Phục Hiểu Vĩnh nói vài câu với mấy người khác, mấy người đó gật đầu khom lưng cung tiễn, gã cất bước đi tới, giơ tay ra nói:
- - Hàn Đông, lâu không gặp, trông cậu vẫn như cũ.
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- - Đúng vậy, sống uổng phí mấy năm, nghe nói bây giờ đường làm quan của cậu thông suốt lắm.
- - Ha ha, đâu có chuyện đó, cũng tạm mà thôi.
Lời nói của Phục Hiểu Vĩnh mặc dù rất khiêm tốn, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn rất đắc ý, nụ cười đầy cảm giác tít ở trên cao.
Đối với vẻ tự mình cảm thấy mình tốt của anh ta, Hàn Đông cũng không thèm để ý.
Dù sao Hàn Đông sẽ không cầu đến anh ta, cũng sẽ không giao tiếp cùng với anh ta quá nhiều.
Đương nhiên, nếu Phục Hiểu Vĩnh dính líu đến việc gì trong Ủy ban Cải cách tỉnh Việt Đông, Hàn Đông cũng có thể có giao thiệp với anh ta, nhưng lúc đó lại là điều tra anh ta.
Chu Tùng Đào nói:
- - Hiểu Vĩnh, tối nay tổ chức tiếp đón Hàn Đông, tất cả mọi người đều phải tới, đến lúc đó mọi người phải uống đấy.
- - Ừ, sẽ cố gắng, tôi mấy ngày nay xã giao hơi nhiều, rượu uống cũng không ít.
Phục Hiểu Vĩnh nói.
Chu Tùng Đào nói:
- - Đại Chủ nhiệm Phục công việc bề bộn, làm việc vất vả phải chú ý đến sức khỏe đó.
- - Anh chàng này…
Phục Hiểu Vĩnh vỗ hai cái lên vai Chu Tùng Đào, nói:
- - Cậu cho là ai cũng giống cậu sống những ngày tháng vui vẻ vậy sao, nhưng đơn vị các cậu béo đến chảy mỡ ra.
Có thể nhìn thấy, trong quan hệ giữa hai người, Phục Hiểu Vĩnh đứng ở vị trí ưu thế. Còn Chu Tùng Đào tuy là cá nhân khó chịu về anh ta, nhưng khi gặp mặt, lời nói vẫn rất là khách khí.
Chu Tùng Đào đặt phòng cho đám người Hàn Đông và Đường Lợi Ba, Hàn Đông đương nhiên là ở một phòng riêng xa hoa, còn phòng của đám người Đường Lợi Ba thì kém hơn một chút.
Sau đó, Chu Tùng Đào lại lên tầng ba đặt một phòng bao lớn ăn cơm buổi tối.
Khi Chu Tùng Đào đang bận rộn, Phục Hiểu Vĩnh và Hàn Đông ngồi nói chuyện ở khu vực chờ của đại sảnh.
Phục Hiểu Vĩnh nói:
- - Hàn Đông mấy năm nay không có tin tức của cậu, nghe nói mấy năm trước cậu ở tỉnh Tây Xuyên?
Hàn Đông gật đầu, cười nói:
- - Đúng vậy, ở tỉnh Tây Xuyên vài năm, đầu năm nay mới trở về Yến Kinh. Cậu là người phát triển tốt nhất trong lớp chúng ta đấy, Ủy ban Cải cách là ban nghành thực quyền.
Phục Hiểu Vĩnh có chút cẩn trọng lắc đầu, nói:
- - Hào nhoáng bề ngoài thôi, Hàn Đông mấy năm nay làm cái gì vậy?
Hàn Đông đương nhiên nói ra thân phận hư cấu của mình, nhưng lại tăng thêm một số cái, làm phong phú thêm kinh nghiệm mấy năm nay của mình.
- - Tôi biết Tập đoàn Đông Thăng, nghe nói rất có nền tảng, Hàn Đông cậu có thể đứng chân trong Tập đoàn này, cũng không tệ. Đúng rồi, tôi nghe nói Kiều San San hình như cũng phát triển rất tốt trong Tập đoàn Đông Thăng này.
Nhìn thấy vẻ mặt của Phục Hiểu Vĩnh, Hàn Đông hiểu rõ anh chàng này là có dụng ý khác, trong lòng có chút khó chịu.
- - Đúng vậy, cô ấy bây giờ phụ trách Chi nhánh của một tỉnh, là cốt cán của Tập đoàn.
Hàn Đông nói đơn giản một chút, nhưng trong lòng đã quyết định, nếu anh bạn này dám có ý với Kiều San San, mình sẽ không khách khí với anh ta.
Bất kể như thế nào, trong lòng Hàn Đông, Kiều San San vẫn có vị trí vô cùng quan trọng.
Trong cuộc đời của Hàn Đông, ngoài trừ mẹ, Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai, Kiều San San là ba người phụ nữ quan trọng nhất với hắn, từ trong đáy lòng hắn hy vọng cuộc sống của các nàng vui vẻ một chút, cũng không hy vọng bọn người chó má đến quấy rầy các nàng.
Con người đều ích kỷ, đặc biệt là đàn ông, trong vấn đề đối đãi với phụ nữ, về cơ bản đều không muốn người khác nhúng vào.
Hàn Đông đương nhiên cũng không muốn người khác quấy rầy người phụ nữ của mình.
- - Chúng ta đã lâu không gặp, hôm nào có cơ hội, nhất định phải tụ tập mọi người.
Phục Hiểu Vĩnh cảm thán, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, sau khi mọi người tốt nghiệp, đều đường ai nấy đi, khó tụ tập cùng nhau.
Chu Tùng Đào lúc này đã làm xong tất cả, xuống lầu bước đến, nói:
- - Đi thôi, chúng ta đi uống trà nói chuyện trước, phỏng chừng Khuất Chí Tuấn bọn họ cũng sắp tới rồi.
Mấy người đi tới quán trà ngoài trời ở tầng cao nhất khách sạn Hải Tân, nhân viên phục vụ tiến đến hỏi ba người uống gì, sau đó nhanh chóng bưng trà lên.
- - Nhớ lại những năm tháng bạn bè trước đây, mấy năm không gặp, mọi người xem ra đều đã có thành tựu rồi.
Phục Hiểu Vĩnh cảm khái, nói.
Chu Tùng Đào tiếp lời:
- - Đúng vậy, lớp mình đều không tệ, nhưng tốt nhất vẫn là cậu, nửa cuối năm nay cậu mới ba mươi tuổi, đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, mức độ phát triển như vậy, tương lai nhất định sẽ là cấp bậc lãnh đạo Nhà nước.
Phục Hiểu Vĩnh trên mặt tươi cười thoáng qua vài phần đắc ý, nói:
- - Nói dễ hơn làm, tôi bây giờ mặt dù cơ sở không tệ, nhưng thật sự muốn đi đến bước đó, cũng không phải chỉ dựa vào cố gắng là được, vận may, cơ duyên, mạng lưới quan hệ, các phương diện đều rất quan trọng. Hơn nữa, mình ở trong thể chế, gặp đủ loại chuyện, càng đi lên cao, càng kinh hồn bạt vía.
Chu Tùng Đào cười ha ha, nói:
- - Cậu bây giờ đã lĩnh hội sâu sắc được bí quyết trong đó rồi, đâu có giống tôi, phấn đấu vì cái cấp Cục phó nhiều năm như vậy rồi, lần sau muốn tiến bộ, cũng không biết là năm nào tháng nào nữa.
- - Trên thực tế phát triển của cậu cũng không tồi, Sở Tài nguyên đất đai cũng là một ban nghành có tiền, chỉ cần làm tốt, cuộc sống cũng rất thư thái.
Phục Hiểu Vĩnh nói.
Có lẽ bởi vì có Hàn Đông ở đây, lại thêm lời nói của Chu Tùng Đào đều là khen ngợi, cho nên Phục Hiểu Vĩnh vẫn tương đối khách khí.
Nhưng cái vẻ tài trí hơn người trên mặt anh ta căn bản vẫn không thay đổi.
Hàn Đông từ lời giới thiệu trước đó của Chu Tùng Đào, cộng thêm hiểu biết của mình về tầng lớp lãnh đạo của tỉnh Việt Đông, đoán được bố của anh ta chính là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Việt Đông Phục Văn Cường, nhân vật số ba của tỉnh Việt Đông, nghe nói là một cán bộ rất có cá tính.
Hơn nữa Phục Văn Cường còn là một trong những cán bộ quan trọng của nhà họ Tô, trước đó Tô Trọng Vi ở tỉnh Việt Đông từ Chủ tịch thành phố cấp Giám đốc sở làm đến Bí thư Tỉnh ủy cấp Bộ trưởng, trong quá trình này, Phục Hiểu Vĩnh cũng không ngừng đi lên.
Trong quá trình này, Phục Văn Cường luôn phối hợp rất tốt với Tô Trọng Vi.
Từ bố cục trước mắt cho thấy, có lẽ Phục Văn Cường bây giờ làm mấy năm ở vị trí này, cũng sẽ được đề bạt lên cấp Bộ trưởng, tiền đồ cũng không tệ.
Phục Hiểu Vĩnh có nền tảng này, cho nên thái độ của anh ta cũng hơi kiêu căng, tự mình cảm thấy mình tốt, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Hàn Đông chủ yếu ở ngoài rìa làm thính giả, nghe Chu Tùng Đào và Phục Hiểu Vĩnh nói chuyện, cũng có thể tìm hiểu một chút tình hình.
“Nghe ý tứ của Phục Hiểu Vĩnh, qua lại với Tập đoàn Thiên Hà cũng khá thân thiết, sau lưng Tập đoàn Thiên Hà này lại có thân thế gì?”
Để làm rõ thêm tình hình, Hàn Đông nói:
- - Hiểu Vĩnh ở vị trí hiện tại, cơ hội gặp gỡ với các doanh nghiệp cũng tương đối nhiều, dù sao có một số loại dự án công trình, các cậu đều có thể quản lý được.
Phục Hiểu Vĩnh cười, nói:
- - Đúng vậy, có một số mặc dù chúng tôi không trực tiếp quản lý, nhưng có thể gián tiếp quản lý, đặc biệt là phương diện công trình, đầu tư của Chính phủ, quyền hạn của chúng tôi không ít, cho nên thường có người mời ăn cơm, tôi cũng không sợ bị làm phiền rồi.
Chu Tùng Đào nói:
- - Đúng rồi, lần này Hàn Đông đưa người đến, cũng là có ý khảo sát đầu tư, chỗ nào Phục Hiểu Vĩnh giúp được, nhất định phải nói giúp.
- - Cái này không có vấn đề gì, tôi nói một câu, cũng có chút tác dụng.
Phục Hiểu Vĩnh mặc dù nói đồng ý rồi, nhưng ngữ khí vẫn rất bình thản, thái độ không nhiệt tình lắm.
Chu Tùng Đào liếc nhìn Hàn Đông, thấy vẻ mặt hắn không có gì thay đổi, cười cười, rồi chuyển đề tài nói chuyện.
Khoảng 4giờ rưỡi, Vu Lâm đã đến rồi, cô ta thay đổi rất nhiều so với trước kia, trước kia cho người ta cảm giác là một cô bé ngây thơ, thì bây giờ lại có vẻ trưởng thành, quyến rũ.
Nhìn thấy Hàn Đông, cô ta có vẻ khoa trương tiến lên, giơ hai tay ra, làm tư thế ôm rồi nói:
- - Bạn học cũ, đã lâu không gặp…
- Đã lâu không gặp.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, giơ tay phải ra.
- - Haha, Hàn Đông cậu vẫn khiêm tốn bảo thủ như vậy.
Vu Lâm cười khanh khách nói, bắt lấy tay của Hàn Đông, bàn tay của cô mềm mại, Hàn Đông cảm giác như nắm lấy một miếng bọt biển vậy.
Sau đó Vu Lâm lại bắt tay với Phục Hiểu Vĩnh, Chu Tùng Đào, ngồi xuống bên cạnh, gọi một cốc trà hoa cúc.
Chu Tùng Đào nói:
- - Mỹ nữ tới thật đúng lúc, có phải nghe nói có anh chàng đẹp trai Hàn Đông đến mới tích cực như vậy.
- - Đúng vậy, ba anh chàng đẹp trai ở đây, tôi chắc chắn phải chạy đến giương mắt nhìn theo rồi.
Vu Lâm nói, nét mặt tươi cười như hoa, nói với Phục Hiểu Vĩnh:
- - Hiểu Vĩnh cậu thật là người bận rộn, mời cậu ăn bữa cơm cũng không mời được.
Phục Hiểu Vĩnh nói:
- - Đâu có, nếu cậu mời riêng tôi đi ăn cơm, tôi chắc chắn sẽ đi, cầu còn chẳng được mỹ nữ mời như vậy.
Xem ra, Vu Lâm phỏng chừng có chuyện của công ty nhờ Phục Hiểu Vĩnh giúp đỡ, kết quả là Phục Hiểu Vĩnh không nể mặt.
Hàn Đông không khỏi âm thầm thở dài một hơi, xem ra cho dù là bạn học, khi có lợi ích, trên thực tế giống như người xa lạ vậy.
Tuy rằng không biết Vu Lâm rốt cuộc là chuyện gì, nhưng từ góc độ của Phục Hiểu Vĩnh cho thấy, e là vì không đủ lợi ích, cho nên anh ta mới không nể mặt.
Cho dù gặp mặt nói chuyện không bao lâu, nhưng Hàn Đông cảm thấy được, anh bạn Phục Hiểu Vĩnh này, rất giỏi trong việc lợi dụng quyền lực trong tay, giành lợi ích cho mình.
Vu Lâm làm ra vẻ đáng thương, nói:
- - Hiểu Vĩnh cậu cũng không được nhất bên trọng nhất bên khinh, tư chất của Tập đoàn Thiên Hà không mạnh hơn Tập đoàn chúng tôi, hơn nữa báo giá của chúng tôi cũng thấp hơn rất nhiều, nhưng chúng tôi lại không được chọn, đây là không thể chấp nhận được.
- - Haha, chuyện này tình hình cụ thể tôi cũng không biết, tuy nhiên lựa chọn một công ty, cũng có tiêu chuẩn cụ thể, chứ không chỉ xem một, hai phương diện. Hơn nữa, chuyện cụ thể tôi cũng không xen vào…
Phục Hiểu Vĩnh bắt đầu lên giọng quan cách.
- - Trước mặt người ngay nên nói lời ngay thẳng, tôi biết Phục Hiểu Vĩnh anh quan hệ với Tập đoàn Thiên Hà rất tốt, nhưng nể mặt bạn học cũ, ít ra anh cũng nên xử lý công bằng chứ.
Vu Lâm vẫn không chịu buông tha.
Hàn Đông im lặng lắng nghe, xem ra quan hệ của Phục Hiểu Vĩnh và Tập đoàn Thiên Hà khá thân thiết, nếu không Vu Lâm sẽ không có giọng điệu ai oán như vậy.
Mà Tập đoàn Thiên Hà là một trong những đối tượng điều tra trọng điểm lần này của Hàn Đông.
Bởi vì mấy hạng mục của Tập đoàn Thiên Hà đều chiếm một lượng lớn đất đai, liên quan khá nghiêm trọng đến vấn đề bồi thường đất cho nông dân, đồng thời còn có vấn đề kế hoạch và sử dụng đất không tương xứng.
Cũng không biết lợi ích qua lại của Phục Hiểu Vĩnh với Tập đoàn Thiên Hà rốt cuộc được bao nhiêu, anh ta chắc chắn là người có được lợi ích, xem ra công tác điều tra lần này, lại phải dính dáng đến anh bạn học cũ vô cùng đắc ý này rồi.
Phục Hiểu Vĩnh nghe xong lời của Vu Lâm, có chút không nén được giận, nửa đùa nửa thật, nói:
- - Vu Lâm cậu cũng không được nói lung tung, đối với việc của Tập đoàn Thiên Hà, tôi cũng không tham dự vào, cũng không đến mức cái gì mà xử lý công bằng. Nếu không phải là bạn học, cậu nói lung tung như vậy tôi đã kiện cậu tội phỉ báng rồi.
Vu Lâm giơ cánh tay trắng nõn lên, nói:
- - Được rồi, chuyện hôm nay không nói nữa, Hàn Đông hôm nay là nhân vật chính, chúng ta ở đây cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Hàn Đông cười, nói:
- - Tôi là nhân vật chính gì chứ, nghe các cậu nói chuyện cãi cọ, tôi thấy một cảm giác thân thiết.
Vài người bạn học khác cũng lần lượt đến, mọi người đều hàn huyên một hồi, mặc dù hôm nay chủ yếu là tiếp đón Hàn Đông, nhưng mọi người đều rất khách khí với Phục Hiểu Vĩnh, khi nói chuyện căn bản đều lấy anh ta làm trung tâm.
Đối với Hàn Đông cũng chẳng có vấn đề gì, hắn thật ra chỉ hy vọng từ miệng của những người này, tìm hiểu nhiều hơn về chuyện của Phục Hiểu Vĩnh.
Dù sao từ tình hình lúc trước tìm hiểu được cho thấy, quan hệ của Phục Hiểu Vĩnh với Tập đoàn Thiên Hà khá thân thiết.
Món ăn buổi tối khá phong phú, phỏng chừng Chu Tùng Đào cũng là ăn tiêu tiền công, mặc dù anh ta chỉ là chức Phó trong đơn vị, nhưng có chút lợi ích như vậy cũng đủ hưởng thụ.
Cơm nước xong, vài người lại đi đến phòng karaoke ca hát, Vu Lâm liền phát huy ưu thế của cô.
Sau khi hát vài bài, Vu Lâm đưa micro cho người khác, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông.
Hàn Đông chỉ cảm thấy một mùi hương thoảng thoảng đưa đến.
Vu Lâm rót hai cốc bia, đưa cho Hàn Đông một cốc, nói:
- - Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, sao có thể so sánh với cậu được.
- Haha…
Vu Lâm cười hai tiếng, liếc xéo nhìn Hàn Đông một cái, sau đó ghé vào tai Hàn Đông nói:
- - Anh bạn này thật không thật thà, trước mặt bạn học cũ còn không nói thật.
Hàn Đông sửng sốt, lại không quen với động tác thân thiết này của cô, đầu hơi nghiêng nghiêng, nói:
- - Tôi không hiểu cậu nói cái gì, nhưng tôi là điển hình người thành thật.
- - Tôi nghe Cao Tiểu Yến nói về chuyện cậu làm ở tỉnh Tây Xuyên.
Vu Lâm nói xong, mỉm cười nhìn Hàn Đông.
Sắc mặt của Hàn Đông không thay đổ,i nói:
- - Thật ra chuyện của tôi không có gì để nói.
- - Tôi biết, yên tâm đi, mặc kệ cậu bây giờ đến Việt Đông làm gì, tôi cũng sẽ không vạch trần cậu, có thể còn giúp đỡ được cậu thì sao?
- Vậy sao?
Hàn Đông thực sự có chút hứng thú, bởi vì rất rõ ràng, với mối quan hệ cạnh tranh giữa công ty của Vu Lâm và Tập đoàn Thiên Hà, có lẽ cô ấy có thể biết được rất nhiều tin tức. Dù sao sự hiểu biết giữa các đối thủ cạnh tranh còn hiểu biết chi tiết hơn so với bạn bè với nhau.
Chỉ có điều, Hàn Đông có chút không hiểu, Vu Lâm muốn có được cái gì từ mình?
Nói ra thì Vu Lâm cũng là một mỹ nữ, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp tài trí, thùy mị, chín chắn, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng làm cho người ta mê hoặc.
Nhưng đối với bạn học cũ, Hàn Đông cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Hàn Đông nói:
- Bây giờ Tập đoàn Đông Thăng cũng là phát triển đa dạng, tôi lần này chủ yếu là khảo sát tình hình thực tế một chút, việc cụ thể, còn cần cấp lãnh đạo tập đoàn đi xử lí. Có điều lần này phương diện tôi đi khảo sát tương đối nhiều, trong đó có thể dính đến công việc của cậu.
- Công việc của mình, vậy cũng chính là các cậu có thể xây nhà máy ở tỉnh Việt Đông, cần dùng đến đất, việc này mình bây giờ không thể cam đoan với cậu, cho dù mình là cấp Cục phó nhưng ở cơ quan cũng chỉ là chức phó. Nhưng tôi có thể dắt mối giúp cậu, giúp cậu chạy một chút quan hệ, cái này so với việc cậu tự đi chạy thì thuận tiện hơn nhiều.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Được, đến lúc đó chắc chắn làm phiền đến cậu.
Chu Tùng Đào vỗ vào vai Hàn Đông, nói:
- Nói cái gì thế, chúng mình là bạn học cũ, có thể giúp gì chắc chắn không thể ậm ờ, mình cũng không phải người nào đó, trong tay có chút quyền lực liền tự cao tự đại rồi.
Đối với thể hiện nhiệt tình của cậu ta, Hàn Đông chỉ có thể cười tiếp nhận.
Nói thật, chưa có người nào vỗ vai hắn nói chuyện như vậy.
Bình thường mà nói, chỉ có người lớn nói với hậu bối, hoặc cấp trên đối với cấp dưới, mới có thể làm như vậy.
Có điều, Chu Tùng Đào có lẽ cảm thấy gã là cán bộ cấp Cục phó, có chút thành tích nhỏ, cho nên trước mặt bạn học cũ có một chút cảm giác vượt trội, rất phù hợp thể hiện một chút, thứ nhất là khoe ra, thứ hai là biểu hiện ý thân thiết.
Theo dòng câu chuyện của hai người, Đường Lợi Ba, Mã An Tân, Chu Dũng cũng gia nhập vào, bọn họ cũng giả vờ bộ dạng rất ngạc nhiên, giúp đỡ Hàn Đông nói gần nói xa.
Chu Nguyên Thanh thì chủ yếu làm tốt công tác phục vụ hậu cần, đứng một bên làm việc vặt.
Hàn Đông giới thiệu cho Chu Tùng Đào những người này đều là trợ thủ của mình, đều là cùng đi đến khảo sát.
Trong lời khen tặng của mọi người, Chu Tùng Đào có vẻ hơi đắc ý.
Gã cùng Hàn Đông là bạn học cũ, hơn nữa cảm giác cuộc sống tốt hơn Hàn Đông một chút, bây giờ đối diện với trợ thủ và cấp dưới của Hàn Đông, cảm giác kia tự nhiên tuyệt hơn rất nhiều.
Vốn dĩ lần này trước khi ra ngoài, Hàn Đông muốn Đường Lợi Ba đảm đương làm lãnh đạo của đoàn, có điều không ngờ trên tàu lại gặp lại bạn học cũ, hơn nữa vừa đúng lúc có liên quan đến vấn đề mà mọi người đi tỉnh Việt Đông điều tra, cho nên Hàn Đông liền lập tức điều chỉnh một chút chiến lược.
Tầu hỏa lên đường hướng về nam, mọi người đang trong toa ăn nói chuyện một hồi, sau đó lại trở về khoang tàu nói chuyện phiếm.
Chu Tùng Đào ở khoang tàu cách khoang của nhóm người Hàn Đông không xa, liền thay đổi vị trí.
Dưới sự dẫn dắt của mọi người, Chu Tùng Đào nói đến rất nhiều việc, trong đó có rất nhiều việc đối với chuyến đi điều tra này của Hàn Đông có giá trị và ý nghĩa to lớn.
- Ha ha, vận may lần này không tồi, Chu Tùng Đào biết không ít việc, tiếp tục khai thác chắc chắn còn có rất nhiều cái có giá trị, từ chỗ của cậu ta, quả là một điểm đột phá không tồi, sau đó lại kết hợp tình hình chỗ cậu ta, đi xác minh từng cái, vấn đề sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên thực tế, Đường Lợi Ba, Mã An Tân, Chu Dũng đều là trải nghiệm không ít thời gian ở cơ quan, nếu như Chu Tùng Đào cẩn thận quan sát, cũng không khó phát hiện bọn họ là người trong thể chế.
Chỉ tiếc, cậu ta có ấn tượng ban đầu, coi Hàn Đông là người làm ăn kinh doanh, còn những người này nếu là thuộc hạ của Hàn Đông, vậy thì không có gì lợi hại cả. Mặc dù cậu ta mơ hồ cảm thấy những người này có cái gì đó khác lạ, có điều rất nhanh liền tìm lý do hợp lý biện hộ cho bản thân, cho rằng những người này cả ngày làm việc ở trong văn phòng, cũng coi như là mắc bệnh cơ quan một chút.
Sáng ngày thứ hai, tàu hỏa tiến vào tỉnh Việt Đông, ăn cơm trưa xong, rất nhanh tiến vào trong thành phố Việt Châu.
Chu Tùng Đào rút di động ra, nói:
- Tôi liên hệ với mọi người một chút, buổi tối hôm nay bạn học cùng tụ tập, cho Hàn Đông đi hóng gió, ngoài ra không biết chừng có việc gì còn có thể bảo mọi người giúp đỡ. Anh ở trong xã hội này, có thể dùng quan hệ nào thì nhất định phải dùng đến, giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là nên làm rồi, chỉ cần không phải kiểu người cực kỳ không có tình người, trên cơ bản tìm bọn họ, đều sẽ nể chút tình nghĩa.
Hàn Đông nói:
- Nếu như bọn họ quả thật có việc, vậy thì thôi vậy, không miễn cưỡng.
- Haha, cậu an tâm đi, những người này không bận như cậu tưởng tượng đâu.
Chu Tùng Đào cười nói, ngón tay bắt đầu bấm số, cậu ta trước tiên gọi cho Phục Hiểu Vĩnh, nói:
- Chủ nhiệm Phục có bận không? Buổi tối có rỗi không, có thể đến gặp bạn học cũ một chút, Hàn Đông hôm nay đến Việt Châu, mình chuẩn bị gọi những bạn học cũ ở đây tụ tập một chút.
Hàn Đông mặt hơi mỉm cười ngồi bên cạnh, trong lòng nghĩ Chu Tùng Đào mặc dù đối với Phục Hiểu Vĩnh có chút khó chịu, nhưng cũng rất xem trọng cũng rất khách khí đối với cậu ta, đây cũng là do vị trí của một người quyết định. Phục Hiểu Vĩnh trẻ như vậy đã làm cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa còn ở trong ban nghành quyền lực là Ủy ban Cải cách, sau lưng chắc chắn có bối cảnh rất mạnh, cho dù cậu ta chẳng nịnh hót ra làm sao, Chu Tùng Đào vẫn cố gắng duy trì quan hệ bên ngoài với người ta.
Vào cuối tháng ba năm nay, Thủ tướng Dương Minh Sinh nhậm chức không lâu, liền tiến hành cải cách đối với Ủy ban Kế hoạch, chỉnh hợp lại một vài quyền lực, khiến cho Ủy ban Phát triển Cải cách bây giờ ngày càng tập trung quyền lực trong kinh tế, xã hội đất nước.
Mà Ủy ban kế hoạch phía dưới tỉnh, tự nhiên cũng cần theo để làm công việc điều chỉnh tương ứng, nhưng bất kể Ủy ban Phát triển Kế hoạch ở ban ngành chính phủ cấp nào, đều là một trong những ban ngành trung tâm, người nào có thể gia nhập vào ban ngành này đảm nhiệm chức lãnh đạo, đều không đơn giản.
- Hàn Đông nào? Chính là bạn học ở Đại học Yến Kinh à, bình thường rất khiêm tốn, bây giờ cuộc sống cũng không tồi, ở Tập đoàn Đông Thăng phụ trách công tác lập kế hoạch…đúng rồi…được rồi, vậy cứ như thế đi, tôi sắp xếp xong sẽ liên hệ với cậu.
Chu Tùng Đào cúp điện thoại, cười nói:
- Phục Hiểu Vĩnh tên tiểu tử này cũng coi như là nể mặt cậu, tôi còn cho rằng nó giống lần trước, cũng không có thời gian cùng bạn cũ tụ tập.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Có thể hiểu được, dù sao việc của lãnh đạo đều rất nhiều mà.
- Ha ha, làm gì nhiều như cậu tưởng tượng, bình thường sau khi tan làm không phải cũng ăn uống vui chơi như vậy sao, chẳng qua xem cùng người nào mà thôi.
Quả là lời nói thật, một quan chức bình thường cũng không có nhiều việc để làm, đặc biệt là ngoài thời gian tiếng, người thật sự bận công việc cũng không có mấy người.
Chủ yếu là thân trong thể chế, những chỗ cần xã giao rất nhiều, ăn ăn uống uống, cho nên có vẻ giống như rất bận rộn.
Đại đa số, rất nhiều người trong lúc làm việc không có việc gì, sau khi tan làm ngược lại là lúc bận rộn nhất.
Tiếp sau đó Chu Tùng Đào lại tiếp tục gọi điện thoại cho vài người bạn học khác, cậu ta trước là nhắc Hàn Đông tới Việt Đông, sau đó lại nhắc đến Phục Hiểu Vĩnh buổi tối cũng muốn tham gia, đối phương đều không cự tuyệt.
Hàn Đông ở một bên thầm cười, xem ra Chu Tùng Đào cũng có chút ý mượn người để ra oai.
“Có lẽ nếu chỉ có một mình mình, chỉ sợ những người kia chưa chắc sẽ tập trung đông đủ, cho nên Chu Tùng Đào mới đưa Phục Hiểu Vĩnh vào, như vậy những người khác chắc chắn sẽ nể mặt.”
Đây chính là hiện thực, cho dù là bạn học, có vài người cũng là rất thực tế, nếu như bọn họ biết thân phận thực sự của Hàn Đông, vậy thì Chu Tùng Đào chỉ cần nhắc đến tên của Hàn Đông, bọn họ chắc chắn rất vui vẻ mà chạy đến, thậm chí đến trước để tiếp đón, còn có thể tranh nhau mời khách.
Mà hiện tại, bọn họ không biết Hàn Đông phát triển như thế nào, hơn nữa lại thêm nhiều năm không liên hệ, cho nên chắc chắn không nhiệt tình như vậy rồi.
Chính bởi vì như vậy, thái độ thể hiện của Chu Tùng Đào mới đáng quý.
Hàn Đông quả thật là không sao cả, có thể gặp bạn học một chút cũng tốt mà.
Khoảng h, tàu hỏa dừng lại, Chu Tùng Đào có người đến đón, cậu ta để Hàn Đông cùng đi với cậu ta, sau đó đám người Đường Lợi Ba gọi chiếc taxi chạy theo đằng sau.
- Hàn Đông cậu đến Việt Đông rồi, ăn ,ở cái gì đều không cần lo lắng, mình sắp xếp tốt cho cậu, nhất định khiến cậu vừa lòng.
Chu Tùng Đào nói.
Hàn Đông nói:
- Như vậy không tốt đâu, đã phiền cậu nhiều quá rồi, hơn nữa, chi phí cái gì mình đều có thể báo với công ty.
- Không sao, hóa đơn gì gì đều sẽ làm cho cậu.
Chu Tùng Đào vô tư nói.
- Vậy thì người đi theo mình để họ tự đi đặt phòng vậy, bọn họ còn có việc chính phải làm.
- Được, không trì hoãn việc chính của cậu.
Xe dừng lại tại cửa khách sạn lớn Hải Tân, Chu Tùng Đào xuống, đến quầy lễ tân giúp Hàn Đông đặt phòng, xem dáng bộ của cậu ta, thì quan hệ với người ở đây tương đối quen thuộc.
- Sở mình tiếp đãi khách đều đặt phòng ở đây, Hàn Đông cậu ở đây đi, có việc gì cũng tiện.
Chu Tùng Đào nói.
Thang máy ở bên cạnh mở ra, có vài người từ bên trong đi ra, người đi đầu vừa nhìn thấy Chu Tùng Đào và Hàn Đông, thì hơi sững lại, trên mặt lộ ra nụ cười hơi kiêu căng.
Hàn Đông từ cái nhìn đầu tiên thì đã nhận ra tên tiểu tử này, chính là bạn học cũ mà Chu Tùng Đào có chút oán giận, Phục Hiểu Vĩnh.
Chu Tùng Đào quay đầu nhìn thấy Phục Hiểu Vĩnh, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi, nói:
- Thật là trùng hợp, Hiểu Vĩnh cậu cũng ở đây à.
Truyện convert hay : Manh Thê Ngọt Ngào: Lệ Thiếu, Làm Càn Sủng
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phục Hiểu Vĩnh nói vài câu với mấy người khác, mấy người đó gật đầu khom lưng cung tiễn, gã cất bước đi tới, giơ tay ra nói:
- - Hàn Đông, lâu không gặp, trông cậu vẫn như cũ.
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- - Đúng vậy, sống uổng phí mấy năm, nghe nói bây giờ đường làm quan của cậu thông suốt lắm.
- - Ha ha, đâu có chuyện đó, cũng tạm mà thôi.
Lời nói của Phục Hiểu Vĩnh mặc dù rất khiêm tốn, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn rất đắc ý, nụ cười đầy cảm giác tít ở trên cao.
Đối với vẻ tự mình cảm thấy mình tốt của anh ta, Hàn Đông cũng không thèm để ý.
Dù sao Hàn Đông sẽ không cầu đến anh ta, cũng sẽ không giao tiếp cùng với anh ta quá nhiều.
Đương nhiên, nếu Phục Hiểu Vĩnh dính líu đến việc gì trong Ủy ban Cải cách tỉnh Việt Đông, Hàn Đông cũng có thể có giao thiệp với anh ta, nhưng lúc đó lại là điều tra anh ta.
Chu Tùng Đào nói:
- - Hiểu Vĩnh, tối nay tổ chức tiếp đón Hàn Đông, tất cả mọi người đều phải tới, đến lúc đó mọi người phải uống đấy.
- - Ừ, sẽ cố gắng, tôi mấy ngày nay xã giao hơi nhiều, rượu uống cũng không ít.
Phục Hiểu Vĩnh nói.
Chu Tùng Đào nói:
- - Đại Chủ nhiệm Phục công việc bề bộn, làm việc vất vả phải chú ý đến sức khỏe đó.
- - Anh chàng này…
Phục Hiểu Vĩnh vỗ hai cái lên vai Chu Tùng Đào, nói:
- - Cậu cho là ai cũng giống cậu sống những ngày tháng vui vẻ vậy sao, nhưng đơn vị các cậu béo đến chảy mỡ ra.
Có thể nhìn thấy, trong quan hệ giữa hai người, Phục Hiểu Vĩnh đứng ở vị trí ưu thế. Còn Chu Tùng Đào tuy là cá nhân khó chịu về anh ta, nhưng khi gặp mặt, lời nói vẫn rất là khách khí.
Chu Tùng Đào đặt phòng cho đám người Hàn Đông và Đường Lợi Ba, Hàn Đông đương nhiên là ở một phòng riêng xa hoa, còn phòng của đám người Đường Lợi Ba thì kém hơn một chút.
Sau đó, Chu Tùng Đào lại lên tầng ba đặt một phòng bao lớn ăn cơm buổi tối.
Khi Chu Tùng Đào đang bận rộn, Phục Hiểu Vĩnh và Hàn Đông ngồi nói chuyện ở khu vực chờ của đại sảnh.
Phục Hiểu Vĩnh nói:
- - Hàn Đông mấy năm nay không có tin tức của cậu, nghe nói mấy năm trước cậu ở tỉnh Tây Xuyên?
Hàn Đông gật đầu, cười nói:
- - Đúng vậy, ở tỉnh Tây Xuyên vài năm, đầu năm nay mới trở về Yến Kinh. Cậu là người phát triển tốt nhất trong lớp chúng ta đấy, Ủy ban Cải cách là ban nghành thực quyền.
Phục Hiểu Vĩnh có chút cẩn trọng lắc đầu, nói:
- - Hào nhoáng bề ngoài thôi, Hàn Đông mấy năm nay làm cái gì vậy?
Hàn Đông đương nhiên nói ra thân phận hư cấu của mình, nhưng lại tăng thêm một số cái, làm phong phú thêm kinh nghiệm mấy năm nay của mình.
- - Tôi biết Tập đoàn Đông Thăng, nghe nói rất có nền tảng, Hàn Đông cậu có thể đứng chân trong Tập đoàn này, cũng không tệ. Đúng rồi, tôi nghe nói Kiều San San hình như cũng phát triển rất tốt trong Tập đoàn Đông Thăng này.
Nhìn thấy vẻ mặt của Phục Hiểu Vĩnh, Hàn Đông hiểu rõ anh chàng này là có dụng ý khác, trong lòng có chút khó chịu.
- - Đúng vậy, cô ấy bây giờ phụ trách Chi nhánh của một tỉnh, là cốt cán của Tập đoàn.
Hàn Đông nói đơn giản một chút, nhưng trong lòng đã quyết định, nếu anh bạn này dám có ý với Kiều San San, mình sẽ không khách khí với anh ta.
Bất kể như thế nào, trong lòng Hàn Đông, Kiều San San vẫn có vị trí vô cùng quan trọng.
Trong cuộc đời của Hàn Đông, ngoài trừ mẹ, Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai, Kiều San San là ba người phụ nữ quan trọng nhất với hắn, từ trong đáy lòng hắn hy vọng cuộc sống của các nàng vui vẻ một chút, cũng không hy vọng bọn người chó má đến quấy rầy các nàng.
Con người đều ích kỷ, đặc biệt là đàn ông, trong vấn đề đối đãi với phụ nữ, về cơ bản đều không muốn người khác nhúng vào.
Hàn Đông đương nhiên cũng không muốn người khác quấy rầy người phụ nữ của mình.
- - Chúng ta đã lâu không gặp, hôm nào có cơ hội, nhất định phải tụ tập mọi người.
Phục Hiểu Vĩnh cảm thán, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, sau khi mọi người tốt nghiệp, đều đường ai nấy đi, khó tụ tập cùng nhau.
Chu Tùng Đào lúc này đã làm xong tất cả, xuống lầu bước đến, nói:
- - Đi thôi, chúng ta đi uống trà nói chuyện trước, phỏng chừng Khuất Chí Tuấn bọn họ cũng sắp tới rồi.
Mấy người đi tới quán trà ngoài trời ở tầng cao nhất khách sạn Hải Tân, nhân viên phục vụ tiến đến hỏi ba người uống gì, sau đó nhanh chóng bưng trà lên.
- - Nhớ lại những năm tháng bạn bè trước đây, mấy năm không gặp, mọi người xem ra đều đã có thành tựu rồi.
Phục Hiểu Vĩnh cảm khái, nói.
Chu Tùng Đào tiếp lời:
- - Đúng vậy, lớp mình đều không tệ, nhưng tốt nhất vẫn là cậu, nửa cuối năm nay cậu mới ba mươi tuổi, đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, mức độ phát triển như vậy, tương lai nhất định sẽ là cấp bậc lãnh đạo Nhà nước.
Phục Hiểu Vĩnh trên mặt tươi cười thoáng qua vài phần đắc ý, nói:
- - Nói dễ hơn làm, tôi bây giờ mặt dù cơ sở không tệ, nhưng thật sự muốn đi đến bước đó, cũng không phải chỉ dựa vào cố gắng là được, vận may, cơ duyên, mạng lưới quan hệ, các phương diện đều rất quan trọng. Hơn nữa, mình ở trong thể chế, gặp đủ loại chuyện, càng đi lên cao, càng kinh hồn bạt vía.
Chu Tùng Đào cười ha ha, nói:
- - Cậu bây giờ đã lĩnh hội sâu sắc được bí quyết trong đó rồi, đâu có giống tôi, phấn đấu vì cái cấp Cục phó nhiều năm như vậy rồi, lần sau muốn tiến bộ, cũng không biết là năm nào tháng nào nữa.
- - Trên thực tế phát triển của cậu cũng không tồi, Sở Tài nguyên đất đai cũng là một ban nghành có tiền, chỉ cần làm tốt, cuộc sống cũng rất thư thái.
Phục Hiểu Vĩnh nói.
Có lẽ bởi vì có Hàn Đông ở đây, lại thêm lời nói của Chu Tùng Đào đều là khen ngợi, cho nên Phục Hiểu Vĩnh vẫn tương đối khách khí.
Nhưng cái vẻ tài trí hơn người trên mặt anh ta căn bản vẫn không thay đổi.
Hàn Đông từ lời giới thiệu trước đó của Chu Tùng Đào, cộng thêm hiểu biết của mình về tầng lớp lãnh đạo của tỉnh Việt Đông, đoán được bố của anh ta chính là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Việt Đông Phục Văn Cường, nhân vật số ba của tỉnh Việt Đông, nghe nói là một cán bộ rất có cá tính.
Hơn nữa Phục Văn Cường còn là một trong những cán bộ quan trọng của nhà họ Tô, trước đó Tô Trọng Vi ở tỉnh Việt Đông từ Chủ tịch thành phố cấp Giám đốc sở làm đến Bí thư Tỉnh ủy cấp Bộ trưởng, trong quá trình này, Phục Hiểu Vĩnh cũng không ngừng đi lên.
Trong quá trình này, Phục Văn Cường luôn phối hợp rất tốt với Tô Trọng Vi.
Từ bố cục trước mắt cho thấy, có lẽ Phục Văn Cường bây giờ làm mấy năm ở vị trí này, cũng sẽ được đề bạt lên cấp Bộ trưởng, tiền đồ cũng không tệ.
Phục Hiểu Vĩnh có nền tảng này, cho nên thái độ của anh ta cũng hơi kiêu căng, tự mình cảm thấy mình tốt, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Hàn Đông chủ yếu ở ngoài rìa làm thính giả, nghe Chu Tùng Đào và Phục Hiểu Vĩnh nói chuyện, cũng có thể tìm hiểu một chút tình hình.
“Nghe ý tứ của Phục Hiểu Vĩnh, qua lại với Tập đoàn Thiên Hà cũng khá thân thiết, sau lưng Tập đoàn Thiên Hà này lại có thân thế gì?”
Để làm rõ thêm tình hình, Hàn Đông nói:
- - Hiểu Vĩnh ở vị trí hiện tại, cơ hội gặp gỡ với các doanh nghiệp cũng tương đối nhiều, dù sao có một số loại dự án công trình, các cậu đều có thể quản lý được.
Phục Hiểu Vĩnh cười, nói:
- - Đúng vậy, có một số mặc dù chúng tôi không trực tiếp quản lý, nhưng có thể gián tiếp quản lý, đặc biệt là phương diện công trình, đầu tư của Chính phủ, quyền hạn của chúng tôi không ít, cho nên thường có người mời ăn cơm, tôi cũng không sợ bị làm phiền rồi.
Chu Tùng Đào nói:
- - Đúng rồi, lần này Hàn Đông đưa người đến, cũng là có ý khảo sát đầu tư, chỗ nào Phục Hiểu Vĩnh giúp được, nhất định phải nói giúp.
- - Cái này không có vấn đề gì, tôi nói một câu, cũng có chút tác dụng.
Phục Hiểu Vĩnh mặc dù nói đồng ý rồi, nhưng ngữ khí vẫn rất bình thản, thái độ không nhiệt tình lắm.
Chu Tùng Đào liếc nhìn Hàn Đông, thấy vẻ mặt hắn không có gì thay đổi, cười cười, rồi chuyển đề tài nói chuyện.
Khoảng 4giờ rưỡi, Vu Lâm đã đến rồi, cô ta thay đổi rất nhiều so với trước kia, trước kia cho người ta cảm giác là một cô bé ngây thơ, thì bây giờ lại có vẻ trưởng thành, quyến rũ.
Nhìn thấy Hàn Đông, cô ta có vẻ khoa trương tiến lên, giơ hai tay ra, làm tư thế ôm rồi nói:
- - Bạn học cũ, đã lâu không gặp…
- Đã lâu không gặp.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, giơ tay phải ra.
- - Haha, Hàn Đông cậu vẫn khiêm tốn bảo thủ như vậy.
Vu Lâm cười khanh khách nói, bắt lấy tay của Hàn Đông, bàn tay của cô mềm mại, Hàn Đông cảm giác như nắm lấy một miếng bọt biển vậy.
Sau đó Vu Lâm lại bắt tay với Phục Hiểu Vĩnh, Chu Tùng Đào, ngồi xuống bên cạnh, gọi một cốc trà hoa cúc.
Chu Tùng Đào nói:
- - Mỹ nữ tới thật đúng lúc, có phải nghe nói có anh chàng đẹp trai Hàn Đông đến mới tích cực như vậy.
- - Đúng vậy, ba anh chàng đẹp trai ở đây, tôi chắc chắn phải chạy đến giương mắt nhìn theo rồi.
Vu Lâm nói, nét mặt tươi cười như hoa, nói với Phục Hiểu Vĩnh:
- - Hiểu Vĩnh cậu thật là người bận rộn, mời cậu ăn bữa cơm cũng không mời được.
Phục Hiểu Vĩnh nói:
- - Đâu có, nếu cậu mời riêng tôi đi ăn cơm, tôi chắc chắn sẽ đi, cầu còn chẳng được mỹ nữ mời như vậy.
Xem ra, Vu Lâm phỏng chừng có chuyện của công ty nhờ Phục Hiểu Vĩnh giúp đỡ, kết quả là Phục Hiểu Vĩnh không nể mặt.
Hàn Đông không khỏi âm thầm thở dài một hơi, xem ra cho dù là bạn học, khi có lợi ích, trên thực tế giống như người xa lạ vậy.
Tuy rằng không biết Vu Lâm rốt cuộc là chuyện gì, nhưng từ góc độ của Phục Hiểu Vĩnh cho thấy, e là vì không đủ lợi ích, cho nên anh ta mới không nể mặt.
Cho dù gặp mặt nói chuyện không bao lâu, nhưng Hàn Đông cảm thấy được, anh bạn Phục Hiểu Vĩnh này, rất giỏi trong việc lợi dụng quyền lực trong tay, giành lợi ích cho mình.
Vu Lâm làm ra vẻ đáng thương, nói:
- - Hiểu Vĩnh cậu cũng không được nhất bên trọng nhất bên khinh, tư chất của Tập đoàn Thiên Hà không mạnh hơn Tập đoàn chúng tôi, hơn nữa báo giá của chúng tôi cũng thấp hơn rất nhiều, nhưng chúng tôi lại không được chọn, đây là không thể chấp nhận được.
- - Haha, chuyện này tình hình cụ thể tôi cũng không biết, tuy nhiên lựa chọn một công ty, cũng có tiêu chuẩn cụ thể, chứ không chỉ xem một, hai phương diện. Hơn nữa, chuyện cụ thể tôi cũng không xen vào…
Phục Hiểu Vĩnh bắt đầu lên giọng quan cách.
- - Trước mặt người ngay nên nói lời ngay thẳng, tôi biết Phục Hiểu Vĩnh anh quan hệ với Tập đoàn Thiên Hà rất tốt, nhưng nể mặt bạn học cũ, ít ra anh cũng nên xử lý công bằng chứ.
Vu Lâm vẫn không chịu buông tha.
Hàn Đông im lặng lắng nghe, xem ra quan hệ của Phục Hiểu Vĩnh và Tập đoàn Thiên Hà khá thân thiết, nếu không Vu Lâm sẽ không có giọng điệu ai oán như vậy.
Mà Tập đoàn Thiên Hà là một trong những đối tượng điều tra trọng điểm lần này của Hàn Đông.
Bởi vì mấy hạng mục của Tập đoàn Thiên Hà đều chiếm một lượng lớn đất đai, liên quan khá nghiêm trọng đến vấn đề bồi thường đất cho nông dân, đồng thời còn có vấn đề kế hoạch và sử dụng đất không tương xứng.
Cũng không biết lợi ích qua lại của Phục Hiểu Vĩnh với Tập đoàn Thiên Hà rốt cuộc được bao nhiêu, anh ta chắc chắn là người có được lợi ích, xem ra công tác điều tra lần này, lại phải dính dáng đến anh bạn học cũ vô cùng đắc ý này rồi.
Phục Hiểu Vĩnh nghe xong lời của Vu Lâm, có chút không nén được giận, nửa đùa nửa thật, nói:
- - Vu Lâm cậu cũng không được nói lung tung, đối với việc của Tập đoàn Thiên Hà, tôi cũng không tham dự vào, cũng không đến mức cái gì mà xử lý công bằng. Nếu không phải là bạn học, cậu nói lung tung như vậy tôi đã kiện cậu tội phỉ báng rồi.
Vu Lâm giơ cánh tay trắng nõn lên, nói:
- - Được rồi, chuyện hôm nay không nói nữa, Hàn Đông hôm nay là nhân vật chính, chúng ta ở đây cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Hàn Đông cười, nói:
- - Tôi là nhân vật chính gì chứ, nghe các cậu nói chuyện cãi cọ, tôi thấy một cảm giác thân thiết.
Vài người bạn học khác cũng lần lượt đến, mọi người đều hàn huyên một hồi, mặc dù hôm nay chủ yếu là tiếp đón Hàn Đông, nhưng mọi người đều rất khách khí với Phục Hiểu Vĩnh, khi nói chuyện căn bản đều lấy anh ta làm trung tâm.
Đối với Hàn Đông cũng chẳng có vấn đề gì, hắn thật ra chỉ hy vọng từ miệng của những người này, tìm hiểu nhiều hơn về chuyện của Phục Hiểu Vĩnh.
Dù sao từ tình hình lúc trước tìm hiểu được cho thấy, quan hệ của Phục Hiểu Vĩnh với Tập đoàn Thiên Hà khá thân thiết.
Món ăn buổi tối khá phong phú, phỏng chừng Chu Tùng Đào cũng là ăn tiêu tiền công, mặc dù anh ta chỉ là chức Phó trong đơn vị, nhưng có chút lợi ích như vậy cũng đủ hưởng thụ.
Cơm nước xong, vài người lại đi đến phòng karaoke ca hát, Vu Lâm liền phát huy ưu thế của cô.
Sau khi hát vài bài, Vu Lâm đưa micro cho người khác, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông.
Hàn Đông chỉ cảm thấy một mùi hương thoảng thoảng đưa đến.
Vu Lâm rót hai cốc bia, đưa cho Hàn Đông một cốc, nói:
- - Tôi chỉ là một viên chức nhỏ, sao có thể so sánh với cậu được.
- Haha…
Vu Lâm cười hai tiếng, liếc xéo nhìn Hàn Đông một cái, sau đó ghé vào tai Hàn Đông nói:
- - Anh bạn này thật không thật thà, trước mặt bạn học cũ còn không nói thật.
Hàn Đông sửng sốt, lại không quen với động tác thân thiết này của cô, đầu hơi nghiêng nghiêng, nói:
- - Tôi không hiểu cậu nói cái gì, nhưng tôi là điển hình người thành thật.
- - Tôi nghe Cao Tiểu Yến nói về chuyện cậu làm ở tỉnh Tây Xuyên.
Vu Lâm nói xong, mỉm cười nhìn Hàn Đông.
Sắc mặt của Hàn Đông không thay đổ,i nói:
- - Thật ra chuyện của tôi không có gì để nói.
- - Tôi biết, yên tâm đi, mặc kệ cậu bây giờ đến Việt Đông làm gì, tôi cũng sẽ không vạch trần cậu, có thể còn giúp đỡ được cậu thì sao?
- Vậy sao?
Hàn Đông thực sự có chút hứng thú, bởi vì rất rõ ràng, với mối quan hệ cạnh tranh giữa công ty của Vu Lâm và Tập đoàn Thiên Hà, có lẽ cô ấy có thể biết được rất nhiều tin tức. Dù sao sự hiểu biết giữa các đối thủ cạnh tranh còn hiểu biết chi tiết hơn so với bạn bè với nhau.
Chỉ có điều, Hàn Đông có chút không hiểu, Vu Lâm muốn có được cái gì từ mình?
Nói ra thì Vu Lâm cũng là một mỹ nữ, hơn nữa lại là một cô gái xinh đẹp tài trí, thùy mị, chín chắn, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng làm cho người ta mê hoặc.
Nhưng đối với bạn học cũ, Hàn Đông cũng không suy nghĩ quá nhiều.