Tô Sáng và em họ Mã Bình Nguyên cùng với vài người đến dùng cơm tại Lâm Hải, bữa tiệc có Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát văn phòng Nội Các Chính phủ Cao Minh Chân.
Vốn dĩ Tô Sáng và Cao Minh Chân cũng không có liên hệ gì, tuy bản thân y chỉ là một cán bộ cấp giám đốc sở, nhưng không xem các cán bộ giám đốc sở khác ra gì.
Hiện giờ chẳng qua tuổi tác, kinh nghiệm vẫn chưa đủ, cho nên gần đây không thể tiến thêm bước, tuy nhiên chỉ cần y cố gắng thêm tí, chẳng bao lâu, cấp Thứ trưởng sẽ nằm trong tay.
Lần này rất nhanh y sẽ đến tỉnh Giang Bắc đảm nhận Bí thư Thành ủy, dựa vào ủng hộ trong gia đình, trong lúc nhậm chức làm ra tí thành tích cũng dễ dàng, đợi thâm niên có đủ, thì có thể lại được tiến thêm một bước nữa.
Nên mới đồng ý lời mời của em họ Mã Bình Nguyên, chủ yếu vẫn do Cao Minh Chân.
Vì Cao Minh Chân là Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát văn phòng Nội Các Chính phủ, mà hiện tại Hàn Đông lại là chủ nhiệm của phòng Kiểm soát văn phòng Nội Các Chính phủ, đồng thời Hàn Đông có ý cho người đến tỉnh Việt Đông điều tra vấn đề.
Tô Sáng hơi tự đề cao bản thân, cũng tự nhận bản thân làm việc không tồi, phát triển cũng tốt.
Nhưng trong tình hình thực tế, Hàn Đông giống như một ngôi sao sáng, vụt lên nhanh, tốc độ tiến lên, khiến Tô Sáng nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Tốc độ vụt lên của Hàn Đông quá nhanh, ánh hào quang chói lóa, bất chợt khiến ánh hào quang của Tô Sáng bị che lấp.
So với Hàn Đông, Tô Sáng giống như một ngôi sao nhỏ ảm đạm, còn Hàn Đông là tia nắng chói chang của mặt trời.
Đương nhiên, bất kể thế nào, Tô Sáng cũng không khuất phục.
Vì y cảm thấy mình cũng không kém hơn so với Hàn Đông.
Y cho rằng Hàn Đông có thể có được danh tiếng lớn như vậy, thứ nhất có chút ít bản lĩnh ra, thứ hai chính là vận may tốt, ban đầu vừa đúng đến hạ tầng. Dù sao với thân thế hoàn cảnh của hai người, cho dù ai đến hạ tầng, đều có thể nhẹ nhàng tạo ra thành tích. Còn Hàn Đông thì lại chiếm được cái hời, nên mới được nổi nhanh như vậy.
Vài ngày trước, Tô Sáng nhận được tin tức, nói Hàn Đông sẽ cử Phó chủ nhiệm đội kiểm soát, đến tỉnh Việt Đông điều tra vấn đề.
Cái này khiến cho y nghĩ ngay, Hàn Đông chắc hẳn có ý đồ bất lương nào đó.
Dù sao ở tỉnh Việt Đông, cơ bản là thế lực của nhà họ Tô, vài Bí thư Tỉnh ủy cũng có quan hệ tốt với gia đình họ Tô.
Mà Hàn Đông nhắm vào tỉnh Việt Đông, có phải chính là nhắm vào nhà họ Tô không.
Dù sao hai nhà Hàn - Tô, hiện tại thế cục cạnh tranh vô cùng rõ ràng.
Hàn Đông tuy dần dần đã chiếm được ưu thế, nhưng nhà họ Tô cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.
Thậm chí Tô Sáng hiểu rõ, cạnh tranh sau này của hai gia đình, sẽ càng ngày quyết liệt hơn. Do đó đối với đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình như Hàn Đông, phải dùng mười hai phần tinh thần để tập trung, bây giờ cử động gì, đều phải đưa ra chính sách tương ứng, nghĩ cách để phản kích đối phương.
Dùng cơm xong, Tô Sáng đã tìm hiểu được không ít tình hình từ phía Cao Minh Chân, tạm thời vẫn chưa thể xác nhận được rốt cuộc Hàn Đông muốn làm gì.
“Tuy nhiên, tên Cao Minh Chân này, ngược lại cũng là con cờ không tệ, đừng nói cái khác, sau này có hắn ở phòng kiểm soát, có tình hình gì, mình cũng có thể lập tức tìm hiểu được, đồng thời còn có thể thông qua y để áp chế Hàn Đông.”
Tô Sáng lại muốn lợi dụng Cao Minh Chân, vậy trong lời nói, có thêm vài phần nhiệt tình.
Điều này khiến Cao Minh Chân cực lỳ hưng phấn.
Y thông qua bạn bè mà quen biết Mã Bình Nguyên, từ rất sớm đã biết đến Tô Sáng, là cháu của lão Tô - Tô Đức Hạ, rất có tiền đồ, sau này có câu kết với y, vậy tiền đồ của mình sẽ càng thêm sáng lạng hơn.
Tuy nhiên y không ngờ lại gặp Hàn Đông tại đây, trong lòng có chút hơi khẩn trương.
Lập tức y liền nghĩ bây giờ xem như mình cũng dựa vào Tô Sáng rồi, cũng không có gì phải sợ Hàn Đông.
- Chủ nhiệm Hàn, anh cũng đến đây ăn cơm à.
Cao Minh Chân đã thốt lên một câu không hay chút nào.
Hàn Đông thản nhiện gật đầu, hắn cũng không ngờ Cao Minh Chân lại đi chung với Tô Sáng, Mã Bình Nguyên, xem ra người trong phòng kiểm soát cũng hơi phức tạp.
Mã Bình Nguyên nhìn thấy nụ cười trên mặt của Hàn Đông, trong lòng cảm thấy vừa giả dối đáng giận, trước đó y từng thiệt thòi vài lần trong tay Hàn Đông, trong lòng sớm đã xem Hàn Đông là kẻ thù của mình.
Bây giờ lại biết được Hàn Đông sẽ động thủ đối với nhà họ Tô, tuy y không phải họ Tô, nhưng cũng xem như là một thành viên dưới tán cây Tô gia, cho nên càng căm ghét Hàn Đông hơn.
Lúc nãy nghe được Lộ Lợi Dương và Tần Phương cùng thổi phồng Hàn Đông, Mã Bình Nguyên liền tức trong lòng, không kiềm chế liền thốt lên một tiếng hừ lạnh nhạt.
Tuy nhiên, hiện tại có Tô Sáng ở đây, tất cả đều nhờ vào Tô Sáng, nên y tạm thời không nhảy ra.
- Chị Phương, chị cũng ăn cơm tại đây nữa à.
Vẻ mặt dối trá của Tô Sáng toát lên nụ cười.
Y cố tình không chào hỏi Hàn Đông, hơn nữa còn trực tiếp nói chuyện với Tần Phương, chính là có ý không nể mặt Hàn Đông.
Tần Phương khẽ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, hôm nay tôi và Lộ Lợi Dương mời Hàn Đông đến đây dùng cơm, xem như chúc mừng anh ta.
Cô ta nói như vậy, chính là có ý đưa Hàn Đông làm chính.
Hàn Đông thản nhiên mỉm cười, đứng đó, xem qua vài người đứng đối diện mình, khi nhìn thấy Tô Sáng, đột nhiên Hàn Đông cảm thấy mình không có gì đáng lo lắng cả.
Tuy Tô Sáng là đối thủ chính của mình, nhưng bây giờ cấp bậc của hai người cũng cách biệt không nhiều.
Nhưng thực tế, giữa hai người dần dần đã kéo ra chênh lệch.
Hàn Đông chỉ cần bước vững, Tô Sáng có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Nghĩ đến đây, thái độ của Hàn Đông trở nên ôn hòa, nụ cười trên gương mặt càng tha thiết hơn.
Đây là nụ cười tràn đầy tự tin, giống như tất cả đều được nắm trong bàn tay vậy.
Lúc này Tô Sáng vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tô Sáng nghe nói anh sắp được làm Bí thư Thành ủy rồi, chúc mừng anh.
Tuy nói Hàn Đông không mong muốn Tô Sáng phát triển được tốt, nhưng ít ra với lời lúc nãy, cũng tương đối chân thành.
Tô Sáng hơi ngẩn ra, y không ngờ Hàn Đông lại có thái độ như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị, tự tin của Hàn Đông, Tô Sáng dần cảm nhận được một áp lực.
Lần trước Tô Sáng gặp Hàn Đông, từng chủ động lên tiếng mời Hàn Đông cùng ngồi chung, nhưng Hàn Đông đã không nể tình mà từ chối.
Không ngờ lần này Hàn Đông chủ động chào hỏi, khiến cho Tô Sáng có chút không hiểu.
- Điều chuyển ngang mà thôi, Hàn Đông bây giờ quá khí thế rồi.
Tô Sáng cũng không phải ngọn đèn kiệm dầu, nếu Hàn Đông đã thể hiện không có chuyện gì, y đương nhiên cũng không thể tỏ vẻ bộ mặt tức giận, trên gương mặt lập tức nở nụ cười.
Hàn Đông nói:
- Đến đó làm Bí thư Thành ủy, là một trải nghiệm không tồi, có thể tiếp xúc được nhiều cơ sở sự vụ, có thể giúp chúng ta thu hoạch được nhiều. Nếu rảnh rỗi, tìm nơi nào ngồi chút?
Đây là Hàn Đông chủ động mời Tô Sáng.
Bây giờ tuy Hàn Đông không phải kẻ thắng cuộc, nhưng hơn hẳn kẻ thắng.
Hàn Đông tuy không thể thả lỏng cảnh giác, nhưng thái độ đã thay đổi không ít so với ban đầu.
Trước mắt hai người chỉ cạnh tranh về mối quan hệ, không có những điểm khác xung đột, nếu không thể cùng nhau bình tâm để trao đổi, vậy lại có chuyện đại sự gì để bàn đây.
Trong quan trường của nước Trung Hoa, một người muốn đi đến đỉnh cao, chắc chắn phải đối diện với nhiều mặt quan hệ khác nhau.
Cố tìm cái chung, đây là một trong các tố chất cần đến của quan viên trưởng thành
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại.. (biển chứa cả trăm con sông, bao dung quảng đại)
Hiện tại Hàn Đông có thể nói rất khiêm tốn, có khí thế dung nạp nhiều hơn.
Điểm này, chính là biểu hiện của một người trong cảnh giới không ngừng thăng tiến, biểu hiện của thế lực một con người đi đến thành công.
Tô Sáng một lần nữa cảm thấy kinh ngạc, Hàn Đông chủ động mời y ngồi một chút, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của mình. Vốn dĩ Hàn Đông chỉ cần chủ động chào hỏi, đã rất hiếm thấy rồi, còn tiến thêm một bước mời trao đổi, khiến cho y càng không hiểu hơn.
Còn Mã Bình Nguyên đứng bên cạnh cũng hơi ngơ ngác.
Y đương nhiên hiểu được không phải vì nguyên nhân Hàn Đông sợ ai, cũng nói rõ chắc chắn Hàn Đông có mục đích khác.
“Rốt cuộc tên này muốn gì đây?”
Mã Bình Nguyên nghĩ thầm trong lòng, đôi mắt cảnh giác nhìn Hàn Đông.
Lộ Lợi Dương và Tần Phương vẻ mặt cười tươi đứng bên Hàn Đông, vì hiện tại họ có thể cảm nhận được, tâm trạng của Hàn Đông, đã lên đến mức độ cao mà một người thường khó nắm bắt được, cho nên hành động mà hắn chủ động mời Tô Sáng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hàn Mạn Lương bắt đầu cũng hơi bất ngờ, tuy nhiên sau đó nghĩ ra,
“Hàn Đông có thể nói hiện là kẻ thắng cuộc, thái độ đối với Tô Sáng tốt một chút, chỉ nêu lên Hàn Đông rất biết làm người, xử sự, người khác tuyệt đối không cảm thấy Hàn Đông làm như vậy sẽ rất mất mặt.”
- Ha ha ha, hiếm khi đích thân Hàn Đông mời, chúng ta nên tìm chỗ ngồi một tí, vậy thì đến chỗ chị Phương đi.
Tô Sáng liền cười sang sảng.
Tuy y không rõ rốt cuộc Hàn Đông muốn gì, nhưng y tuyệt đối không tỏ thế yếu, cho dù Hàn Đông ra chiêu nào, y đều tiếp nhận được.
Tần Phương cười dài nói:
- Được thôi, mọi người cùng đi nhé, chỗ tôi vừa đúng có hai chai rượu ngon, tối nay đem ra mời khách.
Lộ Lợi Dương cười nói:
- Chị Phương, như vậy thì chị không công bằng rồi, tại sao mỗi lần tôi đếnchỗ chị, chị đều không nói có rượu ngòn gì đó, có phải sợ tôi không trả tiền không.
Tần Phương liếc anh ta một cái, tức giận nói:
- Ngày nào anh cũng uống rượu, tôi chỉ quan tâm những chai rượu ngon của tôi thôi.
Mấy người nói xong, cùng đi ra ngoài.
Hàn Đông đương nhiên cùng đi chung với Tô Sáng, vừa trao đổi công việc với nhau.
Cao Minh Chân cùng với một người đàn ông trung niên đi sau cùng, y cúi đầu, vẻ mặt tím xanh, hận đến nỗi muốn tìm chỗ chui xuống.
Y không phải kẻ ngốc, cảnh tượng vừa rồi, khiến anh ta hiểu, Hàn Đông không chỉ có chút bối cảnh, mà là có bối cảnh thông thiên rất kinh người.
Ngay cả Tô Sáng cũng chỉ có thể kết giao bình đẳng với Hàn Đông, hơn nữa còn ở thế hạ phong, điều này nói rõ bối cảnh của Hàn Đông rất mạnh.
Đồng thời, y cũng thấy được, giữa Hàn Đông và Tô Sáng, e là quan hệ không mấy thân thiện cho lắm.
Còn bản thân đi chung với Tô Sáng, lại bị Hàn Đông bắt gặp, nếu trong lòng Hàn Đông không thoải mái, vậy không phải mình giống như con cờ dễ dàng bị bóp nát sao?
Vừa đi, trong đầu liền nghĩ ra rất nhiều suy nghĩ.
Giờ phút này, Cao Minh Chân hối hận đến muốn phát khóc.
Hàn Mạn Lương nói:
- Người suy nghĩ nhiều chỉ e là Tô Xán và Mã Bình Nguyên thôi. Có một số người là như vậy đó, tự mình không muốn làm việc, nhưng thấy người khác làm việc thì lại sợ. Lại còn có kẻ thấy người ta làm việc, lại cho rằng người ta đang có ý đồ gì đó, giống như đang nhắm vào ai đó vậy? Đồ ruồi nhặng chó má, tầm nhìn không qua nổi một tấc.
Lộ Lợi Dương nghe xong, bật cười ha hả.
Mà Tần Phương cũng nhếch mép mỉm cười.
Hàn Mạn Lương tuy bình thường thái độ rất cà lơ phất phơ, suốt ngày túm tụm cùng với mấy người đẹp minh tinh, nhưng anh ta là người của nhà họ Hàn, điểm này thì chẳng có gì có thể thay đổi được.
Vì thế, hễ có chuyện gì thì anh ta nhất định sẽ đứng về phía của Hàn Đông.
Hàn Đông cười nói:
- Suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, chúng ta cũng chẳng thể cưỡng cầu được. Chỉ có điều những việc tôi làm, hoàn toàn là dựa vào lương tâm mà làm, và sẽ không bao giờ để ý tới chuyện sẽ đắc tội ai. Cho dù chúng ta không cùng ý tưởng, quan điểm cũng khác nhau, nhưng chúng ta lại có chung một mục tiêu, đó chính là xây dựng một đất nước Trung Hoa giàu mạnh. Tôi tin là điểm này, đối với đại đa số mọi người mà nói, đều giống như nhau. Vì vậy, làm bất cứ việc gì, tôi đều cố gắng gặp chuyện thì giải quyết, nhằm vào công việc chứ không nhằm vào con người.
- Còn về việc một số người không hiểu, hoặc là hiểu nhầm công việc tôi đang làm, thì cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng, sự thật mạnh hơn lời nói, sau này mọi người ắt hiểu được tôi rốt cuộc muốn làm cái gì, hiểu được tôi là con người như thế nào.
Tần Phương nhìn Hàn Đông cười ha ha, nói:
- Cậu đúng là chí công vô tư, nhưng trong công việc thực tế, có một số người chắc chắn không hiểu được, vì vậy gặp phải trở ngại là điều bình thường. Đương nhiên, bất kể là trở ngại gì, tôi cũng tin cậu có thể nhẹ nhàng vượt qua, tôi mời cậu một ly, chúc cậu vạn sự như ý.
Hàn Đông chạm ly với chị ta, nói:
- Cảm ơn lời chúc tốt đẹp của chị Phương. Nói mới nhớ, lần trước chị và anh Lộ đã giúp em một việc rất lớn, nếu không, khu công nghệ cao của thành phố Vinh Châu sẽ không thể phát triển tốt được như vậy, hôm khác để em mời anh chị đi ăn cơm, coi như để cảm ơn nhé!
Lộ Lợi Dương cười đáp:
- Có chút chuyện vặt ấy, cậu không cần phải để tâm đâu, trên thực tế, mấy doanh nghiệp đó đều là bàn chuyện làm ăn, cuối cùng bọn họ có thể xác định Vinh Châu là nơi mà họ muốn đầu tư, thì chắc chắn là đã nhìn ra được cơ hội phát triển nào đó, tôi và người đẹp Tần chẳng qua chỉ là đưa cầu dắt mối mà thôi.
Tần Phương cũng cười nói:
- Đúng đấy, có chút việc vậy, không đáng nhắc tới.
Hàn Đông nghiêm mặt nói:
- Có lẽ với hai người, chuyện này chẳng có gì là to tát, nhưng những doanh nghiệp kia tới thành phố Vinh Châu đầu tư, đã đem lại cho thành phố những biến đổi vô cùng to lớn, bọn họ đã tạo ra sức hút, lại mang tới không ít kỹ thuật công nghệ mới, khiến cho thành phố Vinh Châu có hi vọng tạo dựng được nền móng kỹ thuật công nghệ cao, không chỉ phát huy tác dụng đối với việc nâng cao trình độ kinh tế của nơi đây, mà còn tạo sức hút với sức lao động, nâng cao được thu nhập và mức sống của người dân địa phương, đúng là đã giúp ích rất nhiều. Từ điểm này mà nói, hai người không chỉ đơn thuần là giúp em, mà là đã giúp đỡ nhân dân của cả thành phố Vinh Châu.
Lộ Lợi Dương nói:
- Nghe cậu nói như vậy, tôi có cảm giác như mình hơi cao thượng thì phải.
Hàn Đông nói:
- Trên thực tế, có nhiều việc đơn giản như vậy thôi. Ví dụ đem trách nhiệm xã hội ra mà nói, chẳng ai yêu cầu anh phải đem tiền anh kiếm ra phân phát cho mọi người. Trên thực tế đó chỉ là một phương diện, nếu anh mở công ty, dựa vào phương châm chính sách của nhà nước, kinh doanh thành thực, doanh nghiệp phát triển tốt rồi, sẽ đem tới cho xã hội không ít phúc lợi, đây chính là mọi người vì một người, một người vì mọi người thể hiện cụ thể. Mọi người đều chăm chỉ làm tốt công việc của mình, đã là cách thực hiện tốt nhất trách nhiệm xã hội của mình rồi.
- Chỉ có điều, có rất nhiều người không nhận ra điều này, nếu một người mà ngay cả việc trong tay mình cũng không làm tốt được, thì còn nói những chuyện khác làm gì.
Suy nghĩ của Hàn Đông, trên thực tế là trước đây hắn đề cập tới những đấu đá giữa người với người trong chốn quan trường, nhưng mọi người đều có cùng một lợi ích, quan điểm này chỉ là kéo dài thêm một bước mà thôi.
Đây là khi Hàn Đông còn đang học nghiên cứu sinh, đã rất chăm chú nghiên cứu giáo trình kinh tế kinh điển của phương Tây, cũng lĩnh hội được một vài điều tâm đắc sau này.
Đây chính là những trải nghiệm của việc kết hợp giữa lý luận quản lý kinh tế phương Tây với tình hình hiện thực của Trung Hoa.
Hai mắt Tần Phương lấp lánh ánh nhìn linh hoạt, chị ta mở to đôi mắt xinh đẹp của mình rồi nói:
- Hàn Đông! Quan điểm của cậu thật là sâu sắc, tuy ban đầu mới nghe cảm thấy có chút hơi kỳ lạ, nhưng suy nghĩ kĩ lại, thì thấy đạo lý đúng là như vậy, nếu mỗi người đều làm tốt việc của mình, thì xã hội của chúng ta sẽ phát triển có trật tự hơn, mâu thuẫn và tranh chấp sẽ giảm đi rất nhiều, mọi phương diện đều sẽ ở trng tình trạng tốt đẹp, đúng thật là rất hài hòa.
Lộ Lợi Dương thở dài nói:
- Chỉ tiếc, đạo lý là như vậy, nhưng những người có thể thực hiện theo nó lại chẳng có bao nhiêu.
Hàn Đông đáp:
- Cũng không thể nói như vậy, thực tế có rất nhiều người đã thực hiện khá tốt, chỉ có điều, yêu cầu của chúng ta hơi cao quá. Giống như hiện nay chúng ta đang mở cửa cái cách, một số người bỗng giàu lên, tích lũy được không ít tài sản. Đây vốn là chuyện hợp tình hợp lý, cũng được các chính sách pháp luật đồng ý, quốc gia ủng hộ. Nhưng lại có một số người, bọn họ cảm thấy người khác giàu như thế, nên đem ít tiền bạc đi quyên góp, hoặc là tiền mà những người giàu kiếm được, đều là do áp bức bóc lột, kiếm trên xương máu của người khác.
- Nhưng bọn họ lại không hề nghĩ qua, những người kia làm sao mà trở lên giàu như vậy, nếu như những người đó không có sự thông minh, tài trí, không dùng nhiệt huyết đi làm những việc của mình, thì có thể thành công được sao? Cùng lúc đó, khi bọn họ thành công, cũng đã tạo ra các tác động lớn tới xã hội, tiến bộ kỹ thuật, việc làm, nâng cao chất lượng sản phẩm xã hội, tất cả những điều ấy đều thể hiện giá trị của họ đấy…
Nghe Hàn Đông dõng dạc nói, tay Tần Phương chống vào một bên má trắng nõn, ánh mắt tràn ngập niềm vui sướng.
Chị ta cảm thấy, quan niệm và suy nghĩ hiện giờ của Hàn Đông dường như đã đạt tới cảnh giới mới, cảnh giới này đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Điều đó khiến cho mọi người đều cảm thấy Hàn Đông vô cùng trưởng thành.
Lộ Lợi Dương cũng chỉ biết thở dài, anh ta nói:
- Xem ra ở cùng với cậu, đúng là có thể học được không ít đấy, mấy quan điểm này của cậu, nhiều người đều không hề nghĩ tới, xem ra sau này tôi vẫn có thể yên tâm kiếm tiền, chỉ cần tuân thủ pháp luật, là tôi đã thực hiện được giá trị của bản thân. Nói thực, trước giờ tôi cứ cảm thấy mình làm việc có chút không đàng hoàng, bây giờ tôi về nhà cũng có thể tự tin lên nhiều rồi.
Hàn Đông cười nói:
- Anh Lộ! Làm gì có chuyện nghiêm trọng tới vậy, trên thực tế em cảm thấy, bây giờ xã hội đang đa dạng hóa, quan điểm về tiền bạc của con người vô cùng phong phú, chúng ta không thể lấy một tiêu chuẩn nào đó đi yêu cầu tất cả mọi người phải làm theo, chỉ cần nắm được vấn đề trọng yếu nhất, những cái khác nên để cho tự do phát triển, đây mới chính là cái đạo của sự phát triển lành mạnh nhất. Đồng thời, lấy chuyện mấy người như Tô Xán bất mãn với việc em đang làm để làm ví dụ, em chẳng qua chỉ là tận tâm thực hiện nhiệm vụ của mình, bọn họ do đứng ở góc độ không giống nhau, nên mới lo lắng, hiểu nhầm, em có thể hiểu được, nhưng giờ mà em đi giải thích thì chẳng có tác dụng gì, nói càng nhiều không bằng cố làm tốt thêm một chút, sự thực thắng lời nói, tin là chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ hiểu ra cả thôi.
Tần Phương gật đầu nói:
- Hàn Đông! Cảnh giới của cậu đúng là người tầm thường thì chẳng thể hiểu nổi. Nói thực, những người tôi tiếp xúc qua cũng tương đối nhiều, trong đó không thiếu người ưu tú, cũng có người đã lăn lộn nhiều và có cấp bậc, nhưng nếu đem cảnh giới suy nghĩ ra mà nói, cậu đã vượt qua bọn họ rất nhiều, tôi có cảm giác sau này cậu sẽ làm lên chuyện lớn đấy.
Chị ta ban nãy đã không hoàn toàn nói ra mọi điều, trên thực tế, chị ta tiếp xúc rất nhiều với Tô Xán, cảm thấy y là người thủ đoạn, hơn thế sau lưng y còn có ông Tô và thế lực của dòng họ Tô, sau này tiền đồ chắc chắn cũng chẳng thua ai.
Nhưng nếu đem ra so với Hàn Đông, ít nhất là trên phương diện cảnh giới tư tưởng, thì Tô Xán có thúc ngựa đuổi cũng không theo kịp.
Bởi vậy, Tần Phương cảm thấy, tiền đồ phát triển của Hàn Đông so với Tô Xán, chắc chắc sẽ rộng lớn hơn rất nhiều.
Hàn Mạn Lương có vẻ trầm ngâm, ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại cầm ly lên nhấp một ngụm rượu, nghe Hàn Đông nói chuyện, trong lòng anh ta thầm cảm thán: “Hàn Đông không ngờ đã phát triển tới bước thế này, xem ra tương lai nhà họ Hàn sẽ xuất hiện một nhân vật đầu đội trời chân đạp đất, ngày xưa mình không có đi theo con đường làm quan cũng là một lựa chọn đúng đắn, nếu không, sự chú ý của ông nội sẽ bị phân tán, nói không chừng Hàn Đông lại không thể phát triển nhanh như vậy. Hàn Đông có được cảnh giới suy nghĩ như vậy, tuy hiện nay đang làm việc dễ đắc tội với người khác, nhưng chắc chắn sẽ nhận được sự cổ vũ và công nhận của rất nhiều người, như vậy là đủ rồi.”
Anh ta cũng hiểu rõ, Hàn Đông không thể nói dối để lừa gạt mấy người ngồi đây, cho nên những điều ban nãy Hàn Đông than thở, chắc đều là từ tận đáy lòng, trạng thái tư tưởng như vậy, biểu hiện Hàn Đông đã hội tụ đầy đủ khí chất của một người làm đại sự.
Những hiện tượng kiểu này, thường rất khó xuất hiện ở một người mà tuổi đời chưa tới ba mươi như thế.
Nhưng bây giờ, Hàn Đông đã khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Người như vậy, quả thực là đã được chỉ định là phải đạt tới những địa vị cao, là phải trở thành người bề trên vậy.
Nói cách khác, có ai có khả năng vượt qua người như thế chứ.
Ít nhất trong mấy người ngồi đây, vẫn chưa có một ai có thể đạt tới trình độ khí chất như của Hàn Đông, người trẻ tuổi cảnh giới càng cao.
Thậm chí, một số người hiện nay đã ở những vị trí rất cao, cũng không thể có được cái khí chất như Hàn Đông.
Một người làm đại sự, đều có không ít chỗ khác người, đây chính là điểm thể hiện sức hấp dẫn của một con người.
Mà hiện nay Hàn Đông đã thể hiện được sức hút mãnh liệt, ngay như Lộ Lợi Dương và Tần Phương, đều không hẹn mà cùng nhau khẳng định, sau này Hàn Đông nhất định làm lên đại sự.
Trong lòng cả hai người đề tự cảm thấy may mắn, ít ra bọn họ còn có thể cùng Hàn Đông vừa ăn cơm, vừa nghe những giãi bày, lý tưởng của cậu ấy.
- Haha, bữa cơm hôm nay thật là có ý nghĩa.
Từ trên lầu đi xuống, Lộ Lợi Dương vui vẻ nói.
Tần Phương gật đầu đáp:
- Đúng vậy, nghe Hàn Đông trò chuyện, quả thực còn hơn mười năm đọc sách.
- Hừ…
Cùng lúc đó bên cạnh truyền tới một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường.
Hàn Mạn Lương nhíu mày, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Tô Xán, Mã Bình Nguyên với mấy người đang đứng gần đó.
Truyện convert hay : Hào Môn Trọng Sinh: Ác Ma Thiên Kim Trở Về