Tâm trạng của Hoắc Sâm hôm nay thoạt nhìn có phần high hơn bình thường, không, phải nói là cực kỳ high mới đúng, điều này khiến cho các nhân viên đều cảm thấy khó hiểu, thái độ tươi cười phấn khởi này của Hoắc Sâm hình như là lần đầu tiên họ được trông thấy.Mà anh quay phim người luôn thường xuyên ở bên cạnh hai vợ chồng đương nhiên là biết nguyên nhân rồi, chậc chậc, hôm nay đã là ngày ghi hình thứ tư rồi, nghĩa là ngày mai có thể về nhà đó ╭(╯^╰)╮.
Thật sự đúng như điều anh quay phim phỏng đoán, Hoắc Sâm vui chính vì sắp được về nhà, chậc chậc, Hoắc ảnh đế thật dễ thỏa mãn nhỉ.
[Đã suốt một tuần lễ.]
[Lại còn là một người đàn ông tinh lực dư thừa mới kết hôn hơn một năm.]
[Mà vợ còn thời thời khắc khắc ở bên cạnh mình nữa.]
[Bảo tôi chịu làm sao được hả?!]
Ngày ghi hình thứ tư có một vị khách không mời mà đến, chính là Cố Tử Diễm, người quản lý nuôi thả Hoắc Sâm.Cố Tử Diễm từ trước đến giờ đã nói là làm, cho nên hôm nay anh ta tới mục đích là để thanh toán tiền bánh vỉa hè mà bạn gái mình đã đặt.Giao dịch xong, anh ta cũng chẳng nói một câu nào mà đi luôn, thoáng qua như một đám mây vậy.
Bao Tử trong suốt quá trình đều chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, chẹp, thật không hổ danh là người đàn ông của nữ thần, giá trị nhan sắc rất cao <( ̄︶ ̄)>.Chẹp, thật không hổ danh là người đàn ông của nữ thần, ra tay cũng thật hào phóng ︿( ̄︶ ̄)︿.
Cầm trong tay một xấp chủ tịch Mao đỏ rực, Bao Tử cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ người quản lý của chồng mình, trước đây cô có nghe một câu thế này: Sự tin tưởng lớn nhất mà một người phụ nữ dành cho một người đàn ông, nằm ở việc cô ấy không cần mang theo ví tiền khi đi cùng người đàn ông đó.Mà giờ phút này, Bao Tử cảm thấy nữ thần và bạn trai cũng như vậy, mặc dù không đi cùng nhau thì nữ thần cũng không cần mang theo tiền, cùng lắm thì ghi nợ trước, sau đó chờ bạn trai mình tới trả hộ thôi.
Bao Tử trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hoàn toàn yên tâm với hạnh phúc của nữ thần. [Qua đó có thể thấy được, bạn bánh bao tuyệt đối là một fan chân chính!]
Thế nhưng dáng vẻ ngẩn ngơ của Bao Tử khi nhìn chăm chăm Cố Tử Diễm lại khiến lòng Hoắc Sâm nhói đau, không sai, thùng dấm lại xuất hiện rồi.
"Bánh bao, hắn có đẹp trai bằng anh không?"
"Cũng sàn sàn như nhau, còn phong cách thì không giống." "(╰_╯)#"
[Còn có thể nói chuyện tử tế không đây!]
[Đáng lẽ vợ phải không chút do dự mà nói chồng em đẹp trai nhất chứ!]
Bao Tử lại một lần nữa nhận thấy sự khác thường, liền mất bò mới lo làm chuồng nói: "Em chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi, quản lý của anh quang minh chính đại xuất hiện ở đây như vậy liệu có ổn không?"
"Em suốt ngày ôm cái điện thoại làm gì hả? Hai người họ công khai lâu rồi, mọi người cũng biết hết rồi."
"..."
[Thật ngại quá!]
[Tại em đến từ ba năm trước mà!]
[Nên có hơi lạc hậu tí thôi!]
---
Tiếp theo hai vợ chồng ngốc lại bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay nên buôn bán thế nào, nhưng ngay trong lúc bọn họ đang than thở thì một tin tốt bỗng từ trên trời rơi xuống, khiến cho đầu óc của hai người choáng váng.
Đạo diễn: "Hôm nay hai bạn hãy trả lại xe hàng cho người ta, sau đó dùng số tiền mà mình đã kiếm được trong ba ngày vừa rồi để tạo nên một cuộc hẹn hò hoàn mỹ, chúng tôi sẽ cho hai bạn có cơ hội được hẹn hò như những cặp đôi bình thường, không phải cải trang lén lút như những cặp vợ chồng nổi tiếng hay làm để đi dạo phố, sẽ chỉ có những người chúng tôi đi theo thôi, vậy nên đừng có nói chúng tôi không có nhân tính nữa nhé."
Hoắc Sâm: "Thật ra thì các anh không cần đi theo đâu ╮(╯▽╰)╭."
Tổ quay phim: "..."
[Hoắc ảnh đế, anh nghĩ hay quá nhỉ!]
[Nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt lắm à?!]
Hoắc Sâm cực kỳ hài lòng với tiết mục hẹn hò mà tổ chương trình sắp xếp, nói thật, kết hôn hơn một năm rồi mà hắn chưa từng một lần nắm tay vợ đi dạo phố, chỉ trách thường ngày hắn quá bận rộn, không có thời gian quan tâm đến bánh bao, phụ nữ hẳn ai cũng thích đi dạo phố hết.
Nhưng cũng không phải, vì bạn bánh bao tỏ vẻ mình không muốn đi bộ, chỉ muốn ngồi yên một chỗ thôi, tốt nhất là có cái điện thoại trong tay nữa < ( ̄︶ ̄)>.
[Cho nên là, đừng nên đoán tâm tư phụ nữ.]
[Vì đoán tới đoán lui cũng không đoán đúng đâu.]
...
Bao Tử: "Nguyên cả ngày hôm nay đều chỉ ở ngoài đường đi dạo thôi sao?"
Đạo diễn: "Đúng vậy."
Bao Tử: "Σ(°△°|||)︴"
Hoắc Sâm: "Này, em không muốn đi chơi với anh à?"
Bao Tử: "Không phải, em chỉ nghĩ nếu đi nhiều thế thì chân sẽ mỏi lắm."
Hoắc Sâm: "Có anh đây rồi, em còn sợ cái gì."
Bao Tử: "= v ="
Các nhân viên trong đoàn: "..."
[Mẹ nó, lại tình cảm rồi!]
[Thật sự không thể chịu nổi nữa!]
[Đạo diễn à, sao anh lại đi nghĩ ra cái chương trình này cơ chứ!!]
---
Sau khi trả lại cái xe hàng đã thuê, Hoắc Sâm lập tức biến thành dáng vẻ tổng tài bá đạo: "Anh đây có tiền, vợ muốn mua gì thì chúng ta sẽ mua cái đó."
Bao Tử: "Cần cù tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng ta, với lại anh đã quên là chúng ta phải vất vả thế nào mới kiếm ra được số tiền này à?"
Trong nháy mắt, nhiệt huyết của Hoắc ảnh đế đã bị bánh bao ngốc dập tắt. [Em mà cứ sát phong cảnh như vậy thì sớm muộn em sẽ mất anh đấy (¬_¬).]
[Cho nên hãy mau mau chạy tới bám lấy anh đi.]
"Kiếm tiền là để tiêu mà, anh thích em tiêu tiền."
Bao Tử: "Cũng đúng, nhà mình hình như cũng không thiếu tiền nhỉ, thật ngại quá, tại trước đây em sống nghèo khổ quen rồi."
Hoắc Sâm: "..."
[Vợ, anh xin lỗi vì đã xuất hiện quá muộn.]
[Để em phải chịu khổ.]
[Sau này em cứ thoải mái ở bên anh mà hưởng phúc đi.]
Anh quay phim: "..." Mẹ nó, hai người đủ rồi đấy!
...
Vốn Hoắc Sâm muốn dẫn bánh bao nhà mình đến trung tâm thương mại mua quần áo, trước khi kết hôn với Bao Tử thì hắn chưa từng có mối tình nào khác cả, nói cách khác thì bánh bao nhà hắn chính là mối tình đầu của hắn, cho nên Hoắc Sâm thật sự không biết lúc hẹn hò thì phải làm gì.Nhưng cũng may là hắn đã đóng phim nhiều, với lại không ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy, hắn hiểu phụ nữ là những người luôn cảm thấy không có đủ quần áo để mặc, không có sức chống cự với những bộ quần áo đẹp.Thế là Hoắc Sâm liền dựa vào chút kiến thức này để đưa ra quyết định đưa vợ đi mua quần áo.
Kết quả lại bị bánh bao ngốc tàn nhẫn cự tuyệt.
Hoắc Sâm: "╭(╯^╰)╮"
[Em lại từ chối anh!]
[Anh rất không vui!]
[Anh bực rồi đấy nhé!]
"Chồng à, quần áo trong nhà đã đủ nhiều rồi, em nghĩ là chúng mình nên đi tới một khu phố bán nhiều đồ ăn ngon ý (﹃)."
Anh quay phim: "..."
[F*ck, Hoắc phu nhân, cô lại từ chối đi mua quần áo đẹp sao?!]
[Cô có ngốc không vậy?!]
[Nhưng mà...]
[Thân là một người đàn ông không kiếm được nhiều tiền cho lắm...]
[Tôi chỉ muốn nói với các bạn nam là...]
[Nếu bạn gặp được một cô gái không cho bạn đi mua quần áo cho cô ấy, thì bạn hãy cưới cô ấy ngay đi!]
Bao Tử tham ăn cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của một đồng minh cũng tham ăn giống mình, Hoắc Sâm = v =.
Hai kẻ háu ăn bừng bừng khí thế hiên ngang đi tới khu phố ẩm thực ~ Thức ăn ngon, mau vào trong chén của ta nào =w=.
Hai vợ chồng ngốc sau ba ngày kiếm được rất nhiều tiền, lúc đến phố ẩm thực thì cảm giác như đang ở thiên đường, lao vào từng hàng ăn thoải mái, mình có tiền mà!
Chỉ khổ tổ quay phim, đã phải nhìn hai người tình cảm với nhau thì thôi đi, giờ lại phải nhìn họ đắm chìm trong thế giới đồ ăn nữa, thật không thể chịu được.
Những nhân viên khác thì tương đối thoải mái, vì bọn họ nếu thích thì có thể tự mình bỏ tiền ra mà ăn, làm sao khổ như tổ quay phim chứ, lúc nào cũng phải vác cái máy quay, bận rộn quay hai cái kẻ tham ăn kia, trừ việc mở to mắt nhìn hai người họ vui vẻ ăn uống thì cũng chỉ còn biết nuốt nước miếng thôi.Càng tức giận hơn là qua ống kính, hình ảnh sơn hào hải vị nhìn càng thêm phần rõ nét và sống động hơn.
[Nỗi bi thương không thể nói thành lời.]
Hai vợ chồng ngốc lúc này còn hơi đâu mà để ý đến cảm thụ của người khác cơ chứ, hiện giờ bọn họ đang hạnh phúc cực kỳ luôn = v =.Tất nhiên, lúc vui chơi vẫn không quên show ân ái.
"Bánh bao, em ăn chậm thôi, cẩn thận không nóng."
"Ưm ưm ưm, em biết rồi, anh đừng quấy rầy em ăn."
"..."
...
"Chồng ơi, em muốn ăn đầu vịt (﹃)."
"Cái bụng nhỏ của em còn chứa được không đó (¬_¬)?"
Bánh bao ngốc vỗ cái bụng tròn trịa của mình: "Đừng coi thường em."
"Không cho ăn nữa, sẽ bị đau bụng đấy."
"QAQ"
"Với lại nói thế nào thì em cũng là người của công chúng, phải chú ý giữ gìn vóc dáng của mình, nếu cứ ăn vô tội vạ như vậy thì sẽ biến thành một trái bóng chỉ biết lăn thôi đó."
"Em biến thành bóng rồi thì anh còn yêu em nữa không?"
"Không yêu."
"(╰_╯)#"
"Mới là lạ đấy."
---
Sau khi ra khỏi khu phố ẩm thực, Hoắc Sâm thì vẫn ổn, chỉ có Bao Tử là phải đỡ thắt lưng mới có thể đi được.
Hoắc Sâm trêu chọc: "Em thế này cũng coi như đang trải nghiệm cuộc sống khi mang thai đấy."
Bao Tử: "..."
Không còn cách nào, hai vợ chồng ăn quá no nên phải đi dạo cho tiêu cơm.Cuộc hẹn hò hoàn mỹ của bọn họ tóm lại chỉ có ăn và ăn, đi rồi đi, nói chuyện mấy câu và show ân ái.
Thật khó khăn mới làm cho cái bụng thoải mái hơn, hai vợ chồng trẻ lại tiếp tục đi tới sân trượt băng.
Hoắc Sâm rất thành thạo trò này, nhưng Bao Tử thì không biết gì hết, lúc bắt đầu, bạn bánh bao ngốc cứ bám lấy cái thanh vịn, sống chết không chịu đi vào, bởi vì cô biết một khi mà cô vào đó thì nhất định sẽ bị ngã.Nhưng, Hoắc ảnh đế người chuyên gia hãm hại vợ lại rất nghiêm túc thề là mình sẽ bảo vệ cô thật tốt.Kết quả...
[Vận mệnh tạo cho người ta biết bao cơ hội.]
[Vận mệnh khiến cho người ta không thể phản bác.]
[Vận mệnh lúc nào cũng lừa dối ta.]
[Khiến ta rơi nước mắt.]
Bánh bao ngốc ngã chổng vó không biết bao nhiêu lần, làm cho anh quay phim cười không ngừng, máy quay cứ rung bần bật.
Mấu chốt là anh chồng Hoắc Sâm không hề giữ lời gì cả, thấy Bao Tử ngã thì lại cười ha ha trêu chọc cô.
Bao Tử: "╥﹏╥..."
[Mình không được tin lời đàn ông nói nữa.]
[Hoắc Sâm, anh đã mất em rồi.]
Bánh bao ngốc cuối cùng cũng phát hỏa sau khi bị người ta đẩy ngã n lần, cô nằm sấp ra sân trượt băng không nói câu nào, hiện tại cô cực kỳ khó chịu, không muốn nói chuyện với ai hết.Mà lúc này Hoắc Sâm dường như cũng ý thức được là mình đã đùa hơi quá rồi, nhưng hắn cũng không để tâm lắm.
Kết quả là từ sau đó bạn bánh bao vẫn luôn yên lặng, bất luận Hoắc Sâm có nói gì thì cô cũng không đáp lại, cứ một mình nhìn ngắm phố phường.
[Cái này người ta gọi là nếu không muốn chết thì đừng có làm.]
[Đã làm thì rất khó sống đó.]
Hoắc Sâm cứ thấp thỏm không yên, vì vợ hắn đã nửa tiếng không nói chuyện với hắn rồi.
Chỉ có duy nhất một câu từ nửa tiếng trước là: "Hoắc Sâm, em sẽ không bao giờ ra ngoài đi chơi với anh nữa đâu."
Hoắc ảnh đế: QAQ
Ngày hẹn hò vốn đang vui vẻ lúc ban đầu, ai ngờ lại kết thúc trong bi kịch.
Thêm nữa là, Hoắc Sâm bỗng có một dự cảm xấu, đó là ngày mai khi về nhà sẽ không được hưởng cái hạnh phúc vợ chồng vào buổi tối nữa (╥﹏╥).
[Hoắc ảnh đế, anh muốn biết sự thật không?!]
[Hiện giờ bánh bao nhà anh đang nghĩ là...]
[Cuối tuần nhất định phải chia phòng ngủ!!!]
[Cho nên nếu muốn hạnh phúc...]
[Thì phải cùng bánh bao nhà anh biến chiến tranh thành tơ lụa đi.]
[You can do it!]
---
Hoắc Sâm: Vợ giận thì phải làm sao?
Tác giả: Tôi đâu phải vợ cậu.
Hoắc Sâm: Bánh bao, anh sai rồi.
Bao Tử: Không, anh không sai, là em sai.
Hoắc Sâm:...
Bao Tử: Em sai vì đã quá tin tưởng anh.
Hoắc Sâm: QAQ
Thật sự đúng như điều anh quay phim phỏng đoán, Hoắc Sâm vui chính vì sắp được về nhà, chậc chậc, Hoắc ảnh đế thật dễ thỏa mãn nhỉ.
[Đã suốt một tuần lễ.]
[Lại còn là một người đàn ông tinh lực dư thừa mới kết hôn hơn một năm.]
[Mà vợ còn thời thời khắc khắc ở bên cạnh mình nữa.]
[Bảo tôi chịu làm sao được hả?!]
Ngày ghi hình thứ tư có một vị khách không mời mà đến, chính là Cố Tử Diễm, người quản lý nuôi thả Hoắc Sâm.Cố Tử Diễm từ trước đến giờ đã nói là làm, cho nên hôm nay anh ta tới mục đích là để thanh toán tiền bánh vỉa hè mà bạn gái mình đã đặt.Giao dịch xong, anh ta cũng chẳng nói một câu nào mà đi luôn, thoáng qua như một đám mây vậy.
Bao Tử trong suốt quá trình đều chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, chẹp, thật không hổ danh là người đàn ông của nữ thần, giá trị nhan sắc rất cao <( ̄︶ ̄)>.Chẹp, thật không hổ danh là người đàn ông của nữ thần, ra tay cũng thật hào phóng ︿( ̄︶ ̄)︿.
Cầm trong tay một xấp chủ tịch Mao đỏ rực, Bao Tử cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ người quản lý của chồng mình, trước đây cô có nghe một câu thế này: Sự tin tưởng lớn nhất mà một người phụ nữ dành cho một người đàn ông, nằm ở việc cô ấy không cần mang theo ví tiền khi đi cùng người đàn ông đó.Mà giờ phút này, Bao Tử cảm thấy nữ thần và bạn trai cũng như vậy, mặc dù không đi cùng nhau thì nữ thần cũng không cần mang theo tiền, cùng lắm thì ghi nợ trước, sau đó chờ bạn trai mình tới trả hộ thôi.
Bao Tử trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hoàn toàn yên tâm với hạnh phúc của nữ thần. [Qua đó có thể thấy được, bạn bánh bao tuyệt đối là một fan chân chính!]
Thế nhưng dáng vẻ ngẩn ngơ của Bao Tử khi nhìn chăm chăm Cố Tử Diễm lại khiến lòng Hoắc Sâm nhói đau, không sai, thùng dấm lại xuất hiện rồi.
"Bánh bao, hắn có đẹp trai bằng anh không?"
"Cũng sàn sàn như nhau, còn phong cách thì không giống." "(╰_╯)#"
[Còn có thể nói chuyện tử tế không đây!]
[Đáng lẽ vợ phải không chút do dự mà nói chồng em đẹp trai nhất chứ!]
Bao Tử lại một lần nữa nhận thấy sự khác thường, liền mất bò mới lo làm chuồng nói: "Em chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi, quản lý của anh quang minh chính đại xuất hiện ở đây như vậy liệu có ổn không?"
"Em suốt ngày ôm cái điện thoại làm gì hả? Hai người họ công khai lâu rồi, mọi người cũng biết hết rồi."
"..."
[Thật ngại quá!]
[Tại em đến từ ba năm trước mà!]
[Nên có hơi lạc hậu tí thôi!]
---
Tiếp theo hai vợ chồng ngốc lại bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay nên buôn bán thế nào, nhưng ngay trong lúc bọn họ đang than thở thì một tin tốt bỗng từ trên trời rơi xuống, khiến cho đầu óc của hai người choáng váng.
Đạo diễn: "Hôm nay hai bạn hãy trả lại xe hàng cho người ta, sau đó dùng số tiền mà mình đã kiếm được trong ba ngày vừa rồi để tạo nên một cuộc hẹn hò hoàn mỹ, chúng tôi sẽ cho hai bạn có cơ hội được hẹn hò như những cặp đôi bình thường, không phải cải trang lén lút như những cặp vợ chồng nổi tiếng hay làm để đi dạo phố, sẽ chỉ có những người chúng tôi đi theo thôi, vậy nên đừng có nói chúng tôi không có nhân tính nữa nhé."
Hoắc Sâm: "Thật ra thì các anh không cần đi theo đâu ╮(╯▽╰)╭."
Tổ quay phim: "..."
[Hoắc ảnh đế, anh nghĩ hay quá nhỉ!]
[Nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt lắm à?!]
Hoắc Sâm cực kỳ hài lòng với tiết mục hẹn hò mà tổ chương trình sắp xếp, nói thật, kết hôn hơn một năm rồi mà hắn chưa từng một lần nắm tay vợ đi dạo phố, chỉ trách thường ngày hắn quá bận rộn, không có thời gian quan tâm đến bánh bao, phụ nữ hẳn ai cũng thích đi dạo phố hết.
Nhưng cũng không phải, vì bạn bánh bao tỏ vẻ mình không muốn đi bộ, chỉ muốn ngồi yên một chỗ thôi, tốt nhất là có cái điện thoại trong tay nữa < ( ̄︶ ̄)>.
[Cho nên là, đừng nên đoán tâm tư phụ nữ.]
[Vì đoán tới đoán lui cũng không đoán đúng đâu.]
...
Bao Tử: "Nguyên cả ngày hôm nay đều chỉ ở ngoài đường đi dạo thôi sao?"
Đạo diễn: "Đúng vậy."
Bao Tử: "Σ(°△°|||)︴"
Hoắc Sâm: "Này, em không muốn đi chơi với anh à?"
Bao Tử: "Không phải, em chỉ nghĩ nếu đi nhiều thế thì chân sẽ mỏi lắm."
Hoắc Sâm: "Có anh đây rồi, em còn sợ cái gì."
Bao Tử: "= v ="
Các nhân viên trong đoàn: "..."
[Mẹ nó, lại tình cảm rồi!]
[Thật sự không thể chịu nổi nữa!]
[Đạo diễn à, sao anh lại đi nghĩ ra cái chương trình này cơ chứ!!]
---
Sau khi trả lại cái xe hàng đã thuê, Hoắc Sâm lập tức biến thành dáng vẻ tổng tài bá đạo: "Anh đây có tiền, vợ muốn mua gì thì chúng ta sẽ mua cái đó."
Bao Tử: "Cần cù tiết kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa chúng ta, với lại anh đã quên là chúng ta phải vất vả thế nào mới kiếm ra được số tiền này à?"
Trong nháy mắt, nhiệt huyết của Hoắc ảnh đế đã bị bánh bao ngốc dập tắt. [Em mà cứ sát phong cảnh như vậy thì sớm muộn em sẽ mất anh đấy (¬_¬).]
[Cho nên hãy mau mau chạy tới bám lấy anh đi.]
"Kiếm tiền là để tiêu mà, anh thích em tiêu tiền."
Bao Tử: "Cũng đúng, nhà mình hình như cũng không thiếu tiền nhỉ, thật ngại quá, tại trước đây em sống nghèo khổ quen rồi."
Hoắc Sâm: "..."
[Vợ, anh xin lỗi vì đã xuất hiện quá muộn.]
[Để em phải chịu khổ.]
[Sau này em cứ thoải mái ở bên anh mà hưởng phúc đi.]
Anh quay phim: "..." Mẹ nó, hai người đủ rồi đấy!
...
Vốn Hoắc Sâm muốn dẫn bánh bao nhà mình đến trung tâm thương mại mua quần áo, trước khi kết hôn với Bao Tử thì hắn chưa từng có mối tình nào khác cả, nói cách khác thì bánh bao nhà hắn chính là mối tình đầu của hắn, cho nên Hoắc Sâm thật sự không biết lúc hẹn hò thì phải làm gì.Nhưng cũng may là hắn đã đóng phim nhiều, với lại không ăn thịt heo thì cũng đã nhìn thấy heo chạy, hắn hiểu phụ nữ là những người luôn cảm thấy không có đủ quần áo để mặc, không có sức chống cự với những bộ quần áo đẹp.Thế là Hoắc Sâm liền dựa vào chút kiến thức này để đưa ra quyết định đưa vợ đi mua quần áo.
Kết quả lại bị bánh bao ngốc tàn nhẫn cự tuyệt.
Hoắc Sâm: "╭(╯^╰)╮"
[Em lại từ chối anh!]
[Anh rất không vui!]
[Anh bực rồi đấy nhé!]
"Chồng à, quần áo trong nhà đã đủ nhiều rồi, em nghĩ là chúng mình nên đi tới một khu phố bán nhiều đồ ăn ngon ý (﹃)."
Anh quay phim: "..."
[F*ck, Hoắc phu nhân, cô lại từ chối đi mua quần áo đẹp sao?!]
[Cô có ngốc không vậy?!]
[Nhưng mà...]
[Thân là một người đàn ông không kiếm được nhiều tiền cho lắm...]
[Tôi chỉ muốn nói với các bạn nam là...]
[Nếu bạn gặp được một cô gái không cho bạn đi mua quần áo cho cô ấy, thì bạn hãy cưới cô ấy ngay đi!]
Bao Tử tham ăn cuối cùng cũng nhận được sự đồng ý của một đồng minh cũng tham ăn giống mình, Hoắc Sâm = v =.
Hai kẻ háu ăn bừng bừng khí thế hiên ngang đi tới khu phố ẩm thực ~ Thức ăn ngon, mau vào trong chén của ta nào =w=.
Hai vợ chồng ngốc sau ba ngày kiếm được rất nhiều tiền, lúc đến phố ẩm thực thì cảm giác như đang ở thiên đường, lao vào từng hàng ăn thoải mái, mình có tiền mà!
Chỉ khổ tổ quay phim, đã phải nhìn hai người tình cảm với nhau thì thôi đi, giờ lại phải nhìn họ đắm chìm trong thế giới đồ ăn nữa, thật không thể chịu được.
Những nhân viên khác thì tương đối thoải mái, vì bọn họ nếu thích thì có thể tự mình bỏ tiền ra mà ăn, làm sao khổ như tổ quay phim chứ, lúc nào cũng phải vác cái máy quay, bận rộn quay hai cái kẻ tham ăn kia, trừ việc mở to mắt nhìn hai người họ vui vẻ ăn uống thì cũng chỉ còn biết nuốt nước miếng thôi.Càng tức giận hơn là qua ống kính, hình ảnh sơn hào hải vị nhìn càng thêm phần rõ nét và sống động hơn.
[Nỗi bi thương không thể nói thành lời.]
Hai vợ chồng ngốc lúc này còn hơi đâu mà để ý đến cảm thụ của người khác cơ chứ, hiện giờ bọn họ đang hạnh phúc cực kỳ luôn = v =.Tất nhiên, lúc vui chơi vẫn không quên show ân ái.
"Bánh bao, em ăn chậm thôi, cẩn thận không nóng."
"Ưm ưm ưm, em biết rồi, anh đừng quấy rầy em ăn."
"..."
...
"Chồng ơi, em muốn ăn đầu vịt (﹃)."
"Cái bụng nhỏ của em còn chứa được không đó (¬_¬)?"
Bánh bao ngốc vỗ cái bụng tròn trịa của mình: "Đừng coi thường em."
"Không cho ăn nữa, sẽ bị đau bụng đấy."
"QAQ"
"Với lại nói thế nào thì em cũng là người của công chúng, phải chú ý giữ gìn vóc dáng của mình, nếu cứ ăn vô tội vạ như vậy thì sẽ biến thành một trái bóng chỉ biết lăn thôi đó."
"Em biến thành bóng rồi thì anh còn yêu em nữa không?"
"Không yêu."
"(╰_╯)#"
"Mới là lạ đấy."
---
Sau khi ra khỏi khu phố ẩm thực, Hoắc Sâm thì vẫn ổn, chỉ có Bao Tử là phải đỡ thắt lưng mới có thể đi được.
Hoắc Sâm trêu chọc: "Em thế này cũng coi như đang trải nghiệm cuộc sống khi mang thai đấy."
Bao Tử: "..."
Không còn cách nào, hai vợ chồng ăn quá no nên phải đi dạo cho tiêu cơm.Cuộc hẹn hò hoàn mỹ của bọn họ tóm lại chỉ có ăn và ăn, đi rồi đi, nói chuyện mấy câu và show ân ái.
Thật khó khăn mới làm cho cái bụng thoải mái hơn, hai vợ chồng trẻ lại tiếp tục đi tới sân trượt băng.
Hoắc Sâm rất thành thạo trò này, nhưng Bao Tử thì không biết gì hết, lúc bắt đầu, bạn bánh bao ngốc cứ bám lấy cái thanh vịn, sống chết không chịu đi vào, bởi vì cô biết một khi mà cô vào đó thì nhất định sẽ bị ngã.Nhưng, Hoắc ảnh đế người chuyên gia hãm hại vợ lại rất nghiêm túc thề là mình sẽ bảo vệ cô thật tốt.Kết quả...
[Vận mệnh tạo cho người ta biết bao cơ hội.]
[Vận mệnh khiến cho người ta không thể phản bác.]
[Vận mệnh lúc nào cũng lừa dối ta.]
[Khiến ta rơi nước mắt.]
Bánh bao ngốc ngã chổng vó không biết bao nhiêu lần, làm cho anh quay phim cười không ngừng, máy quay cứ rung bần bật.
Mấu chốt là anh chồng Hoắc Sâm không hề giữ lời gì cả, thấy Bao Tử ngã thì lại cười ha ha trêu chọc cô.
Bao Tử: "╥﹏╥..."
[Mình không được tin lời đàn ông nói nữa.]
[Hoắc Sâm, anh đã mất em rồi.]
Bánh bao ngốc cuối cùng cũng phát hỏa sau khi bị người ta đẩy ngã n lần, cô nằm sấp ra sân trượt băng không nói câu nào, hiện tại cô cực kỳ khó chịu, không muốn nói chuyện với ai hết.Mà lúc này Hoắc Sâm dường như cũng ý thức được là mình đã đùa hơi quá rồi, nhưng hắn cũng không để tâm lắm.
Kết quả là từ sau đó bạn bánh bao vẫn luôn yên lặng, bất luận Hoắc Sâm có nói gì thì cô cũng không đáp lại, cứ một mình nhìn ngắm phố phường.
[Cái này người ta gọi là nếu không muốn chết thì đừng có làm.]
[Đã làm thì rất khó sống đó.]
Hoắc Sâm cứ thấp thỏm không yên, vì vợ hắn đã nửa tiếng không nói chuyện với hắn rồi.
Chỉ có duy nhất một câu từ nửa tiếng trước là: "Hoắc Sâm, em sẽ không bao giờ ra ngoài đi chơi với anh nữa đâu."
Hoắc ảnh đế: QAQ
Ngày hẹn hò vốn đang vui vẻ lúc ban đầu, ai ngờ lại kết thúc trong bi kịch.
Thêm nữa là, Hoắc Sâm bỗng có một dự cảm xấu, đó là ngày mai khi về nhà sẽ không được hưởng cái hạnh phúc vợ chồng vào buổi tối nữa (╥﹏╥).
[Hoắc ảnh đế, anh muốn biết sự thật không?!]
[Hiện giờ bánh bao nhà anh đang nghĩ là...]
[Cuối tuần nhất định phải chia phòng ngủ!!!]
[Cho nên nếu muốn hạnh phúc...]
[Thì phải cùng bánh bao nhà anh biến chiến tranh thành tơ lụa đi.]
[You can do it!]
---
Hoắc Sâm: Vợ giận thì phải làm sao?
Tác giả: Tôi đâu phải vợ cậu.
Hoắc Sâm: Bánh bao, anh sai rồi.
Bao Tử: Không, anh không sai, là em sai.
Hoắc Sâm:...
Bao Tử: Em sai vì đã quá tin tưởng anh.
Hoắc Sâm: QAQ