Ngày ấy đã đến rất nhanh, một ngày thứ năm. Anh đến đón cô hàng ngày ở trường trung học để đưa cô về ký túc xá. Và rồi một lần anh đến ký túc xá vào một buổi chiều thứ năm. Anh đưa cô lên chiếc ôtô đen.
Đó là ở Chợ Lớn. Đó là ở phía ngược lại với những đại lộ nối khu phố Tàu với trung tâm Sài Gòn, những con đường lớn theo kiểu Mỹ với những chuyến tàu điện, xe kéo, xe khách ngược xuôi. Mới quá trưa. Cô đã trốn được một cuộc đi dạo bắt buộc đối với các thiếu nữ ở ký túc xá.
Đó là một gian nhà ở phía Nam thành phố. Nơi ở hiện đại, có thể nói là đã được trang bị một cách vội vã, với những đồ đạc theo phong cách tân thời. Anh nói: tôi không lựa chọn đồ đạc. Trong phòng mờ tối, cô không yêu cầu anh mở cửa chớp ra. Cô không có một cảm giác nào thật rõ ràng, không thù ghét, cũng không ghê tởm, như vậy phải chăng có thể đã là ham muốn. Cô không rõ về điều đó. Cô đã bằng lòng đến đây ngay từ lúc anh đề nghị cô vào buổi tối hôm trước. Cô đang ở nơi mà cô cần phải đến, cô đã được chuyển đến nơi này. Cô cảm thấy hơi sợ. Quả thực, dường như chuyện này không những cần đúng với điều cô mong đợi, mà còn cần đúng với điều đáng phải xảy ra trong chính trường hợp của cô. Cô hết sức chú ý đến bề ngoài của các đồ vật, đến ánh sáng, đến tiếng ồn ào của thành phố, giữa nơi đó căn phòng như bị chìm nghỉm xuống. Anh thì run rẩy. Thoạt đầu anh nhìn cô như chờ đợi cô nói, nhưng cô không nói. Vậy là anh cũng không nhúc nhích, anh không cởi quần áo cô ra, anh nói rằng anh yêu cô như điên dại, anh nói câu đó thật khẽ. Rồi anh im bặt. Cô không trả lời anh. Cô có thể trả lời rằng cô không yêu anh. Cô không nói gì hết. Đột nhiên cô biết, vào chính lúc này, chính khoảnh khắc này, cô biết rằng anh không biết gì về cô, rằng anh sẽ không bao giờ biết gì về cô cả, rằng anh không có khả năng để biết được những sự tai quái đến ngần ấy. Và thực hiện ngần ấy mưu mẹo để nắm bắt cô thì anh sẽ chẳng bao giờ làm nổi. Chính cô là người cần phải biết. Cô biết. Trước việc anh chẳng hề hay biết gì, cô chợt hiểu: cô đã thích anh ngay từ lúc trên phà. Cô thích anh, mọi sự chỉ phụ thuộc vào có mình cô thôi.
Cô nói với anh: em muốn anh đừng yêu em thì hơn. Thậm chí nếu anh yêu em, em vẫn muốn anh cứ làm như cách thường lệ với đàn bà. Anh nhìn cô có vẻ như kinh ngạc, anh hỏi: đó là điều em muốn sao? Cô nói rằng đúng thế. Anh bắt đầu đau khổ từ lúc đó, trong căn phòng này, lần đầu tiên, anh không nói dối về điều này nữa. Anh nói với cô rằng anh đã biết là cô sẽ chẳng bao giờ yêu anh. Cô để cho anh nói. Thoạt đầu cô nói rằng cô không biết. Rồi cô để cho anh nói.
Anh nói rằng anh cô độc, cô độc khủng khiếp vì tình yêu mà anh dành cho cô. Cô bảo anh rằng cô cũng vậy, cô cũng cô độc. Cô không nói vì sao. Anh nói: em theo tôi đến tận đây cũng như em có thể đi theo bất kỳ người nào. Cô trả lời rằng cô không thể biết được, rằng trước đây cô chưa từng đi theo ai vào phòng ngủ. Cô bảo anh rằng cô không muốn anh nói chuyện với cô, rằng điều mà cô muốn, đó là anh cứ làm như mọi khi anh làm với những người đàn bà mà anh dẫn vào căn hộ độc thân của anh. Cô van xin anh cứ làm theo cách ấy.
Anh lột chiếc váy ra, anh ném nó đi, anh lột chiếc quần lót nhỏ bằng vải coton trắng và anh bế cô trần truồng như vậy đến tận giường. Và thế rồi anh quay người sang phía bên kia giường và anh khóc. Và cô, chậm rãi, kiên nhẫn, cô kéo anh lại về phía mình rồi cô bắt đầu cởi quần áo anh. Mắt nhắm lại, cô làm việc đó. Chậm rãi. Anh muốn có những cử chỉ để giúp cô. Cô bảo anh đừng động đậy. Cứ để em. Cô nói là cô muốn làm việc đó. Cô làm. Cô cởi quần áo anh. Khi cô yêu cầu, anh dịch người vào trong giường, nhưng chỉ tí chút thôi, thật nhẹ nhàng, như là để không làm cô bừng tỉnh.
Làn da êm ái một cách choáng ngợp. Thân hình, thân hình gầy gò, không sức lực, không cơ bắp, có thể anh đã từng bị ốm, đang trong thời kỳ hồi phục, anh không có râu, không có gì nam tính ngoài bộ sinh dục, anh rất yếu ớt, anh đau đớn, vẻ như bị phơi bày ra không gì che đỡ trước sự lăng nhục. Cô không nhìn vào mặt anh. Cô không nhìn anh. Cô chạm vào người anh. Cô chạm vào sự êm ái của bộ phận sinh dục, của làm da, cô vuốt be cái màu vàng huy hoàng ấy, cái mà cô chưa từng biết tới ấy. Anh rên rỉ, khóc lóc. Anh chìm trong một tình yêu thảm hại.
Vừa khóc anh vừa làm chuyện đó. Đầu tiên là sự đau đớn. Và rồi sau đó đến lượt sự đau đớn ấy bị giữ lại, nó thay đổi, bị lấy đi từ từ, bị cuốn về khoái lạc, gắn chặt vào khoái lạc.
Biển cả, không hình thù, chỉ đơn giản là không gì sánh nổi.
Trước đó, trên chuyến phà, khi giờ còn chưa điểm, hình ảnh dường như đã mang những đường nét của khoảnh khắc này.
Ngày ấy đã đến rất nhanh, một ngày thứ năm. Anh đến đón cô hàng ngày ở trường trung học để đưa cô về ký túc xá. Và rồi một lần anh đến ký túc xá vào một buổi chiều thứ năm. Anh đưa cô lên chiếc ôtô đen.
Đó là ở Chợ Lớn. Đó là ở phía ngược lại với những đại lộ nối khu phố Tàu với trung tâm Sài Gòn, những con đường lớn theo kiểu Mỹ với những chuyến tàu điện, xe kéo, xe khách ngược xuôi. Mới quá trưa. Cô đã trốn được một cuộc đi dạo bắt buộc đối với các thiếu nữ ở ký túc xá.
Đó là một gian nhà ở phía Nam thành phố. Nơi ở hiện đại, có thể nói là đã được trang bị một cách vội vã, với những đồ đạc theo phong cách tân thời. Anh nói: tôi không lựa chọn đồ đạc. Trong phòng mờ tối, cô không yêu cầu anh mở cửa chớp ra. Cô không có một cảm giác nào thật rõ ràng, không thù ghét, cũng không ghê tởm, như vậy phải chăng có thể đã là ham muốn. Cô không rõ về điều đó. Cô đã bằng lòng đến đây ngay từ lúc anh đề nghị cô vào buổi tối hôm trước. Cô đang ở nơi mà cô cần phải đến, cô đã được chuyển đến nơi này. Cô cảm thấy hơi sợ. Quả thực, dường như chuyện này không những cần đúng với điều cô mong đợi, mà còn cần đúng với điều đáng phải xảy ra trong chính trường hợp của cô. Cô hết sức chú ý đến bề ngoài của các đồ vật, đến ánh sáng, đến tiếng ồn ào của thành phố, giữa nơi đó căn phòng như bị chìm nghỉm xuống. Anh thì run rẩy. Thoạt đầu anh nhìn cô như chờ đợi cô nói, nhưng cô không nói. Vậy là anh cũng không nhúc nhích, anh không cởi quần áo cô ra, anh nói rằng anh yêu cô như điên dại, anh nói câu đó thật khẽ. Rồi anh im bặt. Cô không trả lời anh. Cô có thể trả lời rằng cô không yêu anh. Cô không nói gì hết. Đột nhiên cô biết, vào chính lúc này, chính khoảnh khắc này, cô biết rằng anh không biết gì về cô, rằng anh sẽ không bao giờ biết gì về cô cả, rằng anh không có khả năng để biết được những sự tai quái đến ngần ấy. Và thực hiện ngần ấy mưu mẹo để nắm bắt cô thì anh sẽ chẳng bao giờ làm nổi. Chính cô là người cần phải biết. Cô biết. Trước việc anh chẳng hề hay biết gì, cô chợt hiểu: cô đã thích anh ngay từ lúc trên phà. Cô thích anh, mọi sự chỉ phụ thuộc vào có mình cô thôi.
Cô nói với anh: em muốn anh đừng yêu em thì hơn. Thậm chí nếu anh yêu em, em vẫn muốn anh cứ làm như cách thường lệ với đàn bà. Anh nhìn cô có vẻ như kinh ngạc, anh hỏi: đó là điều em muốn sao? Cô nói rằng đúng thế. Anh bắt đầu đau khổ từ lúc đó, trong căn phòng này, lần đầu tiên, anh không nói dối về điều này nữa. Anh nói với cô rằng anh đã biết là cô sẽ chẳng bao giờ yêu anh. Cô để cho anh nói. Thoạt đầu cô nói rằng cô không biết. Rồi cô để cho anh nói.
Anh nói rằng anh cô độc, cô độc khủng khiếp vì tình yêu mà anh dành cho cô. Cô bảo anh rằng cô cũng vậy, cô cũng cô độc. Cô không nói vì sao. Anh nói: em theo tôi đến tận đây cũng như em có thể đi theo bất kỳ người nào. Cô trả lời rằng cô không thể biết được, rằng trước đây cô chưa từng đi theo ai vào phòng ngủ. Cô bảo anh rằng cô không muốn anh nói chuyện với cô, rằng điều mà cô muốn, đó là anh cứ làm như mọi khi anh làm với những người đàn bà mà anh dẫn vào căn hộ độc thân của anh. Cô van xin anh cứ làm theo cách ấy.
Anh lột chiếc váy ra, anh ném nó đi, anh lột chiếc quần lót nhỏ bằng vải coton trắng và anh bế cô trần truồng như vậy đến tận giường. Và thế rồi anh quay người sang phía bên kia giường và anh khóc. Và cô, chậm rãi, kiên nhẫn, cô kéo anh lại về phía mình rồi cô bắt đầu cởi quần áo anh. Mắt nhắm lại, cô làm việc đó. Chậm rãi. Anh muốn có những cử chỉ để giúp cô. Cô bảo anh đừng động đậy. Cứ để em. Cô nói là cô muốn làm việc đó. Cô làm. Cô cởi quần áo anh. Khi cô yêu cầu, anh dịch người vào trong giường, nhưng chỉ tí chút thôi, thật nhẹ nhàng, như là để không làm cô bừng tỉnh.
Làn da êm ái một cách choáng ngợp. Thân hình, thân hình gầy gò, không sức lực, không cơ bắp, có thể anh đã từng bị ốm, đang trong thời kỳ hồi phục, anh không có râu, không có gì nam tính ngoài bộ sinh dục, anh rất yếu ớt, anh đau đớn, vẻ như bị phơi bày ra không gì che đỡ trước sự lăng nhục. Cô không nhìn vào mặt anh. Cô không nhìn anh. Cô chạm vào người anh. Cô chạm vào sự êm ái của bộ phận sinh dục, của làm da, cô vuốt be cái màu vàng huy hoàng ấy, cái mà cô chưa từng biết tới ấy. Anh rên rỉ, khóc lóc. Anh chìm trong một tình yêu thảm hại.
Vừa khóc anh vừa làm chuyện đó. Đầu tiên là sự đau đớn. Và rồi sau đó đến lượt sự đau đớn ấy bị giữ lại, nó thay đổi, bị lấy đi từ từ, bị cuốn về khoái lạc, gắn chặt vào khoái lạc.
Biển cả, không hình thù, chỉ đơn giản là không gì sánh nổi.
Trước đó, trên chuyến phà, khi giờ còn chưa điểm, hình ảnh dường như đã mang những đường nét của khoảnh khắc này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngày ấy đã đến rất nhanh, một ngày thứ năm. Anh đến đón cô hàng ngày ở trường trung học để đưa cô về ký túc xá. Và rồi một lần anh đến ký túc xá vào một buổi chiều thứ năm. Anh đưa cô lên chiếc ôtô đen.
Đó là ở Chợ Lớn. Đó là ở phía ngược lại với những đại lộ nối khu phố Tàu với trung tâm Sài Gòn, những con đường lớn theo kiểu Mỹ với những chuyến tàu điện, xe kéo, xe khách ngược xuôi. Mới quá trưa. Cô đã trốn được một cuộc đi dạo bắt buộc đối với các thiếu nữ ở ký túc xá.
Đó là một gian nhà ở phía Nam thành phố. Nơi ở hiện đại, có thể nói là đã được trang bị một cách vội vã, với những đồ đạc theo phong cách tân thời. Anh nói: tôi không lựa chọn đồ đạc. Trong phòng mờ tối, cô không yêu cầu anh mở cửa chớp ra. Cô không có một cảm giác nào thật rõ ràng, không thù ghét, cũng không ghê tởm, như vậy phải chăng có thể đã là ham muốn. Cô không rõ về điều đó. Cô đã bằng lòng đến đây ngay từ lúc anh đề nghị cô vào buổi tối hôm trước. Cô đang ở nơi mà cô cần phải đến, cô đã được chuyển đến nơi này. Cô cảm thấy hơi sợ. Quả thực, dường như chuyện này không những cần đúng với điều cô mong đợi, mà còn cần đúng với điều đáng phải xảy ra trong chính trường hợp của cô. Cô hết sức chú ý đến bề ngoài của các đồ vật, đến ánh sáng, đến tiếng ồn ào của thành phố, giữa nơi đó căn phòng như bị chìm nghỉm xuống. Anh thì run rẩy. Thoạt đầu anh nhìn cô như chờ đợi cô nói, nhưng cô không nói. Vậy là anh cũng không nhúc nhích, anh không cởi quần áo cô ra, anh nói rằng anh yêu cô như điên dại, anh nói câu đó thật khẽ. Rồi anh im bặt. Cô không trả lời anh. Cô có thể trả lời rằng cô không yêu anh. Cô không nói gì hết. Đột nhiên cô biết, vào chính lúc này, chính khoảnh khắc này, cô biết rằng anh không biết gì về cô, rằng anh sẽ không bao giờ biết gì về cô cả, rằng anh không có khả năng để biết được những sự tai quái đến ngần ấy. Và thực hiện ngần ấy mưu mẹo để nắm bắt cô thì anh sẽ chẳng bao giờ làm nổi. Chính cô là người cần phải biết. Cô biết. Trước việc anh chẳng hề hay biết gì, cô chợt hiểu: cô đã thích anh ngay từ lúc trên phà. Cô thích anh, mọi sự chỉ phụ thuộc vào có mình cô thôi.
Cô nói với anh: em muốn anh đừng yêu em thì hơn. Thậm chí nếu anh yêu em, em vẫn muốn anh cứ làm như cách thường lệ với đàn bà. Anh nhìn cô có vẻ như kinh ngạc, anh hỏi: đó là điều em muốn sao? Cô nói rằng đúng thế. Anh bắt đầu đau khổ từ lúc đó, trong căn phòng này, lần đầu tiên, anh không nói dối về điều này nữa. Anh nói với cô rằng anh đã biết là cô sẽ chẳng bao giờ yêu anh. Cô để cho anh nói. Thoạt đầu cô nói rằng cô không biết. Rồi cô để cho anh nói.
Anh nói rằng anh cô độc, cô độc khủng khiếp vì tình yêu mà anh dành cho cô. Cô bảo anh rằng cô cũng vậy, cô cũng cô độc. Cô không nói vì sao. Anh nói: em theo tôi đến tận đây cũng như em có thể đi theo bất kỳ người nào. Cô trả lời rằng cô không thể biết được, rằng trước đây cô chưa từng đi theo ai vào phòng ngủ. Cô bảo anh rằng cô không muốn anh nói chuyện với cô, rằng điều mà cô muốn, đó là anh cứ làm như mọi khi anh làm với những người đàn bà mà anh dẫn vào căn hộ độc thân của anh. Cô van xin anh cứ làm theo cách ấy.
Anh lột chiếc váy ra, anh ném nó đi, anh lột chiếc quần lót nhỏ bằng vải coton trắng và anh bế cô trần truồng như vậy đến tận giường. Và thế rồi anh quay người sang phía bên kia giường và anh khóc. Và cô, chậm rãi, kiên nhẫn, cô kéo anh lại về phía mình rồi cô bắt đầu cởi quần áo anh. Mắt nhắm lại, cô làm việc đó. Chậm rãi. Anh muốn có những cử chỉ để giúp cô. Cô bảo anh đừng động đậy. Cứ để em. Cô nói là cô muốn làm việc đó. Cô làm. Cô cởi quần áo anh. Khi cô yêu cầu, anh dịch người vào trong giường, nhưng chỉ tí chút thôi, thật nhẹ nhàng, như là để không làm cô bừng tỉnh.
Làn da êm ái một cách choáng ngợp. Thân hình, thân hình gầy gò, không sức lực, không cơ bắp, có thể anh đã từng bị ốm, đang trong thời kỳ hồi phục, anh không có râu, không có gì nam tính ngoài bộ sinh dục, anh rất yếu ớt, anh đau đớn, vẻ như bị phơi bày ra không gì che đỡ trước sự lăng nhục. Cô không nhìn vào mặt anh. Cô không nhìn anh. Cô chạm vào người anh. Cô chạm vào sự êm ái của bộ phận sinh dục, của làm da, cô vuốt be cái màu vàng huy hoàng ấy, cái mà cô chưa từng biết tới ấy. Anh rên rỉ, khóc lóc. Anh chìm trong một tình yêu thảm hại.
Vừa khóc anh vừa làm chuyện đó. Đầu tiên là sự đau đớn. Và rồi sau đó đến lượt sự đau đớn ấy bị giữ lại, nó thay đổi, bị lấy đi từ từ, bị cuốn về khoái lạc, gắn chặt vào khoái lạc.
Biển cả, không hình thù, chỉ đơn giản là không gì sánh nổi.
Trước đó, trên chuyến phà, khi giờ còn chưa điểm, hình ảnh dường như đã mang những đường nét của khoảnh khắc này.