Vũ Dương ngồi im trong phòng, cả người run lên.
Không phải vì sợ, không phải vì có bệnh gì, cậu đang hồi hộp.
Vừa nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc của Vũ Lăng dừng ngay bên cạnh phòng của mình, tâm trạng của cậu mới đỡ hơn được phần nào.
Khi Vũ Lăng tiến tới trước cửa phòng, Vũ Dương vội vàng chạy ra, kéo anh vào phòng, rồi lại đóng sầm cửa lại, để mặc Ngọc Khả Dư vẫn còn ngơ ngác bên ngoài.
"Em lại tính giở trò gì đây?" Vũ Lăng chau mày hỏi.
Chỉ vì cái trò cũ rích này của cậu mà anh phải bỏ công việc giữa chừng để tới đây đấy.
Biết đến bao giờ thì thằng em trai của anh mới trưởng thành nổi đây.
Vũ Dương đứng đối diện Vũ Lăng, ngập ngừng không nói nên lời.
Một phần vì chuyện này khá...khó nói, một phần cũng là vì chỉ sợ Vũ Lăng lại nổi cơn điên mà cho cậu một trận ra bã.
Dù sao mục đích cậu nhốt mình trong phòng, không chỉ vì tâm trạng cậu có vấn đề mà cũng vì muốn được gặp mặt Vũ Lăng.
Anh cậu trong giờ làm việc, có dùng cách nào người ta cũng không chịu tới đây, bởi thế mà bất đắc dĩ cậu mới phải dùng tới cái trò trơ trẽn này.
Cậu cũng biết, dùng tới cách này, tâm trạng của Vũ Lăng sẽ chẳng khác gì một quả bom nổ chậm.Chỉ cần sơ suất chỗ nào, chắc chắn nó sẽ phát nổ tơi bời.
Mãi mà Vũ Dương vẫn không chịu nói ra, Vũ Lăng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ánh mắt anh híp lại, nhìn chằm chằm vào thằng em khó hiểu của mình, giọng điệu bắt đầu xen lẫn sự tức giận:
"Còn không chịu nói?"
"Chuyện này..." Vũ Dương ấp úng.
Cây kim đồng hồ vẫn cứ tách tách chạy từng nhịp một.
Thời gian càng trôi qua, Vũ Dương lại càng rối rắm.
"Em định...tối nay..." Vũ Dương khó khăn lắm mới ấp úng nói ra được vài từ, sau đó cũng tắt ngúm.
Thấy vậy, Vũ Lăng như mất hết cả kiên nhẫn, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.
Ở công ty còn bao nhiêu việc, anh không có thời gian ở đây dây dưa mãi với Vũ Dương thế này đâu.
Phải mất một lúc lâu sau, Vũ Dương mới có thể nói được dõng dạc trong một hơi:
"Em định tối nay sẽ tỏ tình Giang Tình!"
"..."
Cả không gian...lặng thinh...
Ực!
Thật áp lực! Lẽ nào cậu đã nói sai điều gì rồi sao?
Đuôi mày Vũ Lăng dãn ra, nhìn khuôn mặt cũng dễ gần hơn rất nhiều.
Đối với chuyện này, thế mà anh vẫn dửng dưng như không, chẳng có phản ứng nào gọi là bất ngờ.
"Ra là vậy!" Vũ Lăng thở dài, gật gù vài cái rồi đi thẳng về phía giường ngủ, ngồi phịch xuống, nhìn chằm chằm vào thằng em trai mình.
Việc Vũ Dương sẽ tỏ tình, đó cũng không phải chuyện lạ.
Anh cũng đã biết sẽ có ngày này.
Chỉ là anh vẫn khá bất ngờ, vì Vũ Dương lại quyết định sớm đến như vậy.
Quả nhiên Tô Dĩ An nói không sai.
Giác quan thứ 6 của phụ nữ luôn nhạy bén hơn bình thường.
"Anh không thấy bất ngờ sao?" Vũ Dương có chút buồn bực, hỏi lại.
Đối với cậu, chuyện này trọng đại biết bao nhiêu, thế mà Vũ Lăng lại xem như gió thoảng mây bay.
Phải rồi, Vũ Lăng tỏ tình người ta nhẹ nhàng như không vậy, đâu cần phải đắn đo suy nghĩ như cậu đâu?
Trước đây cũng chỉ vì cậu nhút nhát, không dám thổ lộ lòng mình mà không có chút cơ hội nào với Tô Dĩ An.
Hiện tại Giang Tình cũng có khá nhiều người để mắt đến.
Càng nhiều người thích Giang Tình, cậu lại càng sốt ruột.
Mặc dù gặp mấy đứa con trai kia, cô đều tránh như tránh tà, nhưng sao đôi lúc cậu cũng thấy Giang Tình như thể có số đào hoa.
Cũng bởi thế mà cậu càng ngày càng nóng ruột.
Dường như thể nếu như cậu không nhanh chóng hành động, cậu sẽ lại đánh mất một người thêm lần nữa.
Vũ Lăng lắc đầu:
"Không quá ngạc nhiên! Chỉ là không ngờ em lại dám tỏ tình người ta sớm như vậy!"
Mặt mày Vũ Dương cũng trở nên rầu rĩ hẳn ra:
"Sớm gì chứ? Bọn em cũng sắp tốt nghiệp rồi! Còn không nhanh hành động, sau này còn có lý do gì để gặp người ta đây?"
Vũ Lăng không biết nói gì, chỉ đành bật cười bất lực.
Bài vở không lo, Vũ Dương lại đi lo sau này không có cơ hội gặp Giang Tình hay sao?
Có lẽ thi thoảng mẹ anh cũng nói đúng.Cái lứa tuổi học trò này không nên yêu đương quá sâu đậm, sẽ ảnh hưởng tới học hành.
Nhưng bù lại, kỉ niệm về nó sẽ tuyệt đẹp biết bao.
Cũng bởi thế mà mẹ anh không phản đối mối quan hệ này.
Chỉ có Vũ Diệm Sơn thi thoảng bực mình mà ông và thằng con trai thứ gây ra xung đột.
Anh đứng dậy, vỗ vai Vũ Dương.
Ít nhất thì nó cũng giỏi hơn anh trong lĩnh vực này rồi.
Còn anh thì sao, phải mãi cho tới khi Tô Dĩ An tới nước Pháp, anh mới có thể nhận ra tình cảm thật sự của mình, không phải quá ngốc, quá chậm chạp rồi không?
"Nhưng mà...em phải làm gì đây?" Vũ Dương đầu óc rối bời, nhìn Vũ Lăng như một vị cứu tinh.
Vũ Lăng đã từng tỏ tình, đã có bạn gái, ắt hẳn sẽ phải có kinh nghiệm.
Thế mà anh lại chỉ vỗ vỗ vào vai cô, phán một câu xanh rờn:
"Tới trước mặt con bé, nói câu: "Tớ thích cậu", thế là xong!"
"..." Lời khuyên này có bổ ích quá không?.