Triệu Thần Khánh - Bí thư Huyện ủy Dao Sơn lúc này giống như là kiến bò trên chảo nóng, đi lại tại chỗ nhưng không nghĩ ra cách gì.
Chủ tịch thành phố mới đương nhiệm đến thăm huyện, đây vốn là một cơ hội tốt đối với ông ta, nếu có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt Tân Chủ tịch thành phố thì rất có lợi cho sự phát triển của ông ta về sau. Mặc dù nói anh ta có người nâng đỡ đằng sau nhưng nếu có thể dành được thiện cảm của Chủ tịch thành phố, như vậy đối với tiền đồ của ông ta sau này vô cùng có lợi.
“Cũng không biết Hàn Đông rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà lại tức giận như thế”. Triệu Thần Khánh buồn bực nghĩ, bây giờ diều ông ta lo nhất chính là những việc của Công ty Đại Bằng mà con trai ông ta làm đã bị Hàn Đông biết, nếu như vậy thì mọi việc trở nên khó khăn hơn nhiều.
Nếu chỉ là một chút hiện tượng không tốt, hoặc nói về vấn đề quản lý đất trồng rau thì Triệu Thần Khánh có hàng ngàn lý do để giải thích thoái thác, nhưng tình hình của công ty Đại Bằng lại khác, đằng này việc này lại có quan hệ trực tiếp tới ông ta.
- Hai ngươi lại đây.
Triệu Thần Khánh vẫy tay gọi mấy tên cảnh sát đang đứng kính cẩn ở đó.
- Chào Bí Thư Triệu.
Mấy tên cảnh sát lao đến, cúi đầu khom lưng, nói.
Triệu Thần Khánh xanh mặt, trầm giọng, nói:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Thần Khánh, viên cảnh sát thấp thỏm, trong lòng như đang đánh trống, là một cảnh sát khu vực, anh ta đương nhiên hiểu rõ tình hình của Công ty Đại Bằng, nếu không phải là công ty của con trai Triệu Thần Khánh thì bọn họ cũng sẽ không thiên vị Đại Bằng như vậy. Còn chuyện hôm nay là do người của Công ty Đại Bằng gây nên, thấy dáng vẻ của Triệu Thần Khánh như vậy, lần này người mà Công ty Đại Bằng động tới thực không đơn giản, phen này Bí thư Huyện ủy như ông ta chỉ e là khó mà ăn nói. Và là một cảnh sát hiện trường hiểu biết tình hình, rất có khả năng sẽ trở thành đối tượng cho Triệu Thần Khánh trút giận.
- Bí thư Triệu, là…là thế này, chúng tôi nhận được tin báo nói ở đây có người bị đánh nên chạy đến, khi chúng tôi đến người bị thương đã không thấy đâu, hiện trường ngoài nhân viên quản lý thị trường của Công ty Đại Bằng ra thì còn ba người khác, trong đó có một người là Trưởng phòng Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân Thành phố, còn lại một nam và một nữ không rõ thân phận…
Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng tên cảnh sát này vẫn kể rõ mọi sự tình.
Sắc mặt của Triệu Thần Khánh càng trở nên tối sầm. Tuy tên cảnh sát kể không hẳn rõ ràng, nhưng vừa nghĩ tới việc Hàn Đông tận mắt nhìn thấy nhân viên của Công ty Đại Bằng đánh người, chuyện đó cũng không ổn rồi.
Ở đất nước Trung Hoa, chuyện gì cũng sợ hai chữ “chăm chỉ”, một khi chính phủ trở nên nhiêm túc thì có mạng quan hệ vững chắc đến đâu cũng đều sẽ bị lật tẩy và bẻ gãy.
Huống hồ Triệu Thần Khánh chỉ là một cán bộ cấp Cục trưởng mà thôi, nếu Hàn Đông thực sự bất mãn với gã, muốn lọai bỏ gã, việc đó chẳng có gì khó khăn.
Ninh Hải là một thành phố cấp Phó tỉnh, được phân thành hai huyện, ba thành phố cấp huyện và sáu quận, trong đó sáu quận thuộc đơn vị cấp Phó giám đốc sở, còn ba thành phố hai huyện đều là đơn vị cấp Cục trưởng, chẳng qua trong tình hình bình thường, lãnh đạo chính của hai huyện cấp Thành phố đó đều là cán bộ cấp cao, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Còn hai huyện thì cũng giống như các huyện bình thường khác, chính là đơn vị cấp Cục trưởng. Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện, Chủ tịch Hội đông nhân dân, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện đều là cán bộ cấp Cục trưởng, những người này đối với quan lớn cấp Thứ trưởng mà nói chỉ là những tiểu quan mà thôi.
Sắc mặt của Triệu Thần Khánh lúc trắng bạch lúc xanh lét, trong lòng không ngừng mắng đứa con trai Triệu Ba, tiểu tử này gây ra họa lớn cho mình rồi, phen này không biết nên thu dọn thế nào đây.
Mặc dù gã cùng với Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh là bà con xa, trong quá trình phát triển sự nghiệp của gã cũng là nhờ sự đề bạt giúp đỡ của Vương Vĩnh Ninh mà từng bước trưởng thành, nhưng hiện nay Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải nhậm chức, quan mới nhận chức 3 đống lửa vẫn chưa đốt, hơn nữa đã phát hiện ra vấn đề ở huyện Dao Sơn nhất định sẽ rất mạnh tay, lần này chỉ sợ là không phải việc mà Vương Vĩnh Ninh có thể ngăn cản được.
- Đi.
Triệu Thần Khánh ngây người tại chỗ một lúc, vung tay rồi lên xe con của mình, lập tức bảo lái xe quay về Huyện ủy.
Hàn Đông đã tỏ thái độ cực kỳ bất mãn, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, vì vậy Triệu Thần Khánh cũng biết mình không có khả năng mở ra đột phá từ chỗ Hàn Đông.
Hi vọng duy nhất của Triệu Thần Khánh bây giờ là Vương Vĩnh Ninh, nếu Vương Vĩnh Ninh có khả năng chống đỡ Hàn Đông, nói không chừng chuyện này vẫn còn đường sống.
Đến nước này sắc mặt của Triệu Thần Khánh tái mét.
Ông ta cầm điện thọai gọi cho Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh.
- Alo, vị nào…
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Vương Vĩnh Ninh.
- Chào Phó bí thư Vương, tôi là Triệu Thần Khánh, không làm phiền công việc của anh chứ.
Triệu Thần Khánh kính cẩn nói. Tuy là bà con xa nhưng địa vị Vương Vĩnh Ninh cao hơn anh ta nhiều, vì thế trước mặt Vương Vĩnh Ninh anh ta luôn cung kính khách khí.
- Tiểu Triệu à, có việc gì không?
Mặc dù trên thực tế Triệu Thần Khánh hơn Vương Vĩnh Ninh một tuổi, nhưng Vương Vĩnh Ninh gọi một tiếng Tiểu Triệu, trong lòng ông ta không có chút nào không vui.
Ở trong thể chế, cái gì cũng là giả, chỉ có cấp bậc và địa vị là thật nhất. Người có cấp bậc, địa vị khác nhau thì có khác biệt rất lớn, cho dù là thân thích thì cũng không thể suồng sã, vượt ngưỡng, nếu không, người khác mặc dù không nói nhưng trong lòng nhất định là không thoải mái.
- Phó bí thư Vương, có một việc tôi muốn báo cáo với anh, hôm nay Chủ tịch thành phố Hàn Đông đến thị sát công tác ở huyện Dao Sơn, chuyên môn thăm khu đất trồng rau, vì trước đó chúng tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào, đồng thời về mặt quản lý khu đất trồng rau thực sự tồn tại những điểm không như ý chúng tôi, Hàn Đông rất bất mãn về công tác của chúng tôi, ngay gặp mặt cũng không gặp đã đi rồi, tôi lo…
- Lo gì chứ?
Vương Vĩnh Ninh trầm giọng, nói.
- Cái thời gian lo này lo nọ, chi bằng hãy làm tốt công việc của mình, trong công việc có vấn đề, có sai sót là rất bình thường, mấu chốt là thái độ làm việc của chúng ta, phát hiện vấn đề có chịu khó kịp thời sửa đổi hay không, chứ không phải nghĩ ngợi lung tung, đoán xem lãnh đạo sẽ làm gì sẽ xử lý thế nào.
- Đúng, đúng, tôi nhất định lập tức sửa đổi, làm tốt công việc về khu đất trồng rau.
Triệu Thần Khánh mặc dù vẫn mồ hôi đầy mặt, nhưng trong lòng đã tĩnh tâm hơn nhiều so với lúc trước.
Bởi vì anh ta nghe thấy chút đầu mối từ chính miệng Vương Vĩnh Ninh, có lẽ chỉ cần bây giờ mình làm tốt mọi công tác chuẩn bị, đến lúc đó vấn đề cũng không đến nỗi lớn.
“Ừ, ngoài việc đất trồng rau, những công việc khác cũng vậy, ngoài những vấn đề mà lãnh đạo nhìn thấy phải nỗ lực sửa đổi ra, còn phải làm tốt công tác tự mình kiểm điểm, sửa đổi, tận lực đem công việc làm đến hoàn mỹ, chỉ cần làm tốt công việc, lãnh đạo sẽ để mắt tới.”
Triệu Thần Khánh gật đầu khom lưng, trong lòng hiểu rằng Vương Vĩnh Ninh như này là đang chỉ cho gã một chiêu, để anh ta đem tất cả những gì nên che đậy thì che đậy lại, chỉ có như vậy, khi bên trên ra tay bản thân mới không có vấn đề gì lớn.
Có lời nói của Vương Vĩnh Ninh, Triệu Thần Khánh yên tâm hơn nhiều, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Sau khi về tới Huyện ủy, anh ta ngay lập tức triệu tập cuộc họp Hội nghị thường vụ, đầu tiên tiến hành tổng kết tình hình về những vấn đề quan trọng mà Hàn Đông trong khi thị sát đất trồng rau ở huyện Dao Sơn đã phát hiện ra, chỉ ra những việc mà Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện nhất định phải tăng cường quản lý, xây dựng một môi trường lành mạnh, đồng thời phải lấy đó làm bài học, chú ý đến những vấn đề tương tự, các hành vi lũng đoạn thị trường.
Ngay khi Huyện ủy Dao Sơn diễn ra cuộc họp, Cục Công an thành phố Ninh Hải đã sắp xếp những nhân viên điều tra giỏi đến huyện Dao Sơn điều tra, họ phân làm nhiều ngả, bắt đầu tiến hành công tác điều tra bí mật.
Sau khi nhận được chỉ thị của Hàn Đông, Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an Lâm Dũng vô cùng coi trọng công việc đầu tiên mà Hàn Đông giao phó, lập tức triệu tập cuộc họp Đảng ủy cục tiến hành bố trí sắp xếp một cách chu đáo bí mật, thành lập đội chuyên án, nhân sự cũng rất nhanh được tập hợp đông đủ. Lâm Dũng làm việc ở Cục Công an đã nhiều năm, nắm rõ Cục Công an như lòng bàn tay, ngay cả Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Trình Dũng cũng không chỉ huy được Cục Công an.
Mặt khác, Cục Công an thành phố cũng từng nhận được thư tố cáo liên quan đến một số vấn đề ở huyện Dao Sơn, sau khi chỉnh lý xong, Lâm Dũng đem một số tình hình về cơ bản có thể tin tưởng được tổng kết lại, sau đó gọi điện cho Hàn Đông báo cáo chi tiết một hồi.
Sau khi nghe báo cáo của Lâm Dũng, Hàn Đông chỉ nghiêm khắc nói: “Điều tra kỹ lưỡng.”
Từ những việc tìm hiểu được ở huyện Dao Sơn khiến Hàn Đông đưa quyết định, trước tiên không cần nói gì hết, thân là Chủ tịch thành phố, mặc dù tạm thời không nắm được đại cục ở thành phố Ninh Hải, nhưng mình nắm Cục Công an trong tay thì có thể để Cục Công an làm một số việc có ích trước đã, tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ nhằm vào các hành vi gây rối thị trường, để công tác trị an của toàn thành phố được nâng lên một bậc, như vậy cũng tốt.
Mấy ngày kế tiếp, Hàn Đông chiếu theo sự sắp xếp của Vương Tĩnh, đi điều tra xem xét các huyện, khu vực, phần lớn là đi thăm thực tế các cơ sở, tìm hiểu tình hình từ việc tiếp xúc với quần chúng nhân dân ở cơ sở.
Mà cũng chính ở giai đoạn này, Cục Công an thành phố Ninh Hải đã khởi động cuộc chiến chỉnh đốn môi trường trị an toàn thành phố, trước tiên là mở màn ở huyện Dao Sơn, qua sắp xếp cẩn mật, điều tra kỹ lưỡng của Cục Công an, rất nhanh đã điều tra ra một số thành phần bất chấp pháp luật gây rối ở huyện Dao Sơn, khiến dân địa phương vỗ tay ăn mừng.
Đặc biệt là khi cái được gọi là Dao Sơn tam hổ ở huyện Dao Sơn trong cùng 1 ngày bị Cục Công an thành phố bắt giữ, ở huyện Dao Sơn thậm chí có người đốt pháo ăn mừng.
Đương nhiên, hành động của Cục Công an thành phố Ninh Hải không chỉ giới hạn ở huyện Dao Sơn, ngoài ra một số quận huyện khác cũng gần như đồng thời triển khai hành động. Để bổ sung về mặt thiếu nhân sự, Cục Công an thành phố đã đặc biệt tuyển chọn một số cán bộ từ các huyện, khu vực, thông qua phương thức hành động chéo, triển khai đợt hành động lớn.
Theo đà đi sâu triển khai hành động của Cục Công an thành phố, Thành ủy có một số người ngồi không yên.
Sáng sớm hôm nay, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Vương Đại Vĩ đã đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, vẻ mặt trầm trọng, nói:
- Bí thư Lam, hành động lần này của Cục Công an có chút quá rồi, đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông bên ngoài, điều này có ảnh hưởng không tốt tới công việc của toàn thành phố, tôi thấy không thể cứ như vậy hoài, nghe nói hành động của Cục Công an là sự sắp xếp của Chủ tịch thành phố Hàn, rốt cuộc hắn muốn làm gì, làm thế này là phá hoại cục diện tốt đẹp của toàn thành phố chúng ta.
Mấy tên cảnh sát chạy tới, vốn nhìn thấy người của Công ty Đại Bằng ở đó, lại chuẩn bị làm hòa mọi chuyện cho xong việc, ai ngờ người mà lần này Công ty Đại Bằng động tới lại làm quan lớn. Vừa rồi trên thẻ mà Vương Lập Bình cho họ xem, đó là Trưởng phòng Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, điều này đối với cảnh sát ở cơ sở mà nói là cao không thể với tới, mặc dù chỉ là Trưởng phòng Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng cũng là người bên cạnh lãnh đạo, chỉ e ngay cả lãnh đạo trong huyện cũng không dám sơ ý.
Mấy tên cao lớn đó là người của công ty Đại Bằng, gọi mỹ miều thì là nhân viên quản lý thị trường, nói trắng ra chính là một số tên côn đồ của công ty Đại Bằng, thường ngày duy trì trật tự, đàn áp những người ở nơi khác đến, chỉnh đốn dân trồng rau địa phương, như một nhóm côn đồ vậy.
Hôm nay có hai người thu mua rau từ nơi khác đến, không biết trời cao đất dày gì đến đòi trực tiếp thu mua rau của người nông dân, kết quả bị nhóm người này của công ty Đại Bằng biết, bị họ chặn đường, mười người xông vào hỗn chiến, lật đổ chiếc xe ba bánh mà họ dùng để chở rau xanh.
Làm như vậy là để dạy cho họ một bài học, đồng thời cũng là một cảnh cáo cho người dân trồng rau ở đây.
Việc như này công ty Đại Bằng đã tái hiện rất nhiều lần, chỉ vì phía sau công ty Đại Bằng có một thế lực lớn hậu thuẫn nên người dân ở đây sau vài lần phản kháng không có hiệu quả đã dần dần chấp nhận sự thật này, về cơ bản khi có người thu mua rau từ nơi khác đến họ cũng không dám tùy ý bán rau cho họ. Lần này thực sự là vì giá của những người thu mua đưa ra cao hơn hẳn nên một số nông dân mới ngầm bán rau cho họ. Nhìn thấy những người đó bị người của Công ty Đại Bằng đánh ra nông nỗi đó, một số nông dân bán rau trong lòng cũng vô cùng bất an.
Thấy Vương Tĩnh gác điện thoại, Hàn Đông nói:
- Chúng ta đi thôi.
Vương Tĩnh gật gật đầu, từ thái độ của Hàn Đông đã thấy được hắn rất bất mãn với lãnh đạo của huyện.
Nếu không vừa rồi khi cô gọi điện cho Triệu Thần Khánh - Bí thư Huyện ủy huyện Dao Sơn, Hàn Đông đã không trực tiếp nói xen vào, nói họ không cần đến nữa, như vậy đã chặn hoàn toàn con đường sống của họ. Nếu không Hàn Đông đã gọi họ đến, một là nghe họ giải thích, hai là giải quyết vấn đề ngay trước mặt họ.
Lưu Thiết Quân trước đó đã lái xe tới gần đó, nhưng khi nhìn thấy ám hiệu của Vương lập Bình liền lái xe lại.
Vương Lập Bình nhanh chân mở cửa xe cho Hàn Đồng, đợi sau khi Hàn Đông và Vương Tĩnh lên xe anh ta mới ngồi vào vị trí ghế phụ.
Mấy tên cảnh sát trợn mắt, mồm miệng há hốc đứng nhìn mọi việc, vừa rồi nhìn thấy thẻ công tác của Vương Lập Bình bọn họ đã đờ ra, bây giờ mới phát hiện, thì ra Trưởng phòng Vương Lập Bình đến từ Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân Thành phố chỉ là người đi theo mà thôi, nhân vật lớn thực sự là người trẻ tuổi đứng đó mà không nói gì kia.
Trên xe, Hàn Đông vẫn sầm mặt, tỏ ra không hài lòng với chuyện ở Dao Sơn.
Vương Tĩnh cũng rất khó chịu, nhưng là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, cô phải sắp xếp chu đáo hành trình của Hàn Đông, cô liền hỏi:
- Chủ tịch thành phố, tiếp theo đi đâu ạ?
Hàn Đông nói:
- Về Hải Ninh, huyện Dao Sơ cũng chẳng có gì đáng xem.
Vương Tĩnh gật gật đầu, trong lòng hiểu rằng lần khảo sát này tạo cho Hàn Đông ấn tượng rất xấu về ban lãnh đạo của huyện Dao Sơn.
- Điều này cũng không trách tôi được, chỉ có thể nói huyện Dao Sơn chưa làm tốt công tác của mình, nếu không thì tại sao lại xảy ra những chuyện như này.
Lúc này Hàn Đông lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Dũng - Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an, hắn nói:
- Cục trưởng Lâm, tôi là Hàn Đông, trật tự xã hội ở huyện Dao Sơn tồn tại rất nhiều vấn đề, tôi thấy Cục Công an thành phố đã tổ chức một đợt hành động lớn, tiến hành công kích một cách nghiêm khắc vào tình hình lũng đoạn thị trường ở các ngành nghề, đồng thời cũng phải mạnh tay đàn áp bọn côn đồ, cướp đường phố, làm sạch môi trường trị an của thành phố chúng ta.
Dù sao Lâm Dũng cũng thông qua quan hệ tỏ ý muốn xích lại, Hàn Đông tạm thời cũng dùng hắn, chỉ có trong quá trình sử dụng mới có thể thực sự nhìn ra năng lực làm việc của một người.
- Chủ tịch thành phố, anh yên tâm, tôi sẽ sắp xếp lực lượng cảnh sát tổ chức một trận càn quét.
Lâm Dũng chỉ thiếu vỗ ngực bảo đảm mà thôi, Hàn Đông trực tiếp phân công việc cho anh ta, điều này khiến anh ta rất vui, chứng tỏ Hàn Đông vẫn có ý tiếp nhận mình.
Hàn Đông “ừ” một tiếng rồi tắt điện thoại.
Vương Tĩnh nói:
- Chủ tịch thành phố, trị an ở huyện Dao Sơn thực sự rất kém. Cái nôi rau xanh này có thể nói là điểm sáng của huyện Dao Sơn, nhưng không ngờ lại có những chuyện như thế, cứ như vậy cái nôi rau xanh này e là không tồn tại được lâu. Khó trách gần đây thị trường phản ánh giá của rau xanh luôn tăng nhẹ, xem ra có quan hệ rất lớn đến nguyên nhân ở đầu nguồn.
Hàn Đông nói:
- Cho nên chúng ta nhất định không được để vẻ bề ngoài che mắt, làm lãnh đạo quan trọng nhất là hiểu biết dân tình, nếu một lãnh đạo ngay cả tình hình thực tế của cơ sở cũng không tìm hiểu vậy sẽ khó tránh khỏi lệch lạc trong việc thực hiện quyết sách chính trị. Lấy luôn giá rau xanh mà đồng chí vừa nói đó, tăng giá là một hiện tượng bình thường, có lẽ phản ứng đầu tiên của rất nhiều người sẽ cho rằng vật giá hiện nay lại tăng giá, nhưng ai biết tình hình thực tế như thế nào.
Tuy Hàn Đông không đi khảo chứng lời của Vương Tĩnh, nhưng nếu đất trồng rau ở huyện Dao Sơn đều bị người ta khống chế, như vậy giá rau xanh dao động bất thường, nhất định là không bình thường rồi.
Có những chuyện như này, nói thật ngay cả Hàn Đông cũng không tưởng tượng được.
Cho nên, Hàn Đông cũng bắt đầu xem lại cách làm việc của mình.
- Anh Quân, mấy người đó là ai vậy?
Đợi nhóm người của Hàn Đông đi rồi, một người của Công ty Đại Bằng lại gần hỏi một gã cảnh sát.
- Người nào?
Tên cảnh sát tức giận trừng mắt nhìn anh ta,
- Người ta là người trong thành phố, lần này các ngươi dây vào người không nên dây rồi, súyt nữa hại chết tao.
- Người trong thành?
Người Công ty Đại Bằng đều trợn tròn mắt, đối với bọn chúng lãnh đạo huyện đã là cao lắm rồi, còn người của thành phố bọn họ nằm mơ cũng không dám động tới. Dù hậu thuẫn của Công ty Đại Bằng ở trên huyện rất lợi hại, nhưng đặt trong cả cái thành phố Ninh Hải này thì có là gì chứ.
- Hừm, bị các người hại chết rồi.
Tên cảnh sát dẫn đội tức giận nói, trong lòng lại cảm thấy may mắn, may mà sau khi đến không vội vàng hành động gì, nếu không mình chết chắc rồi.
Nhưng gã lại nghĩ ra một việc, sau khi gã nhận được thông báo của Trung tâm cảnh báo, vì dính lứu đến khu trồng rau nên không kịp thời chạy tới, cũng không biết quan lớn ở thành phố có đi sâu điều tra việc này không.
Còn với mấy tên lăng xăng của công ty Đại Bằng này, gã cũng không có thái độ tử tế. Mặc dù ông chủ của Công ty Đại Bằng có chút thế lực ở Dao Sơn nhưng những người bên dưới thì chưa chắc, bọn gã hằng ngày theo Công ty Đại Bằng cũng chỉ vì nịnh bợ ông chủ công ty mà thôi chứ không phải nhằm vào mấy tên côn đồ này.
Vài người vừa bị cảnh sát mắng trong lòng rất tức giận, nhưng nghĩ mấy tên này hằng ngày thái độ rất tốt, hôm nay trở mặt như vậy, xem ra mấy người lúc trước chắc chắn là có lai lịch, nghĩ như vậy mấy tên này trong lòng thấy bất an, một trong số đó lấy điện thoại ra gọi, ngồi xổm sang một bên thì thầm nói.
Đúng lúc mấy tên cảnh sát lên xe chuẩn bị rời đi thì mấy chiếc xe con lao đến.
Vừa nhìn biển số xe tên cảnh sát dẫn đầu nhận ra ngay đây là xe số một và số hai của Huyện ủy, hẳn là lãnh đạo Huyện ủy đích thân tới.
- Mấy người đó là ai?
Lành đạo Huyện ủy đều rầm rầm lao tới.
Mấy tên cảnh sát nghĩ tới mà kinh hãi, lúc này cũng không dám tự ý rời đi mà dừng xe sang một bên, ngoan ngoãn chờ đợi.
Chiếc xe con dừng lại, cánh cửa sau của chiếc xe trước mặt mở ra một tiếng “phịch”, sau đó một thân hình béo mập nhảy ra ngoài, Bí thư Huyện ủy Triệu Thần Khánh sắc mặt tráng bệch, xuống xe không thấy nhóm người của Hàn Đông, trong lòng càng sợ hãi.
- Người đâu, Chủ tịch thành phố Hàn đâu?
Triệu Thần Khánh tức giận, nói.
Những người ở xe sau cũng lần lượt xuống xe, dĩ nhiên đều là lãnh đạo chủ chốt của huyện Dao Sơn.
Thấy Triệu Thần Khánh có vẻ thất thần, một số người trong lòng thấy vui mừng.
Trên thực tế, rất nhiều người biết chuyện khu đất trồng rau, ban đầu khu đất trồng rau là công trình thành tích do Ủy ban nhân dân huyện đưa ra, sau một thời gian kinh doanh càng ngày càng phát đạt, vì vậy dẫn đến lòng tham của Triệu Thần Khánh, gã đưa người của mình đến quản lý.
Còn ông chủ của Công ty Đại Bằng, thực tế chính là Triệu Ba con trai của của Triệu Thần Khánh, nếu không công ty Đại Bằng làm loạn ở đây cũng không đến nỗi không có người đến điều tra xử lý.
Ngoài Triệu Thần Khánh thất thần ra còn có Hoàng Định Trung - Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Trưởng phòng Công an huyện Dao Sơn cũng vô cùng tức giận, ông ta là người rõ nhất chuyện khu đất trồng rau, ông ta còn đảm đương nhân vật bảo vệ trong đó.
Hiện nay Chủ tịch thành phố mới đương nhiệm gặp phải sự việc đất trồng rau, tiếp đến chỉ sợ Công ty Đại Bằng sẽ dẫn đến một trận phong ba bão táp, và bản thân nhất định không thoát khỏi liên quan.
Nhìn thấy Triệu Thần Khánh đang nổi cáu trước mặt, trong đầu Hoàng Định Trung nảy ra một ý: “Việc này chỉ có thể tìm người gánh hộ, dù sao người nhà họ Triệu cũng không dám làm gì mình, nếu bán đứng mình, mình cũng khiến họ khổ sở, những tài liệu ở chỗ mình cũng không để không.”
Cùng lúc bị Triệu Thần Khánh lợi dụng, Hoàng Định Trung cũng không ngồi không, dĩ nhiên cũng đem những việc mà gã tham gia và các tài liệu thông qua các thủ đoạn điều tra mới có được làm một bản ghi chép tỉ mỉ. Có thể nói, việc mà gã làm đa số đều do Triệu Thần Khánh chỉ đạo, theo gã thì ít ra trách nhiệm không thể đổ lên gã.
“Ha ha, sự việc đất trồng rau cuối cùng cũng vỡ lở rồi, phen này Triệu Thần Khánh ngồi không yên rồi. Mặc dù gã là thân tín của Phó bí thư Vương Vĩnh Ninh, nhưng thực sự phải điều tra ra vấn đề thì ai cũng không thể bao che được cho gã.” Ngũ Trí Quốc - Chủ tịch huyện Dao Sơn vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng vui mừng vô cùng, “Chủ tịch thành phố Hàn có vẻ rất bất mãn, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, phen này huyện Dao Sơn phải thay trời mới rồi, mình phải nắm lấy cơ hội này mới được.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Triệu Thần Khánh - Bí thư Huyện ủy Dao Sơn lúc này giống như là kiến bò trên chảo nóng, đi lại tại chỗ nhưng không nghĩ ra cách gì.
Chủ tịch thành phố mới đương nhiệm đến thăm huyện, đây vốn là một cơ hội tốt đối với ông ta, nếu có thể để lại ấn tượng tốt trước mặt Tân Chủ tịch thành phố thì rất có lợi cho sự phát triển của ông ta về sau. Mặc dù nói anh ta có người nâng đỡ đằng sau nhưng nếu có thể dành được thiện cảm của Chủ tịch thành phố, như vậy đối với tiền đồ của ông ta sau này vô cùng có lợi.
“Cũng không biết Hàn Đông rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà lại tức giận như thế”. Triệu Thần Khánh buồn bực nghĩ, bây giờ diều ông ta lo nhất chính là những việc của Công ty Đại Bằng mà con trai ông ta làm đã bị Hàn Đông biết, nếu như vậy thì mọi việc trở nên khó khăn hơn nhiều.
Nếu chỉ là một chút hiện tượng không tốt, hoặc nói về vấn đề quản lý đất trồng rau thì Triệu Thần Khánh có hàng ngàn lý do để giải thích thoái thác, nhưng tình hình của công ty Đại Bằng lại khác, đằng này việc này lại có quan hệ trực tiếp tới ông ta.
- Hai ngươi lại đây.
Triệu Thần Khánh vẫy tay gọi mấy tên cảnh sát đang đứng kính cẩn ở đó.
- Chào Bí Thư Triệu.
Mấy tên cảnh sát lao đến, cúi đầu khom lưng, nói.
Triệu Thần Khánh xanh mặt, trầm giọng, nói:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy sắc mặt của Triệu Thần Khánh, viên cảnh sát thấp thỏm, trong lòng như đang đánh trống, là một cảnh sát khu vực, anh ta đương nhiên hiểu rõ tình hình của Công ty Đại Bằng, nếu không phải là công ty của con trai Triệu Thần Khánh thì bọn họ cũng sẽ không thiên vị Đại Bằng như vậy. Còn chuyện hôm nay là do người của Công ty Đại Bằng gây nên, thấy dáng vẻ của Triệu Thần Khánh như vậy, lần này người mà Công ty Đại Bằng động tới thực không đơn giản, phen này Bí thư Huyện ủy như ông ta chỉ e là khó mà ăn nói. Và là một cảnh sát hiện trường hiểu biết tình hình, rất có khả năng sẽ trở thành đối tượng cho Triệu Thần Khánh trút giận.
- Bí thư Triệu, là…là thế này, chúng tôi nhận được tin báo nói ở đây có người bị đánh nên chạy đến, khi chúng tôi đến người bị thương đã không thấy đâu, hiện trường ngoài nhân viên quản lý thị trường của Công ty Đại Bằng ra thì còn ba người khác, trong đó có một người là Trưởng phòng Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân Thành phố, còn lại một nam và một nữ không rõ thân phận…
Mặc dù trong lòng rất lo lắng nhưng tên cảnh sát này vẫn kể rõ mọi sự tình.
Sắc mặt của Triệu Thần Khánh càng trở nên tối sầm. Tuy tên cảnh sát kể không hẳn rõ ràng, nhưng vừa nghĩ tới việc Hàn Đông tận mắt nhìn thấy nhân viên của Công ty Đại Bằng đánh người, chuyện đó cũng không ổn rồi.
Ở đất nước Trung Hoa, chuyện gì cũng sợ hai chữ “chăm chỉ”, một khi chính phủ trở nên nhiêm túc thì có mạng quan hệ vững chắc đến đâu cũng đều sẽ bị lật tẩy và bẻ gãy.
Huống hồ Triệu Thần Khánh chỉ là một cán bộ cấp Cục trưởng mà thôi, nếu Hàn Đông thực sự bất mãn với gã, muốn lọai bỏ gã, việc đó chẳng có gì khó khăn.
Ninh Hải là một thành phố cấp Phó tỉnh, được phân thành hai huyện, ba thành phố cấp huyện và sáu quận, trong đó sáu quận thuộc đơn vị cấp Phó giám đốc sở, còn ba thành phố hai huyện đều là đơn vị cấp Cục trưởng, chẳng qua trong tình hình bình thường, lãnh đạo chính của hai huyện cấp Thành phố đó đều là cán bộ cấp cao, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Còn hai huyện thì cũng giống như các huyện bình thường khác, chính là đơn vị cấp Cục trưởng. Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện, Chủ tịch Hội đông nhân dân, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện đều là cán bộ cấp Cục trưởng, những người này đối với quan lớn cấp Thứ trưởng mà nói chỉ là những tiểu quan mà thôi.
Sắc mặt của Triệu Thần Khánh lúc trắng bạch lúc xanh lét, trong lòng không ngừng mắng đứa con trai Triệu Ba, tiểu tử này gây ra họa lớn cho mình rồi, phen này không biết nên thu dọn thế nào đây.
Mặc dù gã cùng với Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh là bà con xa, trong quá trình phát triển sự nghiệp của gã cũng là nhờ sự đề bạt giúp đỡ của Vương Vĩnh Ninh mà từng bước trưởng thành, nhưng hiện nay Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải nhậm chức, quan mới nhận chức 3 đống lửa vẫn chưa đốt, hơn nữa đã phát hiện ra vấn đề ở huyện Dao Sơn nhất định sẽ rất mạnh tay, lần này chỉ sợ là không phải việc mà Vương Vĩnh Ninh có thể ngăn cản được.
- Đi.
Triệu Thần Khánh ngây người tại chỗ một lúc, vung tay rồi lên xe con của mình, lập tức bảo lái xe quay về Huyện ủy.
Hàn Đông đã tỏ thái độ cực kỳ bất mãn, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho, vì vậy Triệu Thần Khánh cũng biết mình không có khả năng mở ra đột phá từ chỗ Hàn Đông.
Hi vọng duy nhất của Triệu Thần Khánh bây giờ là Vương Vĩnh Ninh, nếu Vương Vĩnh Ninh có khả năng chống đỡ Hàn Đông, nói không chừng chuyện này vẫn còn đường sống.
Đến nước này sắc mặt của Triệu Thần Khánh tái mét.
Ông ta cầm điện thọai gọi cho Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh.
- Alo, vị nào…
Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Vương Vĩnh Ninh.
- Chào Phó bí thư Vương, tôi là Triệu Thần Khánh, không làm phiền công việc của anh chứ.
Triệu Thần Khánh kính cẩn nói. Tuy là bà con xa nhưng địa vị Vương Vĩnh Ninh cao hơn anh ta nhiều, vì thế trước mặt Vương Vĩnh Ninh anh ta luôn cung kính khách khí.
- Tiểu Triệu à, có việc gì không?
Mặc dù trên thực tế Triệu Thần Khánh hơn Vương Vĩnh Ninh một tuổi, nhưng Vương Vĩnh Ninh gọi một tiếng Tiểu Triệu, trong lòng ông ta không có chút nào không vui.
Ở trong thể chế, cái gì cũng là giả, chỉ có cấp bậc và địa vị là thật nhất. Người có cấp bậc, địa vị khác nhau thì có khác biệt rất lớn, cho dù là thân thích thì cũng không thể suồng sã, vượt ngưỡng, nếu không, người khác mặc dù không nói nhưng trong lòng nhất định là không thoải mái.
- Phó bí thư Vương, có một việc tôi muốn báo cáo với anh, hôm nay Chủ tịch thành phố Hàn Đông đến thị sát công tác ở huyện Dao Sơn, chuyên môn thăm khu đất trồng rau, vì trước đó chúng tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào, đồng thời về mặt quản lý khu đất trồng rau thực sự tồn tại những điểm không như ý chúng tôi, Hàn Đông rất bất mãn về công tác của chúng tôi, ngay gặp mặt cũng không gặp đã đi rồi, tôi lo…
- Lo gì chứ?
Vương Vĩnh Ninh trầm giọng, nói.
- Cái thời gian lo này lo nọ, chi bằng hãy làm tốt công việc của mình, trong công việc có vấn đề, có sai sót là rất bình thường, mấu chốt là thái độ làm việc của chúng ta, phát hiện vấn đề có chịu khó kịp thời sửa đổi hay không, chứ không phải nghĩ ngợi lung tung, đoán xem lãnh đạo sẽ làm gì sẽ xử lý thế nào.
- Đúng, đúng, tôi nhất định lập tức sửa đổi, làm tốt công việc về khu đất trồng rau.
Triệu Thần Khánh mặc dù vẫn mồ hôi đầy mặt, nhưng trong lòng đã tĩnh tâm hơn nhiều so với lúc trước.
Bởi vì anh ta nghe thấy chút đầu mối từ chính miệng Vương Vĩnh Ninh, có lẽ chỉ cần bây giờ mình làm tốt mọi công tác chuẩn bị, đến lúc đó vấn đề cũng không đến nỗi lớn.
“Ừ, ngoài việc đất trồng rau, những công việc khác cũng vậy, ngoài những vấn đề mà lãnh đạo nhìn thấy phải nỗ lực sửa đổi ra, còn phải làm tốt công tác tự mình kiểm điểm, sửa đổi, tận lực đem công việc làm đến hoàn mỹ, chỉ cần làm tốt công việc, lãnh đạo sẽ để mắt tới.”
Triệu Thần Khánh gật đầu khom lưng, trong lòng hiểu rằng Vương Vĩnh Ninh như này là đang chỉ cho gã một chiêu, để anh ta đem tất cả những gì nên che đậy thì che đậy lại, chỉ có như vậy, khi bên trên ra tay bản thân mới không có vấn đề gì lớn.
Có lời nói của Vương Vĩnh Ninh, Triệu Thần Khánh yên tâm hơn nhiều, sắc mặt cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Sau khi về tới Huyện ủy, anh ta ngay lập tức triệu tập cuộc họp Hội nghị thường vụ, đầu tiên tiến hành tổng kết tình hình về những vấn đề quan trọng mà Hàn Đông trong khi thị sát đất trồng rau ở huyện Dao Sơn đã phát hiện ra, chỉ ra những việc mà Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện nhất định phải tăng cường quản lý, xây dựng một môi trường lành mạnh, đồng thời phải lấy đó làm bài học, chú ý đến những vấn đề tương tự, các hành vi lũng đoạn thị trường.
Ngay khi Huyện ủy Dao Sơn diễn ra cuộc họp, Cục Công an thành phố Ninh Hải đã sắp xếp những nhân viên điều tra giỏi đến huyện Dao Sơn điều tra, họ phân làm nhiều ngả, bắt đầu tiến hành công tác điều tra bí mật.
Sau khi nhận được chỉ thị của Hàn Đông, Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an Lâm Dũng vô cùng coi trọng công việc đầu tiên mà Hàn Đông giao phó, lập tức triệu tập cuộc họp Đảng ủy cục tiến hành bố trí sắp xếp một cách chu đáo bí mật, thành lập đội chuyên án, nhân sự cũng rất nhanh được tập hợp đông đủ. Lâm Dũng làm việc ở Cục Công an đã nhiều năm, nắm rõ Cục Công an như lòng bàn tay, ngay cả Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Trình Dũng cũng không chỉ huy được Cục Công an.
Mặt khác, Cục Công an thành phố cũng từng nhận được thư tố cáo liên quan đến một số vấn đề ở huyện Dao Sơn, sau khi chỉnh lý xong, Lâm Dũng đem một số tình hình về cơ bản có thể tin tưởng được tổng kết lại, sau đó gọi điện cho Hàn Đông báo cáo chi tiết một hồi.
Sau khi nghe báo cáo của Lâm Dũng, Hàn Đông chỉ nghiêm khắc nói: “Điều tra kỹ lưỡng.”
Từ những việc tìm hiểu được ở huyện Dao Sơn khiến Hàn Đông đưa quyết định, trước tiên không cần nói gì hết, thân là Chủ tịch thành phố, mặc dù tạm thời không nắm được đại cục ở thành phố Ninh Hải, nhưng mình nắm Cục Công an trong tay thì có thể để Cục Công an làm một số việc có ích trước đã, tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ nhằm vào các hành vi gây rối thị trường, để công tác trị an của toàn thành phố được nâng lên một bậc, như vậy cũng tốt.
Mấy ngày kế tiếp, Hàn Đông chiếu theo sự sắp xếp của Vương Tĩnh, đi điều tra xem xét các huyện, khu vực, phần lớn là đi thăm thực tế các cơ sở, tìm hiểu tình hình từ việc tiếp xúc với quần chúng nhân dân ở cơ sở.
Mà cũng chính ở giai đoạn này, Cục Công an thành phố Ninh Hải đã khởi động cuộc chiến chỉnh đốn môi trường trị an toàn thành phố, trước tiên là mở màn ở huyện Dao Sơn, qua sắp xếp cẩn mật, điều tra kỹ lưỡng của Cục Công an, rất nhanh đã điều tra ra một số thành phần bất chấp pháp luật gây rối ở huyện Dao Sơn, khiến dân địa phương vỗ tay ăn mừng.
Đặc biệt là khi cái được gọi là Dao Sơn tam hổ ở huyện Dao Sơn trong cùng 1 ngày bị Cục Công an thành phố bắt giữ, ở huyện Dao Sơn thậm chí có người đốt pháo ăn mừng.
Đương nhiên, hành động của Cục Công an thành phố Ninh Hải không chỉ giới hạn ở huyện Dao Sơn, ngoài ra một số quận huyện khác cũng gần như đồng thời triển khai hành động. Để bổ sung về mặt thiếu nhân sự, Cục Công an thành phố đã đặc biệt tuyển chọn một số cán bộ từ các huyện, khu vực, thông qua phương thức hành động chéo, triển khai đợt hành động lớn.
Theo đà đi sâu triển khai hành động của Cục Công an thành phố, Thành ủy có một số người ngồi không yên.
Sáng sớm hôm nay, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Vương Đại Vĩ đã đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, vẻ mặt trầm trọng, nói:
- Bí thư Lam, hành động lần này của Cục Công an có chút quá rồi, đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông bên ngoài, điều này có ảnh hưởng không tốt tới công việc của toàn thành phố, tôi thấy không thể cứ như vậy hoài, nghe nói hành động của Cục Công an là sự sắp xếp của Chủ tịch thành phố Hàn, rốt cuộc hắn muốn làm gì, làm thế này là phá hoại cục diện tốt đẹp của toàn thành phố chúng ta.