Đầu tiên là việc Quý Chính Phong và Lôi Hữu Hạ bất ngờ đứng về phía Hàn Đông, điều này làm cho sức ảnh hưởng của Hàn Đông ngày một lớn mạnh.
Thứ hai là lần này Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp lại bỏ dở nửa chừng, bị mấy Ủy viên thường vụ công kích, đành phải rút lui có trật tự, thật khiến mọi người nghi ngờ, Lam Nghiệp của ngày xưa dường như khi nào cần cứng rắn thì sẽ rất cứng rắn, nhưng không biết tại sao khi đứng trước Hàn Đông, ý chí chiến đấu lại biến đâu mất tiêu.
Cho dù như thế nào thì mọi người đều nhận ra một vấn đề, đó chính là vị Chủ tịch thành phố mới nhậm chức mang tên Hàn Đông này bây giờ đã trở thành một nhân vật đầy quyền lực trong thể chế ở thành phố Ninh Hải, bất cứ ai cũng không thể thờ ơ được.
Khi Hàn Đông mới đến thành phố Ninh Hải, cũng chỉ một, hai tháng nhưng đã tạo dựng được một uy quyền không hề nhỏ, trong lòng một số người lại một lần nữa bắt đầu đánh giá lại người này sẽ mang những ảnh hưởng gì đến thành phố Ninh Hải.
Thực sự bản thân Hàn Đông cũng cảm thấy bất ngờ trước cục diện hiện tại, tuy nhiên như vậy cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể giúp hắn giảm bớt một số chuyện.
- Nhưng Lam Nghiệp vẫn có thể chịu đựng được.
Hàn Đông nhớ lại tình hình của Hội nghị thường vụ, cũng hiểu được nếu thái độ của Lam Nghiệp thực sự cứng rắn thì hắn sẽ địch không lại, nhưng trách là trách Lam Nghiệp vừa gặp phải trở ngại thì đã lùi bước rồi.
Thư ký Vương Lập Bình bước vào báo cáo:
- Thưa Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Lâm đã đến.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Mời anh ta vào!
Vương Lập Bình ra ngoài, rất nhanh sau đó Lâm Dũng bước vào.
Lâm Dũng cười cười, ngồi xuống rồi nói:
- Thưa Chủ tịch thành phố, sau mấy ngày tìm tòi chúng tôi đã nắm trong tay một vài nhân vật chủ chốt. Mấy ngày nay bọn họ hoạt động rất tần suất, nhưng cũng không phát hiện những lãnh đạo khác trong thành phố tiếp xúc với họ.
Hàn Đông cười, nói:
- Ừ, tìm hiểu kỹ đối tượng rồi thì đừng bứt dây động rừng. Phải nắm được phương hướng hành động của họ bất cứ lúc nào, nếu như bọn họ kích động một số công nhân thuộc chế độ giảm biên chế thì phải làm tốt công tác dự phòng trước.
Lâm Dũng cười hắc hắc, nói:
- Chủ tịch hãy yên tâm, đám người đó không chống nổi trời đâu.
Hàn Đông nhìn người này, Lâm Dũng đôi khi giống một tên thổ phỉ, có lúc lại rất thông minh. Tóm lại đây là một cá thể phức tạp, gã có thể đi lên vị trí này và còn có thể dựa vào nhà họ Nghiêm, xem ra rất có bản lĩnh.
Đang nói thì Thư ký Vương Lập Bình bước vào, nói rằng Cục trưởng Cục Tài chính Mao Chấn Hoành đã đến.
Lâm Dũng liền đứng lên, nói:
- Nếu thần tài đã đến rồi thì tôi không quấy rầy nữa.
Hàn Đông cũng không đứng dậy tiễn Lâm Dũng, như vậy lại cho thấy sự tùy ý nhưng lại khiến cho Lâm Dũng cảm thấy rất vui, bởi vì điều này nói lên việc Hàn Đông xem gã như người một nhà.
Thân hình Cục trưởng Cục Tài chính Mao Chấn Hoành cao to, nhưng rất ốm, mặt mũi trắng trẻo, làm cho người ta chỉ cần nhìn một lần là có thể đoán được sức khỏe của gã như thế nào.
Sau khi Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải liền biết sức khỏe của Mao Chấn Hoành không được tốt, thậm chí thành phố còn muốn thay người khác nắm giữ chức Cục trưởng Cục Tài chính, chẳng qua là vì việc nhiều phương diện giành giật nên vẫn chưa thực hiện.
Mao Chấn Hoành cũng có chút quan hệ trong tỉnh, vì thế muốn gã nhường chức Cục trưởng Cục Tài chính lại cũng được, tuy nhiên phải sắp xếp hợp lý cho gã. Hơn nữa Cục trưởng Cục Tài chính thành phố Ninh Hải là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng thuộc cán bộ do tỉnh quản lý, quyền điều chỉnh cuối cùng đều nằm ở tỉnh, mà tình hình trong tỉnh lại phức tạp như vậy, vì thế Lam Nghiệp cũng không nắm chắc mọi thứ đều tuân theo ý muốn của lão.
Tuy nhiên, lần này Lam Nghiệp lại bỏ ra rất nhiều công sức, ba lần bốn lượt chạy đến tỉnh, cuối cùng cũng thuyết phục được Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị, Tào Hoành Vị đã đồng ý với lão là đến lúc đó sẽ suy nghĩ việc điều chỉnh công tác bộ máy ở thành phố Ninh Hải, đồng thời trong đó cũng can thiệp vào việc sắp xếp nhân sự của ban ngành quan trọng là Cục Tài chính.
- Không quấy rầy anh chứ, Chủ tịch thành phố Hàn?
Mao Chấn Hoành ngồi xuống một cách cung kính, Hàn Đông cười, nói:
- Không sao cả, mời Cục trưởng Mao ngồi, uống chút nước lọc chứ?
Hàn Đông từng nghe nói, vì lý do sức khỏe nên về mặt ăn uống Mao Chấn Hoành rất biết kiểm soát, trước giờ gã toàn uống nước lọc, cũng không uống trà, càng không uống rượu.
Thấy Hàn Đông đích thân rót nước cho mình, Mao Chấn Hoành nhanh chóng đứng dậy, đón lấy ly nước rồi nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn đừng khách sáo như vậy.
Hàn Đông thản nhiên cười, cũng không khách sáo nữa. Hàn Đông hiểu Mao Chấn Hoành đến chỗ của mình nhất định là có chuyện quan trọng gì đó.
Trên thực tế cho dù do có giới thiệu của Trương Hồng Quang thì Mao Chấn Hoành là đứng về phía Hàn Đông, nhưng thông thường có chuyện gì cũng đều nói qua điện thoại xin chỉ thị, ít khi đến chỗ Hàn Đông báo cáo.
Mao Chấn Hoành uống một ngụm nước, sau đó báo cáo tình hình công tác ở Cục Tài chính, rồi mới nói:
- Thưa Chủ tịch, thời gian gần đây trong tỉnh có khả năng điều chỉnh cán bộ ở thành phố chúng ta, Cục Tài chính e là một trong những mục tiêu nhắm đến.
Hàn Đông giật mình, không nén nổi mà nở một nụ cười khổ, xem ra hắn vừa bộc lộ tài năng ở thành phố Ninh Hải thì một số người ở tỉnh Giang Việt đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi, chuẩn bị dùng thủ đoạn đề chèn ép hắn sao?
Thảo nào bây giờ Lam Nghiệp lại yên ổn như vậy được, có lẽ đã sớm biết tin tức này rồi, vì thế lão không cảm thấy hoảng sợ một chút nào.
- Có thể đây chính là do lão ở giữa tác động.
Hàn Đông cảm thán nói.
Nếu tỉnh lại động đến bộ máy ở thành phố Ninh Hải thì chắc chắn không có lợi cho hắn. Không nói mấy thứ khác, trước tiên là chức Cục trưởng Cục Tài chính, nếu đổi thành một người làm việc không ăn khớp với hắn, đến lúc đó sẽ cản trở công việc của Hàn Đông. Ngoài ra, điều Hàn Đông lo lắng là nếu tỉnh cũng đổi trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an là Lâm Dũng thì càng là chặt bớt tay chân mình rồi.
Trong lòng Hàn Đông cảm thấy rất căm tức, dù sao Hàn Đông cũng chỉ muốn làm ra sự nghiệp, nhưng có một số người lại không cam tâm để Hàn Đông tự chủ làm ra chút chuyện ở thành phố Ninh Hải, mà lại cứ tạo ra muôn vàn trở ngại. Một số người không làm việc nhưng cũng không muốn nhìn thấy người khác làm nên chuyện, đáng ghét nhất là ở chỗ đó.
Cho dù trong lòng Hàn Đông có bực tức như thế nào đi chăng nữa, nhưng nếu tỉnh thật sự quyết định phải điều chỉnh bộ máy ở thành phố thì Hàn Đông cũng không có cách nào.
- Ừ, tôi biết rồi, vất vả cho Cục trưởng Mao quá!
Hàn Đông bình tĩnh nói, sự tình đang đi theo chiều hướng xấu, điều này ngay lập tức dấy lên sự ngạo mạn trong lòng Hàn Đông, Hàn Đông lại muốn xem xem mấy tên kia rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì nữa.
Mao Chấn Hoành không vui không mừng mà nói:
- Nói ra thì tôi đã làm Cục trưởng Cục Tài chính cũng nhiều năm rồi, thêm vào đó sức khỏe cũng không được tốt, vì vậy đã đến lúc nhường lại vị trí này cho người khác, bây giờ cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Hàn Đông nói:
- Cục trưởng Mao vẫn tận tụy với công việc như vậy, cũng đã đóng góp không nhỏ vào sự phát triển của thành phố Ninh Hải.
Mao Chấn Hoành cười ha ha, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn quá khen rồi, tôi nhiều nhất chỉ là người trông coi tiền bạc, Chủ tịch Hàn mới thực sự là thành phần chủ lực trong việc vẽ bản kế hoạch.
Hàn Đông cười cười và cũng không dây dưa chuyện này nữa, tin tức mà lúc nãy Mao Chấn Hoành cung cấp khiến cho Hàn Đông cảm thấy có chút áp lực, bản thân Hàn Đông không hoàn toàn khống chế được cục diện ở thành phố Ninh Hải, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả Tỉnh ủy cũng muốn nhúng tay vào, điều này làm cho công việc của Hàn Đông càng thêm khó khăn.
Vì vậy, Hàn Đông phải tận dụng quãng thời gian này để chuẩn bị tốt những việc cần làm.
- Đối với công việc ở Cục Tài chính, Cục trưởng Mao có suy nghĩ hay kiến nghị gì không?
Hàn Đông nói, Mao Chấn Hoành nắm quyền Cục Tài chính cũng khá lâu rồi, tuy bây giờ Cục Tài chính có thể thay đổi nhân sự nhưng sức ảnh hưởng của Mao Chấn Hoành vẫn còn, lực lượng trung gian của Cục Tài chính vẫn là những người đó.
Mao Chấn Hoành cũng hiểu được ý của Hàn Đông, gã kể cho Hàn Đông biết tình hình của Cục Tài chính một cách tỉ mỉ, bao gồm nhân sự, nghiệp vụ, làm cho Hàn Đông hiểu rõ về con người và sự việc ở Cục Tài chính hơn, đến lúc đó cho dù Mao Chấn Hoành bị điều đi thì Hàn Đông cũng biết phải tìm người nào ở Cục Tài chính.
Hai người họ nói chuyện gần một tiếng đồng hồ thì Mao Chấn Hoành cảm thấy uể oải, Hàn Đông bèn để gã trở về nghỉ ngơi.
Mao Chấn Hoành đến chỗ Hàn Đông, thực sự là muốn báo tin cho Hàn Đông, đồng thời nói rõ ngọn ngành, bây giờ bản thân gã đã đạt được mục đích rồi, cũng cảm thấy yên tâm.
- Ôi, muốn làm một chút chuyện mà khó thật!
Hàn Đông phiền muộn thở dài một hơi.
Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh nhốn nháo, Hàn Đông không khỏi nhíu mày.
Vương Lập Bình gõ cửa bước vào, nói:
- Thưa Chủ tịch, cựu Phó chủ tịch thành phố Kim đến.
Anh ta vừa nói xong thì đằng sau xuất hiện một người đầu tóc bạc phơ chen vào, vẻ mặt đầy tức giận.
Người này chính là cựu Phó chủ tịch thường trực thành phố Kim Hồng Tường, cũng chính là người lần này ngầm chuẩn bị phá hoại cuộc bầu cử Hàn Đông.
Hàn Đông không biết lão tìm mình để làm gì, hình như mình đâu có đắc tội với lão.
Đối với lão đồng chí này, Hàn Đông vẫn rất khách sáo, đương nhiên nếu ông già kia cậy già mà lên mặt thì Hàn Đông cũng không cần phải giữ thể diện cho lão nữa.
- Bác Kim, bác làm thế này là thế nào?
Hàn Đông bình thản thăm hỏi.
- Hừ, còn hỏi ta thế nào sao?
Kim Hồng Tường tức giận nhìn Hàn Đông, nói:
- Nghe nói Ủy ban nhân dân thành phố chuẩn bị sắp xếp kiểm tra sức khỏe miễn phí cho các lão đồng chí?
Hàn Đông nói:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
- Vấn đề? Tôi rất muốn biết, tại sao không có phần của tôi, không lẽ tôi không phải là cán bộ lão thành của thành phố Ninh Hải, hay do tôi già rồi, không còn khả năng gì nữa nên có thể phớt lờ?
Kim Hồng Tường giận dữ, nói:
- Lúc nãy tôi đi đến chỗ Vương Tĩnh, anh xem cô ta nói thế nào, cô ta nói tôi bình thường được hưởng bảo hiểm y tế nhà nước, danh sách kiểm tra sức khỏe vừa hay nhường lại cho người khác, đây là lập luận gì vậy?
Hàn Đông cũng có chút nghi ngờ, không rõ Vương Tĩnh nói chuyện với Kim Hồng Tường thế nào, không phải nói phải nghĩ cách làm cho Kim Hồng Tường đi kiểm tra sức khỏe và để lão kiểm tra một chút sao. Tại sao bây giờ Vương Tĩnh lại nói như vậy.
Lúc đó Vương Lập Bình đang đứng trước cửa, có vẻ hơi suy nghĩ, và đã rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng cười thầm:
- Trưởng ban thư ký thật là nắm rõ suy nghĩ của ông già Kim Hồng Tường, nếu có lợi, khẳng định lão sẽ chiếm lấy, tuyệt đối không chịu thiệt thòi, đối với ông già thích hưởng lợi này mà nói thì dùng cách khích tướng bây giờ còn hơn là tận tình khuyên bảo lão đi kiểm tra sức khỏe.
Bí thư thành ủy Lam Nghiệp tâm trạng buồn bực, trong dự liệu của ông ta, Hàn Đông có được ủng hộ của Phó bí thư thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đàm Vĩ thậm chí là tư lệnh viên khu phân quân Vũ Ba, đều có thể hiểu được, nhưng bây giờ Lôi Hữu Hạ và Quý Chính Phong cũng không ngờ đều đứng bên hắn ta rồi. Trước đó, Lam Nghiệp chuyên môn cùng Vương Vĩnh Ninh nói chuyện, chuẩn bị trong hội nghị này, mượn cơ hội phổ biến văn kiện tinh thần của Trung ương, đưa Phòng kiểm soát Thành ủy và Phòng kiểm soát Ủy ban nhân dân thành phố hợp lại, hợp lại cùng làm, như vậy thì có thể can thiệp tốt hơn công việc của phía Ủy ban thành phố bên kia.
Vốn lẽ Quý Chính Phong là đứng về phía Vương Vĩnh Ninh, lại thêm Vương Vĩnh Ninh nói vào cùng Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ của Ủy ban nhân dân thành phố bên này cùng dành được thống nhất, bởi vậy Lam Nghiệp cảm thấy sự việc lần này chắc không có vấn đề gì to lớn cả.
Ai ngờ, tình hình bây giờ căn bản không phải như vậy, Quý Chính Phong và Lôi Hữu Hạ còn trực tiếp đứng lên phản đối đề nghị của Chu Trạch Phi, bọn họ nên biết việc này là như thế nào, bởi vậy phản đối của bọn họ, trên tế Lam Nghiệp thấy chính là đứng phía Hàn Đông.
“Tên Hàn Đông , lại còn nhanh chóng giải quyết Quý Chính Phong và Lôi Hữu Hạ, quả nhiên là thủ đoạn tốt.”
Lam Nghiệp trong lòng buồn bực nghĩ đến.
Lần trước hội nghị thường vụ Hôi đồng nhân dân không thông qua bổ nhiệm cục trưởng Cục sự vụ ủy ban thành phố, đương nhiên là có duyên cớ của Lam Nghiệp trong đó.
Quan hệ của Lam Nghiệp và Chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Tạ Minh Huy rất tốt, cho tới nay hợp tác rất vui vẻ, lần trước mượn cơ hội giúp đỡ giải quyết công việc của con gái Tạ Minh Huy, Lam Nghiệp và Tạ Minh Huy cũng nói chuyện một chút, ngay sau đó trong hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân liền khiến Hàn Đông rất buồn bực một phen.
Bây giờ xem ra, Hàn Đông vì trong lòng tức giận, cho nên khai triển thủ đoạn đem Quý Chính Phong và Lôi Hữu Hạ làm tới, đây rõ ràng là một trận chiến muốn cùng Lam Nghiệp đấu đến cùng.
Vương Vĩnh Ninh cũng tức giận nhìn Quý Chính Phong một cái, anh ta cũng không ngờ Quý Chính Phong sao đột nhiên đứng ra phát biểu ủng hộ Hàn Đông.
Nhớ ngày hôm qua lúc gọi điện cho Quý Chính Phong, Quý Chính Phong cũng không biểu lộ thái độ khác gì ra ngoài, vốn lẽ Vương Vĩnh Ninh cho rằng Quý Chính Phong sẽ đợi mình sau khi phát biểu sẽ căn cứ theo thái độ của mình quyết định lựa chọn, nhưng anh ta bây giờ lại bắn lời trước, hơn nữa rất rõ ràng đứng về phía Hàn Đông, điều này khiến anh ta vô cùng tức giận, trong lòng suy nghĩ trăm lần cũng không có lời giải đáp, rút cuộc Hàn Đông làm thế nào lôi kéo được Quý Chính Phong, dường như hai người bọn họ bình thường vẫn đều khách khí, cũng không có gặp mặt riêng mà
Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Trương Bân Nam tham dự hội nghị trên mặt biểu lộ nụ cười hân hoan, trong lòng nghĩ :
“Hàn Đông quả nhiên không làm ta thất vọng, bất giác, lại có nhiều người như vậy ủng hộ hắn ta rồi. Lam Nghiệp ở thành phố Ninh Hải lâu như vậy, sự phát triển của thành phố Ninh Hải vẫn cứ đều đều không thay đổi, hoàn toàn không nắm bắt cuộc cải cách mở cửa của đất nước ta mấy năm gần đây không ngừng có cơ hội lớn đi sâu thực hiện những bước phát triển lớn, hơn nữa mâu thuẫn ở mọi mặt của thành phố Ninh Hải cũng rất nhiều, cho dù bây giờ vẫn chưa bộc lộ ra, nhưng sẽ có một ngày bộc phát ra, đến lúc đó thì không phải là vấn đề nhỏ nữa rồi.
Hàn Đông có nhiệt tình, có sức sống, có ý tưởng, hơn nữa không hoàn toàn là một kiểu chính khách, trong công việc còn muốn làm nên việc cho dân chúng, người như vậy nếu có thể chủ trì đại cục của thành phố Ninh Hải, chắc chắn đối với sự phát triển của thành phố Ninh Hải càng có lợi.”
Trương Bân Nam làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, con đường làm quan kỳ thực đã đi đến đích cuối, mà bây giờ ông ta vẫn còn ngồi trên vị trí này, tự hỏi nhiều nhất là nếu như làm được chút việc, hiện tại ông ta có thể không cần đi quản cách nghĩ và thái độ của người khác, chỉ cần dựa theo tiêu chuẩn giá trị của chính mình để cân nhắc tiến hành chọn lựa.
Trong mắt Chủ tịch hội đồng Tạ Minh Huy hiện lên tia sáng kinh ngạc, rất rõ ràng anh ta cũng không ngờ đến Hàn Đông chỉ thoáng cái đã dành được chỉ huy của bao nhiêu người như thế.
Phó bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vĩ Đàm một mặt nghiêm túc nói:
- Vừa nghe xong ý kiến của mấy vị đồng chí, tôi cũng có ý kiến này. Lần này lời nói của Tổng bí thư trước mặt toàn bộ hội nghị Trung ương, trong tâm tưởng theo nghiêm trị Đảng, làm như thế nào mới đạt được mục đích này, điều mấu chốt quan trọng nhất một là tăng cường giám sát, đồng thời do phòng kiểm soát Thành ủy, phòng Đốc tra Ủy ban nhân dân phối hợp, tôi cho rằng kiến nghị này vô cùng phù hợp với tình hình thực tế của thành phố chúng ta. Đương nhiên làm Chủ tịch ủy ban Kỷ luật, tôi cũng không dám chểnh mảng.
Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp trong lòng không thoải mái, hội nghị mở thành như vậy, hoàn toàn không có nghiêng về một bên như với tưởng tượng lúc đầu của ông, điều này khiến cho ông lại tiến thêm một bước nhận biết được chỗ lợi hại của Hàn Đông. Vốn lẽ lần này ông ta cũng tính là chuẩn bị làm tốt hoàn toàn rồi, ai ngờ còn không đạt đến mục đích.
- Ừm, theo nghiêm trị Đảng, đương nhiên cần tăng cường kỷ luật giám sát, không chỉ phát huy tác dụng của Kỷ luật, cũng cần phát huy tác dụng giám sát dư luận, giám sát quần chúng, phòng kiểm soát Thành ủy và Phòng kiểm soát Ủy ban nhân dân ngoài phương diện giám sát kỷ luật có thể phát huy tác dụng quan trọng ra, còn gánh vác công việc quan trọng khác, bởi vậy không thể đơn giản vì yêu cầu của giám sát kỷ luật mà đem hai ban ngành hợp lại được…
Lam Nghiệp nói đến đây, trên thức tế là hoàn toàn phủ nhận ý đề nghị của Trưởng ban tổ chức cán bộ Chu Trạch Phi.
Vẻ mặt của Chu Trạch Phi lúc này hơi ảm đạm, có điều rất nhanh liền khôi phục lại trạng thái bình thường.
Đương nhiên, trong lòng Chu Trạch Phi vẫn còn thấy rất thất vọng, phương án mà anh ta đề ra, vốn là chủ ý của Lam Nghiệp, nhưng một khi gặp phải có người phản đối, Lam Nghiệp liền rụt cổ chạy.
Kỳ thực thì cho dù Hàn Đông coi như là đưa Quý Chính Phong và Lôi Hữu Hạ kéo qua bên kia, lại thêm chuyện Trình Dũng đối chọi với Lam Nghiệp, Hàn Đông nhiều nhất cũng có thể dành được sáu phiếu của thường ủy, mà Lam Nghiệp và Vương Vĩnh Ninh nếu như liên thủ, thì sẽ có thể có được bảy phiếu hoàn toàn cầm trong tay, chuyện này hoàn toàn có thể thẳng lợi để thúc đẩy tiếp tục hành động.
Hơn nữa Tư lệnh viên phân quân khu Vũ Ba còn chưa biết có ủng hộ Hàn Đông không, cũng có thể nói, Hàn Đông có khả năng chỉ có thể nắm năm phiếu, căn bản là không thể ngăn được việc này.
“Xem ra Lam Nghiệp đối mặt với Hàn Đông, cũng cảm thấy áp lực rất lớn, việc gì đều biểu hiện rất cẩn thận. Cứ như vậy về sau, sớm muộn cũng có ngày bị Hàn Đông đánh bại, Hàn Đông con người như vậy, chỉ cần có một cơ hội nhỏ bé, thì cũng không ngừng phát triển, trưởng thành, đến lúc đó Lam Nghiệp muốn nhằm vào Hàn Đông hạ thủ, thì cũng không có dễ dàng như vậy.”
Hàn Đông tự nhiên cũng chú ý đến vẻ mặt không thoải mái của Chu Trạch Phi, nhưng hắn vẫn còn dự tính của hắn, trên phương diện việc này, tạm thời lùi một bước cũng là tốt.
Tiếp sau đó Lam Nghiệp nhằm vào nghiêm trị Đảng làm thế nào phát huy kỷ luật, giám sát quần chúng và dư luận phát biểu quan trọng, những thứ này nói ra cũng là cả một bài bản đấy, nhưng phương pháp thực tế cũng không có gì.
Việc quan trọng nhấtcũng không có đạt được mục tiêu, hội nghị mở về sau cũng bàn chuyện vô vị thôi.
Có điều trong lòng đám người, đều cảm thấy tâm trạng của Lam Nghiệp có chút rất kỳ quái, gặp chút lực cản, sao lại giống như con rùa rụt cổ rồi, đây không giống tác phong của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy.
Sau khi tan họp, Lam Nghiệp bảo thư ký đứng ở cửa đợi Chu Trạch Phi, mời anh ta đến văn phòng của mình.
- Trạch Phi đối với hội nghị lúc nãy còn có chút nghĩ không thông hả?
Lam Nghiệp đẩy điếu thuốc qua, thản nhiên nói.
Chu Trạch Phi gật đầu nói:
- Bí thư Lam, tôi cảm thấy cho dù Quý Chính Phong và Lôi Hữu Hạ ủng hộ Hàn Đông, nhưng hội nghị hôm nay, vẫn có thể căn cứ theo phương hướng phát triển bình thường tiếp tục làm mà, anh sao lại…
Lam Nghiệp xua xua tay bình thản nói:
- Uhm, điểm này kì thực tôi cũng không biết nữa, có điều việc này cũng không thể ổn định, Hàn Đông mặc dù vô tình lôi kéo được vài người này, nhưng hắn ta cũng không thay đổi được trời, thời gian trước tôi và Bí thư Tỉnh ủy Tào nói qua vài lần, tôi đã biểu đạt đầy đủ nhận thức và ý tưởng đối với bộ máy thành phố Ninh Hải, cũng đạt được ủng hộ của Bí thư Tào, có vài người lập trường không kiên định, cả ngày tư tưởng cũng không để vào công việc, tôi thấy tốt nhất là sớm một chút cho thay vị trí dưới mông đi, cũng tiện để người muốn làm việc đến làm.
Chu Trạch Phi vừa nghe liền hiểu rõ sự tình, hóa ra Lam Nghiệp đã thông qua Bí thư Tỉnh ủy Tào Hồng Vị, quyết định đem Bí thư Đảng ủy Công an điều đi, nếu như có thể đổi thành người biết nghe lời, đến lúc đó có thể thêm một sự ủng hộ rồi.
Hiện tại Trình Dũng vẫn là Bí thư Đảng ủy Công an, nhưng tư tưởng của anh ta quả thật cũng không để tâm vào công việc lãnh đạo thế nào, kiểm sát toà án thế nào, điều này dẫn đến Lâm Dũng trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng cục Công an thành phố dễ dàng đem Cục Công an này nắm chặt chẽ trong tay.
Lam Nghiệp lúc này lại nói:
- Ngoài ra, chức Cục trưởng Cục Tài chính, đến lúc đó Tỉnh ủy sẽ có sắp xếp tốt, chúng ta có thể từ từ mà làm việc lớn.
Thành phố Ninh Hải là thành phố cấp phó tỉnh, Cục Tài chính thuộc cấp dưới của Ủy ban nhân dân đương nhiên là đơn vị cấp Phó giám đốc sở, Cục Tài chính là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, kỳ bổ nhiệm này đương nhiên là do Tỉnh ủy thảo luận quyết định. Đương nhiên, thành phố Ninh Hải cũng là có quyền đề cử rất lớn, nếu như trong tỉnh không quản họ mà là trực tiếp để bổ nhiệm, vậy thì thành phố Ninh Hải cũng không có được nửa biện pháp.
Chu Trạch Phi bây giờ cuối cùng đã hiểu rõ, hóa ra Lam Nghiệp cũng không phải là muốn lùi bước, kì thực ông ta cũng vẫn đang dùng sức, nếu như đúng như lời ông ta nói, Tỉnh ủy đối với bộ máy của thành phố Ninh Hải tiến hành cải tổ, đồng thời cũng đưa Cục trưởng Cục Tài chính của Ủy ban nhân dân thành phố xuống, vậy thì đối với Lam Nghiệp mà nói, tuyệt đối là một việc tốt, chỉ đơn thuần là Cục trưởng Cục Tài chính vị trí này, chỉ cần nắm trong tay, thì cũng tương đương với việc bóp cổ Hàn Đông rồi, đến lúc đó muốn xử lý Hàn Đông cũng không có gì khó khăn cả rồi.
“ Xem ra rút cuộc gừng càng già càng cay, Lam nghiệp không lên tiếng làm được không ít việc, hơn nữa ông ta được sự ủng hộ của Bí thư Tỉnh ủy Tào, vậy thì ở địa bàn tỉnh Giang Việt này, Hàn Đông càng thêm nửa bước khó đi rồi.”
Chu Trạch Phi trong lòng dường như lấy lại được tia hy vọng.
Mặc dù phía sau của Hàn Đông bối cảnh cực mạnh, nhưng Bí thư Tỉnh ủy Tào Hồng Vị có thể là một chư hầu, đồng thời cũng là một trong những nhân vật có thế lực mạnh ở trong nước, nếu như ông ta muốn ra tay giúp đỡ Lam Nghiệp, thì những ngày tháng của Hàn Đông tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Truyện convert hay : Phượng Lệ Cửu Thiên, Nữ Vương Vạn Vạn Tuế