"Chuyện gì thế? Đánh nhau à?"
"Này này, ở đây nhiều người lắm đấy!"
Xung quanh cũng bắt đầu náo loạn cả lên.
Người thì vội vàng tính tiền mà chạy đi, người lại hóng hớt ở lại xem xét tình hình.
Chỗ ngồi của Hoắc Thừa Ân và Vũ Lăng cách chỗ Tô Dĩ An không xa, thậm chí Hoắc Thừa Ân còn có ý định chạy tới giúp đỡ, nhưng nhanh chóng bị Vũ Lăng ngăn lại.
"Cậu không cần phải lo!" Vũ Lăng thản nhiên nói.
Lúc ấy, Hoắc Thừa Ân chỉ biết nhăn mày:
"Cậu nói cái quỷ gì thế? Đó là Tô Dĩ An đấy!"
Vũ Lăng lại nói tiếp:
"Nếu cậu đã có tình người như vậy...thì tới giúp đỡ tên bép mập đó đi!"
"Hả?"
Hoắc Thừa Ân khó hiểu vô cùng.
Anh không buồn hỏi thêm gì nữa, quay sang nhìn hai người kia.
Gã đàn ông to con, đầu cạo trọc lóc, xăm trổ đầy người, nhìn gớm chết.
Thế mà sắc mặt Tô Dĩ An vẫn vô cùng sắc lạnh, dường như không có chút sợ hãi gì.
Bà chủ quán, nhìn qua cũng khá trẻ, có khi cũng chỉ mới hơn chạy tới, van xin:
"Cô gái à, tôi xin cô! Chỉ là vài đồng tiền mọn, cô bỏ qua đi!"
"Đồng tiền mọn?" Tô Dĩ An nhíu mày nhìn bà chủ, "Số tiền lớn như vậy, cô lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Còn tôi thì không đâu!"
Không chỉ thế, còn số tổn thất của bàn ghế nãy giờ nữa, cô nhất định phải bắt hắn đền bù cho bằng được.
Hắn ta cười khẩy, nhìn Tô Dĩ An, giọng điệu mỉa mai:
"Cô em à, ông đây không đánh phụ nữ, nhưng tốt nhất mày đừng khiến tao phải ra tay với mày!"
Tô Dĩ An nhăn mày nhìn hắn ta.
Có phải quá khinh người rồi không vậy?
Tối nay cô chỉ định tự thưởng mình một bữa ăn vì bản thân có công việc mới, nhưng xem ra hoàn cảnh không cho cô được vui vẻ bao nhiêu.
Hắn ta ăn như một con lợn bỏ đói lâu năm, ăn nhồm nhoàm như thể ai đó cướp mất của hắn ta.
Đồ ăn bà chủ mang ra liên tục cũng không kịp với sức ăn của hắn.
Cô xui xẻo thế nào lại ngồi gần tên chết tiệt này, chỉ nghe tiếng nhồm nhoàm phát ra từ bên cạnh thôi, cô đã không thể ăn ngon được rồi.
Ăn xong, hắn cứ thế ung dung đứng dậy bỏ đi, không thèm tính tiền.
Ngôn Tình Xuyên Không
Nhìn số bát cũng đĩa thức ăn trên bàn ăn của hắn, Tô Dĩ An cũng phải nhăn mày.
Sức ăn của hắn có khi bằng cả sức ăn của ba, bốn người.
Vậy mà bà chủ lại không dám so đo, đành im lặng chịu lỗ.
Trong lòng Tô Dĩ An khó chịu vô cùng.
Bà chủ đã không dám nói, vậy thì cô nói thay vậy.bg-ssp-{height:px}
"Chưa tính tiền mà đã chạy sao? Đồ hèn!"
Giọng nói của Tô Dĩ An vang lên, khiến gã cũng phải dừng lại.
Còn bà chủ thì sững người, đến mức suýt thì làm rơi đĩa thức ăn trên tay.
Hắn quay đầu lại, nhận ra là con gái, chẳng thèm so đo, còn tính bỏ đi.
Ai ngờ Tô Dĩ An đứng phắt dậy, bước nhanh tới chỗ hắn ta, đứng trước mặt hắn, giơ chân đạp vào cây, chắn đường của hắn.
"Không nghe thấy sao? Trả tiền!"
"Con ả thối! Mày từ đâu chui ra?" Tên mập tròn đó gầm lên, dường như đã nổi cơn điên lên rồi.
Đó cũng chính là lúc hắn ta phá tan cả quán ăn, ném bàn ghế tứ tung, dường như để hù dọa Tô Dĩ An.
Nhưng cái trò hù dọa rẻ tiền này, cô có gì phải sợ cơ chứ?
Cô chỉ nhìn đống ghế ngốn ngang trước mắt, lại thiệt hại thêm bao nhiêu? Tên chết bằm này nếu không xử lý được vào bây giờ, cô không phải là Tô Dĩ An.
Cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn, xem ra nói chuyện bình thường không ổn rồi.
"Có phải anh có vấn đề về thính giác không?" Sắc mặt của Tô Dĩ An vô cùng khó coi, "Tôi bảo anh trả tiền!"
Lần này thì cô chọc điên hắn thật rồi.
Ngồi quan sát từ phía xa, Hoắc Thừa Ân cũng phải run người:
"Mẹ ơi, Tô Dĩ An nay ăn phải gan hùm hả?"
Anh quay sang nhìn Vũ Lăng, tên này nãy giờ cứ ngồi thản nhiên nhâm nhi cốc nước mà theo dõi tình hình như thể không có gì nghiêm trọng vậy.
Bởi vì Vũ Lăng tin, cô có thể giải quyết được.
Nhưng không ngờ lại phải dùng tới vũ lực.
Hắn ta gào lên như một con thú.
Mặc dù nhìn tướng người to béo vậy, nhưng những khối cơ của hắn cũng nổi lên cuồn cuộn.
Ít nhất thì cũng không phải một tên chỉ biết sống và ăn và ngủ.
Hắn lao tới chỗ cô, tay giơ nắm đấm, hướng vào mặt cô mà lao tới.
Nhưng cô là ai chứ? Cô là Tô Dĩ An!
Đã lâu rồi không động tay động chân, cô cũng có chút ngứa ngáy trong người.
Mặc dù học võ để bảo vệ bản thân, nhưng đây cũng là giúp người mà, đúng không?
Hắn ta lao đến, cô nhanh chóng tránh sang một bên, kết quả tên mập mất đà, chới với lao về phía trước.
Cũng chính lúc đó, nhanh như chớp, Tô Dĩ An nắm lấy áo hắn ta, kéo lại về phía mình, "tặng" cho hắn một cú đá như trời giáng vào bụng.
Nhìn cảnh tượng ấy, mọi người xung quanh ai cũng phải nhăn mày.
Chắc đau lắm!
Bao nhiêu thức ăn trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, bây giờ lại còn bị giáng cho một quả như thế, không nôn mửa hết ra ngoài là vẫn còn khỏe đấy.
Hoắc Thừa Ân trố mắt lên, mặc dù cũng xót cho tên béo, nhưng anh thất bất ngờ với Tô Dĩ An hơn.
Ai mà tin được cô lại ghê gớm đến mức này.
"Ngầu thật đó!" Anh thốt lên.
Vũ Lăng cầm lấy cốc nước thản nhiên uống, miệng còn lẩm bẩm:
"Còn phải nói!".