"Mặc Khanh?" Tô Dĩ An nhíu mày.
Cái tên này cô chưa từng nghe thấy bao giờ.
Giữa một vùng đất rộng chỉ có những gốc cây to dễ đến trăm tuổi, một mình Vũ Lằn ngồi trước ngôi mộ cô độc, lẩm bẩm hát lên bài: "Happy Birthday!"
Vũ Dương bắt đầu kể.
Đã rất lâu, kể từ khi Vũ Lăng vẫn còn là một học sinh tiểu học, Mặc Khanh chính là cô gái đầu tiên bước vào cuộc đời Vũ Lăng.
Bọn họ bắt đầu chơi với nhau, càng ngày càng thân thiết, và rồi cũng không biết từ bao giờ, trong lòng Vũ Lăng đối với Mặc Khanh đã không còn chỉ là tình bạn.
Khi Vũ Lăng phát hiện ra tình cảm thật của bản thân, đó là vào lúc anh vừa bước chân vào trường cấp ba.
Nhưng tiếc thay, Mặc Khang lại chỉ luôn xem anb là bạn, không hơn không kém.
Bởi vậy mà anh đã không tỏ tình, cố thu giữ cảm xúc mình lại, ở bên Mặc Khanh như một người bạn thân.
Nhưng rồi, bi kịch xảy ra.
Gia đình của Mặc Khanh, vốn dĩ cũng có thế lực khá lớn.
Cứ nghĩ sống trong nhung lụa là sung sướng, nhưng không, đối với Mặc Khanh, đó là áp lực.
Cô phải học ngày học đêm, học đến mức khô rạc cả người, xanh xao như không có sức sống.
Càng lên lớp cao hơn, cô lại càng không có thời gian chơi bời với Vũ Lăng như trước.
Cô chỉ có thể ở nhà, học và học, không được làm gì ngoài học.
"Thật quá đáng!" Tô Dĩ An thốt lên.
Vũ Dương cũng chỉ biết thở dài, nhìn ra cửa sổ, kể tiếp.
Rồi đến một ngày, sức chịu đựng của Mặc Khanh đã không còn nữa.
Cô ấy đã quyết định tự tử trong phòng.
Đến khi mọi người phát hiện ra thì cũng đã quá muộn.
Lúc ấy, người đau khổ nhất, ngoài bố mẹ cô có lẽ chính là Vũ Lăng.
Khi chôn cất kĩ càng thi thể của người con gái ấy, Vũ Lăng đã ở bên ngôi mộ suốt ngày, thậm chí những ngày đầu còn không ăn không uống, còn kêu sẽ chết cùng Mặc Khanh.
Nghe đến đây, trong lòng Tô Dĩ An vô cùng hỗn loạn.
Xót xa có, thương cảm có, buồn cũng có.
Bây giờ cô mới biết, hóa ra Vũ Lăng cũng đã từng biết yêu.
Lại còn yêu vô cùng sâu đậm.
Đến tận bây giờ cũng không thể quên.
Anh thậm chí còn tự đóng kín lòng mình, không muốn rung động, cũng không muốn thích ai thêm lần nữa.
Vũ Dương đưa cô sang phòng Vũ Lăng, ngay trên bàn học cũ của anh, khung ảnh có hình một trai một gái đứng chụp cùng nhau, cử chỉ vô cùng thân thiết, nhìn qua cô cũng có thể biết được cô gái đó là ai.
"Mặc Khanh...đúng là quá xinh đẹp!" Tô Dĩ An có chút buồn rầu, cầm khung ảnh lên, ngắm nghía.
Mặc Khanh quả thực rất xinh đẹp.
Có lẽ có cả đời cô cũng không thể xinh đẹp bằng.bg-ssp-{height:px}
Bảo sao Vũ Lăng lại lụy tình đến tận bây giờ, không thể dứt ra được.
Nhưng cô còn phát hiện thêm một điều, quả cầu tuyết mà cô đã tặng anh vào dịp giáng sinh ba năm trước, hai chiếc khăn len cô tự tay đan cho anh, cũng vào dịp giáng sinh của hai năm gần đây, anh cũng đều giữ gìn vô cùng cẩn thận.
Hai chiếc khăn len còn thơm nức, gấp gọn gàng để một bên bàn.
Ngay bên cạnh khung ảnh chính là quả cầu tuyết có bực tượng cặp đôi tình nhân đang khiêu vũ.
Vũ Lăng, rốt cuộc trong đầu anh đang nghĩ gì?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, số lạ gọi tới.
Cô chần chừ một lúc lâu rồi mới quyết định nghe máy.
Tạp âm từ đầu dây bên kia vọng vào điện thoại của cô.
Tiếng ồn ào của mọi người, thậm chí còn có tiếng piano vang lên da diết.
Quán cà phê sao?
Giọng một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại:
"Cho hỏi, đây là người thân của Vũ Lăng?"
"???"
Cả Tô Dĩ An và Vũ Dương đều khó hiểu nhìn nhau, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dù không hẳn là người thân, nhưng cô cũng đành lấp lửng mà nhận:
"Phải ạ, xin hỏi có việc gì ạ?"
Ông chủ quán cà phê thở dài, gãi gãi đầu, giọng có chút bất lực:
"Cảm phiền cô có thể tới tiệm cà phê của tôi đưa cậu ấy về không? Cậu ta say quá không thể về nhà được nữa rồi!"
"..."
[…]
Vài phút sau, Tô Dĩ An đã chạy như bay tới quán cà phê theo chỉ dẫn của ông chủ.
Cô thở hồng hộc đi vào bên trong quán.
Cũng đã gần giờ đêm, quán chẳng còn ai, chỉ có một người con trai đang nằm xuống bàn, xung quành đầy vỏ chai rượu.
Anh đã uống nhiều đến mức nào cơ chứ? Tửu lượng anh vốn đã tốt, lại có thể uống cho say bí tỉ thế này.
"Cô là người nhà của cậu ta?" Ông chủ bước tới, hỏi.
Tô Dĩ An nhanh chóng gật đầu, đáp lại:
"Vâng ạ!"
Ông chủ khẽ thở dài, đưa điện thoại của Vũ Lăng cho cô:
"Chẳng hiểu có chuyện gì mà lại uống say đến như vậy.
Cũng may điện thoại cậu ta không đặt mật khẩu, tôi mới có thể gọi được cho cô!"
Tô Dĩ An nhìn chiếc điện thoại trên tay, có chút thắc mắc:
"Nhưng tại sao ông lại gọi cho tôi?"
"Tôi thấy cậu ta đặt tên danh bạ cho cô là ký tự đặc biệt, để nó hiện lên trên đầu danh bạ chăng?"
"Chuyện này..."
Tô Dĩ An không dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng kiếm cớ gấp gáp, chuyển đề tài, chạy tới dìu Vũ Lăng về nhà.uu.