"Vũ tổng, anh say rồi!" Tô Dĩ An sợ hãi đẩy anh ra, nhưng cô càng đẩy, thì anh lại càng ôm chặt lấy cô.
Anh chỉ muốn khoảng khắc này dừng lại mãi mãi.
Đã bao lần trông thấy cô, nhưng cô lại luôn xem anh nhự sếp và nhân viên, luôn tạo khoảnh cách, anh vốn không có cách nào tới gần đười cô.
"Nhưng...còn chuyện Khước Thần..."
"Là tôi ghen! Tôi ghen! Được chưa?"
[…]
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, cả hai ông bà Tô đã thấy giữa hai người thanh niên này có vấn đề.
"Ông đoán xem, hai đứa nó có chuyện gì thế? Hôm qua vốn rất bình thường, hôm nay lại bỗng nhiên bày đặt ngại ngùng?" Bà Tô khó hiểu khoanh tay trước ngực, quan sát cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Tô Dĩ An lẳng lặng làm việc, một mình cô ôm hết mọi việc trong nhà.
Đột nhiên thấy con gái mình siêng năng như thế, đến mẹ ruột là bà Tô đây còn phải ngỡ ngàng.Lại thêm một Vũ Lăng, anh cứ đi theo Tô Dĩ An như cái đuôi, cô làm gì anh cũng làm chung, như thể muốn san sẻ bớt chút gánh nặng.
Ngặt nỗi Tô Dĩ An lại cứ phớt lờ anh, giữ khoảng cách với anh, bất kì lúc nào anh mon men tới gần cô, cô lại bỏ đi làm việc khác.
Ông Tô cũng phải lắc đầu ngán ngẩm:
"Tôi cũng bó tay!"
Rồi ông lại quay sang nhìn bà Tô:
"Hay là tối hôm qua, bọn tôi say rượu, nói lung tung gì chăng?"
Bà Tô nhăn mặt, nhìn ông già:
"Chẳng nói lung tung gì cả! Ông say rượu, ngủ như chết, biết nói gì được nữa? Cũng may là Vũ Lăng vẫn còn tỉnh táo, đưa được ông vào phòng, nếu không, thân gái như tôi đây, chắc đành phải để ông nằm trên sàn nhà!"
Đúng vậy, rõ ràng tối hôm qua đã chia phòng, ngủ một đêm vô cùng ngon lành, sáng ra lại đột nhiên thái độ hai đứa này thay đổi xoành xoạch.
Đã thế, Tô Dĩ An lại đột nhiên muốn rời đi, quay lại thành phố Hứa Tịch.
Gấp gáp như vậy, lại càng khiến hai ông bà thêm lo.
"Rốt cuộc con sao thế, Tô Dĩ An?" Bà Tô lo lắng hỏi.
Lại còn không muốn ở lại nhà mình thêm vài ngày, điều đó càng khiến hai ông bà càng lo sốt vó lên.
Vũ Lăng lại không có ý kiến gì, vô cùng dễ dàng mà chiều theo Tô Dĩ An, anh nhanh chóng đặt vé, ngay chiều hôm đó sẽ lên máy bay.
Dọc đường đi, Tô Dĩ An không nói một lời nào, Vũ Lăng cũng không nói gì, cảnh tượng trước mắt vừa yên ắng vừa ảm đạm vô cùng.
Đến cả hồ đom đóm mà ông Tô gợi ý cho anh, anh cũng không có cơ hội đưa cô tới đó nữa.
Mà...có lẽ Tô Dĩ An cũng đã quá quen thuộc với cái hồ đó rồi chứ nhỉ?
Cả hai đều ngồi ghế sau, nhưng lại tạo khoảng cách rất lớn.
Cái không khí ảm đạm phía sau khiến cả bác tài cũng không dám nói nên lời nào để tạo bầu không khí dễ chịu.
Kết cục, một chiếc taxi ba người cứ thế mà tới sân bay trong sự im lìm như muốn ngừng tim.
Từ hôm qua, kể từ khi nghe những lời không khác gì tỏ tình của Vũ Lăng, cô lại không dám đối diện với anh, nói gì tới mặt đối mặt.
Kể cả bây giờ, cô chỉ hận không thể về bằng chuyến bay khác.
Vũ Lăng cũng hiểu, đối với cô chuyện này chẳng khác gì cú sốc ghê gớm mà Tô Dĩ An phải trải qua.
Lại có quan hệ thân thiết với ông sếp của mình trước đây, lại còn nghe thêm chuyện mình đã tích cực theo đuổi anh đến mức nào, bây giờ lại còn...thấy anh ta tỏ tình.
Quá sốc! Thật sự không thể nào sốc hơn được nữa.
Đối với cô mà nói, Vũ Lăng của hiện tại không khác gì người lạ chỉ vừa mới quen cách đây không lâu.
Anh lại đột nhiên tỏ tình như vậy, sao cô có thể phản ứng kịp.
Vũ Lăng cũng biết vậy, nên anh cũng không quá gấp gáp.
Chỉ là, với cái tình hình này, e là cả hai rất khó gặp mặt nói chuyện như bình thường.
Tô Dĩ An đã tránh né anh ghê gớm lắm rồi.
Ngồi trên máy bay, Tô Dĩ An chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm mây, ngắm trời, hoàn toàn không quay đầu lại nhìn Vũ Lăng dù chỉ một lần.
"Tôi tỏ tình với cô...lại khiến cô thấy sợ tôi đến thế à?" Vũ Lăng có chút không vui, hỏi lại.
Ở Pháp người ta còn thoải mái hơn, dăm ba mấy câu yêu đương này bên đó người ta nói như câu xã giao hàng ngày, chẳng lẽ Tô Dĩ An còn chưa quen? Hơn nữa, anh đây dù sao cũng là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái thèm khát mà không được đấy.
Tô Dĩ An, mỡ dâng tới tận miệng mèo, lẽ nào còn chê?
Tô Dĩ An vội thu mình ra phía sau, cố tạo khoảng cách với anh, lắp bắp trả lời:
"Không...không có! Tôi không sợ gì anh hết!" Người ta đang ngại, đang ngại đấy anh có biết không?
Sau khi được anh tỏ tình, cô về phòng nhắn ngay với Diệp Lục Nghiên, kết quả cô nàng còn manh động hơn cả cô, thậm chí còn đòi gọi điện thoại để nghe cô kể cho đã.
Vậy mà Diệp Lục Nghiên lại ủng hộ vô cùng nhiệt tình.
Cũng bởi cô chưa kể cho Diệp Lục Nghiên nghe chuyện mình bị mất trí nhớ, cô nàng buột miệng mà nói:
"Theo đuổi anh ta suốt mấy năm trời, bây giờ người ta thích lại rồi đấy, còn không nhanh mà nhận lời?".