Úc Vân Từ đoán ra, tất nhiên ngày ấy ở Quốc Công phủ. Nàng dùng ánh mắt dò hỏi người bên cạnh, Cảnh Tu Huyền hơi gật đầu, tự vào phòng.
Nàng đi đến dưới cây hòe, Triệu Hiển đi theo.
“Vương gia hỏi đi.”
Triệu Hiển chắp tay sau lưng, vẻ mặt thâm trầm. Nàng buồn cười, trẻ con cổ đại trưởng thành sớm. Nhưng hắn là thiếu niên, nghiêm túc như người trưởng thành.
“Vậy bổn vương không vòng vo nữa. Thật ra lòng còn nghi vấn, nghĩ trăm lần cũng không ra. Ngày ấy trước khi Cảnh phu nhân và biểu tỷ Thành gia bị nhốt trong mật thất, đã xảy ra chuyện gì? Lúc ở mật thất, các ngươi tỉnh lại, lại nhìn thấy gì?”
Quả nhiên, Hiền Vương hỏi chuyện này. Chuyện ngày đó, phàm là người nghĩ nhiều một chút sẽ nhìn ra chỗ không thích hợp, huống chi là con cháu hoàng thất giống Hiền Vương.
Nguyên Trinh nói bà ta lâm thời nảy lòng tham, lý do thoái thác này vốn không vững chắc. Nếu bà ta thật lâm thời nảy lòng tham, vì sao không khuyên bảo, mà chuốc thuốc mê họ?
Còn nữa, Nguyên nhưng là khách của Quốc Công phủ, sao có gan tùy ý khởi động mật thất? Mặt khác, dựa vào sức lực của một mình bà ta, sao có thể kéo người vào mật thất trong tình hình không ai phát hiện?
Hắn không cần nghĩ nhiều hơn, chuyện đã có trăm ngàn chỗ hở.
Phạm thị lại tin Nguyên Trinh, định luận việc này là hiểu lầm.
Hắn có thể hiểu cách làm của Phạm thị, lại không dám gật bừa. Phạm thị vì thanh danh của Quốc Công phủ, chọn dùng lời giải thích vô hại nhất. Thành Ngọc Anh xuất phát từ mục đích tương đồng, đổ tội cho một mình Nguyên Trinh.
Về những điểm đáng ngờ, dù có người đưa ra, chỉ sợ sẽ không có người đồng ý tiếp thu.
“Vương gia, ngày đó chúng ta đang chuẩn bị cáo từ, Nguyên Trinh đi ra, chỉ hỏi chúng ta một câu, sao không cùng những người khác đi xem thần ấn. Sau đó bà ta vung phất trần, ta ngất đi. Ta tỉnh lại, nhớ rõ Ngọc Anh lay tỉnh ta, không bao lâu các ngươi đã đi vào, cái khác thần phụ không biết. Ta chỉ cảm thấy Nguyên Trinh tiên cô có rất nhiều điểm đáng ngờ, lại suy nghĩ, đều cảm thấy bà ta có ác ý.”
Nàng rõ chân tướng, nhưng sẽ không nói cho Hiền Vương.
Hiền Vương đã sớm đoán được Cảnh phu nhân biết những chuyện này. Nhưng hắn bất an, càng nhiễu loạn suy nghĩ, nhất định phải làm rõ ràng.
Có lẽ, đúng như mẫu phi nói, hắn suy nghĩ nhiều.
“Đa tạ Cảnh phu nhân bẩm báo.”
Hiền Vương tán đồng câu nói cuối cùng của nàng, chắc chắn Nguyên Trinh có ác ý. Hắn nghi Nguyên Trinh bị Thất di sai bảo, mới dám to gan như thế. Đừng nói lần trước Thất di hãm hại Vệ tiểu thư không đắc thủ, cho nên kế đó không thành công, lại có kế tiếp theo?
Nếu chuyện thực sự như vậy, những gì lần trước Cảnh phu nhân nói ở Quốc Công phủ, thật ra dễ hiểu.
“Cảnh phu nhân…”
“Họ Úc kia, ngươi phải suy nghĩ giúp ta!”
Một giọng nữ vang lên, một nữ tử vọt từ ngoài thôn trang vào. Hồng y tóc đen, tay cầm roi, nàng ấy hấp tấp xông tới, vẻ mặt nôn nóng, còn có mồ hôi trên mặt.
Triệu Hiển nhíu mày, đứng cùng chỗ với Khuông Đình Sinh nghe tiếng mới đi đến đây.
Úc Vân Từ chỉ muốn vỗ trán, Trình Bát này đúng là âm hồn không tan, sao lại đuổi theo tới thôn trang?
Trình Bát nhìn thấy Triệu Hiển và Khuông Đình Sinh, vội vàng hành lễ, kéo tay nàng, nói: “Ngươi có nhiều mưu kế, nói xem ta nên làm gì bây giờ? Nương muốn gả ta cho tên không ra nam không ra nữ của Phương gia.”
Tên không ra nam không ra nữ của Phương gia, vị đại tỷ này nói chuyện không đầu không đuôi, người khác giúp thế nào đây?
“Ngươi nói chậm một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hiền Vương nghe hiểu, nghi hoặc hỏi: “Thế tử Quảng Xương Hầu?”
“Đúng là hắn.” Trình Bát phi một cái, “Bổn tiểu thư nghĩ đến nam nhân như đàn bà kia, tức muốn chết, sao còn có thể gả cho hắn.”
Hoá ra là Trình Phương muốn liên hôn.
Úc Vân Từ dù không rõ việc triều chính, cũng biết mối quan hệ của hai nhà không tốt. Trình gia, Thành gia, Phương gia tạo thành thế chân vạc, cắm rễ trong hậu cung.
Tuy Hiền Vương đứng thứ năm, nhưng nàng dám khẳng định hắn có tâm tư với Thành Quốc Công phủ.
Huống chi là Trình gia và Phương gia.
Trình gia muốn gả Trình Bát cho Phương gia, chẳng lẽ mượn sức Phương gia? Chỉ là khó hiểu là nàng không tin Trình gia không nhìn ra Phương Thái hậu và Lương phi không giống người may áo cưới cho người khác, dù Trình Bát gả vào Phương gia, thì thế nào chứ?
“Ngươi mau nói ta nên làm thế nào?”
Trình Bát gấp gáp giậm chân, nam nhân ẻo lả kia có vẻ mặt thâm độc, nàng ấy nhìn thêm một lần cũng cảm thấy khó chịu, huống chi phải ngày đêm nhìn thấy nhau, trở thành phu thê.
“Nếu đó là mệnh lệnh của phụ thân mẫu thân, ta là một người ngoài, có thể có cách gì hay chứ?”
Úc Vân Từ thầm nghĩ Trình Bát đúng là coi trọng nàng, tới cầu xin nàng giúp đỡ chuyện chung thân đại sự, nàng có thể làm thế nào chứ, chẳng lẽ thay đổi quyết định gả nữ nhi của Đại Tư Mã?
“Ngươi luôn có nhiều chủ ý, giúp ta ra chủ ý, làm thế nào mới có thể từ chối hôn sự này?”
Cô nương này cũng ngây thơ thật, nếu Tư Mã phu nhân hạ quyết tâm muốn gả nữ nhi vào Phương gia, tất nhiên là đã suy xét chu toàn, sao có thể nhẹ nhàng từ hôn? Thế tử Quảng Xương Hầu dù không có đại tài, hẳn là cũng không có gì ham mê bất lương. Nếu không nàng đến cổ đại mấy tháng, sao rất ít khi nghe người ta bàn luận vị thế tử này?
“Trình Bát tiểu thư, ngươi rõ ràng đang làm khó ta.”
Trình Bát giậm chân, suýt nhảy lên.
“Uổng công chúng ta là bạn bè, chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn ta nhảy vào hố lửa?”
Mặt nàng trầm xuống, nàng lạnh lùng thốt: “Đó là hôn sự do phụ thân mẫu thân của ngươi quyết định, bọn họ làm phụ thân mẫu thân, chẳng lẽ sẽ thật sự đưa nữ nhi vào hố lửa?”
“Bọn họ… Cũng chỉ nghĩ cho đại cục!” Trình Bát căm giận, nhìn thoáng qua Triệu Hiển, không nói thêm nữa.
“Nếu ngươi biết đại cục, vậy tới tìm ta lại có ích gì?”
Trình Bát suy sụp, bớt khí thế. Ủ rũ cụp đuôi đúng là đáng thương. Trình Bát thấy Úc Vân Từ tức giận, ngửa đầu nhìn trời, bầu trời vừa lúc có chim nhạn bay qua.
Đúng vậy, nàng ấy bệnh, loạn tìm đại phu, tìm họ Úc có ích gì?
“Ngươi nói, ta nên làm gì bây giờ? Ta thật sự không muốn gả cho họ Phương…”
Nữ tử cổ đại không thể tự làm chủ hôn sự, Úc Vân Từ có chút đồng tình, nhưng lại không thích hành vi của nàng ấy. Nàng nghĩ cô nương này sợ là không có một người có thể chân chính trò chuyện với nàng ấy, cho nên một khi có việc, tình nguyện đi xa trăm dặm tới tìm nàng.
Nàng nghĩ đến đây, ngữ khí dịu dàng hơn.
“Nếu ngươi không thể thay đổi vận mệnh gả vào Phương gia, phải ngẫm lại cho tốt làm thế nào mới có thể không làm mình sống quá tù túng.”
Mắt Trình Bát sáng ngời, nhanh chóng ảm đạm.
“Thay đổi như thế nào? Ta nghe nói tên bán nam bán nữ kia có vài thông phòng… Nếu không phải chính thất chưa vào cửa, chỉ sợ đã sinh mấy thứ tử.”
Úc Vân Từ thương hại, đồng thời thấy may mắn.
Dù nữ tử vinh quang cỡ nào ở nhà mẹ đẻ, một khi gả vào nhà chồng, phải thu liễm tất cả góc cạnh, khuất phục trước tam tòng tứ đức, bị việc vặt hậu trạch chậm rãi mài giũa góc cạnh.
Cuối cùng họ bị mài giũa giống tất cả phu nhân hậu trạch, khéo đưa đẩy lõi đời, u oán tàn nhẫn.
Trình Bát như vậy còn không bằng trước mắt ngực to ngốc nghếch.
Tầm mắt nàng rơi xuống cái roi trong tay đối phương, nàng nói: “Ngươi lo lắng cái gì, ngươi vào cửa là phu nhân thế tử, nhìn ai không thuận mắt thì đưa đi. Ngươi không phải luôn tự xưng là tiêu sái, vì sao điểm này không quyết đoán? Nếu thế tử gì kia trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi vung roi là được. Nếu hắn không tuân theo, đánh đến khi làm theo thì mới thôi. Thiên hạ nào có nhiều kẻ xương cứng, bảo đảm chưa được mấy năm, đã bị ngươi trị thành người dễ bảo. Sau này ngươi đi ngang ở nội viện Hầu phủ, chẳng phải vui vẻ hơn hiện tại.”
Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt Trình Bát sáng lên.
“Ta biết ngay tìm ngươi, sẽ có biện pháp. Ngươi nói không sai, ta là ai chứ? Ta là tiểu thư Tư Mã phủ, Phương Thực Quang muốn chọc ta, ta đánh hắn kêu phụ thân gọi mẫu thân. Nếu hắn thực sự mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, ta đánh hắn gần chết mới thôi. Đúng là không tin, không trị được hắn!”
Nàng ấy nói xong, nóng lòng muốn thử. Nàng ấy không ngừng múa may roi trong tay, muốn đánh thế tử kia một trận.
Triệu Hiển nghe xong hơi sợ, Cảnh phu nhân nhìn ôn nhu dễ gần, sao mạnh mẽ như vậy. Xem ra hắn lo lắng dư thừa, dựa theo tính tình của Cảnh phu nhân, dù đối mặt với Thất di, cũng sẽ không chịu thiệt.
Khuông Đình Sinh sùng bái, rất hâm mộ nữ tử đĩnh đạc nói chuyện. Hắn biết dù là chuyện gì ở, sư mẫu cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết. Bọn họ là người trong cuộc, thường nhốt mình trong chướng ngại, vốn không có cách nào nhảy ra khỏi tình hình, đổi cách khác nhìn vấn đề.
Nếu tương lai có một ngày…
Hắn cũng có thể làm theo cách của sư mẫu…
Trình Bát được dạy dỗ, lại hấp tấp rời đi, chưa kịp uống một ngụm nước nào. Úc Vân Từ nhìn bụi bặm sau con ngựa nâu tạo ra, ngửa đầu nhìn trời, bất đắc dĩ thở dài.
Hiền Vương thấy sắc trời không còn sớm, cũng cáo từ, còn có Khuông Đình Sinh.
Bọn thị vệ bảo vệ, vòng xe ngựa ở bên trong. Sư huynh đệ ngồi trong xe ngựa, Triệu Hiển không ngừng dùng ánh mắt ngắm sư huynh nhắm mắt giả ngủ.
Sư huynh thật đẹp.
Trách không được có người nghị luận sau này sư huynh là đệ nhất mỹ nam Đại Triệu.
Khuông Đình Sinh sao có thể không nhận ra ánh mắt hắn, có chút tức giận, còn có chút chột dạ, chỉ có tiếp tục giả bộ ngủ mới có thể tránh xấu hổ.
Xe ngựa đi trên đường nhỏ, đi một đoạn trên con đường lớn vắng, lại quẹo vào một eo sông không sâu. Hai bên con đường là sườn núi, cũng không cao, đều là cỏ dại, còn có mấy ngôi mộ.
Bọn họ đi con đường này vài lần, từng thăm dò địa hình. Núi không cao, không thể giấu người. Nhưng cỏ trên sườn tươi tốt hơn, thị vệ đằng trước thủ thế ngăn lại, xe ngựa ngừng lại.
Khuông Đình Sinh trong xe đột nhiên mở mắt, đè trường kiếm bên hông.
Triệu Hiển cũng như thế, sắc mặt nghiêm túc, hắn mím môi. Sư huynh đệ nhìn nhau, bên ngoài lặng ngắt như tờ, bọn thị vệ đã sẵn sàng đón quân địch, không có âm thanh.
Âm thanh sắc bén xé tan bầu không khí vắng lặng.
Sau đó, cỏ xanh trên sườn núi bắt đầu động, vô số thân ảnh xanh đậm vụt ra, bao vây bọn họ.
“Bảo vệ điện hạ!”
Thị vệ dẫn đầu hô to, những người khác lập tức thủ thế, bảo vệ xe ngựa bên trong.
Không ai hỏi chuyện, không ai báo tên họ.
Có thể nhìn ra đây là ám sát từ cách bố trí và thân thủ của đối phương. Kẻ tới đều là tử sĩ, không có khả năng hỏi ra gì. Nếu có, cũng là giả.
Một tên mặc quần áo xanh đậm lao đến.
Triệu Hiển dẫn theo mười hai thị vệ, so với mấy chục người của đối phương, thế đơn lực mỏng.
“Sư huynh, chúng ta lao ra đi.”
“Không được, đệ ở trong, ta ra ngoài.”
Khuông Đình Sinh nói xong, ra xe ngựa. Hắn thấy nhân số mặc quần áo xanh đậm đông, thầm nghĩ không tốt. Hắn lấy từ trong lòng ra một thứ, bắn tín hiệu cầu cứu lên trời.
Triệu Hiển theo hắn xuống xe, cũng nhảy xuống.
Lúc này sắp hoàng hôn, đường không có người đi đường. Những tên mặc quần áo xanh đậm nhìn thấy tín hiệu, lại nhìn thấy sư huynh đệ bên ngoài xe ngựa, trao đổi ánh mắt, như quyết định chiến lược, lao tới chỗ bọn họ.
“Bảo vệ điện hạ rời đi!”
Khuông Đình Sinh nheo mắt, nhìn thấy ngựa của bọn thị vệ, kéo Triệu Hiển. Mấy thị vệ khác thấy thế, mở đường máu, hai người nhân cơ hội xoay người lên ngựa.
Hắn quất roi, con ngựa trắng vọt đi.
Một thanh trường kiếm phá không bay tới, nghe tiếng gió, Khuông Đình Sinh nghiêng người, kiếm bay qua hắn. Kiếm sắc bén, cắt rách quần áo hắn, cứa vào da thịt, máu trào ra.
Hắn không rên một tiếng, nhịn đau đi trước.
Tiếp theo, một thanh kiếm lại bay tới, cứa vào chân ngựa, chân ngựa mềm nhũn, hai người té xuống đất, lăn vào ruộng lúa ven đường vừa thu hoạch.
Tên mặc quần áo xanh đậm đã đuổi kịp, còn có bọn thị vệ đuổi sát sau đó.
Bọn thị vệ ít người, có mấy người trọng thương ngã xuống đất.
Triệu Hiển bò dậy, nâng Khuông Đình Sinh. Hắn nhìn tên mặc quần áo xanh đậm, lại lần nữa nhìn tên kia. Ánh mắt có kiên nghị và quyết tuyệt, chỉ có bọn họ có thể hiểu ánh mắt này.
Động tác của hai người nhanh chóng, từng người rút kiếm.
Kiếm thuật của bọn họ đều là thân truyền của Cảnh Tu Huyền, luận cao thấp, tất nhiên Khuông Đình Sinh càng thông thạo. Nhưng Đình Sinh bị thương, lúc rút kiếm, miệng vết thương bị rách.
Hắn không tỏ vẻ gì, lạnh lẽo nhìn đối phương.
Tên mặc quần áo xanh động thủ trước, tình cảnh nhanh chóng biến thành hỗn chiến. Tầm nửa canh giờ, Đình Sinh và Triệu Hiển đã kiệt sức, bọn thị vệ tử thương quá nửa, mà mấy tên mặc quần áo xanh đậm cũng chết vài tên.
Triệu Hiển nhìn bốn thị vệ ngăn trước người, bọn họ có vô số vết thương. Hắn lại nhìn thiếu niên bên cạnh, sắc mặt thiếu niên nghiêm túc, dung nhan tuyệt thế bởi có chút chật vật vì chém giết.
Nhưng hắn lại cảm thấy đời này không còn ai đẹp hơn sư huynh.
Sắc trời dần tối, xanh đậm ở phía chân trời hiện ra. Mồ hôi chảy xuống từ trán hắn, đôi mắt dính mồ hôi, có chút khó chịu.
Tên mặc quần áo xanh đậm từng bước ép sát, cánh đồng bát ngát vắng lặng như tờ.
Nếu hôm nay hắn và sư huynh bỏ mạng tại đây…
“Sư phụ nhất định đến cứu chúng ta!”
Khuông Đình Sinh như biết hắn suy nghĩ, hơi nghiêng người, bảo vệ hắn ở sau. Mắt hắn ngấn nước, hắn cụp mắt, lúc này mới nhìn thấy vết thương trên người sư huynh.
Miệng vết thương không ngừng bị kéo ra, máu nhiễm đầy trung y màu trắng.
Những kẻ này làm sư huynh bị thương!
Tức giận dội từ lòng bàn chân lên, hắn như mũi tên nhọn lao tới những tên mặc quần áo xanh đậm. Khuông Đình Sinh và bọn thị vệ lập tức phản ứng, vọt qua theo.
Không đến nửa khắc, bọn họ bị lại ép vào đường cùng, lúc này không có bọn thị vệ, chỉ có sư huynh đệ hai người. Họ dựa lưng vào nhau, bảo vệ lẫn nhau.
Hai người đầy vết thương, cũng may quần áo đậm màu, vết máu chảy ra, nhìn tựa như bị ướt. Không biết là máu của bọn họ hay là máu của người khác.
Số tên mặc quần áo xanh đậm thương vong quá nửa, vẫn còn hơn hai mươi người.
Nếu họ không còn có người cứu giúp, chỉ sợ là tử lộ. Khuông Đình Sinh có thể nhận ra tĩnh lặng trong lòng, chỉ có loại tiếc nuối nhàn nhạt. Hắn tiếc nuối mình không thể giống sư mẫu nói, nhờ thân phận nữ tử, rạng rỡ Khuông gia.
Tiếng “lộc cộc” đột nhiên vang lên trong lúc tĩnh lặng.
Đó là… Tiếng vó ngựa.
Hắn vui vẻ, không Chỉ có một người tới, hẳn là sư phụ bọn họ.
Bọn mặc quần áo xanh đậm cũng nghe thấy, vọt lại đây. Hai người vừa chiến vừa lui, Triệu Hiển bị trúng một kiếm, Cảnh Tu Huyền dẫn người chạy tới.
Đám mặc quần áo xanh đậm thế tình thế không ổn, vừa đánh vừa lui.
Cảnh Tu Huyền ngăn thủ hạ, nhanh xem xét thương thế của Triệu Hiển và Đình Sinh. Bởi vì tị hiềm, chỉ hỏi Đình Sinh. Đình Sinh ấn vào chỗ bị thương sâu nhất, chịu đau, nói không có việc gì.
Hắn để lại người dọn dẹp, lại dẫn hai người về thôn trang.
Từ lúc Cảnh Tu Huyền chẳng nói gì, dẫn bọn thị vệ vội vàng ra cửa, Úc Vân Từ cảm thấy không thích hợp. Nàng thấy trời càng ngày càng tối, nôn nóng đi tới đi lui trong sân.
Ngoài thôn trang, Thái Thanh đang chờ.
“Phu nhân, đã trở lại.”
Thái Thanh nghe tiếng vó ngựa, nhanh tiến vào bẩm báo.
Không bao lâu sau, người vào thôn trang.
Nàng nhìn thấy Đình Sinh và Triệu Hiển bị thương không nhẹ, kinh hô: “Hầu gia, bọn họ…”
Cảnh Tu Huyền ra hiệu nàng đừng hỏi gì cả, nhanh sắp xếp người.
Cũng may hai người có nhiều vết thương, nhưng cũng không bị thương chỗ hiểm.
Nàng đau lòng nhìn Đình Sinh quấn vải vài chỗ, quan tâm hỏi: “Đau không?”
“Không đau, nhìn dọa người, thật ra không trọng thương nhiều.”
Đình Sinh cố cười, nghĩ đến thị vệ của Triệu Hiển, không một người còn sống, không khỏi nặng nề. “Điện hạ thế nào rồi?”
“Hắn bị thương không nặng như con, hẳn là không có trở ngại.”
Úc Vân Từ đáp, còn sợ hãi. Nàng là người lớn lên trong thời đại thái bình, từng đọc về tranh đấu ngầm hoàng quyền trong sách, không có cuộc tranh đấu nào không bao gồm hãm hại và ám sát.
Khi chuyện xảy ra trước mắt nàng, nàng vẫn cảm thấy không chân thật.
Nàng sắp xếp cho Đình Sinh, đi ra khỏi phòng
Cảnh Tu Huyền đứng ở giữa sân, áo gấm màu đen và bóng đêm như hòa hợp. Hắn chậm rãi đi ra khỏi chỗ tối, có biểu cảm nghiêm túc chết chóc chưa bao giờ có trên gương mặt.
“Hầu gia, ai làm?”
Nàng không cần nghĩ cũng biết đây là chuyện này được gây ra bởi ám đấu trong kinh thành.
Trình Phương vừa tuyên bố liên hôn, Hiền Vương đã bị ám sát. Không phải Trình gia chính là Phương gia. Nhưng bọn họ làm lộ liễu như thế, muốn gì đây?
Hiền Vương đứng thứ năm, không chiếm vị trí trưởng tử cũng không chiếm vị trí đích tử, nếu thực sự muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế, trừ bốn ca ca chết sạch. Bằng không cũng sẽ không tới lượt hắn.
Bọn họ ám hại Hiền Vương, mục đích là gì?
Nàng nghĩ như vậy, đặt câu hỏi.
“Bệ hạ cố ý ban hôn Ninh Vương và trưởng tôn nữ Thành gia.”
Cho nên?
Chuyện là Ninh Vương làm, mục đích diệt trừ Hiền Vương, để Thành gia toàn lực duy trì hắn. Chuyện thực sự như nàng nghĩ? Nàng từng tiếp xúc Ninh Vương, hắn không giống người lỗ mãng.
Nếu không cũng sẽ không mỗi ngày làm bộ công tử lăng nhăng để lừa gạt thế nhân.
Giả sử thật là hắn, tất là người Phương gia lén quyết định.
Nếu Trình gia làm, cũng có chút nói không thông. Trình Hoàng hậu là đích Hoàng Hậu, Thái Tử là đích trưởng tử, lại được Chọn LÀM Thái Tử. Bọn họ chỉ cần bảo đảm họ không làm gì sai, làm bệ hạ ghét bỏ là có thể an ổn kế thừa ngôi vị hoàng đế. Họ không có khả năng tự tìm tử lộ, giết một hoàng tử không có tính uy hiếp.
Nàng nhíu mày, trừ hai phái này, người khác vốn không có khả năng xuống tay với Hiền Vương.
“Trình gia hay Phương gia?”
Hắn nhìn nàng, vẫn chưa trả lời nàng, mà hỏi một câu không liên quan.
“Trước kia nàng sống tốt không?”
Nàng sửng sốt, lắc đầu, “Không tốt, thiếp không ở cùng phụ thân và mẫu thân, lớn lên bên cạnh tổ mẫu.”
“Như thế cũng tốt.”
Hắn không chờ nàng hỏi vì sao, xoay đề tài, “Đình Sinh bị thương thế nào?”
“Bôi thuốc rồi, tinh thần cũng không tệ, vết thương nhìn thì nhiều, không bị thương chỗ quan trọng. Bọn họ là đồ đệ của chàng, chàng nên tin bọn họ.”
Hắn đi tới, nắm tay nàng. Tay nàng lạnh, “Sao không mặc thêm?”
Nàng cười nói: “Thiếp thích lạnh.”
Phu thê nắm tay đi vào phòng, lúc nàng sắp ngủ, còn rối rắm.
“Hầu gia, ngài nói xem ai làm? Thiếp đoán khả năng Phương gia lớn hơn.”
“Vì sao nói vậy?” Trong bóng đêm, thanh âm nam nhân lạnh lẽo, trầm thấp hơn ngày thường.
Nàng tiến sát vào lòng hắn, nhẹ nói: “Chàng nghĩ xem Ninh Vương muốn cưới Ngọc Anh, vậy là cháu rể Thành Quốc Công phủ. Nhưng so với thân cháu ngoại, rốt cuộc cách một tầng. Nếu không có Hiền Vương, Thành gia sẽ duy trì Ninh Vương.”
Bàn tay to vỗ đầu nàng, “Dễ hiểu như vậy, Ninh Vương không ngốc.”
“Ninh Vương không ngốc, nhưng Phương gia ngốc.”
“Phương gia cũng không ngốc, người ngốc thật không sống đến hiện tại. Được rồi, nghĩ ít thôi, ngủ đi.”
Hắn lại vỗ mặt nàng, nàng lấy tay hắn ra, “Không phải Phương gia, chẳng lẽ là Trình gia. Vô lý, người không gấp gáp nhất là bọn họ, sao bọn họ…”
Nàng chưa nói chuyện, nghe hắn khàn khàn nói: “Phu nhân không buồn ngủ? Nếu không…”
“Không… Hầu gia, thiếp rất buồn ngủ. Rồi, thiếp ngủ rồi.”
Nàng nói xong, nhắm mắt xoay người.
Hắn bật cười, sau một lúc lâu nghe nàng hít thở đều đều, hẳn là chân chính đi vào giấc ngủ.
Nàng hoài nghi không sai, không riêng nàng, dù là bệ hạ cũng sẽ nghĩ theo hướng này.
Vì một khi kẻ làm đế vương sinh nghi, mặc kệ sự thật và chân tướng có khớp nhau không, đều sẽ có hạt giống nghi ngờ trong lòng. Nếu tương lai lại xảy ra chuyện gì, hoài nghi biến thành chắc chắn.
Nàng không nói một nhà khác, đó là Thành gia. Việc này vừa xảy ra, hắn có thể khẳng định bệ hạ nhất định tức giận, ban hôn kia sẽ không giải quyết được gì.
Từ xưa đã có chiêu hiểm độc nhất trong việc hành binh.
Đôi mắt hắn lạnh lùng, xuyên thấu qua rèm lụa nhìn xà nhà.
Thành gia?
Còn có…
An Phi.