Ngay từ chiều, Vũ Lăng đã không ở Vũ gia, anh chạy như bay tới căn biệt thự của Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung đầu xơ tóc rối, nhìn tàn tạ không khác gì một bà cô.
Cũng hiếm lắm anh mới trông thấy Ngọc Linh Lung trong cái bộ dạng này.
"Vũ Lăng! Cháu tới rồi!" Ngọc Linh Lung trông thấy anh, đôi mắt sáng rực lên như vì sao.
Bản chương trình hôm bữa anh lập trình cho cô, đột nhiên lại bị lỗi.
Ngày mai, buổi hội thảo đã diễn ra rồi.
Đại cổ đông của công ty đều tập trung ở đó, và Ngọc Linh Lung cùng với bản demo chương trình này chính là thứ quan trọng nhất để quyết định xem công ty sẽ thăng tiến vượt bậc hay lại vẫn như cũ.
Nhưng xúi quẩy thế nào, đúng lúc này chương trình lại bị lỗi.
Vũ Lăng chau mày, nhìn Ngọc Linh Lung:
"Những lần thử trước đều không có vấn đề gì! Tại sao bây giờ đột nhiên lại bị lỗi?"
Ngọc Linh Lung thở dài bất lực:
"Dì cũng không biết! Hôm qua quả thực vẫn còn hoạt động bình thường, nhưng đột nhiên hôm nay lại không mở được nữa!"
Giọng điệu của Ngọc Linh Lung vô cùng rối loạn.
Tưởng chừng như cô đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Buổi hội thảo ngày mai là cái ngày quan trọng nhất đối với Ngọc Linh Lung.
Cô đã phải thao thức vì đống kế hoạch và demo chương trình đó đến mức nào.
Bây giờ nếu như không sửa được, há ra mọi sự cố gắng của cô đều thành công cốc hay sao?
Vũ Lăng lướt tay trên bàn phím, ánh mắt anh ngày càng nheo lại, có chút bực mình:
"Nhiễm virus rồi!"
Không phải virus bình thường mà lại còn là virus vô cùng nguy hiểm.
Bản demo chương trình còn chưa được hoàn thiện.
Nhất định vẫn còn quá nhiều lỗ hổng, đó chính là con đường mà virus có thể xâm nhập, mà một khi đã xâm nhập thì sẽ phá hủy chương trình rất nhanh.
Nhưng loại virus này, Vũ Lăng biết, phải có con người động tay vào.
Cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên.
Trên thương trường, Ngọc Linh Lung có bao nhiêu đối thủ phải cạnh tranh, việc có những thành phần thâm độc muốn gây hấn với cô cũng không phải là ít.
Ngọc Linh Lung cho dù có nhạy bén cỡ nào thì cũng có những khoảnh khắc sơ suất.
Đó chính là lúc để bọn chúng giở trò.
"Liệu có thể khôi phục lại chương trình được không?" Ngọc Linh Lung lo lắng hỏi.
Vũ Lăng khẽ cười, cố trấn an dì mình:
"Sẽ khôi phục được! Dì cứ yên tâm! Quan trọng là mất quá nhiều thời gian!"
Anh chỉ sợ sẽ không kịp tới chỗ hẹn với Tô Dĩ An mất.
Khốn nỗi lúc nãy đi vội quá, anh quên mang theo điện thoại.
Ngọc Linh Lung thì đang quá hoảng loạn, anh không thể hỏi mượn điện thoại dì ấy.bg-ssp-{height:px}
Anh chỉ đành cắn môi.
Bây giờ phải tập trung khắc phục được chương trình này đã, anh sẽ cố nhanh hết mức có thể.
Anh không muốn Tô Dĩ An phải chờ mình quá lâu.
Nhưng không thể ngờ tới tận hơn giờ, chương trình mới được khôi phục lại bình thường.
Nhìn bản demo hoạt động, Ngọc Linh Lúng sung sướng như nhặt được vàng, rối rít cảm ơn thằng cháu đích tôn.
Nhưng anh đâu còn để ý tới thứ gì nữa.
Vừa giải quyết xong cho Ngọc Linh Lung, phóng như bay ra khỏi nhà, ngồi lên xe moto, lao như con thiêu thân tới quảng trường.
Anh chạy như bay, trong lòng chỉ lo cô sẽ không đợi nổi mà bỏ về.
Nhưng anh đâu có ngờ, cô vẫn đang đứng đấy, nhưng lại đang...ôm chầm lấy Vũ Dương.
Không nghe thấy rõ cô đang nói gì, nhưng anh có thể thấy cô đang khóc.
Nước mắt dàn sụa trên khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng của cô gái nhỏ, cô khóc nức nở, gục trên vai Vũ Dương, khóc như một đứa trẻ.
Không hiểu sao, anh lại có chút thương, có chút bối rối, một chút ân hận, và cũng...có chút khó chịu trong người, thậm chí còn có chút gai mắt.
Nhìn cô ôm chầm lấy Vũ Dương như thế, mặc dù thằng nhóc không phản ứng lại, có lẽ nó cũng đang quá bất ngờ, nhưng trong thoáng chốc, trong lòng anh lại dấy lên chút cảm giác gì đó gọi là ghen tức, hai bàn tay cũng không tự chủ mà siết chặt lại.
Nhưng anh biết làm sao bây giờ.
Vũ Dương thích Tô Dĩ An, anh cũng không thể chạy tới đó mà giành giật được.
Vũ Lăng khẽ cười thầm trong lòng.
Phải rồi, người có lỗi trước là anh, là anh đã tới trễ hẹn hơn một tiếng đồng hồ, anh làm gì có quyền ngăn cản cô đi chơi cùng với ai?
Vũ Lăng chỉ nhìn hai người lần nữa, rồi lằng lặng bỏ đi.
Bóng lưng người con trai cứ thế khuất dần trong đám đông, một lúc lâu sau đã không còn thấy anh nữa.
Tô Dĩ An dường như đã có chút bình tĩnh hơn, không còn khóc như lúc nãy, nhưng ít nhất vẫn còn những tiếng nấc.
Cô quệt nước mắt, nhìn Vũ Dương, có chút bối rối:
"Cô xin lỗi, làm dơ áo em mất rồi!"
Một bên vai của Vũ Dương thấm đầy nước mắt của Tô Dĩ An, ướt cả một khoảng rộng.
Thể mà Vũ Dương lại chẳng thèm quan tâm tới chuyện ấy.
Cậu chỉ nhẹ nhàng giúp cô lau những vết nước mắt còn sót lại trên mặt, giọng vô cùng dễ chịu:
"Được rồi, đừng khóc nữa! Đã muộn như vậy rồi, có lẽ anh ấy sẽ không tới nữa đâu!"
Ngừng một chút, cậu lại nói:
"Dù sao cũng là đêm giáng sinh, sao có thể rầu rĩ vậy được? Cô đi chơi với tôi nhé?"uuuuuuuuuuuuuuuu.