Lúc trời sắp sáng, Hoắc Truy Ân rời khỏi nhà lao, trở về nhà thay nữ trang, đợi đến khi gà gáy liền tới nha môn. Phó Tiểu Chu và đại Chu, tiểu Chu đợi sẵn ở nha môn, ra ba người canh giữ chỗ này cả đêm, chưa hề về nhà.
“Phó tiên sinh”, Hoắc Truy Ân bước lên phía trước khom lưng hành lễ, thành khẩn : “Xin ngày hãy cứu phu quân ta mạng.”
Phó Tiểu Chu vội vã đáp lễ, : “Tiết phu nhân nặng lời rồi, Tiết đại nhân có tấm lòng nhân hậu, đãi sĩ chiêu hiền, chúng thuộc hạ tất phải bất chấp gian nguy!”
Hoắc Truy Ân cảm khái vạn phần, liên tục tạ ơn, : “Nếu Phó tiên sinh có bất cứ chuyện gì cần dùng đến tại hạ, xin cứ việc dặn dò.”
“Chuyện này...” Phó Tiểu Chu hơi có phần lúng túng, do dự lúc lâu mới : “ giờ quả có chuyện cần Tiết phu nhân trợ giúp”.
“Xin Phó tiên sinh cứ ra đừng ngại” Chỉ cần có thể giúp được, Hoắc Truy Ân quyết từ chối.
tình khẩn cấp, Phó Tiểu Chu cũng quanh co lòng vòng, gã : “Tiết phu nhân, giờ cần gấp số ngân lượng để xử lý vài việc, thế nhưng chúng tôi quả thực chịu bó tay.”
Hoắc Truy Ân nghe vậy liền đáp: “Phó tiên sinh cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho ta thu xếp, ta nhanh chóng xoay sở được”.
“ làm phiền Tiết phu nhân rồi.” Phó Tiểu Chu trút được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, nhất thời cảm thấy nhõm hơn nhiều, gã lại : “Còn chuyện khác nữa cũng cần Tiết phu nhân ra mặt”.
Hoắc Truy Ân nhớ kỹ từng việc , sau đó vội vã về nhà, sai Thanh Bình chuẩn bị sẵn xe ngựa, lệnh cho Triệu Viên nhanh chóng thu thập đồ đạc, bê hết những của hồi môn có thể cầm được lên xe ngựa. Sau khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi, liền nhảy lên xe, bảo Thanh Bình đánh xe tới hiệu cầm đồ. Trong hiệu cầm đồ lớn nhất huyện Cùng, ông chủ của các tiệm cầm đồ tập hợp lại với nhau, những người này tới là do Hoắc Truy Ân nhờ cậy Đại Chu, Tiểu Chu thông báo trước lúc . Của hồi môn của đại thiếu gia giá trị , số lượng lại khổng lồ, bất kỳ hiệu cầm đồ nào trong huyện Cùng cũng nhận nổi, liền gọi tất cả cùng tới.
Nhà mẹ đẻ Hoắc Truy Ân tuy rằng giàu có, thế nhưng thời gian cấp bách, căn bản kịp trở về. Để xoay xở tiền nong Hoắc Truy Ân còn cắn răng ném luôn cả Đoạn Thủy Kiếm vào trong đống của hồi môn. Ánh mắt của mấy ông chủ hiệu cầm đồ đều sáng rỡ cả lên, mấy món đồ ấy giá trị thế nào chỉ cần nhìn cái là có thể xác định ra. Thường ngày mọi người đều ít nhiều nhận được chiếu cố của quan phủ, thế nên lúc này giá cả đưa ra cũng coi như có lương tâm.
“Ối chà, thanh kiếm này!” ông chủ nhặt Đoạn Thủy Kiếm lên đánh giá hồi, sau đó cảm thán rằng: “Ít nhất cũng đáng giá hai lượng.”
“Mẹ kiếp!” Hoắc Truy Ân điên tiết, giật kiếm về, : “Ông nhìn cho kỹ , thế nào cũng... mười lượng chứ!” muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình, đối với mà , Đoạn Thủy Kiếm chính là báu vật vô giá.
Ở mảnh đất thái bình như huyện Cùng này vốn chẳng mấy người biết võ công, dù có là ông chủ hiệu cầm đồ cũng mù tịt về giá trị của binh khí, trân châu bảo thạch may ra còn có thể đưa ra giá tốt được, chứ đối với Đoạn Thủy Kiếm chẳng người nào trả được cao hơn năm lượng. Hoắc Truy Ân xông pha trận, cuối cùng cắn răng ai trả được tám lượng cầm, kết quả đương nhiênai lấy. Đại thiếu gia bị đả kích rất lớn, quyết định vẫn cứ nên vác Đoạn Thủy Kiếm về giữ nhà cửa, bảo vệ chồng là hơn.
Giằng co buổi sáng, trừ Đoạn Thủy Kiếm ra, Hoắc Truy Ân đem cầm tất cả của hồi môn, ngay cả xe ngựa cũng giữ lại, đổi được tổng cộng hai ngàn lượng bạc, thêm ba ngàn lượng kia của lão Chung, tất cả là năm ngàn lượng. vội vội vàng vàng đưa tiền tới nha môn, sau đó dưới lo lót của Phó Tiểu Chu, dẫn theo hơn hai mươi người hướng về phía vương phủ lâm thời, quỳ trước cửa cầu xin.
Hoắc Truy Ân nhớ kỹ lời dặn dò của Phó Tiểu Chu, từ giờ tới trước khi lão Chung bị chém đầu, nhất định phải có người quỳ ở chỗ này. cần phải đả động Tiểu vương gia làm gì, cái cần làm là để cho toàn bộ bách tính trong huyện trong thấy, càng nhiều người trông thấy càng hay, tốt nhất là diễn thêm mấy màn kịch tay sai của Tiểu vương gia xông ra đánh người.
Tiểu vương gia cũng rất phối hợp, vốn dĩ y thấy đám tiện dân này vô cùng đáng ghét, giờ lại thấy đột nhiên có đám quỳ trước cổng lớn, liền nhịn được mà gọi người ra đuổi. Vệ binh vừa xông ra quát tháo, hai bên ầm ĩ cả lên, đám người Hoắc Truy Ân dẫn tới đều là những kẻ hành nghề gây chuyên nghiệp do Phó Tiểu Chu dùng tiền mời tới, từng tầng từng tầng vây lấy vệ binh, tranh thủ khi người bên ngoài nhìn thấy, động chân ít. Vệ binh vừa bị ăn đánh vừa bị ăn chửi, liền động thủ nên mấy người vệ binh vừa ra tay chuyện lại càng bung bét, tiếng khóc tiếng la liên tiếp dừng, khiến vô số người xúm lại vây xem, mọi người đều cực kỳ khinh bỉ hành vi của đám vệ binh.
Sau khi Tiểu vương gia biết được chuyện ấy giận dữ vô cùng, hạ lệnh bắt nhốt tất cả những kẻ gây lại. Trước đó Phó Tiểu Chu dặn dò rằng nếu có người bắt cứ để họ bắt, pháp luật xử tội đám đông, có bắt cũng sao. Hoắc Truy Ân và Thanh Bình nhân lúc rối loạn chạy thoát, lát sau lại dẫn theo nhóm người khác tiếp tục quỳ. Tiểu vương gia sai người bắt được mấy tốp, nhà lao cũng nhét kín người, chỉ đành để mặc bọn họ làm xằng.
Hoắc Truy Ân cứ quỳ đó mãi đến khi trời tối mới đổi phiên với người khác, trở về nhà. vừa về đến nhà, thay y phục dạ hành xong lại rời , lần này hướng tới vương phủ lâm thời. dùng khinh công bay lên nóc nhà, gỡ hai phiến ngói ra, nghe lén tình hình bên trong.
Tiểu vương gia gọi An hộ vệ trở về, giờ giáo huấn gã, bảo gã mau chóng giải quyết đám người ngoài cửa. An hộ vệ muốn nhận việc này, cũng chẳng có năng lực giải quyết, liền dựa theo ý của Tiểu vương gia mà xoa dịu, đó chỉ là đám tiện dân, đám châu chấu giết hoài hết, căn bản đáng dể người có thân phận tôn quý như Tiểu vương gia phải phiền lòng. Tiểu vương gia nghe thế thoải mái hơn chút, dù vậy vẫn ghét bỏ An hộ vệ vô dụng, quát bảo gã cút , sau đó leo lên giường ngủ.
Hoắc Truy Ân trốn ở nóc nhà quan sát, thấy tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán, liền chuẩn bị rút lui, đem tình hình cho Phó tiên sinh biết để tiện về tiến hàng bước tiếp theo. Ai ngờ mới tung người xuống khỏi nóc nhà, chân vừa chạm đất ở trong phòng thanh của Tiểu vương gia lập tức vang lên...
“Ai?!” Từ trước tới nay Tiểu vương gia được cưng chiều thành quen, tiếng động rất thôi cũng có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ, y lập tức phát ra có người ở sân sau.
Hoắc Truy Ân còn chưa kịp phản ứng lại thấy Tiểu vương gia xách đao đuổi ra ngoài, vạn lần ngờ được Tiểu Vương gia tự mình đuổi ra, may mà bản thân có che mặt.
Tiểu vương gia rất khẩn trương, ngay cả bàn tay cầm đao cũng hơi run rẩy. Ban nãy y xông ra theo phản xạ, căn bản nghĩ nhiều đến vậy, giờ trông thấy cách ăn mặc của đối phương, thầm nghĩ kẻ này chắc chắn là thích khách, khỏi lớn tiếng hô lên: “Người đâu, có thích khách!”.
Ban ngày đám hộ vệ đều bị giày vò đến rũ cả người, thể lập tức đuổi tới ngay. Hoắc Truy Ân quay đầu vội, Tiểu vương gia trông thấy người muốn chạy, hai lời liền vung đao chém tới. Hoắc Truy Ân vẫn để kiếm nguyên trong vỏ, quay người trực tiếp xoay ngang thanh kiếm đỡ đòn, Tiểu vương gia bị đánh cho giật lùi liên tục, ngã ngồi xuống đất.
“Trảm Vân Đao?” Hoắc Truy Ân tức khắc giật nảy cả người. Đường đao của Tiểu vương gia chẳng ra hồn, hơn nữa lại có chút tu vị nào, thế nhưng chiêu thức sử dụng xác thực là Trảm Vân Đao.
Hai chân Tiểu vương gia đạp loạn lên, co cụm lại phía sau, kinh hồn la lớn: “Người đâu! Bọn bây chêý ở đâu hết cả rồi?”
Trong mắt Hoắc Truy Ân, Tiểu vương gia có khác gì dê con chờ làm thịt, quẫy đạp lung tung, hét hò bừa bãi, chỉ cần rút kiếm ra là có thể khiến kẻ này đầu lìa khỏi cổ, xả mối phẫn hận trong lòng. Nhưng đến cuối cùng cũng làm vậy, ngược lại còn tranh thủ rời trước khi đám hộ vệ đuổi tới nơi.
Nguồn :
Tiểu vương gia sợ đến độ hai chân run lẩy bẩy, đứng cũng đứng nổi. An hộ vệ nghe thấy tiếng hô hoán liền cấp tốc dẫn người chạy tới, phát ra chủ tử ngã nhào đến độ bùn đất đầy người, trong lòng khỏi rét run.
“Thuộc hạ hộ giá chậm trễ, xin Tiểu vương gia trách phạt.” An hộ vệ dẫn theo đám người quỳ xuống trước mặt Tiểu vương gia, chờ bị chủ nhân giáo huấn. Có hai kẻ tuổi còn bị dọa đến độ khóc ra thành tiếng.
Cũng may Tiểu vương gia còn chưa hoàn hồn lại, chẳng có sức mà mắng chửi thuộc hạ, xua tay cho mọi người tản , lệnh An hộ vệ đỡ y về phòng. An hộ vệ cẩn thận đỡ y trở về, sai người hầu hạ Tiểu vương gia thay y phục, tự mình pha chén trà nhân sâm dâng lên cho y.
Tiểu vương gia lười động tay, bảo An hộ vệ đưa chén đến tận miệng, tùy tiện nhấp ngụm, sau đó liền buồn bực nằm xuống giường, càng nghĩ càng thấy nơi này đáng ghét, phẫn hận bảo rằng: “Ngày mai nhanh chóng chém tên tiểu huyện quan kia, trở về sớm chút, bản vương thể ở cái chỗ rách nát tồi tàn này thêm được nữa!”
Đôi bàn tay bưng trà của An hộ vệ run bắn lên, bất đắc dĩ thưa tiếng vâng.
Hoắc Truy Ân trở về nhà, lại đổi lại nữ trang, giấu kỹ Đoạn Thủy Kiếm và y phục dạ hành. Ban nãy, trong khoảnh khắc quả nảy ra sát ý với Tiểu vương gia, thực rất muốn giết chết tên hung thủ mang bi kịch tới cho lão Chung và , chẳng qua cuối cùng kìm lại được cơn phẫn nộ. Muốn giết Tiểu vương gia đơn giản quá, cần tốn chút sức nào, thế nhưng khi kích động mà lấy mạng của Tiểu vương gia rồi ra sao? Nhất định khiến triều đình giận dữ, phái binh vây công huyện Cùng, đến lúc đó chỉ có mình và lão Chung, tất cả bách tính trong huyện này đều phải chôn cùng.
Hoắc Truy Ân lắc đầu thở dài tiếng, hồi tưởng lại phút giằng co ban nãy, trong lòng nghĩ về Trảm Vân Đao Tiểu vương gia sử dụng mà nghi hoặc thôi. Trảm Vân Đao là đao pháp độc môn của Tiếu Xung, hơn nữa môn phái có quy định, đao pháp thể truyền lại cho người ngoài. Chiêu thức của Tiểu vương gia xác thực cũng giống được người truyền thụ, ngược lại giống như học trộm, hơn nữa còn học chẳng ra đâu vào đâu. Có điều nếu tên đó học trộm được hẳn đôi bên có quen biết lẫn nhau, vậy vì cái gì tên của Tiếu đại hiệp lại đứng trong danh sách truy nã?
Hoắc Truy Ân suy nghĩ nát óc mà vẫn tìm ra được đáp án, cũng lười ngẫm tiếp, sau khi thu xếp xong liền tới nha môn tìm Phó Tiểu Chu.
Lúc trời sắp sáng, Hoắc Truy Ân rời khỏi nhà lao, trở về nhà thay nữ trang, đợi đến khi gà gáy liền tới nha môn. Phó Tiểu Chu và đại Chu, tiểu Chu đợi sẵn ở nha môn, ra ba người canh giữ chỗ này cả đêm, chưa hề về nhà.
“Phó tiên sinh”, Hoắc Truy Ân bước lên phía trước khom lưng hành lễ, thành khẩn : “Xin ngày hãy cứu phu quân ta mạng.”
Phó Tiểu Chu vội vã đáp lễ, : “Tiết phu nhân nặng lời rồi, Tiết đại nhân có tấm lòng nhân hậu, đãi sĩ chiêu hiền, chúng thuộc hạ tất phải bất chấp gian nguy!”
Hoắc Truy Ân cảm khái vạn phần, liên tục tạ ơn, : “Nếu Phó tiên sinh có bất cứ chuyện gì cần dùng đến tại hạ, xin cứ việc dặn dò.”
“Chuyện này...” Phó Tiểu Chu hơi có phần lúng túng, do dự lúc lâu mới : “ giờ quả có chuyện cần Tiết phu nhân trợ giúp”.
“Xin Phó tiên sinh cứ ra đừng ngại” Chỉ cần có thể giúp được, Hoắc Truy Ân quyết từ chối.
tình khẩn cấp, Phó Tiểu Chu cũng quanh co lòng vòng, gã : “Tiết phu nhân, giờ cần gấp số ngân lượng để xử lý vài việc, thế nhưng chúng tôi quả thực chịu bó tay.”
Hoắc Truy Ân nghe vậy liền đáp: “Phó tiên sinh cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho ta thu xếp, ta nhanh chóng xoay sở được”.
“ làm phiền Tiết phu nhân rồi.” Phó Tiểu Chu trút được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, nhất thời cảm thấy nhõm hơn nhiều, gã lại : “Còn chuyện khác nữa cũng cần Tiết phu nhân ra mặt”.
Hoắc Truy Ân nhớ kỹ từng việc , sau đó vội vã về nhà, sai Thanh Bình chuẩn bị sẵn xe ngựa, lệnh cho Triệu Viên nhanh chóng thu thập đồ đạc, bê hết những của hồi môn có thể cầm được lên xe ngựa. Sau khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi, liền nhảy lên xe, bảo Thanh Bình đánh xe tới hiệu cầm đồ. Trong hiệu cầm đồ lớn nhất huyện Cùng, ông chủ của các tiệm cầm đồ tập hợp lại với nhau, những người này tới là do Hoắc Truy Ân nhờ cậy Đại Chu, Tiểu Chu thông báo trước lúc . Của hồi môn của đại thiếu gia giá trị , số lượng lại khổng lồ, bất kỳ hiệu cầm đồ nào trong huyện Cùng cũng nhận nổi, liền gọi tất cả cùng tới.
Nhà mẹ đẻ Hoắc Truy Ân tuy rằng giàu có, thế nhưng thời gian cấp bách, căn bản kịp trở về. Để xoay xở tiền nong Hoắc Truy Ân còn cắn răng ném luôn cả Đoạn Thủy Kiếm vào trong đống của hồi môn. Ánh mắt của mấy ông chủ hiệu cầm đồ đều sáng rỡ cả lên, mấy món đồ ấy giá trị thế nào chỉ cần nhìn cái là có thể xác định ra. Thường ngày mọi người đều ít nhiều nhận được chiếu cố của quan phủ, thế nên lúc này giá cả đưa ra cũng coi như có lương tâm.
“Ối chà, thanh kiếm này!” ông chủ nhặt Đoạn Thủy Kiếm lên đánh giá hồi, sau đó cảm thán rằng: “Ít nhất cũng đáng giá hai lượng.”
“Mẹ kiếp!” Hoắc Truy Ân điên tiết, giật kiếm về, : “Ông nhìn cho kỹ , thế nào cũng... mười lượng chứ!” muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình, đối với mà , Đoạn Thủy Kiếm chính là báu vật vô giá.
Ở mảnh đất thái bình như huyện Cùng này vốn chẳng mấy người biết võ công, dù có là ông chủ hiệu cầm đồ cũng mù tịt về giá trị của binh khí, trân châu bảo thạch may ra còn có thể đưa ra giá tốt được, chứ đối với Đoạn Thủy Kiếm chẳng người nào trả được cao hơn năm lượng. Hoắc Truy Ân xông pha trận, cuối cùng cắn răng ai trả được tám lượng cầm, kết quả đương nhiênai lấy. Đại thiếu gia bị đả kích rất lớn, quyết định vẫn cứ nên vác Đoạn Thủy Kiếm về giữ nhà cửa, bảo vệ chồng là hơn.
Giằng co buổi sáng, trừ Đoạn Thủy Kiếm ra, Hoắc Truy Ân đem cầm tất cả của hồi môn, ngay cả xe ngựa cũng giữ lại, đổi được tổng cộng hai ngàn lượng bạc, thêm ba ngàn lượng kia của lão Chung, tất cả là năm ngàn lượng. vội vội vàng vàng đưa tiền tới nha môn, sau đó dưới lo lót của Phó Tiểu Chu, dẫn theo hơn hai mươi người hướng về phía vương phủ lâm thời, quỳ trước cửa cầu xin.
Hoắc Truy Ân nhớ kỹ lời dặn dò của Phó Tiểu Chu, từ giờ tới trước khi lão Chung bị chém đầu, nhất định phải có người quỳ ở chỗ này. cần phải đả động Tiểu vương gia làm gì, cái cần làm là để cho toàn bộ bách tính trong huyện trong thấy, càng nhiều người trông thấy càng hay, tốt nhất là diễn thêm mấy màn kịch tay sai của Tiểu vương gia xông ra đánh người.
Tiểu vương gia cũng rất phối hợp, vốn dĩ y thấy đám tiện dân này vô cùng đáng ghét, giờ lại thấy đột nhiên có đám quỳ trước cổng lớn, liền nhịn được mà gọi người ra đuổi. Vệ binh vừa xông ra quát tháo, hai bên ầm ĩ cả lên, đám người Hoắc Truy Ân dẫn tới đều là những kẻ hành nghề gây chuyên nghiệp do Phó Tiểu Chu dùng tiền mời tới, từng tầng từng tầng vây lấy vệ binh, tranh thủ khi người bên ngoài nhìn thấy, động chân ít. Vệ binh vừa bị ăn đánh vừa bị ăn chửi, liền động thủ nên mấy người vệ binh vừa ra tay chuyện lại càng bung bét, tiếng khóc tiếng la liên tiếp dừng, khiến vô số người xúm lại vây xem, mọi người đều cực kỳ khinh bỉ hành vi của đám vệ binh.
Sau khi Tiểu vương gia biết được chuyện ấy giận dữ vô cùng, hạ lệnh bắt nhốt tất cả những kẻ gây lại. Trước đó Phó Tiểu Chu dặn dò rằng nếu có người bắt cứ để họ bắt, pháp luật xử tội đám đông, có bắt cũng sao. Hoắc Truy Ân và Thanh Bình nhân lúc rối loạn chạy thoát, lát sau lại dẫn theo nhóm người khác tiếp tục quỳ. Tiểu vương gia sai người bắt được mấy tốp, nhà lao cũng nhét kín người, chỉ đành để mặc bọn họ làm xằng.
Hoắc Truy Ân cứ quỳ đó mãi đến khi trời tối mới đổi phiên với người khác, trở về nhà. vừa về đến nhà, thay y phục dạ hành xong lại rời , lần này hướng tới vương phủ lâm thời. dùng khinh công bay lên nóc nhà, gỡ hai phiến ngói ra, nghe lén tình hình bên trong.
Tiểu vương gia gọi An hộ vệ trở về, giờ giáo huấn gã, bảo gã mau chóng giải quyết đám người ngoài cửa. An hộ vệ muốn nhận việc này, cũng chẳng có năng lực giải quyết, liền dựa theo ý của Tiểu vương gia mà xoa dịu, đó chỉ là đám tiện dân, đám châu chấu giết hoài hết, căn bản đáng dể người có thân phận tôn quý như Tiểu vương gia phải phiền lòng. Tiểu vương gia nghe thế thoải mái hơn chút, dù vậy vẫn ghét bỏ An hộ vệ vô dụng, quát bảo gã cút , sau đó leo lên giường ngủ.
Hoắc Truy Ân trốn ở nóc nhà quan sát, thấy tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán, liền chuẩn bị rút lui, đem tình hình cho Phó tiên sinh biết để tiện về tiến hàng bước tiếp theo. Ai ngờ mới tung người xuống khỏi nóc nhà, chân vừa chạm đất ở trong phòng thanh của Tiểu vương gia lập tức vang lên...
“Ai?!” Từ trước tới nay Tiểu vương gia được cưng chiều thành quen, tiếng động rất thôi cũng có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ, y lập tức phát ra có người ở sân sau.
Hoắc Truy Ân còn chưa kịp phản ứng lại thấy Tiểu vương gia xách đao đuổi ra ngoài, vạn lần ngờ được Tiểu Vương gia tự mình đuổi ra, may mà bản thân có che mặt.
Tiểu vương gia rất khẩn trương, ngay cả bàn tay cầm đao cũng hơi run rẩy. Ban nãy y xông ra theo phản xạ, căn bản nghĩ nhiều đến vậy, giờ trông thấy cách ăn mặc của đối phương, thầm nghĩ kẻ này chắc chắn là thích khách, khỏi lớn tiếng hô lên: “Người đâu, có thích khách!”.
Ban ngày đám hộ vệ đều bị giày vò đến rũ cả người, thể lập tức đuổi tới ngay. Hoắc Truy Ân quay đầu vội, Tiểu vương gia trông thấy người muốn chạy, hai lời liền vung đao chém tới. Hoắc Truy Ân vẫn để kiếm nguyên trong vỏ, quay người trực tiếp xoay ngang thanh kiếm đỡ đòn, Tiểu vương gia bị đánh cho giật lùi liên tục, ngã ngồi xuống đất.
“Trảm Vân Đao?” Hoắc Truy Ân tức khắc giật nảy cả người. Đường đao của Tiểu vương gia chẳng ra hồn, hơn nữa lại có chút tu vị nào, thế nhưng chiêu thức sử dụng xác thực là Trảm Vân Đao.
Hai chân Tiểu vương gia đạp loạn lên, co cụm lại phía sau, kinh hồn la lớn: “Người đâu! Bọn bây chêý ở đâu hết cả rồi?”
Trong mắt Hoắc Truy Ân, Tiểu vương gia có khác gì dê con chờ làm thịt, quẫy đạp lung tung, hét hò bừa bãi, chỉ cần rút kiếm ra là có thể khiến kẻ này đầu lìa khỏi cổ, xả mối phẫn hận trong lòng. Nhưng đến cuối cùng cũng làm vậy, ngược lại còn tranh thủ rời trước khi đám hộ vệ đuổi tới nơi.
Nguồn :
Tiểu vương gia sợ đến độ hai chân run lẩy bẩy, đứng cũng đứng nổi. An hộ vệ nghe thấy tiếng hô hoán liền cấp tốc dẫn người chạy tới, phát ra chủ tử ngã nhào đến độ bùn đất đầy người, trong lòng khỏi rét run.
“Thuộc hạ hộ giá chậm trễ, xin Tiểu vương gia trách phạt.” An hộ vệ dẫn theo đám người quỳ xuống trước mặt Tiểu vương gia, chờ bị chủ nhân giáo huấn. Có hai kẻ tuổi còn bị dọa đến độ khóc ra thành tiếng.
Cũng may Tiểu vương gia còn chưa hoàn hồn lại, chẳng có sức mà mắng chửi thuộc hạ, xua tay cho mọi người tản , lệnh An hộ vệ đỡ y về phòng. An hộ vệ cẩn thận đỡ y trở về, sai người hầu hạ Tiểu vương gia thay y phục, tự mình pha chén trà nhân sâm dâng lên cho y.
Tiểu vương gia lười động tay, bảo An hộ vệ đưa chén đến tận miệng, tùy tiện nhấp ngụm, sau đó liền buồn bực nằm xuống giường, càng nghĩ càng thấy nơi này đáng ghét, phẫn hận bảo rằng: “Ngày mai nhanh chóng chém tên tiểu huyện quan kia, trở về sớm chút, bản vương thể ở cái chỗ rách nát tồi tàn này thêm được nữa!”
Đôi bàn tay bưng trà của An hộ vệ run bắn lên, bất đắc dĩ thưa tiếng vâng.
Hoắc Truy Ân trở về nhà, lại đổi lại nữ trang, giấu kỹ Đoạn Thủy Kiếm và y phục dạ hành. Ban nãy, trong khoảnh khắc quả nảy ra sát ý với Tiểu vương gia, thực rất muốn giết chết tên hung thủ mang bi kịch tới cho lão Chung và , chẳng qua cuối cùng kìm lại được cơn phẫn nộ. Muốn giết Tiểu vương gia đơn giản quá, cần tốn chút sức nào, thế nhưng khi kích động mà lấy mạng của Tiểu vương gia rồi ra sao? Nhất định khiến triều đình giận dữ, phái binh vây công huyện Cùng, đến lúc đó chỉ có mình và lão Chung, tất cả bách tính trong huyện này đều phải chôn cùng.
Hoắc Truy Ân lắc đầu thở dài tiếng, hồi tưởng lại phút giằng co ban nãy, trong lòng nghĩ về Trảm Vân Đao Tiểu vương gia sử dụng mà nghi hoặc thôi. Trảm Vân Đao là đao pháp độc môn của Tiếu Xung, hơn nữa môn phái có quy định, đao pháp thể truyền lại cho người ngoài. Chiêu thức của Tiểu vương gia xác thực cũng giống được người truyền thụ, ngược lại giống như học trộm, hơn nữa còn học chẳng ra đâu vào đâu. Có điều nếu tên đó học trộm được hẳn đôi bên có quen biết lẫn nhau, vậy vì cái gì tên của Tiếu đại hiệp lại đứng trong danh sách truy nã?
Hoắc Truy Ân suy nghĩ nát óc mà vẫn tìm ra được đáp án, cũng lười ngẫm tiếp, sau khi thu xếp xong liền tới nha môn tìm Phó Tiểu Chu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc trời sắp sáng, Hoắc Truy Ân rời khỏi nhà lao, trở về nhà thay nữ trang, đợi đến khi gà gáy liền tới nha môn. Phó Tiểu Chu và đại Chu, tiểu Chu đợi sẵn ở nha môn, ra ba người canh giữ chỗ này cả đêm, chưa hề về nhà.
“Phó tiên sinh”, Hoắc Truy Ân bước lên phía trước khom lưng hành lễ, thành khẩn : “Xin ngày hãy cứu phu quân ta mạng.”
Phó Tiểu Chu vội vã đáp lễ, : “Tiết phu nhân nặng lời rồi, Tiết đại nhân có tấm lòng nhân hậu, đãi sĩ chiêu hiền, chúng thuộc hạ tất phải bất chấp gian nguy!”
Hoắc Truy Ân cảm khái vạn phần, liên tục tạ ơn, : “Nếu Phó tiên sinh có bất cứ chuyện gì cần dùng đến tại hạ, xin cứ việc dặn dò.”
“Chuyện này...” Phó Tiểu Chu hơi có phần lúng túng, do dự lúc lâu mới : “ giờ quả có chuyện cần Tiết phu nhân trợ giúp”.
“Xin Phó tiên sinh cứ ra đừng ngại” Chỉ cần có thể giúp được, Hoắc Truy Ân quyết từ chối.
tình khẩn cấp, Phó Tiểu Chu cũng quanh co lòng vòng, gã : “Tiết phu nhân, giờ cần gấp số ngân lượng để xử lý vài việc, thế nhưng chúng tôi quả thực chịu bó tay.”
Hoắc Truy Ân nghe vậy liền đáp: “Phó tiên sinh cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho ta thu xếp, ta nhanh chóng xoay sở được”.
“ làm phiền Tiết phu nhân rồi.” Phó Tiểu Chu trút được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, nhất thời cảm thấy nhõm hơn nhiều, gã lại : “Còn chuyện khác nữa cũng cần Tiết phu nhân ra mặt”.
Hoắc Truy Ân nhớ kỹ từng việc , sau đó vội vã về nhà, sai Thanh Bình chuẩn bị sẵn xe ngựa, lệnh cho Triệu Viên nhanh chóng thu thập đồ đạc, bê hết những của hồi môn có thể cầm được lên xe ngựa. Sau khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi, liền nhảy lên xe, bảo Thanh Bình đánh xe tới hiệu cầm đồ. Trong hiệu cầm đồ lớn nhất huyện Cùng, ông chủ của các tiệm cầm đồ tập hợp lại với nhau, những người này tới là do Hoắc Truy Ân nhờ cậy Đại Chu, Tiểu Chu thông báo trước lúc . Của hồi môn của đại thiếu gia giá trị , số lượng lại khổng lồ, bất kỳ hiệu cầm đồ nào trong huyện Cùng cũng nhận nổi, liền gọi tất cả cùng tới.
Nhà mẹ đẻ Hoắc Truy Ân tuy rằng giàu có, thế nhưng thời gian cấp bách, căn bản kịp trở về. Để xoay xở tiền nong Hoắc Truy Ân còn cắn răng ném luôn cả Đoạn Thủy Kiếm vào trong đống của hồi môn. Ánh mắt của mấy ông chủ hiệu cầm đồ đều sáng rỡ cả lên, mấy món đồ ấy giá trị thế nào chỉ cần nhìn cái là có thể xác định ra. Thường ngày mọi người đều ít nhiều nhận được chiếu cố của quan phủ, thế nên lúc này giá cả đưa ra cũng coi như có lương tâm.
“Ối chà, thanh kiếm này!” ông chủ nhặt Đoạn Thủy Kiếm lên đánh giá hồi, sau đó cảm thán rằng: “Ít nhất cũng đáng giá hai lượng.”
“Mẹ kiếp!” Hoắc Truy Ân điên tiết, giật kiếm về, : “Ông nhìn cho kỹ , thế nào cũng... mười lượng chứ!” muốn cắn đứt luôn đầu lưỡi của mình, đối với mà , Đoạn Thủy Kiếm chính là báu vật vô giá.
Ở mảnh đất thái bình như huyện Cùng này vốn chẳng mấy người biết võ công, dù có là ông chủ hiệu cầm đồ cũng mù tịt về giá trị của binh khí, trân châu bảo thạch may ra còn có thể đưa ra giá tốt được, chứ đối với Đoạn Thủy Kiếm chẳng người nào trả được cao hơn năm lượng. Hoắc Truy Ân xông pha trận, cuối cùng cắn răng ai trả được tám lượng cầm, kết quả đương nhiênai lấy. Đại thiếu gia bị đả kích rất lớn, quyết định vẫn cứ nên vác Đoạn Thủy Kiếm về giữ nhà cửa, bảo vệ chồng là hơn.
Giằng co buổi sáng, trừ Đoạn Thủy Kiếm ra, Hoắc Truy Ân đem cầm tất cả của hồi môn, ngay cả xe ngựa cũng giữ lại, đổi được tổng cộng hai ngàn lượng bạc, thêm ba ngàn lượng kia của lão Chung, tất cả là năm ngàn lượng. vội vội vàng vàng đưa tiền tới nha môn, sau đó dưới lo lót của Phó Tiểu Chu, dẫn theo hơn hai mươi người hướng về phía vương phủ lâm thời, quỳ trước cửa cầu xin.
Hoắc Truy Ân nhớ kỹ lời dặn dò của Phó Tiểu Chu, từ giờ tới trước khi lão Chung bị chém đầu, nhất định phải có người quỳ ở chỗ này. cần phải đả động Tiểu vương gia làm gì, cái cần làm là để cho toàn bộ bách tính trong huyện trong thấy, càng nhiều người trông thấy càng hay, tốt nhất là diễn thêm mấy màn kịch tay sai của Tiểu vương gia xông ra đánh người.
Tiểu vương gia cũng rất phối hợp, vốn dĩ y thấy đám tiện dân này vô cùng đáng ghét, giờ lại thấy đột nhiên có đám quỳ trước cổng lớn, liền nhịn được mà gọi người ra đuổi. Vệ binh vừa xông ra quát tháo, hai bên ầm ĩ cả lên, đám người Hoắc Truy Ân dẫn tới đều là những kẻ hành nghề gây chuyên nghiệp do Phó Tiểu Chu dùng tiền mời tới, từng tầng từng tầng vây lấy vệ binh, tranh thủ khi người bên ngoài nhìn thấy, động chân ít. Vệ binh vừa bị ăn đánh vừa bị ăn chửi, liền động thủ nên mấy người vệ binh vừa ra tay chuyện lại càng bung bét, tiếng khóc tiếng la liên tiếp dừng, khiến vô số người xúm lại vây xem, mọi người đều cực kỳ khinh bỉ hành vi của đám vệ binh.
Sau khi Tiểu vương gia biết được chuyện ấy giận dữ vô cùng, hạ lệnh bắt nhốt tất cả những kẻ gây lại. Trước đó Phó Tiểu Chu dặn dò rằng nếu có người bắt cứ để họ bắt, pháp luật xử tội đám đông, có bắt cũng sao. Hoắc Truy Ân và Thanh Bình nhân lúc rối loạn chạy thoát, lát sau lại dẫn theo nhóm người khác tiếp tục quỳ. Tiểu vương gia sai người bắt được mấy tốp, nhà lao cũng nhét kín người, chỉ đành để mặc bọn họ làm xằng.
Hoắc Truy Ân cứ quỳ đó mãi đến khi trời tối mới đổi phiên với người khác, trở về nhà. vừa về đến nhà, thay y phục dạ hành xong lại rời , lần này hướng tới vương phủ lâm thời. dùng khinh công bay lên nóc nhà, gỡ hai phiến ngói ra, nghe lén tình hình bên trong.
Tiểu vương gia gọi An hộ vệ trở về, giờ giáo huấn gã, bảo gã mau chóng giải quyết đám người ngoài cửa. An hộ vệ muốn nhận việc này, cũng chẳng có năng lực giải quyết, liền dựa theo ý của Tiểu vương gia mà xoa dịu, đó chỉ là đám tiện dân, đám châu chấu giết hoài hết, căn bản đáng dể người có thân phận tôn quý như Tiểu vương gia phải phiền lòng. Tiểu vương gia nghe thế thoải mái hơn chút, dù vậy vẫn ghét bỏ An hộ vệ vô dụng, quát bảo gã cút , sau đó leo lên giường ngủ.
Hoắc Truy Ân trốn ở nóc nhà quan sát, thấy tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán, liền chuẩn bị rút lui, đem tình hình cho Phó tiên sinh biết để tiện về tiến hàng bước tiếp theo. Ai ngờ mới tung người xuống khỏi nóc nhà, chân vừa chạm đất ở trong phòng thanh của Tiểu vương gia lập tức vang lên...
“Ai?!” Từ trước tới nay Tiểu vương gia được cưng chiều thành quen, tiếng động rất thôi cũng có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ, y lập tức phát ra có người ở sân sau.
Hoắc Truy Ân còn chưa kịp phản ứng lại thấy Tiểu vương gia xách đao đuổi ra ngoài, vạn lần ngờ được Tiểu Vương gia tự mình đuổi ra, may mà bản thân có che mặt.
Tiểu vương gia rất khẩn trương, ngay cả bàn tay cầm đao cũng hơi run rẩy. Ban nãy y xông ra theo phản xạ, căn bản nghĩ nhiều đến vậy, giờ trông thấy cách ăn mặc của đối phương, thầm nghĩ kẻ này chắc chắn là thích khách, khỏi lớn tiếng hô lên: “Người đâu, có thích khách!”.
Ban ngày đám hộ vệ đều bị giày vò đến rũ cả người, thể lập tức đuổi tới ngay. Hoắc Truy Ân quay đầu vội, Tiểu vương gia trông thấy người muốn chạy, hai lời liền vung đao chém tới. Hoắc Truy Ân vẫn để kiếm nguyên trong vỏ, quay người trực tiếp xoay ngang thanh kiếm đỡ đòn, Tiểu vương gia bị đánh cho giật lùi liên tục, ngã ngồi xuống đất.
“Trảm Vân Đao?” Hoắc Truy Ân tức khắc giật nảy cả người. Đường đao của Tiểu vương gia chẳng ra hồn, hơn nữa lại có chút tu vị nào, thế nhưng chiêu thức sử dụng xác thực là Trảm Vân Đao.
Hai chân Tiểu vương gia đạp loạn lên, co cụm lại phía sau, kinh hồn la lớn: “Người đâu! Bọn bây chêý ở đâu hết cả rồi?”
Trong mắt Hoắc Truy Ân, Tiểu vương gia có khác gì dê con chờ làm thịt, quẫy đạp lung tung, hét hò bừa bãi, chỉ cần rút kiếm ra là có thể khiến kẻ này đầu lìa khỏi cổ, xả mối phẫn hận trong lòng. Nhưng đến cuối cùng cũng làm vậy, ngược lại còn tranh thủ rời trước khi đám hộ vệ đuổi tới nơi.
Nguồn :
Tiểu vương gia sợ đến độ hai chân run lẩy bẩy, đứng cũng đứng nổi. An hộ vệ nghe thấy tiếng hô hoán liền cấp tốc dẫn người chạy tới, phát ra chủ tử ngã nhào đến độ bùn đất đầy người, trong lòng khỏi rét run.
“Thuộc hạ hộ giá chậm trễ, xin Tiểu vương gia trách phạt.” An hộ vệ dẫn theo đám người quỳ xuống trước mặt Tiểu vương gia, chờ bị chủ nhân giáo huấn. Có hai kẻ tuổi còn bị dọa đến độ khóc ra thành tiếng.
Cũng may Tiểu vương gia còn chưa hoàn hồn lại, chẳng có sức mà mắng chửi thuộc hạ, xua tay cho mọi người tản , lệnh An hộ vệ đỡ y về phòng. An hộ vệ cẩn thận đỡ y trở về, sai người hầu hạ Tiểu vương gia thay y phục, tự mình pha chén trà nhân sâm dâng lên cho y.
Tiểu vương gia lười động tay, bảo An hộ vệ đưa chén đến tận miệng, tùy tiện nhấp ngụm, sau đó liền buồn bực nằm xuống giường, càng nghĩ càng thấy nơi này đáng ghét, phẫn hận bảo rằng: “Ngày mai nhanh chóng chém tên tiểu huyện quan kia, trở về sớm chút, bản vương thể ở cái chỗ rách nát tồi tàn này thêm được nữa!”
Đôi bàn tay bưng trà của An hộ vệ run bắn lên, bất đắc dĩ thưa tiếng vâng.
Hoắc Truy Ân trở về nhà, lại đổi lại nữ trang, giấu kỹ Đoạn Thủy Kiếm và y phục dạ hành. Ban nãy, trong khoảnh khắc quả nảy ra sát ý với Tiểu vương gia, thực rất muốn giết chết tên hung thủ mang bi kịch tới cho lão Chung và , chẳng qua cuối cùng kìm lại được cơn phẫn nộ. Muốn giết Tiểu vương gia đơn giản quá, cần tốn chút sức nào, thế nhưng khi kích động mà lấy mạng của Tiểu vương gia rồi ra sao? Nhất định khiến triều đình giận dữ, phái binh vây công huyện Cùng, đến lúc đó chỉ có mình và lão Chung, tất cả bách tính trong huyện này đều phải chôn cùng.
Hoắc Truy Ân lắc đầu thở dài tiếng, hồi tưởng lại phút giằng co ban nãy, trong lòng nghĩ về Trảm Vân Đao Tiểu vương gia sử dụng mà nghi hoặc thôi. Trảm Vân Đao là đao pháp độc môn của Tiếu Xung, hơn nữa môn phái có quy định, đao pháp thể truyền lại cho người ngoài. Chiêu thức của Tiểu vương gia xác thực cũng giống được người truyền thụ, ngược lại giống như học trộm, hơn nữa còn học chẳng ra đâu vào đâu. Có điều nếu tên đó học trộm được hẳn đôi bên có quen biết lẫn nhau, vậy vì cái gì tên của Tiếu đại hiệp lại đứng trong danh sách truy nã?
Hoắc Truy Ân suy nghĩ nát óc mà vẫn tìm ra được đáp án, cũng lười ngẫm tiếp, sau khi thu xếp xong liền tới nha môn tìm Phó Tiểu Chu.