây là sự nghiệp của Hàn Đông cũng không thể cứ như vậy mà bị hủy hoại.
Phạm Đồng Huy khẽ mỉm cười nói:
- Vậy đối với sự sắp xếp cho công việc của bản thân, anh không có cách nghĩ nào sao?
Hàn Đông ngẩn ra, Phạm Đồng Huy là có ý gì, chẳng lẽ muốn để mình tiếp nhận chức Bí thư Thành ủy, hình như có chút hơi khác thường nha?
Tuy rằng đều là cấp Sở nhưng Bí thư Thành ủy so với Chủ tịch thành phố, tầm quan trọng không giống nhau.
Mặc dù Hàn Đông cũng hy vọng mình có thể ở chức Bí thư Thành ủy rèn luyện một chút, nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy kinh nghiệm hiện tại của mình có chút không đủ.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Tỉnh Phạm, tôi hết sức phục tùng sự sắp xếp của tổ chức, tuy nhiên tôi đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Tân Châu không lâu, tôi hy vọng có thể trên cương vị này làm tốt công việc, vì sự phát triển của thành phố Tân Châu mà cống hiến.
Mặc kệ Phạm Đồng Huy có dự tính gì, trước tiên Hàn Đông phải giữ vững vị trí của mình rồi tính sau.
Mặt khác, về chuyện này, Hàn Đông chuẩn bị lát nữa gọi điện cho cha, nghe đề nghị của ông ấy.
Tuy rằng Hàn Đông là người của hai kiếp, nhưng kiếp trước Hàn Đông là một người ăn chơi trác táng, tuy biết được xu hướng lịch sử phát triển của Trung Hoa, nhưng kinh nghiệm quan trường thật sự không nhiều. Mà cha của Hàn Đông là Hàn Chính, khi mới bắt đầu làm việc liền đi theo con đường chính trị, tuy trước đây luôn ở tại cơ quan của bộ Tài chính, nhưng ông ấy hiện giờ đã là cấp Bộ trưởng, kinh nghiệm chính trị khẳng định phong phú hơn Hàn Đông rất nhiều, điểm này không phải Hàn Đông tái sinh có thể so sánh được.
Mấu chốt là trước khi Hàn Đông trùng sinh, cuộc sống rất suy đồi, rất ăn chơi trác táng, tất cả kinh nghiệm hắn có so với kinh nghiệm của cha là Hàn Chính từ thể chế từ từ tích lũy, nên khác biệt rất nhiều.
Phạm Đồng Huy đương nhiên hiểu ý của Hàn Đông, trên thực tế y cũng biết, theo tình huống bình thường, Hàn Đông quả thật không nên nhanh như vậy thì được đề bạt lên chức Bí thư Thành ủy.
Nhưng Phạm Đồng Huy cũng là có nổi khổ tâm riêng của y, bởi vì y tuy rằng rất nhanh phải tiếp nhận chức Chủ tịch Tỉnh rồi, nhưng muốn nắm trong tay chức Bí thư Thành ủy của thành phố Tân Châu, cũng không phải dễ dàng.
Cho nên y nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cách tốt nhất, vẫn là xuống tay trên người Hàn Đông, đoán chừng chỉ cần bản thân đề cập đến Hàn Đông, lúc đó người ủng hộ khẳng định không ít.
- Ừ, chuyện này, đến lúc đó Tỉnh ủy sẽ thảo luận quyết định, anh an tâm làm tốt công việc của anh đi.
Phạm Đồng Huy cũng không nói gì thêm, tuy trong cách nói của Hàn Đông cho thấy kinh nghiệm của hắn có thể có chút không đủ, nhưng cũng hoàn toàn chặn hết đường.
Trên thực tế, bất kỳ là ai, trên cơ bản đều không cự tuyệt thăng quan.
Hàn Đông thở dài một hơi, đi đến cửa nói với Khổng Phàm Chi:
- Tiểu Khổng, tôi có chút chuyện, đừng để người khác quấy rầy.
- Dạ được, Chủ tịch.
Khổng Phàm Chi đứng lên nói.
Y đối với cục diện hiện tại của Thành ủy cũng không hiểu cho lắm, cũng biết Mục Mã Sơn Trang đêm qua bị đóng cửa, đoán rằng hiện tại Hàn Đông đang nghĩ cách đối phó Hạ Kim Cường, theo y xem xét Hạ Kim Cường khẳng định không có cách đấu với Hàn Đông, y đối với Hàn Đông tràn đầy tự tin.
Hàn Đông đóng cửa lại, lập tức gọi điện cho cha.
- Hàn Đông, gặp vấn đề khó gì?
Giọng nói của cha là Hàn Chính rất ôn hòa.
Hàn Đông cười khổ một cái, xem ra cha vẫn là có tầm nhìn sáng suốt, vừa nhận được điện thoại của mình liền biết mình gặp vấn đề nan giải.
Nói một chút về tình hình của thành phố Tân Châu và cuộc điện thoại vừa rồi với Phạm Đồng Huy, rồi Hàn Đông nói:
- Cha, con hiện tại nên làm gì?
Hàn Chính nói:
- Con cái gì cũng không cần làm, theo kinh nghiệm của con, nhanh như vậy lên chức Bí thư Thành ủy, có chút không thích hợp, nhưng chỉ sợ Phạm Đồng Huy cũng là dựa thế mà thôi, điều này đối với con mà nói, cũng không phải là chuyện gì xấu, con cứ thuận theo tự nhiên là được, mặt khác những người ở thành phố xảy ra chuyện lớn như vậy, ta đoán cho dù đề bạt con, e là cũng sẽ không đề bạt tại chỗ.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, rất nhanh liền hiểu ý của cha, xem ra lúc mình lợi dụng bọn người của Phạm Đồng Huy, bọn họ thật ra cũng là coi mình như một con cờ, một con cờ có lợi cho bọn họ.
Điều này cũng là bất đắc dĩ, dù sao thì sau lưng Hàn Đông tuy là có một bối cảnh ngất trời, nhưng hiện tại địa vị của Hàn Đông vẫn còn thấp, trước mặt bọn người của Tỉnh ủy, thực lực vẫn là không đủ.
Bọn họ sở dĩ đối với mình khách khí, chủ yếu là coi trọng thế lực sau lưng mình, cùng với tiềm lực phát triển của mình mà thôi.
Bởi vậy trong trận đấu bên trong của Tỉnh ủy, mình liền trở thành con cờ hữu dụng của họ.
Hàn Chính lúc này lại nói:
- Nhưng mà, con có thể ở chức vị Bí thư Thành ủy rèn luyện một chút cũng tốt, theo sự sắp xếp của ông nội, là ở cấp Sở mà lên, đến lúc chuyển tiếp đến các Bộ và Ủy ban trung ương rèn luyện một chút, mà hiện giờ con có cơ hội này, vậy thì có thể nhanh một bước làm phong phú kinh nghiệm của con.
- Con biết rồi, con sẽ thuận theo tự nhiên, trước tiên làm tốt con cờ này là được.
Hàn Đông cười nói.
- Con cờ…
Hàn Chính cười một chút, nói:
- Đừng nói con là con cờ, trong quan trường, có thể làm con cờ chỉ có vài người mà thôi.
Những lời này có chút cảm giác như là anh hùng nhục chí, nhưng Hàn Đông hiểu ý của cha, người có thể bố trí toàn bộ bàn cờ của Trung Hoa, thật sự cũng không nhiều.
- Làm cho tốt, có lẽ trong tương lai con sẽ là một đại quốc thủ.
Trong lời nói của Hàn Chính tràn đầy mong đợi.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Con vẫn là làm tốt công việc hiện giờ rồi tính sau.
Hàn Chính nói:
- Cũng đúng, trước tiên làm quân cờ cho tốt, mới có tư cách làm người đánh cờ, cho dù không làm được đại quốc thủ, cũng có thể là tiểu kỳ thủ
Hàn Đông cúp điện thoại, trong lòng đã bình tĩnh lại, theo sự phân tích của cha, Phạm Đồng Huy đang dựa thế, vậy thì bản thân nên chọn như thế nào? Cam tâm làm một con cờ bị động sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, cẩn thận suy nghĩ lại lời của cha nói.
Hiện tại cục diện ở Tỉnh đoán chừng cũng rối loạn.
Mà Phạm Đồng Huy muốn đạt được quyền lực lớn hơn, ngoại trừ tăng cường bố trí các ban ngành trực thuộc Tỉnh, còn cần nắm giữ một vài thành phố, thân làm Chủ tịch Tỉnh, cũng cần phía dưới có người thay y phất cờ hò reo, vì chính sách của mình đưa vào thực tế.
“Nghe ý của cha, cho dù Tỉnh ủy muốn mình là Bí thư Thành ủy cũng sẽ không ở lại thành phố Tân Châu, vậy công tác của thành phố Tân Châu làm sao, mình cực khổ xây dựng được cục diện như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy buông tay mặc kệ sao?”
Hiện tại sự phát triển của thành phố Tân Châu, cơ bản đã đạt được cơ sở tốt, đã xác thực đầu tư, cũng đã vượt qua kế hoạch đầu tư ban đầu của năm nay.
Nhưng hiện tại cũng chỉ là làm vững chắc cơ sở mà thôi, nếu lúc này đổi người khác làm, nói không chừng sẽ phá hoại hết tất cả.
Nếu Hàn Đông có thể tiếp tục ở đây làm hai năm, vậy thì Hàn Đông có thể tự tin trong vòng hai năm có thể khiến thành phố Tân Châu đi vào quỹ đạo, có thay người đến, cho dù không phải rất đắc lực, cũng không thể khiến thành phố Tân Châu thụt lùi.
Hàn Đông nhớ kỹ lời của lão thái gia, bất luận là làm quan ở đâu, quan trọng nhất là giữ một tấm lòng làm việc, làm việc thực tế, tấm lòng muốn gia tăng phúc lợi cho nhân dân, hiện tại tuy là có thể tiến thêm một bước, nhưng suy xét đến sự phát triển của thành phố Tân Châu, Hàn Đông cảm thấy thật sự không được, chính mình vẫn là không làm gì thì tốt hơn.
Trong lúc Hàn Đông đang buồn rầu, Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường cũng ngồi trong phòng làm việc cực kỳ phiền muộn.
Trong một đêm, Mục Mã Sơn Trang đã bị đóng cửa mà còn là Sở tỉnh ra tay, trước đó mình một chút tin tức cũng không biết.
Một mặt, Hạ Kim Cường tự chúc mừng, thời gian này chính mình có cảnh giác, không đến Mục Mã Sơn Trang qua đêm.
Mặt khác, trong lòng Hạ Kim Cường lại có một nỗi lo.
Y trước đây ở Mục Mã Sơn Trang cùng vài người phụ nữ có quan hệ, trong đó có người y thích nhất là Tỷ Muội Hoa, cũng không biết lần này trong hành động của Sở Tỉnh, có đề lại dấu vết liên quan tới mình không.
Là một Bí thư Thành ủy, y ở Mục Mã Sơn Trang tuy là tương đối cẩn thận, nhưng y cũng biết, chỉ sợ những người đó cũng biết thân phận của mình.
Hiện tại y đang lo là những người đó có làm mình liên lụy không.
Mặt khác y cũng không biết lần này Sở Tỉnh tại sao đột nhiên lại đóng cửa Mục Mã Sơn Trang, nếu như chỉ là hoạt động, thì hình như cũng không đáng để Sở Tỉnh phải ra tay, thậm chí còn phối hợp với Phân quân khu.
Và còn nghe nói là đêm qua đã xảy ra trận đấu súng kịch liệt, nói cách khác vấn đề của Mục Mã Sơn Trang khẳng định rất nghiêm trọng.
Chính mình trước đây cũng không có cảm giác Mục Mã Sơn Trang có nhiều vấn đề nghiêm trọng, thường xuyên tới chơi, nghĩ lại mà sợ.
“Chắc có lẽ sẽ không liên lụy tới mình, dù gì thì Sở Tỉnh cũng không phải nhắm vào hoạt động, về mặt khác thì mình cũng không cho Mục Mã Sơn Trang lợi ích gì.”
Hạ Kim Cường chau mày, không ngừng hút thuốc, tuy rằng trong lòng không ngừng tìm lý do giải vây cho bản thân, nhưng nỗi lo sâu trong đáy lòng thì thế nào cũng không xóa bỏ được.
“Chuyện này khẳng định có liên quan đến Hàn Đông, con người này thật sựmuốn đuổi cùng giết tận.”
Trong mắt Hạ Kim Cường lộ ra tia tức giận.
“Chỉ cần vượt qua nạn kiếp lần này, sau này từ từ xử lý hắn.”
Đồng thời lúc này, những người đi theo Hạ Kim Cường đến Mục Mã Sơn Trang vài lần như Trần Phúc Xương, Trịnh Thị Vĩ, Ngụy Chính Minh, còn có Khâu Thụy Hòa, sau khi biết được Mục Mã Sơn Trang bị Sở Tỉnh đóng cửa cũng vô cùng lo lắng.
Nếu chỉ cùng Hạ Kim Cường đến Mục Mã Sơn Trang ăn cơm uống rượu gì đấy thì cũng không phải là vấn đề gì lớn, nhưng vấn đề mấu chốt là bọn họ ở Mục Mã Sơn Trang đều không có làm việc gì tốt, những cô gái như hoa như ngọc ở đó khiến bọn họ lưu luyến quên về.
Lúc đó thì bọn họ vui vẻ rồi nhưng bây giờ thì không thể không lo, lo lắng sự việc của mình bại lộ vậy thì bản thân sẽ thân bại danh liệt.
Vốn là lúc Hạ Kim Cường mạnh mẽ xuất kích, bọn họ cảm thấy cục diện thành phố Tân Châu sẽ có thay đổi lớn, ngày tháng mà Hàn Đông một tay che trời sắp qua rồi, nhưng lúc này, bọn họ căn bản không còn tâm tư quản chuyện khác, một lòng chỉ lo lắng cho bản thân mình.
…
- Chủ tịch Hàn, công tác đấu thầu tòa nhà văn phòng quản lý Trường Giang Nguyên sắp bắt đầu, ngài có dặn dò gì?
Thẩm Tòng Phi ngồi trong văn phòng của Hàn Đông nói.
Trải qua khoảng thời gian chuẩn bị này, bản vẽ quy hoạch của tòa nhà văn phòng ban quản lý khu công nghiệp Trường Giang Nguyên đều đem ra rồi, hiện tại chính thức tiến vào giai đoạn đấu thầu thi công.
Hàn Đông nhìn quy trình đấu thầu một chút rồi nói:
- Vậy mau chóng tiến hành đi, chuyện này được Chủ tịch Tỉnh Phạm ủng hộ, nhất định phải bảo đảm tính công bằng công chính của việc đấu thầu, bảo đảm chất lượng công trình giải phóng mặt bằng. Mặt khác sự phát triển của Trường Giang Nguyên, anh cũng cần đặc biệt chú ý, nhất định phải đưa ra một con đường phát triển hợp lý, cùng lúc triển khai tốt việc đầu tư hiện hữu, cũng cần suy nghĩ kỹ, mục tiêu phát triển lâu dài của Trường Giang Nguyên, toàn tỉnh nhiều khu công nghiệp như vậy, ưu thế của Trường Giang Nguyên ở đâu, đặc điểm của Trường Giang Nguyên ở đâu, đây là vần đề hết sức quan trọng, Ủy ban nhân dân thành phố phải xem xét, anh là người lãnh đạo trực tiếp cũng phải để ở trong lòng.
Thẩm Tòng Phi đối với lời nói của Hàn Đông có chút nghi hoặc, không biết Hàn Đông nghĩ thế nào, mới đây đã tính xa thế rồi.
Nhưng theo Thẩm Tòng Phi xem xét, Hàn Đông tuy còn trẻ, nhưng tuyệt đối là người rất biết nhìn xa, đồng thời bản thân y làm Bí thư, Chủ nhiệm ban quản lý khu công nghiệp xanh Trường Giang Nguyên, trong thời gian này cũng nên một lòng đặt tâm tư vào sự phát triển của khu công nghiệp, đối với sự phát triển của khu công nghiệp cũng có chút ý tưởng.
Y nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi nghĩ như vầy, cơ sở của Trường Giang Nguyên là mỏ than, không lấy cơ sở công nghiệp là hóa công nghiệp, mà đặc điểm nổi bật của Trường Giang Nguyên là màu xanh, bảo vệ môi trường, phát triển công nghiệp không thể tránh khỏi sẽ đem lại các vấn đề về ô nhiễm môi trường, mà cơ sở của Trường Giang Nguyên là đang giải quyết vấn đề này mà hình thành.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Tổng thể ý nghĩ này là rõ ràng đấy, tuy nhiên cũng cần theo điều lệ chế độ của khu công nghiệp, về mặt thu hút đầu tư, làm một kế hoạch rõ ràng, điểm này, phải nhanh chóng làm được, anh là lãnh đạo, quan trọng phải làm được vài việc này, như là: xây dựng chế độ, xây dựng bộ máy và mục tiêu quản lý, mà không phải là đích thân tham dự vào việc chấp hành công tác cụ thể, không thể giới hạn trong những sự việc cụ thể, anh cần phải làm là vì sự phát triển của Trường Giang Nguyên, tạo được một bộ khung hoàn thiện, đưa ra một con đường phát triển hợp lý, như vậy cho dù anh không coi chừng Trường Giang Nguyên cả ngày, cũng có thể bảo đảm nó theo mục tiêu đã định không ngừng tiến hành.
Trên thực tế, Hàn Đông nói những lời này chính là chính bản thân Hàn Đông chuẩn bị phải làm.
Nhưng hiện tại, bởi vì biết mình có thể sẽ bị điều khỏi thành phố Tân Châu, cho nên Hàn Đông liền dẫn đường cho Thẩm Tòng Phi, đem tư tưởng của mình truyền lại cho y.
Thẩm Tòng Phi gật đầu liên tục, trong lòng nghĩ Hàn Đông nói những điều này, nghe ra thì không phải là rất khó nhưng thật sự muốn làm được cũng không phải dễ dàng.
Trao đổi một hồi, Thẩm Tòng Phi liền cáo từ.
Hàn Đông ngẫm ghĩ một chút, liền gọi Hoàng Văn Vận đến, hai người ngồi trong khu tiếp khách, Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Văn Vận, thành phố Tân Châu đang ở trong giai đoạn phát triển mấu chốt, trọng trách trên vai anh rất nặng, các mặt công tác, anh đều phải quan tâm một chút, có chuyện gì phải lập tức sửa chữa lại ngay, công tác của thành phố Tân Châu có khởi sắc gì, là kết quả của sự cố gắng của các nhân viên trong Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng không thể vì nguyên nhân như vậy mà đình trệ không tiến.
Trải qua sự cân nhắc kỹ càng, Hàn Đông đã hạ quyết tâm.
Chính mình cố gắng nhờ Phạm Đồng Huy can thiệp, nếu như có thể ở lại thì tốt, còn thật sự không được thì cho Hoàng Văn Vận lên làm chức Chủ tịch thành phố vậy, Hoàng Văn Vận đến thành phố Tân Châu làm Phó Chủ tịch đã được bốn năm năm, tuy rằng thời gian đảm nhiệm ủy viên thường vụ không phải rất dài, nhưng kinh nghiệm cũng miễn cưỡng là đủ rồi. Quan trọng nhất là Hàn Đông cảm thấy Hoàng Văn Vận làm việc không tệ, thời gian qua lại giữa mình và y cũng tương đối nhiều, nếu để y thay mình làm Chủ tịch thành phố, chí ít có thể bảo đảm cơ nghiệp mình cực khổ xây dựng không uổng phí.
Mặt khác dưới sự cố gắng của Hàn Đông, thành phố Tân Châu đã đi vào con đường phát triển tốc hành, nếu nhất định phải rời khỏi thành phố Tân Châu, Hàn Đông cũng hy vọng Hoàng Văn Vận có thể gặt hái thành quả thắng lợi này.
Hoàng Văn Vận ngồi trước mặt Hàn Đông, trong lòng đầy cảm thán.
Y cảm thấy Hàn Đông đang ủy thác công việc cho mình, y làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, nếu như không được Chủ tịch thành phố ủy thác, vậy thì cơ bản không khác gì Phó Chủ tịch thành phố bình thường.
Nhưng nếu là Chủ tịch thành phố Hàn Đông ủy quyền thì quyền lực của y lớn hơn khá nhiều, trên cơ bản các mặt đều có thể nhúng tay vào, trở thành nhân vật số hai hữu danh kỳ thực của Ủy ban nhân dân thành phố.
Hàn Đông trẻ tuổi như vậy đã làm Chủ tịch thành phố rồi, lại không tham quyền thế, điều này thật sự vô cùng hiếm có.
Điện thoại của Hàn Đông reo lên, lấy ra xem, là Tôn Hải Quần gọi tới.
Tiếp đó, liền nghe Tôn Hải Quần nói:
- Hàn Đông, hai con cá đó đã sa lưới, những chuyện khác liên quan đến thành phố Tân Châu, Chủ tịch Tỉnh Phạm kêu tôi đem tư liệu giao cho Ủy ban Kỷ luật, tôi lập tức đi làm ngay đây.
- Tôi biết rồi.
Hàn Đông thản nhiên nói.
Xem ra Phạm Đồng Huy đã có quyết định, vậy thì cơn gió lốc này lập tức sẽ tới thành phố Tân Châu.
Thấy sắc mặt của Hàn Đông đột nhiên trở nên nặng nề, Hoàng Văn Vận trong lòng nghi hoặc không hiểu, không biết là cuộc điện thoại ngắn Hàn Đông vừa nhận lúc nãy là ai gọi tới.
Hàn Đông do dự một chút rồi nói:
- Chủ tịch Văn Vận, đêm hôm qua, sở tỉnh đã áp dụng hành động vào Mục Mã Sơn Trang, lục soát được một ít tư liệu, có thể sẽ có tác động và ảnh hưởng nhất định đến thành phố Tân Châu.
Hoàng Văn Vận giật mình lập tức nghĩ đến một vấn đề, về những lời đồn liên quan đến Hạ Kim Cường ở Mục Mã Sơn Trang, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi:
“Chẳng lẽ Hạ Kim Cường sắp lật thuyền sao?”
Hàn Đông nói:
- Chuyện này quả thực là một nổi nhục của thành phố Tân Châu, vài lãnh đạo Thành ủy lại đến những nơi đó, để truyền ra ngoài là tập thể của chúng ta không còn sỉ diện gì.
Hoàng Văn Vận xác định ý nghĩ trong lòng, cảm thán nói:
- Chủ tịch Hàn, chuyện này thật sự là không còn cách nào, một số người không biết tự giữ kỷ luật, tất nhiên phải chịu kỷ luật của Đảng, điều chúng ta phải làm là cố gắng duy trì tốt cục diện hiện tại.
Hàn Đông nói:
- Trước đó, Chủ tịch Tỉnh Phạm cũng có gọi điện rồi, chuyện lần này, có thể sẽ dẫn đến việc Tỉnh ủy sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy của thành phố Tân Châu trên phạm vi lớn, tôi lo là sự phát triển của thành phố Tân Châu sẽ gặp trở ngại.
Hoàng Văn Vận dường như đã hiểu được nguyên nhân Hàn Đông bàn bạc những chuyện lúc này với mình, nói:
- Chủ tịch Hàn, chuyện đã xảy ra rồi, vậy chúng ta chỉ còn cách chịu đựng áp lực mà cố gắng, có sự lãnh đạo của Chủ tịch Hàn, tôi nghĩ vấn đề không đến nỗi quá nghiêm trọng.
Hàn Đông im lặng hút vài hơi thuốc, nói:
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy, bất luật thế nào, Chủ tịch Văn Vận, anh nhất định phải đứng vững, không thể để cho sự phát triển của thành phố Tân Châu bị quấy nhiễu.
Hoàng Văn Vận kinh ngạc nói:
- Chủ tịch Hàn, Tỉnh ủy sẽ không điều chỉnh công tác của anh chứ, anh vì sự phát triển của thành phố Tân Châu xây dựng cơ sở tốt như vậy, không thể vì sai phạm của người khác mà điều chỉnh công tác của anh, theo tôi thấy, Tỉnh ủy chắc là sẽ cho anh đảm nhiệm Bí thư Thành ủy, như vậy sự phát triển của thành phố Tân Châu mới nhanh hơn tốt hơn.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi cũng hy vọng như thế, mặc kệ Tỉnh ủy có quyết định cụ thể như thế nào, chúng ta tạm thời cũng không biết, hiện tại, tôi tạm thời trao đổi với anh, những người bên đó e là vẫn chưa biết tình huống này, đúng là thời buổi rối loạn.
Đang nói, điện thoại của Hàn Đông lại reo lên, lần này là điện văn phòng thoại của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài.
Hàn Đông đứng dậy, nhận điện thoại, cung kính nói:
- Chào Chủ nhiệm Uông.
Uông Kỳ tài nói:
- Hàn Đông, tư liệu của thành phố Tân Châu, tôi đã xem qua rồi, đối với chuyện tác phong suy hoái của một số quan chức như Hạ Kim Cường, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ nghiêm túc tiến hành xét xử, mặt khác, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng sẽ tiến hành điều tra với các tài liệu tố cáo trước đó, chuyện này có thể dẫn đến sự chấn động cho thành phố Tân Châu.
Hàn Đông nói:
- Đối với công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, thành phố Tân Châu nhất định sẽ toàn lực ủng hộ và phối hợp.
Uông Kỳ Tài thở dài một hơi, nói:
- Đội ngũ cán bộ hiện giờ, đúng thật là phải chỉnh đốn một chút.
Hàn Đông cảm thấy, Uông Kỳ Tài gọi điện đến, ý đơn thuần là muốn thông báo một chút, lần này sở Công an Tỉnh ủy tuy là đã lục soát được băng ghi hình liên quan đến bọn người của Hạ Kim Cường tại Mục Mã Sơn Trang nhưng những cái này chỉ cho thấy tác phong sinh hoạt của bọn người Hạ Kim Cường có vấn đề. Dựa theo hiện trạng của đất nước, một cán bộ nếu như chỉ là tác phong sinh hoạt có vấn đề mà không có vấn đề về kinh tế, tình huống bình thường sẽ không bắt giam.
Cho nên, Uông Kỳ Tài trong điện thoại nói, nếu chứng thực được các tài liệu tố cáo, chắc là sẽ chuẩn bị công tác bắt giữ và thẩm vấn.
Nhưng cho dù Ủy ban Kỷ luật Tỉnh nhất thời không điều tra ra được vấn đề kinh tế của bọn người Hạ Kim Cường, cho dù sẽ không bắt giữ, Tỉnh ủy cũng sẽ điều chỉnh công tác của bọn họ.
Nói cách khác, bất kể tình huống như thế nào, bởi vì những băng ghi hình này mà cuộc đời chính trị của bọn người Hạ Kim Cường đã kết thúc rồi.
Mà sự biến động của thành phố Tân Châu cũng là khó tránh được.
Vấn đề bây giờ, Phạm Đồng Huy rốt cuộc sẽ sắp xếp mình như thế nào.
Hoàng Văn Vận thấy sau khi Hàn Đông nhận cuộc điện thoại đó thì trở nên trầm tư, và nghe cách nói chuyện của hắn chắc là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Uông Kỳ Tài gọi đến, cũng không biết là cụ thể nói chuyện gì, nhưng thành phố Tân Châu sẽ có biến đổi lớn, vị trí của Hàn Đông rất có khả năng sẽ thay đổi.
“Lúc nãy, Hàn Đông nói với mình nhiều như vậy, nghe ý của hắn, thì có thể hắn sẽ rời khỏi thành phố Tân Châu, muốn mình chống đỡ mọi chuyện ở thành phố Tân Châu.”
Hoàng Văn Vận trong lòng thầm nghĩ.
“Chuyện này đối với mình là một cơ hội hiếm có, theo tình huống bình thường, mình muốn tiến thêm một bước cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào, nhưng hiện giờ, Hàn Đông vì không để cơ sở phát triển của thành phố Tân Châu bị phá hoại, cho mình lên chức, theo khả năng của hắn, khẳng định không có vấn đề lớn.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Văn Vận có chút vui mừng, nghĩ lại một chút, nếu Hàn Đông rời khỏi thành phố Tân Châu, vậy thì sau này mình muốn cùng hắn làm việc chung thì sẽ rất khó.
Từ phương diện này mà nói, Hoàng Văn Vận cảm thấy chuyện này không hề là chuyện tốt.
Lúc này Hàn Đông ngẩng đầu lên nói:
- Chuyện đã thế này, nghĩ nhiều cũng vô ích, chúng ta tạm thời làm tốt mọi việc, chuyện khác xem Tỉnh ủy sắp xếp như thế nào.
Hoàng Văn Vận cáo từ không bao lâu, Mã Vũ Kim liền đến văn phòng của Hàn Đông, ngồi xuống nói:
- Chủ tịch Hàn, chỗ này có ít tư liệu, mới ngài xem qua.
Hàn Đông nghi hoặc tiếp nhận xấp tư liệu y đưa qua, lật nhanh một chút, những thứ này đều liên quan đến ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương nhận hối lộ.
Mã Vũ Kim nói:
- Những thứ này là Phó cục trưởng Hà Văn Hiên chủ động giao nộp, Hà Văn Hiên dính líu tới chuyện của Mục Mã Sơn Trang, y chủ động cung cấp tài liệu, là muốn tranh thủ lập công.
Hàn Đông hỏi:
- Trần Phúc Xương có dính tới chuyện của Mục Mã Sơn Trang không?
Mã Vũ Kim nói:
- Những manh mối đang nắm giữ hiện giờ thì không thể chứng minh Trần Phúc Xương có liên quan trong đó.
Hàn Đông nhân tiện nói:
- Nếu đã như vậy, Hà Văn Hiên cũng không thể coi là đã lập công.
Mã Vũ Kim gật đầu nói:
- Đúng vậy, biểu hiện lập công chủ yếu là chỉ cung cấp manh mối hoặc chứng cứ có tác dụng quan trọng trong việc phá án.
Y đã hiểu được, Hàn Đông là không muốn cho Hà Văn Hiên một cơ hội.
Trên thực tế, Hàn Đông thật sự cảm thấy con người Hà Văn Hiên không thể dễ dàng bỏ qua, làm một Phó cục trưởng cục Công an, vấn đề Hà Văn Hiên dính líu tới Mục Mã Sơn Trang, để cho tụ điểm ma túy này được lợi, tính chất vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đối với con sâu làm rầu nồi canh như vậy, nhất định phải nghiêm trị.
- Những tài liệu này, anh giao hết cho Ủy ban Kỷ luật đi, Ủy ban Kỷ luật sẽ nhanh chóng tiến hành điều tra chứng thực các tình huống có liên quan.
Hàn Đông đưa tư liệu lại cho Mã Vũ Kim nói.
- Thời gian này, các hạng mục công tác của cục Công an đều phải chú ý giữ bí mật, mặt khác anh làm Cục trưởng, phải giữ vững đội ngũ, không thể vì bận mà làm sai.
Mã Vũ Kim cầm lấy tư liệu, cung kính cáo từ. Trước đây, y bị Hạ Kim Cường tìm cớ đình chức, trong lòng có chút không vui, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Trần Phúc Xương làm cho cục Công an từ trên xuống dưới hỗn loạn, trong lòng y càng thêm tức giận, do đó, lúc nhận được tài liệu từ tay Hà Văn Hiên, y liền vội vã chạy đến.
Theo Mã Vũ Kim xem xét, cho dù Trần Phúc Xương có bị lật đổ thì mình cũng không thể thay vào, nhưng có thể kéo con người này xuống đài, cũng coi như là xả tức giận trong lòng.
Buổi chiều gần lúc tan làm, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Trương Vân Bình gọi điện cho Hàn Đông, mời Hàn Đông đi dùng cơm, nói có chuyện muốn cùng Hàn Đông bàn bạc.
Hàn Đông liền cùng Trương Vân Bình ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Trương Vân Bình nhắc tới tài liệu tố cáo mà Ủy ban Kỷ luật thu được, cho thấy vợ của Hạ Kim Cường nhận hối lộ số tiền lên tới hơn hai trăm ngàn
- Chủ tịch Hàn, tư liệu tố cáo tương đối tỉ mỉ, theo quy định, Ủy ban Kỷ luật có thể tiến hành điều tra, anh xem…
Hàn Đông nói:
- Chuyện này thuộc chức trách của Ủy ban Kỷ luật, tôi thì không can thiệp rồi, nhưng mà tôi đề nghị Ủy ban Kỷ luật lúc điều tra nhất định phải chú ý cách làm việc, phải chú ý ảnh hưởng, trước khi chưa nắm được chứng cứ trực tiếp, cố gắng làm việc khiêm tốn.
Trương Vân Bình sở dĩ tìm Hàn Đông để bàn chuyện này, trên thực tế cũng coi là một cách dò xét, hiện tại Hàn Đông không hề tỏ vẻ phản đối, trong lòng liền đại khái hiểu được, chỉ sợ lần này chuyện của Mục Mã Sơn Trang thật sự dính líu tới Hạ Kim Cường, chỉ là không biết cụ thể là lúc nào lộ ra mà thôi.
Ngày tám tháng năm, nhân viên công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh là Tiêu Nhiên đến thành phố Tân Châu, dẫn đội là Trưởng phòng giám sát thứ nhất Dư Minh Dật, y vừa đến thành phố Tân Châu liền gọi điện cho Hàn Đông và Trương Vân Bình, báo cho họ biết khách sạn đang ở.
Hàn Đông qua đó bàn với Dư Minh Dật một lát liền gọi Mã Vũ Kim đến, để y cũng phụ trách phối hợp một chút.
Lần này Ủy ban Kỷ luật tỉnh chủ yếu là nhắm vào Hạ Kim Cường mà đến, nhưng sau khi đến thành phố Tân Châu, nhận được tư liệu liên quan đến Trần Phúc Xương do Ủy ban Kỷ luật thành phố giao cho, Dư Minh Dật liền gọi điện xin chỉ thị một chút, lập tức quyết định cùng nhau điều tra.
Hàn Đông chủ yếu là tìm hiểu một chút tình hình, công tác phối hợp cụ thể, thì do Ủy ban Kỷ luật thành phố và cục Công an phối hợp.
Mười một giờ trưa ngày mười tháng năm, Hàn Đông trong phòng làm việc xem hồ sơ, lúc này điện thoại reo lên, Hàn Đông nhận điện liền nghe Trương Vân Bình nói:
- Chủ tịch Hàn, Phó Chủ nhiệm Búi của Ủy ban Kỷ luật tỉnh tới rồi, đợi lát nữa có thể phải áp dụng hành động.
Hàn Đông nói:
- Cần tôi làm gì không?
Xem ra vấn đề của Hạ Kim Cường đã được chứng thực rồi, nếu không Bùi Bảo Thuận không thể xuống đây, Bùi Bảo Thuận là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, vừa được đề bạt không bao lâu, lần này có thể xuống để bắt giữ một Bí thư Thành ủy, xem ra cũng được Uông Kỳ Tài coi trọng.
Lúc này Bùi Bảo Thuận đã nhận điện thoại nói:
- Chào Chủ tịch Hàn, tôi là Bùi Bảo Thuận, đợi lát nữa phiền anh gọi một cuộc điện thoại, mặt khác đợi sau khi chúng tôi kết thúc hành động, cũng nhờ anh giữ vững cục diện.
Hàn Đông cười nói:
- Đây là chuyện nên làm mà.
Nghe thấy sự tôn trọng của Bùi Bảo Thuận đối với mình, Hàn Đông hiểu được y là đang cảm tạ sự giúp đỡ của mình, nếu không phải do mình, y cũng không thể nhanh như vậy thăng làm cán bộ cấp Sở.
Trên thực tế, trong lòng Bùi Bảo Thuận vô cùng cảm kích Hàn Đông không chỉ vì giúp y thăng lên cán bộ cấp Sở, mà càng là vì để y có cơ hội làm thân tín của Uông Kỳ Tài, làm cho con đường sự nghiệp của y suông sẻ hơn nhiều.
Hiện tại y cũng mới biết được ông ngoại của Hàn Đông là nhân vật số một của Ủy ban Kỷ luật trung ương, đó là lãnh đạo cao nhất của Ủy ban Kỷ luật.
Đương nhiên y cũng không hy vọng Hàn Đông có thể tiến cử mình cho Dư Kiện Hưng, vậy đối với y mà nói cũng có chút không hiện thực, dù sao thì cấp bậc của y ở trước mặt của Dư Kiện Hưng vẫn là quá thấp.
Dự tính của y hiện giờ là một mặt theo sát Uông Kỳ Tài, mặt khác tiếp tục tạo quan hệ tốt với Hàn Đông, đến thời cơ chín mùi, có lẽ một lời nói của Hàn Đông liền có thể cho mình hưởng thụ vô cùng.
Hàn Đông cúp điện thoại liền lập tức gọi cho Bí thư Thành ủy Hạ Kim Cường, nói:
- Bí thư Hạ, tôi là Hàn Đông, ông hiện giờ có ở văn phòng không? Tôi có chút việc muốn qua bàn bạc.
- Anh qua đi.
Hạ Kim Cường lạnh lùng lên tiếng.
- Được.
Hàn Đông cúp điện thoại liền lập tức gọi cho Trương Vân Bình, nói xong tình hình liền đi xuống lầu.
Hàn Đông chắp tay sau lưng không nhanh không chậm đi đến văn phòng của Hạ Kim Cường, trên đường đi gặp được không ít các nhân viên, mọi người đều lễ phép chào hỏi Hàn Đông, trong đó có rất nhiều người Hàn Đông cũng không biết tên, nhưng nhất nhất đều gật đầu chào hỏi.
Đến văn phòng của Hạ Kim Cường, chỉ thấy ông ta lạnh lùng ngồi ở đó cả mông cũng không nhấc lên một chút, chỉ bình thảnh nói:
- Ngồi đi.
Hàn Đông trong lòng tức giận, nhưng nghĩ đến con người này đã sắp chết đến nơi, cũng không so đo nhiều với y làm chi
Khi ngồi xuống, lấy thuốc ra đưa cho ông ta một điếu rồi sau đó tự mình châm thuốc hít một hơi sâu, nhả ra một làn khói nhẹ.
Hạ Kim Cường im lặng châm thuốc lá, hút từng hơi từng hơi, rất nhanh khói đã bao phủ xung quanh.
Hai người đều không nói gì, đều ở đó ra sức hút thuốc.
Hàn Đông biết Bùi Bảo Thuận đã đem người lên rồi, hiện giờ có nói gì cũng không có ý nghĩa.
Nghĩ lại lúc đầu mình nhờ sự giới thiệu của Chu Khải Kiệt mà quen biết Hạ Kim Cường, tìm ông ta giúp đỡ gây vốn sửa chữa con đường Phúc Thọ, lúc ấy Hạ Kim Cường rất khẳng khái giúp đỡ, chẳng qua lúc ấy ông ta sắp xếp mình ở nhà khách giao thông làm chút hoạt động, chính mình liền có lòng đề phòng ông ta vài phần.
Sau đó, trong lúc qua lại với Hạ Kim Cường, Hàn Đông luôn phải thêm vài phần tâm tư.
Cho đến khi Hàn Đông đến thành phố Tân Châu là Phó Chủ tịch, hợp tác với Hạ Kim Cường cũng được một thời gian, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau, mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng xa. Cho đến lúc Hàn Đông lên làm Phó Bí thư Thành ủy, mối quan hệ hợp tác giữa hai người dần dần trở thành quan hệ cạnh tranh.
Hề Hiểu Kiến bị điều đi, Hạ Kim Cường thay thế trở thành Bí thư Thành ủy mà Hàn Đông cũng thuận lợi trở thành Chủ tịch thành phố Tân Châu, quan hệ cạnh tranh giữa hai người cũng càng ngày càng kịch liệt.
Nhưng từ trong nột tâm mà nói, Hàn Đông không hề muốn vì tranh đấu mà tranh đấu, Hàn Đông đến thành phố Tân Châu, những gì muốn làm đều là để làm tốt công việc hơn.
Nếu Hạ Kim Cường cũng có thể đặt tâm tư lên công việc, Hàn Đông khẳng định cũng không đến nỗi cùng y đi đến bước này.
Nhưng bất luận là làm như thế nào, Hàn Đông trên thực tế vẫn tương đối kiềm chế, chỉ có gần đây Hạ Kim Cường gây sóng gió, dứt khoát đình chức Mã Vũ Kim, Hàn Đông mới thật sự nổi giận, quyết định để Chu Chính theo dõi Mục Mã Sơn Trang.
Cho dù như vậy, Hạ Kim Cường lâm vào bước đường này, Hàn Đông không phải là nguyên nhân trực tiếp, Sở tỉnh cũng sẽ theo dõi Mục Mã Sơn Trang, mặt khác nguyên nhân dẫn đến y bị bắt giữ thẩm tra là do chính bản thân y đã nhận hối lộ.
Nghĩ đến đó, trong lòng Hàn Đông không khỏi có chút cảm xúc.
Một lãnh đạo sở dĩ đi đến đường cùng, nguyên nhân mấu chốt cũng là do chính bản thân.
Mà tất cả những nhân tố khác chỉ là nhân tố bên ngoài mà thôi.
Hạ Kim Cường nếu không ham tiền háo sắc, cho dù mình áp chế y, chẳng qua chỉ khiến y cảm thấy khó chịu, nhưng con đường làm quan của y cũng không đến nỗi bị hủy hoại như vậy.
- Bọn họ đã đến chưa?
Hạ Kim Cường đột nhiên hỏi.
Hàn Đông ngẩn ra một lát rồi lập tức gật đầu.
- Không ngờ ta lại đi đến bước đường này.
Hạ Kim Cường tự cười lớn rồi đưa tay ấn nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, ngẩn đầu nhìn Hàn Đông cười một chút, rồi nói:
- Lần này anh thắng hoàn toàn rồi.
Trong lòng Hàn Đông cũng không hề có cảm giác vui sướng bao nhiêu, hắn nói:
- Tôi không thẹn với lương tâm mà thôi.
- Chuyện của báo thương mại Thục Đô, không phải anh đâm thọc ra sao?
Hạ Kim Cường nói.
- Có lẽ cho đến bây giờ, tôi mới hiểu anh một chút, vừa rồi ngay cả một vài lời nói dối vô nghĩa anh cũng không muốn nói, đoán chừng cũng không đến nỗi làm những chuyện thủ đoạn như vậy.
- Tôi cũng thấy làm lạ là ai đâm thọc ra ngoài, nhưng đối với chuyện của Hạ Nhất Minh, tôi vẫn là chủ trương nghiêm trị, tôi chỉ là hy vọng sự phát triển của thành phố Tân Châu không bị ảnh hưởng.
Giờ phút này, theo Hàn Đông xem xét, tinh thần của Hạ Kim Cường có chút suy sụp, lại có chút cảm giác giải thoát, xem ra ông ta biết tiền đồ của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại, hiện tại đã chán nản rồi.
Hạ Kim Cường cầm lấy hộp thuốc Hàn Đông để trên bàn, lấy ra một điếu ngậm trong miệng rồi lấy bật lửa châm thuốc, tay có chút run rẩy, đốt một hồi mới được.
“Xem ra sự bình tĩnh của y cũng là miễn cưỡng biểu hiện ra.”
Hàn Đông âm thầm thở dài trong lòng.
“Đi đến bước này, lại có thể trách ai được?”
Hạ Kim Cường hung hăng hít vài hơi thuốc, thở ra một hơi thật dài.
Sau đó y lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Anh có bối cảnh, có quan hệ, tôi thua không lời nào để nói…
Cho đến bây giờ, y vẫn cảm thấy là bản thân mình thua Hàn Đông ở chỗ không có bối cảnh mạnh như hắn, một chút cũng không kết lại nguyên nhân thật sự làm bản thân mình vì sao mà đi đến bước đường này.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Có lẽ vậy, tôi chỉ làm đến không thẹn với lòng mà thôi.
Đây là lần thứ hai Hàn Đông nói không thẹn với lòng cũng là cách nghĩ thật sự của Hàn Đông.
Cửa ngoài bị đẩy ra rồi.
Bùi Bảo Thuận đem vài người đi vào.
Hạ Kim Cường môi rung lên, điếu thuốc trong miệng liền rơi xuống mặt bàn, bụi khói rơi vụn ra.
- Đồng chí Hạ Kim Cường, tôi là Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bùi Bảo Thuận, có chút tình huống, mời anh về phối hợp điều tra.
Bùi Bảo Thuận thản nhiên nói.
Hạ Kim Cường môi rung lên hai cái, không nói lời nào, y muốn đứng dậy, kết quả phải di chuyển đến hai lần, hình như vì chân mềm đi không thể đứng lên.
Bùi Bảo Thuận ra hiệu, hai nhân viên cao to cường tráng liền khống chế y.
Nhưng Bùi Bảo Thuận không vội dẫn Hạ Kim Cường đi, mà đứng đó lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau, di động của Bùi Bảo Thuận reo lên, y nhận điện thoại nghe xong một lát, liền nói:
- Được rồi, có thể thu đội.
Hóa ra lúc y dẫn người đến bắt giữ Hạ Kim Cường, một đội khác do Dư Minh Dật dẫn đội phối hợp với Trương Vân Bình đi bắt Trần Phúc Xương trước.
- Cảm ơn sự phối hợp củ Chủ tịch Hàn. Tôi không làm trì hoãn công việc của Chủ tịch nữa, phải gấp về Thục Đô báo cáo.
Bùi Bảo Thuận bắt tay Hàn Đông nói.
Hàn Đông nói:
- Chủ nhiệm Bùi khách sáo rồi, có thời gian lại gặp mặt.
Nhìn Hạ Kim Cường bị dẫn đi, Hàn Đông đến văn phòng cùa Trưởng ban thư ký Thành ủy Hầu Hoa Đông.
Hầu Hoa Đông đang gọi điện thoại, thấy Hàn Đông gõ cửa vào, liền nói một tiếng cúp điện thoại, đứng dậy nói:
- Chủ tịch Hàn có việc gì sao?
Y biết, nếu như không phải có chuyện quan trọng gì, Hàn Đông khẳng định sẽ không đích thân đến phòng làm việc của mình.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Trưởng ban thư ký, anh thông báo các ủy viên thường vụ, lát nữa đến phòng họp Thành ủy mở cuộc họp hội ý đi.
Hầu Hoa Đông ngẩn ra, lập tức trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nói:
- Bí thư Hạ…
Hàn Đông nói:
- Người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã tới, mới dẫn Hạ Kim Cường đi còn có Trần Phúc Xương…
Hầu Hoa Đông cả người chấn động, liền nói:
- Tôi bây giờ đi thông báo mọi người.
Hàn Đông nói:
- Không cần thông báo cho Bí thư Bành, tôi tự nói với ông ấy.
Hiện tại Hạ Kim Cường và Trần Phúc Xương đã bị bắt giữ, tuy Tỉnh ủy vẫn còn chưa nói gì về chuyện sắp xếp nhân sự ở thành phố Tân Châu, nhưng Hàn Đông là Phó Bí thư thứ nhất của Thành ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố, có trách nhiệm bảo đảm sự ổn định của thành phố Tân Châu, do đó mở hội nghị thường vụ lâm thời này để gặp mặt mọi người thông báo một chút để mọi người chuẩn bị tâm lý.
Cho đến bây giờ, Hàn Đông trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ lời nói trước đó của Hạ Kim Cường, trong lòng cảm thán rất nhiều.