Lặng lẽ đi từ phía sau, trong lòng Cao Minh Chân hối hận tột cùng.
Tình hình bây giờ, Hàn Đông rõ ràng có bối cảnh tuyệt đối mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Tô Sáng cũng thua hắn một bậc.
Điều này khiến Cao Minh Chân liền nghĩ đến Hàn lão đầu tiên.
“Hàn Đông cùng Tô Sáng giống nhau, là đời sau của khai quốc công thần, như vậy chắc chắn là đời sau của Hàn lão.”
Cao Minh Chân vừa đi vừa nghĩ,
“Thì ra Hàn Đông này, chính là tên Hàn Đông kia.”
Y gọi là Hàn Đông kia, thật tế là do y mơ hồ biết đến, người tên Hàn Đông có danh tiếng lan truyền.
Y cũng thỉnh thoảng nghe qua người này, chỉ là cũng không nghĩ đến, bây giờ cấp trên của mình, chính là cái người có danh tiếng như sấm bên tai kia.
Mặc dù cái tên rất quen thuộc, nhưng vì từ đó đến giờ chưa gặp qua Hàn Đông, cho nên đối với bộ mặt thản nhiên mỉm cười của Hàn Đông, Cao Minh Chân chưa bao giờ nghĩ theo hướng khác.
Hiện tại, hai người trong lòng của y, cuối cùng hoàn toàn hợp lại.
Điều này tạo cho y hết sức ngạc nhiên.
Đồng thời, cũng khiến y khóc không ra nước mắt.
Bây giờ y là cán bộ cấp giám đốc sở, ước mơ lớn nhất chính là có một ngày được điều xuống.
Nhưng, hiện tại y cảm thấy hy vọng này vô cùng xa xăm.
Nếu Hàn Đông muốn xử y, vậy y muốn được tiến lên, cơ bản thì suốt đời này cũng không có cơ hội nào.
“Sớm biết như vậy, ban đầu đã không làm rồi.”
Cao Minh Chân buồn bực, hối hận vô cùng. Sớm biết được như vậy, anh ta đã thành thật phối hợp với Hàn Đông làm việc, không cần phải dẫn tới mối quan hệ phức tạp này, trở thành một con cờ bị người khác tùy tiện bỏ đi.
Đương nhiên, điều anh ta thấy hối hận nhất, chính là lúc mình và Tô Sáng cùng đi chung với nhau, không ngờ lại bị Hàn Đông bắt gặp.
Như vậy, chỉ sợ Hàn Đông đối đãi với mình, đã không phải là ý kiến và phân biệt trong công việc rồi.
“Mình nhất định phải tìm cách thoát ra mới được, nếu không, Hàn Đông và Tô Sáng hai người cạnh tranh nhau, mình dẫm vào, vậy không phải chết rất khó coi sao?”
Cao Minh Chân tự biết mình, biết chuyện giữa Hàn Đông và Tô Sáng, mình là không kham nỗi.
Hơn nữa bây giờ y đang làm việc cho Hàn Đông, cơ hội tiếp xúc càng nhiều hơn, do đó vẫn nên nhanh chóng dựng lại mối quan hệ với Hàn Đông, nếu không, con đường sau này sẽ khó đi.
Hơi cúi đầu xuống, lẵng lặng đi từ phía sau, trong lòng Cao Minh Chân, đang trải qua một cơn tranh đấu tư tưởng dữ dội.
Hàn Đông và Tô Sáng cùng đến câu lạc bộ Quên Sầu, Cao Minh Chân không thể rời khỏi ngay, trong lòng dù có buồn bực, có hối hận, cũng phải gắng chịu cùng đi chung.
Còn làm thế nào để dựng lại mối quan hệ với Hàn Đông, đó không phải có thể hoàn tất ngay trong tức khắc. Tuy nhiên vẫn may, y vẫn còn thời gian và cơ hội, đợi đến lúc đi làm, đến phòng làm việc của Hàn Đông giải thích một phen, sau đó trong công việc sau này, thành thật dựa theo sắp xếp và bố trí của Hàn Đông, làm tốt trách nhiệm công việc.
Một nhóm người rất nhanh liền đến câu lạc bộ Quên Sầu.
Tần Phương cho mở một phòng tốt nhất, sau đó lấy hai chai rượu vang tốt nhất ra.
Tuy xem ra là nể tình của hai người Hàn Đông và Tô Sáng, cô ta mới lấy ra rượu vang.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, liền biết hoàn toàn không phải như vậy.
Vì lần gặp mặt tối nay, là do Hàn Đông đề nghị, cũng là nói, Hàn Đông làm chủ, do đó hành vi của Tần Phương đương nhiên là nể tình Hàn Đông.
“Người phụ nữ này, mình nói sao cô ta luôn đối xử với mình không nóng không lạnh, thì ra là dựa vào Hàn Đông rồi.”
Tô Sáng ngồi đó, trong tay cầm ly rượu vang, nhè nhẹ chuyển động.
Tần Phương là một tuyệt sắc, cái đẹp đó khiến rất nhiều người điên đảo.
Tô Sáng cũng có chút xao lòng, chẳng qua ngoài việc thèm muốn sắc đẹp của Tần Phương ra, Tô Sáng xem trọng nhất chính là thế lực đằng sau Tần Phương.
Một mặt trong tay Tần Phương đang nắm nguồn vốn cực lớn, ngoài ra mặt khác Tần Phương còn có thế lực quân đội đằng sau.
Nếu có thể duy trì mối quan hệ tốt với Tần Phương, vậy không phải nhất cử lưỡng tiện sao.
Đương nhiên rồi, Tô Sáng cũng không cưới Tần Phương, hơn nữa với thân phận của Tần Phương, thật sự muốn lấy chồng cũng không phải dễ dàng.
Nhưng, Tô Sáng xem ra, chỉ cần mình đưa cô ta lên giường rồi, vậy với thủ đoạn của mình, nhất định sẽ khiến cô ta xoay vòng. Cộng thêm giữa hai người lại có chung lợi ích, vậy sự việc càng dễ làm hơn.
Chỉ đáng tiếc, Tần Phương đối với y tuy khách sáo, nhưng cũng không có biểu hiện gì nhiều.
Hiện tại, Tô Sáng cuối cùng cũng hiểu được, thì ra cô góa phụ này đã câu kết với Hàn Đông.
“Hừ, người đàn bà này, cũng đi theo hướng gió thôi. Tuy nhiên ba mươi năm sông Đông ba mươi năm sông Tây, đến lúc đó cô ta cũng có ngày cần thỉnh cầu người khác.”
Tô Sáng nở nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng lại nghĩ những ý tưởng rất tàn ác.
Mọi người cùng rót rượu, Hàn Đông nâng ly lên, nói với Tô Sáng:
- Chúng ta cụng một ly nào, nói ra, chúng ta còn là bạn học nữa, cũng hiếm khi cùng ngồi chung.
Tô Sáng và Hàn Đông cụng ly, nói:
- Chúng ta đều có công việc cần làm, quả thật rất hiếm cùng nhau trò chuyện.
Trên thực tế, hồi ở trường Trung Ương Đảng, hai người đều có cơ hội cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Chẳng qua vài lần gặp nhau, Tô Sáng đều viện lý do từ chối.
Vì hồi còn trong lớp, Hàn Đông là lớp trưởng, nổi bật liền chèn ép Tô Sáng. Cho nên Tô Sáng đã không muốn đi chung với Hàn Đông, tránh mình trở thành lá xanh cho đóa hoa.
Bây giờ Hàn Đông nói ra, Tô Sáng bèn lấy lý do mọi người bận công việc để che lấp
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, mọi người đều bận rộn, công việc là trên hết…
Dưới cách nói chuyện của Hàn Đông, hai người dần dần bắt đầu trò chuyện, từ từ đi vào chủ đề.
Tuy những người khác xem ra có vẻ ngồi đó, nhưng trên thực tế, mọi người đều đang quan tâm cách nói chuyện giữa Hàn Đông và Tô Sáng.
Hai người đều quá trẻ, nhưng đều có trình độ rất lớn, đại diện cho một thế lực rất mạnh.
Họ đều có một ánh mắt nhìn về tương lai, có một tiền độ vô cùng sáng lạng.
Hai người cùng trò chuyện, chắc chắn không giống những người khác ngồi hàn thuyên.
Thoải mái nhất chính là Hàn Mạn Lương, Lộ Lợi Dương và Tần Phương.
Họ vô cùng tự tin vào Hàn Đông.
Còn phía Tô Sáng, trong lòng Mã Bình Nguyên vô cùng hồi hộp.
“Tên Hàn Đông này rốt cuộc đang làm gì?”
Mã Bình Nguyên cân nhắc trong lòng.
“Gần đây tên này quá cừ, hắn tìm anh họ bàn gì vậy, khoe vẻ uy nghiêm sao? Hay muốn biểu đạt ý khác?”
Còn Cao Minh Chân cẩn thận co rút lại trong ghế, y vừa dùng tai lắng nghe, ngoài ra mặt khác lại không muốn người khác chú ý đến, đặc biệt là không mong Hàn Đông chú ý đến y.
Cái tư duy của đà điểu này, tuy không có ý nghĩa thực tế bao nhiêu, nhưng ít ra khiến trong lòng của y dễ chịu hơn.
Trong quá trình trò chuyện với Hàn Đông, ban đầu trong lòng Tô Sáng tràn đầy tính cảnh giác và đề phòng.
Tuy nhiên, dần dần, tâm trạng của y cũng bình tâm trở lại, vừa hàn thuyên, trong lòng cũng đang suy nghĩ.
Hàn Đông chỉ muốn thông qua lần trò chuyện này, cùng trao đổi suy nghĩ với y.
Thứ giao lưu này, đối với cạnh tranh giữa hai đối thủ, là rất có ý nghĩa.
Từ trong lời nói của Hàn Đông, anh ta cảm nhận được Hàn Đông có suy nghĩ và dự tính sâu xa trên nhiều mặt.
Đồng thời, y cũng dần hiểếu được nguyên nhân mà Hàn Đông cho người đi tỉnh Việt Đông khảo sát.
“Nói như vậy, tên này đúng là một lòng vì công việc, mà hoàn toàn không phải chống đối nhà mình?”
Trong lòng Tô Sáng không mấy xác nhận.
Y dần cảm nhận được lời nói của Hàn Đông ít ra có một phần là sự thật.
Nhưng vì vấn đề dính đến tỉnh Việt Đông, can thiệp đến phạm vi thế lực của nhà họ Tô, thậm chí đối với ông cụ Tô Trọng Uy cũng có ảnh hưởng nhất định, cho nên anh ta không thể không cẩn thận, cũng không thể dễ dàng tin tưởng Hàn Đông.
- Cạnh tranh, là một hình thức phát triển có lợi, phát triển của nhân loại, thực tế là trưởng thành hơn trong cạnh tranh. Chỉ cần là cạnh tranh mang tính lành mạnh, tôi tin nhất định sẽ thúc tiến cho xã hội thêm phát triển tốt hơn...
Lời của Hàn Đông, tuy không nói rõ, nhưng Tô Sáng cũng hiểu, đây là tuyên ngôn của Hàn Đông đối với mình.
Hắn không quan tâm đến cạnh tranh của mình và hắn, chỉ cần cạnh tranh lành mạnh, vậy thì càng tốt.
- Hô hô, đúng đấy, đây là một xã hội thay đổi liên tục, chính vì có cạnh tranh, xã hội này mới phát triển càng tốt hơn. Chúng ta đều trong đó, chỉ cần lúc nào cũng sẵn sàng đối mặt với cạnh tranh quyết liệt...
Tô Sáng cũng nói rõ thái độ của mình với Hàn Đông, muốn để y từ bỏ, cũng không có khả năng.
Giữa hai người trò chuyện được hơn một giờ đồng hồ, sau đó Tô Sáng viện lý do có việc, dẫn người đi khỏi.
Trước đi rời khỏi, Cao Minh Chân có chút chạnh lòng nhìn Hàn Đông một cái, nhìn Hàn Đông vẻ mặt không biểu cảm nâng ly rượu, trong lòng đột nhiên lại không có đáy nữa.
- Ha ha, Hàn Đông rất có phong độ, tôi nghĩ Tô Sáng cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp anh rồi.
Hàn Mạn Lương cười nói.
Lúc nãy họ ngồi bên cạnh đều nghe rất rõ, là Hàn Đông chủ đạo giữa cuộc nói chuyện của hai người, đồng thời chủ yếu do Hàn Đông nói lên quan điểm và suy nghĩ của mình với Tô Sáng.
Còn Tô Sáng thì tỏ vẻ hơi kinh ngạc và bị động.
So sánh hai người, phân rõ thắng bại.
Vẻ mặt của Lộ Lợi Dương cũng tươi cười, quan hệ giữa y và Tô Sáng cũng bình thường, tuy nhiên bây giờ y cảm thấy, sau này phải cố gắng ít đi chung với Tô Sáng.
Nếu đã chọn Hàn Đông, vậy thì nên đứng về phía Hàn Đông.
Thứ hai vừa lúc Hàn Đông đi làm không lâu, Cao Minh Chân với bộ mặt khiêm tốn cung kính gõ cửa, hơi cúi lưng xuống, cung kính nói:
- Chào ngài Chủ nhiệm Hàn, tôi đến báo cáo ý tưởng và công việc cho ngài biết.
Y đã trải qua đấu tranh tư tưởng hết sức kịch liệt, cuối cùng mới hạ quyết tâm, toàn đầu hàng về phía Hàn Đông, nghe Hàn Đông sắp xếp, như vậy mới có khả năng thành công.
Hàn Đông với bộ mặt bình thản, không đứng dậy, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Cao đến à, có việc gì thì ngồi xuống nói đi.
- Cám ơn chủ nhiệm Hàn.
Cao Minh Chân chỉ ngồi một nửa mông trên chiếc ghế đối diện Hàn Đông, hơi cúi lưng, nụ cười trên mặt tỏ vẻ khiêm nhường,
- Chủ nhiệm Hàn, tôi làm việc tại phòng kiểm soát cũng gần hai mươi năm rồi, đối với công việc của phòng kiểm soát, tôi cũng có chút kinh nghiệm và tâm đắc...
Tô Sáng và em họ Mã Bình Nguyên cùng với vài người đến dùng cơm tại Lâm Hải, bữa tiệc có Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát văn phòng Nội Các Chính phủ Cao Minh Chân.
Vốn dĩ Tô Sáng và Cao Minh Chân cũng không có liên hệ gì, tuy bản thân y chỉ là một cán bộ cấp giám đốc sở, nhưng không xem các cán bộ giám đốc sở khác ra gì.
Hiện giờ chẳng qua tuổi tác, kinh nghiệm vẫn chưa đủ, cho nên gần đây không thể tiến thêm bước, tuy nhiên chỉ cần y cố gắng thêm tí, chẳng bao lâu, cấp Thứ trưởng sẽ nằm trong tay.
Lần này rất nhanh y sẽ đến tỉnh Giang Bắc đảm nhận Bí thư Thành ủy, dựa vào ủng hộ trong gia đình, trong lúc nhậm chức làm ra tí thành tích cũng dễ dàng, đợi thâm niên có đủ, thì có thể lại được tiến thêm một bước nữa.
Nên mới đồng ý lời mời của em họ Mã Bình Nguyên, chủ yếu vẫn do Cao Minh Chân.
Vì Cao Minh Chân là Phó chủ nhiệm phòng Kiểm soát văn phòng Nội Các Chính phủ, mà hiện tại Hàn Đông lại là chủ nhiệm của phòng Kiểm soát văn phòng Nội Các Chính phủ, đồng thời Hàn Đông có ý cho người đến tỉnh Việt Đông điều tra vấn đề.
Tô Sáng hơi tự đề cao bản thân, cũng tự nhận bản thân làm việc không tồi, phát triển cũng tốt.
Nhưng trong tình hình thực tế, Hàn Đông giống như một ngôi sao sáng, vụt lên nhanh, tốc độ tiến lên, khiến Tô Sáng nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Tốc độ vụt lên của Hàn Đông quá nhanh, ánh hào quang chói lóa, bất chợt khiến ánh hào quang của Tô Sáng bị che lấp.
So với Hàn Đông, Tô Sáng giống như một ngôi sao nhỏ ảm đạm, còn Hàn Đông là tia nắng chói chang của mặt trời.
Đương nhiên, bất kể thế nào, Tô Sáng cũng không khuất phục.
Vì y cảm thấy mình cũng không kém hơn so với Hàn Đông.
Y cho rằng Hàn Đông có thể có được danh tiếng lớn như vậy, thứ nhất có chút ít bản lĩnh ra, thứ hai chính là vận may tốt, ban đầu vừa đúng đến hạ tầng. Dù sao với thân thế hoàn cảnh của hai người, cho dù ai đến hạ tầng, đều có thể nhẹ nhàng tạo ra thành tích. Còn Hàn Đông thì lại chiếm được cái hời, nên mới được nổi nhanh như vậy.
Vài ngày trước, Tô Sáng nhận được tin tức, nói Hàn Đông sẽ cử Phó chủ nhiệm đội kiểm soát, đến tỉnh Việt Đông điều tra vấn đề.
Cái này khiến cho y nghĩ ngay, Hàn Đông chắc hẳn có ý đồ bất lương nào đó.
Dù sao ở tỉnh Việt Đông, cơ bản là thế lực của nhà họ Tô, vài Bí thư Tỉnh ủy cũng có quan hệ tốt với gia đình họ Tô.
Mà Hàn Đông nhắm vào tỉnh Việt Đông, có phải chính là nhắm vào nhà họ Tô không.
Dù sao hai nhà Hàn - Tô, hiện tại thế cục cạnh tranh vô cùng rõ ràng.
Hàn Đông tuy dần dần đã chiếm được ưu thế, nhưng nhà họ Tô cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.
Thậm chí Tô Sáng hiểu rõ, cạnh tranh sau này của hai gia đình, sẽ càng ngày quyết liệt hơn. Do đó đối với đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình như Hàn Đông, phải dùng mười hai phần tinh thần để tập trung, bây giờ cử động gì, đều phải đưa ra chính sách tương ứng, nghĩ cách để phản kích đối phương.
Dùng cơm xong, Tô Sáng đã tìm hiểu được không ít tình hình từ phía Cao Minh Chân, tạm thời vẫn chưa thể xác nhận được rốt cuộc Hàn Đông muốn làm gì.
“Tuy nhiên, tên Cao Minh Chân này, ngược lại cũng là con cờ không tệ, đừng nói cái khác, sau này có hắn ở phòng kiểm soát, có tình hình gì, mình cũng có thể lập tức tìm hiểu được, đồng thời còn có thể thông qua y để áp chế Hàn Đông.”
Tô Sáng lại muốn lợi dụng Cao Minh Chân, vậy trong lời nói, có thêm vài phần nhiệt tình.
Điều này khiến Cao Minh Chân cực lỳ hưng phấn.
Y thông qua bạn bè mà quen biết Mã Bình Nguyên, từ rất sớm đã biết đến Tô Sáng, là cháu của lão Tô - Tô Đức Hạ, rất có tiền đồ, sau này có câu kết với y, vậy tiền đồ của mình sẽ càng thêm sáng lạng hơn.
Tuy nhiên y không ngờ lại gặp Hàn Đông tại đây, trong lòng có chút hơi khẩn trương.
Lập tức y liền nghĩ bây giờ xem như mình cũng dựa vào Tô Sáng rồi, cũng không có gì phải sợ Hàn Đông.
- Chủ nhiệm Hàn, anh cũng đến đây ăn cơm à.
Cao Minh Chân đã thốt lên một câu không hay chút nào.
Hàn Đông thản nhiện gật đầu, hắn cũng không ngờ Cao Minh Chân lại đi chung với Tô Sáng, Mã Bình Nguyên, xem ra người trong phòng kiểm soát cũng hơi phức tạp.
Mã Bình Nguyên nhìn thấy nụ cười trên mặt của Hàn Đông, trong lòng cảm thấy vừa giả dối đáng giận, trước đó y từng thiệt thòi vài lần trong tay Hàn Đông, trong lòng sớm đã xem Hàn Đông là kẻ thù của mình.
Bây giờ lại biết được Hàn Đông sẽ động thủ đối với nhà họ Tô, tuy y không phải họ Tô, nhưng cũng xem như là một thành viên dưới tán cây Tô gia, cho nên càng căm ghét Hàn Đông hơn.
Lúc nãy nghe được Lộ Lợi Dương và Tần Phương cùng thổi phồng Hàn Đông, Mã Bình Nguyên liền tức trong lòng, không kiềm chế liền thốt lên một tiếng hừ lạnh nhạt.
Tuy nhiên, hiện tại có Tô Sáng ở đây, tất cả đều nhờ vào Tô Sáng, nên y tạm thời không nhảy ra.
- Chị Phương, chị cũng ăn cơm tại đây nữa à.
Vẻ mặt dối trá của Tô Sáng toát lên nụ cười.
Y cố tình không chào hỏi Hàn Đông, hơn nữa còn trực tiếp nói chuyện với Tần Phương, chính là có ý không nể mặt Hàn Đông.
Tần Phương khẽ mỉm cười, nói:
- Đúng vậy, hôm nay tôi và Lộ Lợi Dương mời Hàn Đông đến đây dùng cơm, xem như chúc mừng anh ta.
Cô ta nói như vậy, chính là có ý đưa Hàn Đông làm chính.
Hàn Đông thản nhiên mỉm cười, đứng đó, xem qua vài người đứng đối diện mình, khi nhìn thấy Tô Sáng, đột nhiên Hàn Đông cảm thấy mình không có gì đáng lo lắng cả.
Tuy Tô Sáng là đối thủ chính của mình, nhưng bây giờ cấp bậc của hai người cũng cách biệt không nhiều.
Nhưng thực tế, giữa hai người dần dần đã kéo ra chênh lệch.
Hàn Đông chỉ cần bước vững, Tô Sáng có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
Nghĩ đến đây, thái độ của Hàn Đông trở nên ôn hòa, nụ cười trên gương mặt càng tha thiết hơn.
Đây là nụ cười tràn đầy tự tin, giống như tất cả đều được nắm trong bàn tay vậy.
Lúc này Tô Sáng vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tô Sáng nghe nói anh sắp được làm Bí thư Thành ủy rồi, chúc mừng anh.
Tuy nói Hàn Đông không mong muốn Tô Sáng phát triển được tốt, nhưng ít ra với lời lúc nãy, cũng tương đối chân thành.
Tô Sáng hơi ngẩn ra, y không ngờ Hàn Đông lại có thái độ như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị, tự tin của Hàn Đông, Tô Sáng dần cảm nhận được một áp lực.
Lần trước Tô Sáng gặp Hàn Đông, từng chủ động lên tiếng mời Hàn Đông cùng ngồi chung, nhưng Hàn Đông đã không nể tình mà từ chối.
Không ngờ lần này Hàn Đông chủ động chào hỏi, khiến cho Tô Sáng có chút không hiểu.
- Điều chuyển ngang mà thôi, Hàn Đông bây giờ quá khí thế rồi.
Tô Sáng cũng không phải ngọn đèn kiệm dầu, nếu Hàn Đông đã thể hiện không có chuyện gì, y đương nhiên cũng không thể tỏ vẻ bộ mặt tức giận, trên gương mặt lập tức nở nụ cười.
Hàn Đông nói:
- Đến đó làm Bí thư Thành ủy, là một trải nghiệm không tồi, có thể tiếp xúc được nhiều cơ sở sự vụ, có thể giúp chúng ta thu hoạch được nhiều. Nếu rảnh rỗi, tìm nơi nào ngồi chút?
Đây là Hàn Đông chủ động mời Tô Sáng.
Bây giờ tuy Hàn Đông không phải kẻ thắng cuộc, nhưng hơn hẳn kẻ thắng.
Hàn Đông tuy không thể thả lỏng cảnh giác, nhưng thái độ đã thay đổi không ít so với ban đầu.
Trước mắt hai người chỉ cạnh tranh về mối quan hệ, không có những điểm khác xung đột, nếu không thể cùng nhau bình tâm để trao đổi, vậy lại có chuyện đại sự gì để bàn đây.
Trong quan trường của nước Trung Hoa, một người muốn đi đến đỉnh cao, chắc chắn phải đối diện với nhiều mặt quan hệ khác nhau.
Cố tìm cái chung, đây là một trong các tố chất cần đến của quan viên trưởng thành
Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại.. (biển chứa cả trăm con sông, bao dung quảng đại)
Hiện tại Hàn Đông có thể nói rất khiêm tốn, có khí thế dung nạp nhiều hơn.
Điểm này, chính là biểu hiện của một người trong cảnh giới không ngừng thăng tiến, biểu hiện của thế lực một con người đi đến thành công.
Tô Sáng một lần nữa cảm thấy kinh ngạc, Hàn Đông chủ động mời y ngồi một chút, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của mình. Vốn dĩ Hàn Đông chỉ cần chủ động chào hỏi, đã rất hiếm thấy rồi, còn tiến thêm một bước mời trao đổi, khiến cho y càng không hiểu hơn.
Còn Mã Bình Nguyên đứng bên cạnh cũng hơi ngơ ngác.
Y đương nhiên hiểu được không phải vì nguyên nhân Hàn Đông sợ ai, cũng nói rõ chắc chắn Hàn Đông có mục đích khác.
“Rốt cuộc tên này muốn gì đây?”
Mã Bình Nguyên nghĩ thầm trong lòng, đôi mắt cảnh giác nhìn Hàn Đông.
Lộ Lợi Dương và Tần Phương vẻ mặt cười tươi đứng bên Hàn Đông, vì hiện tại họ có thể cảm nhận được, tâm trạng của Hàn Đông, đã lên đến mức độ cao mà một người thường khó nắm bắt được, cho nên hành động mà hắn chủ động mời Tô Sáng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Hàn Mạn Lương bắt đầu cũng hơi bất ngờ, tuy nhiên sau đó nghĩ ra,
“Hàn Đông có thể nói hiện là kẻ thắng cuộc, thái độ đối với Tô Sáng tốt một chút, chỉ nêu lên Hàn Đông rất biết làm người, xử sự, người khác tuyệt đối không cảm thấy Hàn Đông làm như vậy sẽ rất mất mặt.”
- Ha ha ha, hiếm khi đích thân Hàn Đông mời, chúng ta nên tìm chỗ ngồi một tí, vậy thì đến chỗ chị Phương đi.
Tô Sáng liền cười sang sảng.
Tuy y không rõ rốt cuộc Hàn Đông muốn gì, nhưng y tuyệt đối không tỏ thế yếu, cho dù Hàn Đông ra chiêu nào, y đều tiếp nhận được.
Tần Phương cười dài nói:
- Được thôi, mọi người cùng đi nhé, chỗ tôi vừa đúng có hai chai rượu ngon, tối nay đem ra mời khách.
Lộ Lợi Dương cười nói:
- Chị Phương, như vậy thì chị không công bằng rồi, tại sao mỗi lần tôi đếnchỗ chị, chị đều không nói có rượu ngòn gì đó, có phải sợ tôi không trả tiền không.
Tần Phương liếc anh ta một cái, tức giận nói:
- Ngày nào anh cũng uống rượu, tôi chỉ quan tâm những chai rượu ngon của tôi thôi.
Mấy người nói xong, cùng đi ra ngoài.
Hàn Đông đương nhiên cùng đi chung với Tô Sáng, vừa trao đổi công việc với nhau.
Cao Minh Chân cùng với một người đàn ông trung niên đi sau cùng, y cúi đầu, vẻ mặt tím xanh, hận đến nỗi muốn tìm chỗ chui xuống.
Y không phải kẻ ngốc, cảnh tượng vừa rồi, khiến anh ta hiểu, Hàn Đông không chỉ có chút bối cảnh, mà là có bối cảnh thông thiên rất kinh người.
Ngay cả Tô Sáng cũng chỉ có thể kết giao bình đẳng với Hàn Đông, hơn nữa còn ở thế hạ phong, điều này nói rõ bối cảnh của Hàn Đông rất mạnh.
Đồng thời, y cũng thấy được, giữa Hàn Đông và Tô Sáng, e là quan hệ không mấy thân thiện cho lắm.
Còn bản thân đi chung với Tô Sáng, lại bị Hàn Đông bắt gặp, nếu trong lòng Hàn Đông không thoải mái, vậy không phải mình giống như con cờ dễ dàng bị bóp nát sao?
Vừa đi, trong đầu liền nghĩ ra rất nhiều suy nghĩ.
Giờ phút này, Cao Minh Chân hối hận đến muốn phát khóc.
Truyện convert hay : Xuyên Qua Tương Lai: Nam Nhân Không Dễ Làm