Ngày hôm sau, lão Trì vội vàng kéo Tề Dực về đội.
Hai mắt anh thâm quầng ngồi ở ghế phụ, tối qua anh lại bị mất ngủ, buổi sáng anh vốn muốn ngủ bù, nhưng có nói gì thì lão Trì cũng phải kéo anh đi theo cho bằng được, chuyện này làm cho anh rất khó hiểu.
Trong mắt anh, lão Trì giống như một con lừa trong đội sản xuất, vừa ngu ngốc lại vừa ngoan cố, tình thế không thỏa lòng người, lão Trì nhẹ nhàng bế anh từ giường lên trên xe.
Dọc đường đi Tề Dực ngáp liên tục, cũng lười để ý đến anh ta.
Đến đội cảnh sát, lão Trì nghiêng đầu hỏi anh:
“Tự cậu đi vào hay là để tôi bế cậu vào?”
Tề Dực muốn giải phẫu anh ta xem xem đầu óc anh ta lớn lên như thế nào.
Cửa văn phòng đội trưởng, lão Trì giơ tay gõ cửa, hô:
“Đội trưởng Vương, tôi mang lão Tề về rồi.”
“Vào đi.”
lão Trì đẩy cửa ra, kéo Tề Dực đi vào bên trong.
Chi đội trưởng Vương ngẩng đầu nhìn anh ta một cái:
“Chuyện giao cho cậu làm xong rồi à?”
Lão Trì nháy mắt đã hiểu: “Tôi đi sắp xếp lại manh mối ngày hôm qua, đội trưởng Vương có việc gì thì gọi tôi.”
Anh ta vội vàng xoay người đi ra ngoài, lúc ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
chi đội trưởng Vương nhìn về phía Tề Dực:
“Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Tề Dực ủ rũ gật đầu, buổi sáng còn chưa kịp đánh răng, chỉ nhai hai viên kẹo cao su.
Chi đội trưởng Vương lôi giọng điệu bề trên ra nói:
“Lúc nghỉ ngơi thì nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, về sau sẽ không có nhiều thời gian để cậu nghỉ ngơi như vậy đâu.”
Tề Dực không hiểu gì, đội trưởng Vương nhìn anh cười:
“Thời gian nghỉ của cậu hết rồi, bắt đầu từ hôm nay quay lại làm việc đi.”
Tề Dực:???
Tối qua mới cho “cách chức tạm thời”, nhanh như vậy đã đổi ý rồi?
Đội trưởng Vương tiếp tục nói: “Án trộm thi thể vẫn phải giao cho cậu thì tôi mới yên tâm, nếu tra ra án chặt thi thể . thật sự có vấn đề gì, thừa dịp vụ án còn chưa chuyển giao chính thức cho công tố viên, ảnh hưởng cũng chưa lớn, mau chóng giải quyết.”
“Được.”
Vụ án còn chưa phá được đúng thật là làm cho Tề Dực ngứa ngáy, hơn nữa án trộm thi thể có quan hệ với anh, anh không có biện pháp từ chối.
Nhưng “niềm vui” tới quá bất ngờ, Tề Dực không hài lòng: “Sao đột nhiên lại để tôi phục chức?”
“Còn không phải là do Trì Vũ Hiền,” Đội trưởng Vương cười mắng: “Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, nói nhất định phải cho cậu ta một lời giải thích, tôi phải giải thích cho cậu ta cái gì?”
Tề Dực nhíu mày, lão Trì người này……..
Đội trưởng Vương nói: “Không biết cọng dây thần kinh nào của thằng nhóc này đứt rồi, nhất định phải đảm bảo cho cậu, còn nói cậu nhất định có thể điều tra rõ ràng chân tướng, người bị hại cũng phải trả cho cậu một cái công đạo.”
“Đảm bảo?”
Tề Dự nhướng mày, trái tim như bị đảo thoáng qua, cũng không rõ là bị làm sao.
“Cậu nói xem cậu ta có ngây thơ không?”
Đội trưởng Vương gõ bàn: “Trước tiên không nói cậu ta lấy cái gì để đảm bảo, nếu không phải tôi hiểu cậu ta, chỉ hành vi này, muốn thay đổi một người thì tôi sẽ thay cậu ta trước?”
Lời nói này rất nặng, Tề Dực tình nguyện để mình bị cách chức tạm thời, cũng không muốn liên lụy đến người khác:
“Đội trưởng Vương, lão Trì…….”
“Được rồi, không cần phải nói thay cho cậu ta,”
Đội trưởng Vương cắt ngang Tề Dực: “Cậu ta đi theo tôi năm, ở trong đồn công an là người của tôi, so với cậu tôi càng hiểu cậu ta hơn.”
Tề Dực không biết nên nói cái gì.
Đội trưởng Vương mở miệng lần nữa: “Tiểu Tề, cậu phục chức không có quan hệ với cậu ta, đó là kết quả xem xét toàn diện của tôi, tôi rất rõ ràng năng lực của lão Thạch, ông ta và Trì Vũ Hiền không phá được vụ án trộm thi thể này, đây mới là nguyên nhân tôi để cậu quay lại.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tề Dực tỏ thái độ.
“Không chỉ phải cố gắng hết sức,” đội trưởng Vương hừ một tiếng: “Tuy rằng không có quan hệ với cậu ta, nhưng rốt cuộc là cậu ta vỗ ngực đảm bảo với tôi, nếu cậu không thể làm tôi vừa lòng, xem tôi dạy dỗ cậu ta như thế nào.”
Nghe được lời này ngược lại Tề Dực không lo lắng cho lão Trì nữa: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đi thôi.” Chi đội trưởng Vương nâng cằm lên đuổi người: “Có chuyện gì phải báo cáo kịp thời cho tôi.”
“Được.”
Xoay người, Tề Dực đi ra ngoài văn phòng.
Ra cửa liền thấy lão Trì lén lút đứng ở một bên, nhìn thấy anh ra vội kéo anh lại hỏi: “Thế nào rồi lão Tề? Không có vấn đề gì chứ?”
Tề Dực cũng không quay đầu lại đi về phía trước:
“Anh rất tài giỏi nha, âm thầm phá hỏng kỳ nghỉ của tôi!”
Lão Trì vui vẻ, thanh âm không khống chế được lớn hơn vài phần: “Đội trưởng Vương để cậu quay về rồi?”
Cảnh sát nhân dân đi ngang qua đều quay lại nhìn bọn họ.
Tề Dực quay đầu lại ghét bỏ nhìn anh ta, lão Trì vội vàng che miệng lại, gật gật đầu.
“Đi thôi, xuống dưới lại nói.”
Lão Trì trả lời một tiếng được, sóng vai đi theo anh xuống tầng.
Văn phòng pháp y, Tề Dực pha một ly trà đặc lớn, tinh tế uống một ngụm. Bây giờ suy nghĩ của anh rất loạn, chuyện tối qua gặp phải “sự kiện linh dị”, một đêm anh không ngủ ngon, đến bây giờ chưa nghĩ được gì hết, lại phải đối mặt với vụ án, phỏng đoán vụ án có quan hệ với những gì anh gặp phải không, bước đột phá ở đâu.
Lão Trì ở bên cạnh anh lải nhải, giảng vụ án. Mới bắt đầu Tề Dực còn nghiêm túc lắng nghe, nhưng lời trong lời ngoài lão Trì nói, không có thu hoạch gì hết, Tề Dực dần dần mất hết kiên nhẫn, gõ bàn cắt ngang lão Trì.
“Anh nói có tiến triển thì tốt, không có thu hoạch gì thì đừng nói nữa.”
“Vậy…… tôi không có gì để nói nữa.”
Lão Trì khép notebook lại: “Bước đột phá duy nhất trước mắt là cậu và Cao Hội Thành, ngoài mấy chục người chúng ta, phát hiện cậu không xuất hiện cùng Cao Hội Thành. Tôi biết việc này không hợp logic, nhưng sự thật là như thế, cậu nói xem có phải là phương hướng sai rồi không?”
Tề Dực hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy…” Lão Trì vắt hết óc: “Người gây án khẳng định rất quen thuộc với cậu, nếu không không thể giả bộ giống thật như vậy được, nhưng điểm hắn cắt Cao Hội Thành và Cát Nhi là vì muốn trả thù này vẫn còn là nghi vấn.
Nói trắng ra là, chúng ta căn cứ theo lẽ thường để triển khai phán đoán, nhưng có khả năng người gây án không suy luận theo lẽ thường, có khả năng hắn chỉ muốn cho cậu thêm phiền phức.
Tề Dực cũng nghĩ là như vậy: “Vậy anh cảm thấy ai có hiềm nghi”
“Khó nói.” lão Trì nói: “Người thân và bạn bè của cậu không có động cơ, về phần người nhà của những người bị gửi vào đây trong mấy năm qua, cũng chưa từng gặp cậu, cũng không hiểu biết về cậu…….Ai? Có khả năng, trong nhóm người này, có người âm thầm quan sát cậu từ lâu?”
“Đương nhiên không loại trừ khả năng này, nhưng như vậy thì phạm vi điều tra quá lớn.” Tề Dực bóp sống mũi của mình, nhiều năm phá án như vậy, vụ án không có đầu mối như này lại chỉ có vài cái.
Bóp bóp, anh nhớ đến Khương Hiểu Du nhắc đến cô gái mặc váy đỏ trong vụ án nhảy lầu.
“Tiểu khu Cao Hội Thành ở một tháng trước xảy ra vụ án nhảy lầu, anh biết không”
“Án nhảy lầu? À, cậu đang nói cái kia hả, có biết.” Lão Trì nói: “Sao đột nhiên lại nhắc tới vụ án kia? Cậu sẽ không cảm thấy vụ án kia có quan hệ với án trộm thi thể này chứ?”
“Hỏi một chút, lúc ấy vụ án kia có truyền ra một ít tin đồn nhảm nhí hay không?”
“Đúng thật, lúc ấy lưu truyền ra rất nhiều phiên bản chuyện xưa.” Lão Trì hỏi dò: “Câu thật sự hoài nghi bản thân đụng phải quỷ? Vớ vẩn, đều là phong kiến mê tín, cậu đụng phải sự kiện ly kỳ, không thể nào là gặp phải quỷ.”
Tề Dực tách đề tài ra: “Tôi chỉ suy nghĩ, người chết mặc váy đỏ nhảy lầu chỉ là trùng hợp, hay là thật sự có mang oán khí? Nếu là oán khí, vậy thì oán khí mãnh liệt từ đâu ra?”
Lão Trì nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng, cậu muốn biểu đạt cái gì?”
“Cô gái kia gặp phải chuyện gì mà lại sinh ra oán khí lớn như vậy?” Tề Dực quay đầu hỏi anh ta: “Bạo hành gia đình? Hiểu lầm? Nhục nhã? Hoặc là…… Cưỡиɠ ɦϊếp?”
Lão Trì nhíu chặt lông mày: “Cậu bị ngốc sao? Vụ án kia sớm đã kết án, chính là chuyện mua nhà cưới hỏi, sao lại phiền phức như vậy? Hơn nữa, chỉ vì cô ấy mặc lễ phục màu đỏ, cậu liền suy nghĩ nhiều như vậy? Không phải cậu luôn phản đối việc giải thích quá mức, suy đoán không có căn cứ à?”