Diệp Tiểu Sam thấy bàn tay Cúc Thái Lang trở nên to lớn,bỗng nhiên nhớ tới lời đại ca từng nói với hắn......
Đứa nhỏ này là yêu quái không tầm thường,không nên tiếp xúc với nó!
“A a a! Yêu quái! Yêu quái!Đừng bắt ta!Đừng bắt ta!” Diệp Tiểu Sam hoảng sợ thét chói tai rồi bỏ chạy trối chết,thoáng cái đã không thấy bóng dáng!
Vân Du công tử bàn tay dừng ở giữa không trung,cả người cứng đờ!
Yêu quái?
Cái người quái dị kia lại gọi y là yêu quái?
Uổng cho bổn đại thần vừa mới khen hắn có lương tâm,người này lại bỏ mình hắn ở lại chạy mất tiêu?
Khốn kiếp! Đệ nhất thiên hạ đại khốn kiếp!
Ngươi cho rằng không có ngươi,bổn đại thần sống không được sao?
“Thổ địa công!Ông lăn ra đây cho ta!”
“Thổ địa công!Ông chết nơi nào rồi?”
Vân Du công tử gọi đến khàn giọng,vẫn không thấy bóng dáng thổ địa công.
“Tốt,ngay cả ông già đáng chết cũng không để ý ta,chờ bổn đại thần trở lại thiên giới,nhất định bảo di mẫu đánh vào Phược Tiên động,nhốt ông mười vạn tám ngàn năm!”
Bởi vì y phục con nít bị rách,Vân Du công tử không thể làm gì khác hơn là trần truồng,thở hồng hộc dùng phàm thể năm tuổi,sải bàn chân nhỏ bắt đầu đi trên đường núi gập ghềnh.
“Phù Phù...... Mệt chết ta...... phải đến khi nào mới có thể về nhà?”
Sắc trời dần dần tối sầm xuống,ánh sáng mặt trời mất đi ấm áp,núi rừng về đêm càng thêm âm u lạnh lẽo...... Không biết đi bao lâu rồi,Vân Du công tử trần như nhộng thở phì phì,nhưng vẫn tìm không được ngôi “nhà” sau khi y hạ phàm.
Ta chắc lạc đường rồi......
Không,nhất định lạc đường rồi….
Vân Du công tử đáng thương vừa lạnh vừa đói,không khỏi nhớ đến ngôi nhà gỗ nhỏ ấm áp y và phụ thân ở.Mặc dù y luôn ghét nó vừa cũ vừa hỏng nhưng nếu như hắn hiện tại ở nhà,phụ thân nhất định sẽ pha sẵn nước nóng giúp y tắm rửa,còn ôm y vào trong ngực,đưa núm vú thơm mịn cho y mút,rồi cùng nhau ngủ......
Phụ thân......
A a a! Không nên nghĩ đến hắn!
Tên khốn đó không phải phụ thân y!
Trên đời này nào có phụ thân vứt con ngay giữa núi rừng chứ?
Khốn kiếp! Hắn là thiên hạ đệ nhất đại khốn kiếp!
Vân Du công tử sâu trong lòng đang chửi ầm lên,đột nhiên nhìn thấy bụi cỏ phía trước đung đưa ———— Hmm,nhất định phụ thân tới tìm ta!
Hừ,ngươi rốt cuộc xem như có lương tâm! Bổn đại thần ta có lòng tốt tha ngươi một lần!
Vân Du công tử hăng hái sải bước chạy tới!
“Gào————”
Tiếng rống kèm theo chấn động núi rừng,một con cọp từ trong bụi cỏ nhào ra——
Vân Du công tử sợ hết hồn,không cẩn thận đặt mông ngã ngồi trên mặt đất,đau đến oa oa thét to!
Mẹ kiếp,bổn đại thần bị ngươi làm ngã rồi?
Xui xẻo lạc đường vừa lạnh vừa đói còn chưa tính,hiện tại lại bị con cọp đần làm bị thương cái mông bảo bối!
“Thối phụ thân! Cũng là ngươi làm hại ta! Ta hận ngươi chết đi được!” Vân Du công tử nhìn trời gầm thét!
“Hừ!” Một bàn tay đột nhiên từ phía sau lưng đưa đến,nhẹ nhàng mà che lại miệng của hắn”Cúc Thái Lang,đừng lên tiếng! Phụ thân tới cứu con đây!”
Lần nữa rúc vào hoài bão quen thuộc ấm áp,Vân Du công tử trong lòng mừng như điên!
Nhưng nghĩ đến tên khốn kiếp vừa rồi bỏ rơi hắn,ngay sau đó giận tái mặt cắn mạnh lên tay hắn!
Ôi! Diệp Tiểu Sam bị đau cũng không dám kêu ra tiếng,sợ kinh động đến con cọp lớn bên cạnh.
“Cục cưng,con cứ cắn phụ thân đi,đều do phụ thân không tốt không nên bỏ lại mình con.”
Nói đến Diệp Tiểu Sam sau khi chạy về nhà không tới nửa canh giờ đã hối hận.
Nghĩ đến Cúc Thái Lang y yêu thương một thân một mình ở trong núi rừng không biết sẽ gặp nguy hiểm gì,hắn không khỏi ảo não vạn phần còn tự mình mắng mình bộ mất trí rồi sao.
Mặc kệ Cúc Thái Lang là yêu quái gì,nó cũng là hài tử của hắn! Nếu lão thiên đã an bài bọn họ là phụ tử,thì cả đời này hắn cũng là phụ thân y!
Trừ phi có một ngày Cúc Thái Lang không quan tâm đếnhắn,không thì hắn vĩnh viễn sẽ không bỏ lại y!
Sau khi đã hạ quyết tâm Diệp Tiểu Sam vội vàng chạy về phía rừng,ai ngờ không thấy bóng dáng đứa con.
Trời ạ,chẳng lẽ Cúc Thái Lang đã bị mãnh thú ngậm đi?
Diệp Tiểu Sam gấp đến độ thiếu chút nữa ngất xỉu,giống như nổi điên liều mạng tìm kiếm khắp nơi trong rừng.
May ông trời phù hộ,để hắn trong lúc nghìn cân treo sợi tóc tìm được bảo bối của mình Cúc Thái Lang!
“Bảo bối,phụ thân đến dẫn con về về nhà.”
Vân Du phi một tiếng “Ai muốn về nhà?”
“Thật xin lỗi,bảo bối,đều do phụ thân không tốt,con hãy tha thứ phụ phân đi.” Diệp Tiểu Sam xoay người y lại,đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé quý giá vô cùng tỉ mỉ,yêu thương nói,phụ thân sẽ không bao giờ…bỏ lại con lần nữa,Cúc Thái Lang của ta.”
“Cúc cái đầu ngươi đấy!” Vân Du tức giận trừng mắt liếc hắn “Ngươi còn gọi ta Cúc Thái Lang lần nữa,ta liền cắn chết ngươi!”
“Hả?” Diệp Tiểu Sam sửng sốt”Con không thích phụ thân gọi con là Cúc Thái Lang sao? Chẳng lẽ con yêu thích ta gọi tên đầy đủ Diệp Đại Cúc sao?”
“Còn lâu mới thích đấy!” Vân Du nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê, nghiến răng nghiến lợi nói”Ngươi nghe kỹ cho ta,ta tên là Vân Du,không cho gọi cái gì Diệp Đại Cúc,càng không được gọi Cúc Thái Lang!”
“Vân Du......”
Cái tên nghe hay quá,quả nhiên không phải loại cái đầu không đi học nghĩ ra......
Diệp Tiểu Sam ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Vậy phụ thân sau này gọi con là Du Nhi nha.” Diệp Tiểu Sam vỗ về khuôn mặt nhỏ bé con trai bảo bối “Du Nhi,gọi một tiếng phụ thân đi.”
Bị tròng mắt dịu dàng nhìn chăm chú,Vân Du như gặp ma nghe theo gọi “Phụ thân......”
Diệp Tiểu Sam nghe vậy mừng rỡ như điên,trong lòng có loại mãnh liệt kiêu ngạo của bậc làm phụ thân!”Du Nhi! Con trai bảo bối của ta......”
“Phụ thân......”
Đang ở hai người liếc mắt “đưa tình” nhìn nhau,đột nhiên truyền tiếng động “ùng ục”——”Du Nhi,bụng con đang réo sao?”
“Không phải ah.Là phụ thân đúng không?”
“Cũng không phải của ta. Đó là......”
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại——
Là của ta.
Ở bên cạnh đợi hai người”nói chuyện yêu đương” đến bụng kêu ùng ục con cọp chỉ chỉ bụng của mình.
“A ——” Diệp Tiểu Sam thoáng cái nhảy lên,đem con trai bảo bối của mình che ở phía sau.”Du Nhi,phụ thân sẽ dụ nó đi khỏi nơi này,con phải nắm chặt cơ hội chạy đi biết chưa!”
Vân Du nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười.”Ngươi gầy còm đến trên người không có mấy lạng thịt,con cọp mới không ăn ngươi,hãy để ta trị con hổ đần đấy!”
Phụ thân không biết y có tiên khí hộ thân,loại mãnh thú phàm trần căn bản không thể tổn thương được y.
“Không được,ta là phụ thân,ta dĩ nhiên phải bảo vệ con,Du Nhi,phụ thân cản nó con đi mau!”
Đang lúc hai người giằng co,thổ địa công đã len lén tới.
“Súc sinh lớn mật!Đây là phàm thể Bách Hoa đại thần,mà ngươi dám xúc phạm? Còn không mau cút đi!”
Con cọp nghe vậy bị dọa sợ đến tè ra quần,làm gì còn dám ở lại,lập tức cong đuôi bỏ trốn mất dạng!
Diệp Tiểu Sam thấy con cọp đột nhiên chạy mất,không khỏi sửng sốt.”Kỳ quái,con cọp kia sao lại bỏ chạy nhỉ?”
Vân Du đoán rằng chắc do thổ địa công tới,ở trong lòng bắt đầu thầm mắng.
Ông lão đáng chết,vừa rồi bổn đại thần lạc đường gọi hồi lâu mà ông mà không đến,hiện tại tới lại giành hết uy phong?
Bổn đại thần mới không thèm tính toán!
“Phụ thân,con cọp chắc thấy *đồ bẩn* cho nên chạy mất.”
Bị gọi là”đồ bẩn” thổ địa công trên mặt nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến ——
“Đồ bẩn? Cái gì đồ bẩn hả?”
“Chính là thứ không dám xuất hiện quang minh chính đại.Mặc kệ thứ đó đi phụ thân,chúng ta về nhà đi,con đói bụng rồi!”
“Được,được, chúng ta về nhà!”
Đứa bé giương to đôi mắt to còn ngấn nước mong ngóng nhìn hắn......
Nhìn đôi mắt to long lanh ánh nước, Diệp Tiểu Sam tim lập tức hòa tan......
“Cục cưng,có phải đói bụng rồi không?Ánh mắt đáng thương quá ah.”
—- Cái gì đáng thương,người xấu xí này có hiểu gì là cửa sổ tâm hồn không?
—–Bổn đại thần đây ánh mắt là”Hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang” đấy!
Vân Du công tử mở miệng tức giận mắng,nhưng phát giác thanh âm của mình bật ra lại là “y y a a”,không nén nỏi thấy vọng đáy lòng mắng to Thiên đế!
—–A a a! Thối Thiên đế! Hạ phàm thì hạ phàm,ông lại biến Bách Hoa đại thần ngọc thụ lâm phong thành trẻ nít nhỏ,ông không phải chủ tâm hãm hại bổn đại thần cua không được các nữ tử chứ?
—–Thối Thiên đế!Thiên đế đáng chết!
—–Ta muốn nói di mẫu (là dì) bỏ ông!Đày ông đến lãnh cung!
Diệp Tiểu Sam thấy đứa bé kích động a a kêu loạn,nước miếng chảy đầy miệng,lập tức bối rối nói “Ai ya,cục cưng chảy nước miếng.”
Vân Du công tử nghe thấy nổi trận lôi đình!
—–Có lầm không? Ta đường đường đệ nhất mỹ nam tử sao có thể chảy nước miếng?
“Đừng sợ,ta giúp con lau sạch sẽ nha.” Diệp Tiểu Sam vội vàng dùng ống tay áo cẩn thận lau khóe miệng đứa bé.
—–A a a! Tiểu tử thúi,không được dùng y phục vô cùng bẩn của ngươi đụng và miệng ngọc đại thần ta!
Vân Du công tử liều mạng lắc đầu.
Nhưng mặc kệ y cố gắng giãy dụa thế nào,vẫn bị nam nhân”kiên nhẫn” lau miệng khô ráo sạch sẽ.
Vân Du công tử giận đến thiếu chút nữa thở không nổi.
Thấy khuôn mặt đứa bẻ đỏ bừng,Diệp Tiểu Sam cho rằng nó hẳn đói bụng lắm,nên lo lắng ôm lấy đứa bé chạy vào trong nhà ——
“Cục cưng ngoan,ta sẽ cho con bú sữa mẹ.”
Nghe được hai chữ bú sữa mẹ,Vân Du công tử nhất thời yên tĩnh lại.
——Ừh,bụng của y quả thật có chút đói.
——Không lẽ uống thứ y thường dùng trên Thiên giới ”Vân Sơn tiên nãi” sao.
Chẳng những có thể bổ khí huyết,còn có thể dưỡng nhan mỹ dung.
Thấy đứa bé yên tĩnh lại,Diệp Tiểu Sam mừng rỡ nói “Quả nhiên cục cưng đói bụng rồi,nghe có sữa uống liền hết ầm ĩ.Yên tâm,ta nhất định sẽ cho con ăn no ăn no.”
Vân Du công tử bụng nhỏ đói đến kêu ùng ục ùng ục,chỉ muốn có gì uống để no.
Nhưng khi y phát hiện người quái dị kia dẫn ra một con dê mẹ,con ngươi thiếu chút nữa rớt ra!
“Cục cưng,mau mút vú nó đi,ăn no mới có thể lớn nhanh ah.” Diệp Tiểu Sam cười híp mắt ôm đưa bé,đưa miệng nó đến gần đầu nhũ dê mẹ.
—–A a a! Thối quá!Hun chết ta!
—–Ta Vân Du công tử đường đường là Bách Hoa đại thần,thế mà bị người quái dị ép bổn đại thần mút cái thối quắt của dê mẹ!
—–Ta sẽ giết ngươi!
Diệp Tiểu Sam thấy đứa bé y y a a,liều mạng vung bàn tay nhỏ nhắn mập mạp,trề môi chết cũng không chịu mở miệng mút,phiền não nói”Cục cưng không chịu mút,làm sao bây giờ?”
Diệp Tiểu Sam ôm lấy đứa bé đong đưa,gấp đến độ xoay vòng.
Vân Du công tử bị Thiên đế dàn xếp,sau khi hạ phàm tiên lực hoàn toàn biến mất,mà còn biến thành đứa bé tay trói gà không chặc,một chút nước cũng chưa được uống,đói bụng đến mắt nổ đom đóm,không khỏi giận đến muốn cắn người——
“Ai u! Đau chết ta!” Diệp Tiểu Sam ngực bị đứa bé hung hăng mút,nhất thời thất thanh thét to!
Nghe xú nam nhân kêu thảm thiết,Vân Du công tử trong lòng mới đỡ buồn bực.
—–Hừ,hiện tại mới biết bổn đại thần lợi hại sao!
Không ngờ y chỉ khẽ cắn,ngược lại làm Diệp Tiểu Sam lóe ra một ý nghĩ——
“Ai nha,ta thật ngốc,sao lại không nghĩ tới chuyện này?Cục cưng đừng nóng vội,phụ thân đi chuẩn bị sữa đây!” Diệp Tiểu Sam ôm đứa bé đặt kỹ trên giường, hứng thú hừng hực chạy mất tăm.
—–Ha ha,tiểu tử thúi kia cuối cùng thông suốt rồi.
—–Nhanh đi lấy “Vân Sơn tiên nãi” bổn thần thích uống đếy đây!
Đang lúc Vân Du công tử nhớ lại khoảng thời gian sung sướng trên Thiên giới cùng các tiên nữ uống rượu mua vui,Diệp Tiểu Sam đã vội vã chạy trở lại!
“Đến đây đi! Cục cưng! Mau mút!”
Vân Du công tử thấy thiếu chút nữa hộc máu bỏ mạng!
Chỉ thấy nam nhân gầy còm kia giải khai vạt áo,đem chén sữa dê bên cạnh bôi lên trên đầu nhũ của hắn,tiến tới bên miệng y——
“Cục cưng,mau mút,ta là mẹ ngươi ah!” Diệp Tiểu Sam kéo giọng,cố gắng nói ỏng ẹo.
——A a a! Cái tên ẻo lả biến thái! Chớ tới gần bổn đại thần!
Vân Du công tử liều mạng lay động khuôn mặt nhỏ bé mập mạp,miệng nhỏ chu chu không cẩn thận đụng phải tiểu núm nam nhân tràn đầy mùi sữa!
Thơm quá...... Mềm mại quá a......
—–Nam nhân này mặc dù rất”Thất lễ”,nhưng “Vị” núm vú không ngờ lại ngon đến thế,làm cho người ta không nhịn được muốn......
—–Không không không!
—–Bổn đại thần không phải đói đến điên rồi chứ, sao lại thích mút vú của xú nam nhân này?
“Cục cưng ngoan,mau mút đi......” Diệp Tiểu Sam kiên nhẫn đem đầu nhũ của mình đưa vào trong miệng cục cưng——
Đầu lưỡi nếm đến non châu mềm mại,Vân Du công tử đầu nhỏ nóng lên ——
—–Oa oa —— không được —— chịu không nổi rồi!
Trong lúc Vân Du công tử còn chưa lấy lại tinh thần, cái miệng nhỏ đã rất hăng hái một ngụm nuốt vào!
“Chiêm chiếp......” Thơm quá!Ăn thật ngon a!
Bởi vì mùi vị thật sự quá tốt,Vân Du công tử giống như gặp ma vừa mút vừa liếm,hồn nhiên mút xú nam nhân hắn ghét nhất.
“Hừ ưm...... Cục cưng...... nhẹ chút......”
đầu v rung động bị hút đến chậc chậc truyền đến một loại cảm giác khác thường,Diệp Tiểu Sam thân thể như nhũn ra,cả khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng......
……
Mặc dù vô cùng xấu hổ nhưng chỉ cần cục cưng mút được vui vẻ là Diệp Tiểu Sam đã hài lòng.Đem một chén sữa dê dùng phương thức”Giả gái” đút uống xong, Diệp Tiểu Sam thấy cục cưng nấc một cái ngủ thiếp đi.
Có thể ăn quá nhiều,còn tí sữa thừa tràn ra khóe miệng.
“Haizz,khiến cho cả người cũng dính đầy.Không sợ,cục cưng,chúng ta đi tắm nha.” Diệp Tiểu Sam đặt đứa bé lên trên giường,vội vàng đến phòng bếp chuẩn bị củi, nấu nước ấm.
Chờ chuẩn bị xong nước tắm,Diệp Tiểu Sam rón rén cởi tấm vải gấm trên người đứa bé—— Vân Du công tử được lấp đầy bụng đang buồn ngủ,trong lúc không phòng bị đã bị cỡi sạch sẽ——
“A,đúng là nam hài!” Thấy tiểu kê kê trên người đứa bé,Diệp Tiểu Sam mừng rỡ như điên thét to!”Ha ha,ta Diệp Tiểu Sam có nhi tử rồi! Ta có nhi tử rồi!”
Vân Du công tử đang buồn ngủ lại bị tiếng ồn như sấm dọa sợ hết hồn,mở mắt ra nhìn qua lại thấy được màn quỷ dị——
Nam nhân kỳ quái đang sờ tiểu kê kê của y!
——A a a! Cái tên biến thái kia,ngươi muốn làm gì bổn đại thần ah?
——Một đêm đại kê kê của Bổn đại thần ngự mười tám nữ tử,không phải cái dạng người xấu xí ngươi có thể sờ loạn!
——Mau dừng tay! Nếu không bổn đại thần sẽ chém đứt đôi sắc trảo của ngươi đấy!
Đáng tiếc Diệp Tiểu Sam đang chìm đắm trong vui vẻ,hoàn toàn không phát giác đứa bé giận sôi lên!
“Diệp gia có hậu rồi! Diệp gia có hậu rồi! Cục cưng,sau này ngươi chính là con ta,ta chính là phụ thân của ngươi!” Diệp Tiểu Sam vừa xoa tiểu kê kê của đứa bé, vừa cười khúc khích nói.
A a a! Ai là…nhi tử của ngươi?
—–Bổn đại thần mới không loại phụ thân quái dị như ông!
—–Không nên chảy nước miếng ngó đại kê kê tôn quý của bổn đại thần ah!
“Đúng rồi,phụ thân còn phải đặc tên cho cục cưng! Ừh...... tên gì nghe mới hay đây?”
Diệp Tiểu Sam từ nhỏ tới lớn đều sống trong núi,cũng không được học hành đàng hoàng,chữ không biết mấy từ,vắt hết óc mới nghĩ tới một cái tên “A,có rồi! Cục cưng nằm trên hoa cúc thật lớn đến,hay gọi là Diệp Đại Cúc đi!”
Diệp,Đại,Cúc?
——A a a! Cứ để cho bổn đại thần chết đi!
Nghĩ đi hắn là Bách Hoa đại thần tuấn mỹ vô song,Vân Du công tử phong lưu phóng khoáng lại bị đặt cái tên bỏ đi này,nếu như để những thần tiên khác biết,chắc chắn sẽ cười đến chết thôi?
——Không được! Chết cũng không muốn!
Vân Du công tử hai mắt phun ra lửa giận,vô cùng hung ác rừng mắt nhìn!
“Woa,cục cưng ánh mắt tràn đầy vui mừng kìa,nhất định rất thích cái tên này đúng không!” Vui mừng sao?
—–Người quái dị này mù mắt chó rồi sao?
——Bổn đại thần đây ánh mắt chính là tràn đầy “Oán niệm” đấy!
“Hi hi,nếu cục cưng đã thích cái tên do phụ thân đặt,thôi thì phụ thân đặt thêm nhủ danh cho con.Ta trước kia nghe qua gia gia con kể chuyện Đào Thái Lang,đứa bé đó từ trong quả đào chui ra,con thì từ trong hoa cúc chui ra,phụ thân sau này sẽ gọi con là Cúc Thái Lang,thế nào!” Diệp Tiểu Sam phấn chấn gọi “Cúc Thái Lang! Cúc Thái Lang!”
Cúc,Thái,Lang?
—–A a a! Không nên a a a!
—–Để cho ta chết cho rồi!
Đáng thương Vân Du công tử tâm cao khí ngạo,bởi vì chịu liên tục đả kích tàn khốc,hai mắt nhắm lại “đùng” một cái hôn mê bất tỉnh!
………