"Đồng chí... Cố lên... Không biết... 400mlB... Nước muối sinh lý..."
Sao lại ồn ào thế này? Vương Thụ Dân mơ mơ màng màng nghĩ. Hắn ra sức mở mắt, nhưng cố thế nào cũng chỉ mở híp được một khe hở nhỏ. Đường nhìn như thể bị vật gì nặng nề chặn ngang, song lại thấy loang láng vệt sáng trắng khi ẩn khi hiện, và ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Cơ thể hắn chẳng cảm thấy gì, người như đang nằm trên một tấm bông gòn lớn, vừa mềm vừa thoải mái, đến mức khiến hắn không muốn động đậy.
Đây là đâu?
Suy nghĩ mông lung xoay vần không điểm tựa, những tiếng ồn ban nãy dần dần tản đi, tiếng con nít hát đồng ca bỗng vọng lại, "Em là họa sĩ nhỏ, họa sĩ nhỏ..." Giọng ca lúc trầm lúc bỗng, đám trẻ nô nức chơi thả diều, rượt đuổi nhau vui tươi bất tận. Vương Thụ Dân nghỉ, bài hát này học khi nào? Hồi cấp Một hay cấp Hai?
Vương Thụ Dân đi tìm nơi phát ra tiếng ca, nhìn thấy một cánh đồng lớn, có một đám nhóc mặc đồng phục tiểu học ngồi thành một vòng tròn nhỏ. Hắn thấy mình như đang dần thu nhỏ lại, càng bước đến gần càng thấy mình trở thành một trong số những đứa trẻ ấy, rồi kìm lòng không đặng lại mở miệng nói, "Báo cáo!"
Tiếng ca dừng lại, một giọng phụ nữ tức giận vang lên, "Vương Thụ Dân, sao em lại đến trễ nữa hả?"
Vương Thụ Dân cẩn thận lắng nghe. Má ơi, sao lại là giọng của Lão phật gia Giả Quế Phương nhà hắn. Thế này thì chết chắc rồi. Hắn chân run cầm cập, khúm núm cúi đầu thưa, "Mẹ... mẹ ơi, con mắc tè!"
Người phụ nữ ngồi trước cây đàn dương cầm quay đầu lại, mặt mày nghiêm khắc, giọng nói hệt như Giả Quế Phương, nhưng thân người thì cao lớn na ná Vương Đại Xuyên, khiến Vương Thụ Dân sợ hãi trợn mắt lên nhìn, rồi đoạn tổ hợp của Giả Quế Phương và Vương Đại Xuyên lên tiếng, "Ai là mẹ của em? Phải gọi cô giáo! Sao em lại lắm chuyện thế hả? Hết đi tè rồi đi tiêu!"
Vương Thụ Dân mặt đỏ au. Đám nhóc ở xung quanh cười không ngừng, khiến tai hắn như ù đi. Đoạn hắn ngồi xụp xuống đất, bịt hai tai lại. Chẳng hiểu sao, gương mặt những đứa trẻ ngồi gần đó trở nên biến dạng. Nữ thì đều thắt hai bím cao cao, còn nam đều hớt húi cua lõm chõm, chẳng rõ ai là ai với ai.
Rồi thốt nhiên, giữa một bốn bề những gương mặt xa lạ, lại nhìn thấy dáng hình thân quen. Là Tạ Nhất mười tuổi mặc áo sơ mi trắng tinh, tóc chải gọn gàng, khuôn mặt xinh xắn, mắt to tròn hàm chứa sắc hoa đào rạng rỡ, chỉ trừng mắt lên nhìn hắn, không chút biểu cảm gì.
Vương Thụ Dân vươn tay về phía Tạ Nhất, "Tiểu Tạ, bảo tụi kia im coi, chúng nó cười khiến tôi đau đầu quá, Tiểu Tạ!"
Thế nhưng Tạ Nhất như thể không nghe thấy, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
Vương Thụ Dân đứng dậy, bước về chỗ Tạ Nhất, "Tiểu Tạ! Tiểu Tạ!"
Hắn cứ bước tới, nhưng lại chỉ thấy kì lạ, mặc kệ hắn có cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp hình bóng đó. Tạ Nhất cứ càng lúc càng xa. Hắn liều mạng đuổi theo, song đất dưới chân như chảy tuột về phía sau, chỉ có hắn là vẫn phí công chạy theo, miệng hét to lên, "Tiểu Tạ! Tiểu Tạ!"
Không tiếng đáp lại.
Tiếng cười của đám nhóc dần dần tán đi, Vương Thụ Dân một mình đứng yên tại chỗ, rồi ngơ ngác nhìn cơ thể mình khôi phục lại nguyên trạng như lúc đầu, tay chân kéo dài ra, cơ bắp phồng lên. Sau đó mơ hồ có tiếng người kêu, "Doanh trưởng Vương... Doanh trưởng Vương..."
Sương mù bốn phía tan ra, tâm trí Vương Thụ Dân cũng thanh tỉnh hơn, nhớ ra mình đã không còn là học sinh tiểu học, sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì gia nhập vào nhóm bộ đội dã chiến đặc chủng, lập được nhiều thành tích, thăng lên làm doanh trưởng, sau đó... sau đó hình như là nhận nhiệm vụ ở biên giới, bị kẻ thù truy kích, muốn ôm bom chết cùng một ổ.
Ký ức cuối cùng dừng lại khi nghe thấy tiếng bom nổ, bốn bề ầm ĩ lên. Vương Thụ Dân lo lắng nghĩ, liệu có thiếu cánh tay, cánh chân nào không nhỉ?
Tới khi hắn choàng tỉnh dậy, chỉ thấy đập vào mắt là một màu trắng bệch, cố chớp chớp mắt một lúc mới nhận ra đó là trần nhà bệnh viện.
Bên cạnh lập tức có người chạy xô tới, đẩy ngã cả bàn ghế, rồi lớn tiếng hét lên "Bác sĩ! Bác sĩ! Doanh trưởng tỉnh rồi!"
Một thanh niên trẻ tuổi làn da đen xì như thể vừa từ I-rắc về, cắt một đầu húi cua, chớp đôi mắt như mắt chuột, kích động nhìn Vương Thụ Dân, vẫy vẫy bàn tay trước mặt hắn, "Doanh trưởng, đây là đâu? Còn nhớ em là ai không? Nhớ không?"
Vương Thụ Dân bị cậu ta làm cho hoa mắt, tức tối mắng, "Chó con Lưu Toàn, cậu có hóa thành tro tôi cũng nhận ra."
Đồng chí Lưu Toàn nghe xong liền mừng rỡ, kéo bác sĩ vừa chạy vào mà nói, "Doanh trưởng nhớ tôi... Doanh trưởng không bị ngu..." rồi bị y tá lẫn hộ lý đẩy ra khỏi phòng.
Sau khi bị bác sĩ lăn qua lăn lại kiểm tra một bận Vương Thụ Dân liền biết hắn không bị thiếu cánh tay, cánh chân, hay khiếm khuyết gì, chỉ bị thương ở đầu và lỗ tai. Bác sĩ nhìn hắn một cái lại nói, lần này coi vậy mà may, nếu không thì phải sống đời thực vật, hoặc có tỉnh lại cũng bị mất trí nhớ hay thiểu năng gì đó, từ rày về sau không thể tự chăm lo cho mình...
Vương Thụ Dân không biết mình có làm gì mếch lòng vị bác sĩ này không, mà lúc bảo "không thể tự chăm lo cho mình" thì ông ta cứ nghiến răng keng két, trợn mắt trừng trừng lên.
Túm lại, tổng kết mọi chuyện thì là, đồng chí doanh trưởng Vương Thụ Dân hôn mê suốt nửa tháng, tỉnh dậy câu đầu tiên là chửi người, sau đó thì được hay tin lỗ tai bị thương nặng, sau này không thể ở trong môi trường có tiếng động lớn, ngoài bị như vậy ra thì tất cả đều bình thường, có thể sống vui vẻ như bao người.
Còn Lưu Toàn ban nãy bị đuổi ra khỏi phòng đã mò trở vào, dùng ánh mắt hèn mọn khinh bỉ mà liếc Vương Thụ Dân, "Doanh trưởng, anh chơi không đẹp gì hết. Dù gì em cũng là chiến hữu vào sinh ra tử với anh vậy mà anh có bạn gái lại giấu em! Làm thế sao đáng mặt anh em nữa chớ? Mau khai ra nghe coi, chị dâu là tiên nữ phương nào, lai lịch ra sao mà anh giấu kĩ thế?"
Vương Thụ Dân nghĩ, phải chăng mình bị thương đầu hỏng rồi nên không hiểu Lưu Toàn đang nói cái gì?
Lưu Toàn đặt mông ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh, chọt chọt vào vai hắn, "Mau mau kể nghe coi. Anh đã ngủ suốt nửa tháng rồi giờ không ngủ nổi nữa đâu. Tiểu Tạ là ai? Anh nằm mơ mà cứ réo tên người ta suốt! Chị ấy trông thế nào, đẹp không?"
Vương Thụ Dân giật mình, suýt thì sặc nước miếng, trợn mắt trắng dã lên, làm Lưu Toàn hết hồn vuốt ngực hắn, "Anh đừng kích động vậy chớ! Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Bộ chị dâu giận hờn gì anh hả?"
Vương Thụ Dân dụng toàn sức hét một tiếng, "Cút!", rồi nhắm mắt giả chết.
Lưu Toàn khinh bỉ cười man rợ một tràng.
Vương Thụ Dân không ngờ là mình lại gọi tên Tạ Nhất lúc hôn mê. Hắn nghĩ, bao nhiêu năm rồi không gặp Tiểu Tạ nhỉ? Từ năm ấy hốt hoảng rời khỏi Thượng Hải quay về Bắc Tân tới nay chắc cũng sáu, bảy năm gì đó? Chưa từng gặp lại Tạ Nhất một lần.
Lễ Tết hàng năm đều nhận được thiếp chúc mừng của Tạ Nhất, có khi cậu còn gọi điện về chúc sức khỏe ba mẹ hắn, thế nhưng chưa bao giờ muốn nói chuyện với hắn. Hai người không hẹn mà cùng lẫn tránh chuyện gì đó. Sau nữa, Tạ Nhất bề bộn công việc, mỗi năm đều đặn gửi tiền về nhà.
Tuy là nói tiền kia dành để hiếu kính ba nuôi và mẹ nuôi, nhưng Giả Quế Phương lại không hề động tay vào, bỏ hết tiền vô sổ tiết kiệm, nhằm giữ lại sau này lo chuyện cưới vợ cho Tạ Nhất. Khi nghe hai từ "cưới vợ", Vương Thụ Dân bất chợt lại thấy khó chịu.
Thành phố đó phồn hoa hối hả... Vương Thụ Dân nghĩ, cậu con trai có đôi mắt đẹp như hoa đào nở rộ ấy, liệu có phải sẽ sống cả đời ở nơi ấy, không quay về nữa?
Giấy báo tiền điện thoại gửi về nhà có thông tin số diện thoại của Tạ Nhất, mỗi lần đều giống nhau. Vương Thụ Dân không cần ghi lại cũng nhớ như in. Thế nhưng mỗi lần gọi vào cho số máy ấy lại cứ ngập ngừng, sau cùng thì thôi. Gọi rồi hắn sẽ nói gì? Tiểu Tạ sẽ nói gì?
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều năm, và chưa lần nào trọn vẹn quay hết dãy số điện thoại kia.
*
Buổi chiều Lưu Toàn bị đuổi về khách sạn, Giả Quế Phương và Vương Đại Xuyên hối hả chạy tới. Vương Thụ Dân chưa bao giờ trông thấy một Giả Quế Phương lôi thôi như thế. Trong ấn tượng, mẫu thân đại nhân nhà hắn lúc nào cũng mạnh mẽ, giỏi giang, không khi nào lại tóc tai bù xù, áo quần nhếch nhác, hai mắt sưng vù, người gầy sọp xuống như thế. Vương Đại Xuyên đứng cạnh bên vợ, tóc bên thái dương như bạc trắng, lưng còng đi không ít, trên mặt hằn thêm nhiều nếp nhăn.
Giả Quế Phương bổ nhào tới giường, "Cái thằng vô lương tâm này, mày tính hại mẹ đau tim mà chết à! Mày mà có chuyện gì thì hai ông bà già này biết sống làm sao? Xuất ngũ! Về nhà! Về nhà mẹ nuôi mày! Mẹ làm sao chịu nổi khi nhìn mày như vậy hả?"
Vương Đại Xuyên chỉ thở dài.
Cha mẹ không sống đời với con cái, Vương Thụ Dân à...
Thốt nhiên đau lòng nhận ra, song thân đều đã già.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhất để điểm tâm lên bàn, rồi nhẹ tay nhẹ chân mở cửa đi làm. Cửa kêu một tiếng, Tạ Nhất liền ngoảnh đầu lại nhìn Vương Thụ Dân đang ôm mền nằm co ro dưới đất, hoàn toàn không có ý tỉnh dậy, mới yên lòng đóng cửa mà đi.
Vương Thụ Dân ngay khi cửa vừa đóng lại liền mở mắt ra, trên mặt chẳng hề có vẻ ngái ngủ.
Lúc say thì sao cũng được, có thể cởi truồng chạy lông nhông trên đường làm xấu mỹ quan đô thị, quá lắm thì đổ cho say rượu làm càng rồi bị mắng là đồ bợm nhậu liền xong. Tới khi tỉnh lại, vô tư sống tiếp, khống chế thật tốt thất tình lục dục của bản thân, đối mặt với mọi sự thế gian.
Vương Thụ Dân vô ý đưa tay sờ bờ môi. Hắn vẫn còn nhớ độ ấm của đêm hôm qua, cơ thể người kia tuy lạnh lẽo nhưng đôi môi lại nồng ấm. Hắn vẫn nhớ trong vô thức đã nếm thấy vị mặn nước mắt của người ấy chảy vào miệng mình, nghe ra mùi cay đắng tới nghẹn lòng.
Rồi sau đó lại như bị giật mình bởi điều gì khủng khiếp mà bỏ bàn tay xuống, hai mắt trợn trắng dã. Tựa như bị mãnh thú hay dòng nước siết ráo riết đuổi theo mà vội vàng đứng bật dậy, cuống cuồng lôi bao hành lý nhét dưới giường ra.
Tạ Nhất buổi chiều tan ca, cố tình ghé siêu thị mua một đống thức ăn về nhà, toàn là những món bình thường bản thân tiếc không dám ăn. Đại thiếu gia Vương Thụ Dân giá đáo, không thể nhỏ mọn với người ta được.
Nhưng đến khi đẩy cửa bước vào nhà, chờ cậu chỉ là một căn phòng trống vắng. Tạ Nhất sững ra một lúc, vươn tay mở chốt đèn phía bên trái cửa, độ ấm trong phòng nói cho cậu biết, ở đây rất lâu đã không có ai.
Người kia đâu rồi?
Cậu ngơ ngác đứng ở bậc cửa một hồi, rồi ôm bao thức ăn các thứ bỏ lên trên bàn, đoạn lại cúi đầu nhìn dưới gầm giường trống không, hành lý đã không còn. Chút ánh sáng ấm áp trong mắt liền vụt tắt.
Hôm qua còn ầm ĩ đòi ở lại đây dài hạn, vậy mà hôm nay đã không biệt mà ly.
Trên bàn có một tờ giấy, Tạ Nhất mặt mày dửng dưng cầm lên xem.
"Đột ngột có chuyện gấp không kịp báo cậu hay, tôi phải về nhà trước."
Hàng chữ phía sau bị gạch bỏ, nhưng nhìn kĩ thì đúng là, "Đêm qua uống say, không biết đã làm gì, đầu óc mụ mị hết cả."
Dưới cùng còn đề một dãy số điện thoại, cùng mã bưu chính, bên cạnh ghi chú rõ ràng, "Đây là số di động và địa chỉ trường tôi, rảnh thì gọi nhé."
Tạ Nhất nhìn chằm chằm vào tờ giấy, như thể muốn khoét ra hai lỗ thũng vậy. "Rảnh thì gọi nhé!" nghe cũng thâm tình khách khí ra phết. Ai bảo Vương Thụ Dân thần kinh còn đơ hơn cả cột nhà vậy, rõ ràng là nhạy cảm đến thế, vừa có chút gió động cỏ lay thì giật mình lên đầy sợ hãi.
Tạ Nhất cười nhạt một tiếng, bàn tay cầm tờ giấy run lên. Người kia ngay cả trốn chạy cũng cố ra vẻ như không có gì, bình tĩnh ứng phó, chẳng chút ngại ngần xấu hổ. Cậu nghĩ đến lúc phải bỏ cuộc rồi. Vương Thụ Dân thực sự được làm từ sắt thép. Có một người bạn tri kỷ như thế quả nhiên đã giúp Tạ Nhất cứng rắn lên không ít.
Căn phòng nhỏ không có hệ thống sưởi hơi, bốn bề gió lùa lồng lộng lạnh buốt cả người. Tựa như mọi sự xoay vần trên thế gian chẳng ảnh hưởng gì tới nơi này. Khoảng cách với con người ngoài kia kéo dài mãi ra, khiến Tạ Nhất thấy rét lập cập. Một mình cậu ngồi ở nơi ấy, thốt nhiên chỉ thấy mình và thế giới này chẳng liên quan gì nhau. Chút hơi ấm có được cũng đột ngột biến mất, như bị người ta giội một chậu nước lạnh lên đầu.
Tàn nhẫn đến đau lòng.
Bỗng nhiên lại nhớ tới những lời Vương Thụ Dân đã liên miên nói với cậu đêm qua, hình ảnh hắn ta ôm tim bảo "Ngực rất khó chịu" bằng giọng điệu nhừa nhựa như đang làm nũng. Thế nhưng chỉ sau một đêm, bất quá là vài tiếng đồng hồ, liền vội vã bỏ đi, như con dao bén nhọn rạch một đường dài vào lòng cậu.
Tạ Nhất đứng dậy, vò nát tờ giấy nhắn, đi xuống lầu bỏ vào bồn xí trong nhà vệ sinh chung, giật nước để mặc nó bị cuốn trôi đi.
Nếu đã như vậy, tôi sẽ làm vừa ý cậu, từ này về sau không còn liên quan gì nhau nữa.
Tạ Nhất nghĩ, người sống trên đời, quan trọng là phải biết thức thời... Cậu đã vô tâm... Cậu đã vô tâm... Thôi, bỏ đi, vốn từ đầu cũng không trông mong cậu sẽ hữu tình.
Vương Thụ Dân như thể trốn nợ mà bỏ chạy ra trạm xe lửa, thời gian gấp rút vé đi trong ngày đã hết vé nằm, muốn về liền thì phải chịu mua vé ngồi. Tình cảnh bây giờ chẳng thể kén chọn gì thêm, sau lưng như thể có người xách roi đuổi rượt và quát "Vương Thụ Dân đi mau! Vương Thụ Dân mau rời khỏi chỗ này!"
Chẳng biết có phải toàn Trung Quốc đều đổ xô về cái xe lửa này hay không mà đâu cũng toàn người với người, đủ thứ mùi hỗn tạp, trời đã nóng lại càng khuyến mãi thêm người đông, xí xô xí xào đủ loại phương ngôn, làm đau cả đầu.
Vương Thụ Dân ngồi trong xe, thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ. Thật ra bên ngoài cũng chẳng có gì đáng nhìn. Xe chạy ban ngày, hai bên đường không có đèn đuốc sáng lóa làm mụ mắt người, miễn cưỡng lắm chỉ thấy đèn tín hiệu mà thôi.
Dần dần đoàn xe trượt trên hàng ray dài, đi qua những trạm dừng lớn nhỏ, trôi qua những bảng báo lù mù.
Đoạn đường càng đi càng xa, tưởng chừng không có điểm dừng.
Trong xe vẳng lên một bài ca xưa cũ, nghe ồn áo và ầm ĩ. Vương Thụ Dân nhắm mắt, khoanh tay ôm ngực, tựa lưng vào ghế dựa. Hơi ấm trên bờ môi phảng phất như có như không, mùi hương của người nào đó như vẫn còn vấn vít xung quanh. Nên phải nhắm mặt lại, cố xua đi hình ảnh gương mặt Tạ Nhất kề đến sát gần, đôi mắt khẽ khép hờ mang theo nét cười mê mải, rồi thình lình nước mắt xộc tới rót muối vào lòng.
Hắn nghĩ Tạ Nhất điên rồi, bản thân hắn cũng điên rồi. Bằng không sao lại như mê muội mà đáp lại, rồi quấn quýt không rời.
Bàn tay giấu trong tay áo khẽ bấu chặt lên cánh tay, cố cảnh tỉnh chính mình, mày là đàn ông, Tiểu Tạ cũng là đàn ông, chuyện này là sai... Cứ thế mà lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thế nhưng tiếng nói đó lại chẳng thể át đi hình ảnh đôi mắt tròn xoe trong sáng lấp lánh sắc hoa đào, hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, lúc nào cũng dịu dàng nhìn sang, con ngươi trong ngần, ẩn chứa muôn vàn bí mật cùng sa số điều khổ tâm. Vương Thụ Dân bất chợt nhớ tới hoa khôi Lục Trung, nhớ tới những má phấn môi son xinh đẹp rạng ngời tình cờ trông thấy nơi phố lớn, chẳng ai trong số họ có được đôi mắt đó.
Đôi mắt khiến người đối diện nhìn vào chỉ thấy một biển trời mênh mông sóng vỗ, muôn ngàn tình tự thốt chẳng nên lời. Vương Thụ Dân che mắt, rên một tiếng. Điên rồi. Thế giới này điên cả rồi.
Vương Thụ Dân thất tha thất thểu về nhà, ứng phó qua loa sự truy hỏi của Giả Quế Phương, rồi mệt mỏi về phòng, đờ đẫn cầm di động.
Một đêm trôi qua, Tạ Nhất vẫn không liên lạc. Hai ngày qua đi, Vương Thụ Dân nghĩ, phải chăng tờ giấy bay đi đâu mất rồi. Bước sang ngày thứ ba, mọi thứ vẫn im lìm như cũ. Một tuần... Mười ngày... không tiếng động. Đến ngày thứ mười hai, điện thoại cuối cùng cũng chịu đổ chuông. Vương Thụ Dân hớt hơ hớt hải chạy tới, nhưng nhìn màn hình xong lại thấy thất vọng lạc lõng, chỉ là một người anh em trong quân đội nhắn tin hỏi thăm.
Qua mười lăm ngày, Vương Thụ Dân phải về trường, nhưng Tạ Nhất vẫn không liên lạc như trước.
Vương Thụ Dân hoài nghi, liệu có phải hắn đã ghi sai số điện thoại, hay là Tạ Nhất đọc xong giấy nhắn rồi vứt đi mất... Thốt nhiên hắn nhận ra, ngoại trừ biết con đường khúc khuỷu dẫn tới căn phòng nhỏ hẹp của Tạ Nhất thì hắn chẳng biết phương cách nào liên lạc với cậu. Hệt như bất thình lình lỡ tay, đánh rơi mất một người.
Hắn không biết mình bị gì, hoang mang hoảng loạn về nhà, mỗi đêm mỗi ngày chờ tin tức của người kia. Thế nhưng nếu Tạ Nhất gọi tới thì phải nói gì đây?
Giải thích chuyện đêm hôm ấy say quá làm bừa? Nói rằng linh tinh lằng nhằng, giả vờ như không biết gì giống như hắn, coi như chưa có chuyện gì xảy ra... Hoặc là... Hoặc là...
Hoặc là cái gì?
Có một ý nghĩ luôn chực manh nha lên trong đầu, nhưng luôn bị hắn chôn vùi xuống tận cùng, để nó không thể trỗi dậy, dù rằng hắn không rõ ý nghĩ đó là gì.
Chỉ trực giác thấy rằng, điều ấy hết sức nguy hiểm.
Xuân đi hạ đến, cây cỏ biết sắc thu, nhân gian trải hồi tuyết lớn, lấp vùi mọi cảnh sắc trong sắc xám hiu hắt, tựa như phủ chôn tâm tư con người. Lại thêm một năm nữa trôi đi.
Tròn một năm, Vương Thụ Dân tập thành thói quen chờ đợi tin tức của người nào đó.
Thế nhưng người nào đó lại không chút do dự mà bứt khỏi sinh mệnh của hắn. Trước Tết vài ngày, nhà họ Vương nhận được thiếp chúc mừng, địa chỉ đổi thành địa chỉ trường học, và một gói thuốc bổ được chuyển phát bảo đảm đến.
Trên thiếp chỉ đề vỏn vẹn một cậu, "Ba nuôi mẹ nuôi năm mới vui vẻ, chú ý giữ sức khỏe. Cả nhà vạn sự như ý, an khang thịnh vượng."
Rồi không còn gì khác.
Vương Thụ Dân khi ấy không biết, mãi đến sau này, có một người nói cho hắn rõ, người chém đứt cánh tay mà mặt không đổi sắc nghĩa là tim họ đã hóa thành thiết, đồng thời cũng quen với tổn thương cùng mất mát.
Thanh xuân hay mờ mịt mơ hồ, ai nhìn thấy tường tận thường ôm bất hạnh.
Tạ Nhất kiếm đủ tiền học, thậm chí còn nhiều hơn cả mong đợi. Đầu tháng chín năm ấy chính thức dọn vào kí túc xá trường Đại học. Trước khi đi còn tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn thịnh soạn, chiêu đãi bản thân cùng cậu bạn cùng phòng. Bấy giờ Tiểu Ngô mới biết người bạn ít lời kiệm tiếng ở chung trước giờ là sinh viên, bất ngờ thiếu điều trợn rớt hai tròng mắt ra.
Ăn uống no đủ, người thanh niên luôn khô khan thiếu sức tưởng tượng là Tiểu Ngô lại ngây ra nhìn ô cửa sổ, cả buổi trời mới mở miệng nói bằng thứ tiếng phổ thông bập bẹ, "Ông phải đi rồi."
"Vào trọ trong kí túc xá rẻ hơn so với đi mướn nhà bên ngoài."
Tiểu Ngô gật đầu, thở dài nói, "Ông đi rồi thì đừng về, những ngày tháng cơ cực sống như trâu chó này không phải ai cũng chịu nổi."
Tạ Nhất đang thu dọn chén đũa thì dừng tay, ngồi xuống cái ghế sứt chân, nghe Tiểu Ngô dong dài, "Số chúng ta còn khổ hơn cả trâu chó ấy. Ông coi, thành phố rộng lớn này làm gì có chỗ cho tụi mình? Tui nhớ nhà, mỗi năm chỉ có thể về mấy ngày, chẳng bõ thèm... Thế nhưng nếu mà về nhà rồi, gia đình lấy gì mà ăn?"
Cậu ta thở dài một hơi, Tạ Nhất cúi đầu im nghe, chốc chốc sau Tiểu Ngô lại nói, "Vốn là dân quê vậy mà đường đột tới thành phố lớn, không hưởng được phúc thì cũng không có gì lạ... Còn ông thì khác, ông không giống tui..."
Đoạn cậu ta lại ngước đầu lên, Tạ Nhất giật mình phát hiện người bạn đã sống cùng mình suốt một năm nay lúc nào cũng cười xòa phủi tay qua chuyện, vậy mà bây giờ lại lệ tuôn đầy mặt, "Tiểu Tạ, cố gắng học hành, tương lai bận đồ vest, ngồi phòng máy lạnh. Hồi bé ba tui thường dùng dây nịt quất vào lưng ép tui học, tui không chịu nghe, bây giờ mới làm cu li thế này. Ông thì khác." Cậu ta suy nghĩ rất lâu mới lúng ta lúng túng nói thêm, "Ông đó, sau này sẽ là người thành phố thứ thiệt."
Tạ Nhất thốt nhiên hiểu ra một lẽ, những chuyện khiến ta đau lòng, khiến ta ghi nhớ, thật ra đều chẳng đáng gì. Bình thường cứ nghĩ là mình không thể vượt qua, nghĩ mình như bị ai cầm dao cào xé tim gan, nghĩ mình đang giãy giụa trong biển lửa, chẳng qua chỉ vì bản thân không cam tâm, cứ mãi nhìn cuộc đời một cách tiêu cực.
Tình đời như tuyết, đọng rồi tan. Người kia suy cho cùng cũng chỉ là một cá thể nhỏ bé giữa sáu tỷ người.
Tạ Nhất nghĩ, nếu bây giờ còn chưa thể từ bỏ, nhưng nói không chừng sau vài năm nữa liền không nhớ nổi hình dáng đối phương. Tới lúc ấy, mặt cũng như mông, chia hai phần đối xứng.