"Vũ...Vũ Lăng!"
Thế mà anh ta lại tới đây thật.
Là Vũ Dương kể cho anh nghe sao?
Cô không hề biết chuyện chính Hoắc Thừa Ân mới là người lôi kéo Vũ Lăng tới đây.
Suốt từ khi buổi tiệc bắt đầu tới tận bây giờ, Hoắc Thừa Ân cũng đã đứng ngồi không yên.
Công sức anh dụ dỗ tên đầu gỗ đó cả sáng trời, thậm chí còn hỏi cả thời gian, địa điểm, vậy mà vẫn chưa thấy ló mặt tới.
Cũng may mà bây giờ tên này đến kịp, lại đến vào lúc quan trọng như thế này.
Anh khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh Diệp Lục Nghiên, không để cô chạy tới chỗ Tô Dĩ An giúp đỡ:
"Cứ để bọn họ tự giải quyết!"
Nhìn khuôn mặt có chút ý cười của Hoắc Thừa Ân, Diệp Lục Nghiên cũng nghe lời.
Mà, cũng không sao.
Người đang bảo vệ Tô Dĩ An là Vũ Lăng cơ mà, có gì phải lo lắng cho cô nhóc ấy nữa.
Nhưng nếu như Vũ Lăng không tới thật, thì cô đúng là một cô bạn tồi.
Tô Dĩ An bị trêu ghẹo như vậy, thế mà cô lại không hề hay biết.
Ngay cả việc bỏ Tô Dĩ An đi chơi cùng Hoắc Thừa Ân, cô cũng đã thấy mình sai lắm rồi.
Hiện tại, khắp dãy nhà trọ, mọi người đều hướng mắt tới ba vị sáng nhất tối nay: Tô Dĩ An, Vũ Lăng và tên con trai cặn bã đó.
Nếu như chỉ có một mình Tô Dĩ An, lợi dụng đám đông, cô có thể tự ứng phó được, nhưng bây giờ có Vũ Lăng đứng ra giúp đỡ, trong phút chốc, Tô Dĩ An liền trở thành một cô gái yếu đuối.
Cô nép sau lưng Vũ Lăng, khe khẽ hỏi:
"Vũ Dương báo cho anh biết hả?"
Vũ Dương?
Vũ Lăng nhíu mày, nhìn cô.
Vậy là cô lại đi rủ rê Vũ Dương chứ không rủ anh? Không có mặt tên nhóc đó ở đây, có nghĩa là nó từ chối?
Trong lòng có chút khó chịu, nhưng anh cũng thấy khó hiểu.
Đây không phải là cơ hội tốt sao? Vũ Dương từ chối Tô Dĩ An thì đúng là chuyện lạ.
Mặt Vũ Lăng có chút không vui, lại thêm chuyện vừa chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra, tâm trạng anh lại càng trở nên tệ hơn nhiều.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của anh, tên thanh niên đó cũng phải sợ hãi mà ngoan ngoãn rụt tay lại, không dám động chạm gì tới Tô Dĩ An.
Một cô gái vội vàng chạy tới, mặt mày lấm lét, đứng trước mặt tên đó, giọng có chút khẩn thiết:
"Tôi xin lỗi, cậu ấy là bạn của tôi, tôi mời cậu ta đến đây.
Nhưng không ngờ cậu ta lại giở trò như thế này!"
Nói xong, cô không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa, vội vàng kéo theo tên thanh niên đó ra ngoài.
Tô Dĩ An cũng nhìn theo, cho đến khi cả hai khuất sau những bức tường.
Chị gái đó, ở cách cô vài phòng.
Xung quanh lại tiếp tục bàn tán không thôi, khẽ lắc đầu.bg-ssp-{height:px}
Chỉ vì một chuyện cỏn con, suýt nữa thì bữa tiệc này mất vui rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cười:
"Em cảm ơn anh!"
Vũ Lăng không nói gì, chỉ lẳng lặng vén tay áo cô lên.
Vết hằn trên tay cô vẫn còn đỏ, đủ để khiến anh phải khó chịu mà nhướng mày.
Tên đó là đàn ông mà sao không biết đối xử nhẹ nhàng với phụ nữ thế.
"Có đau không?" Vũ Lăng lo lắng hỏi.
Trong lòng Tô Dĩ An rộn ràng hẳn lên, lắc lắc đầu.
Được Vũ Lăng quan tâm như thế, cô còn biết đau là gì nữa.
Hoắc Thừa Ân và Diệp Lục Nghiên chứng kiến từ phía xa, nhìn những hành động thân mật của hai người kia thì cũng không khỏi lắc đầu:
"Còn tình cảm hơn cả người yêu!"
Đến cả cô và Hoắc Thừa Ân có lẽ cũng không thể "sến súa" tới mức này.
Đặc biệt là Hoắc Thừa Ân, nhìn Vũ Lăng quan tâm Tô Dĩ An như thế, anh chỉ thấy nổi cả da gà.
Trở nên dịu dàng như thế này với phụ nữ, đúng là lâu rồi Hoắc Thừa Ân mới được chứng kiến lại cảnh này.
Anh khẽ thở dài, có lẽ cũng từ khi Mặc Khanh mất tới tận bây giờ, anh mới thấy Vũ Lăng có thể thoải mái được như thế với con gái.
Diệp Lục Nghiên còn cười một cách xảo quyệt, ngồi bắt chéo chân, dáng ngồi như một bà hoàng:
"Còn chưa hết đâu! Tới Noel còn vui nữa kìa!"
Nhìn thái độ của Diệp Lục Nghiên, đến Hoắc Thừa Ân còn phải đổ mồ hôi hột.
Quay lại hai con người kia, Vũ Lăng nhanh chóng cùng nhập tiệc.
Sự có mặt của anh, đám con trai thì không nói, nhưng đối với đám chị em phụ nữ ở đây thì trông thấy anh như bắt được vàng.
Cũng bởi thế mà ngay khi anh nhập tiệc, anh chẳng có chút khó khăn gì trong việc giao lưu với mọi người.
Tô Dĩ An luôn đi theo phía sau anh, cô lại tiếp tục gặng hỏi:
"Là Vũ Dương bảo anh tới ạ?"
"..." Cô có thể đừng hỏi về vấn đề này nữa được không?
Vũ Lăng đảo mắt nhìn cô, não vận động hết mức tối đa để nghĩ ra lý do.
Cuối cùng anh nhìn về hướng Hoắc Thừa Ân:
"Cậu ta rủ tôi tới!"
Hoắc Thừa Ân hốt hoảng đến suýt chút nữa thì ngã ngửa.
Này này, sao lại đổ lỗi lên đầu anh? Ừ đấy, đúng là anh rủ rê đấy, nhưng không phải tên chết tiệt đó tới đây vì muốn được trông thấy "bạn trai" của Tô Dĩ An hay sao?
Đúng là nằm không cũng trúng đạn mà!.