Động tác của Tề Dực ngừng lại, khóe miệng rũ xuống: "Chưa từng nhắc tới."
Bình thường Thạch Hoài Nhân tham gia hoạt động chính trị thì thôi đi, còn che giấu cả những gì liên quan đến vụ án.
Khương Hiểu Du không biết xích mích của anh và Thạch Hoài Nhân:
"Hay là em kể cho anh nghe nhé?”
Tề Dực hơi nghi ngờ, chuyện anh phải điều tra rất nhiều, thời gian thì quý như vàng. Mặc dù xác suất xảy ra hai vụ án cùng một tiểu khu trong thời gian ngắn rất thấp, nhưng nếu trong quá trình điều tra không phát hiện ra liên hệ gì nên chắc hai vụ án không liên quan đến nhau, anh cũng không muốn lãng phí thời gian.
Nhưng nghĩ đến việc Thạch Hoài Nhân phụ trách khám nghiệm vụ án nhảy lầu, anh vẫn quyết định nghe thử xem:
“Được, cô kể cho tôi nghe đi, ừm, phá được án chưa?”
Khương Hiểu Du gật đầu: “Phá được rồi, loại trừ khả năng anh ta gϊếŧ người, vì có tranh chấp với chồng chưa cưới, sau đó càng nghĩ càng giận nên nhân lúc chồng chưa cưới đi làm nạn nhân đã nhảy xuống lầu. Kết án rồi, người nhà cũng chấp nhận kết quả điều tra."
Tề Dực không hài lòng lắm với kết quả này, anh cau mày nói:
“Nếu đã phá được rồi thì chắc hai vụ án chẳng liên quan gì đến nhau…hay nói cách khác, là kẻ tình nghi của vụ án nhảy lầu, Cao Hội Thành đã bị điều tra?”
“Việc đó thì không." Khương Hiểu Du nói: “Đúng là các vụ án thoạt nhìn chẳng liên quan gì với nhau nhưng em vẫn thấy kỳ lạ. Anh Dực, có thể anh không biết, trên mạng có một cách nói thế này, mặc đồ đỏ nhảy lầu chính là muốn biến thành lệ quỷ…”
“Lệ quỷ cái gì?” Tề Dực ngắt lời cô ấy: “Cô là cảnh sát mà vẫn tin mấy thứ này sao?”
Khương Hiểu Du vội vàng giải thích: “Đâu có, đương nhiên là em không tin rồi, nhưng nếu cô gái kia tin, chắc chắn lúc trước chết rất nặng, cô ta mang theo ý nghĩ có chết cũng phải báo thù kẻ nào đó. Em thấy, chỉ vì chút chuyện chồng chưa cưới cô ta nói thì chưa đến mức cực đoạn đến vậy."
Điều này đúng là có lý, Tề Dực hỏi:
“Chồng chưa cưới của cô ta nói gì?”
“Mấy chuyện áp lực cuộc sống linh tinh." Khương Hiểu Du nói: “Kết quả thương lượng của họ là, phía nhà trai trả tiền đặt cọc phòng tân hôn, nhà gái chi tiền trang trí sửa sang cùng một chiếc xe, nhưng về sau áp lực từ khoản thế chấp vô cùng lớn, thu nhập của họ ít ỏi, cộng thêm dạo này tình hình kinh tế khó khăn, vì vậy giữa họ nảy sinh mâu thuẫn chia rẽ. Nói một cách đơn giản thì, phía nam muốn mua một căn nhà nhỏ cho người thu nhập thấp, thỏa đáng là chính, áp lực cũng bớt đi nhiều, phía nữ thì kiên trì mua nhà một lần thôi nên mua luôn căn tốt, cặp vợ chồng chuẩn mực này cãi nhau mấy lần vì chuyện đó."
Nói xong, Khương Hiểu Du nêu ra cách nghĩ của mình:
“Tuy dựa theo kết quả điều tra, tính cách của cô gái tự tử quả đúng là cực đoan, dễ làm ra hành động tiêu cực, còn phải chịu đựng bệnh trầm cảm, nhất thời nghĩ quẩn nhảy lầu là dễ hiểu, nhưng cũng đâu đến nỗi muốn sau khi chết biến thành lệ quỷ để báo thù chứ?”
“Ừm." Tề Dực đồng tình, anh cũng cảm thấy không tới mức ấy, nhưng anh chẳng nghĩ nhiều: “Nhưng mặc đồ đỏ chưa chắc là có suy nghĩ muốn biến thành lệ quỷ đúng không? Nhỡ đâu chỉ vừa hay người ta mặc đồ màu đó, thậm chỉ có khả năng chỉ muốn ăn mặc cho đẹp một chút trong giây phút kết liễu đời mình thôi, cô suy diễn hơi quá rồi."
Khương Hiểu Du không phục: “Cô ta mua bộ đồ đó mua lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp chưa từng mặc, bình thường cô ta cũng chẳng thích mặc quá lòe loẹt sặc sỡ, nếu không phải tức giận thì đâu có lý do gì lại lấy ra mặc."
“Ồ?” Tề Dực hứng thú: “Từ đâu mà cô biết được mấy manh mối này? Hồ sơ vụ án?”
“Trên mạng…” cô hơi chột dạ, nói xong thì vội vàng bổ sung: “Trong hồ sơ vụ án cũng chỉ ghi mấy câu của bạn thân người chết, nhưng chủ nhiệm Thạch coi thường, cũng cảm thấy suy diễn quá mức giống anh vậy.
Tề Dực im lặng.
Lời nói trên mạng đương nhiên không thể tin rồi, nhưng cách nhìn của Thạch Hoài Nhân thì không thể xem nhẹ được. Nếu Thạch Hoài Nhân đã cho rằng suy diễn quá mức, vậy thì có lẽ người chết đã mang theo nỗi uất hận thật.
Tất nhiên phá án không thể như trò trẻ con vậy được, Tề Dực nói:
“Thế này đi, đợi tôi rảnh sẽ lật lại hồ sơ xem em, đến khi đó sẽ trả lời cô."
“Được, em đợi anh."
“Còn chuyện gì nữa không?”
Cô nói: “Hết rồi."
“Vậy tôi nhờ cô một việc”, Tề Dực khẽ đẩy, người ngồi trên ghế chuyển sang phía một chút, nói:
“Vừa hay cô ở đây, giúp tôi kiểm tra đoạn video này lần nữa xem, chắc chắn đêm qua đã có người vào phòng nghỉ của tôi, nhưng tôi xem mãi mà vẫn chẳng thấy gì bất thường cả."
Anh vẫn cảm thấy khả năng mình mộng du rất nhỏ, chắc có người đã lén vào phòng nghỉ của anh.
Khương Hiểu Du giật mình: “Vào phòng nghỉ của anh? Chuyện gì vậy chứ? Nguy hiểm quá đi, tối qua anh ngủ không khóa của à?”
“Khi ấy buồn ngủ quá tôi cũng chẳng nhớ rõ có khóa chưa nữa." Tề Dực không giải thích nhiều, ý chỉ Khương Hiểu Du qua xem: “Cô xem xem."
Khương Hiểu Du nhìn chằm chằm màn hình lớn, xem một lúc lâu, lắc đầu: “Xem hết video cũng không nhìn ra được gì."
“Có loại khả năng thế này không”, Tề Dực vừa giơ tay ra hiệu vừa nói: “Ví dụ, có người cắt mất phút giữa của video đi, rồi chèn phút ở đầu vào, rồi lại thay đổi ký hiệu ở góc bên phải."
Khương Hiểu Du ngẫm nghĩ, gật đầu: “Về lý thuyết là có thể, cũng có thể trực tiếp hack hệ thống giám sát, ngay khi đang viết thông tin đã xóa mất số liệu trước đó ghi chép được rồi."
“Có thể tra ra không?”
“Có thể, em lục lại số liệu gốc, so sánh là biết." Khương Hiểu Du nói.
Tề Dực lập tức nói: “Cô vất vả rồi, có kết quả phiền cô báo cho tôi một tiếng nhé, xong việc mời cô uống trà sữa."
Khương Hiểu Du cười nói: “Không còn gì nữa thì em đi trước đây, lát nữa còn phải họp, em phải đi chuẩn bị chút đã."
“Đi đi."
Tề Dực cũng không nhìn giám sát nữa, lật sổ tay ra suy ngẫm về vụ án. Anh không họp, phải báo cáo thì anh đã báo với đội trưởng Vương rồi, đi họp chỉ tổ lãng phí thời gian thêm thôi, thanh tra và kiểm tra kỷ luật cũng sẽ lấy anh ra làm trò đùa, chi bằng không đi.
Anh cầm bút viết vụ án cô gái mặc đồ đỏ nhảy lầu vào trong sổ, vừa hỏi han, viết dấu chấm hỏi bên cạnh, chuẩn bị đi đến một đại đội yêu cầu một sơ đồ quan hệ của Cao Hội Thành, xem xem mình có người quen ở đó không.
Anh rất chắc chắn mình đã bị theo dõi, hơn nữa người này còn rất quen với anh, đây chính là bước đột phá. Anh không đợi được quá trình tìm kiếm từ từ của lão Trì, định sẽ tự mình điều tra.
Xuống tới tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, anh đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, bước ra thì thấy đám người vây quanh lão Trì, cảnh sát hình sự đứng thứ , cảm xúc của ai cũng đều dễ kích động, khoa tay múa chân, mồm miệng liến thoáng, ầm ĩ, cứ quạc quạc quạc nghe đau hết cả tai.
Tề Dực nháy mắt đau đầu, mấy người này là người nhà Cao Hội Thành, đều là con cháu thế hệ sau, tự mình lại dẫn thêm người nhà nữa, rất phô trương.
Có người nhìn thấy Tề Dực, lập tức sải bước tới, hùng hùng hổ hổ khua nắm đấm:
"Chính là anh ta! Anh ta chính là pháp y khám nghiệm cho cha chúng ta! Mẹ nó chứ, các người bảo quản di hài kiểu gì vậy hả? Thế mà lại làm mất được, khiến cha tôi chết rồi còn phải chịu sự sỉ nhục này!"
“Mẹ nó chứ, anh là Tề Dực phải không? Tôi nói cho anh biết nhá, hôm nay anh không nói rõ ràng thì không xong đâu! Tôi tìm phóng viên hết rồi, anh đợi đó cho tôi!”
Tề Dực tăng xông rồi.