"Ồ~~~!"
Đám người xung quanh "ồ" lên một cái khiến cả hai thoáng rùng mình.
Vũ Lăng nhìn chằm chằm vào Tô Dĩ An.
Cô nhóc này hôm nay lại muốn lộ liễu đến thế này cơ à? Hay là muốn làm bạn gái thật sự của anh rồi.
Tô Dĩ An vẫn giơ tay lên như thế, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Vũ Lăng.
Mẹ ơi, hồi hộp còn hơn cả gửi thư tình nữa.
Việc cô quyết định tặng quà cho anh giữa rừng mắt như thế này ngay từ đầu đã là một quyết định táo bạo rồi.
Cô cũng không hiểu sao lúc nãy cô lại có thể to gan đến như vậy.
Xung quanh, mọi người bắt đầu xì xào:
"Có nhận không?"
"Hỏi thừa, đương nhiên là nhận chứ sao?"
"Tô Dĩ An tặng quà công khai thế này, liệu có phải gián tiếp chứng minh quan hệ của hai người bọn họ luôn không?"
"Cũng có thể lắm chứ! Dù sao tin đồn đó cũng lâu lắm rồi, lúc nào cũng chỉ bảo là đồn đại vậy thôi, thế mà tôi thấy hai người đó cũng "thật" quá đó chứ!"bg-ssp-{height:px}
Nghe được thấp thoáng vài câu của đám đông xung quanh, Tô Dĩ An lại càng hồi hộp đến nghẹt thở.
Vũ Lăng càng chần chừ, cô lại càng nhồi máu cơ tim.
Hoắc Thừa Ân lẩn trong đám đông, miệng cũng lẩm bẩm liên tục:
"Nhận đi! Tên đầu gỗ chết tiệt! Nhận đi!"
Vũ Lăng nán lại hồi lâu, rồi anh mới quyết định nhận.
Anh vừa cầm lấy hộp quà từ tay Tô Dĩ An, đám đông lại một phen náo loạn.
"Thấy chưa? Tôi đã bảo hai người đó có gian tình thật rồi mà!"
Có gian tình cái khỉ khô! Tặng quà cũng là có gian tình hả?
Có khi sau vụ việc này, tin tức giữa cô và Vũ Lăng hẹn hò lại được lên "hot search".
Tô Dĩ An có thể trông thấy được, trong khóe mắt anh có xuất hiện ý cười, anh nhẹ giọng nói:.
Chính chủ,.