Phó Gia Bảo đáng thương, một bên vừa phải nhịn xuống đau nhức trên, một bên còn phải vò đầu bứt tóc muốn đánh trống lảng sang chuyện khác, gấp đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt cả người.
Lâm Thiện Vũ nhìn hắn một cái, nói: "Ta sẽ ghi lại, đợi khi nào chàng khỏi hẳn rồi, ta sẽ đánh chàng một trận cho hả giận."
Nghe nàng nói như vậy, trái lại Phó Gia Bảo lại nhẹ nhàng thở ra mọt hơi, hắn không nói gì, hiển nhiên là ngầm chấp nhận.
Đêm đã về khuya, Phó Gia Bảo lại một ngày một đêm chưa ngủ, vừa mệt vừa đói, trên thân lại đau nhức đến mức hắn không ngủ được.
Lâm Thiện Vũ ngồi bên cạnh hắn, nhìn thấy trên người hắn chỉ mặc một tấm áo trong, hai cánh tay ôm lấy thân thể ngồi ở rừng hoang gió lạnh phát run.
Ánh mắt của nàng quan sát, đánh giá hắn, từ trên khuôn mặt sưng húp kia của hắn một mực hướng xuống dưới, nhìn thấy trên người khắp nơi đều là thương tích do roi, gậy lưu lại cùng vết máu ứ đọng, lại nhìn đến vết thương bị rạch ra máu me đầm đìa trên chân.
Không nghĩ tới cả người bị thương thê thảm đến như thế, vậy mà Phó Gia Bảo lại có thể nhịn xuống không có rên la, kêu đau, so với hắn ngày thường thật giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Thiện Vũ bỗng dưng nhớ tới ngày thứ hai sau khi thành thân, cảnh tượng Phó Gia Bảo ở trong nhà chính miệng không ngừng kêu la lung tung, lại nhìn nhìn thiếu niên sắc mặt trắng bệch, mặt mũi tràn đầy thống khổ lại vẫn yên tĩnh nhẫn nại không than nửa lời trước mắt, ánh mắt không khỏi mềm mại thêm mấy phần, nàng nói: "Chàng chịu khó nhịn thêm một chút, đừng ngủ mất, chờ đám giặc cỏ kia bị quan binh tiêu diệt hết, chúng ta liền có thể trở về."
Phó Gia Bảo gật đầu.
Lâm Thiện Vũ tới cứu người chỉ mất thời gian chưa đến một ngày, Phó Gia Bảo đã bị đánh cho thê thảm đến như vậy, nàng lại không có mang theo thuốc, càng không chuẩn bị áo khoác cho Phó Gia Bảo chống lạnh, chỉ có thể cùng hắn nói chuyện, tránh để cho hắn ngủ mất.
Thân thể của hắn vốn đã kém cỏi, lại đang bị thương đầy mình như thế, lỡ như bị cảm lạnh phát sốt liền thật không tốt.
Lâm Thiện Vũ hỏi: "Y phục và giày của chàng đâu?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Phó Gia Bảo theo bản năng cúi đầu mắt nhìn xuống chân mình, đôi bàn chân đã nổi đầy bọc nước, lại còn bị va quẹt, bị đánh đập ra đầy vết thương, lại còn chân trần đi qua không ít chỗ, dơ đến nỗi hắn không đành lòng nhìn thẳng, nếu như là trước kia, mặc dù Phó Gia Bảo chán ghét, nhưng cũng sẽ không quá mức để ý đến chúng, dù sao thì lúc này hắn cũng không có cách nào tẩy rửa sạch sẽ.
Thế nhưng bây giờ bị Lâm Thiện Vũ nhìn thấy, Phó Gia Bảo lại cảm thấy khuôn mặt mình nóng như thiêu như đốt, hắn cũng không biết mình làm sao vậy, chỉ rất muốn đem hai chân co lại không để nàng nhìn thấy nữa.
Nhận ra được hắn đang xấu hổ, quẫn bách, Lâm Thiện Vũ im lặng một lát, giống như đang suy nghĩ cái gì, một lát sau nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, tìm một loại cỏ khá dai và bền, bắt đầu bện đồ vật.
Phó Gia Bảo ôm cánh tay rụt cổ lại ngồi trên trạc cây của một thân cây thật to, nhịn không được hỏi nàng: "Nàng đang làm gì vậy?"
Lâm Thiện Vũ cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ chuyên chú nhìn thứ đồ đang bện trong tay, nói: "Làm giày cỏ cho chàng."
Phó Gia Bảo sửng sốt, lại có chút không dám tin, Lâm Thiện Vũ có thể tới cứu hắn, đã nằm ngoài dự liệu của hắn rồi, vậy mà bây giờ nàng lại bện giày cỏ, còn là bện cho hắn! Lâm Thiện Vũ thế mà lại đối xử với hắn tốt đến như vậy! Phó Gia Bảo thật sự vì được nàng quan tâm mà vừa mừng vừa lo, bởi vì trong lòng kích động, làm cho hắn cảm thấy trên thân ấm áp hơn một chút, nhịn không được hỏi: "Thật sự?" Thấy Lâm Thiện Vũ không trả lời, hắn lại hỏi thêm hai lần, "Thật sao? Thật sao?"
Cuối cùng Lâm Thiện Vũ cũng ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi liếc mắt nhìn hắn, phun một chữ, "Giả."
Trong lòng Phó Gia Bảo lại có chút ngọt ngào, nàng không có giả vờ tươi cười với hắn, cũng không dùng ánh mắt lạnh như băng kia nhìn hắn, cho nên nhất định là thật rồi.
Mấy đầu ngón chân của hắn nhịn không được co rụt lại, ngay sau đó lại đau đến rên một tiếng, mấy cái mụn bọc nước này thật là đau quá đi.
Lâm Thiện Vũ nhìn hắn một cái, trên tay lại gia tăng tốc độ, loại giày cỏ chỉ dùng thứ cỏ chỉ tiện tay hái đến không lựa chọn sửa sang qua này, nếu trực tiếp mang vào sẽ rất mài phá, cọ sát chân, đôi chân này của Phó Gia Bảo mang vào chỉ sợ là sẽ đau nhức, tổn thương nhiều hơn thôi.
Nghĩ thế Lâm Thiện Vũ liền xé toang một lớp váy áo bên trong, xếp thành mấy lớp rồi nhét vào bên trong giày phải làm miếng lót, xác định đã tạm ổn rồi mới đưa cho Phó Gia Bảo.
Phó Gia Bảo dùng hai tay nhận lấy, cũng không có vội vàng mang vào chân, mà trước hết dùng tay áo, chịu đựng đau xoa xoa chân cho bớt bẩn, mới cẩn cẩn thận thận mang vào.
Lại không ngờ được chúng rất là vừa chân! Mà hai chân có giày chống lạnh rồi, trên thân quả nhiên cũng ấm áp thêm không ít.
Phó Gia Bảo nhìn thoáng qua đôi giày trên chân, lại liếc mắt nhìn Lâm Thiện Vũ, rồi lại nhìn đôi giày, sau đó lại nhìn Lâm Thiện Vũ, mặt mũi và khắp cơ thể hắn đều thương tích, đau đến nỗi cười cũng không nổi, nhưng bên trong cặp mắt kia tràn đầy sự biết ơn mừng rỡ mà ai nhìn vào cũng đều không thể không nhìn ra, "Cảm...!cảm ơn."
Khóe miệng Lâm Thiện Vũ khẽ giật, "Chân chàng không đau nữa sao?"
Phó Gia Bảo sững sờ, "Đau, á."
Lâm Thiện Vũ nhìn chân hắn, "Đau còn lắc lư không ngừng."
Phó Gia Bảo cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đôi chân mình đang vắt trên trạc cây quả nhiên đang lắc lư tới lui, hắn cuống quít đưa tay đè xuống, lại quên mất trên chân cũng có nhiều vết thương, vừa ấn xuống một cái vừa vặn ấn vào ngay vết thương, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, nhưng mà trên mặt hắn cũng có tổn thương, miệng vừa mới toét ra, liền đau mức lập tức khép lại.
Lâm Thiện Vũ nhịn không được lặng lẽ nở nụ cười, cái tên Phó Gia Bảo này, nàng còn tưởng rằng hắn đã tiến bộ, thay đổi không ít, hóa ra vẫn là một bộ đức hạnh này.
Phó Gia Bảo rõ ràng cũng ý thức được hành vi vừa rồi của mình quá ngu xuẩn, hắn giả bộ quay đầu nhìn xung quanh hỏi, "Đám cướp kia đều diệt xong rồi sao?"
Lâm Thiện Vũ vẫn còn có thể mơ hồ nghe được động tĩnh chém giết ở xa xa phía trước, nàng lắc đầu nói chưa xong.
Lại thấy Phó Gia Bảo bị đông lạnh đến mức mặt mũi xanh mét, suy nghĩ một chút, liền đem mũ trùm hủy đi, lôi lớp lụa trắng bên trên ra, cuốn lại thành một mảnh dài quàng lên cổ Phó Gia Bảo.
Nàng cúi đầu buộc khăn lụa cho hắn, buộc xong vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Phó Gia Bảo sắc mặt đỏ ửng nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Thiện Vũ: "???"
"Chàng phát sốt sao?" Nàng vươn tay muốn sờ trán hắn thử xem sao.
Phó Gia Bảo lấy lại bình tĩnh, một bên nói không có một bên không ngừng lui về sau, lại bắt đầu nhìn trái phải mà nói, "Vì sao nàng biết ta bị bọn cướp bắt đi?"
Lâm Thiện Vũ liền đem những chuyện xảy ra với Phó gia hôm nay và chuyện gặp được Lục Giáp kể cho hắn biết.
Phó Gia Bảo nghe xong, lại có chút lặng im không nói gì.
Lâm Thiện Vũ tưởng là hắn lại bị đau, nàng suy nghĩ một chút, đi vòng qua thân cây đứng ở phía sau hắn, để lưng mình áp vào lưng hắn.
Bởi vì có tu luyện nội lực, cho nên thân thể của nàng ấm áp hơn so với người bình thường một chút, vừa kề sát vào lưng hắn, Phó Gia Bảo lập tức cảm thấy toàn thân đều ấm áp lên rất nhiều.
Bên ngoài rừng rậm là cảnh tượng quan binh và giặc cướp đang chém giết nhau, trong rừng rậm nơi này chỉ có hai người bọn họ, bốn phía đều tối đen như mực, chỉ có một tia ánh trăng yếu ớt xuyên qua những tàng cây tỏa ra chút ánh sáng mờ nhạt.
Lâm Thiện Vũ nghe thấy động tĩnh bên ngoài rừng rậm đã dần dần lắng xuống, nàng nói: "Bên ngoài sắp kết thúc rồi, một lát nữa ta sẽ đưa chàng ra ngoài, chàng cứ việc cưỡi ngựa đi theo phía sau các quan binh trở về huyện Nhạc Bình đi."
Phó Gia Bảo nghe vậy lập tức hỏi: "Vậy còn nàng?"
Lâm Thiện Vũ yên lặng cười một tiếng, đáp, "Ta trực tiếp về thôn Nhạc Bình.
Phó Gia Bảo, chàng phải nhớ, không được để cho người ta biết là ta cứu chàng."
Có lẽ bởi vì trên thân đã ấm áp hơn một chút, Phó Gia Bảo cũng cảm thấy trên thân không quá đau nhức, hắn nghi ngờ hỏi nàng: "Vì sao vậy?"
Ánh mắt Lâm Thiện Vũ nhìn về nơi xa một lát sau mới đáp: "Nếu như để cho người ta biết ta có võ công, chàng cảm thấy ta còn có thể an an ổn ổn sống một cuộc sống bình thường không?"
Phó Gia Bảo đã hiểu rõ.
Nhưng hắn lại sinh ra một thắc mắc khác, hắn nhỏ giọng hỏi: "Vậy vì sao nàng lại để cho ta biết?"
Lâm Thiện Vũ hỏi lại, "Là ta để cho chàng biết sao? Không phải chính chàng đọc nhiều truyện võ hiệp nên đoán được ư?"
Phó Gia Bảo thầm nói: "Đây còn không phải là do nàng đã điểm huyệt ta, bằng không ta làm sao có thể đoán được."
Lâm Thiện Vũ lại cười, "Vậy chàng cảm thấy ta vì sao muốn bại lộ chuyện này ở trước mặt chàng?"
Ngay cả người của Lâm gia cũng không biết Lâm Thiện Vũ biết võ công, nàng vì sao lại có thể tuỳ tiện bại lộ ra chuyện này trước mặt mình? Phó Gia Bảo cẩn thận nghĩ một hồi, chẳng lẽ là...!thật ra trong lòng nàng nhìn trúng hắn? Nghĩ như vậy, trái tim Phó Gia Bảo khẽ nhảy lên một nhịp.
Nhất định là như vậy rồi, nếu không phải như thế, nàng biết võ công, người lại thông minh, làm sao lại tìm không được thanh niên tài giỏi, anh tuấn? Làm sao lại có thể nguyện ý gả cho hắn? Hơn nữa mặc dù nàng đánh hắn, nhưng xưa nay cũng không nỡ làm hắn bị thương! Còn có còn có, hắn bị bọn cướp bắt đi, sau khi nàng biết chuyện lập tức bất chấp nguy hiểm tới đây cứu hắn, đây không phải vừa ý hắn thì là cái gì?
Phó Gia Bảo càng nghĩ càng xa, càng nghĩ mặt càng đỏ.
Lâm Thiện Vũ đứng đưa lưng về phía hắn, tất nhiên không nhìn thấy sắc mặt lúc này của hắn, nàng thầm nghĩ: tính tình của mình xưa nay luôn rất tốt, nếu không phải Phó Gia Bảo quá giày vò, ưa lăn qua lăn lại, luôn nhiều lần chọc giận nàng, nàng cũng sẽ không nhịn không được mà động thủ đánh hắn, hi vọng lần này Phó Gia Bảo nhìn đến công nàng đã vất vả cứu hắn, về sau không cần lại tiếp tục giày vò gây chuyện nữa.
Nếu không nàng có thể sẽ không nhịn được mà đánh mặt hắn.
Hai người lưng tựa lưng, giống như cực kì thân mật, nhưng tâm tư mỗi người lại hướng đến hai phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau mà bay xa.
Mãi gần đến hừng đông, động tĩnh vây bắt, trừ diệt giặc cướp của quan binh bên ngoài khu rừng mới rốt cục ngừng lại.
Lâm Thiện Vũ đã một đêm không ngủ, trên mặt cũng có mấy phần mệt mỏi.
Lúc này nàng một tay đè giữ lưng Phó Gia Bảo, một tay chọc chọc đầu hắn gọi, "Mau tỉnh, có thể đi rồi."
Phó Gia Bảo mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện mình đang bị Lâm Thiện Vũ ôm, mặt lập tức đỏ ửng lên, tâm tư lại không kiềm được bay đi xa, Lâm Thiện Vũ thế mà lại ôm bản thiếu gia, nhất định là nàng đã chung tình đối với ta rồi!
Trải qua một đêm dài, gương mặt của Phó Gia Bảo ngày càng sưng húp lên, Lâm Thiện Vũ nhìn khuôn mặt sưng vù xanh tím lại còn bẩn vô cùng của hắn, cố gắng chịu đựng không lộ ra ghét bỏ trước mặt người bị thương.
Tối hôm qua Phó Gia Bảo vẫn nhịn không được mà ngủ mất, Lâm Thiện Vũ nhìn thấy trên người hắn đều là tổn thương, chỉ có thể ôm hắn.
Ban đêm ở giữ núi rừng thực sự rất lạnh, bọn hắn lại không có cách nào nhóm lửa giữ ấm, cũng may sau đó Lâm Thiện Vũ dần dần khôi phục chút nội lực, một mực dùng nội lực giữ ấp cho Phó Gia Bảo, mới không để cho kẻ thương tích đầy mình như hắn không bị phát sốt.
Nhìn Phó Gia Bảo vẻ mặt ngơ ngác ngây ngốc, rõ ràng là đã ngủ đến hồ đồ, trong lòng nàng có chút bó tay không biết làm sao, thanh âm cũng lạnh nhạt đi, "Dậy đi, tranh thủ thời gian đi theo đằng sau nhóm quan binh trở về." Nàng ý đồ dùng thái độ này đe dọa Phó Gia Bảo, tránh cho hắn đến lúc này rồi còn phát lười.
Nàng không biết, bởi vì trước đây mấy lần nàng đánh hắn đều mỉm cười, cho nên dưới cái nhìn của Phó Gia Bảo, dáng vẻ lạnh nhạt chính là tâm tình nàng không tệ lắm, ít nhất cũng sẽ không đánh hắn.
Nghĩ đến Lâm Thiện Vũ đã ôm hắn một đêm, mặt hắn lại đỏ lên, lập tức từ trong ngực Lâm Thiện Vũ ngồi dậy.
Sau đó, Phó Gia Bảo liền bị nàng đỡ ngồi lên lưng ngựa, hắn nhịn không được quay đầu nhìn nàng, "Vậy còn nàng thì sao?"
Lâm Thiện Vũ: "Ta về thôn."
Phó Gia Bảo lại nhìn nàng, "Đi bộ về sao?"
Lâm Thiện Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, "Nếu không thì sao?"
Phó Gia Bảo lại giãy dụa muốn xuống ngựa, lại bị Lâm Thiện Vũ ngăn lại, nàng nói: "Chàng nhìn bộ dáng của mình bây giờ xem, không có ngựa, sợ là ngay cả mảnh rừng này cũng đều đi ra không nổi, nếu như nửa đường lại té xỉu, trở thành bữa sáng của bọn sói hoang trong rừng này..." Nàng liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp, "Chàng muốn cho biến ta thành quả phụ sao?"
Lâm Thiện Vũ không biết, ở trong mắt Phó Gia Bảo, dáng vẻ nàng liếc mắt nhìn hắn ó với trước vẻ trước đây lại tăng thêm mấy phần quyến rũ phong tình, hắn ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xem dáng vẻ này của nàng, nhịn không được ngây người một chút, sau khi lấy lại tinh thần mới hoảng hốt vội vàng nắm lấy dây cương, dùng sức vỗ hông ngựa một cái, con ngựa kia liền bắt đầu phóng về phía trước, tấm lưng kia của hắn nhìn có chút dáng vẻ chạy trối chết.
Lâm Thiện Vũ thấy hắn chào cũng không chào đã phóng ngựa đi rồi, có chút nhíu mày, buồn bực, "Xem ra sau này còn phải dạy hắn thêm cả lễ tiết nữa." Nàng quay người đi về hướng tôn Nhạc Bình, vừa đi vừa thầm nghĩ: Phó lão gia nhìn qua là một người đứng đắn, ngay thẳng, cũng không biết vì sao lại dạy ra con trai như vậy nữa.
Cũng may là con ngựa kia biết đường, cho dù Phó Gia Bảo có té xỉu trên lưng ngựa, nó cũng sẽ mang theo hắn về đến huyện Nhạc Bình.
Lâm Thiện Vũ tăng bước chân trở về thôn, cùng lúc đó, một đội binh sĩ đi theo sau một vị nam tử trẻ tuổi thân hình cao ráo thon dài, đi vào hang ổ của đám cướp của giết người kia, các binh sĩ đem những người bị nhốt ở trong sơn trại này cứu ra, mà vị nam tử kia lại đứng đó quan sát đám giặc cướp đã ngã đầy đất, cùng tình cảnh chung quanh.
Thấy hắn nhíu mày suy tư, một hậu vệ tâm phúc đi theo phía sau hắn tò mò hỏi: "Vương gia, ngài phát hiện cái gì không đúng sao?"
Đôi mắt Việt Bách Xuyên vẫn như cũ nhìn chằm chằm những vết tích đánh nhau lưu lại trên mặt đất, có chút đăm chiêu suy nghĩ: "Những vết tích này, cũng không giống người bình thường có thể tạo ra." Hắn từ trong số những dấu chân lộn xộn khác nhau, phân biệt ra được một cặp dấu chân nhỏ xinh.
Việt Bách Xuyên lẩm bẩm nói: "Hẳn là một nữ nhân, là dạng nữ nhân nào lại có thể đối đầu với mười mấy hai mươi tên cướp cùng một lúc? Trừ khi..."
Ngay lúc này, có người đến bẩm báo: "Vương gia, ở trong sơn trại này tổng cộng cứu được mười ba nam tử, còn có năm tên tiểu đồng, bốn vị nữ tử."
Con ngựa kia cõng Phó Gia Bảo chậm rãi đi đến chân núi, lúc này nhóm quan binh tiêu diệt sơn tặc đang đưa những người bị bọn chúng bắt nhốt xuống núi, những người này phần lớn đều đã bị bỏ đói vài ngày, suy yếu đến nỗi ngay cả đường cũng đều đi không nổi.
Những người này sau khi được khiêng xuống liền tạm thời thả ở con đường ngay chân núi, một vị quan binh đang cầm một tờ danh sách đối chiếu tên, sau khi Phó gia báo quan, chuyện này liền trở thành chuyện lớn, trong huyện Nhạc Bình, nhà nào có người đi ra ngoài chưa về, đều nơm nớp lo sợ đến báo tên, sau khi đối chiếu tên tuổi, quan sai liền cho người đưa bọn họ về huyện nha của huyện Nhạc Bình, chờ người tới đón về, những người khác hỏi rõ danh tính lai lịch, sau đó sẽ sắp xếp đưa về.
Quan sai lật qua một trang, hô to một tiếng, "Phó Gia Bảo!"
"Ở đây..."
Cách đó không xa truyền tới một thanh âm suy yếu vô lực, đám người theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một nam tử chỉ mặc áo trong, mặt mũi bầm dập đang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi tới.
Quan sai hỏi qua một lượt, Phó Gia Bảo há miệng bịa chuyện, nói mình cũng bị bọn cướp kia bắt đưa lên núi, còn bị đánh cho một trận thảm hại, nhân lúc quan binh đến diệt trừ bọn chúng, hắn mới thừa dịp loạn lạc trốn xuống núi, còn nhặt được một con ngựa, cũng không dám xuất hiện, trốn đến hiện tại mới dám ra đây.
Quan sai dò xét hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn bị đánh thê thảm đến như thế, trái lại cũng không có hoài nghi, chỉ nói: "Con ngựa này sung công, ngươi đi theo chúng ta trở về." Hắn cho là con ngựa này là từ chỗ bọn giặc cướp kia chạy ra.
Chẳng qua là quan sai cũng không có lập tức thu lại mã, mà để cho hắn tiếp tục cưỡi trở về, chờ về đến nhà thu xếp ổn thỏa rồi, lại đem ngựa đưa về huyện nha.
Phó Gia Bảo tỏ ra thật cảm kích liên tục gật gật đầu, thật ra trong lòng nghĩ như thế nào cũng chỉ có hắn mới biết.
Hắn cưỡi ngựa đi theo phía sau quan binh, lắc lư ung dung đi về huyện Nhạc Bình.
Trên người thật khó chịu, chỉ có thể ghé vào trên lưng ngựa, nghĩ thầm vì sao đường về nhà hôm nay lại xa đến thế.
Hắn không muốn ngủ, hai mắt nhìn loạn xung quanh, lúc này mới phát hiện bên cạnh có người, một cái đầu nho nhỏ, cả người bẩn thỉu, y phục cũng rách nát, thấy hắn nhìn qua, ngại ngùng cười lộ ra hai hàm răng trắng.
Là thiếu nữ đã được hắn cứu kia.
Nàng cẩn thận dè dặt hỏi: "Phó thiếu gia, ta có thể đi theo ngài trở về hay không?"
Phó Gia Bảo không hiểu tại sao hỏi lại, "Ngươi không về nhà sao?"
Thiếu nữ kia nghe thấy vậy, mất mác gục đầu xuống, "Ta là bé gái mồ côi, lại bị sơn tặc chiếm đoạt..."
Phó Gia Bảo hiểu rõ, có chút đồng tình nói: "Vậy ngươi đi theo ta trở về đi!" Thấy thiếu nữ cảm kích cười với hắn, hắn lập tức nói: "Nhưng ta nói trước, đến nhà ta là phải làm việc, đừng cảm thấy mình đáng thương thì có thể ăn không ở không."
Thiếu nữ kia lập tức gật đầu, trên mặt tràn đầy cảm kích, trái lại làm cho Phó Gia Bảo bắt đầu ngại ngùng, có điều hắn nghĩ lại, lại cảm thấy rất đúng lý hợp tình.
Nếu không phải nàng dâu đúng lúc đuổi tới, bản thiếu gia đã sớm bị đám sơn tặc kia đánh chết rồi, bản thiếu gia đánh bạc mạng già ra cứu nàng, còn thu nhận cho nàng làm nha hoàn, đã là đại ân đại đức rồi, bao nhiêu người muốn vào làm nha hoàn của Phó gia mà còn không có cơ hội kia kìa!
Vì thế liền thản nhiên sai sử nàng, "Nhanh dẫn ngựa cho bản thiếu gia, ta muốn nhanh trở về nhà."
Đoạn đường này đi thật chậm, ước chừng nửa canh giờ, thẳng đến khi mặt trời đã lên cao, mấy chỗ vị thương trên người Phó Gia Bảo cũng bị ánh nắng gay gắt của mặt trời chiếu cho đau nhức, mới nhìn thấy cổng lớn của huyện Nhạc Bình.
Phó Gia Bảo vừa nhìn qua liền trông thấy Phó lão gia đang lo lắng chờ ở cổng thành, nhìn thấy Phó lão gia lo lắng chạy tới, trong lòng Phó Gia Bảo không hiểu vì sao có chút chua xót, nhưng khi phát hiện Tân thị cũng đi theo bên cạnh hắn, khuôn mặt lo âu nhìn mình, Phó gia bảo lại cảm thấy không thoải mái.
Một đoàn người trở về Phó gia, sớm đã có đại phu chờ sẵn ở bên cạnh, Phó Gia Bảo bị đưa lên giường, đại phu lập tức bước đến xử lý vết thương và bôi thuốc.
Bên cạnh còn có gia đinh đứng xúc thức ăn cho Phó Gia Bảo đã đói đến sắp chết ăn, mấy vết thương này lúc xử lý so với khi bị đánh còn khó chịu hơn nhiều lần, Phó Gia Bảo một bên không ngừng nhai nuốt đồ ăn một bên không quên rên la kêu to, đem mấy lời trách cứ hắn dám bỏ nhà ra đi của Phó lão gia trách cứ xem như gió thoảng bên tai.
Đợi đến khi đại phu và bọn người hầu đều đã ra ngoài, Phó lão gia ngồi ở mép giường nhìn con trai, đau lòng trách mắng: "Thật là, con không nên bị tội thế này! Nếu như con thật sự xảy ra chuyện không may, con bảo ta phải làm sao bây giờ?"
Phó Gia Bảo nghe thấy lời này, trong lòng cũng có chút khổ sở, ngoài miệng lại nói: "Chết liền chết thôi, không phải còn có Phó Chu giúp ngài phụng dưỡng, chăm sóc trước lúc lâm chung sao?"
Phó lão gia nghe vậy thì sững sờ, lập tức không vui: "Làm sao có thể giống nhau được?"
Phó Gia Bảo cười nhạo, "Thật không giống, Phó Chu là do Tân thị sinh, đương nhiên càng quý giá hơn."
Nghe thấy miệng hắn không chút tôn trọng Tân thị, Phó lão gia đè ép giận dữ nói: "Đó là Tân di của con! Con sao có thể..." Dừng một chút, hắn lại nói: "Con là con trai lớn của ta, tương lai gia nghiệp này đều là của con, con không cần lo lắng..."
Có lẽ bởi vì vừa thoa thuốc, trên người càng đau nhức hơn, tâm tình Phó Gia Bảo cũng hỏng bét, hắn vỗ giường khinh thường: "Từ mười năm trước, ở trong mắt ngài ta có khác gì cái rắm thúi!"
"Ngươi!" Phó lão gia đứng bật dậy..