Dường như Đoàn Sơn Nhu được bật mở cái chốt nào đó.
Cái chốt mà cậu vẫn dùng hết sức để giữ lại, che giấu điều gì.
Từ sô-pha đến sàn nhà rồi lại lên phòng ngủ, cậu dùng khoảng thời gian động dục thật dài này nói cho omega của mình biết một điều rằng phải thẳng thắn, thành khẩn, phải nói cho alpha của mình, bạn đời của mình, chồng của mình, rằng mình cần đối phương.
Đoàn Sơn Nhu cúi xuống, lim hôn nơi lối vào nhỏ hẹp, ướt đẫm kia.
Đây đã gần là kết thúc rồi bởi nơi ấy [email protected] trụi, đỏ bừng như quả mọng chín cây, chảy ra thứ nước ngọt ngào thơm ngát vì bị sử dụng quá nhiều.
Tay Long Cảnh vươn qua bụng bầu, nhẹ nhàng nắm lấy tóc Đoàn Sơn Nhu.
Hắn rên khe khẽ như bày tỏ sự sung sư"ng không nói thành lời. Long Cảnh chẳng còn sức mà nói nữa, cũng không thể không thừa nhận rằng thể lực của bản thân mà so sánh với alpha nhà mình, Đoàn Sơn Nhu, thì vẫn còn một chút chênh lệch.
Bờ môi Đoàn Sơn Nhu dán lên túi bìu Long Cảnh, phát ra những tiếng mút hôn nho nhỏ. Giọng cậu trầm thấp: “Sướng không?”
Eo Long Cảnh như nhũn ra, nếu là lúc trước thì hắn chẳng bao giờ mở miệng đáp lại Đoàn Sơn Nhu.
Nhưng lúc này eo Long Cảnh từ từ hạ xuống để nơi riêng tư của mình gần sát mũi của người yêu hơn. Tuy rằng giọng hắn nhỏ như muỗi kêu nhưng vẫn tính là đã mở miệng.
“Vâng… Có… có…”
Cực kỳ tiến bộ rồi.
Đoàn Sơn Nhu giãn lông mày: “Long Cảnh, nhắc lại được không anh?”
Long Cảnh giơ tay che mắt: “Hu hu… sướng… sướng lắm…”
Tai Đoàn Sơn Nhu cọ vào đùi trong Long Cảnh, nơi ấy vừa mềm lại nhạy cảm khiến cậu nghe được Long Cảnh khẽ kêu lên.
Nên Đoàn Sơn Nhu cứ làm thế.
“Chỗ nào sướng?”
Ngón chân Long Cảnh cuộn lại. Hắn do dự. Cơ thể đang nóng rực, tnh dịch của Đoàn Sơn Nhu bắn vào bây giờ đang chảy ra ngoài. Biết nói thế nào đây?
“Bên trong… của anh sướng lắm…”
Hắn không nói rõ, dường như toàn bộ hệ thần kinh run rẩy theo nhịp xâm nhập vào nơi mềm mại kia.
Đoàn Sơn Nhu nhanh nhẹn liếm dịch chảy ra.
“Muốn dùng chỗ nào của em nào?”
Hình như hơi quá… Long Cảnh càng lúc càng ngại nhưng lạ là càng nói khoái cảm của hắn càng được dâng cao.
“Lưỡi… lưỡi của em với cả… cả…”
Cả cái gì?
Mặt Long Cảnh đỏ bừng bừng. Hắn biết, biết rõ chứ, và dường như mạch máu, gân xanh của thứ ấy đang hiển hiện trước mặt hắn.
Đoàn Sơn Nhu thoáng chỉnh lại tư thế, vươn tới, mở hai tay nhìn Long Cảnh.
Cậu đang cười.
Long Cảnh thực sự nói không thành câu nữa. Trong đầu hắn lướt qua rất nhiều cách gọi, lịch sự có tục tĩu có, và có cả những cách nói mà Đoàn Sơn Nhu vừa ghé vào tai hắn nói.
Hắn không nói, mấp máy môi ra hai chữ ấy đã là sự nỗ lực phi thường.
Tay hắn dán lên dương vt của Đoàn Sơn Nhu, nhẹ nhàng tuột bao quy đầu của cậu xuống, thật ướt át. Đó là sự cố gắng giải thích thêm.
Đoàn Sơn Nhu ngẩng đầu, nhướng mày: “Thích không anh?”
Long Cảnh không dám nhìn, rụt lại, hai má đỏ bừng, gật đầu.
Đoàn Sơn Nhu cười: “Thích em hơn hay thích nó hơn.”
Long Cảnh không nhịn được nữa, giãy dụa đòi ngồi xuống, co hai chân lại, ngốc nghếch xoay bụng.
Đoàn Sơn Nhu sớm biết rằng mình sẽ được đằng chân lân đằng đầu. Cậu đỡ lấy cánh tay hắn để ổn định tư thế, vừa đỡ vừa nói: “Long Cảnh đừng đánh em, cẩn thận…” Cậu gác cằm lên vai Long Cảnh cười, răng nanh cọ ướt vai hắn.
Đây là chuyện mà bách khoa toàn thư không cho cậu biết, hình như càng yêu càng thụt lùi.