Đã khuya như vậy rồi còn gọi cho cô.
Anh ta cũng quan tâm Tô Dĩ An quá nhỉ?
Không cần nghe anh cũng đoán được Khước Thần gọi cho Tô Dĩ An làm gì.
Mặc dù cuộc gây lộn ở quán bar không đáng kể, nhưng dù sao nạn nhân cũng là Tô Dĩ An, người như Khước Thần không thể không tới xem xét tình hình.
Nhưng có cần gọi vào lúc này không? Giờ thiêng quá rồi đấy!
Vũ Lăng cắn môi.
Chuông reo lên vài lần, anh mới nghe máy.
Ngay lập tức, bên kia đã vang lên giọng nói lo lắng của Khước Thần:
"Tô Dĩ An! Em có sao không vậy? Anh nghe nói em bị Bạch Đình Đình ức hiếp!"
Ức hiếp? Dùng từ "ức hiếp" có phải đơn giản quá rồi không? Tô Dĩ An còn nghiêm trọng hơn như vậy nhiều.
Anh vẫn im lặng chưa nói gì, khẽ liếc mắt nhìn cô gái ngủ trên giường, vô cùng vô tư.
Người như Tô Dĩ An, tại sao vẫn có người ghét cơ chứ? Vì cô học giỏi nên bị ghen ghét?
Khước Thần đã lo lắng hỏi thăm đến như vậy, anh cũng không nỡ ngó lơ.
Nhưng anh ta lại chỉ biết mỗi việc cô bị Bạch Đình Đình hành hạ, việc bị đám bạn học lấy làm trò chơi, uống phải thuốc kích dục, anh ta hoàn toàn không hề hay biết.
Nếu đã như vậy, có lẽ khoảnh khắc "anh hùng cứu mỹ nhân" của anh, Khước Thần cũng không hề hay biết.
Vũ Lăng khẽ thở dài, tốt nhất là cũng không nên kể ra làm gì.
Vũ Lăng cất giọng:
"Cô ấy an toàn rồi!"
"..."
Khước Thần như thể sững sờ mấy giây.
Tại sao anh gọi cho Tô Dĩ An, nhưng người nghe máy lại là đàn ông?
"Vũ Lăng?" Khước Thần nhíu mày.
"Đã lâu không gặp! Cũng may mà anh vẫn còn nhớ tôi!"
Nghe giọng điệu pha chút hống hách trong điện thoại, bàn tay Khước Thần siết chặt lại, nghiến răng ken két, giận mà không thể làm gì.
Vũ Lăng đang cầm điện thoại của Tô Dĩ An.
Lẽ nào hai người bọn họ...
Anh thật sự không dám chấp nhận sự thật này.
"Tô Dĩ An...đang ở chỗ cậu?"
"Đúng vậy!" Vũ Lăng vẫn đáp rất thản nhiên.
"Vũ Lăng! Cô ấy đã quên cậu rồi, tại sao vẫn bám lấy cô ấy?"
"Quên tôi sao?" Tâm trạng Vũ Lăng lại càng khó chịu hơn, "Không phải chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi sao? Sao anh có thể chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ nhớ lại tôi?"
Đôi mày của Vũ Lăng chau lại, giọng cũng trầm xuống hẳn:
"Lẽ nào trong chuyện này anh có liên quan?"
Thế mà chỉ một câu hỏi như vậy cũng đã khiến Khước Thần kích động:
"Vũ Lăng! Chưa có chứng cứ, đừng vu oan người khác! Tôi và Tô Dĩ An thân thiết đến mức nào, cậu còn không hiểu sao? Tôi lại nỡ lòng gây tổn thương cho Tô Dĩ An hay sao?"
"Tôi chỉ buột miệng hỏi như vậy, sao anh phải kích động như thế?"
"Tôi..."
Ngay từ đầu, trong chuyện Tô Dĩ An bị mất trí nhớ anh đã không định xen vào, vì anh nghĩ có lẽ cũng chỉ là tai nạn hi hữu.
bg-ssp-{height:px}
Nhưng sau cơn kích động của Khước Thần, anh bắt đầu suy nghĩ lại.
Kẻ có tật mới hay giật mình.
Cho dù anh biết Khước Thần thích thầm Tô Dĩ An đã lâu, nhưng cũng không có nghĩa là không có lý do để động tay động chân.
Khước Thần cũng vì thế mà vội biện lý do cúp máy.
Nhìn điện thoại đen ngòm, đầu óc Vũ Lăng lại càng điên loạn.
Xem ra chuyện này không còn đơn giản như anh nghĩ nữa rồi.
Rốt cuộc trong suốt năm ở bên Pháp, cô ấy đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Cũng đã quá khuya, không thể nhờ vả Hoắc Thừa Ân, anh đành tự thân vận động.
Đắp chăn gọn gàng cho Tô Dĩ An, anh với lấy chiếc áo vest bị cô ném xõa bên cạnh, ôm laptop đi ra ngoài phòng khách.
Cái khoảnh khắc vòng tay với lấy áo, dường như anh có thể cảm nhận rất rõ từng hơi thở cũng như nhịp tim đập đều đều của Tô Dĩ An.
Cũng may mà thứ thuốc đó không tác dụng quá lâu.
Anh lại bật cười, nhớ lại cảnh ngày hôm đó, cô lại bảo anh giống một con chó béc-giê.
Nếu như anh lại cho cô nghe lại đoạn ghi âm đó, cô có sốc không nhỉ?
Bàn tay ấm áp của Vũ Lăng đặt nhẹ lên trán cô, hơi nóng, nhưng không phải là bệnh.
"Ngủ ngon! Tô Dĩ An!"
[…]
Sáng hôm sau, quả nhiên cả hai đều dậy muộn.
Điện thoại còn tắt chuông, kết quả bao nhiêu cuộc gọi liên tiếp gọi tới, gọi tới chây máy nhưng cũng không ai thèm nghe máy.
Hoắc Thừa Ân mặt mày đen sì, nhìn số lần gọi thất bại lên tới , hai người kia có phải chết ngắc ở nhà luôn rồi không?
Vũ Lăng thì không có gì phải lo, dù sao anh cũng là sếp, không ai dám nói gì.
Nhưng còn Tô Dĩ An, cô chỉ mới đi làm đúng một ngày, lần này tới muộn, thế nào cũng bị người khác bàn tán.
Không còn cách nào khác, anh đành gọi cho Vũ Dương.
"Gì đấy? Tôi đang học!" Vũ Dương nhăn mày quát.
"Thằng nhóc thối! Dám nói năng như thế với người lớn tuổi à?" Hoắc Thừa Ân tức đến mức suýt thì hộc máu.
Thôi bỏ đi! Tính khí tên nhóc đó, đâu phải anh chưa từng gặp qua.
Phải cố gắng lắm mới nén được cơn giận vào bụng, anh hít một hơi thật sâu, chất giọng bắt đầu thay đổi, nhanh chóng nhờ vả:
"Chú mày tới nhà Vũ Lăng gọi hắn dậy được không? Công ty sắp thành rắn mất đầu rồi!"
"..."
Vũ Dương còn chưa kịp đáp lại, điện thoại đã vang lên tiếng ngắt kết nối.
Vũ Dương thở dài, tựa lưng vào thế.
Hai người đó muốn khiến cậu tức chết hay sao?
Thấy Vũ Dương lằng lặng bỏ đi ra ngoài, đám bạn trong lớp cũng phải tò mò:
"Đi đâu đấy? Sắp vào học rồi mà!"
Vũ Dương khẽ cong môi:
"Tôi trốn học!"uuuuu.