Hai ngày sau, Đoàn Sơn Nhu nhận một bọc tã từ tay điều dưỡng.
“Trắng lắm nha, vừa mở mắt đã mở to, nhất định là con thích cười…”
Làn da quá mịn màng, quá mỏng, nhìn thấy cả mạch máu dưới da. Đây là máu thịt của hắn và Đoàn Sơn Nhu.
Dù nhỏ nhưng cũng vẫn thấy được mắt bé con tròn xoe. Miệng hé mở không phát ra âm thanh gì, khóe môi yếu ớt cong cong, đôi má phính phính.
Con chưa biết nói, Long Cảnh nhìn con cũng quên luôn bản thân định nói gì.
Hắn đã nhiều lần đoán con trông thế nào nhưng lại chẳng thể hợp ý bằng em bé đang bế trong lòng đây.
Mà Đoàn Sơn Nhu lại chẳng hề luống cuống tí nào. Cậu vui vẻ giơ một ngón tay lên trước mặt con, vẽ hình tròn trêu chọc: “A… a…”
Đứa bé nằm trong lòng Long Cảnh, vặn vẹo theo tiếng của Đoàn Sơn Nhu như là sự đáp lại nho nhỏ.
Long Cảnh ngẩng đầu, lông mi nâng lên, định cười rồi nhưng trong lòng còn trăm mối ngổn ngang khiến hắn mãi mới cất lời: “Con… con đang cười với anh này…”
Đoàn Sơn Nhu thẳng lưng, nhẹ nhàng ôm Long Cảnh: “Cười với anh đó, cười anh sao còn chưa đặt tên cho con.”
Long Cảnh đứng trước điều dưỡng, đỏ bừng mặt, ghé sát vào Đoàn Sơn Nhu: “… Đặt là gì thì hay nhỉ? Lỡ con không thích thì sao? Sơn Nhu này, em thấy…”
Đoàn Sơn Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hổ cái danh nhân tài, không phụ sự chờ mong của mọi người, cậu thuận miệng nói: “Thế đặt là Bạch Tuyết đi.”
Bạch Tuyết đương nhiên không phải công chúa. Con nằm trong lòng cha Long Cảnh, tắm mình trong hương nhài thoang thoảng mùi sữa, nghe thấy cái tên mình không hiểu thì cười ngây thơ.
Đoàn Sơn Nhu hỏi con: “Được không, Bạch Tuyết?”
Bạch Tuyết nhìn về phía cằm Đoàn Sơn Nhu. Cậu hiểu được ánh mắt của con, lập tức báo cáo cho Long Cảnh: “Con bảo được!”
Long Cảnh bật cười, nghiêng đầu về phía eo Đoàn Sơn Nhu: “Ngốc, chẳng thà gọi là Bích Loa Xuân.”
Nuôi con bằng sữa mình hình như là bản năng của omega.
Sau khi Long Cảnh cởi cúc áo đột nhiên thấy nặng trĩu, hắn ngẩng lên nhìn sang.
Đúng là không đủ.
Bộ nực của hắn trướng căng, trắng bệch.
Đầu vu" mềm mại hơi chúc xuống, dính sữa tạo thành hai vệt ướt trên nội y mỏng manh.
Vén vạt áo lên gây ma sát khiến hắn run lên, sữa non dính lên tay.
Ngón tay đỡ lấy quầng vu" mình, Long Cảnh thấy quá mềm, chẳng cần dùng sức.
Long Cảnh nghe thấy tiếng nuốt đến từ hai phía.
Em bé Bạch Tuyết nằm trong lòng Long Cảnh nuốt ừng ực. Con không có răng, chỉ có bản năng mu"t vào. Bạch Tuyết rất hứng thú với nơi này của Long Cảnh, mùi sữa non tanh tanh thơm mùi nhài.
Bộ nực đầy đặn của Long Cảnh bị con mt cho dần đỏ lên.
Đoàn Sơn Nhu ngồi bên cạnh suýt đánh rơi khăn: “Đau không Long Cảnh? Hay em xoa cho nhé?”
Câu này của cậu cực chân thành, không có ý gì nhưng khi lọt vào tai Long Cảnh lại làm đôi má hắn ửng hồng. Hắn hơi nhấc em bé cao lên: “Đoàn Sơn Nhu, đừng có nhìn anh.” Long Cảnh hơi ngửa về phía sau, dịch dịch hông thì giường lún xuống, một tiếng động nhỏ vang lên.
Không nói lý nữa.
Mùi hương của Đoàn Sơn Nhu từ chỗ chỉ tỏa ra một chút, bởi vì Long Cảnh thôi thúc mà giờ càng trở nên nồng nàn hơn.
Cậu không nói gì, chỉ mỉm cười ôn hòa, giơ tay cọ cọ hai má của Bạch Tuyết.
Nhưng Long Cảnh nhận ra.
Alpha của hắn đang đòi hỏi.