"Vũ tổng, xin anh tha lỗi! Là Bạch Đình Đình ngông cuồng, không biết phép tắc!"
Tên quản lý giọng run run nói.
Mặc cho hắn nói gì đi nữa, hắn cũng biết phen này Bạch Đình Đình toi đời rồi.
Không cứu được nữa.
Đối với đám người trong hộp đêm, không có Bạch Đình Đình khiến bọn chúng thấy thiếu thốn ghê lắm.
Nhưng so với con gái, không có ả ta lại thấy trong lòng vô cùng hả dạ.
Tô Dĩ An cả người lảo đảo.
Cái cơn nóng ran trong người lại lan ra, khiến cô không đứng vững, ngã nhào vào lòng Vũ Lăng, mắt nhắm nghiền, thở dốc liên hồi.
"Nóng...nóng quá..."
Tô Dĩ An co rúm lại, nhỏ bé trong lòng Vũ Lăng càng khiến anh lo lắng gấp bội.
"Tô Dĩ An!" Anh hốt hoảng gọi tên cô, nhưng rốt cuộc, cô vẫn không nghe thấy, vẫn tiếp tục thở hổn hển.
Anh thầm chửi thề, bế cô đi ra ngoài, không quên trừng mắt với tên quản lý:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa
.
Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Nấm Nhỏ Chỉ Muốn Ly Hôn Nuôi Bé Con
.
Pheromone Luôn Có Hình Dạng Yêu Anh
.
Nhà Lao Của Cáo
=====================================
"Cô ta không cần làm ở đây nữa đâu!"
"V...Vâng..." Tên quản lý run rẩy đáp lại.
Bạch Đình Đình nghe thấy vậy, điên loạn gào lên như một con thú.
Ả làm việc ở đây suốt mấy năm trời, cuối cùng chỉ vì chọc ghẹo một con nhỏ lần đầu vào quán bar mà liền bị sa thải hay sao?
"Đừng làm loạn nữa!" Tên quản lý quát, "Làm loạn chưa đủ hay sao? Cô có biết mình vừa động tới ai không vậy?"
Đám bạn học của Tô Dĩ An cũng co rúm người lại, không dám cử động.
Nghe quản lý quát mắng Bạch Đình Đình, ai cũng lấm lét nhìn nhau.
"Lẽ nào...người đó là bạn trai của Tô Dĩ An?"
"Đùa hả? Sao có thể như vậy chứ?"
"Nhìn anh ta bế Tô Dĩ An ra ngoài xem? Không phải bạn trai thì là gì?"
Trong đám người đó, một nhóm vài ba người mặt xanh như tàu lá chuối, bủn rủn hết cả chân tay, lấm lét nói:
"Phải làm sao đây? Nãy bọn tao..."
Cả đám ngay lập tức nhìn về phía bọn chúng, sắc mặt không khỏi nghiêm trọng:
"Rốt cuộc chúng mày lại bày ra trò gì nữa?"
Một tên chỉ tay vào ly rượu của Tô Dĩ An, run lên:bg-ssp-{height:px}
"Lúc nãy bọn tao...bỏ vào đó...thuốc kích dục!"
[…]
Ngồi bên trong xe nhìn ra bên ngoài, thấy trong quán bar đột nhiên nhiều người lui tới, Hoắc Thừa Ân biết ngay bên trong đã có chuyện.
Nhưng chỉ mong là không có chuyện gì nghiêm trọng.
Vũ Lăng cho dù có kích động thế nào thì chắc cũng sẽ không vô lương tâm đến mức phá nát cả quán bar đâu đúng không?
Phải mất mấy chục phút sau, anh mới trông thấy Vũ Lăng bế Tô Dĩ An đi nhanh ra ngoài.
Sắc mặt Tô Dĩ An tệ vô cùng, còn thở hồng hộc, mặt đỏ gay như người bệnh.
Quái! Chỉ là họp lớp, có cần tàn tạ đến như thế không?
Lớp cũ của Tô Dĩ An, xem ra cũng không phải dạng vừa đâu.
Hoắc Thừa Ân vội vàng đi ra, mở cửa ghế ngồi phía sau, để Vũ Lăng đưa cô vào bên trong.
Tô Dĩ An được đặt ngay ngắn trong xe, cả người rũ rượi, không còn chút sức sống.
"Tô Dĩ An bị sao thế?" Hoắc Thừa Ân hỏi.
Nhìn bộ dạng của cô, chắc chắn không phải chuyện gì đó đơn giản rồi.
Vũ Lăng chỉ im lặng, đứng nhìn Tô Dĩ An, tiện tay sửa sang lại trang phục, ngồi vào sát bên cạnh Tô Dĩ An, ngăn cô không làm loạn.
Anh vẫn nhớ lần say rượu trước đó của Tô Dĩ An, cô đã khiến anh phải trải qua một phen khốn đốn đến mức nào.
"Về nhà!"
"Hả!" Hoắc Thừa Ân trợn tròn mắt, "Nhà nào?"
Vũ Lăng liếc mắt nhìn Hoắc Thừa Ân, tên này có phải bị chậm tiêu không vậy?
"Về nhà tôi!"
"Cái..."
Vũ Lăng! Cậu đây có phải nhân lúc con gái người ta say rượu mà giở trò đồi bại không vậy?
Nhưng đối mặt với sát khí của Vũ Lăng, anh đành ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng may mà tối nay Vũ Lăng cũng có việc phải tới đây.
Tên đối tác làm ăn của Vũ Lăng cũng là một tên háo sắc, sớm ngày lui tới chỗ này, còn đặc biệt biến thái hẹn gặp anh ở đây để bàn công việc.
Dù sao cũng là đối tác quan trọng, Vũ Lăng đành miễn cưỡng chấp nhận.
Cũng may vì thế nên anh mới kịp thời ngăn được Bạch Đình Đình, đưa được Tô Dĩ An về nhà.
Anh thật không dám tưởng tượng, nếu như không có anh ở đó, Tô Dĩ An sẽ như thế nào?
Nhìn người con gái đang nằm rũ rượi bên cạnh anh, Vũ Lăng có chút đau lòng.
Vừa ngồi yên chưa được bao lâu, Tô Dĩ An lại kêu lên:
"Nóng quá!"
Đến cả Hoắc Thừa Ân ngồi ghế trước lái xe cũng không khỏi thắc mắc:
"Kì quái! Chỉ là uống rượu, sao lại có thể nóng đến mức đấy? Hơn nữa trong xe còn có điều hòa cơ mà!"
"Tớ cũng không biết!" Vũ Lăng nắm chặt lấy tay Tô Dĩ An, trong lòng thấp thỏm không yên.
Tô Dĩ An nóng đến mức mặt đỏ ửng như trái cà chua, lấy tay phẩy phẩy trước mặt lấy thêm tí gió.
Chỉ vài giây sau, Tô Dĩ An bắt đầu nổi khùng, không thèm quan tâm xung quanh mình có ai, bắt đầu chửi thề:
"Nóng chết tôi mất thôi! Đám chết tiệt mấy người, giảm nhiệt độ điều hòa cái coi!"
Hoắc Thừa Ân bị cô quát đến giật bắn người, tay vội vàng chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Lạnh cóng người thế này rồi cô còn đòi giảm xuống nữa là sao chứ?
"Bệnh rồi! Chắc chắn Tô Dĩ An điên rồi!".