Ngày mùng bốn tháng ba, hội chợ việc làm thành phố Ninh Hải được tổ chức tại trung tâm triển lãm quốc tế. Tham gia lần này sẽ bao gồm các doanh nghiệp của toàn thành phố, các đơn vị xung quanh thành phố, và hội nghị lần này khác với năm trước là phòng nhân sự ban Tổ chức cán bộ thành phố Ninh Hải làm một gian tuyển dụng sinh viên tới làm việc tại cơ sở của thành phố Ninh Hải. Như gian tuyển dụng giới thiệu, lần này thông báo tuyển dụng sinh viên, tất cả sinh viên đều làm quan thôn, đến một cơ sở thuộc thành phố Ninh Hải một thời gian ngắn, sau đó Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đánh giá, lựa chọn những người ưu tú đưa tới các cơ quan cấp huyện để bồi dưỡng.
Việc này, đương nhiên là do Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, phòng nhân sự thành phố Thi Quốc Lương làm ra, việc tuyển sinh viên làm quan thôn vốn là do anh ta phụ trách, bởi vậy anh ta nói một chút cùng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Chu Trạch Phi, Chu Trạch Phi cũng không quan tâm, vì vậy để anh ta toàn quyền phụ trách.
Chu Trạch Phi vốn nghĩ, Thi Quốc Lương cũng không có việc gì làm, anh ta là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, trưởng phòng nhân sự thành phố, cho dù anh ta muốn làm, phỏng chừng cũng làm không ra cái gì lớn lao, căn bản cũng không có những ủng hộ phía trên, chỉ lãng phí sức lực. Thế cục hiện tại của Thành ủy, nhân tố lớn nhất không ổn định là từ Hàn Đông, người đó hiện tại vẫn là Quyền Chủ tịch thành phố, cũng rất cứng rắn, mạnh mẽ làm ra không ít chuyện, hiện tại đã làm được cuộc tuyển cử đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, như vậy khẳng định sẽ càng không e dè, đến lúc đó sẽ đụng đầu với Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp ngày càng nhiều. Mà anh ta là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, phải có đủ bản lĩnh đối phó, kiên quyết không thể để Hàn Đông tác động quá nhiều đến vấn đề nhân sự.
“Hừ, sinh viên làm quan thôn, hãy để Thi Quốc Lương chơi đi, nếu lãnh đạo đều gây dựng từ trong thôn, vậy không biết bao giờ mới có được”
Chu Trạch Phi mặc dù là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng theo ông ta sinh viên làm quan thôn giá trị hơn thực tế, cơ bản cũng không đáng để làm chuyện này, mà Thi Quốc Lương sở dĩ nhắc tới chuyện này, chỉ e cũng là vô công tìm việc, cố thể hiện anh ta là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ mà thôi.
Về phương diện sinh viên làm quan thôn, Thi Quốc Lương nhận được chỉ thị của Hàn Đông, đương nhiên phải nghĩ biện pháp làm tốt, mà thái độ Chu Trạch Phi như vậy, vô hình, khiến Thi Quốc Lương đỡ đi rất nhiều khó khăn, nói cách khác, nếu Chu Trạch Phi coi trọng chuyện này, như vậy Thi Quốc Lương anh ta không có khả năng làm ra trò trống gì rồi.
Mặc dù trong tay Thi Quốc Lương không có nhiều thực quyền, nhưng anh ta làm Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, trưởng phòng Nhân sự thành phố, cán bộ cấp Giám đốc sở, đối với công nhân viên chức cán bộ bình thường mà nói, vẫn có lực ảnh hưởng không nhỏ, vì vậy đối với việc Thi Quốc Lương bố trí công việc, các nhân viên liên quan đều cẩn thận tỉ mỉ thực hiện, liên kết nhanh chóng với các gian hàng, tài liệu quảng cáo được in ra để tuyên truyền.
Chỉ có điều, những công việc này phần lớn nhân viên đều hiểu được, chuyện sinh viên làm quan thôn này, trên cơ bản không có bao nhiêu tiền đồ ở thành phố Ninh Hải, bởi vậy tuy rằng làm theo sự sắp đặt của Thi Quốc Lương, nhưng sâu trong lòng lại không thể nhiệt tình.
- Trưởng phòng Vương, anh nói xem lần này chúng ta có thể tuyển được bao nhiêu người?
Một tên mập cười ha hả hỏi Phó cục trưởng phòng tổ chức nhân sự Vương Hoành Bác.
Vương Hoành Bác đeo một đôi kính, bộ dáng nhã nhặn, ông ta rít một hơi thuốc nói:
- Tuyển được bao nhiêu người, vậy phải xem bản lãnh của các cậu rồi, các cậu trước sau giữ vững tinh thần, nhất định phải làm việc thật tốt.
Người đàn ông nhấn mạnh nói:
- Trưởng phòng Vương, anh cũng không phải không biết, có mấy sinh viên tình nguyện tới thôn làm đâu, người ta đều hướng tới thành phố, thật sự muốn bọn họ làm việc ở thôn một năm hay nửa năm, chỉ e nửa đường bỏ cuộc. Tôi nghe nói năm trước tuyển vài sinh viên, hoặc là nhờ quan hệ mà đi, hoặc là từ chức, bây giờ trong thôn cũng không còn lại một người.
Vương Hoành Bác nghiêm mặt nói:
- Chuyện này, vẫn chỉ là mới bắt đầu, đang ở giai đoạn tiếp cận, có chỗ không hoàn thiện cũng là điều rất bình thường, kỳ thật sinh viên bây giờ, vẫn có rất nhiều người có lý tưởng khát vọng, mấu chốt là chúng ta phải xây dựng cho bọn họ một môi trường học tập và phát triển, làm cho bọn họ thấy được hy vọng trong tương lai, như vậy bọn họ có thể an tâm rèn luyện ở cơ sở.
Ông cũng là người có lòng mà, chỉ tiếc ông chỉ là một Phó cục trưởng phòng nhân sự, mà kỳ thực quyền lực của phòng nhân sự thành phố về vấn đề nhân sự cũng không lớn, bởi vậy cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Thường ngày Vương Hoành Bác rất hòa đồng với mọi người, bởi vậy các đồng nghiệp cũng thích nói chuyện phiếm với ông ta. Bây giờ lại ở bên ngoài, vậy càng không có gì phải e dè rồi. Dù sao gian hàng tạm thời cũng rất ít thanh niên trẻ tuổi xem, bởi vậy vài người liền vây quanh Vương Hoành Bác nói chuyện phiếm.
- Trình độ lý luận của trưởng phòng Vương chúng ta không có cách gì sánh kịp, tuy nhiên những việc ông vừa mới nói, phải thực sự được xác thực mới được.
Một phụ nữ trẻ tuổi mũi đầy mụn cười ha hả nói.
Vương Hoành Bác thở dài một cái nói:
- Sự thật là vậy, tuy nhiên sự việc phải thực hiện từng bước. Hiện tại chưa được coi trọng, sau này không chừng sẽ được coi trọng…
- Xin hỏi, đăng ký tham gia sinh viên làm quan thôn, có điều kiện gì không?
Một nam sinh mặc âu phục tiến lên hỏi.
Trong tay cậu ta cầm một sấp giấy tờ, phỏng chừng là sơ yếu lý lịch.
Thấy tên mập còn muốn khoe khoang, Vương Hoành Bác liền nghiêm mặt nói:
- Được rồi, việc này không phải là chuyện của chúng ta, mau làm việc đi.
Tên mập thấy thế cười ha hả, cầm lấy tài liệu tuyên truyền đưa cho học sinh mặc âu phục nói:
- Điều kiện cụ thể là phải tốt nghiệp đại học chính quy và có chứng nhận học vị, đương nhiên với ứng viên đặc biệt ưu tú, điều kiện có thể nới rộng hơn.
- À
Sinh viên mặc âu phục tiếp nhận tài liệu giới thiệu, nghiêm túc xem trong chốc lát, ngẩng đầu hỏi tên mập:
- Vậy xin hỏi, đối với việc sinh viên bồi dưỡng quan thôn, ở thành phố có phương án cụ thể hay không?
Tên mập trong lòng rất buồn bực, người sinh viên trước mặt da mịn thịt mềm, phỏng chừng cậu ta cũng là quá rảnh rỗi sinh nhàm chán, mới tùy tiện tới hỏi mà thôi, nhìn dáng vẻ cậu ta, không có khả năng tình nguyện tới làm việc trong thôn. Tuy nhiên tên mập cũng đang rảnh rỗi, vừa lúc có người tới hỏi, liền khoác lác một hồi với học sinh kia.
Những nhân viên bên cạnh thấy bộ dáng anh ta như vậy, đều cười thầm, biết anh ta hoàn toàn là làm trò cười.
- Nghe anh nói nhiều như vậy, tôi vẫn không rõ ở thành phố sắp xếp bồi dưỡng sinh viên làm quan thôn như thế nào?
Sinh viên mặc âu phục cau mày hỏi.
Nụ cười trên mặt tên mập lập tức đóng băng, tiểu tử này hoàn toàn không nể mặt mình.
- Tôi nói với cậu nhiều như vậy vẫn chưa hiểu sao?
Tên mập mất hứng, đôi mắt híp thành một đường nhỏ, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường, những sinh viên như vậy không có kinh nghiệm xã hội, cộng đồng vẫn còn phải gánh chịu.
- Anh quả thật cũng không nói rõ gì mà.
Bộ dáng tên mập chăm chú
- Sinh viên làm việc ở thôn, hẳn là một việc tốt, nhưng nếu không có cơ chế bồi dưỡng hoàn thiện mà nói… tôi nghĩ rất nhiều người sẽ không tự nguyện đi đâu.
- Ha ha, cậu không muốn đi, chỉ e là khó không ăn được
Tên mập trả lời mỉa mai
- Nói nhiều như vậy, còn không phải là kiếm cớ sao?
Sinh viên mặc âu phục lộ ra vẻ mặt thất vọng, lắc lắc đầu chuẩn bị rời đi.
- Cậu sinh viên này chờ tôi, tôi giải thích cho cậu một chút’
Một giọng nói trầm ổn truyền đến.
Sinh viên mặc âu phục hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi tươi cười, vẻ mặt ôn hòa, ở bên cạnh anh ta, còn có một người đàn ông trung niên, xem ra hình như là lãnh đạo.
- Anh là…
Tên mập định chất vấn Hàn Đông là ai, tuy nhiên nhìn thấy Thi Quốc Lương bên cạnh Hàn Đông, lại nhớ lại bộ dáng có vẻ quen thuộc của Hàn Đông, lập tức liền nghĩ tới Chủ tịch thành phố đương nhiệm Hàn Đông, sắc mặt liền tái đi.
Vương Hoành Bác chợt đứng lên, muốn tiến lên hàn huyên, tuy nhiên thấy Hàn Đông khoát tay, ông ta lập tức ngoan ngoãn đứng một chỗ.
Sinh viên mặc âu phục vừa rồi cảm thấy những nhân viên vừa rồi làm việc lơ đãng dường như thay đổi, tuy rằng cảm thấy hơi dị thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà nhìn về phía Hàn Đông hỏi:
- Anh cũng là người cục nhân sự sao?
Hàn Đông cười cười nói:
- Tôi không làm việc ở phòng nhân sự, nhưng tôi chỉ muốn cho cậu hiểu vấn đề tốt hơn, vừa rồi cậu cũng nhắc tới cách bồi dưỡng, ở thành phố quả thật có làm được cho địa phương hay không, nhưng…
Hàn Đông trong lúc trả lời sinh viên mặc âu phục này, còn đem trình bày ý tưởng của mình về vấn đề này một chút.
Sinh viên kia nghe nghe, vẻ mặt trang trọng, còn lấy bút ghi chép nghiêm túc, và còn tranh thủ cơ hội hỏi một chút những chỗ chưa rõ ràng.
Hàn Đông cũng tận lực trả lời, và cổ vũ cậu ta ghi danh sinh viên thành phố Ninh Hải vào kế hoạch làm quan thôn
Tên mập đứng một bên nghe, trong lòng không ngừng sợ hãi, cậu ta không biết thái độ đối đãi vừa rồi của cậu ta đối với sinh viên kia có bị Hàn Đông thấy hay không, mặt khác thấy bộ dáng của Hàn Đông, có vẻ rất hài lòng với sinh viên kia, nói không chừng người này thật sự ghi danh, đến lúc đó được Hàn Đông ưu ái, vậy tương lai người này sẽ gây cho mình phiền toái hay không.
Sinh viên mặc âu phục đóng sổ lại, hướng Hàn Đông nói:
- Cảm ơn ngài, xem ra ngài nhất định là người ban Tổ chức cán bộ thành phố Ninh Hải, đối với sự việc sinh viên làm quan thôn hiểu rõ như vậy, nghe ngài nói như vậy, tôi càng có lòng tin rồi, bây giờ tôi sẽ ghi danh.
Nhìn thấy micro, camera xung quanh, sinh viên mặc âu phục ngẩn người, sắc mặt lập tức hơi ửng hồng.
Lúc này một nữ phóng viên hướng cậu ta mỉm cười một chút, sau đó hướng Hàn Đông hỏi:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi là phóng viên Báo Chiều Ninh Hải, Tiếu Yến
- Hả…
Sinh viên mặc âu phục thốt lên một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ
“Người này… không ngờ anh ta là Chủ tịch thành phố, không thể nào? Thoạt nhìn người này so với mình chỉ lớn hơn mấy tuổi, vậy mà đã cùng một cấp bậc với cha rồi sao?”
Ha ha, sinh viên mặc âu phục là ai đây?
Quan sát cẩn thận, Trần Hạo Thăng cuối cùng xác nhận người cục Công an thành phố Ninh Hải không đi cùng mình, anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần anh ta về tới Yến Kinh, như vậy vấn đề an toàn sẽ không phải là vấn đề lớn.
Về phần nhiệm vụ lần này, anh ta không có bất cứ hy vọng gì rồi. Tiền lần trước Đầu to ứng ra, anh ta chuẩn bị bồi thường gấp đôi, nếu thật không được, anh ta cũng đành phải về với ông bà tổ tiên.
Sống ở Yến Kinh lâu như vậy, Trần Hạo Thăng cũng hiểu được, bản thân mình chỉ là một nhân vật nhỏ, một khi cuốn vào một sự kiện phức tạp, chắc chắn không có quả ngon để ăn, để lúc đó chỉ e là chết như thế nào cũng không biết.
Lá gan của anh ta kỳ thật rất nhỏ, ở thành phố Ninh Hải vừa bị viên cảnh sát mặt đen cho một trận, sau đó lại chuyện ở sân bay, hơn nữa viên cảnh sát mặt đen nói với anh ta sẽ có người tìm Đầu to gây phiền toái, Trần Hạo Thăng hoàn toàn tin rằng sau lưng Bạch Vũ Giai chắc chắn có người chống đỡ. Với tình huống này, bản thân mình còn dính líu vào, vậy không phải muốn chết hay sao?
Có lẽ người đứng sau Đầu to thế lực hùng mạnh, nhưng anh ta cùng với mình không có quan hệ gì, nói không chừng đến lúc xảy ra sự việc, chính mình sẽ trở thành con cừu thế tội, vậy càng bi thảm rồi.
Một hồi suy tư, rất nhanh máy bay đã tới Yến Kinh ròi, từ từ dừng lại ở sân bay Yến Kinh
Trần Hạo Thăng vác ba lô đi ra sân bay, trong ba lô chỉ có một chiếc camera trống không, cuộn phim và các thứ khác đã bị tiêu hủy.
- Trần Hạo Thăng…
Bỗng nhiên phía trước có người gọi tên anh ta.
Trần Hạo Thăng sửng sốt, nhìn sang hướng âm thanh truyền đến, thấy có hai người lạ.
Nhìn bộ dạng cao lớn thô cạch của hai con người xa lạ đó, hơn nữa lại đứng cà lơ phất phơ, vừa nhìn thấy cũng biết không phải là người tốt.
Trần Hạo Thăng trong lòng lo lắng, rất nhanh quay mặt sang hướng khác.
Tim y sợ hãi đập không ngừng: “không phải là vì mình mà tới chứ, chẳng lẽ là người cục công an thành phố Ninh Hải liên hệ với người bên này, hai người kia đứng ở đây chờ mình”.
- Cậu chạy cái gì, làm bộ không biết à
Thấy Trần Hạo Thăng quay đi hướng khác, hai người xa lạ nhanh chóng di chuyển tới gần, một tên râu quai nón ôm lấy Trần Hạo Thăng:
- Đi thôi, chúng ta lâu rồi không gặp mặt nhau.
- Anh là ai, tôi không biết anh
Trần Hạo Thăng run như cầy sấy nói, nhưng trong lòng thì hối hận muốn chết, anh ta hiểu rằng hai người này xuất hiện, phỏng chừng cũng là vì chuyện mình theo dõi Bạch Vũ Giai mà tới.
Anh ta đã đoán đúng, hai người kia đúng là vì chuyện này mà đứng chờ anh ta.
Hóa ra Lâm Dũng vì thấy Trần Hạo Thăng ngoan ngoãn hợp tác, liền sắp xếp cảnh sát đưa anh ta tới sân bay, nhìn anh ta lên máy bay. Sau đó Lâm Dũng gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương biết.
Lần trước tại Yến Kinh, Lâm Dũng đã cùng chơi với Hàn Mạn Lương, tính cách của anh ta rất được Hàn Mạn Lương yêu mến, bởi vậy hai người trao đổi điện thoại cho nhau.
Trong điện thoại, Lâm Dũng cũng không nói rõ điều gì, chỉ nói qua chuyện này với người ta một chút, để Hàn Mạn Lương tiếp đón thật tốt. Anh ta không biết Hàn Đông có nói chuyện cụ thể với Hàn Mạn Lương không, nhưng lại nói cho Hàn Mạn Lương biết người này đắc tội với lãnh đạo, tin rằng Hàn Mạn Lương sẽ hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Cứ như vậy, cũng khiến Trần Hạo Thăng khổ sở vô cùng.
Bị hai người kèm hai bên, Trần Hạo Thăng bị dẫn tới một nhà khách, trong nhà khách đang chiếu một số hình ảnh cấm trẻ con xem, trong hình Trần Hạo Thăng đương nhiên là trần truồng, lúc thì cùng phụ nữ khỏa thân quấn quýt, lúc lại cùng nam nhân quấn quýt.
Toàn bộ quá trình, khiến Trần Hạo Thăng khốn khổ không chịu nổi, ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có.
Anh ta làm không ít vụ theo dõi chụp ảnh lén, cũng thật không ngờ có một ngày, chính mình lại lưu lại những hình ảnh và ảnh chụp khó chịu như thế.
Từ nhà khách đi ra, Trần Hạo Thăng chưa trở về chỗ anh ta thuê nhà, anh ta lấy sim trong điện thoại ra vứt xuống thùng rác ven đường, sau đó trực tiếp tới ngân hàng lấy tất cả tiền trong thẻ, tiếp theo đi thẳng tới nhà ga, anh ta muốn chạy trốn khỏi thành phố này, từ nay về sau nơi này không có người nào là Trần Hạo Thăng.
Trần Hạo Thăng mất tích, cũng là điều khiến Đầu to rất buồn bực.
Buổi tối Đầu to gọi điện thoại vài lần cho Trần Hạo Thăng, muốn biết một chút tình hình của anh ta, nhưng điện thoại vẫn không ai nghe.
- Tiểu tử này đớp cứt đi
Đầu to tức giận nói
- Đợi nó trở về, bố khiến nó đẹp mặt
Chuyện Đầu to tính toán xử đẹp Trần Hạo Thăng còn chưa có làm, chính anh ta lại sắp xảy ra chuyện.
Buổi tối ngày hôm sau, Đầu to cùng Mã Bình Nguyên ăn cơm tại Túy Kim Cung, sau khi ăn tối, vừa đi xuống lầu lấy xe, vừa tới bên cạnh xe của mình, một đòn bổ trúng bờ vai gã ta, sau đó gã ta lại bị chém tầm mười đao.
Đưa tới bệnh viện, Đầu to mặc dù không chết, nhưng cũng không khác người chết là mấy, bởi vì thần kinh bị tổn thương nặng, gã ta về sau chỉ có thể nằm liệt trên giường há miệng, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Mã Bình Nguyên qua một ngày mới biết Đầu to xảy ra chuyện, biết Đầu to hoàn toàn bị tàn phế, anh ta cảm thấy hơi tiếc, dù sao Đầu to là người lòng lang dạ sói, đối với Mã Bình Nguyên rất hữu dụng. Chỉ tiếc người trong giang hồ trôi nổi, sao có thể không bị chém, Đầu to bị phế, thậm chí ngay cả người tập kích chính mình như thế nào gã ta cũng không biết.
Đương nhiên, phế đi sẽ không ai theo gã ta, cũng không có ai báo thù cho gã ta.
- Ta giao việc Đầu to xử lý thế nào rồi?
Mã Bình Nguyên hỏi một người quan hệ khá tốt với Đầu to.
- Làm thế nào? Đã phái ai đi làm?
- Mã thiếu gia, đây vẫn luôn là việc Đầu to phụ trách, tôi cũng không biết rõ
Tên côn đồ vẻ mặt vô tội đáp.
Cậu ta nói rất đúng, sau khi Đầu to được Mã Bình Nguyên chỉ thị, cũng không giao cho người khác đi làm, mà tự mình tìm, cuối cùng xem xét tới Trần Hạo Thăng. Theo suy nghĩ của gã ta, cũng là vì Mã Bình Nguyên suy nghĩ, gã ta đoán rằng Mã Bình Nguyên cũng không muốn quá nhiều người biết chuyện của anh ta.
Kết quả như vậy, khiến cho Mã Bình Nguyên rất buồn bực, nhìn cả người Đầu to quấn toàn băng gạc, Mã Bình Nguyên sắc mặt u ám rời đi.
“Thật là xui xẻo, làm nửa ngày coi như công cốc”.
Mã Bình Nguyên rất tức giận, bất quá anh ta cũng sẽ không từ bỏ, anh ta chuẩn bị tìm người khác tiếp tục theo dõi điều tra Bạch Vũ Giai
Vừa căm hận Hàn Đông, vừa thèm muốn Bạch Vũ Giai khiến Mã Bình Nguyên trong lòng lúc nào cũng tựa như bị mèo cào, anh ta hận không thể dẫm nát Hàn Đông dưới chân, đồng thời chà đạp Bạch Vũ Giai dưới thân mình.
Chỉ tiếc, nếu muốn đạt được mục đích này cũng không dễ dàng như vậy, anh ta nhất định phải cố sức thêm nữa.
- Thật là xui xẻo, Đầu to bây giờ lại xảy ra chuyện.
Mã Bình Nguyên trong lòng rất khó chịu, cũng không phải vì Đầu to bị tàn phế, chủ yếu là bởi vì Đầu to bị phế làm chậm trễ việc của anh ta cho nên anh ta không thích.
Tâm trạng không tốt Mã Bình Nguyên liền tới Túy Kim cung, nơi này là đại bản doanh của anh ta, ăn cơm, giải trí, mọi thứ đều có, anh ta không chỉ ăn ở trong này, còn thường xuyên đem bằng hữu của mình tới chơi, thú chơi nhục dục, đương nhiên khoái hoạt vô cùng.
Nhìn má mì mang đến mỹ nữ, một đám quần áo hở hang, chuẩn bị tư thế khiêu gợi. Các cô đều mơ hồ biết thân phận của Mã Bình Nguyên, bởi vậy mỗi lần biết Mã Bình Nguyên đòi người, đều vô cùng hưng phấn, nếu có thể đi theo quý công tử, được anh ta nhìn trúng, vậy sau này có thể ăn sung mặc sướng, căn bản cũng không phải là vấn đề, hơn nữa địa vị ở Túy Kim cung cũng được đề cao, cũng không cần phải đi hầu hạ người khác nữa.
Mã Bình Nguyên nhìn từ trái sang phải một hồi, cũng không có hài lòng ai, trong đầu anh ta chỉ có hình ảnh của Bạch Vũ Giai
“Những người này, sao có thể so sánh cùng Bạch Vũ Giai”.
Mã Bình Nguyên buồn bực suy nghĩ trong lòng, phất phất tay.
Má mì thấy thế, biết tâm trạng Mã Bình Nguyên không tốt, nhướng mắt với những người đàn bà này, cũng không dám dông dài, mang theo một đám rời khỏi phòng.
Mã Bình Nguyên uống một ngụm rượu tây, suy nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Chưa đến nửa giờ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa
Trên mặt Mã Bình Nguyên hiện lên vẻ vui mừng, mau chóng đi ra mở cửa, một tay ôm lấy người phụ nữ ngoài cửa, ôm cô đặt lên giường, vội vã xốc váy ngắn của cô lên
- Nguyên thiếu gia, đừng nóng vội, đừng nóng vội…
Giọng nói nũng nịu, lại khơi dậy trái tim rực lửa của Mã Bình Nguyên, anh ta xé rách quần lót của cô, sau đó thở phì phó nhào tới.
Sau trận mưa gió, Mã Bình Nguyên châm một điếu thuốc, sắc mặt âm trầm.
Người phụ nữ sửa sang một chút, ngẩng đầu nhìn Mã Bình Nguyên nói
- Nguyên thiếu gia, anh làm sao vậy?
Người phụ nữ này cũng làm trong ngành giải trí trong nước, cũng có chút danh tiếng, tên là Vu Đông Lan, cô cũng là nghệ sĩ của công ty Hàn Mạn Lương, lúc trước so với Bạch Vũ Giai còn nổi tiếng hơn, chẳng qua sau này vì Hàn Đông mà thanh danh Bạch Vũ Giai lên cao, Vu Đông Lan lại thua kém, tuy nhiên qua mấy năm dốc sức làm, cũng có chút thanh danh, ở công ty Hàn Mạn Lương cũng là một trong những trụ cột, bên ngoài đồn cô sắp thay thế được vị trí Hoa Phương, trở thành người đứng đầu bảng ở công ty Hàn Mạn Lương
Vu Đông Lan mặc dù không xinh đẹp bằng Bạch Vũ Giai, càng thiếu đi khí chất thanh lịch, nhưng là đại mỹ nữ, huống chi lại là minh tinh. Mã Bình Nguyên muốn đoạt được Vu Đông Lan, ngoại trừ hai nguyên nhân trên, quan trọng hơn chính vì cô là người công ty Hàn Mạn Lương, có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bạch Vũ Giai, chinh phục được cô, có thể sẽ rất hiệu quả. Để chơi người phụ nữ này, Mã Bình Nguyên đã bỏ ra rất nhiều tiền, nói cách khác không chỉ vì một cú điện thoại mà khiến Vu Đông Lan vui vẻ chạy tới đây.
- Ông chủ, Vu Đông Lan lại đi Túy Kim cung
Một người đàn ông tóc húi cua đứng trước mặt Hàn Mạn Lương, cung kính nói.
- Ồ, người đã an bài xong chưa?
Hàn Mạn Lương trong tay cầm một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có. Vu Đông Lan nửa năm trước bắt đầu tiếp xúc với Mã Bình Nguyên, Hàn Mạn Nguyên đã sớm biết, hiện tại vừa lúc phải điều tra tới Mã Bình Nguyên. Anh ta không phải phái người đi lén chụp ảnh Bạch Vũ Giai và Hàn Đông sao, vậy gậy ông đập lưng ông, tuy nhiên đến lúc đó chuyện sinh ra bởi Mã Bình Nguyên, chắc chắn không chỉ là chuyện tình dục bê bối.
- Đã sắp xếp xong xuôi
Người đàn ông tóc húi cua khom người nói.
Truyện convert hay : Thần Bếp Cuồng Hậu