"Vũ Lăng! Vào phòng thay đồ nhanh lên! Chuẩn bị đổi người!"
Huấn luyện viên Trương trông thấy anh như thấy vàng, sung sướng chạy tới.
Nhìn điệu bộ gấp gáp mà nhẹ nhõm của huấn luyện viên, anh cũng biết tình thế trận đấu hiện tại như thế nào.
Trên sân thi đấu, mọi người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đứng thở dốc liên hồi.
Hóa ra đám khán giả trên khán đài, tất cả đều cổ vũ cho đối thủ.
Vũ Lăng chau mày.
Đã tới hiệp thứ mà vẫn còn hòa -.
Hiệp này là hiệp quyết định mà còn để đối thủ dẫn trước -.
Phải nói rằng chỉ cần sơ suất một chút thôi, đối thủ sẽ thắng lúc nào không hay.
Vũ Lăng bước tới phòng thay đồ, nhanh chóng thay bộ đồ đồng phục môn bóng chuyền của trường Hứa Tịch.
Lúc anh bước ra, cũng là lúc hai đội tạm dừng.
Hoắc Thừa Ân, đứng ở vị trí bước hùng hổ xông tới chỗ Vũ Lăng, dường như chỉ cần không kìm nén được cảm xúc, hai người sẽ đánh nhau ngay trong nhà thi đấu:
"Vũ Lăng! Tên vô trách nhiệm nhà cậu! Phải đợi đội ta thua thảm hại thì cậu mới tới đúng không?"
"Hoắc Thừa Ân!"
"Chuyện đã tới nước này, đừng khiến nội bộ lục đục!"
Mọi người chỉ biết thở dài mệt nhọc.
Quả thực ai cũng đang trách thầm Vũ Lăng, nhưng trông thấy anh có mặt ở đây, trong lòng ai cũng có chút an tâm.
"Vũ Lăng! Trận này trăm sự nhờ vào em, đã quá gấp rồi!" Huấn luyện viên nhìn anh, ánh mắt vô cùng tin tưởng.
"Tất nhiên sau trận đấu, thầy sẽ làm việc với em sau!"
Dám tới muộn trong một trận đấu quan trọng như thế này, Vũ Lăng quả nhiên ăn phải gan hùm.
Vũ Lăng chỉ cười nhạt, vừa khởi động trước khi ra sân, vừa cười nhẹ với huấn luyện viên:
"Vậy em sẽ lấy công chuộc tội! Trận đấu này, Hứa Tịch chắc chắn sẽ thắng!"
Từ khi có Vũ Lăng tham gia vào đội hình, quả nhiên Hứa Tịch chơi như được đà, tấn công liên tục khiến đối thủ không kịp trở tay.
Đến khán giả cũng phải sững sờ mà quên cả cổ vũ.
Vũ Lăng đứng ở vị trí đập bóng, phải nói rằng anh đập quả nào, quả đó ăn điểm.
"Không thể tin được! Vậy mà khoảng cách tỉ số đang rút ngắn lại rồi!" Đám đông khán giả bàng hoàng cả ra.
Tỉ số chỉ còn là - .
đối thủ chưa ghi thêm được bàn thắng nào, đội anh đã liên tục ăn điểm.
Cứ đà này, Hứa Tịch chắc chắn sẽ nắm phần thắng.bg-ssp-{height:px}
Nhưng mấu chốt không chỉ ở vị trí bước ba của anh, Hoắc Thừa Ân, vị trí của tên đó mới là quan trọng nhất.
Bắt bước một, đỡ được quả phát bóng của đối thủ không hề dễ dàng gì.
Nhưng anh tin vào khả năng của Hoắc Thừa Ân.
Bên đối thủ cũng không còn lực nhiều, có lẽ cũng đã thấm mệt.
Bởi thế mà các hướng bóng đều rất dễ đoán, thậm chí Hoắc Thừa Ân đỡ bóng cũng không gặp chút khó khăn nào.
Gần giờ tối, lúc ấy trận đấu mới kết thúc.
Quả thực anh rất muốn chửi rủa trường Ưu Điềm một trận tơi bời.
Sắp xếp lịch không khoa học một chút nào, hại anh suýt chút nữa thì không được tham gia thi đấu, Hứa Tịch suýt mất luôn quyền tham gia trận chung kết.
Cũng may mà anh tới kịp.
Anh nhìn đồng hồ, bây giờ về tới nhà cũng phải mất thêm chục phút.
Từ khi trận đấu kết thúc tới bây giờ, ai ai cũng hưng phấn, còn cùng nhau tổ chức đi ăn một bữa thật hoành tráng.
Vậy mà Vũ Lăng lại từ chối tham gia.
"Không đi ăn sao?" Cả đội nhìn Vũ Lăng, cất giọng hỏi.
Anh lắc đầu:
"Không đi được! Ở nhà còn có chuyện!"
Nói rồi, anh bước nhanh tới trạm ga tàu cao tốc, chỉ mong về tới nhà càng nhanh càng tốt.
[...]
"Cháu đã bảo rồi! Cháu không học!" Vũ Dương giọng cứng nhắc vang lên, đủ để Vũ Lăng chỉ đang đứng bên ngoài nhà cũng có thể nghe thấy.
Vũ Lăng chỉ biết thở dài.
Đã là học sinh lớp , vậy mà hành xử không khác gì một đứa con nít.
Ngọc Linh Lung đi ra khỏi nhà anh, con mắt đỏ ngầu vì tức giận.
"Vũ Lăng! Tên nhóc thối đó có nói gì với cháu, cháu cũng không được xiêu lòng! Ngày mai gia sư mới sẽ tới, nó không thoát được đâu!"
Ngọc Linh Lung đột nhiên thay đổi thái độ, vừa đưa tập hồ sơ của Tô Dĩ An cho anh, vừa nói nhỏ bên tai:
"Rất xinh đẹp, lại còn học giỏi! Xem ra hai đứa vô cùng hợp đôi!"
Vũ Lăng: "..."
"Dì Ngọc!" Vũ Lăng chẳng buồn để ý đến tập hồ sơ, quay sang nhìn bà dì ruột của mình, "Dì đi lo cho thằng cháu quỷ của dì còn tốt hơn đi lo cho đường tình duyên của cháu đấy!"uuuuu.