Lam Tinh và đồng sự của cô Mã Xuân Linh đi cùng nhau, mặc thường phục, nhưng khí chất của nhân viên cảnh sát cũng cho người ta cảm giác hiên ngang.
Người trong đại sảnh, vốn là đang xem náo nhiệt, cho dù không phải là người xem náo nhiệt, cũng mang suy nghĩ việc không liên quan đến mình mà đứng một bên nhìn, lúc này lại thấy hai cô gái yểu điệu ra mặt bất bình, lập tức càng hiếu kỳ rồi.
Phải biết rằng, bộ dạng kiêu ngạo của người nam kia, nhìn cũng không phải là nhân vật tốt gì, bởi vậy cho dù vài người cảm thấy là gã đối xử với nhân viên phục vụ như vậy là quá đáng, cũng không đứng ra can thiệp, dù sao thì đối với nhiều người mà nói, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ai biết được tên tiểu tử này là người gì chứ, nói không chừng chọc vào một tên phiền phức, vậy thì không xong rồi.
- Ai da, cô bé, bênh vực kẻ yếu à.
Kẻ kiêu ngạo đó liếc mắt nhìn Lam Tinh một cái, trên mặt lập tức tỏ vẻ khinh thường, đưa một tay ra, chỉ trỏ trước mắt Lam Tinh mà nói:
- Cô bé, đừng tưởng có chút nhan sắc, anh liền nể mặt em, trừ phi em làm anh sướng…
- Cút.
Lam Tinh giận đến đỏ mặt, bước mạnh lên trước một bước, cánh tay đánh ra nhanh chóng giữ lấy tay phải của tên kiêu ngạo, lập tức xoay ngược lại, cùng lúc đó còn đá một cái vào mắt cá chân của tên kiêu ngạo đó.
- A…
Tên đó kêu lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo ngã về trước, nếu không phải phía trước có một cái bàn tròn lớn chống đỡ, y chắc chắn sẽ té trên mặt đất.
Thấy thế Hàn Đông không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, không ngờ Lam Tinh lại có tính tình như vậy, quả thật nhìn ra được, Hàn Đông tổng cộng gặp qua cô hai lần, biết cô là một người nhiệt tình, chỉ là không ngờ lá gan cô không nhỏ, bị tên kiêu ngạo đó mắng, trực tiếp liền động thủ đánh y.
Hàn Đông đối với tên kiêu ngạo đó ấn tượng không tốt, bởi vậy hành vi của Lam Tinh, khiến Hàn Đông trong lòng rất vui, gần như là Lam Tinh thay hắn xả được giận vậy.
- Đ.M ngươi…
Tên kiêu ngạo đó không ngờ Lam Tinh không nói một lời liền ra tay đánh mình, tuy là không bị thương gì, nhưng trước mặt mọi người bị một cô gái yểu điệu đánh ngã, làm cho y cảm thấy mất mặt, khuôn mặt giận đến trắng bệch, đứng dậy tức giận mắng mỏ, vung quyền hướng tới Lam Tinh.
Lam Tinh nhẹ nhàng né sang một bên, quát lên:
- Làm gì đó, đánh cảnh sát à.
Nói xong, cô liền lấy thể cảnh sát ra trước mặt tên đó.
- Mẹ nó, cảnh sát thì giỏi lắm sao.
Tên kiêu ngạo đó tức giận mắng, nhưng cũng không tiến đánh Lam Tinh nữa, mà cẩn thận nhìn thẻ cảnh sát của Lam Tinh, cười lạnh lùng, nói:
- Cô chết chắc rồi, Lam Tinh phải không, cảnh sát thì không được tùy tiện đánh người, tôi đến Cục Công an thành phố khiếu nại, cô đợi lột da đi, hừ hừ, đến lúc đó, xem ông này trừng trị ngươi thế nào.
Nói xong, tên đó liền lấy điện thoại ra gọi, thái độ vẫn rất kiêu ngạo.
Lam Tinh đối với sự uy hiếp của tên kiêu ngạo này, một chút cũng không quan tâm, cười một chút, sau đó xoay người nói với nữ phục vụ bị nhục mạ đó:
- Có chuyện gì, nhớ gọi điện báo cảnh sát.
Nhân viên phục vụ đó lúc này đã dừng khóc, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nghe Lam Tinh nói, mím môi gật đầu, cũng không nói gì.
- Ha hả, cảnh sát thành phố Ninh Hải các anh không tồi, hơn nữa còn là nữ cảnh sát.
Vừa rồi Tần Phương cũng đã xem toàn bộ biểu hiện của Lam Tinh, đối với nữ cảnh sát quyết đoán này tràn đầy thiện cảm.
Hàn Đông gật gật đầu, cười, nói:
- Ừ, tố chất của Cục Công an thành phố Ninh Hải đúng là được lắm.
Nhưng Hàn Đông hơi cảm thấy kỳ lạ là, hiện tại là sáu giờ, mà Lam Tinh đã tới khách sạn Ninh Hải, vậy là đã nói lên cô và đồng sự của cô về sớm, hoặc là hôm nay cô nghỉ?
Hàn Đông cũng chỉ là tùy tiện ngẫm nghĩ một chút, dù sao thì Hàn Đông cũng sẽ không nhàm chán đến mức chuyện nhỏ như vậy cũng đích thân đi hỏi.
Cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, người quá xét nét hẳn chẳng có ai chơi, có lúc, nếu quá nghiêm khắc, vậy sẽ rất dễ biến thành người cô độc, Hàn Đông cũng không muốn mình trở thành người cô độc. Đạo làm quan, có nhu có cương mới có thể càng thêm mạnh, nếu cứ cứng nhắc, hoặc cứ mềm mỏng, vậy thì người này không thể có tiền đồ phát triển lớn trong quan trường.
Trong sảnh, Lam Tinh và đồng sự của cô Mã Xuân Linh khoát tay nhau, căn bản không đề ý đến tên kiêu ngạo kia, theo lối giữa đi về phía trước.
Lúc ngẩng đầu, Lam Tinh liền nhìn thấy Hàn Đông.
Trên mặt tươi cười, Lam Tinh cười đi tới, dịu dàng nói:
- Chào, trùng hợp quá, anh cũng ở đây dùng cơm à.
Hàn Đông cười, nói:
- Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi và bạn ở đây dùng cơm, các cô có hai người sao?
Lam Tinh lắc đầu, nói:
- Tối nay, một đồng sự của chúng tôi sinh nhật, chúng tôi góp tiền chúc mừng cho anh ấy, phần lớn còn ở phía sau.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Vậy mọi người chơi vui vẻ, đúng rồi, lúc nãy tên tiểu tử đó xử lý tốt lắm, không ngờ cô còn có mặt lợi hại như vậy.
Nói như vậy cũng coi như là Hàn Đông đang khen ngợi Lam Tinh.
Mã Xuân Linh hé miệng cười, nói:
- Đó là đương nhiên, cảnh sát Lam là hoa hồng gai nổi tiếng của phân Cục chúng tôi, không phải dễ trêu chọc đâu.
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt vô tình cố ý nhìn về phía Tần Phương, ánh mắt hơi mờ ám, cũng không biết là nghĩ gì.
Hàn Đông nhìn dáng vẻ của Mã Xuân Linh, không cần nghĩ cũng biết cô đang nghĩ lung tung, nhưng Hàn Đông cũng sẽ không giải thích, dù sao thì cũng không cần phải giải thích, mặc dù Hàn Đông đối với Lam Tinh có thiện cảm, cảm thấy cô gái này tâm địa lương thiện, vui vẻ giúp người, nhưng bất luận thế nào, hắn và Lam Tinh chỉ là quen biết bình thường mà thôi.
Tần Phương ngồi bên cạnh cười, nhìn Hàn Đông, lại xem xét Lam Tinh một chút.
Lam Tinh nhìn Tần Phương một cái, mỉm cười hướng về Hàn Đông vẫy tay, nói:
- Không làm phiền hai người nữa.
Hàn Đông phẩy tay, tạm biệt cô ta.
- Haha, Hàn Đông có vận đào hoa rồi, người con gái này lại là cảnh sát, người lại xinh đẹp, hoa hồng gai tiêu chuẩn, cậu mới đến mấy ngày, liền quen biết một đóa hoa đẹp như vậy.
Tần Phương nhìn theo bóng dáng của Lam Tinh, trêu chọc Hàn Đông.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Cái gì chứ, tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi, bao gồm lần này tổng cộng gặp qua ba lần, thời gian nói chuyện phỏng chừng cộng lại cũng chưa tới nửa tiếng.
- Phải không, tôi cũng nhìn ra rồi, hoa hồng gai đó chắc là chưa biết thân phận của cậu, điều này càng thể hiện sức hút của cậu.
Tần Phương vẫn cứ nói đùa.
- Dựa vào sức hút của mình, chinh phục một hoa hồng có gai, cảm giác rất tốt, bọn đàn ông các cậu không phải rất thích cảm giác chinh phục sao?
Hàn Đông cười, nói:
- Nhìn không ra à, chị hình như đối với đàn ông rất có nghiên cứu, nhưng tôi nói cho chị biết, không phải ai cũng giống như chị nghĩ đâu.
Trên mặt Tần Phương hiện lên nét đỏ hồng, tựa như hai đám mây màu hồng nhạt, càng tăng thêm sức quyến rũ của chị ta.
Hàn Đông không kiềm được ngẩn ra, lập tức trêu chọc:
- Nếu muốn nói cảm giác chinh phục, chỉ sợ là ở chị càng có thể cảm nhận được.
- Cậu đó, lại trêu chọc tôi.
Tần Phương sắc mặt đỏ hơn.
Hàn Đông nói:
- Tôi nói đều là sự thật, tôi nghe nói những người theo đuổi chị gần như có thể xếp thành hàng dài, nghe nói có rất nhiều người bảnh bao.
Tần Phương bĩu môi, nói:
- Những người đó có ý gì, tôi lại không biết sao.
Nói tới đây, thần sắc của cô hơi thay đổi một chút, nói:
- Cậu cũng biết tình cảnh của tôi, cậu cảm thấy những người theo đuổi tôi, lại có mấy người là vì tình cảm chứ.
Hàn Đông từ ánh mắt, lời nói của cô cảm thấy có chút phiền muộn trong đó, trong lòng thầm thở dài một hơi, cũng hiểu được tình cảnh và cảm giác của cô, nhưng đề tài này cũng không cần phải bàn sâu thêm, dù sao thì cũng chỉ là tăng thêm thương cảm mà thôi, do đó Hàn Đông tiếp tục nói đùa:
- Yêu cầu của chị quá cao, nhiều người theo đuổi mà không ưng một ai, nói xem tiêu chuẩn của chị, không chừng tôi có thể giúp chị xem xét một người, làm bạn bè, tôi cảm thấy cần quan tâm chị.
- Cậu thật sự muốn quan tâm tôi?
Tần Phương ngẩng đầu lên, cười tự nhiên, nói:
- Vậy thì tốt, hạnh phúc của tôi đều trông vào cậu đó.
Hàn Đông vỗ ngực, nói:
- Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Ừ, dù sao tôi cũng mặc kệ, nếu cậu không đối đãi nghiêm túc, tôi sẽ bám theo cậu.
Tần Phương dịu dàng nói, cũng là mượn cơ hội này làm nũng với Hàn Đông.
Hàn Đông nhìn thấy ánh mắt của Tần Phương không khỏi có chút áp lực, nói:
- Chị cũng đừng trông mong vào tôi quá, nếu không tôi thấy áp lực quá lớn.
- Ngốc..
Bên cạnh truyền lại một tiếng “hừ” lạnh khinh thường.
Hàn Đông quay đầu nhìn lại, lại là tên kiêu ngạo đó, đoán chừng y vừa mới đi qua, nghe được lời nói của Hàn Đông, liền không kiềm được buông lời mỉa mai.
Tần Phương cũng không giận dữ, mím môi mỉm cười, thấy Hàn Đông bị mắng, cô cảm thấy rất buồn cười.
Đương nhiên điều này cũng là vì cô cho rằng tên kiêu ngạo kia đối với Hàn Đông mà nói căn bản chỉ là tên tiểu tốt, hai người không ở cùng tầng lớp, do đó mới có cảm giác xem kịch vui như vậy.
Hàn Đông lắc lắc đầu, đạo đức của tên kiêu ngạo này như vậy, cho dù nhà có bao nhiêu tiền, chỉ e là cuối cùng cũng sẽ thua thiệt.
Mặc dù Hàn Đông có chút khó chịu, nhưng cũng không thể vì một câu của tên này liền cho người xử lý y.
Tên kiêu ngạo đó tâm trạng không tốt, nghe thấy lời Hàn Đông vừa nói, hình như là muốn tán tỉnh cô gái lại không đủ tự tin, do đó không kiềm được mỉa mai, thấy Hàn Đông không để ý tới y, y liền không thấy hứng thú, hiện tại y một lòng muốn gây phiền phức cho Lam Tinh, do đó thấy Hàn Đông không tiếp lời, liền không biểu hiện quá đáng nữa, chỉ là nhìn thấy Tần Phương ở đối diện Hàn Đông, một quả phụ hấp dẫn quyến rũ khiến hai mắt y tỏa sáng.
“Cải trắng ngon bị heo ủi rồi.”
Tên kiêu ngạo đó trong lòng buồn bực nghĩ.
Đúng lúc này, điện thoại của y vang lên, nhận điện thoại, nói vài câu, liền vẻ mặt đắc ý, quay đầu đi về hướng hành lang bên kia.
Hai người cảnh sát từ bên đó đi qua, trong đó có một người là cảnh ti cấp một, còn lại là cảnh ti cấp ba, hai người nhìn thấy tên kiêu ngạo đó, liền tươi cười đi đến tiếp đón.
- Cậu Tạ, cậu không sao chứ.
Cảnh ti cấp một đó từ xa nói, trên mặt tươi cười, tràn đầy cảm giác nịnh nọt.
Hàn Đông không khỏi nhíu mày, mới vừa rồi còn cảm thấy tố chất đội ngũ cảnh sát không tệ, nhưng nhìn thấy bộ dạng của hai cảnh sát này, hình như là đến làm chỗ dựa cho tên kiêu ngạo này.
Tên kiêu ngạo buồn bực, nói:
- Tốt cái gì mà tốt, tôi Tạ Hồng Binh đã lúc nào mà bị người ta đánh ngã trước mặt mọi người chứ, mà đánh người còn là một cảnh sát nhỏ của Cục Cảnh sát các ngươi, cảnh sát có thể tùy tiện đánh người sao? Trưởng phòng Vương, ông là giám sát đấy, người này ông xử lý tốt cho tôi.
- Ai to gan như vậy, lại ẩu đả trước mặt mọi người, đây đúng là bôi đen đội ngũ cảnh sát, cậu Tạ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này.
Cái người được gọi là Trưởng phòng Vương, nghiêm túc nói, giống như y đang đại diện chính nghĩa và công chính mà đến vậy, hơn nữa y còn dẫn theo một cảnh sát khác, xem ra là chuẩn bị ra mặt cho tên kiêu ngạo đó.
- Tôi đã trông chừng rồi, người đã vào phòng bao Thiên Hải phía trước, tôi dẫn hai người qua.
Cậu Tạ hung tợn nói, nhìn ra được, y tuy là kiêu ngạo, nhưng không phải tên ngốc, sau khi biết Lam Tinh là cảnh sát, liền không củng cô đối chọi, mà là thông qua nội bộ cảnh sát tạo áp lực với Lam Tinh.
Hàn Đông vừa cùng Tần Phương nói chuyện vừa chú ý tình hình bên đó, cách bọn họ không xa chính là phòng bao Thiên Hải.
Nếu sự tình thật sự bất lợi với Lam Tinh, Hàn Đông đương nhiên phải ra tay giúp cô, dù sao thì người nữ cảnh sát này không tệ, Hàn Đông cũng không hy vọng trong công tác của cô phải chịu sự đối xử không công bằng, chẳng qua phải giúp thế nào cần xem tình hình mới quyết định.
Tần Phương cũng cười mỉm, cùng Hàn Đông nói chuyện:
- Xã hội này là như vậy, tiền, quyền có lúc rối rắm đan xen nhau như vậy, có vài người thích dùng quyền chèn ép người khác, có người thích dùng tiền kèn cựa người khác…
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bất luận là một xã hội phát triển đến mức nào, tư tưởng giác ngộ của con người cũng khó đạt đến trạng thái lý tưởng, vậy thì các loại tư tưởng, hành vi, đều có khả năng tồn tại, hơn nữa theo đà phát triển kinh tế xã hội của quốc gia chúng ta, càng cần phải trải qua quá trình từ từ chuyển biến tư tưởng, hành vi, có vài hiện tượng không tốt cũng là rất bình thường.
Căn phòng phía trước truyền ra một âm thanh ồn ào, sau đó yên tĩnh trở lại.
Trong lúc Hàn Đông đang thấy kỳ lạ, chỉ thấy người được gọi là Trưởng phòng Vương đó trong tay cầm điện thoại, sắc mặt đỏ bừng, khom lưng cúi đầu ra khỏi phòng.
Đợi kết thúc điện thoại, Trưởng phòng Vương đó dẫn thuộc hạ, đầu cũng không quay lại mà đi xuống lầu dưới, tựa như chó chết chủ vậy.
Mà tên kiêu ngạo cậu Tạ đó, nét mặt bực bội theo ra ở phía sau kêu lên:
- Trưởng phòng Vương, Trưởng phòng Vương…
Thấy bộ dạng không hiểu gì của y, hình như cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước bộ dạng sợ hãi mà đi của Trưởng phòng Vương.
Trên mặt Hàn Đông không khỏi mỉm cười, nhìn không ra cô gái Lam Tinh này hẳn là có chút sức mạnh, Trưởng phòng Vương đó là cảnh ti cấp một, chí ít cũng là cán bộ cấp Phòng, lại bị một cú điện thoại dọa đi mất.
- Haha, thật thú vị.
Tần Phương cười, nói.
- Nữ cảnh sát đó quả nhiên là một đóa hoa hồng có gai, không dễ đối phó.
Đối với tên tiểu tử lái xe Ferrari kia, Hàn Đông cũng không bận tâm, chẳng qua lúc ấy cảm khái một chút mà thôi.
Rất nhanh xe đã tới trước cửa khách sạn Ninh Hải, Hàn Đông xuống xe, đưa cho Lưu Thiết Quân một tấm thẻ, kêu y dùng chứng minh đặt một căn phòng cao cấp của khách sạn năm sao này, mặc dù Hàn Đông là Chủ tịch, phí tiếp khách gì đó không ít, nhưng tiếp đãi bạn bè, Hàn Đông cũng sẽ không dùng tiền của Ủy ban nhân dân thành phố.
Trong lúc Lưu Thiết Quân làm thủ tục, Hàn Đông liền ngồi ở sảnh lớn hút thuốc.
Khách sạn Ninh Hải là khách sạn năm sao duy nhất của thành phố Ninh Hải, thiết bị trang trí đương nhiên rất tốt, mức phí cũng không phải thấp, nhưng số người vào ở cũng rất nhiều, dù sao thì thành phố Ninh Hải cũng là thành thị của vùng duyên hải phía Đông, trong thành phố cũng có rất nhiều điểm tham quan, người đến vùng duyên hải du lịch trước đó, thông thường đều đến tham quan, cho dù khách sạn Ninh Hải đắt tiền nhưng vẫn có nhiều người có tiền đến ở.
Lưu Thiết Quân đạt xong phòng, đem thẻ phòng qua, đưa hai tay, nói:
- Ông chủ, đã làm xong, ngài còn có dặn dò gì?
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Không có gì, như vậy đi, anh tự đón xe về.
Lưu Thiết Quân gật gật đầu, sau đó cáo từ đi ra ngoài.
Hàn Đông biết Tần Phương từ sân bay chạy qua, đoán chừng cũng hơn nửa giờ, điều này còn phải cần cô ấy đón được xe mới được.
Sân bay Ninh Hải ở khu phía Tây vùng ngoại thành quận Thự Quang, trong thời gian này Hàn Đông thật ra cũng có xem một chút tình hình sân bay, bởi vì Mặt trận Tổ quốc đề nghị dời sân bay, vì thành phố Ninh Hải phía Đông giáp biển, do đó sự phát triển của thành phố phải ở phía tây đi lên, mà sân bay được xây dựng trước đây rất lâu, vị trí của nó đúng lúc đem lại ảnh hưởng không tốt cho sự phát triển của thành phố mới, chuyến bay mỗi ngày của sân bay Ninh Hải cũng không ít, máy bay lên xuống, âm thanh rất lớn, đem đến cho xung quanh sự ô nhiễm tiếng ồn cực lớn, đối với sự mở rộng thành thị vô cùng bất lợi, mặt khác, tuy là kinh tế thành phố Ninh Hải phát triển, trước đó quy hoạch xây dựng sân bay, đã không thích ứng với yêu cầu phát triển của thành phố Ninh Hải, do đó Mặt trận Tổ quốc kiến nghị nhân cơ hội di dời, quy hoạch lại sân bay một lần nữa, điều này đối với lâu dài mà nói, đối với sự phát triển của thành phố Ninh Hải vô cùng có lợi.
Hàn Đông nghiêm túc thẩm duyệt qua phần đề nghị này của Mặt trận Tổ quốc, mặt khác còn tìm ra tư liệu sân bay Ninh Hải xác minh, cảm thấy đề nghị này cũng có tính khả thi nhất định.
Chẳng qua, dời sân bay là chuyện lớn không phải là Chủ tịch như Hàn Đông có thể quyết định, do đó coi như là Hàn Đông đồng ý, nhưng cũng không thể bảo đảm người khác đồng ý, vậy cũng không thực hiện được. Chuyện lớn như vậy, khẳng định phải ở hội nghị thường vụ thảo luận quyết định, mặc dù hiện tại Hàn Đông và Lam Nghiệp có quan hệ hợp tác tạm thời, nhưng việc di dời sân bay trọng đại như vậy, đoán chừng Lam Nghiệp cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng, mà hơn nữa cho dù ông ta đáp ứng, đoán chừng cũng không giao quyền chủ động cho Hàn Đông.
Di dời một sân bay, xây dựng mới, lợi ích liên quan rất lớn, nếu làm không tốt, có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Cho nên Hàn Đông khi chưa nắm chắc, cũng sẽ không dễ dàng nhắc tới.
Ngồi trên sopha, vừa suy nghĩ tâm sự, vừa hút thuốc, qua một lát, điện thoại di động của Hàn Đông reo lên, lấy ra xem, là Tần Phương gọi đến.
Đứng lên quay qua liền thấy Tần Phương đeo ba lô đứng ở bên ngoài, Hàn Đông cười cười, đứng dậy đi ra.
Tần Phương hơi chau mày, trong lòng nghĩ Hàn Đông sao lại không bắt máy.
- Mỹ nữ, đợi người à?
Hàn Đông đi đến bên Tần Phương cười haha nói.
Cũng chính là dưới tình hình không ai nhận ra mình, Hàn Đông mới có cơ hội nhẹ nhàng như vậy, nếu hắn nhậm chức ở thành phố Ninh Hải thời gian dài, người nhận ra hắn khẳng định không ít, lúc đó Hàn Đông ở bên ngoài sẽ không tùy ý như vậy.
Nghe thấy âm thanh tràn đầy sức hút quen thuộc, trên mặt Tần Phương lập tức tươi cười, cúp điện thoại, xoay người qua nói:
- Tên này, sao lại trở thành người nói năng ngọt xớt vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Có bạn hữu từ xa tới, tôi vui mừng mà.
Tần Phương mặc áo lông màu tím, không kéo khóa lên, bên trong là áo lông cừu màu hồng nhạt, trên mặt cô ấy đã trang điểm, khuôn mặt tràn đầy sự chín chắn quyến rũ, vừa cười vừa nhăn mày, đều tràn đầy sức hấp dẫn.
Hàn Đông đưa tay nói:
- Mỹ nữ, rất sẵn lòng phục vụ cho cô.
Tần Phương cười dịu dàng, đem ba lô trên vai giao cho Hàn Đông, cũng không khách sáo.
- Tôi là lần đầu đến thành phố Ninh Hải, cảm giác không tệ.
Tần Phương nói.
- Anh ở nơi này cũng có thể làm nên chuyện.
Hàn Đông nói:
- Hiện tại tôi cảm thấy rất áp lực, tôi cũng không muốn thành phố Ninh Hải trong tay tôi phát triển chậm lại.
Tần Phương cười haha, nói:
- Khó nghe được mấy lời khiêm tốn của anh, nhưng tôi vẫn có lòng tin với anh, tôi nghe Lộ Lợi Dương nói, anh vừa mới đến thành phố Ninh Hải, đã làm ra một vài chuyện lớn, khiến cho một số người đau đầu.
Hàn Đông nói:
- Cũng không có làm gì, tôi đến thành phố Ninh Hải để làm việc, lại không phải đến đây để dưỡng già, do đó cũng không thể làm biếng được.
Hai người vừa nói vừa đi đến trước thang máy, Hàn Đông nhấn nút đi lên, đợi thang máy mở ra, sau khi người bên trong đi ra, Hàn Đông bước vào trước giữ thang máy, để Tần Phương từ từ đi vào.
Tần Phương dịu dàng nói:
- Không tệ, tôi càng ngày càng cảm thấy anh rất có phong độ thân sĩ rồi.
Hàn Đông nói:
- Vậy cũng phải xem là đối với người nào.
Tần Phương liếc nhìn Hàn Đông một cái, mặt tràn đầy cảm xúc.
- Nói như vậy, tôi phải cảm thấy mình vinh hạnh rồi?
Hàn Đông cười haha, nói:
- Không dám, là tôi cảm thấy vinh hạnh mới đúng, có thể phục vụ người đẹp như vậy, tôi cảm thấy vinh hạnh chưa bao giờ có.
Tần Phương mấp máy miệng, nói:
- Anh đó, xem ra không Lữ Nhạc ở bên cạnh, anh cũng lộ ra bản tính rồi.
Hàn Đông nói:
- Trước mặt của bạn hữu, trước giờ đều là diện mạo thật sự của tôi.
Đang nói chuyện, thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất, phòng của Lưu Thiết Quân đặt là một trong những phòng tốt nhất ở đây, giá phòng một ngày hơn hai ngàn, đây còn là giá ưu đãi vì chúc mừng khách sạn Ninh Hải khai trương mười năm.
Đi vào phòng, Hàn Đông đầu tiên cũng xem xét căn phòng cao cấp của khách sạn năm sao thành phố Ninh Hải, đây là một phòng lớn, phòng khách trải thảm màu đỏ tươi, đạp lên mềm mại thoải mải, đèn treo pha lê thật lớn chiếu rọi ánh hào quang dịu dàng, phía đông phòng khách là cửa sổ thủy tinh rất lớn, từ cửa sổ thủy tinh không có một hạt bụi nhìn ra ngoài, có thể thấy mặt biển xa xa, xanh thẳm làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Phía dưới cửa sổ là bàn trà gỗ lim đỏ, ghế dựa thoải mái, phía trên bàn trà cắm hoa tươi, trong phòng tràn ngập một mùi hương thơm ngát, không khí làm cho căn phòng thêm vài phần cảm giác ấm áp.
Tần Phương xem xét qua một lượt, vui vẻ nói:
- Không tệ, tôi thích chỗ này.
Từ đồ trang trí trong phòng thấy được, phòng này chủ yếu là đón tiếp khách nữ, điều này cho thấy Hàn Đông lúc đặt phòng rất có tâm, do đó Tần Phương trong lòng vô cùng vui mừng.
Hàn Đông cười cười nói:
- Cô thích là tốt rồi, tôi còn lo cô không thích.
Đồng thời Hàn Đông trong lòng cũng thấy có chút quái lạ, bản thân không hề nói với Lưu Thiết Quân người bạn là nữ, y làm sao biết đặt căn phòng như vậy chứ, xem ra tên tiểu tử này cũng là khá khôn khéo.
- Tôi đi tắm một chút, Hàn Đông anh ngồi đi.
Tần Phương nói.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Được, tôi xem tivi trước.
Mở tivi, vừa đúng là đài thành phố Ninh Hải, tiết mục phát sóng là điểm nóng Ninh Hải, người chủ trì nói về chuyện quy phạm dùng xe công của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, còn mời vài vị giáo sư của đại học Ninh Hải làm chuyên gia. Lúc này, một vị giáo sư đang cho ý kiến, tỏ ra tán đồng về chuyện dùng xe công vụ của Thành ủy thành phố Ninh Hải và Ủy ban nhân dân thành phố, còn chỉ ra vài ý trọng điểm, đúng không hổ là giáo sư.
Xem tiết mục này, Hàn Đông không kiềm được cười cười, xem ra động tác của ban tuyên truyền cũng không chậm.
Cầm lấy cái điều khiển, Hàn Đông lại đổi kênh, đây là đài Giang Việt, đang phát tin tức buổi chiều, mà cũng đúng lúc đang nói về chuyện xe công vụ của thành phố Ninh Hải, cách nói cũng không khác gì lắm so với đài thành phố Ninh Hải, dù sao là đánh giá thẳng mặt, đồng thời cũng đề ra một vài kiến nghị, cũng không có gì mới mẻ.
“Lam Nghiệp có thể đi đến bước này, tố chất hẳn là không có vấn đề, y sở dĩ lần này bị động như vậy, chủ yếu vẫn là không ngờ đúng lúc bị người ta chụp hình, mà vừa đúng người chụp hình lại thích lên mạng, mà tốc độ lan truyền của mạng chỉ sợ ngoài dự đoán của Lam Nghiệp, dù hiện tại đã triển khai giải quyết các nguy cơ, nhưng đối với Lam Nghiệp vẫn còn ảnh hưởng bất lợi, chí ít khiến mộng tưởng tiến thêm một bước lúc ông ta trước khi về hưu tan vỡ.”
Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, còn về phản ứng của Hàn Đông, một mặt cũng thể hiện thiện ý với Lam Nghiệp, hơi ôn hòa một chút vì chuyện của cục Công an đem đến cục diện khẩn trương, mặt khác Hàn Đông cũng là làm cho lãnh đạo tỉnh Giang Việt xem.
Hàn Đông biết, mình đến thành phố Ninh Hải làm Chủ tịch, cũng không biết là khiến cho trong lòng bao nhiêu lãnh đạo của tỉnh Giang Việt buồn bực, nếu mình không chú ý đến những kế gian cứ một mực đấu với Lam Nghiệp, cho dù là mình có thắng, đoán chừng cũng gây ra không ít phản cảm, nếu ở tỉnh quyết tâm nhúng tay vậy thì cũng sẽ khiến mình vô cùng khó chịu, dù sao thì ngoài bốn vị trí cấp Thứ trưởng, sự sắp xếp nhân sự khác của thành phố Ninh Hải, đều là tỉnh Giang Việt quyết định, chỉ cần báo cho Ban tổ chức Trung ương lập hồ sơ là được.
Thầm thở dài một hơi, Hàn Đông cảm giác bản thân hiện tại làm chuyện gì đều phải suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
“Không còn cách nào, ở thể chế này, không cẩn thận một chút, liền có thể bị người ta ăn đến xương cũng không còn”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ.
Tần Phương tắm xong, cô đã thay quần áo, trên đầu còn ướt, mặt ửng hồng, ánh mắt dao động, quyến rũ cực kỳ.
Hàn Đông trong lòng thầm khen ngợi, đây đúng là một báu vật tuyệt sắc, chỉ tiếc là trẻ như vậy, đã thủ tiết rồi, nghe nói cô vừa kết hôn thì chồng chết, đối với một người phụ nữ đang tuổi xuân mà nói, tuyệt đối là một chuyện xấu hổ, huống hồ gì chồng của cô ấy còn có bối cảnh của Miêu gia như vậy. Bởi vậy muốn tái giá cũng không phải dễ dàng, mặc dù Hàn Đông nghe nói vợ chồng Miêu Đức Thanh đã coi cô như con gái nuôi, và nhiều lần khuyên cô tái giá, nhưng cô không đồng ý, nhưng Hàn Đông cảm thấy Tần Phương sở dĩ lựa chọn như vậy cũng là có cách nghĩ riêng của cô ấy.
Phải biết rằng Tần Phương được sự yêu mến, tin tưởng của vợ chồng Miêu Đức Thanh, thậm chí còn quản lý tài nguyên to lớn của Miêu gia, trở thành người đại diện cho mặt thương nghiệp của Miêu gia, nở mày nở mặt như vậy, hơn nữa người trẻ tuổi tài giỏi theo đuổi cô không ít, lại có mấy người là thật lòng yêu cô ấy chứ.
Hàn Đông cũng nghe Hàn Mạn Lương nói qua chuyện của Tần Phương, cảm thấy mấy người theo đuổi Tần Phương đó, hoặc là hướng về quan hệ phía sau cô ấy, hoặc là mê mẩn vẻ đẹp của cô.
- Tắm một cái thấy tốt hơn rồi.
Tần Phương cười haha nói, ngồi bên cạnh của Hàn Đông.
Hàn Đông chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát xông vào mũi, không tự chủ được hít sâu một hơi.
Đưa tay nhìn đồng hồ một chút, Hàn Đông nói:
- Cũng đói rồi, tôi mời cô dùng cơm, nhà hàng ở dưới lầu ở Ninh Hải cũng rất có tiếng.
Tần Phương nói:
- Được, khách thì theo chủ, tôi nghe anh sắp xếp.
Nhà hàng ở lầu ba, Hàn Đông lấy một bàn ở gần cửa sổ, gọi một vài món đặc sắc, lại thêm một chai rượu đỏ, cười nói:
- Uống chút rượu đỏ, đón tiếp cô, chỉ tiếc bạn bè ở thành phố Ninh Hải không nhiều, không náo nhiệt.
Mặc dù nơi này có phòng nhưng Hàn Đông không đặt, dù sao thì hắn tiếp đãi bạn bè, hơn nữa lại chỉ có hai người, ngồi ở phòng lớn ngược lại có chút khách khí, ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong sảnh lớn, vừa ăn vừa ngắm cảnh, cảm giác cũng không tệ.
Rất nhanh đồ ăn liền lên, Hàn Đông và Tần Phương vừa ăn, thưởng thức rượu đỏ vừa nói chuyện.
- Ai ya…
Một tiếng la kinh hãi truyền đền, sau đó âm thanh kia sợ hãi xin lỗi:
- Xin lỗi ông, xin lỗi…
- Không cò mắt à.
Một âm thanh kiêu ngạo vang lên, sau đó truyền đến tiếng “bốp” khô khốc.
Hàn Đông ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi nhíu mày. Chuyện vô cùng đơn giản, một cô phục vụ nữ không cẩn thận đụng vào một người đàn ông, ly sữa nóng trong tay văng vào người của người đàn ông một chút, người đàn ông đó đúng là tên trước đó lái xe Ferrari, y vừa nhìn thì đã thấy là con nhà có thế lực kiêu ngạo, gặp chuyện như vậy, tự nhiên giận tím mặt, không chút nghĩ ngợi liền ngẩng đầu tát phục vụ kia một cái.
Nhân viên phục vụ kia bị đánh, mặt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn khóc nức nở nói xin lỗi.
Mà tên kiêu ngạo đó chỉ vào trán cô, chửi rủa, thậm chí còn đưa tay nắm lấy đầu cô ấy.
Hàn Đông thở dài một hơi, đối với hành vi của người đàn ông đó rất khinh thường.
Lúc này có một người phụ nữ dáng vẻ quản lý đi tới, xem ra thì có quen biết người đàn ông này, cẩn thận nở nụ cười.
Mà người đàn ông kia đang lúc giận dữ, vẫn không buông tha, lúc nói chuyện còn bất chợt tát nhân viên phục vụ kia một bạt tay.
- Dừng tay.
Một âm thanh thanh khiết truyền đến, một người dáng thon thả tức giận đi tới, trừng mắt với người đàn ông kia.
Thấy người này, Hàn Đông không kiềm được nở nụ cười, người này là Lam Tinh, hắn gặp qua hai lần, chính là một nữ cảnh sát đáng yêu bênh vực kẻ yếu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lam Tinh và đồng sự của cô Mã Xuân Linh đi cùng nhau, mặc thường phục, nhưng khí chất của nhân viên cảnh sát cũng cho người ta cảm giác hiên ngang.
Người trong đại sảnh, vốn là đang xem náo nhiệt, cho dù không phải là người xem náo nhiệt, cũng mang suy nghĩ việc không liên quan đến mình mà đứng một bên nhìn, lúc này lại thấy hai cô gái yểu điệu ra mặt bất bình, lập tức càng hiếu kỳ rồi.
Phải biết rằng, bộ dạng kiêu ngạo của người nam kia, nhìn cũng không phải là nhân vật tốt gì, bởi vậy cho dù vài người cảm thấy là gã đối xử với nhân viên phục vụ như vậy là quá đáng, cũng không đứng ra can thiệp, dù sao thì đối với nhiều người mà nói, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, ai biết được tên tiểu tử này là người gì chứ, nói không chừng chọc vào một tên phiền phức, vậy thì không xong rồi.
- Ai da, cô bé, bênh vực kẻ yếu à.
Kẻ kiêu ngạo đó liếc mắt nhìn Lam Tinh một cái, trên mặt lập tức tỏ vẻ khinh thường, đưa một tay ra, chỉ trỏ trước mắt Lam Tinh mà nói:
- Cô bé, đừng tưởng có chút nhan sắc, anh liền nể mặt em, trừ phi em làm anh sướng…
- Cút.
Lam Tinh giận đến đỏ mặt, bước mạnh lên trước một bước, cánh tay đánh ra nhanh chóng giữ lấy tay phải của tên kiêu ngạo, lập tức xoay ngược lại, cùng lúc đó còn đá một cái vào mắt cá chân của tên kiêu ngạo đó.
- A…
Tên đó kêu lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo ngã về trước, nếu không phải phía trước có một cái bàn tròn lớn chống đỡ, y chắc chắn sẽ té trên mặt đất.
Thấy thế Hàn Đông không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, không ngờ Lam Tinh lại có tính tình như vậy, quả thật nhìn ra được, Hàn Đông tổng cộng gặp qua cô hai lần, biết cô là một người nhiệt tình, chỉ là không ngờ lá gan cô không nhỏ, bị tên kiêu ngạo đó mắng, trực tiếp liền động thủ đánh y.
Hàn Đông đối với tên kiêu ngạo đó ấn tượng không tốt, bởi vậy hành vi của Lam Tinh, khiến Hàn Đông trong lòng rất vui, gần như là Lam Tinh thay hắn xả được giận vậy.
- Đ.M ngươi…
Tên kiêu ngạo đó không ngờ Lam Tinh không nói một lời liền ra tay đánh mình, tuy là không bị thương gì, nhưng trước mặt mọi người bị một cô gái yểu điệu đánh ngã, làm cho y cảm thấy mất mặt, khuôn mặt giận đến trắng bệch, đứng dậy tức giận mắng mỏ, vung quyền hướng tới Lam Tinh.
Lam Tinh nhẹ nhàng né sang một bên, quát lên:
- Làm gì đó, đánh cảnh sát à.
Nói xong, cô liền lấy thể cảnh sát ra trước mặt tên đó.
- Mẹ nó, cảnh sát thì giỏi lắm sao.
Tên kiêu ngạo đó tức giận mắng, nhưng cũng không tiến đánh Lam Tinh nữa, mà cẩn thận nhìn thẻ cảnh sát của Lam Tinh, cười lạnh lùng, nói:
- Cô chết chắc rồi, Lam Tinh phải không, cảnh sát thì không được tùy tiện đánh người, tôi đến Cục Công an thành phố khiếu nại, cô đợi lột da đi, hừ hừ, đến lúc đó, xem ông này trừng trị ngươi thế nào.
Nói xong, tên đó liền lấy điện thoại ra gọi, thái độ vẫn rất kiêu ngạo.
Lam Tinh đối với sự uy hiếp của tên kiêu ngạo này, một chút cũng không quan tâm, cười một chút, sau đó xoay người nói với nữ phục vụ bị nhục mạ đó:
- Có chuyện gì, nhớ gọi điện báo cảnh sát.
Nhân viên phục vụ đó lúc này đã dừng khóc, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nghe Lam Tinh nói, mím môi gật đầu, cũng không nói gì.
- Ha hả, cảnh sát thành phố Ninh Hải các anh không tồi, hơn nữa còn là nữ cảnh sát.
Vừa rồi Tần Phương cũng đã xem toàn bộ biểu hiện của Lam Tinh, đối với nữ cảnh sát quyết đoán này tràn đầy thiện cảm.
Hàn Đông gật gật đầu, cười, nói:
- Ừ, tố chất của Cục Công an thành phố Ninh Hải đúng là được lắm.
Nhưng Hàn Đông hơi cảm thấy kỳ lạ là, hiện tại là sáu giờ, mà Lam Tinh đã tới khách sạn Ninh Hải, vậy là đã nói lên cô và đồng sự của cô về sớm, hoặc là hôm nay cô nghỉ?
Hàn Đông cũng chỉ là tùy tiện ngẫm nghĩ một chút, dù sao thì Hàn Đông cũng sẽ không nhàm chán đến mức chuyện nhỏ như vậy cũng đích thân đi hỏi.
Cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, người quá xét nét hẳn chẳng có ai chơi, có lúc, nếu quá nghiêm khắc, vậy sẽ rất dễ biến thành người cô độc, Hàn Đông cũng không muốn mình trở thành người cô độc. Đạo làm quan, có nhu có cương mới có thể càng thêm mạnh, nếu cứ cứng nhắc, hoặc cứ mềm mỏng, vậy thì người này không thể có tiền đồ phát triển lớn trong quan trường.
Trong sảnh, Lam Tinh và đồng sự của cô Mã Xuân Linh khoát tay nhau, căn bản không đề ý đến tên kiêu ngạo kia, theo lối giữa đi về phía trước.
Lúc ngẩng đầu, Lam Tinh liền nhìn thấy Hàn Đông.
Trên mặt tươi cười, Lam Tinh cười đi tới, dịu dàng nói:
- Chào, trùng hợp quá, anh cũng ở đây dùng cơm à.
Hàn Đông cười, nói:
- Đúng vậy, thật trùng hợp, tôi và bạn ở đây dùng cơm, các cô có hai người sao?
Lam Tinh lắc đầu, nói:
- Tối nay, một đồng sự của chúng tôi sinh nhật, chúng tôi góp tiền chúc mừng cho anh ấy, phần lớn còn ở phía sau.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Vậy mọi người chơi vui vẻ, đúng rồi, lúc nãy tên tiểu tử đó xử lý tốt lắm, không ngờ cô còn có mặt lợi hại như vậy.
Nói như vậy cũng coi như là Hàn Đông đang khen ngợi Lam Tinh.
Mã Xuân Linh hé miệng cười, nói:
- Đó là đương nhiên, cảnh sát Lam là hoa hồng gai nổi tiếng của phân Cục chúng tôi, không phải dễ trêu chọc đâu.
Lúc cô nói chuyện, ánh mắt vô tình cố ý nhìn về phía Tần Phương, ánh mắt hơi mờ ám, cũng không biết là nghĩ gì.
Hàn Đông nhìn dáng vẻ của Mã Xuân Linh, không cần nghĩ cũng biết cô đang nghĩ lung tung, nhưng Hàn Đông cũng sẽ không giải thích, dù sao thì cũng không cần phải giải thích, mặc dù Hàn Đông đối với Lam Tinh có thiện cảm, cảm thấy cô gái này tâm địa lương thiện, vui vẻ giúp người, nhưng bất luận thế nào, hắn và Lam Tinh chỉ là quen biết bình thường mà thôi.
Tần Phương ngồi bên cạnh cười, nhìn Hàn Đông, lại xem xét Lam Tinh một chút.
Lam Tinh nhìn Tần Phương một cái, mỉm cười hướng về Hàn Đông vẫy tay, nói:
- Không làm phiền hai người nữa.
Hàn Đông phẩy tay, tạm biệt cô ta.
- Haha, Hàn Đông có vận đào hoa rồi, người con gái này lại là cảnh sát, người lại xinh đẹp, hoa hồng gai tiêu chuẩn, cậu mới đến mấy ngày, liền quen biết một đóa hoa đẹp như vậy.
Tần Phương nhìn theo bóng dáng của Lam Tinh, trêu chọc Hàn Đông.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Cái gì chứ, tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi, bao gồm lần này tổng cộng gặp qua ba lần, thời gian nói chuyện phỏng chừng cộng lại cũng chưa tới nửa tiếng.
- Phải không, tôi cũng nhìn ra rồi, hoa hồng gai đó chắc là chưa biết thân phận của cậu, điều này càng thể hiện sức hút của cậu.
Tần Phương vẫn cứ nói đùa.
- Dựa vào sức hút của mình, chinh phục một hoa hồng có gai, cảm giác rất tốt, bọn đàn ông các cậu không phải rất thích cảm giác chinh phục sao?
Hàn Đông cười, nói:
- Nhìn không ra à, chị hình như đối với đàn ông rất có nghiên cứu, nhưng tôi nói cho chị biết, không phải ai cũng giống như chị nghĩ đâu.
Trên mặt Tần Phương hiện lên nét đỏ hồng, tựa như hai đám mây màu hồng nhạt, càng tăng thêm sức quyến rũ của chị ta.
Hàn Đông không kiềm được ngẩn ra, lập tức trêu chọc:
- Nếu muốn nói cảm giác chinh phục, chỉ sợ là ở chị càng có thể cảm nhận được.
- Cậu đó, lại trêu chọc tôi.
Tần Phương sắc mặt đỏ hơn.
Hàn Đông nói:
- Tôi nói đều là sự thật, tôi nghe nói những người theo đuổi chị gần như có thể xếp thành hàng dài, nghe nói có rất nhiều người bảnh bao.
Tần Phương bĩu môi, nói:
- Những người đó có ý gì, tôi lại không biết sao.
Nói tới đây, thần sắc của cô hơi thay đổi một chút, nói:
- Cậu cũng biết tình cảnh của tôi, cậu cảm thấy những người theo đuổi tôi, lại có mấy người là vì tình cảm chứ.
Hàn Đông từ ánh mắt, lời nói của cô cảm thấy có chút phiền muộn trong đó, trong lòng thầm thở dài một hơi, cũng hiểu được tình cảnh và cảm giác của cô, nhưng đề tài này cũng không cần phải bàn sâu thêm, dù sao thì cũng chỉ là tăng thêm thương cảm mà thôi, do đó Hàn Đông tiếp tục nói đùa:
- Yêu cầu của chị quá cao, nhiều người theo đuổi mà không ưng một ai, nói xem tiêu chuẩn của chị, không chừng tôi có thể giúp chị xem xét một người, làm bạn bè, tôi cảm thấy cần quan tâm chị.
- Cậu thật sự muốn quan tâm tôi?
Tần Phương ngẩng đầu lên, cười tự nhiên, nói:
- Vậy thì tốt, hạnh phúc của tôi đều trông vào cậu đó.
Hàn Đông vỗ ngực, nói:
- Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Ừ, dù sao tôi cũng mặc kệ, nếu cậu không đối đãi nghiêm túc, tôi sẽ bám theo cậu.
Tần Phương dịu dàng nói, cũng là mượn cơ hội này làm nũng với Hàn Đông.
Hàn Đông nhìn thấy ánh mắt của Tần Phương không khỏi có chút áp lực, nói:
- Chị cũng đừng trông mong vào tôi quá, nếu không tôi thấy áp lực quá lớn.
- Ngốc..
Bên cạnh truyền lại một tiếng “hừ” lạnh khinh thường.
Hàn Đông quay đầu nhìn lại, lại là tên kiêu ngạo đó, đoán chừng y vừa mới đi qua, nghe được lời nói của Hàn Đông, liền không kiềm được buông lời mỉa mai.
Tần Phương cũng không giận dữ, mím môi mỉm cười, thấy Hàn Đông bị mắng, cô cảm thấy rất buồn cười.
Đương nhiên điều này cũng là vì cô cho rằng tên kiêu ngạo kia đối với Hàn Đông mà nói căn bản chỉ là tên tiểu tốt, hai người không ở cùng tầng lớp, do đó mới có cảm giác xem kịch vui như vậy.
Hàn Đông lắc lắc đầu, đạo đức của tên kiêu ngạo này như vậy, cho dù nhà có bao nhiêu tiền, chỉ e là cuối cùng cũng sẽ thua thiệt.
Mặc dù Hàn Đông có chút khó chịu, nhưng cũng không thể vì một câu của tên này liền cho người xử lý y.
Tên kiêu ngạo đó tâm trạng không tốt, nghe thấy lời Hàn Đông vừa nói, hình như là muốn tán tỉnh cô gái lại không đủ tự tin, do đó không kiềm được mỉa mai, thấy Hàn Đông không để ý tới y, y liền không thấy hứng thú, hiện tại y một lòng muốn gây phiền phức cho Lam Tinh, do đó thấy Hàn Đông không tiếp lời, liền không biểu hiện quá đáng nữa, chỉ là nhìn thấy Tần Phương ở đối diện Hàn Đông, một quả phụ hấp dẫn quyến rũ khiến hai mắt y tỏa sáng.
“Cải trắng ngon bị heo ủi rồi.”
Tên kiêu ngạo đó trong lòng buồn bực nghĩ.
Đúng lúc này, điện thoại của y vang lên, nhận điện thoại, nói vài câu, liền vẻ mặt đắc ý, quay đầu đi về hướng hành lang bên kia.
Hai người cảnh sát từ bên đó đi qua, trong đó có một người là cảnh ti cấp một, còn lại là cảnh ti cấp ba, hai người nhìn thấy tên kiêu ngạo đó, liền tươi cười đi đến tiếp đón.
- Cậu Tạ, cậu không sao chứ.
Cảnh ti cấp một đó từ xa nói, trên mặt tươi cười, tràn đầy cảm giác nịnh nọt.
Hàn Đông không khỏi nhíu mày, mới vừa rồi còn cảm thấy tố chất đội ngũ cảnh sát không tệ, nhưng nhìn thấy bộ dạng của hai cảnh sát này, hình như là đến làm chỗ dựa cho tên kiêu ngạo này.
Tên kiêu ngạo buồn bực, nói:
- Tốt cái gì mà tốt, tôi Tạ Hồng Binh đã lúc nào mà bị người ta đánh ngã trước mặt mọi người chứ, mà đánh người còn là một cảnh sát nhỏ của Cục Cảnh sát các ngươi, cảnh sát có thể tùy tiện đánh người sao? Trưởng phòng Vương, ông là giám sát đấy, người này ông xử lý tốt cho tôi.
- Ai to gan như vậy, lại ẩu đả trước mặt mọi người, đây đúng là bôi đen đội ngũ cảnh sát, cậu Tạ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này.
Cái người được gọi là Trưởng phòng Vương, nghiêm túc nói, giống như y đang đại diện chính nghĩa và công chính mà đến vậy, hơn nữa y còn dẫn theo một cảnh sát khác, xem ra là chuẩn bị ra mặt cho tên kiêu ngạo đó.
- Tôi đã trông chừng rồi, người đã vào phòng bao Thiên Hải phía trước, tôi dẫn hai người qua.
Cậu Tạ hung tợn nói, nhìn ra được, y tuy là kiêu ngạo, nhưng không phải tên ngốc, sau khi biết Lam Tinh là cảnh sát, liền không củng cô đối chọi, mà là thông qua nội bộ cảnh sát tạo áp lực với Lam Tinh.
Hàn Đông vừa cùng Tần Phương nói chuyện vừa chú ý tình hình bên đó, cách bọn họ không xa chính là phòng bao Thiên Hải.
Nếu sự tình thật sự bất lợi với Lam Tinh, Hàn Đông đương nhiên phải ra tay giúp cô, dù sao thì người nữ cảnh sát này không tệ, Hàn Đông cũng không hy vọng trong công tác của cô phải chịu sự đối xử không công bằng, chẳng qua phải giúp thế nào cần xem tình hình mới quyết định.
Tần Phương cũng cười mỉm, cùng Hàn Đông nói chuyện:
- Xã hội này là như vậy, tiền, quyền có lúc rối rắm đan xen nhau như vậy, có vài người thích dùng quyền chèn ép người khác, có người thích dùng tiền kèn cựa người khác…
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Đúng vậy, bất luận là một xã hội phát triển đến mức nào, tư tưởng giác ngộ của con người cũng khó đạt đến trạng thái lý tưởng, vậy thì các loại tư tưởng, hành vi, đều có khả năng tồn tại, hơn nữa theo đà phát triển kinh tế xã hội của quốc gia chúng ta, càng cần phải trải qua quá trình từ từ chuyển biến tư tưởng, hành vi, có vài hiện tượng không tốt cũng là rất bình thường.
Căn phòng phía trước truyền ra một âm thanh ồn ào, sau đó yên tĩnh trở lại.
Trong lúc Hàn Đông đang thấy kỳ lạ, chỉ thấy người được gọi là Trưởng phòng Vương đó trong tay cầm điện thoại, sắc mặt đỏ bừng, khom lưng cúi đầu ra khỏi phòng.
Đợi kết thúc điện thoại, Trưởng phòng Vương đó dẫn thuộc hạ, đầu cũng không quay lại mà đi xuống lầu dưới, tựa như chó chết chủ vậy.
Mà tên kiêu ngạo cậu Tạ đó, nét mặt bực bội theo ra ở phía sau kêu lên:
- Trưởng phòng Vương, Trưởng phòng Vương…
Thấy bộ dạng không hiểu gì của y, hình như cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước bộ dạng sợ hãi mà đi của Trưởng phòng Vương.
Trên mặt Hàn Đông không khỏi mỉm cười, nhìn không ra cô gái Lam Tinh này hẳn là có chút sức mạnh, Trưởng phòng Vương đó là cảnh ti cấp một, chí ít cũng là cán bộ cấp Phòng, lại bị một cú điện thoại dọa đi mất.
- Haha, thật thú vị.
Tần Phương cười, nói.
- Nữ cảnh sát đó quả nhiên là một đóa hoa hồng có gai, không dễ đối phó.