Võ Tiết Châu diện vô biểu tình mắt to trừng mắt nhỏ với một bé trai. Chính xác là nàng vẫn teo nhỏ và rớt xuống ngay giường của Hoắc Kiện Minh. Hiện tại, hắn cũng đang dùng tay bóp cổ nàng. Thị vệ cũng vừa xông vào.
Hoắc Kiện Minh nhíu đôi mày kiếm nhìn tiểu oa nhi trước mặt. Làn da non nớt, cơ thể không cảm nhận được chút nội công nào. Nhìn tuổi tác có vẻ không lớn. Chỉ tầm năm, sáu mà thôi. Điều làm hắn nghi ngờ là vì sao nàng lại ở đây? Có thể qua mắt được nhiều cao thủ trong phủ mà trèo được lên giường hắn chứng tỏ bên trong có nội gián giúp sao?
Võ Tiết Châu nhếch môi. Lạnh nhạt quét mắt nhìn người trong phòng. Giọng nói thông dông: "Ta là ai ngươi không cần biết. Dẫn ta đi gặp hoàng đế. Ta có chuyện cần nói với ông ấy."
Trưởng thị vệ nâng mày quan sát tiểu oa nhi lá gan to bằng trời này. Trông thông minh lanh lợi như vâyn chắc không phải bị điên đâu ha?
"Ngươi có tư cách gì gặp phụ hoàng bổn vương?" Hoắc Kiện Minh nguy hiểm nheo mắt. Một đứa bé mà cũng dám lên mặt sai bảo hắn.
Võ Tiết Châu lãnh đạm nhìn hắn. Tùy tay rút ra một khẩu súng ngắn trong đống quần áo rộng thùng thình của mình. Nàng nâng tay, bắn lên nốc nhà để lại một cái lỗ nhỏ. Mà cáu lỗ ấy như thị uy chiếu rọi ánh trăng sáng lấp lánh vào căn phòng tối đen.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh. Tốc độ quá nhanh!
"Nếu ta muốn, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào. Mạng của ngươi đối với ta không có giá trị. Nhưng nếu ngươi chậm trễ chính sự của ta và hoàng đế, ta nghĩ ngươi sẽ phải hối hận đấy." Võ Tiết Châu chỉa súng ngang huyệt thái dương của Hoắc Kiện Minh. Khuôn mặt trẻ con nở nụ cười vô tâm vô phế. Cứ như kẻ đang uy hiếp giết người ngạo mạng hồi nãy không có một phân quan hệ với nàng.
Đứa trẻ này không đơn giản.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác nhìn nàng.
Võ Tiết Châu ung dung mặc họ nhìn. Nhìn đủ rồi sẽ dẫn nàng đi gặp hoàng đế thôi.
Quả nhiên, Hoắc Kiện Minh đồng ý. Hắn để ý chính là cái thứ trên tay nàng. Nếu có thể lấy được thứ đó, thực lực không phải sẽ tăng tiến sao? Vì vậy, hắn âm thầm ghi nhớ vật đó.
Võ Tiết Châu quấn chăn che lấp cơ thể trần truồng của mình. Nàng lần mò trong bóng tối tìm kiếm cái va li của mình rồi lấy ra một cái đầm em bé màu trắng mặc vào. Sau đó lại dùng dao cắt ngắn cái áo blu để làm áo ngoài để che đi phần cánh tay lộ thịt.
Xong, giờ thì có thể ra gặp người.
Nhờ có kinh nghiệm của lần xuyên không của kiếp trước, Võ Tiết Châu đã rút ra được bai học. Lần trước nàng xuyên qua, không mang theo đồ đạc đã chuẩn bị trước. Bị biến thành đứa trẻ thì thôi, cố tình đồ nàng mặc vẫn lớn như vậy khiến nàng không thể mặc đồ. Xấu hổ chết đi được!
Giờ thì không nói đồ mặc, đến cả vũ khí linh tinh nàng cũng đã chuẩn bị đầy đủ!
****************
Hoàng cung Thánh An quốc rạng sáng nghênh đón một vị khách. Vị khách này lại là một đứa trẻ ăn mặc kỳ lạ khiến cho toàn bộ cung nhân đều phải liếc mắt. Mà đáng nói hơn người này chính là do thất hoàng tử từ nhỏ bị bệ hạ đưa ra khỏi cung nuôi!
Tất cả cung nhân cơ hồ đều ngầm suy đoán hoàng tử thất sủng sẽ bị hoàng đế trách phạt.
Nhưng chờ đợi bọn họ không phải là tin tức như mong đợi mà là một đạo thánh chỉ tuyên cáo phong tước cho đứa trẻ năm tuổi!
Hoắc Kiện Minh nhíu đôi mày kiếm nhìn tiểu oa nhi trước mặt. Làn da non nớt, cơ thể không cảm nhận được chút nội công nào. Nhìn tuổi tác có vẻ không lớn. Chỉ tầm năm, sáu mà thôi. Điều làm hắn nghi ngờ là vì sao nàng lại ở đây? Có thể qua mắt được nhiều cao thủ trong phủ mà trèo được lên giường hắn chứng tỏ bên trong có nội gián giúp sao?
Võ Tiết Châu nhếch môi. Lạnh nhạt quét mắt nhìn người trong phòng. Giọng nói thông dông: "Ta là ai ngươi không cần biết. Dẫn ta đi gặp hoàng đế. Ta có chuyện cần nói với ông ấy."
Trưởng thị vệ nâng mày quan sát tiểu oa nhi lá gan to bằng trời này. Trông thông minh lanh lợi như vâyn chắc không phải bị điên đâu ha?
"Ngươi có tư cách gì gặp phụ hoàng bổn vương?" Hoắc Kiện Minh nguy hiểm nheo mắt. Một đứa bé mà cũng dám lên mặt sai bảo hắn.
Võ Tiết Châu lãnh đạm nhìn hắn. Tùy tay rút ra một khẩu súng ngắn trong đống quần áo rộng thùng thình của mình. Nàng nâng tay, bắn lên nốc nhà để lại một cái lỗ nhỏ. Mà cáu lỗ ấy như thị uy chiếu rọi ánh trăng sáng lấp lánh vào căn phòng tối đen.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh. Tốc độ quá nhanh!
"Nếu ta muốn, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào. Mạng của ngươi đối với ta không có giá trị. Nhưng nếu ngươi chậm trễ chính sự của ta và hoàng đế, ta nghĩ ngươi sẽ phải hối hận đấy." Võ Tiết Châu chỉa súng ngang huyệt thái dương của Hoắc Kiện Minh. Khuôn mặt trẻ con nở nụ cười vô tâm vô phế. Cứ như kẻ đang uy hiếp giết người ngạo mạng hồi nãy không có một phân quan hệ với nàng.
Đứa trẻ này không đơn giản.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác nhìn nàng.
Võ Tiết Châu ung dung mặc họ nhìn. Nhìn đủ rồi sẽ dẫn nàng đi gặp hoàng đế thôi.
Quả nhiên, Hoắc Kiện Minh đồng ý. Hắn để ý chính là cái thứ trên tay nàng. Nếu có thể lấy được thứ đó, thực lực không phải sẽ tăng tiến sao? Vì vậy, hắn âm thầm ghi nhớ vật đó.
Võ Tiết Châu quấn chăn che lấp cơ thể trần truồng của mình. Nàng lần mò trong bóng tối tìm kiếm cái va li của mình rồi lấy ra một cái đầm em bé màu trắng mặc vào. Sau đó lại dùng dao cắt ngắn cái áo blu để làm áo ngoài để che đi phần cánh tay lộ thịt.
Xong, giờ thì có thể ra gặp người.
Nhờ có kinh nghiệm của lần xuyên không của kiếp trước, Võ Tiết Châu đã rút ra được bai học. Lần trước nàng xuyên qua, không mang theo đồ đạc đã chuẩn bị trước. Bị biến thành đứa trẻ thì thôi, cố tình đồ nàng mặc vẫn lớn như vậy khiến nàng không thể mặc đồ. Xấu hổ chết đi được!
Giờ thì không nói đồ mặc, đến cả vũ khí linh tinh nàng cũng đã chuẩn bị đầy đủ!
****************
Hoàng cung Thánh An quốc rạng sáng nghênh đón một vị khách. Vị khách này lại là một đứa trẻ ăn mặc kỳ lạ khiến cho toàn bộ cung nhân đều phải liếc mắt. Mà đáng nói hơn người này chính là do thất hoàng tử từ nhỏ bị bệ hạ đưa ra khỏi cung nuôi!
Tất cả cung nhân cơ hồ đều ngầm suy đoán hoàng tử thất sủng sẽ bị hoàng đế trách phạt.
Nhưng chờ đợi bọn họ không phải là tin tức như mong đợi mà là một đạo thánh chỉ tuyên cáo phong tước cho đứa trẻ năm tuổi!