Vương Tĩnh là do Chủ tịch cũ Trương Hồng Quang đề bạt lên, từ đó đến nay, luôn có lời đồn, nói Vương Tĩnh và Trương Hồng Quang quan hệ cực kỳ thân mật, Vương Tĩnh thường ở trong văn phòng của Trương Hồng Quang, hễ ở là một hai tiếng đồng hồ, liên quan tới lời đồn giữa hai người họ, loại nào cũng có, thậm chí còn có chi tiết, có bài có bản hẳn hoi, mặc dù từ đó tới giờ chưa có chứng thực, nhưng người trong quan trường của thành phố Ninh Hải vẫn lựa chọn tin tưởng, lấy làm đề tài bàn tán.
Hồ Dược Vinh vốn ở chỗ Hàn Đông gặp phải đinh, trong lòng không vui. Hiện tại Vương Tĩnh lại cố ý nói y “xong rồi” như vậy, y đương nhiên trong lòng càng không vui, chẳng qua lòng dạ của y thâm hiểm, cho nên mặt ngoài vẫn tươi cười.
Đương nhiên, nếu y biết trước đó Vương Tĩnh ở trước mặt Hàn Đông cố tình nói thêm vài câu, khiến Hàn Đông biết y kêu cả nhà Trương Hồng Quang dọn đi khỏi cư xá của ủy viên thường vụ, thì thái độ của y khẳng định không tốt như vậy rồi.
Vương Tĩnh thản nhiên cười, không nói nhiều, đi qua gõ cửa Hàn Đông.
- Chủ tịch, đây là Lưu Thiết Quân, tháng sáu năm nay xuất ngũ, lúc trong bộ đội là lính ô tô, có tám năm tuổi điều khiển xe, kỹ thuật lái xe vượt qua thử thách, đạt được phần thưởng của đại quân khu.
- Chào Chủ tịch.
Lưu Thiết Quân đứng ở đó, thân người thẳng tắp, hai tay nghiêm trang đặt ở hai bên đùi, hai chân cũng ở tư thế đứng nghiêm.
Hàn Đông xem xét một chút, cả người Lưu Thiết Quân cho người ta một loại cảm giác cứng rắn, tuy thời gian làm lính không ít, nhưng xem ra tuổi tác cũng không lớn, chắc là vừa mới đủ tuổi liền đầu quân.
Mặt khác Hàn Đông còn nhìn thấy một điểm chính là khi hắn nhìn qua, Lưu Thiết Quân lộ ra nụ cười có vẻ ngại ngùng.
“Người như vậy, chí ít có rất ít ý nghĩ xấu”
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, liền nói với Lưu Thiết Quân:
- Về sau vất vả cho anh.
- Không vất vả, nên thế.
Lưu Thiết Quân nói một hơi, sắc mặt có chút đỏ lên rồi.
Vương Tĩnh lại nói:
- Chủ tịch, về việc chọn thư ký cho ngài, tôi còn cẩn thận cân nhắc một chút, sáng ngày mai mới dẫn đến cho ngài, hôm nay có việc gì, ngài có thể dặn dò tôi bất cứ lúc nào.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được
Vương Tĩnh lại nói:
- Chủ tịch Hàn, hành lý của ngài tạm thời vẫn để ở nhà khách, ngài xem hay là nhân thời gian này, tôi hỏi thăm bên nhà khách cho ngài, sắp xếp xong, tối nay ngài trực tiếp qua đó là được?
Hàn Đông khoác tay nói:
- Không cần, trễ một chút mới qua đó sắp xếp vậy.
Giơ tay xem đồng hồ một chút, hiện giờ cách giờ họp còn chừng mười phút, liền nói:
- Tôi xem trước văn kiện một chút, đợi lát đúng giờ họp, Trưởng ban thư ký đi làm việc trước đi.
- Dạ được, Chủ tịch.
Vương Tĩnh nói, dẫn Lưu Thiết Quân ra ngoài.
Lưu Thiết Quân đi phía sau Vương Tĩnh, hai tay nắm chặt, trong lòng phấn khích.
Khi y trở về, vẫn luôn làm việc trong tổ xe của thành phố Ninh Hải, phụ trách lái xe của Ủy ban nhân dân thành phố, trong tổ xe địa vị tự nhiên rất thấp.
Lần này bản thân y cũng không ngờ có thể được Vương Tĩnh giới thiệu với Hàn Đông, làm tài xế, mà còn được Hàn Đông coi trọng, trong lòng mừng muốn chết.
- Tiểu Lưu, anh theo tôi đến văn phòng một lát, chút nữa tôi gọi điện cho quản lý cơ quan sự vụ, sau đó thì anh đi liên hệ.
Vương Tĩnh nở nụ cười thân thiết nói.
Lưu Thiết Quân gật đầu nói:
- Dạ được, Trưởng ban thư ký, tôi nghe lời cô.
Trên mặt Vương Tĩnh hiện lên vẻ hài lòng, lập tức nghiêm túc nói:
- Tiểu Lưu, sau này anh phải chú ý, anh là tài xế chuyên trách của Chủ tịch Hàn, công việc quan trọng nhất là lái xe cho tốt, phục vụ tốt Chủ tịch Hàn, mặt khác làm tài xế, thời gian tiếp xúc với lãnh đạo tương đối nhiều, nhất định phải cẩn thận, giữ bí mật tốt, phải giỏi quên, giỏi quên, anh hiểu không?
Lưu Thiết Quân dùng sức gật đầu nói:
- Cám ơn Trưởng ban thư ký, tôi biết phải làm sao rồi.
- Hiểu là tốt rồi, lần này Chủ tịch Hàn tuyển tài xế, tôi cũng cân nhắc một chút, anh rất kiên định điềm đạm, hy vọng anh không làm tôi thất vọng, không làm cho Chủ tịch Hàn thất vọng.
Thái độ vừa rồi của Lưu Thiết Quân làm cho Vương Tĩnh vô cùng hài lòng, nhưng cô cũng hiểu, tài xế là một người rất thân cận bên cạnh lãnh đạo, do đó bản thân về mặt này, cũng phải cố gắng chú ý, nếu không, đến lúc đó Hàn Đông khẳng định vô cùng không hài lòng.
Hơn nữa, cô làm Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố, có chuyện gì hoàn toàn có thể cùng Hàn Đông trao đổi tìm hiểu bất cứ lúc nào, trong lúc cùng trao đổi tiến hành tìm hiểu lẫn nhau so với thông qua tài xế của Hàn Đông tìm hiểu tình hình thì quang minh chính đại hơn nhiều, hơn nữa cũng không làm cho Hàn Đông phản cảm.
Lưu Thiết Quân lúc này sắc mặt hơi hồng lên, đầu hơi cúi xuống, trong lòng y có chút phiền, nói ra thì, y đối với việc Vương Tĩnh có thể tiến cử mình cảm thấy rất cảm kích, nhưng y cũng tuyệt đối sẽ không lấy việc tiết lộ cho Vương Tĩnh tình hình của Hàn Đông làm báo đáp, điểm kỷ luật của tổ chức này y cũng hiểu, và hơn nữa lúc y ở trong quân đội, là đã lái xe cho lãnh đạo qua, đối với những kỷ luật liên quan càng hiểu rõ, lúc nãy y nói là đều nghe theo Vương Tĩnh, kỳ thực cũng là lời nói cảm kích, chứ không phải thể hiện ý gì khác.
“Mình cũng không biết nói chuyện lắm, sau này phải chú ý nói ít, nghe nhiều, nhìn nhiều, học nhiều. Đương nhiên rồi, chuyện của lãnh đạo, rất nhiều lúc, mình phải làm như không thấy, có tai như điếc mới được.”
Vương Tĩnh gọi điện cho Hồ Dược Vinh, sau đó liền kêu Lưu Thiết Quân qua đó gặp mặt.
Ngồi trong văn phòng, trong lòng Vương Tĩnh vô cùng cảm khái, lập tức tiếp tục suy nghĩ chọn thư ký cho Hàn Đông.
Cô cũng biết, lãnh đạo đối với việc lựa chọn thư ký rất coi trọng, rất nhiều lãnh đạo đều đích thân lựa chọn thư ký, mà Hàn Đông đến đây làm, bởi vì lý do không quen thuộc tình hình, cho nên tạm thời để mình tiến cử thư ký và tài xế, điều này đối với uy tín của bản thân, cũng là một loại khảo nghiệm, bởi vì nếu người của mình chọn ra nếu có vấn đề gì Hàn Đông trước tiên liền nghĩ tới mình, đối với năng lực hoặc thái độ của mình có cách nhìn.
Đây cũng chính là lý do vì sao Vương Tĩnh thận trọng, vốn là lúc trước, có không ít người chào hỏi cô, hy vọng có thể giới thiệu mình cho Hàn Đông làm thư ký chuyên trách, Vương Tĩnh đều uyển chuyển từ chối.
Trong đầu nghĩ qua một lần các nhân viên của văn phòng thư ký, bỗng nhiên hiện ra hình ảnh một người, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, không kiềm được gật gật đầu.
Nhìn đồng hồ còn khoảng ba phút nữa là họp rồi.
Vương Tĩnh cầm bút ký trực tiếp đi đến phòng họp.
Trong phòng họp đã có vài người ngồi, là Phó Chủ tịch Lưu Dịch Phu và Trần Hải Châu, ngoài ra còn có nhóm Phó trưởng ban thư ký tham dự hội nghị.
Phòng họp tầng sáu được bố trí rất xa hoa, đều là đồ gỗ hàng hiệu, trên trần treo đèn vô cùng hoa lệ, giống như treo những chùm thủy tinh, phần dựa vào phía ngoài của gian phòng là cửa sổ thủy tinh màu lam nhạt, đứng ở đó có thể nhìn xuống toàn bộ đại viện chính phủ, cũng có thể thấy quảng trường phía trước, cũng như tòa nhà cao tầng trước quảng trường. Hiệu quả cách âm của gian phòng rất tốt, đứng trên lầu nhìn phía dưới xe tới lui, mọi người qua lại vội vàng, nhưng cũng không nghe được chút tạp âm gì, cảm giác giống như nhìn một thế giới khác, như đang nằm mơ.
Bốn giờ rưỡi, Hàn Đông đúng giờ đến phòng họp.
Đang lúc mọi người đang chăm chú, Hàn Đông đến ngồi ở vị trí phía trên, trên mặt mang nụ cười bình thản tràn đầy tự tin, nói với Vương Tĩnh:
- Trưởng ban thư ký, điểm danh trước khi họp.
- Dạ được, Chủ tịch.
Vương Tĩnh mỉm cười, lập tức cầm danh sách, đứng lên, bắt đầu điểm danh.
Trong khi Vương Tĩnh điểm danh, Hàn Đông cũng đang quan sát phản ứng của những người được gọi tên.
Có lẽ cách điểm danh trước buổi họp này, những người này cảm thấy không quen, mà Hàn Đông lại có thể từ phản ứng của họ nhìn ra một chút tình hình.
Đương nhiên, người có thể ngồi trong phòng họp này đều là ở trong quan trường không ít thời gian, Hàn Đông nhất thời cũng không thể nhìn thấu bọn họ.
Vương Tĩnh điểm danh xong, nói:
- Chủ tịch Hàn, hội nghị thông báo cho hai mươi bốn người, đã đến hai mươi ba người, Trợ lý Chủ tịch, Cục trưởng Công an thành phố đồng chí Lâm Dũng chưa đến.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Chúng ta không đợi, bây giờ chính thức họp, cuộc họp hôm nay chủ yếu là cùng mọi người gặp mặt, đồng thời tìm hiểu một chút tình hình, do đó chúng ta nói ngắn gọn, ít nói lời dư thừa, chỉ nói lời thật, thời gian nói của mỗi người giới hạn trong khoảng ba phút, trước tiên tôi xin tự giới thiệu một cách đơn giản…
Hàn Đông nói chuyện, tổng cộng cũng không đến ba phút, lời ít ý nhiều, giới thiệu đại khái kinh nghiệm của mình, đồng thời đem tác phong làm việc của mình nói qua một chút.
Trong lúc Hàn Đông nói chuyện, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa thỉnh thoảng còn viết lại vào sổ.
Nhóm Phó trưởng ban thư ký đến nghe họp, đều ngồi ở ghế phía ngoài, trước mặt bọn họ đều không có bàn, liền để sổ nhỏ trên đầu gối, cúi đầu viết, hôm nay họ cũng không có cơ hội nói chuyện, bởi vì ngay cả những Phó Chủ tịch đó cũng chỉ có ba phút thời gian, bọn họ chỉ có thể mang theo lỗ tai ngồi nghe là được rồi.
- Tôi nói vài câu vậy, làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, công tác của tôi, chính là hiệp trợ Chủ tịch làm tốt các hạng mục công tác, đối với sự đến đây của Chủ tịch Hàn, tôi từ đáy lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, kinh nghiệm làm việc của Chủ tịch Hàn phong phú, đã làm ra không ít thành tích, hiện tại đến thành phố Ninh Hải, khẳng định có thể đem đến cho chúng ta một khí thế mới…
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc chậm rãi nói, chí ít mất một phút thời gian ca ngợi Hàn Đông, làm cho người ta cảm thấy hình như Hàn Đông đến, công tác của thành phố Ninh Hải lập tức như bước đến một giai đoạn mới.
Tống Kiến Quốc thân hình tương đối cao lớn, khoảng hơn 1m85, ngồi ở đó so với nhiều người cao hơn nửa cái đầu, lúc y nói chuyện, thỉnh thoảng làm vài động tác tay, biểu tình trên mặt cũng rất phong phú, giống như đang biểu diễn vậy, lại làm cho người ta có một cảm giác rất chân thành.
“Con người này rất có năng khiếu biểu diễn”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, làm một Phó Chủ tịch thường trực thành phố, Tống Kiến Quốc trước đây là rất hy vọng ngồi vào vị trí Chủ tịch.
Hơn nữa Hàn Đông cũng nghe nói Tống Kiến Quốc và Phó Bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh là ứng cử viên hàng đầu cho chức Chủ tịch thành phố Ninh Hải.
“Ủy ban nhân dân thành phố tổng cộng có tám Phó Chủ tịch, còn có một Trợ lý Chủ tịch, ngoài ra Hàn Đông làm Chủ tịch, cũng cần nói một chút, một tiếng đồng hồ, chia bình quân, một người có năm sáu phút, cũng rất gấp.”
Vương Tĩnh trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Trước đây Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp đã nói qua, buổi tối trong nhà tiếp khách đón tiếp Hàn Đông, mà tài xế của Hàn Đông, thư ký cũng chưa xác định, theo lý mà nói hôm nay cũng không phải là thời gian thích hợp nhất mở cuộc họp thường vụ, dù sao thì thời gian quá gấp, sắp xếp tốt nhất là hôm nay bố trí ổn thỏa các việc vụn vặt, sáng sớm ngày mai mới mở cuộc họp thường vụ, như vậy đâu sẽ vào đấy.
“Hàn Đông hiện tại cũng khoảng ba mươi tuổi, kinh nghiệm trước đó cũng rất đầy đủ, cũng không phải người đơn giản như vậy, có lẽ hắn có phong cách làm việc của mình”
Khi biết được Hàn Đông sắp đến thành phố Ninh Hải làm Chủ tịch, Vương Tĩnh cố ý thu thập những tư liệu liên quan đến Hàn Đông tiến hành nghiên cứu qua, từ những tư liệu đó, cô ta đối với Hàn Đông có sự nắm bắt tổng thể, biết là người thanh niên này sau lưng khẳng định có một bối cảnh hùng mạnh, ngoài ra người thanh niên này cũng có thủ đoạn của chính mình, chứ không chỉ dựa vào bối cảnh sau lưng mà không ngừng thăng quan.
Đương nhiên, Vương Tĩnh cũng có nghĩ qua tình cảnh của mình, cô là do Chủ tịch cũ Trương Hồng Quang một tay đề bạt, hiện tại Chủ tịch mới đến, vị trí Trưởng ban thư ký của cô ta trong Ủy ban nhân dân thành phố có chút không ổn rồi.
Hơn nữa Trương Hồng Quang vì bị ung thư mà lui xuống chứ không phải vì điều động công tác hoặc là thăng chức rời khỏi, do đó người của y để lại, người khác khẳng định sẽ tiến hành thu nạp không chút giấu diếm, nếu không hợp tác, kích động lên khẳng định là một chút tình cảm cũng không thể ở lại.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Vương Tĩnh vẫn luôn suy nghĩ, con đường sau này của mình nên đi thế nào, chỗ dựa của cô ta hiện tại đã hoàn toàn sụp đổ, lại gặp phải cục diện phức tạp của thành phố Ninh Hải, con đường trước mặt liền hiện rõ đặc biệt khó đi.
Nếu có thể, Vương Tĩnh cũng không muốn tham gia tranh đấu với mọi người
Nhưng cô ta biết, trừ phi bản thân không muốn lăn lộn trong chính đàn ở thành phố Ninh Hải, bằng không bất luận như thế nào cũng tránh không khỏi.
Mà hiện tại, trên thực tế cô cũng đang quan sát Hàn Đông, vừa rồi cô cố ý nói ra chuyện Cục trưởng cơ quan sự vụ Hồ Dược Vinh muốn kêu cả nhà Chủ tịch cũ dọn khỏi cư xá của ủy viên thường vụ Thành ủy, cũng là đang thử dò xét Hàn Đông.
Bước đầu cô cảm thấy, phản ứng của Hàn Đông cũng không tồi, đáng để tiến hành quan sát.
Còn về việc làm của Hồ Dược Quang, Vương Tĩnh chính là vô cùng bất mãn, cho dù là Trương Hồng Quang vì bệnh thoái lui, nhưng ông ấy ở thành phố Ninh Hải đã đảm nhiệm Chủ tịch bảy năm, đối với sự phát triển của thành phố Ninh Hải có không ít cống hiến, Ủy ban nhân dân thành phố cũng không thể làm tuyệt tình như vậy, hoàn toàn làm cho người ta có cảm giác tình người lạnh nhạt, cho nên trong lúc tức giận, cô không nhịn được ở trước mặt Hàn Đông nói thêm một câu.
- Chủ tịch, ngài chờ một lát, tôi đi thông báo mọi người họp.
Vương Tĩnh vẻ mặt bình thản tươi cười, có vài phần quyến rũ của người phụ nữ có tuổi.
Hàn Đông gật nói:
- Trưởng ban thư ký đi làm việc vậy.
Hai người xưng hô từ lúc bắt đầu khá là khách sáo, ngay sau chức vụ thêm họ vào, hiện giờ trở nên thân thiết hơn nhiều, đã lược bớt họ rồi.
Tiếp đó Vương Tĩnh liền cáo lui ra ngoài, hiện tại cách giờ họp của Hàn Đông nói còn khoảng nửa tiếng, cô phải trong thời gian này thông báo với mọi người, đồng thời còn phải chọn tài xế và thư ký tạm thời cho Hàn Đông, tuy là lúc nãy Hàn Đông có nói, cho cô lựa chọn, nhưng cô cũng biết, cuối cùng Hàn Đông có dùng hay không, vậy thì còn phải xem quá trình hợp tác của Hàn Đông và người mình tiến cử.
Vừa đến cửa cầu thang liền thấy Cục trưởng cơ quan cục sự vụ Hồ Dược Vinh thở hồng hộc đi tới, Vương Tĩnh cười cười cũng không nói nhiều lời.
“Hồ Dược Vinh hiện tại sợ là vội vã đi lấy lòng nhưng không biết mình đã đem chuyện nói trước, e là đến lúc đó Hàn Đông cũng sẽ không dùng y nữa.”
Vương Tĩnh thầm nghĩ trong lòng.
- Trưởng ban thư ký, Chủ tịch Hàn có trong văn phòng không, tôi báo cáo với ngài một chút về việc dùng xe và chỗ ở.
Hồ Dược Vinh nét mặt tươi cười nói.
Vương Tĩnh khẽ gật đầu, bình thản nói:
- Chủ tịch Hàn ở trong văn phòng.
- Cám ơn, Trưởng ban thư ký.
Hồ Dược Vinh cười nói, xoay người bước nhanh lại cũng không cần nhìn đến nụ cười khinh bỉ trên mặt Vương Tĩnh.
Hàn Đông ngồi xuống trước bàn làm việc rộng lớn, lấy tay gõ mặt bàn, trên mặt mang vẻ tươi cười thích thú, sau đó cầm lấy mấy phần hồ sơ trên bàn, mấy hồ sơ này đều là trước đó đã xử lý xong, là tình hình của vài công tác quan trọng gần đây của Ủy ban nhân dân thành phố, chắc là Trưởng ban thư ký Vương Tĩnh sắp xếp xong để ở đây.
“Người phụ nữ này cũng khá cẩn thận đấy”
Hàn Đông tán thưởng một tiếng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hàn Đông ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông hơi béo đứng ngay trước cửa, hơi bối rối, mặc đồ tây, trên tay cầm bút ký, hơi thở phì phò.
- Chủ tịch Hàn, chào ngài, tôi là Hồ Dược Vinh của cục cơ quan sự vụ, đến để báo cáo với ngài về chuyện dùng xe và chỗ ở.
“Người này chính là Hồ Dược Vinh à”
Hàn Đông nói thầm trong lòng, gật đầu nói:
- Mời vào.
Tuy là vì chuyện trước đó Vương Tĩnh nói, Hàn Đông đối với Hồ Dược Vinh con người này đã có chút ấn tượng không tốt, nhưng Hàn Đông cũng là theo nguyên tắc thận trọng, chuẩn bị quan sát thêm một bước.
Hồ Dược Vinh đi đến trước bàn làm việc của Hàn Đông, hơi khom người, cung kính nói:
- Chủ tịch Hàn, do biệt thự của Thành ủy có hạn, trước mắt tôi đang cùng người nhà của Chủ tịch cũ bàn bạc, chuẩn bị đổi một căn nhà khác cho họ, đã đạt được sự thấu hiểu của người nhà Chủ tịch Trương, đoán chừng vài ngày nữa có thể dọn ra biệt thự, đến lúc đó tôi sẽ theo yêu cầu của ngài trang trí một chút, thì ngài có thể yên tâm vào ở rồi, trước lúc này, phải phiền ngài ở nhà khách một thời gian..
Hàn Đông khoác tay, không kìm nổi cắt lời y, nói:
- Cục trưởng Hồ, về vấn đề nhà ở, tôi thấy không cần phiền như vậy, nhà Chủ tịch Trương đang ở yên lành, không có lý gì vì tôi đến mà để họ cả nhà dọn đi, nếu cư xá ủy viên thường vụ đã không còn chỗ thích hợp, vậy thì ở nhà khách cũng được, dù gì cũng không cách xa Ủy ban nhân dân thành phố, lại nói, người nhà của tôi qua một thời gian mới dọn đến, tôi một người ở biệt thự cũng lãng phí.
- Chủ tịch Hàn, như vậy sao được, ngài là Chủ tịch, theo lý nên ở trong cư xá ủy viên thường vụ.
Hồ Dược Vinh chần chờ nói.
Hàn Đông sắc mặt trầm xuống nói:
- Sao mà tôi ở đâu cũng không có tự do sao?
- Không...không phải…
Hồ Dược Vinh giật mình, y không biết tại sao Hàn Đông đột nhiên thay đổi sắc mặt, bản thân mình là vì tốt cho hắn, làm lãnh đạo không muốn ở tốt một chút sao.
- Chủ tịch Hàn, vậy thì tôi sắp xếp một chút ở nhà khách cho ngài, ngài trước tiên ở đó, đợi sau này cư xá ủy viên thường vụ có nhà thích hợp mới vào ở.
Nhìn thấy dáng vẻ đầu đầy mồ hôi của Hồ Dược Vinh, Hàn Đông không biết tên tiểu tử này rốt cuộc chút việc cũng không biết hay giả bộ, tóm lại Hàn Đông hiện tại đối với Hồ Dược Vinh này không có hảo cảm gì.
- Chủ tịch Hàn, còn về việc dùng xe, theo lệ thường của Ủy ban nhân dân thành phố, vì Chủ tịch thành phố thường xuyên tiếp đãi khách quý, cho nên đều dùng xe đón khách của Ủy ban nhân dân thành phố, xe đón khách của chúng ta có hai chiếc BMW, hai chiếc Mercedes-Benz, ngài xem là theo lệ thường dùng Mercedes Benz thế nào?
Hàn Đông trong lòng âm thầm thở dài một hơi, cái gì mà xe tiếp khách, còn không phải là đề cao tiêu chuẩn dùng xe của lãnh đạo, Trung ương đối với xe công vụ là có tiêu chuẩn quy định rõ ràng mà người địa phương lại làm ra nhiều trò, một mặt cho lãnh đạo thấy sắp xếp xe phù hợp tiêu chuẩn, nhưng trong chính phủ lại mua mấy chiếc xe tốt, ngày ngày dùng đón khách nhưng trên thực tế lại trở thành xe chuyên dụng của lãnh đạo.
- Vấn đề xe cộ vẫn là cứ theo tinh thần của Trung ương bố trí đi.
Hồ Dược Vinh cũng không dám tiếp tục nhiều lời, chỉ nói:
- Chủ tịch Hàn, tuổi xe của Ủy ban nhân dân thành phố có chút lâu rồi, ngài xem hay là dùng trước xe đón khách, sau đó chúng tôi lập tức nghiên cứu bố trí cho ngài xe mới phù hợp tiêu chuẩn?
Cùng lúc đó Hồ Dược Vinh trong lòng thầm nghĩ:
“Tên tiểu tử Hàn Đông này, đúng là không dễ hầu hạ, nhưng làm lãnh đạo lại có mấy người từ chối hưởng thụ chứ, trước để hắn dùng xe tốt hai ngày, e là sau này mình không nhắc, hắn cũng sẽ không chủ động yêu cầu đổi xe nữa.”
Hàn Đông trong lòng nghĩ Hồ Dược Vinh này đúng là mượn cớ rất nhiều, nếu đã như vậy, thì mình cho y cơ hội, xem y biểu hiện thế nào.
- Vậy cứ như thế.
Hàn Đông bình thản nói, dùng trước xe tiếp khách vài ngày, nếu trong một tuần Hồ Dược Vinh vẫn chưa bố trí xong xe phù hợp tiêu chuẩn, Hàn Đông liền mượn cớ xử lý y.
“Người này quả nhiên đang giả vờ”
Hồ Dược Vinh trong lòng khinh miệt nghĩ.
“Phía Trương Hồng Quang, mình cũng phải đi giục một chút, dù gì người cũng sắp chết rồi, còn chiếm biệt thự thật không nói nổi, lại nói, mình vì lãnh đạo phục vụ, hiện tại Trương Hồng Quang ông cũng không phải lãnh đạo nữa rồi, tôi không cần phải bận tâm làm gì”
- Chủ tịch Hàn, không có gì nữa, tôi cáo từ trước.
Hồ Dược Vinh cẩn thận nói, y trước mặt Hàn Đông vô cùng áp lực, người thanh niên này lẳng lặng ngồi ở đó, như một ngọn núi làm cho người ta áp lực rất lớn.
Hàn Đông gật đầu
- Đi đi.
Hồ Dược Vinh bước nhỏ ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sờ mồ hôi trên trán, trong lòng tức tối thầm nghĩ:
- Tên tiểu tử này đúng là rất biết giả bộ, chỉ là hắn có bay nhảy thế nào, cũng đấu không lại bí thư Lam?
- Cục trưởng Hồ đã xong rồi hả?
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh làm Hồ Dược Vinh giật mình.
Xoay người chỉ thấy Vương Tĩnh dẫn theo một người trẻ tuổi thân người thẳng tắp, Hồ Dược Vinh nhếch miệng lộ ra một nụ cười khó coi
- Trưởng ban thư ký, cô nói vậy có ý gì, cái gì mà xong hay không xong?
Y cảm thấy là Vương Tĩnh khẳng định là cố ý nói như vậy, người phụ nữ này rất thích làm mấy động tác nhỏ, nếu không dựa vào phục vụ tốt Trương Hồng Quang, cô ta có được ngày hôm nay sao, nhưng hiện tại Chủ tịch mới là một người trẻ tuổi, đoán chừng không để mắt đến phụ nữ có chồng hoa tàn ít bướm này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vương Tĩnh là do Chủ tịch cũ Trương Hồng Quang đề bạt lên, từ đó đến nay, luôn có lời đồn, nói Vương Tĩnh và Trương Hồng Quang quan hệ cực kỳ thân mật, Vương Tĩnh thường ở trong văn phòng của Trương Hồng Quang, hễ ở là một hai tiếng đồng hồ, liên quan tới lời đồn giữa hai người họ, loại nào cũng có, thậm chí còn có chi tiết, có bài có bản hẳn hoi, mặc dù từ đó tới giờ chưa có chứng thực, nhưng người trong quan trường của thành phố Ninh Hải vẫn lựa chọn tin tưởng, lấy làm đề tài bàn tán.
Hồ Dược Vinh vốn ở chỗ Hàn Đông gặp phải đinh, trong lòng không vui. Hiện tại Vương Tĩnh lại cố ý nói y “xong rồi” như vậy, y đương nhiên trong lòng càng không vui, chẳng qua lòng dạ của y thâm hiểm, cho nên mặt ngoài vẫn tươi cười.
Đương nhiên, nếu y biết trước đó Vương Tĩnh ở trước mặt Hàn Đông cố tình nói thêm vài câu, khiến Hàn Đông biết y kêu cả nhà Trương Hồng Quang dọn đi khỏi cư xá của ủy viên thường vụ, thì thái độ của y khẳng định không tốt như vậy rồi.
Vương Tĩnh thản nhiên cười, không nói nhiều, đi qua gõ cửa Hàn Đông.
- Chủ tịch, đây là Lưu Thiết Quân, tháng sáu năm nay xuất ngũ, lúc trong bộ đội là lính ô tô, có tám năm tuổi điều khiển xe, kỹ thuật lái xe vượt qua thử thách, đạt được phần thưởng của đại quân khu.
- Chào Chủ tịch.
Lưu Thiết Quân đứng ở đó, thân người thẳng tắp, hai tay nghiêm trang đặt ở hai bên đùi, hai chân cũng ở tư thế đứng nghiêm.
Hàn Đông xem xét một chút, cả người Lưu Thiết Quân cho người ta một loại cảm giác cứng rắn, tuy thời gian làm lính không ít, nhưng xem ra tuổi tác cũng không lớn, chắc là vừa mới đủ tuổi liền đầu quân.
Mặt khác Hàn Đông còn nhìn thấy một điểm chính là khi hắn nhìn qua, Lưu Thiết Quân lộ ra nụ cười có vẻ ngại ngùng.
“Người như vậy, chí ít có rất ít ý nghĩ xấu”
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, liền nói với Lưu Thiết Quân:
- Về sau vất vả cho anh.
- Không vất vả, nên thế.
Lưu Thiết Quân nói một hơi, sắc mặt có chút đỏ lên rồi.
Vương Tĩnh lại nói:
- Chủ tịch, về việc chọn thư ký cho ngài, tôi còn cẩn thận cân nhắc một chút, sáng ngày mai mới dẫn đến cho ngài, hôm nay có việc gì, ngài có thể dặn dò tôi bất cứ lúc nào.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được
Vương Tĩnh lại nói:
- Chủ tịch Hàn, hành lý của ngài tạm thời vẫn để ở nhà khách, ngài xem hay là nhân thời gian này, tôi hỏi thăm bên nhà khách cho ngài, sắp xếp xong, tối nay ngài trực tiếp qua đó là được?
Hàn Đông khoác tay nói:
- Không cần, trễ một chút mới qua đó sắp xếp vậy.
Giơ tay xem đồng hồ một chút, hiện giờ cách giờ họp còn chừng mười phút, liền nói:
- Tôi xem trước văn kiện một chút, đợi lát đúng giờ họp, Trưởng ban thư ký đi làm việc trước đi.
- Dạ được, Chủ tịch.
Vương Tĩnh nói, dẫn Lưu Thiết Quân ra ngoài.
Lưu Thiết Quân đi phía sau Vương Tĩnh, hai tay nắm chặt, trong lòng phấn khích.
Khi y trở về, vẫn luôn làm việc trong tổ xe của thành phố Ninh Hải, phụ trách lái xe của Ủy ban nhân dân thành phố, trong tổ xe địa vị tự nhiên rất thấp.
Lần này bản thân y cũng không ngờ có thể được Vương Tĩnh giới thiệu với Hàn Đông, làm tài xế, mà còn được Hàn Đông coi trọng, trong lòng mừng muốn chết.
- Tiểu Lưu, anh theo tôi đến văn phòng một lát, chút nữa tôi gọi điện cho quản lý cơ quan sự vụ, sau đó thì anh đi liên hệ.
Vương Tĩnh nở nụ cười thân thiết nói.
Lưu Thiết Quân gật đầu nói:
- Dạ được, Trưởng ban thư ký, tôi nghe lời cô.
Trên mặt Vương Tĩnh hiện lên vẻ hài lòng, lập tức nghiêm túc nói:
- Tiểu Lưu, sau này anh phải chú ý, anh là tài xế chuyên trách của Chủ tịch Hàn, công việc quan trọng nhất là lái xe cho tốt, phục vụ tốt Chủ tịch Hàn, mặt khác làm tài xế, thời gian tiếp xúc với lãnh đạo tương đối nhiều, nhất định phải cẩn thận, giữ bí mật tốt, phải giỏi quên, giỏi quên, anh hiểu không?
Lưu Thiết Quân dùng sức gật đầu nói:
- Cám ơn Trưởng ban thư ký, tôi biết phải làm sao rồi.
- Hiểu là tốt rồi, lần này Chủ tịch Hàn tuyển tài xế, tôi cũng cân nhắc một chút, anh rất kiên định điềm đạm, hy vọng anh không làm tôi thất vọng, không làm cho Chủ tịch Hàn thất vọng.
Thái độ vừa rồi của Lưu Thiết Quân làm cho Vương Tĩnh vô cùng hài lòng, nhưng cô cũng hiểu, tài xế là một người rất thân cận bên cạnh lãnh đạo, do đó bản thân về mặt này, cũng phải cố gắng chú ý, nếu không, đến lúc đó Hàn Đông khẳng định vô cùng không hài lòng.
Hơn nữa, cô làm Trưởng ban thư ký của Ủy ban nhân dân thành phố, có chuyện gì hoàn toàn có thể cùng Hàn Đông trao đổi tìm hiểu bất cứ lúc nào, trong lúc cùng trao đổi tiến hành tìm hiểu lẫn nhau so với thông qua tài xế của Hàn Đông tìm hiểu tình hình thì quang minh chính đại hơn nhiều, hơn nữa cũng không làm cho Hàn Đông phản cảm.
Lưu Thiết Quân lúc này sắc mặt hơi hồng lên, đầu hơi cúi xuống, trong lòng y có chút phiền, nói ra thì, y đối với việc Vương Tĩnh có thể tiến cử mình cảm thấy rất cảm kích, nhưng y cũng tuyệt đối sẽ không lấy việc tiết lộ cho Vương Tĩnh tình hình của Hàn Đông làm báo đáp, điểm kỷ luật của tổ chức này y cũng hiểu, và hơn nữa lúc y ở trong quân đội, là đã lái xe cho lãnh đạo qua, đối với những kỷ luật liên quan càng hiểu rõ, lúc nãy y nói là đều nghe theo Vương Tĩnh, kỳ thực cũng là lời nói cảm kích, chứ không phải thể hiện ý gì khác.
“Mình cũng không biết nói chuyện lắm, sau này phải chú ý nói ít, nghe nhiều, nhìn nhiều, học nhiều. Đương nhiên rồi, chuyện của lãnh đạo, rất nhiều lúc, mình phải làm như không thấy, có tai như điếc mới được.”
Vương Tĩnh gọi điện cho Hồ Dược Vinh, sau đó liền kêu Lưu Thiết Quân qua đó gặp mặt.
Ngồi trong văn phòng, trong lòng Vương Tĩnh vô cùng cảm khái, lập tức tiếp tục suy nghĩ chọn thư ký cho Hàn Đông.
Cô cũng biết, lãnh đạo đối với việc lựa chọn thư ký rất coi trọng, rất nhiều lãnh đạo đều đích thân lựa chọn thư ký, mà Hàn Đông đến đây làm, bởi vì lý do không quen thuộc tình hình, cho nên tạm thời để mình tiến cử thư ký và tài xế, điều này đối với uy tín của bản thân, cũng là một loại khảo nghiệm, bởi vì nếu người của mình chọn ra nếu có vấn đề gì Hàn Đông trước tiên liền nghĩ tới mình, đối với năng lực hoặc thái độ của mình có cách nhìn.
Đây cũng chính là lý do vì sao Vương Tĩnh thận trọng, vốn là lúc trước, có không ít người chào hỏi cô, hy vọng có thể giới thiệu mình cho Hàn Đông làm thư ký chuyên trách, Vương Tĩnh đều uyển chuyển từ chối.
Trong đầu nghĩ qua một lần các nhân viên của văn phòng thư ký, bỗng nhiên hiện ra hình ảnh một người, trên mặt lập tức lộ vẻ tươi cười, không kiềm được gật gật đầu.
Nhìn đồng hồ còn khoảng ba phút nữa là họp rồi.
Vương Tĩnh cầm bút ký trực tiếp đi đến phòng họp.
Trong phòng họp đã có vài người ngồi, là Phó Chủ tịch Lưu Dịch Phu và Trần Hải Châu, ngoài ra còn có nhóm Phó trưởng ban thư ký tham dự hội nghị.
Phòng họp tầng sáu được bố trí rất xa hoa, đều là đồ gỗ hàng hiệu, trên trần treo đèn vô cùng hoa lệ, giống như treo những chùm thủy tinh, phần dựa vào phía ngoài của gian phòng là cửa sổ thủy tinh màu lam nhạt, đứng ở đó có thể nhìn xuống toàn bộ đại viện chính phủ, cũng có thể thấy quảng trường phía trước, cũng như tòa nhà cao tầng trước quảng trường. Hiệu quả cách âm của gian phòng rất tốt, đứng trên lầu nhìn phía dưới xe tới lui, mọi người qua lại vội vàng, nhưng cũng không nghe được chút tạp âm gì, cảm giác giống như nhìn một thế giới khác, như đang nằm mơ.
Bốn giờ rưỡi, Hàn Đông đúng giờ đến phòng họp.
Đang lúc mọi người đang chăm chú, Hàn Đông đến ngồi ở vị trí phía trên, trên mặt mang nụ cười bình thản tràn đầy tự tin, nói với Vương Tĩnh:
- Trưởng ban thư ký, điểm danh trước khi họp.
- Dạ được, Chủ tịch.
Vương Tĩnh mỉm cười, lập tức cầm danh sách, đứng lên, bắt đầu điểm danh.
Trong khi Vương Tĩnh điểm danh, Hàn Đông cũng đang quan sát phản ứng của những người được gọi tên.
Có lẽ cách điểm danh trước buổi họp này, những người này cảm thấy không quen, mà Hàn Đông lại có thể từ phản ứng của họ nhìn ra một chút tình hình.
Đương nhiên, người có thể ngồi trong phòng họp này đều là ở trong quan trường không ít thời gian, Hàn Đông nhất thời cũng không thể nhìn thấu bọn họ.
Vương Tĩnh điểm danh xong, nói:
- Chủ tịch Hàn, hội nghị thông báo cho hai mươi bốn người, đã đến hai mươi ba người, Trợ lý Chủ tịch, Cục trưởng Công an thành phố đồng chí Lâm Dũng chưa đến.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Chúng ta không đợi, bây giờ chính thức họp, cuộc họp hôm nay chủ yếu là cùng mọi người gặp mặt, đồng thời tìm hiểu một chút tình hình, do đó chúng ta nói ngắn gọn, ít nói lời dư thừa, chỉ nói lời thật, thời gian nói của mỗi người giới hạn trong khoảng ba phút, trước tiên tôi xin tự giới thiệu một cách đơn giản…
Hàn Đông nói chuyện, tổng cộng cũng không đến ba phút, lời ít ý nhiều, giới thiệu đại khái kinh nghiệm của mình, đồng thời đem tác phong làm việc của mình nói qua một chút.
Trong lúc Hàn Đông nói chuyện, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa thỉnh thoảng còn viết lại vào sổ.
Nhóm Phó trưởng ban thư ký đến nghe họp, đều ngồi ở ghế phía ngoài, trước mặt bọn họ đều không có bàn, liền để sổ nhỏ trên đầu gối, cúi đầu viết, hôm nay họ cũng không có cơ hội nói chuyện, bởi vì ngay cả những Phó Chủ tịch đó cũng chỉ có ba phút thời gian, bọn họ chỉ có thể mang theo lỗ tai ngồi nghe là được rồi.
- Tôi nói vài câu vậy, làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố, công tác của tôi, chính là hiệp trợ Chủ tịch làm tốt các hạng mục công tác, đối với sự đến đây của Chủ tịch Hàn, tôi từ đáy lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, kinh nghiệm làm việc của Chủ tịch Hàn phong phú, đã làm ra không ít thành tích, hiện tại đến thành phố Ninh Hải, khẳng định có thể đem đến cho chúng ta một khí thế mới…
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tống Kiến Quốc chậm rãi nói, chí ít mất một phút thời gian ca ngợi Hàn Đông, làm cho người ta cảm thấy hình như Hàn Đông đến, công tác của thành phố Ninh Hải lập tức như bước đến một giai đoạn mới.
Tống Kiến Quốc thân hình tương đối cao lớn, khoảng hơn 1m85, ngồi ở đó so với nhiều người cao hơn nửa cái đầu, lúc y nói chuyện, thỉnh thoảng làm vài động tác tay, biểu tình trên mặt cũng rất phong phú, giống như đang biểu diễn vậy, lại làm cho người ta có một cảm giác rất chân thành.
“Con người này rất có năng khiếu biểu diễn”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, làm một Phó Chủ tịch thường trực thành phố, Tống Kiến Quốc trước đây là rất hy vọng ngồi vào vị trí Chủ tịch.
Hơn nữa Hàn Đông cũng nghe nói Tống Kiến Quốc và Phó Bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh là ứng cử viên hàng đầu cho chức Chủ tịch thành phố Ninh Hải.