Đi xe lửa từ Bắc Tân đến Đồng Châu tròn hai mươi bốn giờ.
Vương Thụ Dân nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ từ sáng sớm tới đêm khuya, rồi lại từ đêm khuya giật mình tỉnh dậy thấy bình minh, chậm rãi thể hội nỗi lòng du mục. Bình nguyên bị bỏ lại phía sau, ven đường rừng cây dày đặc, núi đồi lớp lớp trùng trùng.
Qua Hà Nam, vào Lưỡng Hồ, đến cả bầu trời trông cũng khác, ánh nắng mạnh mẽ vàng rực, thỉnh thoảng nhìn từ cửa sổ có thể thấy nông dân cày cấy trên đồng và những dãy nhà nhiều kiểu dáng không rõ là của dân tộc nào. Sau đó tất cả dần dần buông trôi về phía sau.Vương Thụ Dân đọc xong quyển tạp chí, tiếp tục đờ đẫn, tên nhóc cùng toa ăn xong cốc mì tôm, làm cả buồng xe ám đầy mùi gia vị. Hắn nghĩ, nếu như ngày ấy, giữ Tạ Nhất lại, chuyện sẽ thế nào?
Đến cuối cùng Giả Quế Phương vẫn không chịu tha thứ cho hắn, ngoại trừ trong hành lý chẳng hiểu sao lại có hai trái táo vừa đỏ vừa to ra, bà hoàn toàn không tỏ chút thái độ nào với chuyện hắn đi xa.
Phụ nữ đều rất nhạy cảm, phụ nữ đã sống hơn nửa đời người lại càng nhạy cảm hơn. Lão thái hậu bách luyện thành tinh, dễ dàng cảm nhận được con trai bà không chỉ đơn giản là nghỉ việc, đổi một công việc mới, mà còn là mạo hiểm buông bỏ một điều gì đó.
Vương Đại Xuyên thì từ đầu tới cuối hoàn toàn không hiểu gì, trước khi hắn đi còn vui vẻ vỗ vai hắn dặn nhớ mang đồ đặc sản về nhé. Trách không được, trên đời này, người đáng hâm mộ nhất là người mất trí. Không cần giả vờ, không cần thấu hiểu, và không vướng mắc chuyện gì trong lòng.
Về phần Tăng Tiên... Hắn lắc đầu thở dài, cô gái đó khóc suốt đường đi tiễn hắn ra nhà ga, khiến hắn phải hạ quyết tâm nói thẳng một lần, "Nghe người anh trai này nói nè, với điều kiện như em thì muốn tìm ai mà chẳng được? Anh không xứng với em, đừng chờ anh..."
Tăng Tiên nắm tay áo hắn không chịu buông, lắc đầu nguầy nguậy, "Anh Dân, anh yên tâm, anh muốn đi thì cứ đi đi, em sẽ ở nhà chờ anh, không sao hết, thật sự là không sao hết, anh không thích em cũng không sao hết." Cô lã chã rơi lệ nói những lời thâm tình như vậy, có người đàn ông nào lại không động lòng. Vương Thụ Dân thấy chỗ yếu mềm trong tim như bị nện một cái, khiến hắn lần đầu chịu nhìn rõ cô gái này, lần đầu chịu nghĩ, đó là một cô gái tốt... Là hắn không xứng với người ta.
Vương Thụ Dân rút tay áo mình ra khỏi bàn tay đang níu chặt của Tăng Tiên, một lần nữa bỏ chạy, hệt như đã từng bỏ chạy khỏi Thượng Hải, dấn thân vào chuyến hành trình vô định.
*
Thời gian chớp mắt vùn vụt qua, Tết Đoan Ngọ ấy Vương Thụ Dân không về nhà, Tạ Nhất cũng không quay lại. Tạ Nhất gọi điện thoại, bảo là đi công tác nước ngoài, giọng nói đầy áy náy, bên cạnh còn có tiếng ngoại quốc không ngừng thúc giục, Giả Quế Phương không dám làm lỡ chuyện của cậu, dặn dò dăm câu thì cúp máy.
Còn tên bất hiếu Vương Thụ Dân... Giả Quế Phương cự tuyệt nghe điện thoại của hắn.
Trong khi Vương Đại Xuyên lại hết sức vui vẻ nói toàn những lời không đâu với con trai. Vương Đại Xuyên chẳng biết có hồ đồ thật không, cứ cố ý rồi lại vô tình hét lên thật to xong còn khua tay múa chân sung sướng, vờ như không thấy Giả Quế Phương đang rướn cổ nghe ngóng bên cạnh.
Bà già ương bướng, cho chừa tật cố chấp cứng đầu!
Thế giới này nhạy bén nhất là lỗ tai người mẹ, Giả Quế Phương nghe lén vài câu chợt thấy tình hình không ổn, bèn sà tới khều vai chồng, dùng khẩu hình hỏi, "Con nó bị sao vậy, bệnh à, làm gì giọng khàn thế kia?"
Vương Đại Xuyên trợn mắt giả ngu nhìn vợ, rồi hét thật to, "Hả? Bà nói gì? Cái bà này, bà nói lớn chút, hoa tay múa chân làm gì? Tiểu Dân, con coi mẹ con, càng già càng chẳng ra sao, muốn nói gì thì nói thẳng ra, cứ múa tay múa chân, ba đâu có điếc cũng đâu có câm, sao hiểu được ngôn ngữ tay."
Sau đó bị lão thái hậu đập vào đầu một cái, vong trận.
Vương Thụ Dân bật cười, như thể thấy được cảnh tượng ở nhà lúc này, trầm mặc một lúc thì nói, "Mẹ, mẹ khỏe không?"
Giả Quế Phương tức giận không đáp.
Vương Thụ Dân thở dài, "Mẹ, con ở đây sống rất tốt, bên cạnh còn có bạn bè, công việc cũng thuận lợi, mẹ đừng lo lắng, đợi Tết con sẽ về. Khi ấy nhất định cho mẹ đánh mắng thế nào cũng được. Mẹ đừng giận, lớn tuổi rồi, tức giận không tốt cho sức khỏe."
Giả Quế Phương nín nhịn cả buổi, mặt nghẹn đỏ rần, Vương Đại Xuyên nhìn bà tội nghiệp, "Nói gì đi chứ? Cái bà này, con nó nói chuyện với bà, bà lên tiếng đi! Coi mặt bà kìa, phình ra như cái khinh khí cầu rồi. Bà tưởng bà là ếch à? Con ếch hai mắt to đùng, mình mẩy toàn là nốt sần."
Giả Quế Phương cầm cây gãi lưng trên ghế lên đánh vào vai Vương Đại Xuyên, "Cái ông già mất nết này, đừng có nói nhảm nữa!"
Rốt cục cũng chịu mở miệng. Đoạn, Giả Quế Phương đẩy Vương Đại Xuyên ra, ngồi kế bên điện thoại nghe Vương Thụ Dân kể chuyện làm ăn suốt nửa năm nay ở bên đó. Vương Thụ Dân chỉ nói chuyện tốt, không kể chuyện buồn, giọng điệu vô cùng hào hứng, nào là quán ăn mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, có bao nhiêu khách quen, rồi mở thêm chi nhánh ở đâu đó. Giả Quế Phương không hiểu, nhưng bà biết cuộc đời không dễ dàng như vậy. Bà nghe ra giọng con trai khản đặc, tưởng tượng cảnh nó sống nơi xứ người không quen, phải ôm bao nhiêu khổ cực.
Nước mắt theo dòng đổ xuống, Vương Thụ Dân không dám ba hoa nữa, cúi đầu nghe bà nói, "Mấy đứa tụi bây, nhỏ thì được ba má bồng bế nâng niu, đợi khi trưởng thành đủ lông đủ cánh lại sẽ tìm chỗ mà bay đi mất. Khắp cái đất Trung Quốc này tụi bây đều bay qua hết rồi còn đâu. Mưu cầu nghiệp lớn cái gì hả? Kiếm tiền nhiều xài nhiều, tiền ít xài ít, ba mẹ đâu mong tụi bây sẽ thành ông này ông nọ, chỉ muốn tụi bây có thể khỏe mạnh bình an sớm chiều ở bên cạnh mấy thân già này..."
Vì vậy, cuộc diễn thuyết của Vương Thụ Dân kết thúc, thay vào đó là màn phát biểu của Giả Quế Phương, kể từ chuyện ngày xưa suýt chút nữa phá thai coi Vương Thụ Dân như hòn máu xả trôi vào bồn xí, rồi bày tỏ mong mỏi có dâu có cháu, tới việc dặn hắn ăn uống đúng bữa nghỉ ngơi đúng giờ, sau cùng ra đòn phủ đầu cảnh cáo hắn có làm gì thì cũng phải tuân thủ pháp luật vân vân.
Vương Đại Xuyên mới đầu còn ngồi kế bên nghe, sau thấy chuyện càng lúc càng lê thê, liền đốt nhang muỗi xách đi xuống lầu tìm bạn già chơi đánh bài.
Có ai mà lại không có một người mẹ thương con khoái cằn nhằn phải không?!
Lúc gần cúp máy, Vương Thụ Dân dè chừng hỏi, "Mẹ, Tạ Nhất có trở về không?"
Giả Quế Phương bất mãn, "Không, nó bảo là đi công tác nước gì đó... Lúc gọi điện còn nghe giọng cô nào hối nó..."
Tới khi Vương Thụ Dân đã bỏ điện thoại xuống tai vẫn còn nghe tiếng thái hậu lải nhải không ngừng. Hắn nhìn ra ngoài, trời đã sập tối, không hiểu lẽ gì lại lấy cô độc. Tiểu Tạ ở nước ngoài, hèn gì không thể gọi điện được, có phải lại đổi số rồi không? Hắn đốt điếu thuốc, mở cái đĩa DVD Hoàng Hoa mua lên xem, cả buổi vẫn không hiểu người ta đang diễn cái gì, bèn tắt đi. Bỗng dưng lại muốn quay lại quán ăn, nhìn thời giờ, đã hừng đông, chắc đã đóng cửa rồi. Đoan Ngọ mọi người được nghỉ, tiệm buôn bán rất tốt, hắn tính ghé để coi sổ sách, xem thử ngày lễ lời lãi bao nhiêu.
Kết quả, không phải chỉ mỗi mình hắn chăm chỉ.
Vương Thụ Dân mở cửa, mở đèn, ba người cùng giật mình.
Hoàng Hoa và Lý Ái Quân đang ôm nhau. Cái áo thun của Hoàng Hoa bị vén lên, tay Lý Ái Quân để trên cái lưng trần của gã ta. Hai người đang cuồng nhiệt hôn nhau vội đẩy nhau ra.
Vương Thụ Dân vẫn đứng ngây ra ở cửa, tay còn đặt trên công tắc đèn, hệt như bị sét quật trúng, trợn mắt trắng dã nhìn hai tên kia. Hoàng Hoa đỏ mặt vội nhảy khỏi đùi Lý Ái Quân, kéo áo xuống, sợ hãi không dám nhìn Vương Thụ Dân.
Câm lặng phủ trùm tất cả.
Vương Thụ Dân tiến không xong lùi không đặng, đờ đẫn nửa ngày đến mức thấy mình sắp chảy thành nước mới chịu phun ra một câu, "Tôi tôi tôi... xin lỗi... mở cửa không đúng lúc..." Nói xong lại chỉ muốn cho bản thân một bạt tai, Vương Thụ Dân ơi mày ngu rồi à, nói vớ vẩn gì vậy!
Hoàng Hoa mặt mày xám tro ngồi vắt vẻo trên ghế xoay, kéo ngăn tủ lấy điếu thuốc ra hút. Vương Thụ Dân ngạc nhiên phát hiện, cái tên không nên thân suốt ngày ăn chơi trác táng kia, khi ngồi dưới ánh đèn tù mù đốt thuốc sắc mặt cũng có chút bể dâu thăng trầm.
Hoàng Hoa rít một hơi thuốc thật dài, phả từng vòng khói mù, che mờ biểu cảm hiện giờ trên mặt, cười khổ một tiếng, "Khổ quá, đôi bên hợp tác làm ăn, sớm muộn gì cậu cũng biết." Lại nhìn gương mặt đờ đẫn ngu si của Vương Thụ Dân, "Sao, thấy sợ? Thấy hai đứa bọn tôi là biến thái?"
Lý Ái Quân đứng bật dậy, chắn trước mặt Hoàng Hoa, trợn mắt nhìn Vương Thụ Dân. Cái tên này, làm binh nhì mấy năm, sau thì bôn ba lập nghiệp, không còn thấy bóng dáng khờ khạo của kẻ mỗi lần ăn cơm ăn những mười mấy cái màn thầu đâu. Đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác rồi. Rất kiên định, mạnh mẽ, lại ra dáng đàn ông thành thục. Cậu ta rành rọt nói, "Tôi biết hai đứa bọn tôi như vậy là không hợp luân thường. Nhưng bọn tôi không trộm không cướp, cũng không gây hại cho xã hội hay người nào, lại càng không có lỗi với lương tâm. Chúng tôi yêu nhau thì có gì bị cho là biến thái. Lão Dân, ông là người chính trực thẳng thắn, bọn tôi không muốn giấu ông nữa. Quan hệ giữa tôi và Hoa Tử như ông thấy rồi đó, nếu ông không thể chịu nổi, thấy sợ hãi, thì cứ nói một tiếng, bọn mình đường ai nấy đi, chúng tôi sẽ luôn nhớ ân tình cộng tác với ông."
Nhìn vẻ mặt quyết tuyệt hệt như cảm tử quân của Lý Ái Quân, Vương Thụ Dân tựa cửa thở dài, "Hai người là một cặp, phản ứng y hệt nhau, bộ tôi có nói gì hả? Có cần phải kích động thế không?"
Lý Ái Quân đang phùng mang trợn má bỗng nghẹn họng, Hoàng Hoa chán đời hút thuốc chợt sặc khói. Cặp đôi ngu ngốc trợn mắt ngoác mồm ra nhìn Vương Thụ Dân, trong khi hắn lại hả hê cười một tràng thật to.
Vương Thụ Dân siết tay rất chặt, tựa như chỉ cần lơi lỏng một chút thôi, bóng hình trước mặt sẽ hoàn toàn biến mất. Tạ Nhất cơ hồ có thể cảm giác được mồ hôi rỉ ra từ lòng bàn tay Vương Thụ Dân. Thời gian dường như đóng băng rồi.
Vương Thụ Dân nhìn gương mặt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của Tạ Nhất, đôi mắt hoa đào chôn lấp muôn vàn tình tự, đôi môi khô khốc ảm đạm, bỗng chốc thấy không thể kiềm nén được xúc động trong lòng, muốn ôm người thanh niên gầy yếu ấy vào lòng, vĩnh viễn giấu cậu ở chốn không ai có thể nhìn tới.Muốn. Rất muốn!
Tim đập gia tốc, mỗi người loáng thoáng hiểu ra điều mình thật sự mong mỏi, nhưng đều sợ hãi thừa nhận.
Tạ Nhất nhìn Vương Thụ Dân không chớp mắt, khiến hắn có thể dễ dàng soi thấy bản thân mình trong đáy đôi mắt rất trong của cậu, khiến hắn thấy linh hồn mình rung động. Có một tiếng nói không ngừng vang lên trong đầu, người này muốn ra đi, người này muốn mãi mãi ra đi... Chẳng rõ lẽ gì, hắn có cảm giác, lần này mà buông tay ra nữa, hai người vĩnh viễn chẳng thể quay lại cái buổi ban đầu.
Nhưng cái buổi ban đầu đó là gì? Là hắn suốt ngày bắt nạt Tạ Nhất bé nhỏ, hay khi cậu đã thiếu niên, một mình ba năm ngậm đắng nuốt cay vật lộn trong đống bài vở... hoặc, tại con hẻm nhỏ vắng người, trong căn phòng thuê ẩm mốc, dưới cơn say chếnh choáng, trao nhau nụ hôn nhạt nhưng khắc cốt ghi tâm?
Hai hàm răng Vương Thụ Dân đã nghiến lại rất chặt, lý trí thảm thiết kêu gọi, người này chỉ là bè bạn, là anh em, cùng nhau lớn lên, nhiều duyên tình sâu nặng... Thế nhưng, không thể tiến lên, không thể tiến lên, dầu chỉ là một bước, một bước tiến lên ấy, sẽ là tội ác tày đình, sẽ là phủ nhận quá khứ, sẽ là cuộc dấn thân đầy mạo hiểm chẳng rõ lối đi đường về.
Gia đình, mẹ cha, xã hội, miệng đời phỉ nhổ...
Những thớ thịt dưới lớp da bàn tay bần bật rung lên, bán đứng chính chủ nhân của nó.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, biểu cảm của Tạ Nhất từ giật mình sợ hãi đến đắn đo chờ đợi, rồi dần dần chuyển sang bình tĩnh, cuối cùng thành chán chường mệt mỏi, như thể là một đời đã tan trôi đi mất. Cậu cúi đầu, nhìn bàn tay Vương Thụ Dân đang siết chặt tay mình, mở miệng cười chua xót, "Chuyện gì thế?"
Ba chữ giản đơn, lại như búa nặng ngàn cân nện vào ngực Vương Thụ Dân, khiến hắn theo bản năng mà rụt tay về, chân cũng thụt về một bước, lại một bước.
Sắc môi vốn ảm đạm của Tạ Nhất cũng theo đó mà trở nên trắng bệch.
Rồi cậu lại lần nữa ngước lên, nhìn Vương Thụ Dân. Đối phương hoảng loạn trốn tránh ánh nhìn từ cậu, húng hắng ho một tiếng, "Cậu... Tết Đoan Ngọ này cậu có về không?"
Khóe môi Tạ Nhất giần giựt, như muốn cười một cái, đoạn chỉ lắc đầu, "Tới đó rồi tính, tôi không chắc khi ấy mình rảnh, lúc đấy không chừng ba nuôi khỏi bệnh cũng quên chuyện đó rồi."
Vương Thụ Dân hé miệng, không biết nói gì. Tạ Nhất khẽ thở dài, vẩy đầu như chào, kéo hành lý tới chỗ bản an. Vương Thụ Dân thấy cổ họng mình như có cái gì chặn ngang, vừa đau đớn vừa chua xót, dù cố gào lên cũng không nghe thấy tiếng. Suy nghĩ trong hắn hỗn độn, có một câu nói mắc kẹt, lẩn quẩn chẳng thể thốt lên được.
Hắn muốn thét lên thật to rằng, "Tiểu Tạ, đừng đi!". Nhưng lẽ gì lại không thành tiếng? Vế sau câu nói ấy không phải là còn một câu nữa sao? Là "Tôi không muốn để cậu đi!", không phải sao?
Thế nhưng, cái tôi đớn hèn nhu nhược trong hắn lại chỉ có thể hắng giọng một tiếng, nói với theo bóng lưng Tạ Nhất, "Ừm... đến nơi thì gọi điện nhé..." Thanh âm như bị chìm trôi giữa dòng người đang hối hả qua lại. Tạ Nhất phất tay một cái, không ngoảnh đầu nhìn.
Hóa ra trông theo bóng lưng một người lại có thể khiến mình ruột gan đau thắt tâm can xé nát như vậy. Người bước đi mãi mãi không biết cảm giác hiện giờ của Vương Thụ Dân.
Thời gian và không gian sẽ kéo dài tưởng niệm, rễ bén trên thân người, giắt qua muôn núi ngàn non, mỗi khi khẽ có gió động cỏ lay, thân ôm rễ nhớ nhung sẽ đau đến chết đi sống lại. Nhưng dù vậy vẫn không đành lòng cắt đứt dòng hoài mong, bởi một khi đoạn chỉ lìa dây, trời nam biển bắc, mình và người kia, sẽ chẳng còn chút dây dưa gút mắc.
Tạ Nhất cảm thấy mình đang tự giết bản thân, giãy giụa há cũng là bất lực. Cậu không biết, phải chăng rồi sẽ có một ngày, thân đau muốn nằm, tim gầy tuyệt vọng, mới sẽ buông tay cảm tình này.
Không quay đầu lại, vì bởi khổ đau đã dâng lên khắp người, huyết mạch đông cứng chẳng còn sức lực ngoảnh đầu. Không buông dòng lệ, vì bởi nước mắt đã ăn mòn vào da, tan trong máu thịt, lan khắp tứ chi bách hài, không đâu trong cơ thể là không kêu gào khổ sở. Không thốt được nửa lời, vì bởi ngoại trừ chút kiêu ngạo ít ỏi vẫn còn giữ được, cả đời này chỉ là hai bàn tay trắng, cho nên càng cố chấp bám víu vào chút kiêu hãnh dư sót ấy mà cứu mạng cầm hơi.
Vương Thụ Dân...
Vương Thụ Dân...
Vương Thụ Dân...
Vương Thụ Dân...
Đồ chết nhát khốn kiếp Vương Thụ Dân.
Vương Thụ Dân tiễn Tạ Nhất xong, không quay về nhà, gọi taxi chạy ra ngoại ô, tìm một quán rượu mà thanh niên chán đời thường lui tới, ngồi trong góc, đờ đẫn ôm ly cocktail ngòn ngọt.
Hắn ngồi thẫn thờ suốt mấy tiếng, không nhấp một giọt rượu, sau cùng lại móc điện thoại ra, mở danh bạ, nhấn gọi, "A lô, Đại Quân, là tôi."
Lý Ái Quân hết hồn, "Lão Dân?"
Vẫn là cái giọng vừa khờ vừa ngu đó, Vương Thụ Dân bỗng thấy đỡ hơn, đứng đắn hỏi, "Ông hỏi Hoàng Hoa anh em của ông xem chuyện lần trước ổng nói còn tính không?"
Hoàng Hoa là người ngày trước Vương Thụ Dân và Lý Ái Quân còn là binh nhì trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ thì gặp. Cái gã Hoàng Hoa đó là mẫu con ông cháu cha điển hình. Cha gã là nhà giàu mới nổi nhờ vào buôn bán dầu mỏ. Hôm ấy gã mang theo đồ quý trong người, bị cướp tấn công, đúng lúc để Vương Thụ Dân và Lý Ái Quân được dịp trổ tài anh hùng dân tộc, thể hiện tinh thần vì dân phục vụ.
Vương Thụ Dân vốn thấy gã Hoàng Hoa bóng bẩy đó không đáng tin, nhưng tên Lý Ái Quân khờ khạo này lại chơi rất thân với gã ta. Cha của gã nhìn gã suốt ngày ăn không ngồi rồi đâm ra ngứa mắt, một ngày đẹp trời nhịn không nổi nữa bèn vứt cho gã một tờ chi phiếu đá gã ra khỏi nhà, bảo nếu mày chẳng làm được chút tích sự gì cho tao thấy thì đừng lết mặt về đây nhận tổ tông nữa.
Lý Ái Quân sau khi xuất ngũ vốn định về quê chờ nhà nước an bài công việc cho, nhưng lại bị Hoàng Hoa rù quến đi buôn. Hai tên này, một khờ, một không nên thân, hùa cùng một hội đi buôn, nếu có thể kiếm được đồng lãi thì đúng là chuyện lạ thế gian. Hoàng Hoa cũng từng rủ rê Vương Thụ Dân, tiếc là khi ấy đồng chí Vương lại chỉ toàn tâm toàn ý tin vào Đảng, xuất ngũ thì quyết tâm thi vào trường quân đội, nên chẳng để tâm chuyện này.
Lý Ái Quân giật mình, "Ông nói gì?"
Vương Thụ Dân thở dài, "Thôi, coi như là tôi..."
Hắn còn chưa nói hết Lý Ái Quân đã á lên một tiếng như gà bị cứa cổ, "Tôi không nghe lầm chứ? Lão Dân ông nói chơi hay giỡn vậy? Mèng đét ơi, bọn tôi chết dở sống dở, hiện đang thiếu, đang thiếu..." Bên cạnh có giọng nhắc nhở "máu". Đoạn Lý Ái Quân thở dài làm màu, "Aii, kệ ổng đổ máu hay là hy sinh. Chặc, tôi nói lão Dân..."
Lúc này, người bên cạnh không để tên khờ Lý Ái Quân nói quàng nữa, lập tức đạp cậu ta ra để thế chỗ vào. Vương Thụ Dân nghe bên kia đổi người, đối phương hắng giọng, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc mà nói, "Đồng chí Vương Thụ Dân, tôi chủ tịch Hoàng đây, tôi nói gì đồng chí có nghe rõ không. Cuối cùng đồng chí cũng nghĩ tới việc hợp tác với tôi, tôi vui lắm, công ty tôi..."
Vương Thụ Dân phì cười, "Cút!! Tên ghẻ Hoàng Hoa cậu có gì hay mà làm bộ làm tịch hả?!"
...
Vương Thụ Dân thấy mình hệt như con rối mắc đầy giây, những sợi giây khiến hắn chẳng thể rẽ trái hay rẽ phải, thậm chí là muốn người kia ở lại nhưng sau cùng chỉ là buông tay để người ta đi. Hắn bị nhốt trong phòng, ngóng mắt trông ra, bốn bể chân trời đều ở trong mắt, nhưng vừa muốn động đậy một tí lại va phải những bức tường vô hình.
Hắn nghe từng huyết mạch trong mình đang kêu gào tự do. Hắn nhủ lòng, Vương Thụ Dân, mày đã sắp ba mươi tuổi đầu, không còn trẻ nữa, không còn là thiếu niên nông nổi bốc đồng. Thế nhưng tiếng nói ấy lại quá nhỏ bé, không thể kiềm nén được xúc động muốn được tung hoành bốn bể hắn đã ấp ôm bao năm.
Vì vậy, Vương Thụ Dân hiểu, bởi hắn là kẻ như thế, nên muốn một lần thuận lòng mình ra ngoài ngắm thế gian. Bước chân ra đi, dũng cảm một lần.
Ba ngày sau, trong giờ cơm tối, Vương Thụ Dân trình tờ vé xe lửa đi Tây Nam ra, Vương Đại Xuyên không phản ứng kịp, chớp mắt hỏi, "Con muốn bỏ đi à?"
Sau đó thì cả nhà cùng im bặt.
Giả Quế Phương ngây ra nhìn cái vé trên bàn, lúc sau lại liếc Vương Thụ Dân. Hắn cũng im lặng đấu tranh, từ trước tới nay chưa khi nào lại kiên định đến thế. Giả Quế Phương giằng chén cơm xuống bàn, đứng bật đậy xô ngả cái ghế, hai mắt trợn trắng, chỉ vào mặt Vương Thụ Dân, "Mày... mày... mày..." Mày cả buổi nhưng vẫn không mắng được gì, vì vậy bèn giở chiêu quân tử động thủ bất động khẩu ra, tát Vương Thụ Dân một cái.
Hắn không né, mặt bị đánh lệch sang một bên, sau đó tiếp tục kiên quyết quay sang nhìn Giả Quế Phương, "Mẹ..."
Giả Quế Phương tức giận gào lên, "Đừng kêu tao là mẹ! Tao không phải mẹ mày! Tao không có phần phước nuôi được thằng con lớn chừng này như mày! Mày muốn làm gì? Mày nói xem mày muốn làm gì? Mày muốn chết à, muốn chết à..." Bà xoa ngực, tức đến mức thở không nổi. Tăng Tiên ngồi bên cạnh lập tức đứng dậy vỗ lưng bà, "Dì đừng nóng, chuyện gì cũng bình tình. Nào, hít vào, thở ra. Không tức giận nữa..." Cô lo lắng quay sang nhìn Vương Thụ Dân, "Anh xem anh chọc dì giận rồi kìa."
Vương Thụ Dân lắc đầu một cái, "Mẹ, ngày mai con đi, sau này chắc là..."
Giả Quế Phương thở không nổi, vừa nghe câu này liền khóc òa lên, "Cái thằng cứng đầu này, mẹ không quản được mày! Mày muốn chọc mẹ tức chết có phải không! Mẹ nói mày không nghe, nói mày không nghe..."
Tăng Tiên liên tục dỗ dành khuyên lơn bà, dìu bà vào phòng ngủ, bỏ Vương Đại Xuyên và Vương Thụ Dân lại.
Vương Đại Xuyên chằm chằm nhìn Vương Thụ Dân một lúc, không tỏ vẻ gì, chỉ tay về phía phòng ngủ, "Anh chọc bà ấy tức quá khóc rồi."
Vương Thụ Dân cúi đầu không đáp.
Vương Đại Xuyên bàn tay không linh hoạt vỗ lên đầu con trai, "Không nghe lời! Ai bảo anh không nghe lời!" Đoạn lại chống gậy đứng dậy, lườm Vương Thụ Dân một cái, đi vào phòng, mặc thằng con mình bất lực cười khổ.
Bất nhân bất nghĩa... Giờ thêm cái bất hiếu. Hắn chôn mặt trong hai bàn tay, tự vấn, Vương Thụ Dân ơi Vương Thụ Dân, sao mày có thể khốn kiếp đến vậy?