- Trung ương đối với việc mở rộng khu vực phía Tây rất là ủng hộ, gần đây nghe nói, Ban Tổ chức Trung ương cũng đang ấp ủ phương án, chuẩn bị tuyển chọn lãnh đạo ở tỉnh phía Đông điều đến tỉnh phía Tây nhậm chức, như vậy thúc đẩy các tỉnh phía Tây từ từ bắt đầu thay đổi quan niệm phát triển.
Tạ Hồng Quân chậm rãi nói, cho thấy nhiệt tình và quan tâm đối với chuyện mở rộng khu vực phía Tây.
Hàn Đông trong lòng không khỏi có chút quái lạ, Tạ Hồng Quân nói chuyện này với mình, rốt cuộc là có mục đích gì, chẳng lẽ ông ta muốn điều đến các tỉnh phía Tây, theo chức vụ của ông ta hiện tại, nếu thật sự đến khu phía Tây, cũng có thể làm một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực Tỉnh cũng không phải vấn đề lớn, tự nhiên tốt hơn so với vị trí bây giờ của ông ấy, tương lai trước khi về hưu có lẽ còn có thể chuyển qua Hội đồng nhân dân tỉnh, Mặt trận Tổ quốc làm một chức vị chính, giải quyết đãi ngộ cấp Bộ trưởng.
Theo hiểu biết của Hàn Đông, Tạ Hồng Quân tuy nhìn có chút già, trên thực tế tuổi tác hẳn là không đến năm mươi lăm, cho dù như vậy ở tỉnh Giang Việt căn bản không có khả năng tiến thêm bước nữa, nếu đến khu phía Tây, cũng có thể cải thiện một chút tiền đồ phát triển.
- Chủ tịch thành phố Tạ đối với công tác mở rộng khu phía Tây vô cùng quan tâm.
Hàn Đông mỉm cười, nói.
Tạ Hồng Quân thản nhiên cười cười, nói:
- Mở rộng khu phía Tây, là quyết sách của Trung ương Đảng, chúng ta quan tâm nhiều một chút cũng là nên làm, lại nói, khu phía Đông của chúng ta sở dĩ phát triển nhanh một chút, cũng là do khu phía Tây đã hi sinh và cống hiến, hiện tại sư chênh lệch giữa hai khu Đông - Tây không ngừng lớn lên, cũng là nên thúc đẩy phát triển khu phía Tây rồi.
Hàn Đông đã nhìn ra, Tạ Hồng Quân khẳng định là muốn đến khu phía Tây công tác vài năm, ông ta sở dĩ nói với mình điều này, e là có liên quan đến việc mình đã đến tỉnh Tây Xuyên công tác vài năm, mục đích của ông ta hẳn là tỉnh Tây Xuyên, dù sao thì trong các tỉnh ở phía Tây, vị trí của tỉnh Tây Xuyên tương đối mà nói thì tốt một chút, trọng yếu một chút.
Chẳng qua, tuy là hiểu cách nghĩ của Tạ Hồng Quân nhưng Hàn Đông hiện tại cũng không tỏ thái độ gì, Tạ Hồng Quân là cán bộ cấp Phó tỉnh, hơn nữa việc điều động của cấp Phó tỉnh, Hàn Đông không thể nhúng tay vào. Đương nhiên, Hàn Đông cũng biết Tạ Hồng Quân có cách nghĩ này, khẳng định là ông ta cũng có sự nắm chắc nhất định, dù sao thì làm đến vị trí cán bộ cấp Phó tỉnh này, ở Trung ương có chút quan hệ cũng là bình thường, Tạ Hồng Quân làm Chủ tịch thành phố cấp Phó tỉnh, chỉ cần phía trên có người đề bạt, nếu không ai ngăn cản, muốn điều đến khu phía Tây khả năng không nhỏ, còn nếu ông ta đến tỉnh Tây Xuyên, Hàn Đông cũng có thể giúp ông ta và Bí thư Tỉnh ủy Phạm Đồng Huy móc nối quan hệ, nghĩ là Phạm Đồng Huy cũng sẽ đồng ý đấy.
Hai người trò chuyện, ngoài mặt cũng khá hài hòa, dù sao hai người không tồn tại xung đột lợi ích, lại đều là cán bộ cấp Thứ trưởng, hiếm khi ở cùng một chỗ, cũng rất vui vẻ.
Chín giờ, dưới sự dẫn dắt của Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt đi vào hội trường. Lập tức hội trường vang lên tiếng vỗ tay, các Ủy viên thường vụ cũng vỗ tay đáp lại.
Tào Hoành Vị ngồi ở vị trí giữa đài chủ tịch, Ủy viên thường vụ khác chia ra hai bên trái, phải.
Đại hội do Phó bí thư Tỉnh ủy Ngô Thời Hy chủ trì, nghị trình thứ nhất chính là học tập tinh thần bài phát biểu của Tổng Bí thư Trung ương Long Chính Bang, trước tiên do Ngô Thời Hy đọc văn kiện, sau đó Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành bố trí tỉnh Giang Việt làm thế nào tiến hành theo tinh thần bài phát biểu của Tổng Bí thư, thiết thực thúc đẩy sự phát triển kinh tế xã hội các cấp nông thôn ở tỉnh Giang Việt, phát biểu cuối cùng quan trọng nhất của Tào Hoành Vị đề ra vài yêu cầu, đề nghị các vị đang ngồi ở đây cần coi trọng chuyện này, phải có kế hoạch có tổ chức cụ thể triển khai công tác, đến lúc đó Tỉnh ủy sẽ đối với tình hình tiến hành của các thành phố trong tỉnh tiến hành đốc thúc và kiểm tra.
Hàn Đông ngồi ở hàng thứ nhất, hơi ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá các Ủy viên thường vụ trên đài chủ tịch, những người này là lãnh đạo cốt yếu của tỉnh Giang Việt, giờ phút này ngồi trên đài chủ tịch, người nào cũng mặc đồ Tây, vẻ mặt trang trọng, ai biết được bọn họ đang nghĩ gì, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, liền thấy có lãnh đạo tinh thần đều có chút áp lực, ví dụ Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải - Lam Nghiệp, mặt ông ta tối sầm, thần sắc nặng nề, hình như lưng đang đeo gánh nặng ngàn cân vậy, điều này so sánh với tinh thần thoải mái của Ngô Thời Hy, khác biệt rất rõ ràng.
Căn cứ theo sắp xếp thống nhất của Tỉnh ủy, đối với hai mươi mốt châu, thành phố của tỉnh Tây Xuyên, do mười một thành phố cùng với cơ quan cấp tỉnh của tỉnh Giang Việt tiến hành viện trợ, nguyên tắc là tuân theo mức độ kinh tế để sắp xếp đơn vị viện trợ, thành phố có kinh tế phát đạt viện trợ thành phố kinh tế lạc hậu của tỉnh Tây Xuyên.
Mức độ kinh tế của thành phố Ninh Hải xếp đầu toàn tỉnh, do đó sắp xếp viện trợ châu A Sơn của tỉnh Tây Xuyên.
Tỉnh ủy yêu cầu, sau khi xác định đơn vị trợ giúp, các đơn vị cần kịp thời hành động, đem ra phương án thiết thực và làm tốt công tác tham gia viện trợ, cần cố gắng tìm ra phương thức phương án viện trợ, đem hành động viện trợ làm đến nơi đến chốn.
“Châu A Sơn là một châu rất nghèo nàn, lạc hậu, hơn nữa có bảy mươi phần trăm dân là dân tộc thiểu số, ngoài ngành du lịch các mặt khác đều vô cùng lạc hậu, mà ngành du lịch cũng vì giao thông hạn chế, phát triển cũng chịu hạn chế rất lớn.”
Bởi vì trước đây ở tỉnh Tây Xuyên vài năm, lại thêm trí nhớ của kiếp trước, Hàn Đông đối với châu A Sơn cũng có ấn tượng, hiện tại thành phố Ninh Hải viện trợ châu A Sơn, Hàn Đông phải suy nghĩ thật kỹ, như thế nào mới có thể viện trợ có hiệu quả thực sự.
Nhưng hiện tại không phải là lúc suy nghĩ chuyện này, vì rất nhanh Hàn Đông phải lên đài trao đổi kinh nghiệm với mọi người.
Kỳ thực Hàn Đông vẫn luôn có một nghi vấn, chính là tại sao Tỉnh ủy lại kêu mình lên đài phát biểu giao lưu kinh nghiệm, theo lý mà nói với mô hình của Tỉnh ủy, cơ hội xuất đầu lộ diện sao lại dễ dàng tới lượt mình chứ.
“Không nghĩ nhiều như vậy, giao lưu kinh nghiệm thì giao lưu kinh nghiệm vậy, dù sao mình ăn ngay nói thật là được rồi.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng, không suy nghĩ nữa, bắt đầu chăm chú nghe lãnh đạo phát biểu trên đài.
Nghị trình thứ ba bắt đầu, Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành nói một chút về tầm quan trọng, ý nghĩa của việc chỉnh đốn công tác giải phóng mặt bằng, đồng thời chỉ ra trong công tác này, thành phố Ninh Hải đã đi trước, hy vọng các thành phố khác phải học tập thành phố Ninh Hải, nghiêm túc làm tốt công tác chỉnh đốn, làm sạch.
Sau đó Ngô Thời Hy tuyên bố do Chủ tịch thành phố Ninh Hải - Hàn Đông lên đài phát biểu giao lưu kinh nghiệm.
Hàn Đông đứng lên không nhanh không chậm đi lên bục phát biểu, Hàn Đông cũng không có đọc theo bản thảo, dù sao thì công tác làm rồi, lại có chuẩn bị từ trước, cho nên Hàn Đông đứng đó, rành mạch nói khoảng mười phút, từ mục đích, ý nghĩa, hành động, hiệu quả và các mặt khác nói ra công tác chỉnh đốn, làm sạch công tác giải phóng mặt bằng của thành phố Ninh Hải, mặt khác còn chỉ ra vài điểm thiếu sót.
Lúc Hàn Đông nói chuyện, người bên dưới gần như là ánh mắt đều tập trung vào người của Hàn Đông.
Người thanh niên này không phải là một Chủ tịch bình thường, tuổi còn trẻ đã là Chủ tịch thành phố cấp Phó tỉnh, là quan lớn cấp Phó tỉnh.
Hơn nữa mọi người còn mơ hồ nghe nói, Hàn Đông phát triển nhanh chóng ở thành phố Ninh Hải, chế ngự cả Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy là Lam Nghiệp, cho dù thông qua việc Tỉnh ủy động tay vào bộ máy lãnh đạo của thành phố Ninh Hải, nhưng kết quả Lam Nghiệp vẫn không thể xoay chuyển tình thế.
Có thể thấy người thanh niên này thủ đoạn không đơn giản.
“Nói không chừng tương lai không xa, Hàn Đông chính là lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Giang Việt đấy.”
Có người nghĩ thầm trong lòng, thậm chí có người còn nghĩ hiện tại làm sao cùng Hàn Đông gây dựng quan hệ, tương lai có lẽ có lợi cho bản thân.
Không chỉ có người ở bên dưới quan sát Hàn Đông, người ngồi trên đài chủ tịch cũng gần như là đang quan sát Hàn Đông, xem xét con người Hàn Đông.
Giờ khắc này, Hàn Đông nghiễm nhiên giống như trở thành trung tâm của toàn hội trường.
Ở giữa hội trường, chính là những nhân vật tinh anh trong quan trường của tỉnh Giang Việt, hoặc là lãnh đạo tỉnh, hoặc là nhân vật số một, số hai của các thành phố, nhân vật có quyền lực của toàn tỉnh gần như là đến đông đủ.
Đây là lần xuất hiện chính thức của Hàn Đông trên mặt trận quyền lực của tỉnh Giang Việt, tuy rất sớm đã nghe nói về danh tiếng của Hàn Đông, nhưng rất nhiều người trong lòng có cảm giác như lần đầu gặp Hàn Đông vậy.
“Đáng ghét, mình nhất định phải gia tăng hành động mới được.”
Lam Nghiệp ngồi bên phải đài chủ tịch, ánh mắt của ông ta từ bên hông nhìn Hàn Đông, thấy trên mặt của Hàn Đông mỉm cười nhẹ, tràn đầy tự tin, trong lòng ông ta tức tối một trận.
“Xem ra sau khi Đinh Ngọc Dũng trở về Yến Kinh, khẳng định là có tìm các phương diện liên quan, các lãnh đạo liên quan nói qua về tình hình chuyến khảo sát thành phố Ninh Hải lần này, nếu không lãnh đạo tỉnh Giang Việt không thể coi trọng như vậy, mặt khác Đinh Ngọc Dũng thậm chí đã cùng lãnh đạo chủ yếu của tỉnh Giang Việt trao đổi qua, chỉ là không nhìn ra sức ảnh hưởng của Đinh Ngọc Dũng lại không nhỏ.”
Bất luận thế nào, sức ảnh hưởng của Đinh Ngọc Dũng lớn một chút, đối với Hàn Đông cũng là có lợi ích nhất định, dù sao thì tiếp xúc lần trước, Hàn Đông đã để lại ấn tượng tốt cho Đinh Ngọc Dũng.
Đương nhiên, Đinh Ngọc Dũng chỉ là lãnh đạo tuyến hai, ảnh hưởng không lớn đến việc tiến thân của Hàn Đông, chẳng qua Hàn Đông vốn có cách nghĩ quan hệ rộng rãi tốt đẹp, để lại trong lòng mấy vị lãnh đạo già ấn tượng tốt, lâu dài cũng có lợi.
Lam Nghiệp cũng cố ý gọi điện thoại cho Hàn Đông trao đổi một chút, Lam Nghiệp đã là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, đồng thời là Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Hải, hội nghị lần này thành phố Ninh Hải phải gặp mặt, giao lưu với các thành phố anh em trong toàn tỉnh, đối với ông ta mà nói cũng là một chuyện tốt, ông ta cũng cảm thấy có chút thể diện.
Sau đó Hàn Đông chau chuốt một chút ý tưởng, lần này là hội nghị công tác toàn tỉnh, lãnh đạo Tỉnh ủy đều phải tham dự, đây cũng là lần đầu Hàn Đông xuất hiện công khai trước các cán bộ lớn nhỏ của toàn tỉnh, tự nhiên cần phải chuẩn bị đầy đủ một chút mới được.
Chiều thứ Tư, Hàn Đông liền đi tới thành phố Biện Châu.
Lam Nghiệp là lãnh đạo Tỉnh ủy, ông ta sớm đã đi đến tỉnh, cũng không đi cùng Hàn Đông.
Tuy là đến thành phố Ninh Hải hơn nửa năm rồi, nhưng nói đến thời gian Hàn Đông đến thành phố Biện Châu thì không phải nhiều lắm.
Thành phố Biện Châu là thành phố tỉnh lị, cũng là thành phố cấp Phó tỉnh, là một thành phố có lịch sử văn hóa nổi tiếng, trước giờ đều lấy phong cảnh hợp lòng người nổi tiếng khắp Trung Hoa, cũng là một trong những thành phố du lịch nổi tiếng của nước Trung Hoa.
Sau khi đến thành phố Biện Châu, Hàn Đông trực tiếp vào ở trong Nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố, đây là một trong những điểm dừng chân chỉ định của hội nghị lần này, ở thành phố Biện Châu, Hàn Đông cũng không có nhiều người quen, do đó sau khi báo cáo, liền ở trong phòng xem tư liệu.
Theo sắp xếp của đại hội, hội nghị công tác lần này, chủ yếu có ba nghị trình, một là học tập tinh thần bài phát biểu của Tổng Bí thư, toàn diện thúc đẩy công tác nông thôn, hai là kêu gọi Nội các Chính phủ phía Tây triển khai phát triển tổ lãnh đạo, sắp xếp bố trí công tác viện trợ ở các tỉnh phía Tây, ba là toàn tỉnh chỉnh đốn làm sạch công tác di dời giải phóng mặt bằng.
Sáng hôm sau, ở Nhà khách ăn xong bữa sáng, Hàn Đông đúng giờ đi đến hội trường.
Hội trường đã có không ít người, mọi người vừa nói vừa cười, có vẻ khá nhẹ nhàng.
Có thể đến tham dự hội nghị lần này đều là các Bí thư Thành ủy, Chủ tịch của các thành phố của tỉnh Giang Việt, đều là cán bộ cấp Giám đốc sở, bình thường cũng hiếm khi tề tụ như vậy, cũng coi là một cơ hội hiếm có ôn lại chuyện cũ, kéo quan hệ.
Người Hàn Đông quen biết khá ít, hắn tìm một lát, liền tìm được vị trí của thành phố Ninh Hải ở bên hông hàng thứ nhất.
Trước hội nghị, tổ phục vụ đã làm các bảng tên, vị trí mỗi địa phương đều cố định xong, một địa phương có hai vị trí, là để Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố ngồi, theo lệ thường của tỉnh Giang Việt, mỗi lần mở đại hội như vậy, sắp xếp thứ tự ngồi, các cấp thành phố đều dựa vào thực lực kinh tế mà sắp xếp, thành phố nào phát triển tốt, tự nhiên là ngồi ở phía trước.
Đương nhiên rồi, thành phố Ninh Hải một mặt là thành phố cấp Phó tỉnh, đồng thời thực lực kinh tế ở toàn tỉnh cũng chỉ có thành phố Biện Châu là có thể ngang hàng, do đó vị trí được sắp ở hàng thứ nhất, lại thêm Bí thư Thành ủy là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cho nên chỉ có một vị trí.
Hàng thứ nhất đều là quan lớn cấp Thứ trưởng, ngoài Hàn Đông và Chủ tịch thành phố Biện Châu còn có vài Phó chủ tịch tỉnh.
Đài Chủ tịch đã sớm bài trí xong một dãy bảng tên, tên các vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy dựa theo xếp hạng trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy mà sắp xếp, sắp xếp thứ tự xong, ngồi chính giữa tự nhiên là Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị.
- Chủ tịch thành phố Hàn, đã lâu không gặp.
Chủ tịch thành phố Biện Châu - Tạ Hồng Quân đi tới, nét mặt tươi cười, đưa tay ra trước.
Hàn Đông giơ tay bắt tay y, nói:
- Chủ tịch thành phố Tạ, chào ông, Chủ tịch Tạ đúng là phong thái như cũ.
- Haha, Chủ tịch thành phố Hàn quá khen rồi, nói đến Chủ tịch Hàn phát triển nhanh chóng ở thành phố Ninh Hải, việc giải phóng mặt bằng lần này của toàn tỉnh cũng là Chủ tịch Hàn đi trước, thành phố Biện Châu của chúng tôi nhất định học tập tốt kinh nghiệm của thành phố Ninh Hải.
Tạ Hồng Quân nói, ông ta cũng chừng năm mươi tuổi, tóc trên đầu đã có chút hoa râm, cũng không cố ý đi nhuộm, liền làm cho ông ta thoạt nhìn có vẻ già, nhưng giọng nói của ông ấy rất hào sảng.
Hơn nữa theo hiểu biết của Hàn Đông, Tạ Hồng Quân này kỳ thực là người rất cứng cỏi, cho dù Bí thư Thành ủy thành phố Biện Châu là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, kiêm nhiệm Phó bí thư Tỉnh ủy, nhưng trong công tác, Tạ Hồng Quân rất nhiều lúc cũng có thể kiên trì nguyên tắc của mình, ở thành phố Biện Châu rất có uy tín.
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch thành phố Tạ quá khiêm tốn rồi, ai không biết thành phố Biện Châu là đầu não của tỉnh Giang Việt chúng ta, rất nhiều mặt, tôi đều phải học tập lão đại như ông.
- Haha, học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau.
Tạ Hồng Quân cũng không quá khiêm tốn với Hàn Đông, nói:
- Biện Châu, Ninh Hải đều là thành phố cấp Phó tỉnh, trong quan hệ, tham khảo nghiên cứu lẫn nhau, chúng ta đều có lợi.
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch thành phố Tạ nói rất hay, sau này hai thành phố của chúng ta học tập tham khảo nhiều hơn.
Tạ Hồng Quân lấy thuốc ra, đưa cho Hàn Đông một điếu, Hàn Đông nhận điếu thuốc rồi lấy bật lửa bật lên đưa qua, Tạ Hồng Quân hai tay đỡ lấy bật lửa của Hàn Đông châm thuốc, hút một hơi, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn đến thành phố Ninh Hải không lâu đã bắt đầu triển khai thực lực, tôi thấy sau này tôi phải thỉnh giáo anh nhiều hơn.
Hàn Đông khiêm tốn, nói:
- Chủ tịch Tạ quá khen rồi, công tác của thành phố Ninh Hải, là lãnh đão Tỉnh ủy, Thành ủy triển khai, tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm mà thôi.
Ta Hồng Quân hút hai hơi thuốc, khẽ cười, nói:
- Chủ tịch Hàn cứ khiêm tốn như vậy, chẳng qua tôi cũng chú ý một chút, hành động gần đây của thành phố Ninh Hải quả thật là có giá trị tham khảo, tôi còn chuẩn bị cùng Ninh Hải trao đổi một chút, chuẩn bị tham khảo kinh nghiệm của thành phố Ninh Hải, chỉnh đốn một chút công tác xây dựng, di dời giải phóng mặt bằng, không ngờ Tỉnh ủy đã có sắp xếp bố trí thống nhất, vậy cũng tốt, đợi lát nữa thì có thể học tập kinh nghiệm tiên tiến của Chủ tịch Hàn.
- Cũng không đáng là kinh nghiệm tiên tiến gì, chỉ là làm một vài công tác, đem ra chia sẻ với mọi người một chút thôi.
Hàn Đông nói.
Ta Hồng Quân gật gật đầu, lại nói:
- Đúng rồi, hội nghị lần này, còn cần phải sắp xếp viện trợ các tỉnh phía Tây, tỉnh Giang Việt của chúng ta viện trợ tỉnh Tây Xuyên, theo sự sắp xếp của Tỉnh ủy, chuẩn bị để mỗi thành phố trong toàn tỉnh phụ trách viện trợ cho một thành phố ở tỉnh Tây Xuyên, danh sách cụ thể, hôm nay sẽ công bố, hai thành phố của chúng ta khẳng định là viện trợ cho thành phố lạc hậu nhất của tỉnh Tây Xuyên.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Đây cũng là chuyện nên làm, dù sao thì theo hai đại cục lớn của Thủ tướng Nam Tuần, phía Đông phát triển trước, sau khi phát triển thì nên giúp đỡ khu vực phía Tây phát triển, tôi đã công tác ở tỉnh Tây Xuyên vài năm, đối với tình hình bên đó khá hiểu biết, chênh lệch với chúng ta không nhỏ đâu, dân chúng bên đó, mức sống không cao, được sự viện trợ của mọi người, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Tạ Hồng Quân hơi thở dài, nói:
- Đúng vậy, viện trợ là cần thiết, nhưng phương thức phương pháp viện trợ cần đợi nghiên cứu thảo luận, tìm hiểu, thực sự gây được tác dụng mới được, và không chỉ là tặng một ít tiền của là coi như hoàn thành nhiệm vụ, làm như vậy không có hiệu quả lớn lắm, thành phố phía Tây muốn phát triển, trước tiên cần giải quyết vấn đề người và tư tưởng, mấu chốt nhất là vấn đề tư tưởng, tư tưởng của lãnh đạo, tư tưởng của dân chúng, đều cần phải nâng cao mới được.
Đối với quan điểm của Tạ Hồng Quân, Hàn Đông rất tán thành, trên thực tế các tỉnh phía Tây, tài nguyên cũng rất phong phú, nhưng sở dĩ phát triển lạc hậu, khả năng rất lớn là do quan niệm lạc hậu, mà quan niệm của quan viên chính phủ lạc hậu, ảnh hưởng càng lớn.
Tạ Hồng Quân lại nói:
- Lần này tỉnh hạ quyết tâm lớn, nghe nói chuẩn bị cùng tỉnh Tây Xuyên trao đổi cán bộ, tăng mạnh sự viện trợ.
Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn