Nghe xong lời của Hàn Mạn Lương, Hàn Đông ngây người ra một hồi, liền nghĩ ngay đến Bạch Vũ Giai
Trước giờ Bạch Vũ Giai trong ấn tượng của Hàn Đông đều là một cô gái nhỏ dịu dàng, nhẫn nhục, âm thầm chịu đựng, trước sau như một.
Tình cảm hai đời khiến Hàn Đông có cảm tình vô cùng sâu sắc, vô cùng đặc biệt với Bạch Vũ Giai
Cảm giác này thậm chí ngay cả đối với Kiều San San và Lữ Nhạc, Hàn Đông cũng chưa từng cảm nhận được
Cho dù Kiều San San là bạn học của Hàn Đông, trong ký ức thời trước của hắn cũng có ấn tượng về Kiều San San, nhưng tình cảm giữa hai người với nhau thì lại được vun đắp trong thời này.
Còn Bạch Vũ Giai thì khác, trước đây, Bạch Vũ Giai luôn ở bên cạnh Hàn Đông, âm thầm chờ đợi. Vả lại Hàn Đông cũng hoàn toàn quen với sự hiện hữu của cô ấy. Bạch Vũ Giai khi ấy đối với Hàn Đông giống như không khí tồn tại ở khắp mọi nơi. Tuy rằng luôn luôn hiện hữu, vậy mà bạn vẫn cần nó, nhưng dường như không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chỉ đến khi Hàn Đông bị người của Mã Bình Nguyên bắn giết, hắn mới hồi tưởng lại ấn tượng mờ nhạt đó trong cuộc đời của mình, xúc động có, hối hận cũng có. Vả lại sự xả thân của Bạch Vũ Giai càng khiến hắn nhận thức được tầm quan trọng của cô ấy đối với hắn.
Chính vì thế mà lúc này ngay khi Hàn Đông nhìn thấy Bạch Vũ Giai, trong lòng hắn đã quyết định bảo vệ cô ấy thật tốt.
Chỉ có điều trong thời này, Hàn Đông mang trên mình áp lực to lớn vô cùng. Vì số phận của bản thân, vì số phận của gia tộc và người thân, Hàn Đông buộc phải cố gắng dốc sức làm tiếp trong thể chế này. Bởi vì Hàn Đông là người nhà họ Hàn, bất luận hắn muốn làm gì, cuối cùng cũng không thoát khỏi vòng xoáy quan trường. Vì vậy sự lựa chọn tốt nhất của hắn hiển nhiên là theo sự sắp đặt của gia đình, làm tốt công việc chốn quan trường, bằng nỗ lực của bản thân thay đổi số phận của mình và gia tộc.
Lựa chọn kỳ thực cũng là từ bỏ, lựa chọn con đường này hiển nhiên sẽ phải từ bỏ con đường khác.
Đó chính là có được tất có mất
Hơn nữa Hàn Đông chọn con đường quan lộ này thì nhất định phải chú ý cẩn thận, đặc biệt là về vấn đề phụ nữ.
Vì vậy thời gian ở bên cạnh Kiều San San và Bạch Vũ Giai không nhiều.
Điều này khiến Hàn Đông vô cùng áy náy với hai cô.
- Sao thế anh?
Kiều San San đưa tay chạm vào Hàn Đông một cái.
Hàn Đông lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô ấy nói:
- Anh họ của anh đến rồi, còn có Bạch Vũ Giai nữa.
- Bạch Vũ Giai?
Kiều San San ngây người một lúc, sau đó mỉm cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, hay là để Bạch Vũ Giai đến đây ở.
Ánh mắt cô ta đầy vẻ xảo quyệt, vẻ mặt vui vẻ nhìn chằm chằm Hàn Đông, khóe miệng hơi nhếch lên, lông mày cong cong như trăng lưỡi liềm.
Một cô gái thông minh như cô ấy giờ đây đại khái hiểu ra giữa Hàn Đông và Bạch Vũ Giai nhất định có mối quan hệ mật thiết.
Bởi thế khi vừa nghe Hàn Đông nói Bạch Vũ Giai cũng đến, lại trông thấy biểu hiện của Hàn Đông, cô ấy liền đại khái hiểu ra vấn đề, nên không nhịn được trêu chọc hắn.
- Em sẵn lòng sao?
Hàn Đông cười hỏi.
Kiều San San bĩu môi trừng mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói:
- Em biết ngay trong lòng anh nghĩ gì mà.
- Hi hi, vậy thì anh xem như em đã đồng ý rồi nhá.
Hàn Đông cười bảo
Lúc này, hắn đã quyết định tuy tạm thời không được kể chuyện giữa hắn với Bạch Vũ Giai và Kiều San San cho Lữ Nhạc biết, nhưng lại có thể để cho Bạch Vũ Giai và Kiều San San ở chung với nhau trước.
Vả lại còn tin tưởng họ sẽ chung sống hòa thuận với nhau. Suy cho cùng thì họ có hoàn cảnh giống nhau, hơn nữa đều dịu dàng, ân cần chu đáo thế kia mà.
- Thực ra em đã đoán được anh và Bạch Vũ Giai có mối quan hệ bất chính từ lâu rồi
Kiều San San đưa tay nhéo vào lưng của Hàn Đông, cắn cặp môi đỏ mọng nói:
- Nếu không thì anh dựa vào cái gì mà chăm sóc cô ta như vậy chứ. Vả lại anh không biết chứ, ánh mắt cô ta nhìn anh cứ như muốn tan vào trong cơ thể anh vậy, dịu dàng đến nỗi ngay cả núi băng cũng phải tan chảy ra.
- Điều này mà em cũng nhìn ra à.
Hàn Đông cười nói. Tảng đá lớn trong lòng hắn đã trút bỏ xuống được rồi, từ lời nói của Kiều San San, hắn cảm nhận được rằng Kiều San San có lẽ có thể chấp nhận mối quan hệ của hắn với Bạch Vũ Giai
Hai người họ có thể chung sống hòa thuận với nhau, Hàn Đông hết sức vui mừng. Dẫu sao hắn cũng đã thật lòng với Bạch Vũ Giai và Kiều San San. Hơn nữa bản thân hắn lại không thể lúc nào cũng ở cùng với họ, vì vậy để họ làm bạn với nhau cũng tốt, ít ra họ ở với nhau sẽ càng có nhiều tiếng nói chung hơn.
- Yên tâm đi, em không nhỏ mọn như vậy đâu.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Thực ra em cũng rất thích Bạch Vũ Giai, em thích nghe bài hát của cô ấy nhất, sau này rảnh rỗi còn có thể thi hát với cô ấy, tốt biết bao.
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Kiều San San, trong lòng Hàn Đông thoáng chút cảm động. Mặc dù Kiều San San tỏ ra không để ý đến chút nào, nhưng Hàn Đông biết rằng bất cứ người phụ nữ nào trong thâm tâm họ cũng không hề muốn chia sẻ người yêu của mình với người khác.
- Thôi được rồi, không cần làm ra vẻ cảm động thế đâu, em biết trong lòng anh chắc chắn là vui như mở cờ trong bụng chứ gì.
Kiều San San càng nói thế, Hàn Đông càng cảm động.
- Này… này…
Điện thoại vọng ra tiếng kêu tức tối của Hàn Mạn Lương:
- Hàn Đông, không phải cậu vui đến mức ngớ ngẩn luôn rồi chứ hả. Cậu đang nói chuyện với ai đấy, hình như là một cô gái thì phải…
Lúc này Hàn Đông mới sực nhớ ra mình đã bỏ quên Hàn Mạn Lương một lúc lâu rồi, cầm điện thoại lên, Hàn Đông nói:
- Như vậy đi, hai người tạm thời tìm chỗ ở trước, sau đó cho tôi biết địa chỉ, tôi đang bận chút việc ở đây, lát nữa mới qua đó.
- Không phải vậy chứ.
Hàn Mạn Lương nhấn mạnh trong điện thoại nói:
- Tên tiểu tử này cậu đang làm gì thế, tôi cho cậu biết nhé, trễ tí nữa là tôi đáp máy bay đi rồi, tôi không thèm quan tâm chuyện của cậu nữa. Một cô gái xinh đẹp thế này đứng ở đây, cậu cũng không sợ cô ấy đi mất à.
Hàn Đông trả lời:
- Thôi được rồi, tôi biết anh vất vả rồi, hôm nào mời anh ăn cơm chắc được rồi chứ hả
- Tôi không thèm bữa cơm của cậu. Vốn dĩ mấy người chúng tôi định đến ăn mừng sinh nhật với cậu, nhưng mà tôi nghĩ cậu có người đẹp bên cạnh rồi, chắc là chán ghét mấy kẻ kỳ đà cản mũi tụi này lắm, nên quyết định không đi.
Hàn Mạn Lương nói:
- Thôi không nói nữa, lát nữa tôi gọi lại cho cậu.
- Vậy thôi nhé.
Hàn Đông cúp máy, nắm tay Kiều San San đi về phía phòng kinh doanh nhà.
Trước lúc Hàn Đông nghe điện thoại, hai cô nhân viên kinh doanh nhà đang đứng tránh xa một bên cũng bước đến, hai người họ hết sức vui mừng. Một căn biệt thự thế này bán ra được, hoa hồng chắc là không ít, cả hai đều có thể được chia không ít.
Khi ký hợp đồng mua nhà, Hàn Đông không dùng tên mình mà để Kiều San San ký kết với tập đoàn Viễn Đại, tuy nhiên khi trả tiền vẫn là Hàn Đông trả.
Dù rằng tiền của Hàn Đông kiếm được một cách quang minh chính đại, nhưng hắn suy cho cùng là một chủ tịch thành phố, nên việc mua biệt thự thế này cũng phải cẩn thận một tí.
Hoàn cảnh ở biệt thự Nam Hồ rất tốt. Những căn nhà vây quanh giống như tòa lâu đài, bao quanh khu biệt thự, giống như lấy khu biệt thự làm trung tâm, tạo ra một nơi giống chốn bồng lai tiên cảnh. Ở một nơi như vậy, về mặt quản lý chắc chắn không có vấn đề gì rồi. Ngoài quản lý khu biệt thự ra, mỗi căn biệt thự đều có cửa riêng biệt, người ngoài nếu không đi vào cũng khó biết được tình hình thực tế bên trong.
Vì vậy chỉ cần Hàn Đông chú ý một tí, không ai biết được hắn sở hữu một căn biệt thự tại đây.
Ngoài ra Hàn Đông còn quyết định mua thêm hai chiếc xe để ở đây, để bản thân hắn và Kiều San San thuận tiện khi sử dụng.
Theo điều kiện trong hợp đồng mua nhà, chỉ cần đóng đủ số tiền trong vòng một tuần là được. Đối với khách hàng thanh toán hết trong một lần như Hàn Đông, tập đoàn Viễn Đại còn ưu đãi giảm 8%. Có điều đối với Hàn Đông mà nói thì số đó không đáng là bao.
Không lâu sau đó, Hàn Mạn Lương liền gọi đến thông báo cho Hàn Đông biết khách sạn cậu ta và Bạch Vũ Giai đang ở.
Trên đường đi, Kiều San San bỗng nhiên nói:
- Hàn Đông, hay là hôm nào anh cũng đưa Lữ Nhạc đến ở cùng luôn đi.
Hàn Đông sửng sốt, tay lái bỗng chốc cứng đờ, trả lời ngay:
- Như thế không ổn đâu.
- Ha ha, đùa với anh thôi.
Kiều San San giọng dịu dàng cười nói.
Cô cũng hiểu được sự lo lắng của Hàn Đông. Tuy rằng bản thân cô hi vọng có thể ở bên cạnh Hàn Đông nhiều hơn, nhưng lại không muốn làm hắn khó xử.
Rất nhanh đã đến được khách sạn của Hàn Mạn Lương bọn họ đang ở, nằm gần Khách sạn Ninh Hải.
Nhìn thấy Kiều San San bên cạnh Hàn Đông, Hàn Mạn Lương cười cười với vẻ mặt trêu chọc, giơ ngón tay cái về phía Hàn Đông.
Còn Bạch Vũ Giai lại tỏ ra rất tự nhiên, trò chuyện vui vẻ với Kiều San San. Mỗi một câu đều gọi chị San San rất ư là thân thiết.
- Lợi hại thật đấy.
Hàn Mạn Lương hạ thấp giọng nói với Hàn Đông:
- Tên tiểu tử này dạy dỗ không tồi đó chứ. Có phải sau này định lập tam cung lục viện không hả.
Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, nói:
- Anh tưởng đây là xã hội gì chứ hả.
Hàn Mạn Lương chuẩn bị đi Việt Đông thăm một người bạn, sẵn tiện dẫn Bạch Vũ Giai đến cho Hàn Đông. Vé máy bay đã mua luôn rồi, vì vậy cũng không ở lại thành phố Ninh Hải bao lâu nữa
Còn Bạch Vũ Giai trò chuyện với Kiều San San được một lúc, bèn quyết định qua ở cùng với Kiều San San. Dù sao nơi Kiều San San đang ở là căn phòng cao cấp nhất của khách sạn Ninh Hải, tốt hơn ở đây nhiều. Hơn nữa hai người còn có thể tâm sự với nhau.
“Cô bé này lại đang nghĩ gì nữa đây.”
Hàn Đông nghĩ thầm. Mấy ngày nay Hàn Đông đều ở cùng Kiều San San trong căn phòng tại khách sạn Ninh Hải, bây giờ cô ấy lại lôi kéo Bạch Vũ Giai qua đó, vậy chẳng phải là hơi bất tiện sao.
Mặc dù Hàn Đông dự định để những người phụ nữ của mình từ từ chấp nhận lẫn nhau, nhưng như thế này e rằng phát triển quá nhanh rồi.
- Nghĩ đến có thể trái ôm phải ấp, lén vui trong lòng phải không?
Lúc ra ngoài, Kiều San San nói nhỏ vào tai của Hàn Đông, một luồng hơi ấm xộc thẳng vào tai hắn, dương dương tự đắc, tựa hồ như chạy thẳng vào tận tâm can của Hàn Đông, khiến hắn khẽ rùng mình. Cô bé này ngày càng biết thu hút người ta rồi đây.
Bạch Vũ Giai đi bên cạnh Hàn Đông, lúc này cũng nghe thấy lời Kiều San San nói, vẻ mặt hơi đỏ lên, mím môi nhè nhẹ.
- Xin chào Tạ thiếu gia.
Hai cô nhân viên kinh doanh nhà cùng đồng thanh cất tiếng chào, giọng nói ngọt lịm, nụ cười đáng yêu lạ thường.
Thế mà Tạ thiếu gia kia không thèm để ý gì đến họ, chỉ ừ một tiếng xem như có trả lời, ánh mắt dừng lại trước mặt Kiều San San, thoáng qua chút tà ý.
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ như Kiều San San quả là hiếm gặp.
Dù cho thiếu gia họ Tạ có gia thế không tầm thường, số mỹ nữ y tán tỉnh được thông qua nhiều cách cũng không ít, nhưng mà làm sao có thể sánh được với Kiều San San.
Vì thế ngay từ lúc nhìn thấy Kiều San San, thì trong lòng thiếu gia họ Tạ bắt đầu dậy sóng, con tim không kìm được xao động, chỉ muốn lập tức biến cô gái đẹp mê người này thành của mình.
Liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, thấy trang phục rất bình thường, ăn mặc cũng không phải hàng hiệu gì, trong lòng thiếu gia họ Tạ liền đưa ra phán xét rằng hắn chỉ là một thành phần tri thức bình thường của thành phố, quen được một cô bạn gái xinh đẹp, khó khăn lắm mới tích cóp được một ít tiền chuẩn bị mua nhà trả góp, sau đó thì gánh lấy khoản nợ nặng nề mà sống qua ngày.
Giới tri thức đô thị như thế này tại thành phố Ninh Hải nhiều vô số kể, vơ đại cũng được cả đống người. Trong mắt người bình thường có lẽ vô cùng ngưỡng mộ những người như thế, nhưng trong mắt thiếu gia họ Tạ thì những người này rõ ràng không là gì cả, ngay cả liếc qua một cái cũng chả thèm nhìn nữa cơ
Ngày hôm nay nếu như bên cạnh hắn không phải là cô gái xinh đẹp này thì thiếu gia họ Tạ sao mà để ý đến kẻ tầm thường này kia chứ. Mặc dù tên này là khách hàng tiềm năng của công ty, nhưng thiếu gia họ Tạ vẫn chẳng thèm ngó tới. Nên biết rằng hiện nay rất nhiều người muốn mua nhà, bất động sản của tập đoàn Viễn Đại vừa tung ra thể nào chẳng có vô số người giành mua, dù cho giá cả của họ thường là cao nhất tại thành phố Ninh Hải
“Bắp cải trắng đã bị heo ăn mất rồi, không biết cô gái xinh đẹp này đã lên giường với hắn chưa nhỉ.”
Thiếu gia họ Tạ trộm nghĩ, thậm chí không nén nổi có chút ganh tỵ với Hàn Đông.
“Chắc chắn là có rồi, cô gái xinh đẹp thế này có người đàn ông nào lại không muốn đụng chạm chứ.”
Thiếu gia họ Tạ thầm nghĩ thế, bước chân đang đi bỗng dừng lại, gương mặt nở một nụ cười ấm áp và mê đắm lòng người, chỉ có điều nụ cười này chỉ có y tự cho là mê đắm lòng người thôi.
Hai cô nhân viên mới đầu còn hơi thất vọng, nhìn thấy vị thiếu gia trước giờ vẫn hay kiêu ngạo lúc này đột nhiên dừng lại trước mặt người, đã vậy còn nở một nụ cười thân thiện nữa, trong lòng họ nhất thời xao động, xúc động đến mức đỏ cả mặt.
Hai cô nhân viên này cũng biết tiếng phong lưu của cậu chủ, chính vì vậy mà trong lòng họ mới tràn đầy ảo tưởng, nói không chừng mình được cậu chủ phong lưu này chọn, có thể ở cùng với cậu ta một thời gian, cho dù cuối cùng không có kết quả gì, nhưng trong thời gian đó nhất định được hưởng lợi, kiếm được số tiền có lẽ mấy chục năm trời bản thân cũng không tài nào kiếm được.
- Vị tiểu thư này, hai người định mua nhà phải không?
Thiếu gia họ Tạ cố tỏ ra vẻ thân thiện nhìn Kiều San San cười hỏi ân cần.
Kiều San San là loại người gì kia chứ, mới nhìn đã đoán được ý đồ của tên công tử ăn chơi này rồi. Cô đưa tay vuốt vài sợi tóc trước trán, sau đó khoác tay Hàn Đông nói:
- Vâng, tôi và chồng tôi muốn mua một căn nhà
Thiếu gia họ Tạ vừa nghe thấy thế, trong lòng tự nhiên lại càng sầu não, không ngờ họ đã kết hôn rồi, nhưng thoáng cái cậu ta liền nghĩ:
“Cho dù đã kết hôn rồi thì sao chứ, cũng như nhau thôi, lại càng thú vị.”
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi y càng thân thiết hơn, nói:
- Hai vị chắc là giới công chức văn phòng, ốc đảo Venice có đủ kiểu nhà ở khác nhau cho hai vị chọn lựa, chúng tôi có kiểu nhà mang tính hưởng thụ khoảng m , kiểu nhỏ nhất là kiểu nhà mang tính thực dụng khoảng m, có điều tôi đề nghị hai vị nên suy nghĩ đến kiểu nhà mang tính hưởng thụ, suy cho cùng thì có một căn nhà như thế ở khu ốc đảo Venice là mơ ước của nhiều người, vả lại khi đón người lớn tuổi hay bất kỳ ai đến ở cùng cũng không lo không đủ chỗ ở.
Sở dĩ y nói như vậy là muốn khiến Kiều San San động lòng mua căn nhà lớn một tí, để được nhìn thấy bộ dạng không có tiền của tên kia, coi như khiêu khích hắn một chút.
- Xin lỗi…
Kiều San San vừa định nói chúng tôi đã quyết định mua biệt thự rồi.
Thiếu gia họ Tạ không đợi Kiều San San nói hết câu, bèn nói:
- Không sao, hôm nay gặp được hai vị cũng xem như có duyên với nhau, tôi có thể tự quyết định ưu đãi giảm % cho hai vị, đây là giá ưu đãi nhất của ốc đảo Venice chúng tôi rồi đấy.
Y cho rằng cho dù được giảm % thì hai người họ cũng không mua nổi căn nhà m.
- Tạ thiếu gia, hai vị này muốn mua căn biệt thự Nam Hồ.
Cô nhân viên đứng bên cạnh không nhịn được nói.
Nụ cười trên mặt thiếu gia họ Tạ lập tức trở nên gượng gạo, không kìm nỗi quan sát Hàn Đông một hồi, làm thế nào y cũng nhìn không ra hai người này lại đến đây để mua biệt thự Nam Hồ.
- Vậy à?
Trong lòng thiếu gia họ Tạ hiểu rõ, người có thể bỏ ra nổi số tiền lớn để mua biệt thự Nam Hồ ở ốc đảo Venice nhất định không đơn giản, xem ra cơ hội để biến cô gái xinh đẹp trước mặt thành của mình không lớn lắm.
Dù sao đối với y mà nói, cái mà y có thể mang ra chính là một lượng lớn tiền mặt, còn bây giờ hai người này dù cho không nhất định nhiều tiền hơn y, nhưng chắc chắn cũng là loại người giàu có, thế thì ý định dùng tiền để đạt được mục đích của y không khả thi chút nào.
“Tiếc thật.”
Trong lòng thiếu gia họ Tạ buồn bực vô cùng, lại không kìm nổi lòng nhìn gương mặt xinh đẹp say đắm lòng người của Kiều San San, thầm nghĩ:
“Cô gái như thế này, không vào tay ta, xem như ta đây sống phí một đời. Chờ ta từ từ thăm dò lai lịch bọn họ rõ ràng rồi, ta không tin là ở thành phố Ninh Hải này có người ta muốn mà không được.”
Tập đoàn Viễn Đại là công ty bất động sản lớn nhất tại thành phố Ninh Hải, có lẽ không thể dùng công ty bất động sản để miêu tả tất cả dịch vụ của tập đoàn này, trải qua quá trình phát triển vài năm gần đây, tập đoàn Viễn Đại đã phát triển nghiệp vụ bất động sản thành dịch vụ chủ chốt, trở thành tập đoàn đa dạng hóa gồm cả chế biến thực phẩm.
Công ty tập đoàn lớn như vậy không chỉ có sức ảnh hưởng tương đối lớn tại thành phố Ninh Hải, thậm chí trong tỉnh Giang Việt cũng có thế lực mạnh chống lưng. Hơn nữa ở Yến Kinh cũng có hậu thuẫn bí mật, mặc dù thiếu gia họ Tạ không biết rõ lắm, nhưng theo y thì chỉ cần quyết tâm nhắm vào ai thì không lý do gì không giải quyết kẻ đó được. Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt cũng thế, cô ta sớm muộn rồi cũng nằm trong lòng bàn tay y thôi.
- Thì ra hai vị đã chọn biệt thự Nam Hồ rồi
Thiếu gia họ Tạ giả vờ tỏ vẻ hăng hái nói:
- Vậy đi, tôi sẽ dẫn hai vị đi tham quan và giới thiệu kỹ về biệt thự Nam Hồ cho hai vị, có thể tự hào mà nói rằng, biệt thự Nam Hồ còn tốt hơn những gì chúng tôi đã quảng cáo, tôi tin rằng hai vị nhất định sẽ thích nó.
Y muốn nhân cơ hội này ngắm nhìn Kiều San San nhiều hơn, đồng thời thăm dò lai lịch của Hàn Đông và Kiều San San, để có cơ sở cho hành động tiếp theo.
Nếu y biết được người đàn ông đeo kính gọng đen đang đứng trước mặt này chính là vị chủ tịch thành phố mới nhậm chức, thì tính háo sắc của y dù có mạnh đến đâu cũng không dám đi cùng họ.
Y từng nghe cha y bàn luận về chuyện chủ tịch thành phố mới của thành phố Ninh Hải với mọi người, rằng Hàn Đông nếu không phải là mãnh long thì không qua sông, chốn quan trường tại thành phố Ninh Hải rồi sẽ náo nhiệt đây. Nếu có cơ hội trèo lên cây đại thụ này, thì tập đoàn Viễn Đại chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới.
Dĩ nhiên với bộ dạng hiện giờ của Hàn Đông, nếu không phải là người quen thân thì làm sao biết được hắn với vị chủ tịch thành phố mới đến là một cơ chứ.
- Không cần đâu, để hai cô nhân viên này đi cùng chúng tôi là được rồi.
Kiều San San không chút do dự từ chối vị thiếu gia họ Tạ.
Hàn Đông cũng thản nhiên nói:
- Được rồi, không làm phiền anh nữa, chúng tôi muốn đi xem nhà.
Giọng điệu của Hàn Đông tuy rất bình thản, nhưng lại mang khẩu khí không cho phép cưỡng lại.
Lúc này thiếu gia họ Tạ có cảm giác bản thân giống như đang đối mặt với một kẻ bề trên, khẽ rùng mình một cái, thầm nghĩ:
“Xem ra tên này có thể là cậu chủ của một công ty nào đó cũng nên. Quái lạ, sao trước giờ chưa từng thấy loại người như vậy nhỉ?”
Bị hai người họ cự tuyệt thẳng thắn thế này, thiếu gia họ Tạ cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ cười chào tạm biệt, sau đó hòa vào trong đám đông rời khỏi nơi đó.
Tuy nhiên trong thâm tâm y đã hạ quyết tâm một lúc nào đó phải giành lấy người phụ nữ này, cho dù phải dùng đến những thủ đoạn hèn hạ để đạt được mục đích.
Kiều San San quả là xinh đẹp vô cùng, mỗi một nụ cười, mỗi cái nhíu mày thật sự như muốn hút hồn người khác. Bởi thế nên trong lòng kẻ háo sắc thiếu gia họ Tạ này hiển nhiên như móng vuốt mèo không ngừng cào cấu, dù biết rõ việc giành lấy cô ta không hề dễ dàng gì nhưng y vẫn muốn thử.
Dưới sự dẫn dắt của hai cô nhân viên kinh doanh nhà, Hàn Đông và Kiều San San nhanh chóng quyết định mua căn biệt thự tốt nhất. Đó là căn biệt thự kiểu mẫu của ốc đảo Venice, hơn nữa trang trí lại đẹp, mua rồi có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào, rất phù hợp với yêu cầu của Hàn Đông và Kiều San San.
Căn biệt thự này có tên là Nam Hồ , đối diện với một hồ nước đẹp đẽ tĩnh mịch, bên bờ hồ là một hàng cây xanh, dưới nhà còn có một bãi cỏ xanh mướt thấp thoáng dưới bóng cây.
Sống trong căn biệt thự này quả thực cho ta cảm giác mặt hướng ra biển lớn, xuân về hoa nở. Điều này tuyệt đối đáng hưởng thụ trong chốn đô thị phồn hoa.
Trong khu biệt thự Nam Hồ tổng cộng có căn là tốt nhất, đều vây quanh Nam Hồ. Do cách bố trí hợp lý, xanh hóa đúng chỗ, không bị ảnh hưởng lẫn nhau, hiếm thấy vô cùng.
- Chọn căn này vậy.
Kiều San San nhanh chóng quyết định.
Hàn Đông gật gù, hắn thật sự rất vừa ý căn biệt thự này, nghĩ thầm xem ra quảng cáo của tập đoàn Viễn Đại cũng không hoàn toàn là khoác lác.
Một hồi chuông vang lên, Hàn Đông lấy điện thoại ra xem, là Hàn Mạn Lương gọi đến, hắn cười cười nhận cuộc gọi.
- Ha ha, Hàn Đông, cậu đang làm gì thế? Tôi mang đến một người đẹp cho cậu này, mau mau chuẩn bị tiếp đón đi nhé.
Hàn Mạn Lương vừa nói vừa cười ha hả trong điện thoại.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Quý Thê: Đế Thiếu Đầu Quả Tim Sủng