Không khí trong phòng họp trở nên nặng nề, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Ở trong huyện, tình hình của những doanh nghiệp nhà nước này, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Trong số những người có mặt ở đó, có một số người là tham gia vào đó.
Còn một số người khác, tuy không trực tiếp tham gia vào trong đó, nhưng cũng không muốn dây vào chuyện này.
Thấy mọi người đều im lặng, Hàn Đông càng tức giận, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt.
Thấy Hàn Đông đang nhìn sang phía mình, mọi người đều không tự chủ được cúi đầu xuống.
Hiện nay, Hàn Đông rõ ràng là muốn tự tìm lấy phiền phức, nên mọi người ai cũng không muốn đứng ra để tự tìm lấy phiền phức, vì vậy trong phòng họp nhanh chóng trở nên tẻ nhạt.
Nguyễn Nhất Hiên ngồi một bên, trong lòng cảm thấy hưng phấn nhất.
Ban đầu ở các doanh nghiệp nhà nước cải cách chế độ, anh ta vẫn kiên trì nghe theo lời Hàn Đông mà tiếp tục làm. Chỉ cần có được hiệu ích tốt, cổ phần mà Ủy ban nhân dân huyện nên khống chế, cổ phần nên giữ lại thì phải tiếp tục giữ lấy, hơn nữa cần tăng vốn cũng có thể tiếp tục tăng vốn.
Nhưng Phương Trung lúc đó giành được sự ủng hộ mạnh mẽ của Bí thư Thành ủy Đàm Ngưng Hào, dần dần nắm vững được tình hình Huyện ủy, Nguyễn Nhất Hiên cuối cũng cũng không lay chuyển được anh ta. Theo lý thì đã tranh luận được vài lần, cuối cùng bị điều đến làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, thiếu chút nữa là làm anh ta tức đến hộc máu.
“Như vậy không thể được, mình phải đứng ra mới được.”
Nguyễn Nhất Hiên cảm thấy đây là một cơ hội khó kiếm, mọi người đều im lặng, bản thân có thể đứng lên trong lúc này để nói một lượt, cũng coi như là cứu vãn tình thế.
Nghĩ đến đây, Nguyễn nhất hiên nói:
- Bí thư Hàn, để tôi nói trước cho...
- Nói đi.
Hàn Đông gật đầu nói.
Nguyễn Nhất Hiên làm Chủ tịch huyện, trong đó có vài doanh nghiệp nhà nước đã được xử lý dưới tay anh ta, chẳng qua lúc ấy Phương Trung nắm giữ hội nghị thường vụ, cho dù anh ta có dị nghị, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào quyết định của hội nghị thường vụ để quyết định công việc.
Chính vì như vậy, Nguyễn Nhất Hiên khá nắm rõ tình hình của các doanh nghiệp nhà nước trong huyện.
Đương nhiên, lúc báo cáo, Nguyễn Nhất Hiên vẫn áp dụng một chút phương pháp, và không nhằm vào ai, mà là từ góc độ tập thể để nói đến nguyên nhân kiến thức và các nguyên nhân khác, dẫn đến trong quá trình các doanh nghiệp này thay đổi thêm một bước gặp phải rất nhiều sai lầm.
- Trong khoảng thời gian tôi giữ chức Chủ tịch huyện Phú Nghĩa, đối với một số doanh nghiệp nhà nước bị đem bán, có thể tồn tại vấn đề thất thoát tài sản nhà nước, là phải có trách nhiệm...
Trước đó, Hàn Đông cũng nắm rõ được tình hình của Nguyễn Nhất Hiên, đương nhiên hiểu anh ta không làm sai trách nhiệm, thậm chí có chút bảo vệ Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa.
“Xem ra Nguyễn Nhất Hiên vẫn rất đúng mực, rất có cái nhìn đại cục.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Nếu Nguyễn Nhất Hiên mượn cơ hội này mà không kiêng dè những người khác, ngược lại Hàn Đông sẽ xem thường anh ta.
Đợi Nguyễn Nhất Hiên báo cáo xong, Hàn Đông nghiêm nghị nói:
- Phạm tội, đây quả đúng là phạm tội rồi.
- Tài sản nhà nước bị thất thoát nghiêm trọng, trong số các vị đang có mặt tại đây, trong lòng không có chút áy náy nào sao?
- Là lãnh đạo của huyện Phú Nghĩa, chúng ta phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
- Đừng cho rằng, mọi việc trôi qua rồi, thì mọi sự đều thuận lợi.
- Hễ là những người mưu lợi bất chính đều phải được truy xét đến cùng.
Hàn Đông vô cùng tức giận, lúc vừa hỏi về tình hình cụ thể, những người có mặt không có một ai lên tiếng.
Nếu như không có Nguyên Nhất Sơn đứng ra để đưa ra lời giải thích hàm hồ, có phải họ vẫn sẽ chuẩn bị tiếp tục gánh vác như vậy hay không?
Nói xong những lời này, Hàn Đông đứng dậy đi ra ngoài.
Hàn Đông cảm thấy rất thất vọng về chính quyền của huyện Phú Nghĩa.
Xem ra việc điều chỉnh nhân sự lần này, huyện Phú Nghĩa phải sắp xếp người có nghị lực tốt để làm Bí thư huyện ủy, để chỉnh đốn lại một chút mới được.
Tào Tư Hào cũng cảm thấy biểu hiện của chính quyền huyện Phú Nghĩa quả thực khiến cho người ta cảm thấy tức giận, Bí thư Thành ủy truy hỏi, không ngờ không có ai đứng lên để giải thích, lẽ nào thực sự cho rằng pháp luật không trách họ hay sao?
Mặc dù nói vấn đề trước đây của huyện Phú Nghĩa, chủ yếu tập trung ở trên người Phương Trung, nhưng bất luận ra sao, mọi người cũng nên có một câu trả lời hợp lí đi chứ.
Hơn nữa, anh ta cùng Hàn Đông đến nhà máy kẹo để tận mắt nhìn, đừng nói những cái khác, ít nhất những vấn đề của nhà máy kẹo, huyện Phú Nghĩa cũng tồn tại những vấn đề nghiêm trọng.
Một doanh nghiệp nhà nước phát triển rất tốt, lại có thể bị bán đi một cách không rõ ràng như vậy, trong đó rốt cuộc là ai đã được lợi?
“Không lẽ lợi ích gì cũng đều thuộc về tay Phương Trung cả?” Tào Tư Hào nghĩ thầm. “Nói cách khác, chỉ cần tiếp tục đào sâu, chắc chắn có thể moi ra được lũ sâu mọt khác.”
Lần này, Tào Tư Hào quyết định đứng ở phía Hàn Đông. Cho dù Hàn Đông không trao đổi lợi ích với anh ta, thì anh ta cũng cảm thấy, cho dù là vì công việc, cũng muốn ủng hộ Hàn Đông tiến hành sửa đổi mạnh mẽ đối với huyện Phú Nghĩa.
Nhìn thấy Hàn Đông tức giận bỏ ra ngoài, sắc mặt của các cán bộ huyện Phú Nghĩa tỏ ra tái nhợt. Muốn giữ lại, nhưng cũng không biết phải nói gì, trơ mắt nhìn chiếc xe số 1 của Thành ủy rời khỏi tòa nhà huyện ủy.
Sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, ai cũng không biết rằng, Hàn Đông vừa lên đảm nhiệm, thì đã liên tục hỏi về vấn đề cải tổ doanh nghiệp nhà nước đang hết sức nhạy cảm.
Điểm này căn bản mọi người không hề nghĩ đến. Kết quả sau khi Hàn Đông hỏi, mọi người đều lo lắng, do dự, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn không có ai đứng ra để giải thích.
- Vấn đề bộ máy chính quyền của huyện Phú Nghĩa cần phải sửa đổi một cách gắt gao mới được.
Hàn Đông ngồi trên xe hút thuốc.
Tào Tư Hào thở dài nói:
- Bí thư Hàn, tình hình quả thực rất nghiêm trọng, nhìn thấy mà giật mình, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, thì ai lại nghĩ rằng, đằng sau doanh nghiệp nhà nước đã được cải tổ, không ngờ lại xảy ra tình trạng như vậy. Tài sản nhà nước nhiều như vậy, không hoàn toàn là tài sản thất thoát, giống như nhà máy kẹo vậy, hoàn toàn là doanh nghiệp nhà nước tiên tiến, kinh doanh tốt, qui mô cũng không ngừng được mở rộng, sao có thể đem nó bán đi cơ chứ. Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Từ tình hình của huyện Phú Nghĩa, phản ánh trong cuộc cải cách của các doanh nghiệp nhà nước chúng ta còn tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng.
Tào Tư Hào nói:
- Đúng vậy, tôi cho rằng chủ yếu tồn tại một số vấn đề sau đây. Một là chế độ không được chấp hành tốt, hoặc không thể tiếp tục kéo dài, hình thức cải cách doanh nghiệp nhà nước của Phú Nghĩa, là trải qua thực tiễn để kiểm chứng, là chấp hành có hiệu quả, nhưng chính quyền nơi sở tại lại vì một vài nguyên nhân về lãnh đạo, bị bẻ cong, hoặc vứt bỏ một cách dứt khoát, thêm vào đó hiện tường cấu kết tham nhũng, dẫn đến việc tài sản nhà nước bị hao hụt nghiêm trọng.
- Hai là lãnh đạo của một số chính quyền địa phương của chúng ta chưa có sự quan tâm đến công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước, hoặc căn bản không quan tâm đến lợi ích của họ, cho nên sau khi cải tổ, các công nhân viên chức của doanh nghiệp tuy có được lợi ích ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng bị thay đổi đột ngột, có người thậm chí ngay cả chi phí sinh hoạt cơ bản đều không thể nhận được.
- Ba là quan điểm của chính quyền địa phương không đúng, biến doanh nghiệp nhà nước thành một gánh nặng hết sức mơ hồ, một suy nghĩ quét bỏ cái gọi là gánh nặng, dẫn đến công việc cẩu thả, vấn đề liên tiếp xảy ra.
Hàn Đông nghĩ thầm rằng, suy nghĩ của Tào Tư Hào thật ra khá nhanh nhạy, nhanh chóng tổng kết ra ba ý, hơn nữa về cơ bản đều nói ra đúng trọng tâm.
Hàn Đông gật đầu rồi nói:
- Còn có điểm này nữa, đó là sự giám sát không nghiêm của cấp trên đối với cấp dưới, đối với tài sản nhà nước, không hình thành được cơ chế giám sát xét duyệt có chuyên môn.
Tào Tư Hào nói:
- Bí thư Hàn, tôi đề nghị cả thành phố triển khai cuộc điều tra lớn về cải tổ doanh nghiệp nhà nước, không chỉ nhằm vào huyện Phú Nghĩa tiến hành điều tra, sửa đổi các doanh nghiệm toàn thành phố đã từng được cải tổ, đều phải tiến hành kiểm tra cẩn thận, đối với bất kì trường hợp chiếm đoạt tài sản nhà nước nào, dẫn dến tài sản nhà nước bị thâm hụt nghiêm trọng đều phải được điều tra đến cùng, nghiêm trị những người có trách nhiệm liên quan. Đồng thời đội đôn đốc giám sát có chuyên môn do thành phố lập ra phải tiến hành đôn đốc giám sát toàn diện đối với tình hình của các doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố, để tránh lại xuất hiện tình trạng tương tự.
Đối với đề nghị của Tào Tư Hào, Hàn Đông cảm thấy rất vui mừng, anh ta có thể chủ động đề xuất, điều này nói rõ ít nhất anh ta còn có lương tri, còn có tinh thần trách nhiệm cơ bản.
- Được, đề nghị của Trưởng ban thư ký rất khá. Sang mai dành ra khoảng nửa tiếng để mở cuộc họp hội ý, chứng thực lại chuyện này. Do phòng Đốc tra Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban Kỷ luật cùng nhau hành động, tìm ra một, xử phạt một. Bất luận đề cập đến ai, đều không được lưu tình.
Lúc Hàn Đông và Tào Tư Hào nói chuyện, Khổng Phàm Chi ngồi ở ghế phụ của xe liền cầm quyển sổ lên, nhanh chóng viết lên trên đó. Cho dù viết trên xe không tiện cho lắm, nhưng để đạt được mục đích một cách ổn thỏa, anh ta vẫn cố gắng viết cẩn thận một chút.
Đi theo Hàn Đông cũng được một khoảng thời gian rồi, Khổng Phàm Chi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Đông tức giận như vậy, bởi vậy cảm nhận rất sâu sắc về việc Hàn Đông rất coi trọng vấn đề còn tồn đọng trong việc cải tổ doanh nghiệp nhà nước lần này.
Là một thư ký, đương nhiên phải đặc biệt chú ý đến chuyện mà lãnh đạo quan tâm.
“Bí thư Hàn một lòng vì công việc, thấy tài sản nhà nước bị thất thoát liền tức giận như vậy, thái độ công việc này đáng để mình phải học tập. Một người trong chốn quan trường, dù sao cũng phải có chí tiến thủ mới được. Tuy mình không nói có thể làm nên sự nghiệp lớn giống như Bí thư Hàn, nhưng đi theo suy nghĩ của Bí thư Hàn, thật thà làm tốt mọi chuyện, sau này nếu như có cơ hội thăng tiến, nhất định phải làm một người vì công việc vì dân mới được.”
Khổng Phàm Chi giống như một cậu học sinh ham học vậy, lúc nào cũng đi theo Hàn Đông để học hỏi.
Cũng trong quá trình học tập này, Khổng Phàm Chi cũng dần dần bị thu hút bởi nhân cách của Hàn Đông, bị khuất phục bởi tinh thần hết lòng vì công việc đó.
Anh ta cảm thấy có thể đi cùng với Hàn Đông, là may mắn lớn nhất của anh ta.
Trên đường đi, Hàn Đông và Tào Tư Hào tiến hành bàn bạc kĩ càng về vấn đề làm thế nào để chỉnh đốn công cuộc cải tổ doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố.
Điều này làm cho Hàn Đông có sự hiểu biết hơn nữa về Tào Tư Hào, cảm thấy anh ta có trình độ nhất định.
Tào Tư Hào cũng cảm thấy thái độ của Hàn Đông đối với mình thân thiết hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi cảm thán: “Xem ra Hàn Đông hoàn toàn là tất cả đều vì công việc, mình đưa ra một vài kiến nghị có ích trong công việc, thái độ của anh ta đối với mình rõ ràng là đã có thay đổi không ít. Nếu vậy, sau này công việc của mình tìm thấy được phương hướng, vậy thì dễ làm hơn rất nhiều rồi.”[/CHARGE]
Theo như Tào Tư Hào, nếu thứ mà Hàn Đông xem trọng làm tốt công việc, vậy thì bản thân không cần phải lo quá nhiều, chỉ cần một lòng làm việc, cho dù không cùng phe với Hàn Đông, vấn đề đó cũng sẽ không lớn lắm.
Điều này cũng làm cho anh ta cảm thấy may mắn
Xe đi đến huyện Vinh Quang đã là một giờ hơn rồi.
Mấy người họ tìm một nơi để ăn trưa. Sau đó Hàn Đông liền để Vương Song lái xe đi đến thành cổ để xem xét.
Huyện Vinh Quang ở trong tay Hàn Đông được thực hiện cải tạo thành cổ, xây mới lại. Trải qua mấy năm phát triển, trung tâm của thị trấn hầu như đã di dời hoàn toàn đến chỗ thành mới rồi.
Còn Hàn Đông sở dĩ muốn đến chỗ thành cổ, chủ yếu là đi tìm hiểu một số cơ quan ở trong huyện. Sau khi đơn vị dời đến thành mới, bên thành cổ được cải tạo lại như thế nào, cuộc sống của người dân ở thành cổ, có phải là bởi vậy mà chịu ảnh hưởng hay không.
Lúc thị trấn được di dời cải tạo, bên thành cổ được giao cho Thừa Kiến Thương quản lý. Hàn Đông lo lắng trong quá trình này, xuất hiện bạo lực trong giải phóng mặt bằng và các chuyện vi phạm pháp luật khác.
Lúc đi trên đường, Hàn Đông cảm thấy nghiêm khắc mà nói, đây đã không còn là thành cổ nữa rồi, từng tòa nhà mới lần lượt mọc lên, trên đường tấp nập người qua lại, cảm thấy bây giờ sầm uất hơn trước kia rất nhiều.
Tào Tư Hào giới thiệu:
- Bí thư Hàn, từ sau khi thị trấn huyện Vinh Quang được dời đi, bên thành cổ đã được tu sửa lại, cũng đã thực hiện sự phát triển mới, mấy năm nay huyện Vinh Quang phát triển rất nhanh chóng, công đầu phải kể đến chính sách quan trọng lúc đầu của Bí thư Hàn.
Trong lòng Hàn Đông vẫn rất vui mừng, nhìn thấy sự phát triển của huyện Vinh Quang, ít nhất đối với tình hình của thành phố mà nói, đã tốt hơn rất nhiều so với huyện Phú Nghĩa, điều này khiến hắn cảm thấy rất vui mừng.
- Sự phát triển của một thành phố, chỉ cần tìm đúng con đường thì sẽ dễ dàng phát triển nhanh chóng. Đất nước chúng ta rất đông dân, tiến hành thị trấn hóa là có cơ sở cơ bản nhất, quan trọng là chính phủ thực hiện như thế nào.
Tiếp đó, Hàn Đông bảo Vương Song lái xe đến thị trấn Bảo Hoa, tìm hiểu một chút về tình hình căn cứ mộc nhĩ và lá trà ở đó, nhưng cũng không phải là rất lạc quan, chủ yếu là chất lượng của sản phẩm vẫn phải được nâng cao hơn nữa.
- Đi đến thị trấn Cổ Song một chuyến.
Hàn Đông nói. Thị trấn Cổ Song là một thị trấn có tài nguyên than đá khá lớn ở huyện Vinh Quang. Lúc đầu sau khi trải qua sửa đổi chính trị, cũng không biết tình hình bây giờ như thế nào rồi.
Lúc đi trên đường, thỉnh thoảng có thể gặp những chiếc xe chở than đá chạy qua bên cạnh. Có xe còn rải than ra đường.
Hàn Đông không khỏi nhíu mày.
Xem ra huyện Vinh Quang cũng tồn tại nhiều vấn đề.
Thị trấn Cổ Song bây giờ đúng lúc là ngày họp chợ. Hàn Đông xuống xe, đi dạo một vòng, đã tìm hiểu được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là vấn đề than lậu ở thị trấn Cổ Song đập ngay trước mắt, đồng thời cũng tồn tại một vài hiện tượng xảy ra chuyện thì giấu diếm hoặc giải quyết riêng.
- Ôi
Hàn Đông cảm thấy bản thân chỉ có thể ngửa mặt lên trời rồi thở dài.
Xem ra mấy năm nay, Đàm Ngưng Hào ở thành phố Vinh Châu là một tai họa.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, bản thân Đàm Ngưng Hào tham lam, các quan chức bên dưới thì khó có thể khiến họ hết lòng vì công việc được.
Đồng thời, Hàn Đông cũng cảm thấy trọng trách ở trên vai của mình rất nặng, nếu muốn xoay chuyển cục diện này, phải hành động ngay mới được.
Khi xe đi đến tòa nhà huyện ủy huyện Vinh Quang, bên trong có một loạt các lãnh đạo đang kính cẩn đứng đợi ở đó.
Đứng đầu là Bí thư huyện ủy Vinh Tiểu Dân. Anh ta nhanh chóng tiến lên phía trước giúp Hàn Đông mở chiếc xe, cung kính nói:
- Hoan nghênh Bí thư Hàn đến huyện Vinh Quang xem xét công việc.
Lúc đầu, Vinh Tiểu Dân đứng ở phía Hàn Đông, là cánh tay đắc lực của Hàn Đông.
Trong mấy năm gần đây, anh ta ngồi lên chức Bí thư huyện ủy, nhưững cũng không hề dàng gì
Tuy rằng Hàn Đông cũng không mấy hài lòng với tình hình của huyện Vinh Quang, nhưng nhìn thấy Vinh Tiểu n không bị liên lụy vào trong chuyện của Đàm Ngưng Hào, hắn vẫn cảm thấy có chút vui mừng.
Hàn Đông sau khi bắt tay với Vinh Tiểu Dân, dưới sự dưới thiệu của Vinh Tiểu Dân, hắn lần lượt bắt tay với các lãnh đạo đứng đầu bốn ban ngành của huyện Vinh Quang.
Họ lần lượt là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Từ Khắc Tường, Chủ tịch huyện Uông Nhĩ Quang, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện Bảo Khả Chính, Phó bí thư Chương Đồng Thanh, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chương Hoài Khánh, Bí thư Đảng ủy Công an Tạ Vĩnh Trinh, Trưởng ban Tuyên giáo Hàn Á Ba, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Vũ Hằng, Chánh văn phòng Huyện ủy Ôn Tân, Ban chỉ huy Quân sự chính ủy Chu Hữu Phong, ủy viên thường vụ - Phó chủ tịch huyện Hạ Khả Bách.
Những người này phần lớn đều là những người mới, chỉ có Chủ tịch huyện Uông Nhĩ Quang, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Vũ Hằng là người quen cũ.
Họ nhìn thấy Hàn Đông, cũng tỏ ra rất vui mừng.
Sau đó mọi người đi vào trong phòng họp, lần này Hàn Đông không để mọi người cùng nói, mà là dựa theo trình tự bình thường để nói.
Vinh Tiểu Dân thở dài một hơi. Thực ra anh ta cũng biết chuyện ở huyện Phú Nghĩa sáng nay, chuyện Hàn Đông nổi trận lôi đình ở huyện Phú Nghĩa, khiến anh ta cảm thấy lo lắng trong lòng.
Lúc trước, Vinh Tiểu Dân đi theo Hàn Đông, nhưng làm không ít chuyện, cũng biết Hàn Đông là người rất có trách nhiệm với công việc.
Hiện tại Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, bản thân không thể vì có quen biết với anh ta mà có nửa phần buông thả.
Cho nên y sớm chuẩn bị hai phương án báo cáo, một bản viết tỉ mỉ một chút, một bản viết ngắn gọn.
Nghe báo cáo của Vinh Tiểu Dân, tâm trạng vốn đã nặng nề của Hàn Đông đã khá hơn một chút.
Dễ nhận thấy, Vinh Tiểu Dân nắm rõ tâm trạng quan trọng nhất của Hàn Đông. Lúc báo cáo công tác, anh ta nhắc đến tình hình nông dân cả huyện tăng thu nhập, dùng những số liệu cụ thể để so sánh với những năm trước.
Đồng thời Hàn Đông còn lấy tình hình mà mình đi tìm hiểu để làm chứng, cảm thấy tình hình mà Vinh Tiểu Dân nói cơ bản là đúng.
Mấy năm nay, mỗi năm nông dân của huyện Vinh Quang đều có mức tăng thu nhập khá lớn, cuộc sống của người dân được cải thiện, đây cũng coi là thành tích lớn nhất của huyện Vinh Quang.
- Đương nhiên, công tác của chúng tôi còn tồn đọng rất nhiều những chỗ chưa được. Chủ yếu là về vấn đề mỏ than, tóm lại là không thể trị được tận gốc. Vì thế Huyện ủy cũng đã tốn rất nhiều công sức, nhưng hiệu quả lại không cao. Bước tiếp theo, Huyện ủy chuẩn bị công tác sửa đổi lại các mỏ than, mỏ than nào nên ngừng hoạt động thì nhất định phải ngừng hoạt động, mỏ than nào cần phải tu sửa thì cũng phải được tu sửa, chủ yếu có mấy biện pháp sau đây...
Hàn Đông vốn cũng chuẩn bị nhắc đến vấn đề mỏ than, thấy Vinh Tiểu Dân chủ động đưa ra, khá hài lòng với thái độ của anh ta.
Xem ra, lúc đầu mình đã không nhìn lầm người, hơn nữa trải qua mấy năm rèn luyện, Vinh Tiểu Dân bây giờ cũng quả thực đã rèn luyện được rồi.
- Tổng thể mà nói, công tác của huyện Vinh Quang rất khá. Đặc biệt là vấn đề tăng thu nhập cho người nông dân, làm ra được một số thành tích. Điểm này đáng được công nhận. Cũng hi vọng các ban ngành của huyện Vinh Quang có thể tiếp tục kiên trì, quan tâm đến dân sinh, nâng cao mức sống của người dân. Đồng thời cũng phải chú ý đến sự phát triển toàn diện, không thể được cái này mất cái kia. Còn về vấn đề của các mỏ than, cần phải có sự quyết đoán, có sự dũng cảm, nhanh chóng giải quyết các công ty tư nhân khai thác mỏ than, kiên quyết dựa vào các quy định pháp luật để xử lý những người vi phạm...
Vinh Tiểu Dân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có thể nhận được sự tán thành của Hàn Đông, quả thực rất khó.
Một năm trước anh ta được đề bạt lên làm Bí thư huyện ủy. Ở vị trí này làm đến mức phát cáu, song trong lòng anh ta luôn tồn tại một lý tưởng làm việc thực tế, vì vậy cho dù có các loại nhân tố gây nhiễu, anh ta vẫn làm những chuyện có ích.
Hàn Đông không ở lại ăn cơm, sau khi kết thúc cuộc họp, Hàn Đông liền cùng Tào Tư Hào quay về thành phố Vinh Châu.
Trên đường quay về thành phố Vinh Châu, Hàn Đông bảo Khổng Phàm Chi dùng điện thoại thông báo cho các Phó bí thư rằng, 8 rưỡi sáng mai sẽ mở cuộc họp hội ý bí thư ở phòng làm việc của hắn, nghiên cứu và thảo luận các vấn đề cải tổ doanh nghiệp nhà nước.
Sau khi quay về tòa nhà Thành ủy, Hàn Đông lại đích thân gọi điện cho Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang, kể lại những chuyện mà mình đã tai nghe mắt thấy ở huyện Vinh Quang, và đưa ra biện pháp giải quyết của mình.
- Bí thư Hàn, về vấn đề doanh nghiệp nhà nước, tôi cũng cho rằng cần phải tăng cường chỉnh đốn, không thể để tài sản Nhà nước bị thất thoát, tôi hoàn toàn tán thành đề nghị của anh.
Hàn Đông có thể chủ động gọi điện thoại trước, điều này khiến cho Khương Vinh Quang rất vui mừng.
Ít nhất cũng thể hiện rằng Hàn Đông vẫn tôn trọng một Chủ tịch thành phố như mình.
Tiếp xúc chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, về cơ bản mà nói, Khương Vinh Quang biết Hàn Đông cũng là một người muốn làm việc thực tiễn, điểm này là cơ sở lớn nhất để hai người hợp tác.
Trên thực tế, hai người tuy đều hiểu rõ, giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không thể hòa hợp một cách chân chính.
Nhưng hai người cũng đều đang dốc sức đi tìm những cơ sở hợp tác.
Trong cạnh tranh để triển khai hợp tác, đây là lựa chọn chung của hai người.
“Ha ha, xem ra về một số mặt, khả năng hợp tác với Khương Vinh Quang vẫn rất lớn. Như vậy cũng tốt, chỉ cần Khương Vinh Quang đồng ý làm việc, làm việc thực, mình sẽ ủng hộ anh ta một cách tương ứng, đó cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Trong lời nói của Khương Vinh Quang, Hàn Đông cảm thấy anh ta ủng hộ thật lòng đối với vấn đề chỉnh đốn việc cải tổ doanh nghiệp nhà nước. Điều này khiến cho Hàn Đông rất vui mừng.
Lại xem văn kiện một lúc, Hàn Đông đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Vương Song và Khổng Phàm Chi đến đón Hàn Đông. Sau khi ăn sáng ở nhà khách, chiếc xe liền đi đến Thành ủy.
Sở dĩ phải mở cuộc họp hội ý bí thư vào lúc 8h30, chủ yếu là để Hàn Đông có chút thời gian để xử lý chút văn kiện.
- Bí thư, phía trước có chút chuyện.
Lúc này Khổng Phàm Chi quay đầu nói.
Hàn Đông sửng sốt, nói:
- Sao lại thế?
Lúc này, Vương Song liền chuyển hướng bánh lái, quay xe lại, đi về phía tòa nhà Thành ủy, chuẩn bị đi vào từ phía sau.
- Dừng lại một chút.
Hàn Đông trầm giọng nói.
Lúc này, trước cửa Thành ủy xuất hiện một đám người. Nhìn cách ăn mặc của họ, đều là người dân bình thường, hơn nữa còn là những người có cuộc sống không được khá cho lắm.
Họ cùng giơ lên một tấm biểu ngữ màu trắng, bên trên viết một dòng chữ đen cỡ lớn: “Chúng tôi muốn ăn cơm”.
Tuy rằng những người đứng ở đó không ít, nhưng họ không làm ồn, chỉ là lặng lẽ giơ biểu ngữ ở đó, đứng chặn ở trước cửa tòa nhà Thành ủy.
Mấy nhân viên công tác đứng ở đó khuyên can, nhưng họ vẫn thờ ơ, đứng xếp thành mấy hàng ở đó, không nhúc nhích.
Một số nhân viên công tác đến muộn, thấy không có cách gì vào cổng chính được, liền chuyển hướng sang bên cạnh, chuẩn bị đi vào từ cửa sau.
Tình trạng đi cửa sau, cũng là tình trạng mới xuất hiện trong vài năm gần đây, vì sự tích lũy các loại mâu thuẫn, thỉnh thoảng có người đến trước cửa tòa nhà Thành ủy gây rối, cũng để thuận tiện những lúc cần thiết thì đi vào.
- Cụ thể là họ vì cái gì?
Hàn Đông hỏi một người đang đứng xem ở đó.
- Ha ha, anh không nhìn thấy sao. Vì muốn có cơm để ăn thôi.
Người kia bĩu môi cười nói:
- Người của chính phủ ăn xong không làm việc, mọi người không có cơm để ăn, không đến tìm chính phủ thì tìm ai.
Xem ra người này cũng đang rất tức giận, trong lòng Hàn Đông cười khổ, hỏi:
- Cụ thể là do nguyên nhân gì vậy?
- Ừ, những người này thì tôi biết. Là người của nhà máy ổ trục Hưng Đoàn. Họ cứ cách một thời gian lại đến, vấn đề cũng không thể giải quyết nổi.
Người đó thở dài một tiếng.
- Doanh nghiệp nhà nước tốt vậy, sao lại giao cho tư nhân chứ? Không những mọi người đều không có thân phận, ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Ôi, loạn rồi, loạn rồi...
“Mẹ nó chứ, đúng là núi đã cao lại có núi cao hơn, ông mày vất vả mới leo lên cấp Cục phó, hắn di chuyển vài chuyến đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi.” Trong lòng Hoàng Tùng buồn bực, nghĩ thầm.
Khi biết được Hàn Đông trở về thành phố Vinh Châu làm Bí thư Thành ủy, trong lòng Hoàng Tùng cũng có chút khó chịu và lo lắng.
Bây giờ sắp phải đối mặt với Hàn Đông, trong lòng Hoàng Tùng càng bất an hơn, và hơi sợ hãi.
Dù sao trước đây tranh chấp giữa Hoàng Tùng và Hàn Đông vô cùng căng thẳng.
Hiện giờ hai người căn bản không ở cùng một cấp độ.
Nếu Hàn Đông muốn trừng trị Hoàng Tùng, căn bản không cần đích thân ra tay, chỉ cần tỏ ý một chút, chỉ sợ là sẽ có nhiều người vui vẻ đứng ra giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hoàng Tùng càng nặng nề hơn.
Gọi nhanh cuộc điện thoại, Hoàng Tùng châm một điếu thuốc, rít một hơi sâu, rồi há miệng nhả ra một làn khói.
“Mẹ nhà nó, chết chả có gì phải sợ, Hàn Đông là Bí thư Thành ủy thì sao chứ?”
“Cùng lắm mình không làm cái chức quan rách này là được chứ gì?”
“Hơn nữa, chỉ sợ bây giờ hắn cũng không nhàn rỗi mà đối phó mình nữa.”
“Hừ, có lẽ hắn sớm đã quên mình từ trong dĩ vãng rồi.”
Trong lòng suy nghĩ lung tung, có lo lắng, có chua xót, rồi chờ đợi.
Sau đó y hô một tiếng rồi đứng lên, tựa như lao tới pháp trường mà bước nhanh xuống tầng dưới.
Người nhận được thông báo đều đã đợi ở dưới tầng.
Những người này theo thứ tự là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Nhất Hiên, Chủ tịch huyện Viên Trung Huy, Phó bí thư Huyện ủy Vương Khánh Lâm, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện Tôn Nghĩa Phương, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Cam Minh Địch, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Đặng Nhược Minh, Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Hiểu Đông, Trưởng ban Tuyên giáo Phan Dung Chí, Trưởng ban Chỉ huy quân sự Mưu Tiền Quân, Bí thư Đảng ủy Công an Xa Tĩnh Chương, Phó chủ tịch huyện thường trực Lâm Phương Tri.
Tất cả mọi người xếp thành một hàng, nét mặt trang nghiêm.
Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ là có thể phát hiện, tinh thần của một số người hơi hoảng loạn.
Còn có người trong mắt thỉnh thoảng lộ ra vài phần mong chờ.
Hoàng Tùng âm thầm thở dài, xem ra đối với việc Hàn Đông đến đây, phản ứng và tâm trạng của mọi người đều không giống nhau.
Y vừa đúng lúc chạy đến xếp đằng sau cùng, lúc này xe số một chở Bí thư Thành ủy tiến vào tòa nhà Huyện ủy.
Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
Nguyễn Nhất Hiên dẫn đầu, mọi người bước nhanh đến phía trước nghênh đón.
Khổng Phàm Chi xuống xe mở cửa, Hàn Đông và Tào Tư Hào một trước một sau xuống xe.
- Xin chào Bí thư Hàn, hoan nghênh Bí thư Hàn đến thị sát huyện Phú Nghĩa.
Nguyễn Nhất Hiên tiến lên, nói khách khí.
Hàn Đông đưa tay bắt tay với y, mỉm cười nói:
- Vất vả rồi.
Nguyễn Nhất Hiên nguyên là Thư ký của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, lúc đầu được đưa xuống huyện Phú Nghĩa làm Chủ tịch huyện, sau khi Đàm Ngưng Hào đến nhận chức, bị ghẻ lạnh, kết quả là một người mới hơn tuổi đã bị đẩy sang làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa.
Bình thường mà nói, Hội đồng nhân dân là nơi dưỡng lão, chỉ có những người tiền đồ chính trị ảm đạm, người chuẩn bị về hưu mới đến làm ở Hội đồng nhân dân.
Còn Nguyễn Nhất Hiên mới hơn chưa đến tuổi, đang trẻ trung, khỏe mạnh, là thời điểm làm được nhiều thứ lại bị đẩy đi Hội đồng nhân dân làm. Chung đội ngũ với mấy ông cụ già, cũng đủ biết tâm trạng của y buồn bực thế nào rồi
Bây giờ Hàn Đông là Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Châu, đối với Nguyễn Nhất Hiên mà nói, đây có lẽ là cơ hội xoay chuyển.
“Bất kể nói thế nào, mình và Hàn Đông cũng có chút tình nghĩa.” Trong lòng Nguyễn Nhất Hiên thầm nghĩ, “Mình cũng không mong muốn gì khác, chỉ cần không làm ở Hội đồng nhân dân cả đời, chuyển đơn vị, từ từ làm còn đỡ hơn là bây giờ, lúc này muốn làm cái gì đó cũng đều không được.”
Sau đó Nguyễn Nhất Hiên giới thiệu, Hàn Đông lần lượt bắt tay với người khác.
Trong số mấy người này, có mấy người quen cũ khiến Hàn Đông cảm thấy vui mừng, phấn khởi, đồng thời lo lắng công việc của bọn họ ở huyện Phú Nghĩa.
Mấy người này bao gồm người: Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Cam Minh Địch, Phó chủ tịch thường trực huyện Hứa Hiểu Đông, Bí thư Đảng ủy Công an Xa Tĩnh Chương, Phó chủ tịch thường trực huyện Lâm Phương Tri. Lúc đầu bọn họ đều đứng về phe Hàn Đông, bây giờ đều trở thành Ủy viên thường vụ Huyện ủy rồi, cũng được coi là cán bộ lãnh đạo huyện Phú Nghĩa rồi. Trong suy nghĩ của Hàn Đông, nếu như bọn họ duy trì được nguyên tắc thì chắc mấy doanh nghiệp sau khi tái cơ cấu cũng không đến nỗi phát triển đến tình trạng như hiện nay.
Hàn Đông không biết mấy năm nay ở huyện Phú Nghĩa bọn họ làm việc thế nào, nhưng chỉ riêng tình trạng mấy doanh nghiệp nhà nước kia khiến trong lòng hắn cảm thấy thất vọng về bọn họ.
Trong lòng Hàn Đông, từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến mấy doanh nghiệp do chính tay mình tái cơ cấu, chúng rơi vào kết cục như vậy khiến Hàn Đông rất khó chịu.
Trong đó không chỉ có tâm huyết của hắn, đồng thời cũng là một lượng lớn tài sản nhà nước bị thất thoát im hơi lặng tiếng.
Hàn Đông cảm thấy chuyện này nhất định phải nói, nhất định phải coi trọng.
Bước vào phòng họp, nụ cười trên mặt Hàn Đông sớm đã biến mất dạng.
Tất cả mọi người cảm thấy một áp lực cực lớn.
Thấy Hàn Đông ngồi vào vị trí, mọi người đều lần lượt ngồi vào chỗ yên vị, nhưng tâm trạng bắt đầu trở nên thấp thỏm không yên.
Chủ trì công việc Huyện ủy Vương Khánh Lâm bắt đầu phát biểu chào mừng, bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh Hàn Đông và Tào Tư Hào đến thị sát.
Hàn Đông nghe miệng lưỡi y nói năng lưu loát, không khỏi thầm nhíu nhíu mày. Tuy nhiên trước mặt mọi người vẫn là giữ thể diện cho y, không cắt ngang lời của y.
- Tiếp theo, xin mời Bí thư Thành ủy Hàn phát biểu.
Trong lòng Vương Khánh Lâm như đang có cái trống nhiều mặt đập liên hồi, nét mặt Hàn Đông u ám, chỉ sợ lát nữa sẽ phát tiết ra.
Từ khi Hàn Đông đến thành phố Vinh Châu đảm nhận chức vị, đã chỉnh đốn lại Cục Quản lý Đô thị một trận, Cục trưởng Cục Quản lý Đô thị cũng bị mất chức không được trọng dụng.
Bây giờ xem ra, Hàn Đông là muốn đốt ngọn lửa thứ hai ở huyện Phú Nghĩa rồi.
Hơn nữa, đêm qua hành động hối lộ tiền Hàn Đông đã bị Hàn Đông nghiêm khắc cự tuyệt, trong lòng Vương Khánh Lâm vẫn rất lo lắng.
- Hôm nay, tôi cùng Trưởng ban thư ký Tư Hào đến, chủ yếu là đi tìm hiểu tình hình cụ thể cấp cơ sở, tôi sẽ không nói nhiều, giành thời gian cho các vị đang ngồi ở đây, mỗi người không được quá phút nói về công việc của từng người.
Hàn Đông vừa nói xong, tất cả mọi người đều chấn động.
Trường hợp bình thường, Bí thư Thành ủy xuống cơ sở, khi báo cáo công việc đều là lãnh đạo chủ chốt báo cáo, những người khác bồi theo, khi lãnh đạo hỏi đến mới bổ sung phù hợp một chút.
Nhưng Hàn Đông lại để mọi người đều báo cáo, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều hơi không thích ứng được.
Tuy rằng cơ hội thể hiện như vậy thật sự khó mà có được, nhưng vì là trước đó không chuẩn bị tốt, và chỉ có phút đồng hồ, nếu muốn báo cáo sinh động thì khá là khó khăn. Nhỡ làm không tốt, có thể sẽ để lại ấn tượng xấu cho Hàn Đông.
Mà đối với đám người Vương Khánh Lâm, Viên Trung Huy mà nói, phút đồng hồ lại quá ít.
Biết được Hàn Đông đến thị sát, vừa rồi bọn họ đã mau chóng thảo ra một bản báo cáo đại cương. Nếu như tuân theo trường hợp báo cáo công việc bình thường, chỉ riêng lời dạo đầu đã dài mấy phút rồi.
Trong vòng phút, nói cái gì, không nói cái gì, nói chỗ nào nổi bật, nói cái gì đơn giản là cần phải chọn lọc.
Mà sau khi chọn lọc, có làm Hàn Đông hài lòng hay không thì càng khó khăn hơn nhiều rồi.
Vương Khánh Lâm làm Phó bí thư chủ trì công việc Huyện ủy, chỉ có thể cắn môi đứng ra báo cáo đầu tiên. Trong lòng y suy ngẫm một chút, cảm thấy vẫn là nói hết ra công việc rồi tính tiếp, dù sao chỉ có phút, bản thân y cũng không thể nói tỉ mỉ được bao nhiêu, nhưng ít ra cũng làm cho Hàn Đông biết được Huyện ủy huyện Phú Nghĩa đã làm những công việc gì.
Nghe Vương Khánh Lâm nhắc đến Huyện ủy huyện Phú Nghĩa đã ra sức hoàn thiện tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, thu được hiệu quả khá, Hàn Đông liền hơi hơi chau mày.
“Ừm, lại dám lấy chuyện doanh nghiệp nhà nước ra làm thành tích, xem ra da mặt mấy người này dày quá cơ.”
Tiếp theo sau là Chủ tịch huyện Viên Trung Huy báo cáo, cũng nhắc đến doanh nghiệp nhà nước, nói là trải qua cải cách, Ủy ban nhân dân huyện đã trút được gánh nặng.
- Chờ một lát, anh nói đến gánh nặng, cụ thể là chỉ doanh nghiệp nhà nước nào, chỉ trường hợp cụ thể nào?
Hàn Đông thật sự không nhịn được nữa, liền ngắt lời Viên Trung Huy, hỏi.
Viên Trung Huy sửng sốt, không ngờ Hàn Đông lại truy hỏi tình huống cụ thể. Trong đầu y xẹt qua ý niệm, báo cáo qua một chút tình hình doanh nghiệp nhà nước kinh doanh không tốt, sau đó nói là trải qua tiến thêm một bước tái cơ cấu và hoàn thiện, những doanh nghiệp này để cho tư nhân bao thầu. Không chỉ làm sống lại nền kinh tế, hơn nữa tài sản nhà nước không bị thất thoát thêm nữa.
Hàn Đông không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nếu y và Vương Khánh Lâm đều nhắc đến sự việc doanh nghiệp nhà nước, bản thân Hàn Đông lại có ý điều tra truy xét, tự nhiên muốn tiếp tục truy vấn rồi.
- Vậy anh nói cụ thể trường hợp nhà máy dệt Đặng Quan và nhà máy kẹo huyện đi.
Mặt Viên Trung Huy lập tức biến sắc.
Nhà máy dệt Đặng Quan là hình thức điển hình Hàn Đông lập ra trong khoảng thời gian hắn chủ trì công tác Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, nhưng hiện giờ nó trở thành cái xưởng bỏ không, cuộc sống của công nhân khó khăn, còn thường xuyên đến Ủy ban nhân dân huyện gây rối.
Ngoài ra sự việc nhà máy kẹo cũng là một phiền phức, dù sao nhà máy kẹo kinh doanh tốt như vậy, Ủy ban nhân dân huyện bán nó đi cũng có chút không chấp nhận được.
- Sao thế? Chủ tịch huyện Viên là không biết sự viêc, hay là không muốn nói?
Hàn Đông hỏi lạnh lùng.
Bây giờ Viên Trung Huy hoảng hồn, đáp:
- Bí thư Hàn, nhà máy dệt Đặng Quan vì do kinh doanh không tốt, hiện giờ đã tuyên bố phá sản theo pháp luật rồi. Còn về nhà máy kẹo, vì cần tăng vốn đầu tư, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân thông qua thảo luận tập thể, xét thấy hiện trạng tài chính của huyện khó khăn, quyết định không tham dự, đem bán một số cổ phần ra ngoài, lợi ích thu được, được xử lý theo quy định liên quan rồi ạ.
Đến lúc này rồi, Viên Trung Huy còn không nói thật, còn tìm cớ linh tinh, khiến Hàn Đông càng tức giận.
Có điều Hàn Đông vẫn kìm nén cơn giận trong lòng, nhìn chung quanh một vòng, thản nhiên nói:
- Về nhà máy dệt Đặng Quan, nhà máy kẹo, doanh nghiệp nhà nước ở huyện Phú Nghĩa, các vị đang ngồi ở đây còn muốn bổ sung cái gì không?
Lời của Hàn Đông rất nặng nề, lại tựa hồ kèm theo làn gió lạnh.
Mọi người đang ngồi đều có cảm giác câm như hến.
“Hàn Đông là sau thu tính luôn một thể đây mà, ha ha, xem bọn sâu mọt này trốn vào đâu.” Vẻ mặt Nguyễn Nhất Hiên nghiêm túc nhưng trong lòng cực kỳ phấn khích.
“Hàn Đông là tóm chặt lấy việc này rồi, xem ra hôm nay không chết thì cũng bị lột da thôi.” Trong lòng Hoàng Tùng buồn bực mà nghĩ đến.
Trước khi đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Chánh văn phòng Huyện ủy, Hoàng Tùng từng làm Phó chủ tịch huyện gần một năm, cũng tham dự vào cái việc thêm một bước tái cơ cấu mấy doanh nghiệp nhà nước. Lúc này trong lòng y ngập tràn lo lắng.
Truyện convert hay : Manh Bảo Đột Kích: Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu Vào
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không khí trong phòng họp trở nên nặng nề, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Ở trong huyện, tình hình của những doanh nghiệp nhà nước này, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Trong số những người có mặt ở đó, có một số người là tham gia vào đó.
Còn một số người khác, tuy không trực tiếp tham gia vào trong đó, nhưng cũng không muốn dây vào chuyện này.
Thấy mọi người đều im lặng, Hàn Đông càng tức giận, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt.
Thấy Hàn Đông đang nhìn sang phía mình, mọi người đều không tự chủ được cúi đầu xuống.
Hiện nay, Hàn Đông rõ ràng là muốn tự tìm lấy phiền phức, nên mọi người ai cũng không muốn đứng ra để tự tìm lấy phiền phức, vì vậy trong phòng họp nhanh chóng trở nên tẻ nhạt.
Nguyễn Nhất Hiên ngồi một bên, trong lòng cảm thấy hưng phấn nhất.
Ban đầu ở các doanh nghiệp nhà nước cải cách chế độ, anh ta vẫn kiên trì nghe theo lời Hàn Đông mà tiếp tục làm. Chỉ cần có được hiệu ích tốt, cổ phần mà Ủy ban nhân dân huyện nên khống chế, cổ phần nên giữ lại thì phải tiếp tục giữ lấy, hơn nữa cần tăng vốn cũng có thể tiếp tục tăng vốn.
Nhưng Phương Trung lúc đó giành được sự ủng hộ mạnh mẽ của Bí thư Thành ủy Đàm Ngưng Hào, dần dần nắm vững được tình hình Huyện ủy, Nguyễn Nhất Hiên cuối cũng cũng không lay chuyển được anh ta. Theo lý thì đã tranh luận được vài lần, cuối cùng bị điều đến làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, thiếu chút nữa là làm anh ta tức đến hộc máu.
“Như vậy không thể được, mình phải đứng ra mới được.”
Nguyễn Nhất Hiên cảm thấy đây là một cơ hội khó kiếm, mọi người đều im lặng, bản thân có thể đứng lên trong lúc này để nói một lượt, cũng coi như là cứu vãn tình thế.
Nghĩ đến đây, Nguyễn nhất hiên nói:
- Bí thư Hàn, để tôi nói trước cho...
- Nói đi.
Hàn Đông gật đầu nói.
Nguyễn Nhất Hiên làm Chủ tịch huyện, trong đó có vài doanh nghiệp nhà nước đã được xử lý dưới tay anh ta, chẳng qua lúc ấy Phương Trung nắm giữ hội nghị thường vụ, cho dù anh ta có dị nghị, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào quyết định của hội nghị thường vụ để quyết định công việc.
Chính vì như vậy, Nguyễn Nhất Hiên khá nắm rõ tình hình của các doanh nghiệp nhà nước trong huyện.
Đương nhiên, lúc báo cáo, Nguyễn Nhất Hiên vẫn áp dụng một chút phương pháp, và không nhằm vào ai, mà là từ góc độ tập thể để nói đến nguyên nhân kiến thức và các nguyên nhân khác, dẫn đến trong quá trình các doanh nghiệp này thay đổi thêm một bước gặp phải rất nhiều sai lầm.
- Trong khoảng thời gian tôi giữ chức Chủ tịch huyện Phú Nghĩa, đối với một số doanh nghiệp nhà nước bị đem bán, có thể tồn tại vấn đề thất thoát tài sản nhà nước, là phải có trách nhiệm...
Trước đó, Hàn Đông cũng nắm rõ được tình hình của Nguyễn Nhất Hiên, đương nhiên hiểu anh ta không làm sai trách nhiệm, thậm chí có chút bảo vệ Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa.
“Xem ra Nguyễn Nhất Hiên vẫn rất đúng mực, rất có cái nhìn đại cục.” Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Nếu Nguyễn Nhất Hiên mượn cơ hội này mà không kiêng dè những người khác, ngược lại Hàn Đông sẽ xem thường anh ta.
Đợi Nguyễn Nhất Hiên báo cáo xong, Hàn Đông nghiêm nghị nói:
- Phạm tội, đây quả đúng là phạm tội rồi.
- Tài sản nhà nước bị thất thoát nghiêm trọng, trong số các vị đang có mặt tại đây, trong lòng không có chút áy náy nào sao?
- Là lãnh đạo của huyện Phú Nghĩa, chúng ta phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
- Đừng cho rằng, mọi việc trôi qua rồi, thì mọi sự đều thuận lợi.
- Hễ là những người mưu lợi bất chính đều phải được truy xét đến cùng.
Hàn Đông vô cùng tức giận, lúc vừa hỏi về tình hình cụ thể, những người có mặt không có một ai lên tiếng.
Nếu như không có Nguyên Nhất Sơn đứng ra để đưa ra lời giải thích hàm hồ, có phải họ vẫn sẽ chuẩn bị tiếp tục gánh vác như vậy hay không?
Nói xong những lời này, Hàn Đông đứng dậy đi ra ngoài.
Hàn Đông cảm thấy rất thất vọng về chính quyền của huyện Phú Nghĩa.
Xem ra việc điều chỉnh nhân sự lần này, huyện Phú Nghĩa phải sắp xếp người có nghị lực tốt để làm Bí thư huyện ủy, để chỉnh đốn lại một chút mới được.
Tào Tư Hào cũng cảm thấy biểu hiện của chính quyền huyện Phú Nghĩa quả thực khiến cho người ta cảm thấy tức giận, Bí thư Thành ủy truy hỏi, không ngờ không có ai đứng lên để giải thích, lẽ nào thực sự cho rằng pháp luật không trách họ hay sao?
Mặc dù nói vấn đề trước đây của huyện Phú Nghĩa, chủ yếu tập trung ở trên người Phương Trung, nhưng bất luận ra sao, mọi người cũng nên có một câu trả lời hợp lí đi chứ.
Hơn nữa, anh ta cùng Hàn Đông đến nhà máy kẹo để tận mắt nhìn, đừng nói những cái khác, ít nhất những vấn đề của nhà máy kẹo, huyện Phú Nghĩa cũng tồn tại những vấn đề nghiêm trọng.
Một doanh nghiệp nhà nước phát triển rất tốt, lại có thể bị bán đi một cách không rõ ràng như vậy, trong đó rốt cuộc là ai đã được lợi?
“Không lẽ lợi ích gì cũng đều thuộc về tay Phương Trung cả?” Tào Tư Hào nghĩ thầm. “Nói cách khác, chỉ cần tiếp tục đào sâu, chắc chắn có thể moi ra được lũ sâu mọt khác.”
Lần này, Tào Tư Hào quyết định đứng ở phía Hàn Đông. Cho dù Hàn Đông không trao đổi lợi ích với anh ta, thì anh ta cũng cảm thấy, cho dù là vì công việc, cũng muốn ủng hộ Hàn Đông tiến hành sửa đổi mạnh mẽ đối với huyện Phú Nghĩa.
Nhìn thấy Hàn Đông tức giận bỏ ra ngoài, sắc mặt của các cán bộ huyện Phú Nghĩa tỏ ra tái nhợt. Muốn giữ lại, nhưng cũng không biết phải nói gì, trơ mắt nhìn chiếc xe số 1 của Thành ủy rời khỏi tòa nhà huyện ủy.
Sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, ai cũng không biết rằng, Hàn Đông vừa lên đảm nhiệm, thì đã liên tục hỏi về vấn đề cải tổ doanh nghiệp nhà nước đang hết sức nhạy cảm.
Điểm này căn bản mọi người không hề nghĩ đến. Kết quả sau khi Hàn Đông hỏi, mọi người đều lo lắng, do dự, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn không có ai đứng ra để giải thích.
- Vấn đề bộ máy chính quyền của huyện Phú Nghĩa cần phải sửa đổi một cách gắt gao mới được.
Hàn Đông ngồi trên xe hút thuốc.
Tào Tư Hào thở dài nói:
- Bí thư Hàn, tình hình quả thực rất nghiêm trọng, nhìn thấy mà giật mình, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, thì ai lại nghĩ rằng, đằng sau doanh nghiệp nhà nước đã được cải tổ, không ngờ lại xảy ra tình trạng như vậy. Tài sản nhà nước nhiều như vậy, không hoàn toàn là tài sản thất thoát, giống như nhà máy kẹo vậy, hoàn toàn là doanh nghiệp nhà nước tiên tiến, kinh doanh tốt, qui mô cũng không ngừng được mở rộng, sao có thể đem nó bán đi cơ chứ. Chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Từ tình hình của huyện Phú Nghĩa, phản ánh trong cuộc cải cách của các doanh nghiệp nhà nước chúng ta còn tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng.
Tào Tư Hào nói:
- Đúng vậy, tôi cho rằng chủ yếu tồn tại một số vấn đề sau đây. Một là chế độ không được chấp hành tốt, hoặc không thể tiếp tục kéo dài, hình thức cải cách doanh nghiệp nhà nước của Phú Nghĩa, là trải qua thực tiễn để kiểm chứng, là chấp hành có hiệu quả, nhưng chính quyền nơi sở tại lại vì một vài nguyên nhân về lãnh đạo, bị bẻ cong, hoặc vứt bỏ một cách dứt khoát, thêm vào đó hiện tường cấu kết tham nhũng, dẫn đến việc tài sản nhà nước bị hao hụt nghiêm trọng.
- Hai là lãnh đạo của một số chính quyền địa phương của chúng ta chưa có sự quan tâm đến công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước, hoặc căn bản không quan tâm đến lợi ích của họ, cho nên sau khi cải tổ, các công nhân viên chức của doanh nghiệp tuy có được lợi ích ngắn ngủi, nhưng nhanh chóng bị thay đổi đột ngột, có người thậm chí ngay cả chi phí sinh hoạt cơ bản đều không thể nhận được.
- Ba là quan điểm của chính quyền địa phương không đúng, biến doanh nghiệp nhà nước thành một gánh nặng hết sức mơ hồ, một suy nghĩ quét bỏ cái gọi là gánh nặng, dẫn đến công việc cẩu thả, vấn đề liên tiếp xảy ra.
Hàn Đông nghĩ thầm rằng, suy nghĩ của Tào Tư Hào thật ra khá nhanh nhạy, nhanh chóng tổng kết ra ba ý, hơn nữa về cơ bản đều nói ra đúng trọng tâm.
Hàn Đông gật đầu rồi nói:
- Còn có điểm này nữa, đó là sự giám sát không nghiêm của cấp trên đối với cấp dưới, đối với tài sản nhà nước, không hình thành được cơ chế giám sát xét duyệt có chuyên môn.
Tào Tư Hào nói:
- Bí thư Hàn, tôi đề nghị cả thành phố triển khai cuộc điều tra lớn về cải tổ doanh nghiệp nhà nước, không chỉ nhằm vào huyện Phú Nghĩa tiến hành điều tra, sửa đổi các doanh nghiệm toàn thành phố đã từng được cải tổ, đều phải tiến hành kiểm tra cẩn thận, đối với bất kì trường hợp chiếm đoạt tài sản nhà nước nào, dẫn dến tài sản nhà nước bị thâm hụt nghiêm trọng đều phải được điều tra đến cùng, nghiêm trị những người có trách nhiệm liên quan. Đồng thời đội đôn đốc giám sát có chuyên môn do thành phố lập ra phải tiến hành đôn đốc giám sát toàn diện đối với tình hình của các doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố, để tránh lại xuất hiện tình trạng tương tự.
Đối với đề nghị của Tào Tư Hào, Hàn Đông cảm thấy rất vui mừng, anh ta có thể chủ động đề xuất, điều này nói rõ ít nhất anh ta còn có lương tri, còn có tinh thần trách nhiệm cơ bản.
- Được, đề nghị của Trưởng ban thư ký rất khá. Sang mai dành ra khoảng nửa tiếng để mở cuộc họp hội ý, chứng thực lại chuyện này. Do phòng Đốc tra Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Ủy ban Kỷ luật cùng nhau hành động, tìm ra một, xử phạt một. Bất luận đề cập đến ai, đều không được lưu tình.
Lúc Hàn Đông và Tào Tư Hào nói chuyện, Khổng Phàm Chi ngồi ở ghế phụ của xe liền cầm quyển sổ lên, nhanh chóng viết lên trên đó. Cho dù viết trên xe không tiện cho lắm, nhưng để đạt được mục đích một cách ổn thỏa, anh ta vẫn cố gắng viết cẩn thận một chút.
Đi theo Hàn Đông cũng được một khoảng thời gian rồi, Khổng Phàm Chi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Đông tức giận như vậy, bởi vậy cảm nhận rất sâu sắc về việc Hàn Đông rất coi trọng vấn đề còn tồn đọng trong việc cải tổ doanh nghiệp nhà nước lần này.
Là một thư ký, đương nhiên phải đặc biệt chú ý đến chuyện mà lãnh đạo quan tâm.
“Bí thư Hàn một lòng vì công việc, thấy tài sản nhà nước bị thất thoát liền tức giận như vậy, thái độ công việc này đáng để mình phải học tập. Một người trong chốn quan trường, dù sao cũng phải có chí tiến thủ mới được. Tuy mình không nói có thể làm nên sự nghiệp lớn giống như Bí thư Hàn, nhưng đi theo suy nghĩ của Bí thư Hàn, thật thà làm tốt mọi chuyện, sau này nếu như có cơ hội thăng tiến, nhất định phải làm một người vì công việc vì dân mới được.”
Khổng Phàm Chi giống như một cậu học sinh ham học vậy, lúc nào cũng đi theo Hàn Đông để học hỏi.
Cũng trong quá trình học tập này, Khổng Phàm Chi cũng dần dần bị thu hút bởi nhân cách của Hàn Đông, bị khuất phục bởi tinh thần hết lòng vì công việc đó.
Anh ta cảm thấy có thể đi cùng với Hàn Đông, là may mắn lớn nhất của anh ta.
Trên đường đi, Hàn Đông và Tào Tư Hào tiến hành bàn bạc kĩ càng về vấn đề làm thế nào để chỉnh đốn công cuộc cải tổ doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố.
Điều này làm cho Hàn Đông có sự hiểu biết hơn nữa về Tào Tư Hào, cảm thấy anh ta có trình độ nhất định.
Tào Tư Hào cũng cảm thấy thái độ của Hàn Đông đối với mình thân thiết hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi cảm thán: “Xem ra Hàn Đông hoàn toàn là tất cả đều vì công việc, mình đưa ra một vài kiến nghị có ích trong công việc, thái độ của anh ta đối với mình rõ ràng là đã có thay đổi không ít. Nếu vậy, sau này công việc của mình tìm thấy được phương hướng, vậy thì dễ làm hơn rất nhiều rồi.”[/CHARGE]
Theo như Tào Tư Hào, nếu thứ mà Hàn Đông xem trọng làm tốt công việc, vậy thì bản thân không cần phải lo quá nhiều, chỉ cần một lòng làm việc, cho dù không cùng phe với Hàn Đông, vấn đề đó cũng sẽ không lớn lắm.
Điều này cũng làm cho anh ta cảm thấy may mắn
Xe đi đến huyện Vinh Quang đã là một giờ hơn rồi.
Mấy người họ tìm một nơi để ăn trưa. Sau đó Hàn Đông liền để Vương Song lái xe đi đến thành cổ để xem xét.
Huyện Vinh Quang ở trong tay Hàn Đông được thực hiện cải tạo thành cổ, xây mới lại. Trải qua mấy năm phát triển, trung tâm của thị trấn hầu như đã di dời hoàn toàn đến chỗ thành mới rồi.
Còn Hàn Đông sở dĩ muốn đến chỗ thành cổ, chủ yếu là đi tìm hiểu một số cơ quan ở trong huyện. Sau khi đơn vị dời đến thành mới, bên thành cổ được cải tạo lại như thế nào, cuộc sống của người dân ở thành cổ, có phải là bởi vậy mà chịu ảnh hưởng hay không.
Lúc thị trấn được di dời cải tạo, bên thành cổ được giao cho Thừa Kiến Thương quản lý. Hàn Đông lo lắng trong quá trình này, xuất hiện bạo lực trong giải phóng mặt bằng và các chuyện vi phạm pháp luật khác.
Lúc đi trên đường, Hàn Đông cảm thấy nghiêm khắc mà nói, đây đã không còn là thành cổ nữa rồi, từng tòa nhà mới lần lượt mọc lên, trên đường tấp nập người qua lại, cảm thấy bây giờ sầm uất hơn trước kia rất nhiều.
Tào Tư Hào giới thiệu:
- Bí thư Hàn, từ sau khi thị trấn huyện Vinh Quang được dời đi, bên thành cổ đã được tu sửa lại, cũng đã thực hiện sự phát triển mới, mấy năm nay huyện Vinh Quang phát triển rất nhanh chóng, công đầu phải kể đến chính sách quan trọng lúc đầu của Bí thư Hàn.
Trong lòng Hàn Đông vẫn rất vui mừng, nhìn thấy sự phát triển của huyện Vinh Quang, ít nhất đối với tình hình của thành phố mà nói, đã tốt hơn rất nhiều so với huyện Phú Nghĩa, điều này khiến hắn cảm thấy rất vui mừng.
- Sự phát triển của một thành phố, chỉ cần tìm đúng con đường thì sẽ dễ dàng phát triển nhanh chóng. Đất nước chúng ta rất đông dân, tiến hành thị trấn hóa là có cơ sở cơ bản nhất, quan trọng là chính phủ thực hiện như thế nào.
Tiếp đó, Hàn Đông bảo Vương Song lái xe đến thị trấn Bảo Hoa, tìm hiểu một chút về tình hình căn cứ mộc nhĩ và lá trà ở đó, nhưng cũng không phải là rất lạc quan, chủ yếu là chất lượng của sản phẩm vẫn phải được nâng cao hơn nữa.
- Đi đến thị trấn Cổ Song một chuyến.
Hàn Đông nói. Thị trấn Cổ Song là một thị trấn có tài nguyên than đá khá lớn ở huyện Vinh Quang. Lúc đầu sau khi trải qua sửa đổi chính trị, cũng không biết tình hình bây giờ như thế nào rồi.
Lúc đi trên đường, thỉnh thoảng có thể gặp những chiếc xe chở than đá chạy qua bên cạnh. Có xe còn rải than ra đường.
Hàn Đông không khỏi nhíu mày.
Xem ra huyện Vinh Quang cũng tồn tại nhiều vấn đề.
Thị trấn Cổ Song bây giờ đúng lúc là ngày họp chợ. Hàn Đông xuống xe, đi dạo một vòng, đã tìm hiểu được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là vấn đề than lậu ở thị trấn Cổ Song đập ngay trước mắt, đồng thời cũng tồn tại một vài hiện tượng xảy ra chuyện thì giấu diếm hoặc giải quyết riêng.
- Ôi
Hàn Đông cảm thấy bản thân chỉ có thể ngửa mặt lên trời rồi thở dài.
Xem ra mấy năm nay, Đàm Ngưng Hào ở thành phố Vinh Châu là một tai họa.
Thượng bất chính hạ tắc loạn, bản thân Đàm Ngưng Hào tham lam, các quan chức bên dưới thì khó có thể khiến họ hết lòng vì công việc được.
Đồng thời, Hàn Đông cũng cảm thấy trọng trách ở trên vai của mình rất nặng, nếu muốn xoay chuyển cục diện này, phải hành động ngay mới được.
Khi xe đi đến tòa nhà huyện ủy huyện Vinh Quang, bên trong có một loạt các lãnh đạo đang kính cẩn đứng đợi ở đó.
Đứng đầu là Bí thư huyện ủy Vinh Tiểu Dân. Anh ta nhanh chóng tiến lên phía trước giúp Hàn Đông mở chiếc xe, cung kính nói:
- Hoan nghênh Bí thư Hàn đến huyện Vinh Quang xem xét công việc.
Lúc đầu, Vinh Tiểu Dân đứng ở phía Hàn Đông, là cánh tay đắc lực của Hàn Đông.
Trong mấy năm gần đây, anh ta ngồi lên chức Bí thư huyện ủy, nhưững cũng không hề dàng gì
Tuy rằng Hàn Đông cũng không mấy hài lòng với tình hình của huyện Vinh Quang, nhưng nhìn thấy Vinh Tiểu n không bị liên lụy vào trong chuyện của Đàm Ngưng Hào, hắn vẫn cảm thấy có chút vui mừng.
Hàn Đông sau khi bắt tay với Vinh Tiểu Dân, dưới sự dưới thiệu của Vinh Tiểu Dân, hắn lần lượt bắt tay với các lãnh đạo đứng đầu bốn ban ngành của huyện Vinh Quang.
Họ lần lượt là Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Từ Khắc Tường, Chủ tịch huyện Uông Nhĩ Quang, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện Bảo Khả Chính, Phó bí thư Chương Đồng Thanh, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chương Hoài Khánh, Bí thư Đảng ủy Công an Tạ Vĩnh Trinh, Trưởng ban Tuyên giáo Hàn Á Ba, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Vũ Hằng, Chánh văn phòng Huyện ủy Ôn Tân, Ban chỉ huy Quân sự chính ủy Chu Hữu Phong, ủy viên thường vụ - Phó chủ tịch huyện Hạ Khả Bách.
Những người này phần lớn đều là những người mới, chỉ có Chủ tịch huyện Uông Nhĩ Quang, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phương Vũ Hằng là người quen cũ.
Họ nhìn thấy Hàn Đông, cũng tỏ ra rất vui mừng.
Sau đó mọi người đi vào trong phòng họp, lần này Hàn Đông không để mọi người cùng nói, mà là dựa theo trình tự bình thường để nói.
Vinh Tiểu Dân thở dài một hơi. Thực ra anh ta cũng biết chuyện ở huyện Phú Nghĩa sáng nay, chuyện Hàn Đông nổi trận lôi đình ở huyện Phú Nghĩa, khiến anh ta cảm thấy lo lắng trong lòng.
Lúc trước, Vinh Tiểu Dân đi theo Hàn Đông, nhưng làm không ít chuyện, cũng biết Hàn Đông là người rất có trách nhiệm với công việc.
Hiện tại Hàn Đông là Bí thư Thành ủy, bản thân không thể vì có quen biết với anh ta mà có nửa phần buông thả.
Cho nên y sớm chuẩn bị hai phương án báo cáo, một bản viết tỉ mỉ một chút, một bản viết ngắn gọn.
Nghe báo cáo của Vinh Tiểu Dân, tâm trạng vốn đã nặng nề của Hàn Đông đã khá hơn một chút.
Dễ nhận thấy, Vinh Tiểu Dân nắm rõ tâm trạng quan trọng nhất của Hàn Đông. Lúc báo cáo công tác, anh ta nhắc đến tình hình nông dân cả huyện tăng thu nhập, dùng những số liệu cụ thể để so sánh với những năm trước.
Đồng thời Hàn Đông còn lấy tình hình mà mình đi tìm hiểu để làm chứng, cảm thấy tình hình mà Vinh Tiểu Dân nói cơ bản là đúng.
Mấy năm nay, mỗi năm nông dân của huyện Vinh Quang đều có mức tăng thu nhập khá lớn, cuộc sống của người dân được cải thiện, đây cũng coi là thành tích lớn nhất của huyện Vinh Quang.
- Đương nhiên, công tác của chúng tôi còn tồn đọng rất nhiều những chỗ chưa được. Chủ yếu là về vấn đề mỏ than, tóm lại là không thể trị được tận gốc. Vì thế Huyện ủy cũng đã tốn rất nhiều công sức, nhưng hiệu quả lại không cao. Bước tiếp theo, Huyện ủy chuẩn bị công tác sửa đổi lại các mỏ than, mỏ than nào nên ngừng hoạt động thì nhất định phải ngừng hoạt động, mỏ than nào cần phải tu sửa thì cũng phải được tu sửa, chủ yếu có mấy biện pháp sau đây...
Hàn Đông vốn cũng chuẩn bị nhắc đến vấn đề mỏ than, thấy Vinh Tiểu Dân chủ động đưa ra, khá hài lòng với thái độ của anh ta.
Xem ra, lúc đầu mình đã không nhìn lầm người, hơn nữa trải qua mấy năm rèn luyện, Vinh Tiểu Dân bây giờ cũng quả thực đã rèn luyện được rồi.
- Tổng thể mà nói, công tác của huyện Vinh Quang rất khá. Đặc biệt là vấn đề tăng thu nhập cho người nông dân, làm ra được một số thành tích. Điểm này đáng được công nhận. Cũng hi vọng các ban ngành của huyện Vinh Quang có thể tiếp tục kiên trì, quan tâm đến dân sinh, nâng cao mức sống của người dân. Đồng thời cũng phải chú ý đến sự phát triển toàn diện, không thể được cái này mất cái kia. Còn về vấn đề của các mỏ than, cần phải có sự quyết đoán, có sự dũng cảm, nhanh chóng giải quyết các công ty tư nhân khai thác mỏ than, kiên quyết dựa vào các quy định pháp luật để xử lý những người vi phạm...
Vinh Tiểu Dân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có thể nhận được sự tán thành của Hàn Đông, quả thực rất khó.
Một năm trước anh ta được đề bạt lên làm Bí thư huyện ủy. Ở vị trí này làm đến mức phát cáu, song trong lòng anh ta luôn tồn tại một lý tưởng làm việc thực tế, vì vậy cho dù có các loại nhân tố gây nhiễu, anh ta vẫn làm những chuyện có ích.
Hàn Đông không ở lại ăn cơm, sau khi kết thúc cuộc họp, Hàn Đông liền cùng Tào Tư Hào quay về thành phố Vinh Châu.
Trên đường quay về thành phố Vinh Châu, Hàn Đông bảo Khổng Phàm Chi dùng điện thoại thông báo cho các Phó bí thư rằng, 8 rưỡi sáng mai sẽ mở cuộc họp hội ý bí thư ở phòng làm việc của hắn, nghiên cứu và thảo luận các vấn đề cải tổ doanh nghiệp nhà nước.
Sau khi quay về tòa nhà Thành ủy, Hàn Đông lại đích thân gọi điện cho Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang, kể lại những chuyện mà mình đã tai nghe mắt thấy ở huyện Vinh Quang, và đưa ra biện pháp giải quyết của mình.
- Bí thư Hàn, về vấn đề doanh nghiệp nhà nước, tôi cũng cho rằng cần phải tăng cường chỉnh đốn, không thể để tài sản Nhà nước bị thất thoát, tôi hoàn toàn tán thành đề nghị của anh.
Hàn Đông có thể chủ động gọi điện thoại trước, điều này khiến cho Khương Vinh Quang rất vui mừng.
Ít nhất cũng thể hiện rằng Hàn Đông vẫn tôn trọng một Chủ tịch thành phố như mình.
Tiếp xúc chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, về cơ bản mà nói, Khương Vinh Quang biết Hàn Đông cũng là một người muốn làm việc thực tiễn, điểm này là cơ sở lớn nhất để hai người hợp tác.
Trên thực tế, hai người tuy đều hiểu rõ, giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố không thể hòa hợp một cách chân chính.
Nhưng hai người cũng đều đang dốc sức đi tìm những cơ sở hợp tác.
Trong cạnh tranh để triển khai hợp tác, đây là lựa chọn chung của hai người.
“Ha ha, xem ra về một số mặt, khả năng hợp tác với Khương Vinh Quang vẫn rất lớn. Như vậy cũng tốt, chỉ cần Khương Vinh Quang đồng ý làm việc, làm việc thực, mình sẽ ủng hộ anh ta một cách tương ứng, đó cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Trong lời nói của Khương Vinh Quang, Hàn Đông cảm thấy anh ta ủng hộ thật lòng đối với vấn đề chỉnh đốn việc cải tổ doanh nghiệp nhà nước. Điều này khiến cho Hàn Đông rất vui mừng.
Lại xem văn kiện một lúc, Hàn Đông đi tắm rồi đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Vương Song và Khổng Phàm Chi đến đón Hàn Đông. Sau khi ăn sáng ở nhà khách, chiếc xe liền đi đến Thành ủy.
Sở dĩ phải mở cuộc họp hội ý bí thư vào lúc 8h30, chủ yếu là để Hàn Đông có chút thời gian để xử lý chút văn kiện.
- Bí thư, phía trước có chút chuyện.
Lúc này Khổng Phàm Chi quay đầu nói.
Hàn Đông sửng sốt, nói:
- Sao lại thế?
Lúc này, Vương Song liền chuyển hướng bánh lái, quay xe lại, đi về phía tòa nhà Thành ủy, chuẩn bị đi vào từ phía sau.
- Dừng lại một chút.
Hàn Đông trầm giọng nói.
Lúc này, trước cửa Thành ủy xuất hiện một đám người. Nhìn cách ăn mặc của họ, đều là người dân bình thường, hơn nữa còn là những người có cuộc sống không được khá cho lắm.
Họ cùng giơ lên một tấm biểu ngữ màu trắng, bên trên viết một dòng chữ đen cỡ lớn: “Chúng tôi muốn ăn cơm”.
Tuy rằng những người đứng ở đó không ít, nhưng họ không làm ồn, chỉ là lặng lẽ giơ biểu ngữ ở đó, đứng chặn ở trước cửa tòa nhà Thành ủy.
Mấy nhân viên công tác đứng ở đó khuyên can, nhưng họ vẫn thờ ơ, đứng xếp thành mấy hàng ở đó, không nhúc nhích.
Một số nhân viên công tác đến muộn, thấy không có cách gì vào cổng chính được, liền chuyển hướng sang bên cạnh, chuẩn bị đi vào từ cửa sau.
Tình trạng đi cửa sau, cũng là tình trạng mới xuất hiện trong vài năm gần đây, vì sự tích lũy các loại mâu thuẫn, thỉnh thoảng có người đến trước cửa tòa nhà Thành ủy gây rối, cũng để thuận tiện những lúc cần thiết thì đi vào.
- Cụ thể là họ vì cái gì?
Hàn Đông hỏi một người đang đứng xem ở đó.
- Ha ha, anh không nhìn thấy sao. Vì muốn có cơm để ăn thôi.
Người kia bĩu môi cười nói:
- Người của chính phủ ăn xong không làm việc, mọi người không có cơm để ăn, không đến tìm chính phủ thì tìm ai.
Xem ra người này cũng đang rất tức giận, trong lòng Hàn Đông cười khổ, hỏi:
- Cụ thể là do nguyên nhân gì vậy?
- Ừ, những người này thì tôi biết. Là người của nhà máy ổ trục Hưng Đoàn. Họ cứ cách một thời gian lại đến, vấn đề cũng không thể giải quyết nổi.
Người đó thở dài một tiếng.
- Doanh nghiệp nhà nước tốt vậy, sao lại giao cho tư nhân chứ? Không những mọi người đều không có thân phận, ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Ôi, loạn rồi, loạn rồi...