Đoàn tàu dừng ở Bằng Thành hơn hai tiếng đồng hồ.
Mọi người ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục tiến về Hồng Kông.
Đoàn tàu tiếp theo, sẽ chạy chậm hơn rất nhiều.
Trên tàu mở âm nhạc nhẹ nhàng, ngồi ở trong tàu có thể nhìn thấy phong cảnh ven đường.
Theo bố trí, Thủ tướng Nam Tuần và ông cụ Hàn sẽ gặp Trưởng quan đặc khu vào buổi chiều hôm nay, sau đó ngồi du thuyền du lãm Hồng Kông, vào 7 giờ rưỡi sẽ ngồi xe hơi đi đến đỉnh núi Thái Bình, thưởng thức cảnh đêm nổi tiếng thế giới của Hồng Kông, sau đó khoảng 9 giờ tối xuống núi.
Đúng 10 giờ tối, đoàn tàu liền khởi hành trở về Yến Kinh.
Nói cách khác, thời gian mọi người ở Hồng Kông, trước sau tổng cộng 9 tiếng đồng hồ.
Có ba việc chủ yếu là gặp mặt, du lãm, ngắm cảnh đêm.
Đối với Thủ tướng Nam Tuần mà nói, hành trình lần này là tâm nguyện từ lâu của ông.
Hàn Đông cũng biết, thời điểm kiếp trước, ông cụ qua đời sớm mấy tháng, cho nên không hoàn thành nguyện vọng này.
Mà bây giờ, lại vì sự xuất hiện của mình, làm cho lịch sử có một chút thay đổi.
Đối với chút thay đổi này, Hàn Đông cảm thấy vô cùng vui mừng.
Tuy rằng đó cũng không phải công lao Hàn Đông, nhưng lại là do Hàn Đông gây nên.
Đoàn tàu đến nhà ga Cửu Long, Tư lệnh viên bộ đội ở Hồng Kông - Thiếu tướng Vương Trân Vũ đã chờ từ lâu.
Nhìn thấy hai ông cụ từ trên tàu đi xuống, Vương Trân Vũ nhanh chóng tiến lên, cúi chào hành lễ, sau đó bắt tay.
- - Nhất định phải bảo vệ biên giới tổ quốc.
Thủ tướng Nam Tuần đầy thâm ý nói.
- - Thủ tướng yên tâm.
Vương Trân Vũ kiên định, nói.
Có thể trở thành Tư lệnh viên bộ đội tại Hồng Kông, tuy rằng hiện tại anh ta chỉ là một Thiếu tướng, nhưng Hàn Đông biết rằng anh ta sẽ nhanh chóng được lên Trung tướng, trở thành Tư lệnh viên của một đại quân khu.
Có thể nói, anh ta là nhân vật được lựa chọn kỹ càng trong quân đội Trung Hoa, chắc chắn đã được các phương diện chú ý, phát triển sau này cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Dưới sự tháp tùng của Vương Trân Vũ, mọi người đến tòa nhà chính phủ ở Hồng Kông.
Vị Trưởng quan nhiệm kỳ đầu tiên Khương Quốc Hoa đã sớm mang theo một đám người ngựa đứng ngoài chờ.
Hồng Kông và Đại Lục có chút khác nhau, bởi vì chịu ảnh hưởng của tư tưởng chủ nghĩa tự do, trên quan trường cũng không đón tiếp long trọng như Đại Lục.
Cho dù biết Thủ tướng Nam Tuần tới, hơn nữa bọn họ cũng rất kính trọng ông, nhưng không giống như đại lục, chạy đến biên giới nghênh đón.
Đây chủ yếu là quan niệm khác nhau của hai bên.
- - Hoan nghênh Thủ tướng đến thị sát chỉ đạo công tác.
Khương Quốc Hoa tiến lên trước, nói.
Sau đó đoàn người đi vào phòng tiếp khách.
Tiếp theo, hai bên tiến hành hội đàm, chủ yếu đề cập đến Hồng Kông sau khi được trả về, làm thế nào đảm bảo phát triển phồn vinh hơn.
Tuy hai ông cụ đều không tại vị, nhưng vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với phương châm chính sách của Nhà nước.
Cho nên đám người Khương Quốc Hoa cũng không dám sơ suất.
Tổng thể mà nói, bất kể là nhân sĩ, dân thường của chính phủ Trung ương hay là phương diện Hồng Kông, đều hy vọng ngày mai của Hồng Kông phát triển tốt đẹp hơn.
Khi hai bên hội đàm, một số giới truyền thông cũng đến chụp ảnh ghi hình.
Buổi hội đàm tiến hành hết sức vui vẻ, chừng hai tiếng đồng hồ, sau đó đoàn người ngồi xe đi về bến tàu Bắc Giác.
Ở bến tàu đang neo đậu một du thuyền xa hoa, Khương Quốc Hoa đưa mọi người đến bến tàu, sau khi đợi mọi người lên du thuyền, mới quay trở về.
Còn Vương Trân Vũ thì tháp tùng bên hai ông cụ trong suốt hành trình.
Du thuyền này là du thuyền ngắm cảnh được phía chính phủ Hồng Kông sớm chuẩn bị, bài trí cực kỳ xa hoa.
Trước khi mọi người đi lên du thuyền, nhân viên bảo vệ đi theo, người của bộ đội tại Hồng Kông đã sớm kiểm tra an toàn mọi phương diện.
Sau đó, du thuyền bắt đầu khởi động, chạy từ đông về phía tây.
Theo sắp xếp của hành trình, du thuyền chở mọi người du lãm cảng Victoria một hồi, đến cảng khẩu phía tây, sau đó mọi người đi xuống ăn cơm, ăn xong đi lên núi Thái Bình.
Du thuyền chạy trên mặt biển, mọi người đứng ở trên boong thuyền, trên đầu che ô tránh nắng, gió nhẹ lướt qua, mang theo một mùi nước biển tanh tanh.
Phóng mắt nhìn lại, sóng nước dập dềnh đuổi theo nhau, lớp sóng sau đè lên sóng trước, bên tai vang lên tiếng ào ào, giống như một khúc nhạc tuyệt mỹ.
Nhìn xa xa, có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát trên đảo, bài trí đủ kiểu, thậm chí có thể nhìn thấy các loại quảng cáo ở trên tầng lầu.
Mọi người đều rất tự nhiên, nhìn ngắm, thưởng thức bốn phía, nhìn thấy cảnh đẹp, không khỏi xuýt xoa, chỉ cho nhau xem.
Hai ông cụ đều không để người khác đỡ, mà tự đứng ở mép thuyền, tay vịn lấy hàng rào bảo vệ, vừa nhìn ngắm cảnh đẹp, vừa nói chuyện.
Hàn Đông đứng ở bên cạnh cũng thỉnh thoảng tham gia vào câu chuyện.
Trên đường đi, Hàn Đông và Thủ tướng Nam Tuần nói chuyện rất nhiều.
Có thể nói, Hàn Đông cảm thấy mình giống như đang ứng phó với một kỳ thi vậy.
Hàn Đông vốn đã chuẩn bị công tác đầy đủ rồi.
Hơn nữa trước khi đi, ông nội cũng đã nói chuyện với Hàn Đông.
Nhưng trên hành trình này, hai ba mươi tiếng, ngoài bảy tám tiếng ngủ nghỉ ra, Hàn Đông vẫn luôn ở bên cạnh hai ông cụ.
Hai ông cụ nói chuyện dọc trên đường, thi thoảng lại hỏi Hàn Đông.
Mà Hàn Đông sau khi nói ra suy nghĩ của mình, thường sẽ bị truy vấn thêm.
Bởi vậy, Hàn Đông phải dùng học thức trong đầu mình, dung hợp với kiến thức kinh nghiệm kiếp trước, kết hợp với kinh nghiệm giáo huấn trong công tác thực tế mới đối phó được.
Tổng thể mà nói, Hàn Đông cảm giác được, trong hành trình này, rất hài lòng với lời lẽ của mình.
Tin rằng hai ông cụ đều hài lòng với biểu hiện của mình.
Hơn một giờ sau, du thuyền đã tới bến tàu số 4 ở phía tây, đoàn người đi lên bờ, dưới sự dẫn dắt của nhân viên làm việc, mọi người đi nhà hàng ăn cơm chiều, nghỉ ngơi một chút, rồi đi ô tô lên đỉnh núi Thái Bình.
Cảnh đêm của Hồng Kông rất nổi tiếng, nhân viên đi theo cũng rất mong chờ.
Hàn Đông ở kiếp trước đương nhiên đã xem qua cảnh đêm của Hồng Kông.
Nhưng lần này, lấy thân phận khác, cùng hai ông cụ thưởng thức cảnh đêm tuyệt mỹ này, lại có một loại cảm xúc khác.
Núi Thái Bình hùng cứ phía Tây đảo Hồng Kông, là ngọn núi cao nhất của đảo Hồng Kông, luôn được xem là biểu tượng của Hồng Kông, là một trong những nơi du khách nhất định phải du lãm.
Mà toàn bộ núi Thái Bình, lấy đình sư tử phong vị cổ xưa làm nơi thưởng lãm tốt nhất.
Khi mọi người đã đi lên đỉnh núi, đi đến đình sư tử, màn đêm đã phủ xuống.
Đứng ở trong đình, phóng mắt ra xung quanh, dưới hàng nghìn hàng vạn ngọn đèn chiếu rọi, đảo Hồng Kông và Cửu Long giống như hai viên minh châu khảm trên cảng Victoria, đua nhau tỏa sáng.
Khu vực Trung Hoàn, nhà cao tầng san sát, vô cùng đồ sộ.
Gió núi khẽ thổi qua, quan sát toàn bộ cảng, chỉ thấy dưới chân núi nhà nhà sáng đèn, chói mắt rực rỡ như sao sáng, cả Hồng Kông biến thành nơi hấp dẫn lộng lẫy mê người.
Tất cả mọi người không khỏi vô cùng say mê.
Thủ tướng Nam Tuần lúc này nói:
- - Non sông tươi đẹp, non sông tươi đẹp…
Tuy rằng ông cụ còn chưa nói hết, nhưng tất cả mọi người đều biết ý tứ trong lời nói của ông.
Non sông xinh đẹp như vậy, lại lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy.
Non sông tươi đẹp như vậy, mọi người nhất định phải cố gắng bảo vệ.
Mà chúng ta phải hùng mạnh, non sông tươi đẹp thế này mới có thể phát ra hào quang càng thêm rực rỡ mê người.
Từ trên núi xuống dưới, mọi người vẫn đắm chìm vào trong cảnh đêm tuyệt đẹp.
Vương Trân Vũ đưa đoàn người đến nhà ga, giơ tay hành lễ cúi chào, nhìn theo đoàn tàu chạy đi.
Vào buổi tối hôm đó, phương tiện truyền thông của Hồng Kông đã đưa tin Thủ tướng Nam Tuần và ông cụ Hàn đến Hồng Kông du lãm thị sát.
Tuy nhiên, lúc này người xem tin tức bên đài Hồng Kôngkhông nhiều lắm, cho nên mọi người hầu như cũng không biết.
Đi theo đoàn tàu, đương nhiên cũng có thợ quay phim chụp ảnh.
Sau khi trở về, có đưa tin hay không, đưa tin như thế nào, thì phải được hai ông cụ đồng ý mới được.
Trên đường trở về, tâm trạng của hai ông cụ đều rất tốt, cũng rất vui vẻ.
Nhưng, Hàn Đông thấy, Thủ tướng Nam Tuần có chút mệt mỏi, ngồi trên xe lâu như vậy, đồng thời hoạt động ở Hồng Kông tương đối nhiều, sức khỏe của ông chắc chắn có chút quá sức.
Khoảng 10 giờ rưỡi, Thủ tướng Nam Tuần đi nghỉ ngơi rồi.
Hàn Đông và ông nội ở cùng một toa xe, toa xe này bài trí thành một phòng ngủ xa hoa, ở bên trong vô cùng thoải mái.
Tinh thần của ông nội vẫn tốt như trước, mặc dù ông cũng hơn tám mươi rồi, nhưng thân thể vẫn cường tráng, hơn nữa từ sau khi Hàn Đông xuống cơ sở làm được rất nhiều thành tích tốt, đồng thời cũng vì nguyên nhân Hàn Đông, nhà họ Hàn mới nắm bắt được cơ hội vào thời khắc mấu chốt, tình hình phát triển rất tốt.
Cứ như vậy, cơ thể khỏe mạnh, tâm trạng vui vẻ, sẽ hình thành tuần hoàn tốt.
- - Thể hiện rất tốt.
Ông nội cười híp mắt nhìn Hàn Đông, nói.
- - Trên hành trình này, ông có chút ngạc nhiên, thể hiện của cháu nằm ngoài dự liệu của ông.
Ông cụ cảm thấy được, tư tưởng, quan niệm của Hàn Đông so với lúc nói chuyện với mình, đã chín chắn hơn.
Đây có lẽ là bởi hắn luôn luôn hết sức để tâm.
Có năng lực, hết sức để tâm, bồi dưỡng người như vậy rất dễ dàng.
Huống hồ, ông cụ cũng rất hiểu tâm tính của Thủ tướng Nam Tuần.
Như vậy sau này, người ủng hộ Hàn Đông, có lẽ khổng chỉ là một lực lượng của nhà họ Hàn.
Cho nên, ông cụ trong lòng vô cùng vui mừng, có thể trong những năm còn sống, mưu tính một tiền đồ rộng lớn cho cháu của mình, để cháu mình trong tương lai sẽ trở thành người cầm lái con tàu lớn Trung Hoa, đó là một chuyện rất có ý nghĩa.
Trên đường trở về Yến Kinh, hai ông cụ không bàn bạc vấn đề gì nữa, trên cơ bản vẫn là nói chuyện nhà là chính.
Hàn Đông cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất không phải vắt óc trả lời câu hỏi của hai ông cụ.
Buổi chiều ngày mùng 2, đoàn tàu đã trở về thành phố Yến Kinh.
Hai chiếc xe Hồng Kỳ đã sớm chờ sẵn.
Cùng lúc đó, đến đón tiếp hai vị, còn có Phó chủ tịch Cổ Thần Dương và hai đồng chí ở Ban thư ký Trung ương.
Cổ Thần Dương trước tiên chuyển lời hỏi thăm của Tổng Bí thư, sau đó hỏi han hành trình của hai ông cụ có thuận lợi không.
Từ cục diện này có thể nhìn thấy, Trung ương quả thật rất coi trọng hai ông cụ.
Khi bắt tay với Hàn Đông, Cổ Thần Dương vỗ vai Hàn Đông, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nói:
- - Đồng chí Hàn Đông, rất tốt, rất tốt.
giờ rưỡi sáng ngày mùng tháng , Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tây Xuyên, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, Sở Văn phòng Tỉnh ủy liên hợp tổ chức hoạt động chào mừng lớn với chủ đề “Ca ngợi thành lập Đảng, chúc mừng Hồng Kông trở về”. Tổ chức long trọng tại Hội trường Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên.
Bốn bộ máy lãnh đạo lớn là Tỉnh ủy Tây Xuyên, Hội đồng nhân dân tỉnh, Ủy ban nhân dân tỉnh, Mặt trận Tổ quốc tỉnh đều đến tham dự.
Người đảm nhiệm chức vụ chính của các thành phố khu vực, cơ quan, ủy ban trực thuộc tỉnh cũng đều đến tham dự buổi lễ này.
Trên đài chủ tịch, tổng cộng có chín hàng.
Tất cả cán bộ cấp Phó Tỉnh đều ngồi ở trên đài chủ tịch.
Mà Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thì ngồi ở hàng thứ nhất.
Lấy Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao làm trung tâm, ngoài ra vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ngồi ở hai bên ông ta.
Dưới đài, mấy hàng phía trước, đều là các vị Ủy viên Tỉnh ủy và các nhân vật số một không phải là Ủy viên Tỉnh ủy nhưng lại đảm nhiệm các ban ngành quan trọng trực thuộc tỉnh.
Sau đó là lãnh đạo cơ quan trực thuộc tỉnh không phải là Ủy viên Tỉnh ủy, các Chủ tịch thành phố khu vực
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy Bào Xuân Long chủ trì buổi lễ.
Thời gian này, từ khi đứa con trai xảy ra chuyện, Bào Xuân Long đã khiêm tốn hơn, và thông qua nhiều mối quan hệ, khó khăn lắm mới có thể bảo vệ được vị trí của mình.
Dẫu sao con trai của lão Bào Hồng Hồng, đã tham gia vào đại án thuốc phiện xuyên tỉnh.
Tuy rằng xã hội hiện đại, không để con phạm tội bố phải chịu liên lụy, nhưng ảnh hưởng tiêu cực của người thân vẫn sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của một người.
Bào Xuân Long vốn vẫn có lòng tin, có ý muốn làm một hai khóa cấp Bộ trưởng thực quyền rồi mới lui về. Lão thậm chí hy vọng trước khi lui về, có thể được hưởng đãi ngộ của cấp Phó Quốc của Quốc hội hoặc là Mặt trận Tổ quốc.
Mà sau khi cạnh tranh với Hàn Chính bị thất bại, lão bị điều đến tỉnh Tây Xuyên, kết quả là lại thất bại trong cuộc cạnh tranh với Phạm Đồng Huy.
Bây giờ lại bị ảnh hưởng bởi vụ án của đứa con, lão có thể bảo vệ được vị trí hiện tại, cũng là hiếm thấy.
Về phần muốn lên chức nữa, căn bản là khả năng không lớn.
Mà tất cả những điều này đều là có liên quan đến nhà họ Hàn.
Lúc trước lão ở tỉnh Vân Điền, rất có hy vọng được tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh, kết quả là khi lão cảm thấy có hy vọng nhất, Hàn Chính từ trên trời giáng xuống, làm tan vỡ mộng đẹp của lão.
Sau khi bị Hàn Chính đẩy về tỉnh Tây Xuyên, trong lúc vị trí Chủ tịch tỉnh để trống, lão bèn không dám sơ suất, thậm chí còn đi thông quan hệ với ông cụ Tô Đức Hạ, để cho ông cụ Tô nói, mối quan hệ với các phương diện cũng khá tốt.
Kết quả cuối cùng bởi vì một câu của ông cụ Hàn, Bào Xuân Long mắt thấy hy vọng có được ghế Chủ tịch tỉnh trong tầm tay, đã bị Phạm Đồng Huy chiếm lấy.
Về phần đứa con Bào Hồng Hồng, tuy không có quan hệ trực tiếp với nhà họ Hàn. Nhưng từ trước tới nay, Bào Hồng Hồng quan hệ không đối đầu với Hàn Đông, hơn nữa bọn buôn thuốc phiện kia cuối cùng bị tiêu diệt, cũng là bắt đầu ở thành phố Tân Châu, là địa bàn trước kia của Hàn Đông.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Bào Xuân Long trong lòng luôn cảm thấy, con đường làm quan của mình sở dĩ thay đổi rất nhiều so với suy nghĩ trước đây của mình, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do nhà họ Hàn.
Tổ tôn ba đời này, là nguyên nhân chủ yếu khiến cho con đường làm quan của mình xuống dốc.
Chỉ tiếc rằng, lão ta cũng không có cách nào đối phó với nhà họ Hàn.
Tuy rằng tỉnh Tây Xuyên không phải là phạm vi thế lực chủ yếu của nhà họ Hàn, nhưng Hàn Đông làm ở tỉnh Tây Xuyên rất có tiếng tăm, cũng nhận được sự ủng hộ của không ít các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Cho nên, cho dù muốn đối phó Hàn Đông, lão cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Nếu lấy quyền thế của Phó bí thư Tỉnh ủy, gây lộn một chút, tìm ra khuyết điểm, phê bình Hàn Đông cái gì đó, cũng không phải là vấn đề gì, nhưng lại không có tác dụng thực chất gì. Ngược lại còn làm cho cấp trên ấn tượng về mình càng xấu đi, có khả năng đến vị trí hiện tại cũng khó giữ.
Cho nên lão vừa nghĩ đến nhà họ Hàn, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức.
Khi chủ trì Hội nghị, Bào Xuân Long thực ra cũng phát hiện ra bảng tên của Hàn Đông bày ở đó, mà Hàn Đông vẫn chưa thấy xuất hiện.
Lão nhớ rõ Yến Sơn Cao ở Hội nghị Tỉnh ủy, nhiều lần nhấn mạnh, mọi người nhất định phải tham gia buổi lễ này, không được xin nghỉ, nhưng Hàn Đông sao vẫn còn chưa đến?
Yến Sơn Cao rất khó chịu với Hàn Đông, Bào Xuân Long cũng biết.
Tuy nhiên, lão nhiều lần quan sát Yến Sơn Cao, nhưng lại phát hiện Yến Sơn Cao dường như không nhìn đến vị trí bỏ trống của Hàn Đông.
Điều này làm cho trong lòng lão rất hoài nghi, phải biết rằng Hàn Đông là Ủy viên Tỉnh ủy, là Bí thư Thành ủy Vinh Châu, hơn nữa lần này đặt bảng tên, là sắp đặt theo xếp hạng thành phố.
Thành phố Vinh Châu trước kia là xếp thứ ba ở tỉnh Tây Xuyên, đến giấy phép ô tô đều là bắt đầu từ c, vị trí của Hàn Đông, rất rõ ràng là vị trí bên trái hàng thứ nhất.
Chỉ cần là người ngồi ở trên đài chủ tịch, đều có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí còn trống đó.
Bào Xuân Long tin rằng Yến Sơn Cao nhất định nhìn thấy, nhưng ông ta lại không biểu hiện gì, không biết ông ta cảm tưởng thế nào, chuẩn bị làm thế nào?
Bào Xuân Long đương nhiên hy vọng Yến Sơn Cao mượn Hội nghị này, phê bình ác liệt Hàn Đông một phen, lấy hành vi vô tổ chức kỷ luật này làm điển hình, và lấy quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy, lấy danh nghĩa Tỉnh ủy lập nên nghị quyết, làm cho Hàn Đông phải kiểm điểm, nếu có thể, tốt nhất nên xử phạt hắn.
Như vậy, ít nhất với Hàn Đông mà nói, là một chuyện buồn bực, tuy rằng chưa chắc ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn, nhưng cũng là một vết nhơ.
Lúc này, Yến Sơn Cao đang đọc diễn văn, trình bày mục đích, ý nghĩa của buổi lễ này, kêu gọi đông đảo cán bộ Đảng viên, lấy hành động thực tế làm quà mừng kỷ niệm ngày thành lập Đảng, kỷ niệm Hổng Kông được trả về Trung Hoa, ở cương vị công tác của mình, cố gắng công tác, tích cực cống hiến.
Sau khi ông ta phát biểu xong, trong Hội đường bèn chiếu toàn cảnh long trọng, trang nghiêm của buổi sáng sớm hôm nay Hồng Kông được trả về.
Yến Sơn Cao ngồi đó, vừa nhìn, trong lòng vừa đang suy nghĩ.
Trên thực tế, ông ta đã sớm nhìn thấy vị trí trống của Hàn Đông, mà khi ông ta đi Yến Kinh còn ngồi cùng máy bay với Hàn Đông.
Nhưng vừa nghĩ tới cảnh nhìn thấy ở sân bay, trong lòng Yến Sơn Cao cũng rất khó chịu, đương nhiên cũng không thể nhằm vào Hàn Đông mà giở trò gì đó.
Ông ta vừa ngồi lên vị trí Bí thư Tỉnh ủy, cũng không thể vì cái nhỏ mất đi cái lớn, không nên động đến những nhân vật không nên động.
Vết xe đổ của Bào Xuân Long, nhất định phải nhớ kỹ.
Lần này ông ta đi Yến Kinh, tham gia Hội nghị tọa đàm của Ban tổ chức Mặt trận Tổ quốc, và đến thăm lãnh đạo của Ban Tổ chức Trung ương, ngoài ra còn thăm hỏi một số vị lãnh đạo cũ.
Ông ta chủ yếu làm hai việc, một là nghĩ cách thay đổi một chút nhân sự của tỉnh Tây Xuyên, như vậy thuận tiện triển khai tốt hơn công tác sau này của ông ta, cũng có được hiệu quả, nghĩ đến không bao lâu sau sẽ có kết quả, điều này làm cho công tác tiếp theo càng có lòng tin.
Mặt khác ông ta cũng vừa thăm dò xem, ông cụ Hàn gần đây là tham gia hoạt động gì, lại được biết ông cụ Hàn vẫn luôn ru rú trong nhà, gần đây cũng không nghe nói ông lão có động tĩnh gì.
Điều này làm cho Yến Sơn Cao rất hoài nghi.
“Hàn Đông vội vàng xin phép về Yến Kinh, hơn nữa ông cụ Hàn còn cho xe Hồng Kỳ đến sân bay đón Hàn Đông, rốt cuộc là vì sao?”
Yến Sơn Cao vẫn không nghĩ ra nguyên nhân gì, bởi vì ông ta cảm thấy cho dù ông cụ Hàn coi trọng Hàn Đông, toàn lực bồi dưỡng Hàn Đông, nhưng nếu không có chuyện gì, sẽ không tùy tiện triệu Hàn Đông về, và đây cũng không phải là về một, hai ngày.
Tình huống này thật làm cho người ta nghi ngờ, hơn nữa lại là đúng vào dịp sinh nhật của Đảng và Hồng Kông trả về.
Tối hôm quan ông ta xem truyền hình trực tiếp, cũng không nhìn thấy ông cụ Hàn đi Hồng Kông.
Đương nhiên, ở trong lòng Yến Sơn Cao, thật ra cũng cảm thấy, khả năng ông cụ Hàn đi tham gia nghi thức Hồng Kông trả về, mang theo Hàn Đông cũng không lớn lắm.
Cho nên ông ta suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải.
Hình ảnh long trọng buổi sáng nay nhanh chóng được phát xong, sau đó theo nghi thức buổi lễ, một số người lên đài bắt đầu phát biểu.
Các Bí thư Thành ủy của thành phố cấp , đều phải phát biểu.
Nhìn thấy vị trí trống dưới kia, trong lòng Yến Sơn Cao có chút khó chịu, cảm thấy có chút hoảng sợ.
Ông ta vốn định thông qua hoạt động mừng lễ này, nhấn mạnh, dựng lên một chút quyền uy của mình.
Cho nên ông ta mới quy định, không được xin nghỉ.
Ý của ông ta là, nếu ai không nghe lời, sẽ khai đao với người đó, cũng coi như là giết gà dọa khỉ.
Nhưng bây giờ, ngoài Hàn Đông ra, tất cả mọi người đều có mặt.
Và vị trí còn trống của Hàn Đông kia, cứ như giễu cợt ông ta vậy.
Các Ủy viên thường vụ trên đài, đều tận tai nghe được ông ta nghiêm giọng nhấn mạnh tổ chức kỷ luật.
Điều này làm cho ông ta có chút xấu hổ, phẫn nộ.
Nhưng ông ta không có dũng khí xử lý Hàn Đông, ông ta không muốn vị trí Bí thư Tỉnh ủy còn chưa ngồi vững dưới mông mình thì đã bị người khác chiếm mất.
Một loạt các hoạt động lần lượt diễn ra, thời gian đã là khoảng giờ rưỡi, Hội nghị của buổi sáng coi như kết thúc.
Mà buổi chiều, theo bố trí thông thường, là cuộc họp của toàn bộ Ủy viên Tỉnh ủy.
Buổi trưa, những người tham gia buổi lễ ngày hôm nay, đều bố trí dùng cơm ở Nhà khách Tỉnh ủy.
Đây cũng coi như Đại hội Đảng kế tiếp, sau đó là một lần tụ họp quan trọng trong thể chế của tỉnh Tây Xuyên.
Bào Xuân Long và Yến Sơn Cao vừa đi vừa thân mật trò chuyện.
- - Bí thư Tỉnh ủy Yến, anh lúc trước nhấn mạnh, các Ủy viên Tỉnh ủy nhất định phải đến, nhưng tôi thấy một vị trí ở hàng đầu tiên còn trống, hình như là của Bí thư Thành ủy Vinh Châu Hàn Đông?
Bào Xuân Long nghĩ đi nghĩ lại, lần này là một cơ hội tốt, phải bức Yến Sơn Cao, không thể để cho Hàn Đông im hơi lặng tiếng tránh được lần này.
Yến Sơn Cao hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy buồn bực, tên Bào Xuân Long này toàn là muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Vốn ông ta đã quyết định coi như không nhìn thấy việc này rồi, bây giờ lại không thể không trả lời.
- - Ừ, hình như vậy.
Yến Sơn Cao thản nhiên trả lời, và không có thêm biểu hiện gì.
Thật ra ông ta như vậy là đã biểu lộ thái độ rồi.
Chỉ tiếc Bảo Xuân Long là cố ý chiếu tướng ông ta, bèn làm ra vẻ oai phong lẫm liệt, nói:
- - Bí thư Tỉnh ủy Yến, đây là hành vi coi thường quyền uy của Tỉnh ủy, anh ở trên cuộc họp đã nhắc đi nhắc lại không được vắng mặt, vậy mà vẫn còn có kẻ không xem ra gì, việc này nhất định phải nghiêm trị.
- - Anh là người quản lý Đảng và quần chúng, vậy anh cho rằng nên xử lý như thế nào?
Yến Sơn Cao lạnh nhạt, nói.
Trong lòng của ông ta khó chịu như đớp phải ruồi vậy, “Lão khó dễ với nhà họ Hàn là việc của lão, bây giờ lại đến chiếu tướng mình, là có mưu mô gì.”
Truyện convert hay : Kiếm Vực Thần Vương