- Đúng vậy, phát triển tốt thành phố Vinh Châu, là trách nhiệm và sứ mệnh của Thành ủy, tất cả công việc của chúng ta, đều tiến hành xung quanh một mục tiêu này.
Hàn Đông tươi cười nói.
Vừa rồi Khương Vinh Quang cố ý nhấn mạnh chuyện phân công hợp tác, lại nhấn mạnh Thành ủy phải nắm chắc đại cục vĩ mô.
Ý đồ của lão ta rất rõ ràng, chính là không muốn Hàn Đông nhúng tay vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố.
Bởi vậy có thể thấy được, Khương Vinh Quang vẫn không yên tâm, lo lắng Hàn Đông khoa tay múa chân.
Hàn Đông đương nhiên hiểu được, bất luận là ai ở vị trí Chủ tịch thành phố, cũng đều không muốn Bí thư Thành ủy nói này nói kia tham gia vào công việc của mình.
Đây là hiện tượng đặc biệt trong thể chế Trung Hoa.
Nhân vật số một của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, về cơ bản đều là phát triển trong đấu tranh.
Giữa Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, chưa từng có chung sống hài hòa thực sự.
Đối với thái độ của Khương Vinh Quang, Hàn Đông ở mức độ nhất định cũng có thể bỏ qua.
Chỉ cần là vì công tác, tất cả đều có thể thảo luận, có thể hiệp thương.
Khương Vinh Quang nhìn vẻ mặt tươi cười của Hàn Đông, trong lòng đầy nghi hoặc về thái độ của hắn.
“Hắn vẫn còn trẻ, có thể đi đến bước này, quả nhiên có chút thủ đoạn.” Khương Vinh Quang trong lòng thở dài, “Về sau nếu muốn lập chút chiến tích, phải hao công tốn sức mới được.”
Hàn Đông nói:
- - Mấy ngày tiếp theo, tôi chuẩn bị đi các quận huyện, đơn vị, làm công tác nghiên cứu, nắm bắt tình hình thực tế, sau đó trung tuần tháng 6 mở cuộc họp Hội nghị thường vụ, tập trung thảo luận việc bố trí nhân sự toàn thành phố, về mặt này Chủ tịch thành phố Khương cũng phải chuẩn bị trước mới được.
Khương Vinh Quang gật đầu, nói:
- Nhân sự phải sắp xếp xong, công việc của chúng ta mới có thể thuận lợi triển khai, tôi sẽ xem xét cẩn thận. Đúng rồi, hai ngày nữa tôi chuẩn bị mang theo đội ngũ Ủy ban nhân dân thành phố, và các cán bộ cơ quan trực thuộc thành phố có liên quan, đi thành phố Mi Lạc một chuyến xem xem.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Thành phố Mi Lạc xếp hạng trong mười thành phố hàng đầu của tỉnh, còn là đầu rồng phát triển của khu vực phía Nam tỉnh Tây Xuyên, rất nhiều phương diện đáng để chúng ta học tập tham khảo. Chủ tịch thành phố Khương làm việc khá lâu ở thành phố Mi Nhạc, tương đối quen thuộc với tình hình ở đó, đưa mọi người đi tham quan học tập, cũng rất có ích.
Khương Vinh Quang thấy Hàn Đông không nói gì khác, trong lòng có chút vui mừng, nói:
- Bí thư Hàn, tôi không phải vì làm qua ở thành phố Mi Lạc, mà cho là tất cả thành phố Mi Lạc đều tốt. Chủ yếu là thành phố Vinh Châu hiện giờ có rất nhiều mặt, tồn tại rất nhiều vấn đề. Đồng thời một số cán bộ của chúng ta, quan niệm tư tưởng vẫn rất lạc hậu, bởi vậy tôi muốn thông qua cách đi ra ngoài học tập, để cho mọi người mở rộng tầm nhìn. Về sau cũng phải tổ chức cán bộ, luân phiên đến khu duyên hải học tập khảo sát, chỉ có giải phóng tư tưởng, tiêu trừ tất cả trói buộc, chúng ta mới có thể bước về phía trước.
Hàn Đông cũng cảm thấy Khương Vinh Quang nói có lý, cán bộ của thành phố Vinh Châu tổng thể mà nói, có lối suy nghĩ khá cứng nhắc, có thể đi ra ngoài mở mang kiến thức một chút cũng tốt.
Tuy nhiên nghe Khương Vinh Quang nói thành phố Vinh Châu không đúng chút nào, Hàn Đông phải làm tốt phương châm dự phòng, nói:
- Học tập kinh nghiệm tiên tiến, chủ yếu là tiêu hóa hấp thụ, kết hợp với tình hình thực tế của thành phố Vinh Châu, chứ không phải là học một chút công phu bề ngoài, một cách mù quáng máy móc, không thể cứ đi là được, mà chủ yếu là đi về sẽ làm như thế nào, làm sao kết hợp với tình hình của thành phố Vinh Châu để triển khai công việc. Bởi vậy tôi đề nghị các anh sau khi đi học tập khảo sát trở về, mở một cuộc họp thảo luận giới thiệu kinh nghiệm, cuộc họp nghiên cứu, vận dụng phù hợp vào triển khai công việc.
Khương Vinh Quang há mồm hít hai hơi thuốc, trong lòng có chút khó chịu, Hàn Đông lại nói này nói nọ về công việc của Ủy ban nhân dân thành phố rồi.
Tuy rằng Hàn Đông nói không phải là nhiều, nhưng Khương Vinh Quang cảm giác như có một sợi thừng lúc nào cũng chụp lên đầu mình, làm cho lão ta muốn tự do vùng vẫy cũng không được.
“Chỉ có làm nhân vật số một, mới có thể thật sự phát huy lý tưởng của mình, mới có thể theo quy hoạch của mình làm nên sự nghiệp, nếu không, toàn có người cản trở, khi làm rất nhiều chuyện sẽ bị thay đổi bộ dạng.”
Khương Vinh Quang bất đắc dĩ nghĩ đến.
Bây giờ Khương Vinh Quang giống như một thanh niên đầy nhiệt huyết, trong lòng sôi sục khí thế, cuộn ống tay áo, vén ống quần lên, chuẩn bị mở rộng tay chân làm lớn một trận.
Mà sự tồn tại của Hàn Đông, làm cho lão ta cảm thấy có rất nhiều chuyện hoàn toàn không thể làm theo cách nghĩ của mình, có một cảm giác bó tay bó chân.
Điều làm cho lão ta nghĩ không thông là, tuổi tác của Hàn Đông còn trẻ, với một thanh niên hơn hai mươi tuổi đã ngồi vào vị trí Bí thư Thành ủy mà nói, thông thường đều là nhiệt huyết dâng trào muốn làm một chút thành tích.
Nhưng bây giờ Hàn Đông dường như không vội vàng chút nào, rành mạch phân minh, điềm đạm như một ông lão bốn năm mươi tuổi vậy.
Trên thực tế, từ góc độ của Hàn Đông mà nói, nếu Chủ tịch thành phố là một nhân vật tương đối cấp tiến, như vậy làm Bí thư Thành ủy, thì không thể quá cấp tiến theo.
Huống chi, Bí thư Thành ủy phải nắm chắc toàn cục, sự việc phải suy tính càng nhiều.
Đổi lại một câu nói, trong sự phát triển của thành phố Vinh Châu, quyết sách, quy hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố có xảy ra một chút vấn đề đều không sao, bởi vì Hàn Đông có thể đứng ra sửa chữa.
Nhưng nếu Hàn Đông cũng mù quáng cấp tiến, một khi xảy ra rủi ro, vậy ai sẽ dọp dẹp cục diện rối ren này?
Đây cũng chính là điểm khác nhau giữa Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố.
Hàn Đông mặc dù đã ngồi ở vị trí Bí thư Thành ủy, cho dù trong lòng Hàn Đông kỳ vọng phát triển tốt thành phố Vinh Châu, cũng phải mỗi bước một dấu chân, từng bước làm tốt công tác.
Chiến tích đối với Hàn Đông mà nói, mặc dù quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải là duy nhất.
Biết cách sống có mức độ, mới cho thấy tố chất thật sự của một người.
- Chủ tịch thành phố Khương trong công việc có ý tưởng gì hay, có thể can đảm làm thử, chỉ cần có lợi cho thành phố Vinh Châu, Thành ủy sẽ hoàn toàn ủng hộ.
Hàn Đông mỉm cười nói, tính tích cực của Khương Vinh Quang là tốt, chỉ cần hai người phối hợp, trên thực tế có thể dễ dàng làm cho thành phố Vinh Châu phát triển.
Khương Vinh Quang cảm thấy có chút oan khuất.
Lão ta cảm thấy Hàn Đông thực ra vẫn luôn thờ ơ lãnh đạm, thái độ đối đãi với mình lúc thả lỏng lúc bắt chặt cũng rất tùy ý.
Đây hoàn toàn là thủ đoạn lão luyện của những tay già đời ở trong quan trường đã lâu, bây giờ thể hiện trên người Hàn Đông vô cùng tinh xảo.
“Tiểu tử này quả thật không thể xem thường.” trong lòng Khương Vinh Quang âm thầm oán thán, “Xem ra, hắn thật sự muốn làm chút chuyện, tuy nhiên lại muốn nắm giữ đại cục, nắm bắt phương hướng.”
Khương Vinh Quang cảm thấy, nói trắng ra, Hàn Đông chính là hy vọng mình ở trong tay hắn, cần mẫn làm việc.
Như vậy, giống như Hàn Đông là một ông chủ đích thực của một doanh nghiệp, mà Khương Vinh Quang là Tổng giám đốc. Hàn Đông đương nhiên muốn Khương Vinh Quang phải kinh doanh tốt cái doanh nghiệp thành phố Vinh Châu này, nhưng cũng muốn tất cả những việc làm của lão không nằm ngoài tầm tay của hắn.
Điều này đối với Hàn Đông mà nói, cũng không có gì khó khăn.
Nhưng đối với Khương Vinh Quang mà nói, lại giống như mang xiềng xích, càm giác rất không tự nhiên.
“Mình cũng không muốn cực khổ làm công cho người khác” Khương Vinh Quang trong lòng nghĩ thầm.
- Cám ơn Bí thư Hàn ủng hộ, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ cho nhân dân thành phố một công đạo hoàn mỹ.
Khương Vinh Quang hiểu được Hàn Đông cũng không phải dễ đối phó như vậy,
Bởi vậy lúc nói chuyện, liền hết sức chú ý.
Như vậy có thể mê hoặc Hàn Đông, còn về trong công việc thực tế làm như thế nào, Khương Vinh Quang cũng có cách của mình.
Tóm lại, Khương Vinh Quang phải dựa vào tưởng tượng và suy nghĩ của mình, nhanh chóng nắm bắt công việc.
Chỉ có làm tốt công tác, mới có thể mặc cả với Hàn Đông.
Đồng thời cũng chỉ có trong quá trình công việc, mới có thể hiện rõ ra nhân tài, tìm kiếm được nhân tài mình có thể sử dụng.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi rất có lòng tin với điều này.
Hai người lại hàn huyên một hồi, rồi Khương Vinh Quang liền cáo từ.
Hàn Đông tiễn lão ta ra cửa, hai người bắt tay xong, Khương Vinh Quang liền bước nhanh xuống lầu.
Khổng Phàm Chi tiến vào thu dọn một chút, sau đó nói:
- Bí thư, vừa rồi Phó chủ nhiệm Trần đến, ông ấy bảo tôi đến nói chuyện.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, vậy anh đi đi, công việc của Phòng Tổng hợp, về sau có chỗ nào chưa rõ, chịu khó học hỏi người khác, nhanh chóng quen thuộc đi.
Bổ nhiệm Khổng Phàm Chi làm Trưởng phòng Tổng hợp, tuy rằng công việc chủ yếu của anh ta vẫn là phục vụ cho Hàn Đông. Nhưng Hàn Đông không chỉ cần một thư ký, hắn hy vọng Khổng Phàm Chi có thể học tập nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, tương lai cho ra ngoài rèn luyện, cũng là một nhân tài rất khá.
Sở dĩ ban đầu đồng ý Khổng Phàm Chi điều qua đây, là Hàn Đông cảm thấy nhân phẩm của anh ta không tồi, chắc chắn rộng lượng, thứ hai Khổng Phàm Chi đầu óc linh hoạt, năng lực học tập cũng rất tốt.
Hàn Đông cảm thấy, chỉ cần bồi dưỡng tốt, Khổng Phàm Chi có thể sẽ giống như Tả Nhất Sơn, bởi vậy khi Khổng Phàm Chi chủ động đề xuất ra, Hàn Đông cũng không do dự liền đồng ý.
- Cám ơn Bí thư, tôi sẽ cố gắng học tập, không ngừng nâng cao.
- Khổng Phàm Chi trong lòng cảm kích, anh ta đương nhiên hiểu được Hàn Đông có ý bồi dưỡng mình.
Đây cũng chính là kỳ vọng của anh ta, ngẫm lại Tả Nhất Sơn, khoảng ba mươi tuổi, đã là Chủ tịch một huyện rồi. Điều này đối với người xuất thân bình thường mà nói, nếu không có lãnh đạo có ý bồi dưỡng, cả đời cũng không nghĩ đến có ngày hôm nay.
Mà tình hình của Khổng Phàm Chi, cũng gần giống như Tả Nhất Sơn. Bây giờ anh ta nhận được đồng tình của Hàn Đông, chỉ cần làm tốt, tiền đồ trước mắt không cần phải nói.
Sau khi tráng chén trà của Hàn Đông xong, Khổng Phàm Chi nhanh chóng đi xuống lầu, đến văn phòng của Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Trần Văn.
Trần Văn là Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, quản lý nhân sự và các công việc khác. Khổng Phàm Chi được bổ nhiệm là Trưởng phòng Tổng hợp, đương nhiên phải qua chỗ ông ta nói chuyện, sau đó mới tuyên bố trên cuộc họp văn phòng Thành ủy.
- Tiểu Phàm đến rồi, ngồi xuống đây đi.
Nhìn thấy Khổng Phàm Chi, thái độ của Trần Văn vô cùng thân thiết.
Tuy rằng Khổng Phàm Chi chỉ là cán bộ cấp Trưởng phòng, nhưng anh ta là thư ký của Bí thư Thành ủy, đến từ địa phương khác, rất rõ ràng là một người được Hàn Đông coi trọng.
Cho nên tuy rằng là lãnh đạo trực tiếp, Trần Văn không hề tự cao tự đại.
- Cám ơn Phó chủ nhiệm Trần.
Khổng Phàm Chi đúng mực nói, không vì là thư ký của Hàn Đông mà có chút kiêu căng.
Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, là Bí thư Thành ủy, phải phê duyệt tài liệu tương đối nhiều. Huống chi thành phố Vinh Châu trước kia xảy ra biến cố, rất nhiều chuyện, Hàn Đông cũng phải sắp xếp lại. Mà thông qua việc thẩm duyệt một số tài liệu trước kia, cũng có thể nắm bắt trực quan hơn công việc trước kia.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi kẻ ngang đi đến bên ngoài phòng làm việc của Hàn Đông, ông ta với vẻ mặt tươi cười, ngó vào bên trong xem, thấy gian phòng của thư ký không có người, không khỏi ngẩn ra, cẩn thận lắng nghe một chút, dường như trong văn phòng không có tiếng nói, trên mặt ông ta lộ vẻ nghi hoặc, còn có chút do dự.
Rất nhanh, người đàn ông trung niên liền hạ quyết tâm, giơ tay lên gõ cửa vài cái, tiếng gõ cửa của ông ta hơi mạnh một chút, để cho người trong phòng có thể nghe được.
Tiếng gõ cửa vọng tới, Hàn Đông ngẩng đầu nói một tiếng:
- Mời vào.
Sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Trên mặt người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa lập tức lộ vẻ kích động, lập tức giơ tay sửa sang lại quần áo, nhìn kỹ lại quần áo của mình một lượt.
Tiếp đó đôi mày, mắt, môi của ông ta cùng giật lên một lát, giống như thử điều chỉnh linh kiện máy móc vậy, rồi vội vàng chỉnh nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng bước đến đẩy cửa phòng trong.
- Chào Bí thư Hàn, tôi là Khang Văn Kính của Cục Tài chính, tôi đến báo cáo công việc với anh.
Người đàn ông trung niên mới vừa vào cửa, liền có chút hồi hộp, nói.
Cục Tài chính là một trong các cơ quan tạo thành Ủy ban nhân dân thành phố, ông ta đến báo cáo với Bí thư Thành ủy, cũng không thích hợp lắm.
Tuy nhiên, với tình huống này, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đương nhiên là không ai nói toạc ra.
Cục Tài chính là một trong các cơ quan quan trọng tạo thành Ủy ban nhân dân thành phố, bất kể là Thành ủy hay là Ủy ban nhân dân thành phố, đều không dễ dàng buông tha khống chế cơ quan này.
Bởi vì như vậy, Khang Văn Kính là Phó cục trưởng chủ trì toàn diện công tác của Cục Tài chính, mấy ngày nay vẫn luôn do dự, suy trước tính sau, ông ta vẫn lựa chọn báo cáo công việc với Hàn Đông.
Đối với việc Khang Văn Kính đến đây, Hàn Đông cũng không cảm thấy bất ngờ.
Có lẽ Khang Văn Kính đã nghe được tình hình cuộc họp Hội nghị thường vụ hôm nay, ông ta phải đưa ra lựa chọn chính xác cũng là chuyện đương nhiên.
Khang Văn Kính báo cáo cụ thể công việc của Cục Tài chính, trong đó nhiều lần nhắc tới muốn nhận được sự lãnh đạo của Thành ủy, từ phương diện đó thêm một bước hoàn thiện.
Hàn Đông hiểu được ý đồ của Khang Văn Kính, ông ta là muốn lên làm chính, muốn ngồi vững vị trí Cục trưởng Cục Tài chính.
Bây giờ Hàn Đông đang là lúc cần trợ thủ, bởi vậy đối với việc Khang Văn Kính tự nguyện tìm đến, Hàn Đông đương nhiên phải biểu thị sự đón nhận.
- Tầm quan trọng của Cục Tài chính, tôi cũng không muốn nói nhiều, hy vọng anh tuân theo quy hoạch của toàn thành phố, nắm chắc phương diện tài chính, cống hiến lớn cho sự phát triển của thành phố Vinh Châu.
Tuy rằng Hàn Đông không nói rõ, nhưng trong lòng Khang Văn Kính vô cùng kích động, xem ra mình đến trước báo cáo công tác thật là đúng đắn, chỉ cần có được sự tán thành của Bí thư Thành ủy Hàn Đông, như vậy khả năng lên làm chính sẽ lớn hơn rồi.
- Cám ơn Bí thư Hàn, tôi sẽ ghi nhớ chỉ thị của Bí thư Hàn, cố gắng triển khai công việc.
- Khang Văn Kính đứng lên, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vậy thì làm cho tốt.
Thấy Hàn Đông lại cúi đầu xem tài liệu, Khang Văn Kính vội vàng cáo từ.
Lúc ra cửa, vừa vặn gặp Khổng Phàm Chi, tuy rằng không quen biết với anh chàng này, nhưng Khang Văn Kính cũng đoán là thư ký của Bí thư Hàn, bởi vậy cũng khách khí gật đầu, nói:
- Xin chào.
Nhìn thấy bộ dáng hớn hở của Khang Văn Kính, Khổng Phàm Chi biết rằng người này chắc chắn đến tìm Hàn Đông nói chuyện, và tương đối có hiệu quả, nên mới vui vẻ như vậy, vì thế cũng giơ tay ra bắt tay với ông ta, đồng thời giới thiệu qua về bản thân.
Khang Văn Kính cũng giới thiệu bản thân một câu, sau đó đi về.
Mặc dù muốn kết thân với Khổng Phàm Chi, nhưng ở đây không thích hợp nói nhiều.
Khương Vinh Quang biết rằng kẻ yếu đấu không lại kẻ mạnh, nhưng ông ta vẫn phải thể hiện một chút, bởi vậy nhắc đến coi như là chỉnh đốn toàn diện tác phong làm việc của các ban nghành trong toàn thành phố, không thể đòi hỏi hoàn hảo, không thể uốn cong thành thẳng, nếu bởi vậy mà ảnh hưởng đến tính tích cực trong công việc của mọi người, thì đó là lợi bất cập hại.
Hàn Đông mang vẻ mặt tươi cười, hiểu rõ tâm trạng của Khương Vinh Quang, lão ta chẳng qua là muốn biểu thị sự hiện hữu của mình mà thôi, như vậy có thể tha thứ được.
Và vấn đề mà Khương Vinh Quang đưa ra cũng nên chú ý.
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch thành phố Khương đưa ra điểm này rất quan trọng, chỉnh đốn tác phong làm việc, không phải để cho mọi người không làm việc, mà là để làm việc tốt hơn, là trong phạm vi quy tắc, cố hết sức làm tốt công tác, chứ không phải vì công tác, xem nhẹ các loại quy tắc…
Nhấn mạnh một hồi, ánh mắt của Hàn Đông hướng về phía Tư lệnh viên phân quân khu Diệp Xuyên đang ngồi ở kia không nói câu nào.
Từ sau khi vào phòng họp, Diệp Xuyên ngồi thẳng người ở đó, vẻ mặt trang nghiêm, cũng không nói chuyện với ai.
Lúc này, ánh mắt của Diệp Xuyên chạm mắt Hàn Đông, anh ta thoáng mỉm cười, giọng nói sang sảng:
- Tôi bỏ phiếu trắng.
Đối với thái độ của anh ta, mọi người đều không cảm thấy bất ngờ.
Bình thường mà nói, Tư lệnh viên phân quân khu mặc dù thuộc về Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng khi ở Thành ủy thảo luận hội nghị, thông thường đều không tham gia vào, thậm chí rất nhiều người rất ít khi tham dự Hội nghị thường vụ, mỗi lần đều xin nghỉ phép.
Hôm nay Diệp Xuyên có thể tới tham gia Hội nghị này là rất tốt rồi, bởi vậy cũng không cần anh ta có ý kiến gì.
Diệp Xuyên sau khi nói xong câu trên, trên mặt lập tức trở về vẻ nghiêm túc, đôi mắt kiên định nhìn về phía trước, dường như dù cho trước mắt xảy ra chuyện đại sự, cũng không làm cho anh ta thay đổi sắc mặt.
Hàn Đông khẽ gật đầu, nói:
- Ừ, mọi người đều đưa ra ý kiến rồi, chuyện đó cứ quyết định như vậy.
Sau đó, Tào Tư Hào lại đề xuất công tác của văn phòng Thành ủy không thể trì hoãn, đề nghị do Bành Kiến Trung của Phòng Tổng hợp văn phòng Thành ủy đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng.
Đề nghị này cũng nhận được sự ủng hộ của Hàn Đông, người khác trên cơ bản cũng không có ý kiến gì.
Dù sao khối văn phòng Thành ủy này, chính là độc chiếm của Bí thư Thành ủy, bây giờ đến Hàn Đông cũng tỏ vẻ đồng ý, những người khác đương nhiên không cần phải nói nữa.
Hàn Đông nói:
- Hôm nay quyết định mấy hạng mục nhân sự, Ban Tổ chức phải nhanh chóng làm xong quy trình, để cho những người liên quan nhanh chóng vào vị trí công tác.
Sau khi tan họp, Hàn Đông dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp.
Trong tình huống bình thường, làm Bí thư Thành ủy, khi họp đều là người đến sau cùng, khi tan họp đều là người ra đầu tiên.
Khương Vinh Quang đi phía sau Hàn Đông, trong lòng rất không thoải mái.
Hàn Đông vừa mới nhậm chức, đã nhe răng nanh của hắn ra, xem ra về sau Hàn Đông sẽ nhúng tay vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố.
Tình trạng như vậy khiến Khương Vinh Quang rất khó chịu.
Nhưng không có cách nào, Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, mình ở thành phố Vinh Châu này cũng không có căn cơ mạng lưới gì, huống hồ trên đầu còn đội mũ Quyền Chủ tịch thành phố, bây giờ cũng không thể biểu hiện quá đáng.
Tuy rằng Khương Vinh Quang đến trước Hàn Đông vài ngày, nhưng bây giờ xem ra, Hàn Đông ngoài ưu thế bẩm sinh của Bí thư Thành ủy ra, mặt khác còn có Trưởng ban Tuyên giáo Đàm Bá Duệ và Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố La Lập Thanh, rõ ràng đứng về phía Hàn Đông.
Bởi vậy theo thế cục hiện giờ, Hàn Đông chỉ cần lấy được thêm một, hai phiếu, có đề nghị gì trên Hội nghị thường vụ Thành ủy, về cơ bản đều có thể được thông qua.
Lấy ví dụ như cuộc họp hôm nay, Hàn Đông cùng Phó bí thư Khâu Hiểu Mai, còn có Trưởng ban thư ký Thành ủy Tào Tư Hào đã trao đổi với nhau trước, như vậy việc điều chỉnh Cục trưởng Cục Quản lý đô thị Nhâm Kiệt Hạo, khi đề bạt ba người Trâu Ninh Phối, Bì Trí Ba, Bành Kiến Trung, về cơ bản không gặp trở ngại gì.
“Xem ra Hàn Đông này thật không đơn giản, các thủ đoạn trên quan trường đều sử dụng rất thành thạo.” Khương Vinh Quang trong lòng nghĩ thầm, "Hơn nữa hắn rất xem trọng quyền lực, công việc về sau sẽ không dễ làm rồi.”
Không khỏi nhíu mày, Khương Vinh Quang ngẩng đầu nhìn Hàn Đông đang đi ở phía trước, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi, toát ra vẻ rất kiên định, mỗi bước chân đều bước rất điềm đạm, chắc chắn.
Lúc này, Khương Vinh Quang cảm thấy áp lực rất lớn, lão ta vốn muốn làm lớn một trận.
Nhưng bây giờ xem ra, bất kể con đường trước kia của Hàn Đông đi được như thế nào, nhưng đều không thoát khỏi một sự thực, đó là Hàn Đông là một thành viên trong giới quan trường Trung Hoa, chỉ là ưu tú hơn đại bộ phận quan viên mà thôi.
Ngoài ra, Hàn Đông cũng có nhiều điểm giống với những người khác, hắn lên làm Bí thư Thành ủy, cũng không thể thể hiện rộng rãi khoan dung hơn so với người khác. Đặc biệt là ở phương diện quyền lực của toàn thành phố, thậm chí có khả năng nắm chắc hơn so với Bí thư Thành ủy khác.
"Vì sao luôn phải nội đấu chứ." Khương Vinh Quang trong lòng buồn bực nghĩ thầm, trong mắt lão xem ra mình toàn tâm toàn ý muốn làm tốt công việc, nhưng Hàn Đông làm Bí thư Thành ủy yêu thích nắm quyền, cho nên lão ta cảm thấy rất uất ức.
Trên thực tế, tâm trạng này của Khương Vinh Quang, có tính đại biểu.
Rất nhiều người làm quan, đặc biệt là trợ thủ, luôn hy vọng cấp trên cho mình nhiều quyền tự chủ, luôn cảm thấy mình một lòng một dạ làm việc, dường như ngoài mình ra, tâm tư người khác đều không tập trung vào công việc.
Còn tình hình thực tế thì sao, trên thực tế người khác cũng muốn nghĩ cách làm tốt công tác.
Chỉ là suy nghĩ của mọi người không giống nhau, mà lãnh đạo thông thường đều có ưu thế.
Bởi vậy, người làm trợ thủ đều cảm thấy oan khuất, trong lòng dễ dàng sinh ra oán thán.
Theo tình hình hiện tại của thành phố Vinh Châu, Hàn Đông chắc chắn là có tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh rất cao.
Từ khi được bổ nhiệm là Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu, Hàn Đông vẫn đang suy nghĩ làm thế nào nắm bắt được công việc ở thành phố Vinh Châu, nhanh chóng làm cho các công việc của thành phố Vinh Châu có được khởi sắc.
Đây không chỉ là vấn đề chiến tích, đối với dân chúng bình thường của thành phố Vinh Châu mà nói, cũng rất có ích.
Hàn Đông sở dĩ triển khai công việc từ Cục Quản lý đô thị, đưa ra vấn đề đẩy mạnh tác phong công việc, mục đích chủ yếu là chỉnh đốn quan trường của thành phố Vinh Châu, thay đổi một chút tác phong, làm cho mọi người có cảm giác cấp bách.
Đồng thời, ở trong quá trình này, quy phạm lại công việc thực thi pháp luật của Cục Quản lý đô thị, Cục Công an và các ban ngành khác, ít ra có thể tránh được rất nhiều mâu thuẫn xã hội.
Đi đến đầu cầu thang, Hàn Đông đứng lại, quay người nói với Khương Vinh Quang:
- Chủ tịch thành phố Khương, anh có thời gian không, đến văn phòng tôi ngồi một lát.
Khương Vinh Quang sửng sốt, nghĩ thầm Hàn Đông là có ý gì, đã chiếm được lợi rồi còn khoe mẽ, gọi mình vào phòng làm việc của hắn để tiếp tục thể hiện quyền uy của hắn?
Nhìn vẻ ôn hòa và nụ cười trên mặt Hàn Đông, Khương Vinh Quang lại càm thấy Hàn Đông không đến mức nông cạn như vậy, vì thế gật đầu, nói:
- Được, tôi cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với Bí thư Hàn.
Hai người đi đến văn phòng của Hàn Đông, ngồi xuống khu tiếp khách, Hàn Đông đưa cho Khương Vinh Quang một điếu thuốc, nói:
- Chủ tịch thành phố Khương, về mặt công việc, chúng ta sau này phải trao đổi nhiều hơn mới được.
Khương Vinh Quang nhận lấy điếu thuốc, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nghĩ thầm rằng hắn nói trao đổi nhiều hơn, vậy sự việc ngày hôm nay sao không trao đổi trước với mình? Coi như hắn muốn làm một bước đột phá, cũng nên nói với mình nhân vật số một Ủy ban nhân dân thành phố một câu chứ, chỉ cần là vì công việc, chút chuyện này mình phối hợp cũng không có vấn đề gì.
“Hừ, mình thấy Hàn Đông này làm quan tha hồ hoành hành, không cho dân chúng tự do.” Khương Vinh Quang hút thuốc, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Bí thư Hàn nói rất đúng, sự phát triển các mặt của thành phố Vinh Châu, lạc hậu hơn rất nhiều so với các thành phố anh em, chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, đồng tâm hiệp lực, cùng thúc đấy các công việc tiến triển mới được, có tình hình gì, tăng cường trao đổi với nhau, sẽ rất có lợi cho việc làm tốt công tác.
Bây giờ trong lòng Khương Vinh Quang đã có ấn tượng không tốt, bởi vậy cho dù Hàn Đông có đưa ra ý tốt, lão ta cũng không cho là thật.
Khổng Phàm Chi lúc này bưng trà bước vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt Khương Vinh Quang, cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Khương, mời dùng trà.
Khương Vinh Quang không nói gì, chỉ gật gật đầu, xem như đã trả lời rồi.
Hàn Đông hiểu được tâm trạng Khương Vinh Quang lúc này không tốt, bởi vậy gọi lão ta đến, chính là để đi sâu trao đổi, nói ra suy nghĩ, cách nghĩ của mình với lão, cố gắng duy trì hợp tác.
Bây giờ Hàn Đông đã thể hiện rõ thủ đoạn của mình, như vậy kế tiếp là làm thế nào làm tốt vấn đề hợp tác.
- Chủ tịch thành phố Khương, về sự việc hôm nay thảo luận trên cuộc họp Hội nghị thường vụ, bởi vì vấn đề thời gian, trước đó tôi cũng không trao đổi được với anh, tổng thể mà nói, điều chỉnh bộ máy Cục Quản lý đô thị, tăng cường xây dựng tác phong công tác, chủ yếu là xuất phát từ chỉnh đốn cán bộ cơ quan các cấp của thành phố Vinh Châu, để cho mọi người làm việc tốt hơn.
Hàn Đông trước tiên giải thích sự việc trong cuộc họp Hội nghị thường vụ, coi như giải thích một cách uyển chuyển cho Khương Vinh Quang biết. Cho dù giải thích này có chân thực hay không, ít ra có thể biểu hiện được thành ý của Hàn Đông.
Tiếp theo, Hàn Đông lại nói ra những suy nghĩ tổng thể, đưa ra những ý tưởng cơ bản của mình, rồi nói:
- Công việc của thành phố Vinh Châu, cần chúng ta cùng nhau cố gắng, bởi vậy trong công việc sau này, chúng ta phải tăng cường giao lưu, trao đổi, hợp tác, phân công hợp tác Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, về công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, Thành ủy sẽ hết sức ủng hộ, Chủ tịch thành phố Khương có suy nghĩ, đề nghị gì, có thể bất cứ lúc nào đưa ra thảo luận, hy vọng dưới sự nỗ lực của chúng ta, sẽ làm cho thành phố Vinh Châu phát triển hơn.
Khương Vinh Quang trong lòng tràn đầy nghi hoặc, lão ta cảm giác Hàn Đông dường như rất có thành ý, dường như cũng một lòng làm tốt công việc, lão cảm thấy nếu thật sự là như vậy, thì cũng không phải là kém cỏi.
- Bí thư Hàn, là Quyền Chủ tịch thành phố, việc thực hiện các chính sách, quy hoạch của Thành ủy là trách nhiệm của tôi. Điểm này, Bí thư Hàn cứ yên tâm, Ủy ban nhân dân thành phố chắc chắn không có vấn đề gì. Vừa rồi Bí thư Hàn nhắc tới việc phân công hợp tác, tôi cảm thấy rất thích hợp với tình hình hiện tại của thành phố Vinh Châu, có Bí thư Hàn lãnh đạo Thành ủy, nắm bắt được đại cục công tác của toàn thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi sẽ triển khai công tác cụ thể, như vậy nhất định sẽ làm cho thành phố Vinh Châu phát triển hơn.
Truyện convert hay : Nhiếp Chính Vương Y Phẩm Cuồng Phi
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Đúng vậy, phát triển tốt thành phố Vinh Châu, là trách nhiệm và sứ mệnh của Thành ủy, tất cả công việc của chúng ta, đều tiến hành xung quanh một mục tiêu này.
Hàn Đông tươi cười nói.
Vừa rồi Khương Vinh Quang cố ý nhấn mạnh chuyện phân công hợp tác, lại nhấn mạnh Thành ủy phải nắm chắc đại cục vĩ mô.
Ý đồ của lão ta rất rõ ràng, chính là không muốn Hàn Đông nhúng tay vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố.
Bởi vậy có thể thấy được, Khương Vinh Quang vẫn không yên tâm, lo lắng Hàn Đông khoa tay múa chân.
Hàn Đông đương nhiên hiểu được, bất luận là ai ở vị trí Chủ tịch thành phố, cũng đều không muốn Bí thư Thành ủy nói này nói kia tham gia vào công việc của mình.
Đây là hiện tượng đặc biệt trong thể chế Trung Hoa.
Nhân vật số một của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, về cơ bản đều là phát triển trong đấu tranh.
Giữa Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, chưa từng có chung sống hài hòa thực sự.
Đối với thái độ của Khương Vinh Quang, Hàn Đông ở mức độ nhất định cũng có thể bỏ qua.
Chỉ cần là vì công tác, tất cả đều có thể thảo luận, có thể hiệp thương.
Khương Vinh Quang nhìn vẻ mặt tươi cười của Hàn Đông, trong lòng đầy nghi hoặc về thái độ của hắn.
“Hắn vẫn còn trẻ, có thể đi đến bước này, quả nhiên có chút thủ đoạn.” Khương Vinh Quang trong lòng thở dài, “Về sau nếu muốn lập chút chiến tích, phải hao công tốn sức mới được.”
Hàn Đông nói:
- - Mấy ngày tiếp theo, tôi chuẩn bị đi các quận huyện, đơn vị, làm công tác nghiên cứu, nắm bắt tình hình thực tế, sau đó trung tuần tháng 6 mở cuộc họp Hội nghị thường vụ, tập trung thảo luận việc bố trí nhân sự toàn thành phố, về mặt này Chủ tịch thành phố Khương cũng phải chuẩn bị trước mới được.
Khương Vinh Quang gật đầu, nói:
- Nhân sự phải sắp xếp xong, công việc của chúng ta mới có thể thuận lợi triển khai, tôi sẽ xem xét cẩn thận. Đúng rồi, hai ngày nữa tôi chuẩn bị mang theo đội ngũ Ủy ban nhân dân thành phố, và các cán bộ cơ quan trực thuộc thành phố có liên quan, đi thành phố Mi Lạc một chuyến xem xem.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Thành phố Mi Lạc xếp hạng trong mười thành phố hàng đầu của tỉnh, còn là đầu rồng phát triển của khu vực phía Nam tỉnh Tây Xuyên, rất nhiều phương diện đáng để chúng ta học tập tham khảo. Chủ tịch thành phố Khương làm việc khá lâu ở thành phố Mi Nhạc, tương đối quen thuộc với tình hình ở đó, đưa mọi người đi tham quan học tập, cũng rất có ích.
Khương Vinh Quang thấy Hàn Đông không nói gì khác, trong lòng có chút vui mừng, nói:
- Bí thư Hàn, tôi không phải vì làm qua ở thành phố Mi Lạc, mà cho là tất cả thành phố Mi Lạc đều tốt. Chủ yếu là thành phố Vinh Châu hiện giờ có rất nhiều mặt, tồn tại rất nhiều vấn đề. Đồng thời một số cán bộ của chúng ta, quan niệm tư tưởng vẫn rất lạc hậu, bởi vậy tôi muốn thông qua cách đi ra ngoài học tập, để cho mọi người mở rộng tầm nhìn. Về sau cũng phải tổ chức cán bộ, luân phiên đến khu duyên hải học tập khảo sát, chỉ có giải phóng tư tưởng, tiêu trừ tất cả trói buộc, chúng ta mới có thể bước về phía trước.
Hàn Đông cũng cảm thấy Khương Vinh Quang nói có lý, cán bộ của thành phố Vinh Châu tổng thể mà nói, có lối suy nghĩ khá cứng nhắc, có thể đi ra ngoài mở mang kiến thức một chút cũng tốt.
Tuy nhiên nghe Khương Vinh Quang nói thành phố Vinh Châu không đúng chút nào, Hàn Đông phải làm tốt phương châm dự phòng, nói:
- Học tập kinh nghiệm tiên tiến, chủ yếu là tiêu hóa hấp thụ, kết hợp với tình hình thực tế của thành phố Vinh Châu, chứ không phải là học một chút công phu bề ngoài, một cách mù quáng máy móc, không thể cứ đi là được, mà chủ yếu là đi về sẽ làm như thế nào, làm sao kết hợp với tình hình của thành phố Vinh Châu để triển khai công việc. Bởi vậy tôi đề nghị các anh sau khi đi học tập khảo sát trở về, mở một cuộc họp thảo luận giới thiệu kinh nghiệm, cuộc họp nghiên cứu, vận dụng phù hợp vào triển khai công việc.
Khương Vinh Quang há mồm hít hai hơi thuốc, trong lòng có chút khó chịu, Hàn Đông lại nói này nói nọ về công việc của Ủy ban nhân dân thành phố rồi.
Tuy rằng Hàn Đông nói không phải là nhiều, nhưng Khương Vinh Quang cảm giác như có một sợi thừng lúc nào cũng chụp lên đầu mình, làm cho lão ta muốn tự do vùng vẫy cũng không được.
“Chỉ có làm nhân vật số một, mới có thể thật sự phát huy lý tưởng của mình, mới có thể theo quy hoạch của mình làm nên sự nghiệp, nếu không, toàn có người cản trở, khi làm rất nhiều chuyện sẽ bị thay đổi bộ dạng.”
Khương Vinh Quang bất đắc dĩ nghĩ đến.
Bây giờ Khương Vinh Quang giống như một thanh niên đầy nhiệt huyết, trong lòng sôi sục khí thế, cuộn ống tay áo, vén ống quần lên, chuẩn bị mở rộng tay chân làm lớn một trận.
Mà sự tồn tại của Hàn Đông, làm cho lão ta cảm thấy có rất nhiều chuyện hoàn toàn không thể làm theo cách nghĩ của mình, có một cảm giác bó tay bó chân.
Điều làm cho lão ta nghĩ không thông là, tuổi tác của Hàn Đông còn trẻ, với một thanh niên hơn hai mươi tuổi đã ngồi vào vị trí Bí thư Thành ủy mà nói, thông thường đều là nhiệt huyết dâng trào muốn làm một chút thành tích.
Nhưng bây giờ Hàn Đông dường như không vội vàng chút nào, rành mạch phân minh, điềm đạm như một ông lão bốn năm mươi tuổi vậy.
Trên thực tế, từ góc độ của Hàn Đông mà nói, nếu Chủ tịch thành phố là một nhân vật tương đối cấp tiến, như vậy làm Bí thư Thành ủy, thì không thể quá cấp tiến theo.
Huống chi, Bí thư Thành ủy phải nắm chắc toàn cục, sự việc phải suy tính càng nhiều.
Đổi lại một câu nói, trong sự phát triển của thành phố Vinh Châu, quyết sách, quy hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố có xảy ra một chút vấn đề đều không sao, bởi vì Hàn Đông có thể đứng ra sửa chữa.
Nhưng nếu Hàn Đông cũng mù quáng cấp tiến, một khi xảy ra rủi ro, vậy ai sẽ dọp dẹp cục diện rối ren này?
Đây cũng chính là điểm khác nhau giữa Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố.
Hàn Đông mặc dù đã ngồi ở vị trí Bí thư Thành ủy, cho dù trong lòng Hàn Đông kỳ vọng phát triển tốt thành phố Vinh Châu, cũng phải mỗi bước một dấu chân, từng bước làm tốt công tác.
Chiến tích đối với Hàn Đông mà nói, mặc dù quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải là duy nhất.
Biết cách sống có mức độ, mới cho thấy tố chất thật sự của một người.
- Chủ tịch thành phố Khương trong công việc có ý tưởng gì hay, có thể can đảm làm thử, chỉ cần có lợi cho thành phố Vinh Châu, Thành ủy sẽ hoàn toàn ủng hộ.
Hàn Đông mỉm cười nói, tính tích cực của Khương Vinh Quang là tốt, chỉ cần hai người phối hợp, trên thực tế có thể dễ dàng làm cho thành phố Vinh Châu phát triển.
Khương Vinh Quang cảm thấy có chút oan khuất.
Lão ta cảm thấy Hàn Đông thực ra vẫn luôn thờ ơ lãnh đạm, thái độ đối đãi với mình lúc thả lỏng lúc bắt chặt cũng rất tùy ý.
Đây hoàn toàn là thủ đoạn lão luyện của những tay già đời ở trong quan trường đã lâu, bây giờ thể hiện trên người Hàn Đông vô cùng tinh xảo.
“Tiểu tử này quả thật không thể xem thường.” trong lòng Khương Vinh Quang âm thầm oán thán, “Xem ra, hắn thật sự muốn làm chút chuyện, tuy nhiên lại muốn nắm giữ đại cục, nắm bắt phương hướng.”
Khương Vinh Quang cảm thấy, nói trắng ra, Hàn Đông chính là hy vọng mình ở trong tay hắn, cần mẫn làm việc.
Như vậy, giống như Hàn Đông là một ông chủ đích thực của một doanh nghiệp, mà Khương Vinh Quang là Tổng giám đốc. Hàn Đông đương nhiên muốn Khương Vinh Quang phải kinh doanh tốt cái doanh nghiệp thành phố Vinh Châu này, nhưng cũng muốn tất cả những việc làm của lão không nằm ngoài tầm tay của hắn.
Điều này đối với Hàn Đông mà nói, cũng không có gì khó khăn.
Nhưng đối với Khương Vinh Quang mà nói, lại giống như mang xiềng xích, càm giác rất không tự nhiên.
“Mình cũng không muốn cực khổ làm công cho người khác” Khương Vinh Quang trong lòng nghĩ thầm.
- Cám ơn Bí thư Hàn ủng hộ, tôi tin tưởng dưới sự lãnh đạo của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố nhất định sẽ cho nhân dân thành phố một công đạo hoàn mỹ.
Khương Vinh Quang hiểu được Hàn Đông cũng không phải dễ đối phó như vậy,
Bởi vậy lúc nói chuyện, liền hết sức chú ý.
Như vậy có thể mê hoặc Hàn Đông, còn về trong công việc thực tế làm như thế nào, Khương Vinh Quang cũng có cách của mình.
Tóm lại, Khương Vinh Quang phải dựa vào tưởng tượng và suy nghĩ của mình, nhanh chóng nắm bắt công việc.
Chỉ có làm tốt công tác, mới có thể mặc cả với Hàn Đông.
Đồng thời cũng chỉ có trong quá trình công việc, mới có thể hiện rõ ra nhân tài, tìm kiếm được nhân tài mình có thể sử dụng.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi rất có lòng tin với điều này.
Hai người lại hàn huyên một hồi, rồi Khương Vinh Quang liền cáo từ.
Hàn Đông tiễn lão ta ra cửa, hai người bắt tay xong, Khương Vinh Quang liền bước nhanh xuống lầu.
Khổng Phàm Chi tiến vào thu dọn một chút, sau đó nói:
- Bí thư, vừa rồi Phó chủ nhiệm Trần đến, ông ấy bảo tôi đến nói chuyện.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, vậy anh đi đi, công việc của Phòng Tổng hợp, về sau có chỗ nào chưa rõ, chịu khó học hỏi người khác, nhanh chóng quen thuộc đi.
Bổ nhiệm Khổng Phàm Chi làm Trưởng phòng Tổng hợp, tuy rằng công việc chủ yếu của anh ta vẫn là phục vụ cho Hàn Đông. Nhưng Hàn Đông không chỉ cần một thư ký, hắn hy vọng Khổng Phàm Chi có thể học tập nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, tương lai cho ra ngoài rèn luyện, cũng là một nhân tài rất khá.
Sở dĩ ban đầu đồng ý Khổng Phàm Chi điều qua đây, là Hàn Đông cảm thấy nhân phẩm của anh ta không tồi, chắc chắn rộng lượng, thứ hai Khổng Phàm Chi đầu óc linh hoạt, năng lực học tập cũng rất tốt.
Hàn Đông cảm thấy, chỉ cần bồi dưỡng tốt, Khổng Phàm Chi có thể sẽ giống như Tả Nhất Sơn, bởi vậy khi Khổng Phàm Chi chủ động đề xuất ra, Hàn Đông cũng không do dự liền đồng ý.
- Cám ơn Bí thư, tôi sẽ cố gắng học tập, không ngừng nâng cao.
- Khổng Phàm Chi trong lòng cảm kích, anh ta đương nhiên hiểu được Hàn Đông có ý bồi dưỡng mình.
Đây cũng chính là kỳ vọng của anh ta, ngẫm lại Tả Nhất Sơn, khoảng ba mươi tuổi, đã là Chủ tịch một huyện rồi. Điều này đối với người xuất thân bình thường mà nói, nếu không có lãnh đạo có ý bồi dưỡng, cả đời cũng không nghĩ đến có ngày hôm nay.
Mà tình hình của Khổng Phàm Chi, cũng gần giống như Tả Nhất Sơn. Bây giờ anh ta nhận được đồng tình của Hàn Đông, chỉ cần làm tốt, tiền đồ trước mắt không cần phải nói.
Sau khi tráng chén trà của Hàn Đông xong, Khổng Phàm Chi nhanh chóng đi xuống lầu, đến văn phòng của Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Trần Văn.
Trần Văn là Phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, quản lý nhân sự và các công việc khác. Khổng Phàm Chi được bổ nhiệm là Trưởng phòng Tổng hợp, đương nhiên phải qua chỗ ông ta nói chuyện, sau đó mới tuyên bố trên cuộc họp văn phòng Thành ủy.
- Tiểu Phàm đến rồi, ngồi xuống đây đi.
Nhìn thấy Khổng Phàm Chi, thái độ của Trần Văn vô cùng thân thiết.
Tuy rằng Khổng Phàm Chi chỉ là cán bộ cấp Trưởng phòng, nhưng anh ta là thư ký của Bí thư Thành ủy, đến từ địa phương khác, rất rõ ràng là một người được Hàn Đông coi trọng.
Cho nên tuy rằng là lãnh đạo trực tiếp, Trần Văn không hề tự cao tự đại.
- Cám ơn Phó chủ nhiệm Trần.
Khổng Phàm Chi đúng mực nói, không vì là thư ký của Hàn Đông mà có chút kiêu căng.
Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu, là Bí thư Thành ủy, phải phê duyệt tài liệu tương đối nhiều. Huống chi thành phố Vinh Châu trước kia xảy ra biến cố, rất nhiều chuyện, Hàn Đông cũng phải sắp xếp lại. Mà thông qua việc thẩm duyệt một số tài liệu trước kia, cũng có thể nắm bắt trực quan hơn công việc trước kia.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi kẻ ngang đi đến bên ngoài phòng làm việc của Hàn Đông, ông ta với vẻ mặt tươi cười, ngó vào bên trong xem, thấy gian phòng của thư ký không có người, không khỏi ngẩn ra, cẩn thận lắng nghe một chút, dường như trong văn phòng không có tiếng nói, trên mặt ông ta lộ vẻ nghi hoặc, còn có chút do dự.
Rất nhanh, người đàn ông trung niên liền hạ quyết tâm, giơ tay lên gõ cửa vài cái, tiếng gõ cửa của ông ta hơi mạnh một chút, để cho người trong phòng có thể nghe được.
Tiếng gõ cửa vọng tới, Hàn Đông ngẩng đầu nói một tiếng:
- Mời vào.
Sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Trên mặt người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa lập tức lộ vẻ kích động, lập tức giơ tay sửa sang lại quần áo, nhìn kỹ lại quần áo của mình một lượt.
Tiếp đó đôi mày, mắt, môi của ông ta cùng giật lên một lát, giống như thử điều chỉnh linh kiện máy móc vậy, rồi vội vàng chỉnh nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng bước đến đẩy cửa phòng trong.
- Chào Bí thư Hàn, tôi là Khang Văn Kính của Cục Tài chính, tôi đến báo cáo công việc với anh.
Người đàn ông trung niên mới vừa vào cửa, liền có chút hồi hộp, nói.
Cục Tài chính là một trong các cơ quan tạo thành Ủy ban nhân dân thành phố, ông ta đến báo cáo với Bí thư Thành ủy, cũng không thích hợp lắm.
Tuy nhiên, với tình huống này, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đương nhiên là không ai nói toạc ra.
Cục Tài chính là một trong các cơ quan quan trọng tạo thành Ủy ban nhân dân thành phố, bất kể là Thành ủy hay là Ủy ban nhân dân thành phố, đều không dễ dàng buông tha khống chế cơ quan này.
Bởi vì như vậy, Khang Văn Kính là Phó cục trưởng chủ trì toàn diện công tác của Cục Tài chính, mấy ngày nay vẫn luôn do dự, suy trước tính sau, ông ta vẫn lựa chọn báo cáo công việc với Hàn Đông.
Đối với việc Khang Văn Kính đến đây, Hàn Đông cũng không cảm thấy bất ngờ.
Có lẽ Khang Văn Kính đã nghe được tình hình cuộc họp Hội nghị thường vụ hôm nay, ông ta phải đưa ra lựa chọn chính xác cũng là chuyện đương nhiên.
Khang Văn Kính báo cáo cụ thể công việc của Cục Tài chính, trong đó nhiều lần nhắc tới muốn nhận được sự lãnh đạo của Thành ủy, từ phương diện đó thêm một bước hoàn thiện.
Hàn Đông hiểu được ý đồ của Khang Văn Kính, ông ta là muốn lên làm chính, muốn ngồi vững vị trí Cục trưởng Cục Tài chính.
Bây giờ Hàn Đông đang là lúc cần trợ thủ, bởi vậy đối với việc Khang Văn Kính tự nguyện tìm đến, Hàn Đông đương nhiên phải biểu thị sự đón nhận.
- Tầm quan trọng của Cục Tài chính, tôi cũng không muốn nói nhiều, hy vọng anh tuân theo quy hoạch của toàn thành phố, nắm chắc phương diện tài chính, cống hiến lớn cho sự phát triển của thành phố Vinh Châu.
Tuy rằng Hàn Đông không nói rõ, nhưng trong lòng Khang Văn Kính vô cùng kích động, xem ra mình đến trước báo cáo công tác thật là đúng đắn, chỉ cần có được sự tán thành của Bí thư Thành ủy Hàn Đông, như vậy khả năng lên làm chính sẽ lớn hơn rồi.
- Cám ơn Bí thư Hàn, tôi sẽ ghi nhớ chỉ thị của Bí thư Hàn, cố gắng triển khai công việc.
- Khang Văn Kính đứng lên, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Vậy thì làm cho tốt.
Thấy Hàn Đông lại cúi đầu xem tài liệu, Khang Văn Kính vội vàng cáo từ.
Lúc ra cửa, vừa vặn gặp Khổng Phàm Chi, tuy rằng không quen biết với anh chàng này, nhưng Khang Văn Kính cũng đoán là thư ký của Bí thư Hàn, bởi vậy cũng khách khí gật đầu, nói:
- Xin chào.
Nhìn thấy bộ dáng hớn hở của Khang Văn Kính, Khổng Phàm Chi biết rằng người này chắc chắn đến tìm Hàn Đông nói chuyện, và tương đối có hiệu quả, nên mới vui vẻ như vậy, vì thế cũng giơ tay ra bắt tay với ông ta, đồng thời giới thiệu qua về bản thân.
Khang Văn Kính cũng giới thiệu bản thân một câu, sau đó đi về.
Mặc dù muốn kết thân với Khổng Phàm Chi, nhưng ở đây không thích hợp nói nhiều.