“Chẳng lẽ, sự vùng lên của Hàn gia là định sẵn hay sao? Chẳng lẽ, Hàn Đông thật sự muốn đi tới vị trí cao nhất? Thật sự không thể bóp chết Hàn Đông ngay tại giai đoạn mới bắt đầu?”
Nghĩ tới những lời nói của cha là Tô Đức Hạ, Tô Trọng Vy trong lòng rất buồn bực.
Tô Trọng Vy vì vấn đề của tỉnh Việt Đông mà cố tình cùng cha là Tô Đức Hạ tiến hành bàn luận sâu sắc.
Mà trải qua sự phân tích của Tô Đức Hạ, Tô Trọng Vy đối với vấn đề lần này của tỉnh Việt Đông càng thêm hiểu biết và nhận thức.
Kỳ thật không cần Tô Trọng Vy nói, Tô Đức Hạ cũng đã hiểu rất rõ ràng thế cục hiện giờ.
Chỉ là những gì ông ta suy nghĩ so với Tô Trọng Vy càng nhiều, càng xa hơn.
- Tỉnh Việt Đông, nên buông tay phải buông tay, lần này tuy nói là tên tiểu tử của Hàn gia đi điều tra, nhưng trung ương kỳ thật đã sớm có ý động đến tỉnh Việt Đông. Mấy năm nay, chúng ta đã nắm quá chặt tỉnh Việt Đông, rất nhiều vấn đề không lộ ra ngoài, điều này ngược lại không tốt, vấn đề cần lộ ra, cần giải quyết, nhất định đều phải kịp thời giải quyết, đây cũng coi là một kinh nghiệm giáo huấn.
Tô Đức Hạ gọi Hàn Đông là “tên tiểu tử Hàn gia”, trong lòng ông ta, Hàn Đông tự nhiên chỉ là một tên vãn bối, một nhân vật nhỏ, tuy là một vãn bối rất có tiềm lực, nhưng cũng không cần quá để tâm.
Ông ta coi trọng nhất chính là ông nội của Hàn Đông, Hàn lão thái gia.
Hai người họ trên cơ bản là người cùng thế hệ, hơn nữa trong chính đàn của nước Trung Hoa H không phân trên dưới.
Chẳng qua là mấy năm gần đây, sự phát triển của Hàn gia nhanh một chút, mà sự phát triển của Tô gia tương đối tụt hậu.
Đồng thời, Hàn lão thái gia bởi vì ở một vài chỗ quan trọng, lựa chọn con đường chính xác, quan hệ với Nam Tuần Trưởng vô cùng thân thiết.
Sau khi Nam Tuần Trưởng qua đời, Hàn lão thái gia liền hoàn toàn xứng đáng trở thành nhân vật tiêu biểu của thế hệ trước.
Mà Tô Đức Hạ chỉ có thể đứng thứ hai.
Luận sức ảnh hưởng, Tô Đức Hạ cũng rất lớn chỉ là nếu so với Hàn lão thái gia có vẻ không bằng mà thôi.
- Đi quá xa không tốt, chúng ta nắm quá chặt, người khác vào không được, khẳng định có ý kiến, cho nên lần này tên tiểu tử Hàn gia kia đi Việt Đông, cũng chỉ là một mồi lửa mà thôi, mấy cán bộ bản thân không trong sạch bị tra ra vấn đề, trung ương cũng cũng vừa đúng lúc tiến hành một lần điều chỉnh lớn ở tỉnh Việt Đông.
Tinh thần của Tô Đức Hạ vẫn rất tốt, nói rất nhiều cũng không có vẻ gì là mệt mỏi.
- Hiện tại Hàn lão thái gia nghiễm nhiên giống như trở thành người bảo vệ mà Nam Tuần Trưởng để lại, đảm bảo cho phương châm, chính sách của tập thể lãnh đạo hiện tại không xảy ra sai lệch quá lớn, đảm bảo cho sự nghiệp xây dựng nước Trung Hoa có đặc sắc chủ nghĩa xã hội không đến mức bỏ dở nửa chừng.
- Cho nên, Hàn hệ thừa cơ nổi dậy, đưa ra mũi nhọn.
- Lúc này, chúng ta cần tránh cạnh sắc, lui về kết lưới.
- Cha nghĩ lần này trung ương khẳng định sẽ tiến hành điều chỉnh lớn một lần ở tỉnh Việt Đông, chúng ta nên làm là tích cực phối hợp, chứ không phải là chống lại, cản trở.
Lúc ấy Tô Đức Hạ hơi nheo mắt lại, tầm nhìn hướng về phía đại sảnh rộng lớn bên ngoài, sắt mặt nặng nề.
- Lui một bước, trời cao biển rộng, có được thì phải có mất, nhân tố mấu chốt hiện giờ, là cần phải làm tốt vị trí của con, tranh thủ nhiệm kỳ tiếp theo chủ quản nội các Chính phủ hoặc là chủ trì công tác lớn, điều này đối với Tô gia mà nói, việc phát triển sau này không có vấn đề gì rồi. Mấy năm nay, con phải tranh giành, nhưng phải giành ở chỗ chính xác.
- Công tác, chiến tích là quan trọng nhất, đã đến cấp bậc của con, nếu như vẫn bình thường, vậy thì không thể ăn nói với mọi người rồi.
- Hơn nữa bất kể triều đại nào, đều cần người có thể làm việc, con phải biết giành lấy người biết làm việc và có thể làm việc.
Tô Trọng Vy tuy đã là Ủy viên bộ Chính trị, nội các Chính Phủ Phó Thủ tướng, nhưng y vẫn cảm thấy trí tuệ chính trị của cha tuyệt đối là bản thân không thể so sánh được, bản thân vẫn còn phải học tập từ cha nhiều.
Đồng thời, về việc đối đãi với Hàn Đông, bản thân phải tranh giành nhưng cách tranh giành phải thay đổi một chút.
Biểu hiện bên ngoài rụt rè một chút, khiến cho Hàn gia trở thành chim đầu đàn, đặc biệt là Hàn Đông, hắn bây giờ trẻ tuổi đã nổi bật như vậy, nếu trợ giúp một chút, chỉ sợ rất nhiều người sẽ coi hắn là đối thủ, coi hắn là kẻ địch.
Trong lòng Tô Trọng Vy vẫn hy vọng con trai là Tô Xán có thể trở nên xuất chúng, trở thành trụ cột của quốc gia, vậy thì y sẽ không mong Hàn Đông phát triển tốt.
Dù sao Hàn Đông và Tô Xán tuổi tác không khác biệt nhiều, con đường trong tương lai khẳng định là đối thủ cạnh tranh quan trọng.
Chính vì cùng cha nói chuyện qua, thái độ hiện tại của Tô Trọng Vy tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại thấy Hàn Đông biểu hiện xuất chúng, trong lòng ông ta âm thầm khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn là không có vẻ gì khác thường.
Lúc Hàn Đông báo cáo, Dương Dân Sinh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cầm viết ghi chú vài cái.
Hàn Đông báo cáo khoảng hai mươi phút, đã đem chuyện lần này đi tỉnh Việt Đông điều tra nghiên cứu trước sau báo cáo rõ ràng, mặt khác còn nhằm vào những chuyện tương tự đưa ra đề nghị của bản thân.
- Tôi đã báo cáo xong, cám ơn các vị lãnh đạo.
Hàn Đông nói xong liền ngồi xuống.
Trên mặt Dương Dân Sinh lộ vẻ tươi cười, nói:
- Phòng Kiểm soát lần này đã làm nên một việc lớn, đáng để khẳng định, tỉnh Việt Đông là tuyến đầu trận địa cải cách mở cửa của quốc gia, vì sự nghiệp cải cách mở cửa của nước nhà, có cống hiến tích cực, nhưng có chút vấn đề chúng ta không thể lảng tránh, bất cứ trong sự phát triển nào của quốc gia và xã hội, đều tất nhiên có vấn đề này hoặc vấn đề khác, có vấn đề thì đều quan trọng nhất là làm sao đối mặt, làm sao giải quyết…
Ông ấy nói chừng mười phút, trong lúc nói chuyện, còn thỉnh thoảng hỏi han tình hình của Hàn Đông.
Sau đó Phó Thủ tướng thường trực Lý Hỷ Võ cũng tiếp lời, theo ý kiến của Dương Dân Sinh mở rộng ra nói một chút.
Tiếp sau đó, lãnh đạo tham dự hội nghị đều bày tỏ ý kiến của mình.
Sau đó Dương Dân Sinh tổng kết lại và ra chỉ thị trọng yếu
- …Phòng kiểm soát phải rút kinh nghiệm, tiến thêm một bước tăng cường điều tra các vấn đề liên quan, phải dũng cảm triển khai công tác, thiết thực thực hiện công tác chức năng…
Sau khi vấn đề này chấm dứt, hội nghị tiếp tục bắt đầu hạng mục thứ hai của nghị trình.
Mà phía sau không còn chuyện của Hàn Đông nữa, lúc Hàn Đông đứng dậy muốn đi khỏi, Dương Dân Sinh lại kêu hắn tiếp tục ở lại, nghe một chút tình hình hội nghị, để về sau có mục tiêu chính xác triển khai công tác.
Những người tham dự hội nghị, trong lòng đều vô cùng ngưỡng mộ, kỳ thật cho dù Hàn Đông là Chủ nhiệm phòng kiểm soát quốc gia, cần dễ dàng triển khai công tác, cũng không cần phải tham dự toàn bộ hội nghị thường vụ.
Trong những người ngồi ở đây, ngoại trừ Hàn Đông, đều là từ cấp Bộ trưởng trở lên.
Mà Dương Dân Sinh lại đích thân kêu Hàn Đông tiếp tục ở lại nghe, rất rõ ràng là đối với công tác của Hàn Đông vô cùng hài lòng.
Bản thân Hàn Đông cũng ý thức được điều này, nhưng hắn vẫn là nét mặt bình tĩnh, ngồi ở đó, nghiêm túc lắng nghe mọi người thảo luận vấn đề.
Hội nghị quy mô như vậy, Hàn Đông là lần đầu tham dự, trong lòng vẫn là có chút cảm xúc.
Hàn Đông cảm thấy, đến cấp Phó quốc ia này, mọi người tuy chính kiến có thể khác nhau, nhưng trong lúc thảo luận, cơ bản đều vì làm cho mọi việc được xử lý tốt hơn, nói cách khác, xuất phát điểm của mọi người là tốt, chẳng qua có thể con đường và lựa chọn cách làm không giống nhau.
Nói cách khác, lên đến địa vị này, mọi người kỳ thật tranh chấp nhiều hơn là những gì về quan niệm trình tự.
Hội nghị tiếp tục gần hai giờ, sau khi tan họp, Trưởng ban thư ký Trần Cung Hành nói với Hàn Đông:
- Đồng chí Hàn Đông, anh theo tôi một chút.
Hàn Đông lại đi theo sau Trần Cung Hành đến văn phòng của ông ta.
Lần này Trần Cung Hành nhiệt tình hơn trước nhiều, đích thân lấy ly giấy rót cho Hàn Đông một ly nước sôi, sau đó nói:
- Lần này, công tác của phòng kiểm soát làm rất tốt, nắm bắt được mâu thuẫn chủ yếu, lãnh đạo cũng khá hài lòng, sau này phòng kiểm soát phải không ngừng cố gắng…
Lời nói của Trần Cung Hành chủ yếu có hai tầng nghĩa, một là tỏ vẻ khen ngợi, hai là hy vọng Hàn Đông lãnh đạo phòng kiểm soát sau này tiếp tục cố gắng làm tốt công tác điều tra.
Hàn Đông đương nhiên khiêm tốn biểu thi nhất định cố gắng, còn xin lãnh đạo chỉ thị thêm.
Sau đó, Hàn Đông trở về văn phòng, gọi điện cho Trưởng phòng tổng hợp Ngụy Tuyết Đình, kêu cô ta thông báo cho các cán bộ trung cấp, trưa mai họp công tác.
Tiếp theo đó, Hàn Đông lại gọi Cao Minh Chân đến nói:
- Chủ nhiệm Cao, hôm nay tình hình tôi đi báo cáo, thủ tướng Dương đối với công tác của phòng kiểm soát tràn đầy sự khẳng định. Đồng thời đề ra yêu cầu cao hơn, vì công tác điều tra tốt hơn, tôi đề nghị tăng cường xây dựng đội ngũ cán bộ phòng kiểm soá, tôi quyết định thực thi cạnh tranh vị trí, trước tiên nhắm vào cán bộ cơ sở, bao gồm cấp phòng, cán bộ cấp Cục phó, đảm bảo người có khả năng thì lên, không có tài năng thì xuống, tạo ra một không gian có lên có xuống, có tiến có lui, nâng cao tính tích cực công tác của mọi người, tạo ra một đội ngũ điều tra có hiệu suất cao.
Cao Minh Chân lập tức giơ hai tay tán thành ý kiến của Hàn Đông, y noí:
- Chủ nhiệm Hàn nhìn xa trông rộng, đối với việc xây dựng đội ngũ cán bộ đề ra một biện pháp tốt, cán bộ cơ sở của phòng kiểm soá, rất nhiều người đều nhiễm tác phong cơ quan, làm việc không tích cực, quả thật cần tiến một bước kích thích sức sống của bọn họ, tôi có vài ý, Chủ nhiệm Hàn anh xem được hay không …
Hiện tại Cao Minh Chân xốc lại hoàn toàn tinh thần, tích cực phối hợp công tác của Hàn Đông, cho nên hễ Hàn Đông đề ra cách nghĩ gì, Cao Minh Chân ngoài biểu hiện tán đồng, còn đề ra một vài kiến nghị.
Y ở phòng kiểm soálàm việc nhiều năm, rất nhiều chuyện tự nhiên biết rõ ràng, sau khi thật sự để tâm vào công việc, quả thật có thể giúp đỡ Hàn Đông rất nhiều mặt.
Đối với chuyện này Hàn Đông tương đối hài lòng
“Xem ra Cao Minh Chân cũng là người có thể dùng.”
Hàn Đông trong lòng cảm thán một chút.
“ Kỳ thật trong phòng kiểm soángoại trừ những người cá biệt, đa số đều có thể làm việc, mấu chốt là làm thế nào khơi dậy tính tích cực mà hiện tại cạnh tranh vị trí là một khởi đầu, sau này còn phải nghĩ ra nhiều cách, thậm chí không ngừng hoàn thiện chế độ.”
Mặt khác Hàn Đông biết được, các cơ quan cấp dưới trong nội các Chính phủ vẫn chưa chính thức thực hiện cạnh tranh vị trí mà bản thân mình ở phòng kiểm soát dẫn đầu thi hành, có lẽ có thể có tác dụng dẫn dắt, cũng coi là làm gương đi.
Cúp điện thoại, Hàn Đông lập tức gọi điện cho Cao Minh Chân, nói:
- Chủ nhiệm Cao, anh đến văn phòng của tôi một chuyến.
Lần này đi điều tra nghiên cứu tỉnh Việt Đông là Hàn Đông dẫn đội, nhưng Cao Minh Chân cũng đã ra sức rất nhiều, có vài chuyện Hàn Đông cũng cần phải trao đổi với Cao Minh Chân một chút để đạt được ý kiến nhất trí.
Kỳ thực thì năng lực làm việc của Cao Minh Chân cũng không tệ lắm, hơn nữa còn làm việc ở phòng kiể soát rất nhiều năm, tình hình các mặt cũng rất quen thuộc.
Lần này là thủ tướng Dương Dân Sinh gọi đích danh Hàn Đông đi báo cáo tình hình, cho nên Hàn Đông cần phải cư xử thận trọng.
Tuy rằng Hàn Đông bản thân có bối cảnh, cho dù là Dương Dân Sinh ở trước mặt Hàn lão thái gia cũng phải cung kính khách sáo, nhưng Hàn Đông tuyệt không vì thế mà có nửa phần buông thả.
- Xem ra lần này tập trung vào vấn đề đất đai của nông dân là lựa chọn đúng, chí ít trong chốc lát liền thu hút sự chú ý của vị thủ tướng chính trực này.
Trong ký ức của Hàn Đông, Dương Dân Sinh chỉ làm ở vị trí thủ tướng một kỳ, nhưng lại quan tâm dân sinh và tác phong cứng rắn mạnh mẽ, để lại ấn tượng sâu sắc ở chính đàn của Trung Hoa
Tuy rằng kiếp trước, Hàn Đông là kẻ ăn chơi trác táng nhưng đối với Dương Dân Sinh cũng có phần bội phục.
Mà hiện tại, Hàn Đông có cơ hội giống Dương Dân Sinh, vì đất nước này, vì dân tộc mà nỗ lực phấn đấu.
Mặc dù cấp bậc của Hàn Đông và Dương Dân Sinh còn cách rất xa, nhưng Hàn Đông tin tưởng bản thân trong tương lai khẳng định sẽ có cơ hội đứng ngang hàng với ông ấy mà nỗ lực.
Rất nhanh Cao Minh Chân đã đến, đợi y ngồi xuống, Hàn Đông nói:
- Vừa rồi Trưởng ban thư ký Nghê thông báo cho tôi, thủ tướng Dương muốn nghe báo cáo tình hình tôi đi tỉnh Việt Đông lần này, tôi gọi anh đến bàn bạc một chút.
Cao Minh Chân khi nghe nói Dương Dân Sinh muốn nghe Hàn Đông báo cáp việc này, trong lòng vô cùng kích động, tuy nói là mọi người công tác ở trong văn phòng nội các Chính phủ, nhưng có thể có cơ hội gặp mặt thủ tướng không hề nhiều, mặt khác thủ tướng đích thân quan tâm đến công tác của phòng kiểm soát, điều này cho thấy công tác ở tỉnh Việt Đông của phòng kiểm soát khiến cho Dương Dân Sinh rất hài lòng.
“Tuy phần lớn công lao là của Hàn Đông nhưng lần này mình cũng bỏ ra không ít công sức, đi theo cũng có lợi.”
Cao Minh Chân trong lòng hưng phấn nghĩ.
Y cũng không hy vọng Dương Dân Sinh biết đến tên mình, nhưng chỉ cần Dương Dân Sinh hài lòng đối với công tác của phòng kiểm soát, vậy thì y cũng có thể thơm lây.
Trong lúc hai người tiến hành tỉ mỉ trao đổi tình hình đi tỉnh Việt Đông lần này, có vài chuyện Hàn Đông nhất thời không nghĩ đến, khi Cao Minh Chân nhắc nhở mới nghĩ đến.
Tục ngữ nói ba thợ thuộc da thối hơn một Gia Cát Lượng, Hàn Đông và Cao Minh Chân hai người cùng nhau thảo luận so với Hàn Đông một mình ở đó suy nghĩ tốt hơn nhiều.
Hai người cùng thảo luận khoảng nửa giờ, Hàn Đông cảm thấy bản thân đối với công tác điều tra lần này càng thêm rõ ràng.
- Hiện tại tôi bắt đầu làm một bản đề cương, đến lúc đó dựa theo đề cương mà báo cáo.
Hàn Đông cười nói, sau đó làm ra một bản đề cương tương đối tỉ mỉ, rồi đem đến văn phòng của Nghê Tuấn Khả cho y xem qua, đồng thời nói qua một lần nội dung mình sẽ báo cáo.
- Đại cương báo cáo của anh, tổng thể là được rồi, nhưng trong quá trình báo cáo, cần phải nhấn mạnh các vấn đề gặp phải và biện pháp giải quyết sau khi trưng thu đất đai nông dân. Đây có thể là điểm mà thủ tướng Dương coi trọng, kỳ thực cũng là mục đích chủ yếu mà lần này các anh đi tỉnh Việt Đông điều tra nghiên cứu.
Nghê Tuấn Khả kết hợp tình hình y hiểu được cùng Hàn Đông trao đổi cẩn thận.
Tuy là Hàn Đông đi báo cáo nhưng y là Phó trưởng ban thư ký được phân công quản lý phòng kiểm soát, tự nhiên không hy vọng Hàn Đông báo cáo thất bại.
Hàn Đông từ chỗ của Nghê Tuấn Khả lại có được một số tin tức mới, sau khi về văn phòng, đã sắp đến giờ tan ca.
Bởi vì buổi chiều phải đi báo cáo, cho nên Hàn Đông không hề nghĩ trưa, mà sau khi dùng cơm thì về văn phòng tiếp tục chỉnh lý đề cương báo cáo.
Để báo cáo được tốt hơn, trên cơ sở đề cương chi tiết, Hàn Đông lại viết ra một số điều khoản quan trọng cần thiết.
Xét đến Dương Dân Sinh là một thủ tướng rất thực tế, cho nên Hàn Đông cố tình trong lúc kiến nghị kết hợp với ký ức trong đầu viết ra vài điều đều là khá có tính khả thi.
Hai giờ bốn mươi phút chiều, Hàn Đông đến văn phòng của Nghê Tuấn Khả, sau đó Nghê Tuấn Khả lại dẫn Hàn Đông đến văn phòng của Trưởng ban thư ký Trần Cung Hành.
- Trưởng ban thư ký, đây là đồng chí Hàn Đông, chiều nay thủ tướng Dương muốn nghe anh ta báo cáo tình hình điều tra nghiên cứu ở tỉnh Việt Đông.
Nghê Tuấn Khả khách khí giới thiệu.
Tuy rằng nghe ra Phó trưởng ban thư ký như y cùng Trưởng ban thư ký Trần Cung Hành chỉ kém nửa cấp, nhưng trên thực tế giữa hai người có khác biệt không nhỏ.
Trần Cung Hành là Ủy viên Quốc hội kiêm nhiệm Trưởng ban thư ký, tương đương cán bộ cấp quốc gia, mà Nghê Tuấn Khả chỉ là một cán bộ cấp Thứ trưởng, khác biệt giữa hai người đúng một cấp lớn.
- Chào Trưởng ban thư ký.
Hàn Đông không kiêu ngạo cũng không xua nịnh nói.
- Ừ, đồng chí Hàn Đông đợi một lát.
Trần Cung Hành khẽ gật đầu, lập tức lại cúi đầu viết lên quyển sổ nhỏ.
Bất luận là Ủy viên Quốc hội hay Trưởng ban thư ký của văn phòng nội các Chính phủ, hai thân phận này, đều cần tham gia hội nghị thường vụ, và có quyền lên tiếng, cho nên trước cuộc họp, Trần Cung Hành khẳng định cần làm một vài sự chuẩn bị tương ứng.
Nghê Tuấn Khả dẫn Hàn Đông đến đây liền quay về.
Mà Hàn Đông cũng không ngồi, chỉ im lặng đứng đó.
Lúc nãy Trần Cung Hành chỉ là kêu hắn chờ một lát chứ không nói để hắn ngồi, cho nên hắn cũng không tự mình quyết định ngồi xuống.
Tuy nói đây là một chi tiết rất nhỏ, nhưng có một vài cán bộ thích thông qua những chi tiết nhỏ này tìm hiểu và quan sát một cán bộ.
Hàn Đông cũng không muốn mất điểm về mặt này
Lúc Trần Cung Hành viết gì đó, kỳ thực có dùng ánh mắt lén quan sát Hàn Đông.
Đối với cái tên Hàn Đông này, Trần Cung Hành vẫn là rất quen thuộc, thậm chí có chút cảm giác như sấm bên tai
“Hàn Đông này tuy còn trẻ, nhưng cũng đã làm ra không ít tiếng tăm, tuổi còn trẻ nhưng làm ra những việc có rất nhiều người cả đời cũng không làm được.”
Hiện tại thấy Hàn Đông đứng đó, không tỏ thái độ gì, mà trên người toát ra một luồng khí, cảm giác như một ngọn núi, Trần Cung Hành trong lòng âm thầm thở dài, nghĩ thầm kỳ thực không giống với danh tiếng.
Sau khi viết xong, Trần Cung Hành đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nói:
- Đồng chí Hàn Đông, theo tôi qua đây.
- Dạ được, Trưởng ban thư ký.
Hàn Đông đáp, sau đó đi theo Trần Cung Hành đi tới phòng họp.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Trần Cung Hành không đi thang máy, mà dẫn Hàn Đông đi thang bộ.
Trên đường đi gặp các nhân viên công tác, mọi người như bị điểm huyệt, đứng tại chỗ, sau đó cung kính chào hỏi.
Đồng thời, mọi người đối với người đi sau Trần Cung Hành là Hàn Đông cảm thấy rất nghi ngờ, không biết người thanh niên này làm gì, trông hắn không có bộ dạng kiêu ngạo cũng như xua nịnh, hình như là không bị khí chất của Trần Cung Hành trấn áp.
Phải biết rằng, Trần Cung Hành là một Ủy viên Quốc hội, là một lãnh đạo cấp quốc gia, nhân viên trong phòng làm việc nhìn thấy y, người nào không phải một mực cung kính.
Hàn Đông cũng không có gì, đừng nói là cấp Phó Quốc, cấp chính Quốc Hàn Đông cũng gặp rồi, khi hắn kết hôn, vài lãnh đạo cấp Quốc gia đều tặng quà, viết thư chúc mừng. Cho nên, bất kể là trường hợp nào, là ai, đều không thể gây cho hắn áp lực quá lớn.
Từ điểm này mà nói, là con cháu của gia tộc cách mạng, so với người bình thường mà nói, trong quan trường quả thực tồn tại ưu thế rất lớn.
Trong phòng họp, một vài người đã ngồi ở đó, chắc là người của các Bộ và ủy ban trung ương có liên quan.
Mọi người nhìn thấy Trần Cung Hành dẫn vào một thanh niên trẻ tuổi như thế, đều có chút nghi ngờ.
Hàn Đông mìm cười, ngồi xuống ghế bên ngoài, sau đó mở bút ký ra đặt trước mặt.
Ngay sau đó Phó thủ tướng Trần Tất Vỹ - xếp thứ ba cũng vào phòng họp.
Hai người ngồi ở vị trí giữa, vừa hút thuốc, vừa bàn bạc, đồng thời còn thỉnh thoảng hỏi một chút những người ngồi ở ngoài mấy câu.
Thủ tướng Dương Dân Sinh và Phó Thủ tướng Lý Hỷ Võ vừa nói chuyện, vừa bước vào.
Hai vị này đều là Ủy viên thường vụ trung ương, là hai cánh tay của nội các Chính phủ, ở trong thể chế chính trị của nước Trung Hoa, chiếm vị trí vô cùng quan trọng.
Dương Dân Sinh ngồi xuống ghế chủ trì, nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng ở Hàn Đông vài giây, sau đó quay đầu lại nói:
- Bây giờ chúng ta họp, trước tiên mời đồng chí Hàn Đông giới thiệu một chút tình hình về vấn đề điều tra nghiên cứu việc trưng thu đất đai của nông dân ở tỉnh Việt Đông của phòng kiểm soát.
Hàn Đông sửng sốt, hắn làm sao cũng không ngờ, Dương Dân Sinh vừa bắt đầu đã trực tiếp kêu mình báo cáo tình hình, hắn vốn tưởng rằng chí ít phải đợi mọi người thảo luận xong các nghị trình quan trọng mới nói. Dù sao thì cùng lắm cũng là vài vị lãnh đạo nói trước về tính quan trọng của việc trưng thu đất đai vân vân.
“Xem ra Dương Dân Sinh là một Thủ tướng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, may là mình chuẩn bị tương đối cẩn thận, nếu không bất ngờ tới, thật là trở tay không kịp.”
Hàn Đông hiểu, điều này không phải là một khảo nghiệm của Dương Dân Sinh đối với mình sao.
Đứng dậy, cúi chào, nét mặt Hàn Đông mỉm cười, nói:
- Kính thưa Thủ tướng Dương, Phó Thủ tướng Lý, Phó Thủ tướng Trần, Phó Thủ tướng Tô, các vị lãnh đạo, rất vinh hạnh đứng đây, giới thiệu một chút về tình hình công tác của phòng Kiểm soát với các vị lãnh đạo…
Giọng của Hàn Đông to, âm sắc no đủ, cho dù không dùng micro, ở trong phòng họp rộng lớn này, mọi người cũng vẫn nghe rõ ràng.
Chỉ có đơn giản như vậy, Hàn Đông đã để lại ấn tượng tốt cho đại bộ phận người ngồi ở đây.
Điều này cũng là theo đuổi của Hàn Đông, dù sao trong công tác của hắn là lần đầu xuất hiện trước các vị lãnh đạo quan trọng.
Dương Dân Sinh cầm bút trong tay, thỉnh thoảng gật đầu, xem ra vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Hàn Đông.
Đương nhiên, trong những người đang ngồi đây, có một người vô cùng không hài lòng, chính là Phó Thủ tướng Tô Trọng Vy.
Bởi vì nội dung báo cáo hôm nay của Hàn Đông, là từ địa bàn của Tô gia mà ra, Tô gia bởi vậy mà chịu tổn thất rất lớn.
Mặt khác, trong lòng Tô Trọng Vy có chút lo lắng là hành động lần này của Hàn Đông, vừa lúc nhận được sự đồng tình của một vài vị lãnh đạo cấp cao chủ yếu của trung ương, nếu họ mượn cơ hội lần này, tiến hành bốn phía điều chỉnh tỉnh Việt Đông, vậy tổn thất của Tô gia sẽ trầm trọng hơn rồi.
Mà Hàn Đông là người thuận theo ý tưởng của lãnh đạo chủ yếu của trung ương, con đường phía trước càng thêm vững vàng, căn bản không thể nào cản trở.
Truyện convert hay : Khác Loại Bảo Tiêu: Mỹ Nữ Tổng Tài Yêu Ta