Tạ Kiên lần này ngã không nhẹ, ngoại trừ gãy mất hai cái răng, da miệng cũng bị chính mình cắn phải, máu từ miệng chảy ra, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Y bối rối một chút lập tức phản ứng lại, lửa giận ngập trời, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra, la lối gọi người tới.
Vừa rồi một đá của Lưu Thiết Quân khiến cho Tạ Kiên nhận ra được, luận về võ lực bản thân y khẳng định không phải là đối thủ của tài xế kia, huống chi đối phương còn có ba người.
Cho nên dù mình có xe Ferrari cũng không thể cùng mấy người này đấu vũ lực, nhanh chóng gọi người tới giúp mới đúng.
Hàn Đông lúc này cũng xuống xe, lạnh lùng đứng một bên, đối với hành vi của một số tiểu tử con nhà có tiền, hắn là hiểu rõ, mấy người này tự cho rằng nhà có chút tiền liền kiêu ngạo vô cùng, đua xe, đánh người, không từ việc gì. Vừa rồi vốn là lỗi của tên đó, y còn níu lấy Lưu Thiết Quân muốn đánh, cho nên Hàn Đông không kiềm nổi cho Lưu Thiết Quân đánh lại.
Vương Lập Bình ở bên cạnh liền gọi cho Phó cục trưởng Cục Công an thành phố, Chi đội trưởng Chi đội cảnh sát giao thông thành phố Ngụy Lương Hồng báo cáo tình hình, Ngụy Lương Hồng cũng giật cả mình, khẩn trương nói:
- Trưởng phòng Vương yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người qua đó xử lý ngay.
Để điện thoại xuống, Ngụy Lương Hồng âm thầm tự chúc mừng.
“May là Chủ tịch thành phố Hàn không có chuyện gì, nếu không thì phiền phức rồi, Xem ra sau này phải tăng cường xử lý vi phạm giao thông mới được.”
Thân trong quan trường, bất cứ lúc nào cũng cần thấy một hiểu ba, đặc biệt là chuyện liên quan đến lãnh đạo, càng cần phải đầu óc linh hoạt, xảy ra một chuyện phải nghĩ ngay đến những chuyện liên quan, vào lúc lãnh đạo chưa dặn dò phải nghĩ tới thậm chí phải làm cho xong, vậy mới có tiền đồ.
Ngụy Lương Hồng làm ở hệ thống Cục Công an đã nhiều năm, có quan hệ không tệ với Lâm Dũng, tuy y vẫn chưa trực tiếp dựa vào Hàn Đông nhưng vì Lâm Dũng hiện tại là thân tín đáng tin của Hàn Đông, cho nên trong lòng y cũng tự coi mình là thân tín của Hàn Đông.
Theo như Ngụy Lương Hồng xem xét, Lâm Dũng làm việc cùng Hàn Đông, thăng tiến trong tương lai khẳng định không có vấn đề, mà sau khi y thăng tiến, bản thân mình có thể tiến thêm một bước nữa không thì cần có thành tích nhất định để xem xét. Đương nhiên, nếu có thể sớm dựa vào Hàn Đông, vậy thì chỉ cần Hàn Đông có nhu cầu, vậy mình cho dù thành tích tầm thường muốn được đề bạt cũng không có vấn đề gì.
Việc do người làm, mấu chốt là một chữ người, mối quan hệ của người xử lý tốt, thì không có chuyện không làm được.
Tai nạn xe nhỏ lần này, điều kiện tiên quyết là Hàn Đông chưa xảy ra chuyện, đối với Ngụy Lương Hồng mà nói chính là một cơ hội lớn, đến lúc đó y tổ chức hoạt động chỉnh lý một chút giao thông toàn thành phố, nói không chừng có thể thành công dựa vào Hàn Đông, cho dù nhất thời không thể trở thành thân tín của Hàn Đông, có thể khiến Hàn Đông coi trọng cũng là không tệ, cơ hội trong tương lai cũng không ít.
Cho nên Ngụy Lương Hồng vừa nhận được điện thoại của Vương Lập Bình, liền quyết định đích thân dẫn người đến xử lý.
“Hừ, báo cảnh sát, ông cho các người chết thật khó coi.”
Trong lòng Tạ Kiên cháy lên ngọn lửa tức giận, không chỉ chiếc xe bị đụng thành như vậy, bản thân bị đánh đến mất hai cái răng, không chơi chết kẻ lái xe Jetta kia, y sẽ không mang họ Tạ.
Sau khi Vương Lập Bình gọi điện thoại cho Ngụy Lương Hồng, lại gọi điện thoại cho Sở Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, kêu bọn họ sắp xếp một chiếc xe khác đến đón Hàn Đông.
Dù sao xe Jetta vừa va chạm một chút với chiếc Ferrari kia, còn phải đợi cảnh sát giao thông đến khám nghiệm hiện trường, cho nên cho dù xe Jetta bị hỏng không nghiêm trọng nhưng cũng không thể lái đi.
Qua chừng mười phút, hai chiếc xe cảnh sát réo còi đến, nhưng là Phó cục trưởng Cục Công an quận Thự Quang - Chu Thế Thủy nhận được điện thoại báo cảnh sát của Tạ Kiên mà dẫn người tới.
Trên mặt Tạ Kiên lộ ra nụ cười đắc ý, đón Chu Thế Thủy, hung hăng nói:
- Phó cục trưởng Chu, tên đó không chỉ đụng xe của tôi, còn đánh tôi, đánh gãy hai cái răng của tôi, ông nhất định phải thay tôi trút giận.
Hàm răng của y bị đánh gãy hai cái, môi cũng sưng phồng lên, như treo một cây xúc xích, nói chuyện không rõ ràng, dáng vẻ rất buồn cười.
Chu Thế Thủy nói:
- Cậu Tạ yên tâm, tôi sẽ tiếp đãi bọn họ thật tốt.
- Vậy là tốt, nơi này giao cho ông, tôi đi bệnh viện trước.
Tạ Kiên nói, liền ngồi lên phía sau xe cảnh sát kia.
Chu Thế Thủy dặn dò cảnh sát lái xe:
- Tiểu Vương, anh nhanh chóng đưa cậu Tạ đến bệnh viện, chỗ này để cho chúng tôi là được rồi.
Giữa Ferrari và Jetta, Chu Thế Thủy đương nhiên phải chọn Ferrari rồi, còn trách nhiệm sự cố này là ai, y không quan tâm nhiều như vậy, lại nói, chuyện ở đây cũng không phải mình quyết định.
Thấy hành vi của Chu Thế Thủy, Hàn Đông hừ một tiếng.
Vương Lập Bình liền bước nhanh về phía trước, nói:
- Cậu ta không thể đi, là đương sự, cần phải ở đây phối hợp điều tra rõ ràng mới được.
Chu Thế Thủy trừng to mắt, quát:
- Anh tưởng anh là ai, ngoan ngoãn ngồi ở đây, lát nữa chúng tôi sẽ điều tra anh cẩn thận.
Cảnh sát bên cạnh cũng cười ha hả theo, bọn họ cảm thấy tên tiểu tử này, đầu óc khẳng định có vấn đề, rõ ràng nhóm người mình tới là để giúp Tạ Kiên, chẳng lẽ anh ta còn muốn được đối đãi công bằng sao?
Vương Lập Bình nghiêm mặt, nói:
- Các anh chấp hành pháp luật kiểu gì thế, trình tự chấp pháp cơ bản cũng không tuân theo sao?
Ở bên cạnh Hàn Đông bấy lâu, Vương Lập Bình cũng dần dần bồi dưỡng được một chút khí thế của cấp trên, đương nhiên loại khí thế này chỉ là nhắm vào người có cấp thấp hơn y.
Hiện tại Vương Lập Bình tức giận, khiến Chu Thế Thủy cảm thấy một cảm giác không giận mà uy, y sửng sốt một lát lập tức cười lạnh lùng, nói:
- Chúng tôi chấp pháp thế nào liên quan gì đến anh, đánh người rồi còn kiêu ngạo như vậy, vừa nhìn đã thấy không phải người tốt.
Hàn Đông ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, xã hội này người nào cũng có, Chu Thế Thủy là một cán bộ cấp Trưởng phòng, đối mặt với một cậu ấm lái xe Ferrari, khẳng định là hết sức nịnh nọt, chuyện như vậy, cho dù anh muốn quản lý cũng quản lý không hết, do đó cách tốt nhất là tăng cường xây dựng chế độ, xây dựng đội ngũ, tăng cường giám sát hữu hiệu mới được.
- Mẹ nhà mày, tên nhóc muốn chết à.
Lúc này Tạ Kiên đã rất giận, lấy côn từ tay một cảnh sát rồi xông tới Vương Lập Bình.
Vương Lập Bình thấy vậy nhanh chóng lui về sau.
Tạ Kiên tự nhiên đuổi theo không buông, nhe răng cười độc ác.
Chính lúc này, tiếng còi cảnh sát lại vang lên, lại là hai xe cảnh sát ồn ào chạy tới, xe phía trước còn chưa dừng hẳn, Phó cục trưởng Cục Công an, Chi đội trưởng Ngụy Lương Hồng liền mở cửa xe nhảy xuống, miệng tức giận hét lớn:
- Dừng tay, dừng tay…
Ngụy Lương Hồng từ xa đã nhận ra Vương Lập Bình, thấy Tạ Kiên cầm côn đuổi đánh anh ta, y cũng giật mình, trong lòng nghĩ tên này thật sự muốn chết, đụng xe của Chủ tịch thành phố, còn đuổi đánh Thư ký của Chủ tịch, tên này cho dù đủ sức lái xe Ferrari, e là cũng không đỡ nổi chuyện này.
- Phó…Phó cục trưởng Ngụy…
Chu Thế Thủy cũng lập tức nhận ra Ngụy Lương Hồng, thấy y đích thân đến đây, trong lòng nghĩ thầm một tiếng “hỏng rồi”, chỉ sợ chuyện có chút không đúng.
Dù sao thì Ngụy Lương Hồng vừa xuống xe đã thét Tạ Kiên dừng tay, do đó rất rõ ràng e là y không phải đến giúp Tạ Kiên, hơn nữa Tạ Kiên đã gọi điện thoại cho mình, chắc cũng sẽ không gọi cho Ngụy Lương Hồng, vậy thì Ngụy Lương Hồng gấp rút qua đây, chỉ sợ là vì người ngồi trên xe Jetta kia.
“Người có thể làm cho Ngụy Lương Hồng vội vàng chạy tới khẳng định lai lịch không nhỏ..”
Trong lòng Chu Thế Thủy hối hận muốn chết, mình sao lại đen đủi như vậy chứ, đụng phải chuyện như vậy, cho dù Tạ Kiên dựa vào sức ảnh hưởng của gia đình, cuối cùng cùng người ngồi trên xe Jetta thỏa thuận được, vậy mình cũng không có kết cục tốt, nói không chừng trở thành đối tượng trút giận của ai đó, đây chẳng phải là oan uổng chết đi được.
- Lập Bình, chuyện này cậu phải chú ý theo dõi hơn đấy
Hàn Đông nói với Vương Lập Bình ngồi ở chỗ phụ lái, mặc dù trước đó hắn đã nói rồi, cho Tưởng Thu An và Lý Quốc Sinh thời gian một tuần để xử lí việc này, nhưng hắn vẫn yêu cầu Vương Lập Bình bất cứ lúc nào cũng phải nắm bắt được tình hình, như thế hắn vừa nắm bắt được tình hình cụ thể, vừa có thể giám sát được.
Từ tình hình trước đó có thể thấy, mâu thuẫn giữa các thành viên trong bộ máy ủy và ủy ban nhân dân quận Tân Giang cũng không nhỏ.
Lý Quốc Sinh ở đó giở trò, Hàn Đông sao lại không biết được cơ chứ. Tuy là cho tới khi rời khỏi trấn Miếu Câu, người của cục công an quận Tân Giang vẫn chưa tới đã làm cho Hàn Đông rất sầu não, nhưng Lý Quốc Sinh là chủ tịch quận Tân Giang, trong khi dự án của tập đoàn Viễn Đại xảy ra rất nhiều vấn đề lại giở trò ngay dưới mắt hắn, điều này khiến cho Hàn Đông có chút bất mãn.
Ở trong một bộ máy có tranh luận có tranh đấu âu cũng là điều hết sức bình thường, điều này Hàn Đông không lấy gì làm lạ. Nhưng trong khi phải đối mặt với vấn đề vẫn không ngừng giở trò, ắt là có gì mờ ám. Hơn thế nữa, quận Tân Giang có vấn đề gì, Lý Quốc Sinh đều có thể nói thẳng ra, nhưng Lý Quốc Sinh lại ở một bên khích đểu, điều này khiến cho Hàn Đông xem thường hành động của gã ta.
Vốn dĩ, Hàn Đông cũng rất xem trọng Lý Quốc Sinh, nhưng qua sự việc ngày hôm nay, đánh giá của Hàn Đông về Lý Quốc Sinh lại thấp xuống một chút.
Một người bất kể chức vị của họ cao hay thấp thì vận mệnh cũng không thể nhỏ, nếu không cuối cùng cũng khó thành đại sự.
“Sức ảnh hưởng của tập đoàn Viễn Đại ở thành phố Ninh Hải cũng không nhỏ, quan hệ với các lãnh đạo của thành phố cũng tốt, chỉ sợ trong tỉnh cũng có dính dáng, nhưng nếu đã có vấn đề thì phải điều tra, sự việc lần này dù có liên lụy đến ai thì cũng phải điều tra tới cùng.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong bụng.
“Vấn đề giải quyết bằng bạo lực thực chất vẫn luôn tồn tại, nhưng theo đà phát triển của xã hội những mâu thuẫn đó sẽ từ từ lộ ra, bây giờ đúng lúc mượn cơ hội này mà chỉnh đốn tử tế một chút. Hơn nữa, hiện tại thành phố Ninh Hải đang tu sửa môi trường thành phố, đồng tâm hiệp lực xây dưng một thành phố tốt đẹp, đó cũng là một cơ hội rất tốt.”
Nghĩ tới đây, Hàn Đông liền lấy điện thoại ra gọi điện cho cục trưởng cục Công an Lâm Dũng, nói cho ông ấy tình hình hiện tại:
- Tôi thấy công an, cảnh sát ở quận Tân Giang có vấn đề, chuyện lần này, cục công an thành phố phải tăng cường chú trọng, thành lập tổ chuyên án, tiến hành điều tra cẩn thận kín đáo, kiên quyết không để sót bất kỳ một hung thủ nào.
Lâm Dũng nói một cách rất kiên quyết:
- Chủ tịch Hàn, anh cứ yên tâm, cục công an thành phố đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Hàn Đông nói:
- Hành động phải nhanh, thái độ phải dứt khoát, bất kể dính dáng tới ai đều kiên quết không nhân nhượng, để thoát một người, tôi sẽ hỏi tội mình cậu.
Lâm Dũng nói:
- Chủ tịch Hàn, anh yên tâm đi, em sẽ không để một tên hung thủ nào lọt lưới. Em sẽ lập tức tổ chức họp thành lập tổ chuyên án, đích thân làm tổ trưởng tổ này, rồi em sẽ tới trấn Miếu Câu điều tra tình hình, điều tra ra ai bắt người ấy.
Hàn Đông rất hài lòng với thái độ của Lâm Dũng, tên tiểu tử này bình thường tuy có tùy tiện cẩu thả, nhưng một khi đã làm việc thì khá nghiêm túc, đối với nhiệm vụ mình sắp xếp đều ngoan ngoãn đi làm là tốt.
- Ừ, vậy cứ thế đi, có chuyện gì bất cứ lúc nào có thể nói với tôi, đồng thời cũng phải tăng cường liên lạc, hợp tác với các đồng chí tinh anh nhanh nhạy, có lợi cho quá trình giải quyết, chỉnh đốn mọi vấn đề.
Lâm Dũng kiến nghị:
- Chủ tịch, anh xem có phải liên hệ trước với cục quản lí thành phố không, đến lúc đó có thể làm một tổ chỉnh đốn liên hợp, triển khai trên toàn thành phố.
Hàn Đông nói:
- Việc đó, tạm thời cậu không phải lo lắng, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Nhiệm vụ của cậu hiện giờ là tập trung sức lực điều tra rõ vấn đề của tập đoàn Viễn Đại.
- Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Dũng nói dõng dạc, trong lòng có chút hưng phấn, bên tập đoàn Viễn Đại y là người biết rõ nhất, theo ý của Hàn Đông thì không hài lòng với tập đoàn Viễn Đại, thế thì lần này sẽ là một bước đột phá. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều vấn đề được đưa ra ánh sáng, sẽ là một chuyện rất lớn đây, chuyện lớn như thế này mà có sự ủng hộ của Hàn Đông là rất có lợi cho anh ta trong phát triển sau này.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Dũng, Hàn Đông lại gọi điện cho phó bí thư Đảng ủy thành phố, Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật Đàm Vĩ, sự việc lần này của tập đoàn Viễn Đại, Hàn Đông định để ủy ban kỉ luật để mắt hơn nữa, đặc biệt là bộ máy ở quận Tân Giang biết đâu lại có lại tìm được chút manh mối gì. Đồng thời nếu thực sự muốn chỉnh đốn lại vấn đề, sự có mặt của ủy ban kỉ luật cũng có thể dọa tinh thần các cán bộ có dính dáng tới vụ việc.
- Chủ Tịch Hàn, có gì chỉ bảo ạ?
Đàm Vĩ cười ha hả và nói.
Hàn Đông vừa cười vừa nói:
- Chủ nhiệm Vĩ, tôi nào dám chỉ bảo gì, việc là thế này, có chuyện muốn hỏi ý kiến anh, hôm nay tôi đã tới trấn Miếu Câu…
Đang nói, đột nhiên có một tiếng vang lớn .
OÀNH
Xe bị rung động mạnh, sau đó nhanh chóng quẹo sang bên phải. Nhưng Hàn Đông, theo quán tính người hắn lao về phía trước, tuy là có dây an toàn, nhưng đầu hắn vẫn va vào ghế ở phía trước, một trận vang oong oong, giống như trong đầu có hàng nghĩn chiếc trống không ngừng đập.
- Chủ tịch, anh không sao chứ.
Vương Lâp Bình ngồi ở ghế phụ lái quay người lại, hỏi một cách hoảng hốt.
Trán bên trái của anh ta bị một vết rách khoảng một tấc, máu vẫn đang chảy, giống như một con giun đỏ dọc theo mặt đang bò xuống phía dưới
,.
Tuy nhiên lúc này Vương Lập Bình hiển nhiên không để ý tới vết thương của mình, anh ta lo lắng nhất là Hàn Đông, thấy Hàn ông có vẻ không có gì đáng ngại, trong lòng cũng bớt lo phần nào.
Hàn Đông cũng không sao, dẫu sao thì hắn cũng ngồi ghế sau,phía trước là lái xe Lưu Thiết Quân, mà phía sau ghế của Lưu Thiết Quân được bao bọc bởi chất xốp, vì thế đầu của Hàn Đông va vào cũng không có vấn đề gì.
- Tôi không sao.
Hàn Đông nói
- Trán của anh bị rách một miếng rồi.
Vương Lập Bình thở phào nhẹ nhõm, một tay bưng trán, quay đầu sang hỏi Lưu Thiết Quân:
- Thiết Quân, sao lại thế?
Hàn Đông cầm điện thoại lên, lúc này trong điện thoại vọng ra tiếng nói lo lắng của Đàm Vĩ:
- Chủ tich Hàn, xảy ra chuyện gì thế? Anh không sao chứ?
- Tôi không sao, vừa xảy ra chút chuyện, thế thôi nhé, về tôi sẽ nói rõ với cậu.
Hàn Đông nói, và liền nhìn chiếc xe suýt nữa đâm vào chiếc Jetta, một cậu thanh niên từ trong chiếc xe Ferrari đó bước ra, trên đầu cậu ta u cục to, mặt rất hung dữ tiến lại gần.
Tuy rằng lúc nãy Hàn Đông đang nghe điện thoại, nhưng hắn vẫn chú ý tới sự việc xảy ra, phía trước là một ngã tư, chiếc xe Ferrari vốn dĩ là ở trên đường đối diện tiến tới, không biết tại sao đột nhiên quay đầu rẽ về hướng phía chiếc xe Jetta, xe của cậu ta tốc độ rất nhanh, có thể thấy là muốn đâm vào xe Jetta, may mà tay lái của Lưu Thiết Quân cũng được, trong lúc khẩn cấp đã quẹo phải nên sườn bên trái của xe chỉ và chạm với chiếc xe Ferrari, sau đó lập tức đâm vào hàng rào bên đường.
Bởi vì xe Jetta không nhanh, nên cho dù có va vào hàng rào thì vấn đề cũng không lớn.
Nhưng xe Ferrari sau khi va chạm với sườn bên trái của xe Jetta, lại đâm vào hàng rào bên đường, lôi dọc hàng rào khoảng vài mét mới dừng lại, nên phía trước xe đã hoàn toàn biến dạng. Cũng phải nói chất lượng của chiếc xe này cũng khá tốt, cho dù đâm như thế nhưng cậu thanh niên ngồi bên trong cũng không sao.
Hiện tại, cậu thanh niên đó đi tới với bộ mặt rất tức giận, cứ như người gây ra tai nạn là Lưu Thiết Quân vậy. Cậu ta mắng chửi:
- Mẹ mày chứ, lái xe kiểu gì đấy…
Vừa nói vừa giơ tay ra nắm lấy cổ áo Lưu Thiết Quân.
Cậu ta là Tạ Kiên con trai của Tạ Nguyên Bình - chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Viễn Đại, cậu ta nhận được điện thoại của bí thư quận Tân Giang - Tưởng Thu An, biết rằng chủ tịch Hàn Đông bắt gặp tổ di dời của tập đoàn Viễn Đại đánh nhân dân tại trấn Miếu Câu, nên nóng lòng tới đó, một là đến giải quyết ổn thỏa việc đó, hai là nhân tiện làm quen, kết thân với Hàn Đông. Dự án biệt thự hồ thiên nhiên ở trấn Miếu Câu bây giờ chủ yêu do cậu ta phụ trách, cậu ta muốn làm tốt một chút. Nhưng khi cậu ta đang lái xe ngang đường, lại nhận được điện thoại của Tưởng Thu An cho biết Hàn Đông đã về rồi, có vẻ Hàn Đông rất tức giận, có ý định làm rõ sự việc, bảo cậu ta phải xử lý khéo léo, thế là Tạ Kiên quyết định về thương lượng với bố, đúng ở đây có ngã tư, cậu ta liền quay đầu nhanh, kết quả là suýt nữa đâm vào xe Jetta.
Mặc dù tai nạn không nghiêm trọng lắm, nhưng chiếc xe thể thao Ferrari thân yêu bị đâm đến nỗi biến dạng, làm cho Tạ Kiên rất tức giận, lại thêm lo lắng việc ở trấn Miếu Câu càng làm cho Tạ Kiên tính khí càng khó chịu, tất cả bực tức cậu ta liền đỏ hết lên chiếc xe Jetta.
Đối với Tạ Kiên, chiếc xe tàn Jetta đó, cho dù trách nhiệm tất cả là do cậu ta nhưng xử lý anh ta chút thì đã sao chứ, hơn nữa đợi cảnh sát đến, trách nhiệm thuộc về ai còn khó nói.
- Cậu làm gì đấy, rõ ràng là cậu sai chứ.
Lưu Thiết Quân nói một cách khá nặng lời, trong lòng cậu ấy cũng rất tức giận, lúc nãy nếu cậu ta mà phản ứng chậm một chút, có thể bị chiếc xe Ferrari đó đâm bẹp rúm rồi, với xe của thằng đó thì xe mình mới lo hỏng, bây giờ lại còn đến đổ lỗi cho mình, quả thực là quá vô lý.
Nhưng là lái xe của Hàn Đông, Lưu Thiết Quân vẫn không dựa uy mà vẫn nói lý với cậu ta.
Nhưng Tạ Kiên không hề nói lý, thấy Lưu Thiết Quân tránh, y mở mạnh cửa xe, giơ tay tát mạnh vào mặt Lưu Thiết Quân, miệng còn mắng chửi:
- Mẹ mày chứ, ông giết mày
Lưu Thiết Quân rất tức giận, đến nỗi muốn một tát làm cậu ta gục, tuy rằng xuất ngũ đã nhiều năm rồi, nhưng đối phó với lũ oắt con này, thật không bằng phủi bụi.
Nhưng cậu ta không thể tùy tiện đánh người nên chỉ tránh thôi.
- Đánh trả đi
Hàn Đông nói với giọng lạnh lùng.
Lưu Thiết Quân nghe thấy vậy không tránh nữa, quay lại Tạ Kiên lại định tát nữa, cậu ta không tránh mà giờ chân lên đạp y bay ra.
Bình bịch
Tạ Kiên lập tức bay ra sau, đánh quật cái xuống đất, mặt tiếp đất đúng ngã đau, kêu “á” một tiếng, mở miệng hai chiếc răng có máu bay ra ngoài.
Truyện convert hay : Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư