Mặt mày Tô Dĩ An đỏ bừng lên, có chút thở than:
"Không hề!"
Tối nay cô biết nhìn mặt anh ta thế nào đây?
Vũ Lăng lại nhắn tiếp:
[Cô đang gián tiếp tỏ tình với tôi à?]
Gián tiếp tỏ tình bà nội nhà anh!
Nhưng mà...như thế cũng tốt đó chứ?
Không! Không hề! Ngại chết mất!
Cô chỉ đành trả lời lại:
[Tiền bối, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu!]
Nhưng cô biết, cho dù có nhắn gì đi chăng nữa cũng vô dụng.
Vì Vũ Lăng không còn hoạt động nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh ta nghỉ online sớm đến vậy.
Bình thường đều phải quá nửa đêm, thậm chí là khi trời đang dần dần sáng thì anh ta mới đi ngủ.
Cô tự hỏi, làm cú đêm đã lâu như vậy, sao anh ta vẫn chưa đổ bệnh?
Cô mặc dù cũng có cày ngày cày đêm để luyện đề cương, viết luận án, ôn lại đống bài linh tinh, nhưng ít nhất thì tần suất thức đêm cũng không thể bằng Vũ Lăng.
Đã vậy, mỗi lần thức đêm cô đều mệt đến rã rời.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại, mãi vẫn không có hồi âm, Tô Dĩ An đành từ bỏ.
Biết làm sao được.
Anh ta có khi sẽ ôm theo cái suy nghĩ đó đi ngủ luôn không biết chừng.
À không! Cô đang suy nghĩ ảo tưởng gì thế?
Cô thì quan trọng tới mức nào mà lại được anh ta mơ tới cơ chứ? Đúng là trèo cao! Mày quá ảo tưởng rồi Tô Dĩ An ạ!
Biết anh ta sẽ chưa hồi âm, cô ném điện thoại sang một bên, úp chăn vào mặt ngủ ngon lành.
Nhưng cô đâu có biết, vị thiếu gia nhà họ Vũ kia vẫn chưa ngủ.
Anh nằm trên giường, lăn lăn quả cầu tuyết, những hạt xốp trắng rơi rơi như những bông tuyết.
Ít nhất thì nhìn cũng thật đã mắt.
Anh bật cười, lắc đầu.
Quả cầu này, anh đoán chắc là do hai vị nam nữ Hoắc - Diệp kia gây ra chứ không ai khác.
Tô Dĩ An không thể mua một quả cầu gây hiểu lầm như thế này được.
Mặc dù trong đầu cứ nghĩ món quà này không phải là Tô Dĩ An chọn, nhưng ít nhất, việc cô dám đứng trước mặt mọi người tặng quà cho anh, anh cũng đã mãn nguyện rồi.
[…]
Ba năm sau, mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn như thế, không hề có chút tiến triển nào.
Tô Dĩ An trở thành sinh viên năm tư, trở thành đàn anh, đàn chị trong trường, xem như có chút uy quyền.
Còn Vũ Lăng, vừa ra trường, dự án game mà anh ấp ủ suốt mấy năm trong trường đại học liên tục được các nhà phát triển game hướng đến.
Anh bước chân vào tập đoàn giải trí Mộc Lưu.
Một năm sau, dự án game của Vũ Lăng được ra mắt công chúng, được giới trẻ vô cùng hứng thú.bg-ssp-{height:px}
Vô cùng nhanh chóng, game đã chiễm chệ đứng đầu bảng về doanh thu cũng như số lượt tải về cao nhất.
Tài năng của Vũ Lăng, kể cả bây giờ cũng không ai có thể phủ nhận.
Chỉ trong vòng ba năm, anh trở thành gương mặt sáng giá nhất để trở thành CEO.
Cũng không dừng lại ở đó.
Lực học của Vũ Dương đột nhiên cải thiện đột biến.
Kỳ thi tuyển sinh lớp , cậu lại xuất sắc lọt vào top điểm cao nhất đầu vào.
Như vậy chưa đủ, cậu còn về than thở điểm quá thấp, chưa đạt đến trình độ của cậu.
Nhưng Tô Dĩ An cũng phải công nhận một điều, tên nhóc này giỏi thật.
Không chừng có thể đạt thủ khoa chứ không đùa.
Lên lớp , tần suất cô tới Vũ gia ít đi, nhưng một khi tới dạy học cô lại dạy tới hơn , tiếng đồng hồ.
Trong mấy bài khảo sát giữa kì, cuối kì, Vũ Dương lại chiễm chệ chiếm ngôi đầu bảng.
Cả Vũ gia thấy con trai mình thay đổi rõ rệt như thế, vui còn không hết.
Cách nhìn của Vũ Diệm Sơn về cô cũng tương đối đỡ khắt kbe hơn, nhưng mỗi khi nghe Ngọc Khả Dư kể lể về chuyện giữa cô và Vũ Lăng, ông lại không hề đồng tình.
Từ khi Vũ Lăng tốt nghiệp đại học, anh không còn ở Vũ gia mà ra ngoài ở riêng.
Ít nhất thì khi tới Vũ gia cô cũng đỡ áp lực đôi chút.
Không chỉ thế, dạo gần đây thầy Davis về trường cô khá nhiều.
Căn bản cũng chỉ để theo dõi quá trình học tập của Tô Dĩ An.
Gặp được Tô Dĩ An, thầy Davis như bắt gặp được nhân tài, ngài ấy không thể bỏ lỡ được cô.
Tô Dĩ An cũng đã được nghe về chuyện du học, cô cũng phải suy nghĩ rất nhiều.
Còn vài tháng nữa là tốt nghiệp, lúc Vũ Dương thi xong vài ngày, nếu cô quyết định theo học thầy Davis, cô sẽ bay sang Pháp.
Vũ Lăng vẫn chưa biết chuyện này, vì cô chưa có cơ hội gặp anh ta để kể.
Công việc của anh ấy nhiều lắm, cô cũng không dám làm phiền.
Nhưng ít nhất thì nhờ Hoắc Thừa Ân, thi thoảng cô cũng được gặp Vũ Lăng.
Cũng may là mối quan hệ giữa cả hai cũng không nói là quá xa cách.
Điều cô tiếc nuối nhất là không dám tỏ tình vào ngày anh tốt nghiệp.
Nếu như cô tỏ tình, liệu mọi chuyện có thể tốt đẹp lên không?
Các buổi thi cũng như các hồ sơ quan trọng cho việc tốt nghiệp cô cơ bản cũng đã hoàn thành, chỉ cần đợi tới lễ tốt nghiệp là xong, cũng bởi vậy mà dạo này cô cũng khá thoải mái.
Cũng bởi thế, một ngày nọ, đột nhiên Vũ Lăng lại tới tìm cô, ngay trước phòng trọ:
"Tô Dĩ An! Mộc Lưu đang cần cô!"uu.